Ngoài Vòng Tay Anh Là Bão Tố
Chương 11
Mang gánh nặng quý giá của mình lên cầu thang, áo khoác bọc thoải mái cô, Grant liếc nhìn gương mặt bán diện của Vivien. Cô đỏ mặt yên lặng, biểu cảm của cô thể hiện sự không chắc chắn, nhưng không phải là không sẵn lòng. Nhớ lại lời yêu của anh nói với cô trong xe ngựa, anh cảm thấy sắc diện mình cũng đỏ lên, mặc dù anh không, sẽ không, hối tiếc vì đã nói điều đó. Đây là lần đầu tiên trong cuộc sống trưởng thành anh nói với một người phụ nữ rằng anh yêu nàng. Anh phát hiện ra một mặt của con người mà anh chưa bao giờ biết có tồn tại cho tới nay, và anh muốn cho Vivien thấy tất cả sự dịu dàng và đam mê mà anh có thể.
Họ tới phòng anh, và anh đặt Vivien tới bên giường. Lùa tay qua mái tóc rối bời của cô, anh hôn cô, ngấu nghiến đôi môi cô. Anh gỡ ghim ra khỏi những lọn tóc cháy rực và tháo bím tóc cô, để tóc cô chảy tràn mượt mà và ấm áp trên tay anh.
“Nói em biết em phải làm gì đi,” cô thì thầm, tay trượt bên trong áo khoác anh, khám phá những đường nét rắn rỏi trên eo và thắt lưng anh. “Em không biết phải làm gì để thoản mãn anh. Em không nhớ phải làm chuyện này thế nào.”
“Em không cần phải nhớ,” anh nói, giọng êm ái mà mãnh liệt. Anh ôm cô sát cơ thể đang quá đỗi hưng phấn của mình, hơi thở thu lấy làn hương ngon ngọt của cô. Áp miệng lên cổ cô, anh hôn và cảm nhận làn da mỏng manh, lướt môi xuống dưới cho tới khi chạm khe ngực thơm mùi va ni. Vivien run rẩy dựa vào sự chống đỡ của cánh tay anh, trong khi tim đập nhanh dưới áp lực của đôi môi khám phá.
Anh chầm chậm cởi đồ cô, giật hết dây áo ra thả nơ khỏi người cô. Làn da trắng sáng ngần lên, cơ thể mềm mại dầy những đường cong… Anh thoáng nhắm mắt, gắng làm dịu đi niềm ham mê bỏng cháy. Khi anh mở mắt ra, Vivien đã rời khỏi anh để vội vã trèo lên giường, kéo chăn lên che cơ thể loã lồ. Sự e lệ thật chân thực, thật… trinh trắng, khiến anh tự hỏi liệu đây có phải là con người của cô cách đây rất lâu, trước khi cô lao vào làm gái làng chơi.
“Đừng che chăn như thế chứ,” anh thì thầm. “Thân thể em đẹp như thế sao lại đi che lại!”
Tấm chăn không hạ xuống một phân nào. “Em lạnh lắm,” cô thì thào má đỏ bừng.
“Anh sẽ làm em ấm lên,” anh hứa với nụ cười thoáng ngoác miệng rồi cởi áo khoác.
Vivien nhìn quần áo anh bị vứt xuống, để lộ làn da thô ráp và ngăm đen hơn cô nhiều, bao phủ lớp lông khoẻ mạnh ở một số nơi, vài vết sẹo ở những nơi khác. Cô kinh ngạc trước sức mạnh và sự hoàn mỹ của cơ thể anh, cơ thể đã được rèn giũa, ngược đãi và luyện tập cho tới khi không còn dấu vết của nét mềm mại, “Anh nói đúng,” cô run run nói. “Anh trông thật ấn tượng khi không mặc quần áo.”
Anh cười và tiến tới, đặt hai tay lên hai bên hông cô khi cúi xuống cô. Cô cảm thấy miệng anh chạm nhẹ lên tóc mình. “Có nghĩ lại không?” anh hỏi. “Nói với anh lúc này đi, trước khi anh lên giường cùng em.”
Vivien vòng tay qua cổ anh để trả lời, và kéo anh xuống cô. Cả thân thể anh áp lên cô, vậy là đột nhiên cô hầu như chẳng nghe thấy gì nữa ngoài tiếng mạch đập ầm ầm bên tai. Lý trí rải khắp nơi rồi cũng biến mất, và tất cả những gì còn lại là xúc cảm… hơi ấm đến sửng sốt của da anh, nạm lông thô trên ngực anh, cái miệng lướt đi thật tuyệt vời trên cổ, vai và ngực cô. Tay anh ở khắp nơi, mơn trớn và khám phá, trượt vào giữa tay chân cô mà không hề bẽn lẽn.
Nếu có nghi ngờ nào đó còn lại trong tâm trí cô, nó đã lập tức tan đi. Lúc trước cô không dám tin một người đàn ông đã quá quen thuộc với những khắc nghiệt của cuộc đời lại có thể nhẹ nhàng đến thế, tay anh dịu dàng không tưởng tượng nổi khi tìm kiếm những vùng đất ẩn dật trên thân thể cô. Anh thở rất nhanh, như thể rất nỗ lực, mỗi hơi thở mạnh mẽ thiêu đốt cô như hơi nước nóng. Ghì cô xuống đệm, anh hôn và hít hà bầu ngực cô, nhẹ nhàng nhay đôi nhũ hoa đã cứng lại.
Cô thở hổn hển, vòng tay qua mái đầu đen, trong khi khoái cảm và sự căng thẳng lạ thường khiến cô oằn người bên dưới anh. Bất chợt một ý nghĩ lạc lõng xuất hiện trong tâm trí cô. Làm sao cô có thể làm chuyện này với nhiều người đàn ông khác nhau? Chuyện này đòi hỏi nhiều tin tưởng và thân mật hơn cô tưởng. Không thể nào như vậy… Mọi người hẳn phải nhầm lẫn về cô như thế nào đó… Nhưng có chưa kịp nghĩ ngợi gì thêm thì ý nghĩ này đã bị cuốn đi.
Cô cảm thấy anh nắm cổ tay cô, kéo tay cô xuống cho tới khi cô chạm vào một nơi da thịt nóng ấm mịn màng. Grant vừa thì thào cổ vũ vừa áp tay cô vào háng mình. Tò mò, kích thích, cô khum bàn tay quanh vật đàn ông cương cứng, rụt rè vuốt và nắm lấy nó. Sự đụng chạm của cô dường như kích thích anh đến không chịu nổi. anh hôn cô sâu, lưỡi đảo trong miệng cô khi anh mở đùi cô ra hạ hông mình xuống giữa chúng.
Áp lực đẩy vào cửa mình mềm mại của cô, làm cô gợn lên cảm giác không thoải mái. Cứng người lại theo phản xạ, Vivien cảm thấy sức nặng của anh đè mạnh lên cơ thể cô, và áp lực lỳ lợm kia lớn dần. Trước khi cô có thể phản ứng hay vặn vẹo thoát ra, anh kêu khe khẽ trong cổ họng và thúc mạnh. Hơi thở của Vivien ngừng lại khi cô trải ngiệm sự đau đớn chưa bao giờ có trước đây – cô chắc chắn như vậy. Không người phụ nữ nào có thể cảm nhận nó mà không nhớ nó. Tay cô bám chặt trên ngực anh, và cô cố đẩy anh đi, nhưng anh lại thúc vào lần nữa. Và anh đã ở trong cô, vật đàn ông to lớn chôn sâu và chặt.
Qua màn nước mắt hoang mang, cô thoáng thấy gương mặt sửng sốt của anh. “Vivien, yên nào,” anh gắt, nhưng cô vùng vẫy và vặn vẹo, bất lực khi bị đè dưới anh.
Ngạc nhiên bởi cơ thể cô thắt chặt lấy anh, sự đau đớn rõ ràng của cô và cái kết luận hiển nhiên mà anh nghĩ tới, Grant tự động di chuyển để làm cô dịu đi khỏi phải cảm thấy khó chịu nữa.
“Anh làm em đau,” cô thở hắt ra.
Ôm chặt cô, anh thì thầm vào tai cô những lời an ủi, rằng anh yêu cô, anh sẽ chăm sóc cho cô, anh sẽ xoa dịu cơn đau của cô nếu cô cho phép anh. Dần dần, cơ thể cô thả lỏng và bám vào anh, móng tay bấm vào cơ bắp cứng cáp của tấm lưng anh. Vẫn hoà vào làm một với cô, anh lướt tay xuống cơ thể cô. Ngón tay cái xuyên qua đám lông đỏ ẩm ướt, dừng lại nhẹ nhàng trên điểm nhạy cảm chôn dấu bên trong những đám xoắn lông đỏ. Anh chầm chậm miết tròn, khơi lên một phản ứng từ cơ thể run rẩy của cô.
Cô rên rỉ, nâng hông lên đón nhận ve vuốt của anh, và anh biết sự khó chịu của cô đang tan đi. Anh tiếp tục đùa giỡn và mơn trớn cô, và cùng lúc ấy, anh chuyển động trong cô, nhấn sâu và nhẹ nhàng. Vivien kêu lên, cơ thể theo bản năng nghiêng đi đón nhận anh, tay mơn man không nghỉ sau lưng anh. Anh bắt đầu đưa đẩy chầm chậm, điều chỉnh mình để làm cô thoả mãn, tất cả con người anh đều tập trung vào khoái cảm bên trong cô. Cô đạt cực khoái rất nhanh, cơ thể siết lại quanh anh, chân tay run lên trong sự ngỡ ngàng. Cà khi chôn mình trong cô, Grant trải nghiệm sự giải phóng mãnh liệt hơn bất kỳ những gì mình từng cảm nhận trong đời. Anh rên lên và vùi mặt vào hõm vai cô, háng run run, mạch đập loạn, cơ thể tràn ngập đê mê.
Trong sự im lặng nặng nề sau đó, Grant cẩn thận rút khỏi Vivien, và tìm thấy một dấu hiệu “biết nói” chống lại mọi logic. Lúng túng, hối hận, tức giận với chính mình, Grant đối mặt với một sự thật mạnh mẽ mà anh sẽ không bao giờ tin nếu không tận mắt chứng kiến.
Cô là – hoặc đã từng là cho tới thời điểm này – một trinh nữ.
Chăm chăm nhìn vào gương mặt đờ đẫn của Vivien, Grant lắc đầu không tin nổi. Cô sờ soạng tìm chăn che mình, đáp trả anh bằng ánh mắt vừa hối hận vừa hồi hộp. Anh đặt tay lên hông cô, còn cô, mặc dù chùn người song không đẩy anh ra.
“Tại sao lại đau như vậy?” cô khàn khàn hỏi.
Anh không trả lời ngay, tâm trí loạn trong một mớ câu hỏi, “Vì em vẫn còn trinh,” cuối cùng anh nói.
“Nhưng… Em không thể nào. Em… Em là Vivien Duvall… không phải sao? Anh bảo em…” Cô ngừng lời, kinh ngạc ngước nhìn anh.
“Chúa ơi,” anh lẩm bẩm với chính mình, cố hiểu làm thể nào anh lại phạm phải một sai lầm trầm trọng tới mức đó. “Em không thể là Vivien.”
“Nếu em đúng như vậy thì sao? Nếu anh và mọi người đều nhầm lẫn về em thì sao? Nếu…?”
“Tuyệt đối không có khả năng Vivien Duvall là trinh nữ,” anh nói, trân trối nhìn cô như thể anh chưa bao giờ trông thấy cô. “Không thể nào. Diện mạo em hoàn toàn giống.. nhưng em không phải là Vivien.”
“Nhưng làm ssao em có thể giống cô ấy hoàn toán trừ phi cô ấy và em là thân thích… hoặc thậm chí…” Cô im lặng khi một ý nghĩ nữa ào tới.
“Sinh đôi?” anh kết thúc thay cho cô, gương mặt nghiêm túc. “Dựa vào bề ngoài của hai người, hoàn toàn có thể như vậy. Dù không ai thậm chí ám chỉ về khả năng Vivien có chị em gái, đừng nói tới là chị em sinh đôi.”
“Anh chắc chắn rằng em không phải là Vivien chứ?” cô thì thầm nói, giọng lạc đi. “Những điều anh nói về em… những gã đàn ông em từng ngủ cùng… những chuyện trong quyển nhật ký đó… Không phải là em?”
“Không phải là em,” anh lặng lẽ đáp.
Cô khiến anh sốc khi oà lên, tay ập vào mặt, những dòng nước mắt lấp lánh tràn khỏi kẽ ngón tay.
Grant kéo cô vào vòng tay mình, ôm chặt cô vào bộ ngực trần. Cảm giác nước mắt cô trên da anh khiến anh nhói lên hối hận đau đớn. Anh chửi thề và cố hết sức để an ủi cô.
“Anh xin lỗi về chuyện lộn xộn chết tiệt này,” anh lẩm bẩm. “Anh không thể trả lại em sự trong trắng. Anh đã làm em tổn thương không thể tha thứ được rồi.”
“Không, không,” cô khóc trên vai anh. “Em… em không k…khóc vì chuyện đó. Em chỉ là qu…quá nhẹ nhõm vì mình không phải là Vivien, thế mà…” Cô cố kìm lại một tiếng khóc nữa, nhưng nó bật ra còn mạnh hơn. “Em tưởng em biết mình là ai, v…và được an ủi đôi chút, ngay cả khi em không thể nhớ được gì. Và giờ…” Cô sụt sịt nghẹn ngào khi một đợt nước mắt nữa lại trào ra. “Em là ai? Em không thể chịu nổi khi không biết điều đó nữa. Em cảm thấy quá…” Cơn nức nở khiến cô không nói thêm được.
Grant ôm cô trong khi cô khóc, cảm thấy càng tội lỗi và tự trách bản thân hơn với mỗi giây trôi qua. “Anh sẽ tìm ra,” anh khàn giọng nói. “Anh thề anh sẽ tìm được. Chết tiệt… đừng khóc nữa. Xin em…”
Vuốt mái tóc rối tung của cô, anh tự hỏi là ai, và vì sao cô lại rơi vào chỗ của Vivien. Và tại sao không ai đi tìm cô. Ở đâu đó hẳn phải có gia đình, bạn bè, ai đó lo lắng khi cô biến mất. Cô thậm chí có thể đã đính hôn. Người trẻ trung và xinh đẹp như cô hẳn không thiếu người dạm lời. Ý nghĩ ấy khiến anh càng bối rối.
Cô có cả một cuộc đời mà không ai trong họ biết được chút gì.
Và Vivien thật thì đang ở nơi quái quỷ nào? Kẻ muốn giết cô ta liệu đã tìm thấy cô ta và kết thúc công việc hắn đã bỏ dở chưa?
Hoang mang vì tình thế đảo chiều, Grant đợi cho tới khi Vivien – anh không thể nghĩ tới cô bằng tên khác – bình tĩnh lại đôi chút, và anh nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống giường. Tìm được một chiếc áo khoác sọc đỏ tía, anh buộc đai áo quanh eo đoạn bước tới dây chuông. Anh rung chuông gọi Kellow. Chưa tới năm phút anh ta đã có mặt. Người đầy tớ riêng đã phải vội vội vàng vàng mặc đồ, tóc tai bù xù và mắt díp lại vì buồn ngủ. Grant gặp anh ta ở cửa, giữ của khép hờ để anh ta không thấy Vivien. “Một bình nước nóng và ít khăn tắm”, Grant ngắn gọn nói.
“Vâng, thưa ông.” Người đầy tớ riêng biến mất, còn Grant quay đầu lại giường ngủ. Vivien vẫn chưa nhúc nhích. Đầu tiên anh nghĩ có lẽ cô đã ngủ, nhưng khi đến bên cô, anh thấy mắt cô đang mở. Ánh mắt vô định như nhìn vào trong chính mình, tâm trí luẩn quẩn với những ý nghĩ cô không thể, hoặc không muốn chia sẻ với anh.
“Anh sẽ bù đắp cho em vì những gì anh đã gây ra.” Anh lặng lẽ nói.
Cô cựa mình, rồi quay đầu lại trao anh một nụ cười rụt rè. “Anh không phải làm vậy,” cô thì thầm, mắt lấp lánh nước. “Không phải lỗi của anh khi anh nhầm em với Vivien… Ai cũng nhầm cả. Không ai nghi ngờ về danh tính của em. Em không thể trách anh vì đã chấp nhận một điều dường như là hiển nhiên.” Cô thở dài run rẩy. “Và liên quan tới chuyện này…” cô xấu hổ chỉ tay thật nhanh xuống ga giường nhàu nhĩ, rồi hạ mắt. “Em tự nguyện cũng không ít đâu,” cô thì thầm e lệ. “Với lại anh không thể biết được em vẫn còn trinh.”
“Điều đó không giảm trách nhiệm cho anh được.” Ngồi một chân dưới giường, một chân dưới đất, anh nhón lấy một lọn tóc cô, ngón tay vân vê những sợ tóc mượt mà. “Vivien…” anh nói, và dừng lại ngay khi cái tên ấy vừa rời khỏi môi mình. “Chết tiệt. Anh nên gọi em thế nào đây?”
Môi cô cong lên thành một nụ cười nhạt nhoà. “Anh có thể tiếp tục gọi em là Vivien. Em đã quen với nó rồi, hơn nữa… em không muốn phải chọn thêm một cái tên sai nữa. Em chỉ muốn tìm ra tên thật của mình thôi.”
“Anh mừng là em không phải Vivien thật,” anh thì thầm, vẫn nghịch lọn tóc khi nhìn cô. “Anh vui mừng vì ngoài anh ra chưa người đàn ông nào từng ái ân với em.”
Cô ngập ngừng đôi chút mới trả lời, đôi mắt xanh dò hỏi khi nhìn lên anh. “Em cũng vậy.”
Họ nhìn nhau trong một phút giây tựa như vĩnh cửu, chìm trong những ý nghĩ không được nói ra về chuyện vừa xẩy ra giữa họ, và chuyện đó đã thay đổi mọi thứ như thế nào.
Ngẫm lại cách anh đã đối xử với cô, Grant cảm thấy phiền muộn sâu sắc. Anh đang ở trong một tình huống không tưởng. Anh đã kểm soát cuộc đời của mình hiệu quả biết bao, cẩn thận biết bao. Giờ thì anh đã yêu bất chấp lý trí của mình, chỉ để phát hiện ra cô không phải người phụ nữ anh từng nghĩ, và anh đã vô ý đoạt đi sự trong trắng của cô. Anh phải đối mặt với con ác quỷ trả giá vào sáng hôm sau. Lựa chọn duy nhất là nói với cô sự thật và tiết lộ những lời dối trá của mình, hy vọng cô có thể tha thứ cho anh và lại tin tưởng anh lần nữa. Và thậm chí dù cô có như vậy, vẫn có mọi khả năng rằng anh sẽ đánh mất cô khi cô lấy lại trí nhớ của mình.
Grant chưa bao giờ nghĩ mình sẽ cảm thấy có trách nhiệm nhường ấy với một người phụ nữ, cảm thấy sự kết nối tinh thần và thể xác mạnh mẽ như thế như với cô. Cuộc hoan ái gần như mới mẻ, cứ như thế khi chiếm lấy sự ngây thơ của cô, bằng cách nào đó anh đã lấy lại được một chút ít ngây thơ của chính mình.
Anh lại muốn ái ân với cô lần nữa, vừa dạy vừa khám phá và chia sẻ với cô. Mặc dù lúc trước anh đã miễn cưỡng thừa nhận tình yêu đang lớn dần mà anh dành cho cô, giờ cảm xúc đó bỗng có thêm những điều hứa hẹn và kỳ diệu, còn mọi mảnh vụn chua chát đều biến mất. Anh cảm thấy nhỏ bé, gần như là lóng ngóng, một sinh vật vô cùng gàn dở mà từng niềm hi vọng về hạnh phúc đều mong manh đến ngớ ngẩn.
Grant sốt ruột không biết Kellow đang ở đâu, và vì sao làm có mỗi một việc đơn giản mà anh ta lại mất thời gian đến vậy. Anh mở cửa nhìn xuống hành lang tối om. Bàn chân anh chạm vào cạnh của một vật trên sàn. Liếc xuống, anh thấy một chiếc khay có nước nóng, khăn tắm – và rượu brandy với một chiếc ly. Kellow đã tế nhị để chiếc khay lại ngay ngoài cửa.
Grant bưng khay lên và dùng chân đóng cửa lại. Quay về bên giường, anh đặt khay lên bàn đầu giường. “Đây,” anh nói, trao một chiếc khăn lanh cho Vivien. Cô lau đôi mắt đẫm lệ và hỉ mũi mạnh như trẻ nhỏ, khiến anh suýt mỉm cười. Anh rót đầy nước nóng vào chiếc bát gốm tráng men màu kem, nhúng một chiếc khăn khác vào nước rồi vắt. Vivien e dè quay gương mặt ửng hồng với đôi mắt sưng húp híp ra khi anh bắt đầu lau giúp cô. Vải ẩm lướt qua làn da mỏng manh của cô. Lau đi những việt nước mắt mằn mặn bên dưới mắt và trên má.
Anh khẽ bảo cô nằm xuống gối, và cô làm theo. Anh lại dấp ướt khăn rồi bắt đầu lau cô như thể cô là một đứa trẻ. Anh lau bên dưới cánh tay cô, trên ngực, bụng, chân. Thái độ bình thản của anh đã xoa dịu cô, và cô dần dần thả lỏng, không chống lại ngay cả khi anh lau giữa hai đùi cô. Dùng thêm một chiếc khăn sạch và ấm nữa, anh lau đi mọi dấu vết của máu và tinh dịch. Anh nhẹ nhàng hết sức có thể, nhưng dù có như thế, cô vẫn nhăn mặt khi anh chăm sóc nơi tư mật.
Khi anh lau xong, anh đắp chăn cho cô rồi cởi đồ ra tự lau người, mệt mỏi nhưng vẫn tỉnh táo, Vivien bất động khi sức nặng của anh làm đệm lún xuống. “Anh làm gì vậy?” cô thì thầm.
“Ôm em.” Anh hôn lên thái dương cô, viền tai cong, bên cổ cô, không gấp gáp, miệng anh lướt qua cô nhẹ nhàng và ấm áp. Vivien chớp mắt thở hổn hển, đoạn đẩy ngực anh. “Không lại nữa đâu,” cô run run nói. “Em mệt lắm.” Anh cảm thấy hơn là nhìn thấy cô đỏ mặt khi cô thêm vào, “Cả đau nữa.”
“Anh sẽ không làm em đau. Anh hứa.” Anh phủ miệng lên trên nhũ hoa, lưỡi mơn trớn cho tới khi anh cảm nhận được nó đã nhú lên như một nụ mầm gợi cảm. Khum hai tay trên cả hai bầu ngực, đầu tiên anh chơi đùa ở một bên, rồi bên kia cho tới khi Vivien thở dài run rẩy và đặt tay lên đầu anh. Đầu tiên anh nghĩ cô định đẩy anh ra, nhưng những ngón tay cô ôm đầu anh kéo lại gần hơn. Anh ghì hông cô hôn một đường xuống tới rốn. Đưa đầu lưỡi ra, anh thọc nhẹ vào lỗ nhỏ đó, hết lần này đến lần khác. Khi miệng anh nóng bỏng trượt xuống tam giác những lọn nâu đỏ giữa đùi cô, cô hổn hển thở và phủ tay lên bảo vệ nơi đó. “Đợi đã,” cô nói, thoáng van vỉ len vào ngữ điệu.
“Bỏ tay em ra,” anh giục.
“Không được đâu.” Cô thảng thốt khi anh hôn quanh thành luỹ của bản tay cô, tìm kiếm giữa những kẽ tay cô. Miệng anh chạm lên mu bàn tay cô, và vẽ những vòng ướt át bằng đầu lưỡi, cho tới khi cả cơ thể cô râm ran vì hưng phấn đến ngỡ ngàng.
“Bỏ tay em ra,” anh khàn khàn nói, giật nhẹ cổ tay cô. Cô vẫn không chịu, vậy là anh liếm từng ngón tay căng thẳng từ gốc tới đầu. Lưỡi anh nhanh nhẹn, không lúc nào chịu ngơi nghỉ, cứ chơi đùa trên cổ tay, bàn tay và những ngón tay cô cho tới khi cô rên lên rằng cô không thể chịu được thêm nữa.
“Vậy hãy để anh làm điều anh muốn, chết tiệt,” anh ngon ngọt thủ thỉ. “Bỏ tay ra đi, em yêu.”
Cô nghe lời anh để hé lộ nơi mình che dấu, thế là Grant gầm lên thoả mãn. Anh rúc vào lớp lông đỏ rậm tì mà êm mềm, dùng ngón tay để mở rộng cô. Liếm sâu vào trong vũng mặn mời mọc, anh cảm thấy cả cơ thể cô run lên. Thêm một lần nữa, rồi anh nán lại khám phá, đùa giỡn, nếm trải, các giác quan bị cuốn vào một xòng xoáy trôn ốc trong cơn khoái cảm.
Grant cảm thấy cô đẩy đầu anh, nhưng anh lờ đi cử chỉ yếu ớt đó và tập trung vào khoảng da thịt mịn màng dưới lưỡi mình. Những ngón tay cô run rẩy trên đầu anh, và hông cô vồng lên thiết tha mời gọi. Giờ cô không thể hờ hững nữa, cơ thể khát khao và căng thẳng trong nhịp run không nhầm lẫn được. Anh biết giờ anh có thể làm bất cứ điều gì mình muốn với cô. Và trong một thoáng anh thèm nhồm người lên để rồi xuyên mình vào vùng ấm khẽ co bóp của cô. Nhưng cũng cám dỗ không kém là mong muốn đưa cô lên đỉnh bằng miệng mình, vì vậy anh vẫn giữ nguyên tư thế, lưỡi chuyển động nhanh cho tới khi cô phải kìm nén một tiếng thét để rồi buông ra một tiếng kêu run rẩy thật dài và thật dịu dàng.
“Ôi…” cô thì thầm giữa những tiếng thở không đều. “Em không biết là… em chưa bao giờ từng nghĩ…” cơ thể cô run lên bần bật khi anh rướn người lên ôm cô để cô trú ẩn trong ngực mình.
Grant áp miệng mình vào tóc cô, hôn má đầu ẩm. “Đây chỉ là khởi đầu thôi,” anh hứa hẹn. “Bên anh em sẽ còn trải qua những điều tuyệt vời hơn thế.”
Cô đã tự nguyện buông mình vào ngọn lửa. Cô chỉ có thể tự trách mình nếu bị bỏng. Đó là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Vivien khi cô thức giấc, người nằm chéo trên chiếc giường lớn. Một tia hi vọng bừng lên trong cô, rằng cô đã nằm mơ một giấc mơ sống động đến bất thường. Nhưng cái gối bên dưới đầu phả lên một mùi đàn ông dịu nhẹ, và cô trần trụi bên dưới chăn và khăn phủ giường. Đôi mắt buồn ngủ hé ra. Khi gạt chăn ra, cô thấy dấu hiệu của những vết bầm trên chân và hông trần, như thể ai đó đã ghì cô quá chặt.
Cô đau ở những nơi cô chưa bao giờ từng đau. Vùng giữa hai đùi đau nhói và căng cơ suốt từ má trong đùi tới đầu gối. Vai và cổ cô cũng nhức nhối. Đúng lúc cô đang mong ước được tắm nước nóng thì có người vào phòng.
Lập tức Vivien giật chăn lên tới cằm khi Grant bước tới giường. Anh đã tắm và mặc đồ rồi. Râu anh đã cạo và tóc ẩm được chải gọn ghẽ. Có vẻ anh đã bỏ công chăm chút kĩ lưỡng cho dung mạo mình sáng nay, cà vạt lụa đen thắt chính xác từng ly, áo sơ mi hồ cứng và trắng như tuyết đối lập với áo khoác xám không vết bẩn và áo ghi lê màu xám đậm. Quần màu ngọc trai trùm gọn gàng lên ủng đen được đánh bóng lộn.
Nhìn vào đôi mắt xanh lục lanh lợi của anh, Vivien tràn ngập những xúc cảm đối lập. Cô không thể, sẽ không trách anh vì lấy đi sự trinh bạch của cô. Cô đã tự nguyện trao mình cho anh. Họ đã chia sẻ trải nghiệm thân mật nhất mà một người đàn ông và một người đàn bà có thể chia sẻ, và một phần trong cô thực sự hãnh diện về điều đó. Tuy nhiên, cô sẽ không nói ra cô yêu anh. Vẫn còn nhiều vấn đề bức thiết hơn cần phải quan tâm… cũng như một vài nghi ngờ luẩn quẩn sâu trong tâm trí cô.
Grant lập tức tới bên cô, ôm mặt cô trong ray anh, chiếm hữu miệng cô với một nụ hôn dài say đắm. “Chào buổi sáng, anh thì thầm với một nụ cười nhẹ. Cách anh nhìn cô, ánh mắt ấm áp trìu mến, khiến cô đỏ mặt.
“A… không phải anh nên đến phố Bow sao?” cô hỏi giọng vẫn ngái ngủ. Cường độ ánh sáng tràn vào phòng cho hay trời đã sáng bảnh mắt. Grant thường đi trước khi mặt trời lên hết.
“Sáng nay anh không tới phố Bow,” anh trả lời, dựa hông xuống bên cạnh cô, sức nặng khiến một bên đệm nhún xuống.
Cô cân nhắc câu nói đó, bàn tay nhỏ nhắn vặn vẹo trong chăn. “Bởi vì tối qua?” cô hỏi.
“Chúng ta sẽ tới gặp Linley.”
“Em không cần bác sỹ,” cô nói, rướn vào gần hơn để hít hà mùi nam tính đậm đà của anh. “Đa số phụ nữ đều sống sót qua lần đầu tiên mà không cần phải khám khiếc gì sau đó cả.”
“Có lẽ anh là người cần chuyện đó,” anh trả lời với vẻ châm biếm, dụi má vào lớp tóc mượt mà của cô. “Có trời đất quỷ thần biết tối qua anh cũng sốc không kém gì em.” Lùi người lại, anh nhìn vào gương mặt bối rối của cô bổ sung, “Em nên có mặt trong khi anh nói chuyện với Linley, em yêu. Anh chàng bác sĩ tử tế đó nợ cả hai chúng ta vài câu trả lời.”
Anh với đống lụa màu đỏ tía trên giường rũ ra, giơ kên cho cô. Nhận ra đó là áo choàng của anh, Vivien cố xỏ vào ống tay áo mà không để lộ ngực mình.
“Anh đã thấy hàng nghìn dấu hiệu về sự trong trắng của em rồi,” anh nhận xét, cẩn thận kéo mái tóc của cô ra để nó chảy tràn xuống lưng áo choàng. Giọng anh phủ bóng hối tiếc, sắc tối kéo lên gò má và sống mũi anh. “Tối qua anh vẫn nghĩ tất cả những dấu hiệu đó không thật. Anh nghĩ em chỉ có thể Vivien Duvall.” Cầm một bàn tay cô, anh đưa nó lên miệng và áp lòng bàn tay mềm mại vào má mình. Miệng anh chạm lên nếp gấp thanh nhã trên cổ tay cô. “Hãy tha thứ cho anh,” anh thì thầm, với nỗ lực rõ ràng cho thấy nói ra những điều này khó khăn như thế nào với anh.
“Chẳng có chuyện gì cần phải tha thứ hết,” Vivien nói, tay cô râm ran hơi ấm gò mà được cạo râu trơn nhẵn. “Anh không làm hại em. Anh cho em nơi ẩn náu, bảo vệ em, và… em sẽ tiếp tục dựa vào anh. Có điều…” Cô dừng lại, tìm kiếm những từ phù hợp mà không ra.
Grant hạ tay cô xuống và nhìn cô thận trọng. “Có điều gì sao?” anh hỏi, đôi lông mày sẫm màu nhíu lại.
“Em không cho là hai ta nên thân mật thêm nữa,” cô buộc mình nói. “Ít nhất trong một thời gian.”
Mặc dù gương mặt anh đột nhiên vô cảm, cô cảm nhận được anh đang chuẩn bị một đợt lý lẽ phản bác. “Tại sao không?” anh hỏi.
Kéo chặt áo choàng quanh người, cô cố sao cho mình có vẻ đường hoàng nhất có thể. “Giờ em chưa muốn giải thích.”
Cô thấy nhẹ người khi anh không theo đuổi vấn đề đó… mặc dù rõ ràng anh còn lâu mới đống ý hay chấp nhận tuyên bố của cô. Thay vì thế, anh trao cô một nụ cười đầy mê hoặc. “Em sẽ không trốn được khỏi anh, em biết đó,” anh nhẹ nhàng nói.
Vivien kìm lại một tiếng cười hối tiếc, không biết vì sao vừa cảm động lại vừa lo lắng khi nhận ra rằng anh quyết tâm làm cô xiêu lòng. Cô để anh đưa mình tới phòng tắm, nơi một hàng khăn tắm đã được đặt sẵn trên một hộp ủ ấm đặt cạnh lò sưởi, và bồn tắm tráng men đã được đổ nước nóng. Chiếc áo choàng màu đỏ tía quét lê dưới đất vì quá dài so với cô,và cô phải túm vạt trước lên để không dẫm phải.
“Anh sẽ giúp em tắm,” Grant đề nghị.
“Không, cảm ơn,” cô nói kiên quyết. “Em muốn có vài phút riêng tư. Xin anh.”
“Anh sẽ đợi ở phòng bên.”
Khi ngâm mình trong bồn tắm để làn nước nóng xoa dịu những chỗ đau nhức nhẹ trên người, cô ao ước được nghỉ ngơi một lát khỏi những nỗi lo lắng đang quấy rầy mình. Vậy mà không gì có thể kìm chúng lại. Những câu hỏi không ngừng hành hạ cô, cô luôn tự hỏi thực ra mình là ai – thân phận ra sao. Rõ ràng cô không phải là con nhà danh gia vọng tộc… cô không cảm thấy mình là người của giới thượng lưu. Nhưng cô cũng không phải gái làng chơi. Cô không có tên, không có gia đình, không có tiền bạc. Cô lại như chìm đắm xuống sông sâu một lần nữa khi thấy mình là thứ vô tích sự phải nhờ cậy vào người khác mà không biết bấu víu vào đâu. Nếu cô không bao giời tìm ra mình thực sự là ai thì sao? Liệu có thể nào tạo ra một cuộc đời mới cho mình, không bao giờ biết ai và điều gì cô đã bỏ lại sau lưng – bạn bè, gia đình, có lẽ một người đàn ông cô đã từng yêu.
Một người hầu gái đến giúp cô tắm, mang theo bộ váy cashmere màu lục đậm. Bộ đồ đơn giản ôm sát những đường nét cơ thể và được gài lại ở bên trái bằng một chiếc móc vàng. Ống tay hẹp viền ruy băng màu lục, chiếc cổ rộng cũng vậy. Cổ váy trũng sâu được điểm đăng ten trắng tuyết tương phản mạnh với làn vải cashmere màu ngọc lục bảo nhạt. Cô hầu tết mái tóc vẫn còn ẩm của Vivien lại ghim thành búi lớn trên đỉnh đầu.
Sau khi cảm ơn cô hầu. Vivien tới cửa phòng ngủ nơi Grant đang đợi. Cô tần ngần chưa vào ngay, cố gom can đảm để hỏi anh câu hỏi dai dẳng vẫn trĩu nặng trong tâm trí cô.
Cô gần như biết câu trả lời. Tuy nhiên sẽ chẳng ai được lợi, đặc biệt là cô, khi hành xử một cách hèn nhát. Phải trực tiếp đối diện với sự thật, cho dù nó khó chịu tới mức nào. Cô đứng ngay người lên rồi bước vào phòng.
Grant đang ngồi trên ghế cạnh cửa sổ. anh đứng ngay dậy, ánh mắt lướt qua cô.
“Em cảm thấy thế nào?” anh lặng lẽ hỏi.
Cô cố cười, nhưng môi cô quá cứng. “Em nghĩ…” cô bắt đầu nuốt mạnh. “Em nghĩ có chuyện anh chưa nói với em, phải không?”
Biểu cảm của anh không để lộ điều gì. “Ví dụ như?”
“Em muốn biết mối quan hệ của anh với Vivien thật.”
Họ tới phòng anh, và anh đặt Vivien tới bên giường. Lùa tay qua mái tóc rối bời của cô, anh hôn cô, ngấu nghiến đôi môi cô. Anh gỡ ghim ra khỏi những lọn tóc cháy rực và tháo bím tóc cô, để tóc cô chảy tràn mượt mà và ấm áp trên tay anh.
“Nói em biết em phải làm gì đi,” cô thì thầm, tay trượt bên trong áo khoác anh, khám phá những đường nét rắn rỏi trên eo và thắt lưng anh. “Em không biết phải làm gì để thoản mãn anh. Em không nhớ phải làm chuyện này thế nào.”
“Em không cần phải nhớ,” anh nói, giọng êm ái mà mãnh liệt. Anh ôm cô sát cơ thể đang quá đỗi hưng phấn của mình, hơi thở thu lấy làn hương ngon ngọt của cô. Áp miệng lên cổ cô, anh hôn và cảm nhận làn da mỏng manh, lướt môi xuống dưới cho tới khi chạm khe ngực thơm mùi va ni. Vivien run rẩy dựa vào sự chống đỡ của cánh tay anh, trong khi tim đập nhanh dưới áp lực của đôi môi khám phá.
Anh chầm chậm cởi đồ cô, giật hết dây áo ra thả nơ khỏi người cô. Làn da trắng sáng ngần lên, cơ thể mềm mại dầy những đường cong… Anh thoáng nhắm mắt, gắng làm dịu đi niềm ham mê bỏng cháy. Khi anh mở mắt ra, Vivien đã rời khỏi anh để vội vã trèo lên giường, kéo chăn lên che cơ thể loã lồ. Sự e lệ thật chân thực, thật… trinh trắng, khiến anh tự hỏi liệu đây có phải là con người của cô cách đây rất lâu, trước khi cô lao vào làm gái làng chơi.
“Đừng che chăn như thế chứ,” anh thì thầm. “Thân thể em đẹp như thế sao lại đi che lại!”
Tấm chăn không hạ xuống một phân nào. “Em lạnh lắm,” cô thì thào má đỏ bừng.
“Anh sẽ làm em ấm lên,” anh hứa với nụ cười thoáng ngoác miệng rồi cởi áo khoác.
Vivien nhìn quần áo anh bị vứt xuống, để lộ làn da thô ráp và ngăm đen hơn cô nhiều, bao phủ lớp lông khoẻ mạnh ở một số nơi, vài vết sẹo ở những nơi khác. Cô kinh ngạc trước sức mạnh và sự hoàn mỹ của cơ thể anh, cơ thể đã được rèn giũa, ngược đãi và luyện tập cho tới khi không còn dấu vết của nét mềm mại, “Anh nói đúng,” cô run run nói. “Anh trông thật ấn tượng khi không mặc quần áo.”
Anh cười và tiến tới, đặt hai tay lên hai bên hông cô khi cúi xuống cô. Cô cảm thấy miệng anh chạm nhẹ lên tóc mình. “Có nghĩ lại không?” anh hỏi. “Nói với anh lúc này đi, trước khi anh lên giường cùng em.”
Vivien vòng tay qua cổ anh để trả lời, và kéo anh xuống cô. Cả thân thể anh áp lên cô, vậy là đột nhiên cô hầu như chẳng nghe thấy gì nữa ngoài tiếng mạch đập ầm ầm bên tai. Lý trí rải khắp nơi rồi cũng biến mất, và tất cả những gì còn lại là xúc cảm… hơi ấm đến sửng sốt của da anh, nạm lông thô trên ngực anh, cái miệng lướt đi thật tuyệt vời trên cổ, vai và ngực cô. Tay anh ở khắp nơi, mơn trớn và khám phá, trượt vào giữa tay chân cô mà không hề bẽn lẽn.
Nếu có nghi ngờ nào đó còn lại trong tâm trí cô, nó đã lập tức tan đi. Lúc trước cô không dám tin một người đàn ông đã quá quen thuộc với những khắc nghiệt của cuộc đời lại có thể nhẹ nhàng đến thế, tay anh dịu dàng không tưởng tượng nổi khi tìm kiếm những vùng đất ẩn dật trên thân thể cô. Anh thở rất nhanh, như thể rất nỗ lực, mỗi hơi thở mạnh mẽ thiêu đốt cô như hơi nước nóng. Ghì cô xuống đệm, anh hôn và hít hà bầu ngực cô, nhẹ nhàng nhay đôi nhũ hoa đã cứng lại.
Cô thở hổn hển, vòng tay qua mái đầu đen, trong khi khoái cảm và sự căng thẳng lạ thường khiến cô oằn người bên dưới anh. Bất chợt một ý nghĩ lạc lõng xuất hiện trong tâm trí cô. Làm sao cô có thể làm chuyện này với nhiều người đàn ông khác nhau? Chuyện này đòi hỏi nhiều tin tưởng và thân mật hơn cô tưởng. Không thể nào như vậy… Mọi người hẳn phải nhầm lẫn về cô như thế nào đó… Nhưng có chưa kịp nghĩ ngợi gì thêm thì ý nghĩ này đã bị cuốn đi.
Cô cảm thấy anh nắm cổ tay cô, kéo tay cô xuống cho tới khi cô chạm vào một nơi da thịt nóng ấm mịn màng. Grant vừa thì thào cổ vũ vừa áp tay cô vào háng mình. Tò mò, kích thích, cô khum bàn tay quanh vật đàn ông cương cứng, rụt rè vuốt và nắm lấy nó. Sự đụng chạm của cô dường như kích thích anh đến không chịu nổi. anh hôn cô sâu, lưỡi đảo trong miệng cô khi anh mở đùi cô ra hạ hông mình xuống giữa chúng.
Áp lực đẩy vào cửa mình mềm mại của cô, làm cô gợn lên cảm giác không thoải mái. Cứng người lại theo phản xạ, Vivien cảm thấy sức nặng của anh đè mạnh lên cơ thể cô, và áp lực lỳ lợm kia lớn dần. Trước khi cô có thể phản ứng hay vặn vẹo thoát ra, anh kêu khe khẽ trong cổ họng và thúc mạnh. Hơi thở của Vivien ngừng lại khi cô trải ngiệm sự đau đớn chưa bao giờ có trước đây – cô chắc chắn như vậy. Không người phụ nữ nào có thể cảm nhận nó mà không nhớ nó. Tay cô bám chặt trên ngực anh, và cô cố đẩy anh đi, nhưng anh lại thúc vào lần nữa. Và anh đã ở trong cô, vật đàn ông to lớn chôn sâu và chặt.
Qua màn nước mắt hoang mang, cô thoáng thấy gương mặt sửng sốt của anh. “Vivien, yên nào,” anh gắt, nhưng cô vùng vẫy và vặn vẹo, bất lực khi bị đè dưới anh.
Ngạc nhiên bởi cơ thể cô thắt chặt lấy anh, sự đau đớn rõ ràng của cô và cái kết luận hiển nhiên mà anh nghĩ tới, Grant tự động di chuyển để làm cô dịu đi khỏi phải cảm thấy khó chịu nữa.
“Anh làm em đau,” cô thở hắt ra.
Ôm chặt cô, anh thì thầm vào tai cô những lời an ủi, rằng anh yêu cô, anh sẽ chăm sóc cho cô, anh sẽ xoa dịu cơn đau của cô nếu cô cho phép anh. Dần dần, cơ thể cô thả lỏng và bám vào anh, móng tay bấm vào cơ bắp cứng cáp của tấm lưng anh. Vẫn hoà vào làm một với cô, anh lướt tay xuống cơ thể cô. Ngón tay cái xuyên qua đám lông đỏ ẩm ướt, dừng lại nhẹ nhàng trên điểm nhạy cảm chôn dấu bên trong những đám xoắn lông đỏ. Anh chầm chậm miết tròn, khơi lên một phản ứng từ cơ thể run rẩy của cô.
Cô rên rỉ, nâng hông lên đón nhận ve vuốt của anh, và anh biết sự khó chịu của cô đang tan đi. Anh tiếp tục đùa giỡn và mơn trớn cô, và cùng lúc ấy, anh chuyển động trong cô, nhấn sâu và nhẹ nhàng. Vivien kêu lên, cơ thể theo bản năng nghiêng đi đón nhận anh, tay mơn man không nghỉ sau lưng anh. Anh bắt đầu đưa đẩy chầm chậm, điều chỉnh mình để làm cô thoả mãn, tất cả con người anh đều tập trung vào khoái cảm bên trong cô. Cô đạt cực khoái rất nhanh, cơ thể siết lại quanh anh, chân tay run lên trong sự ngỡ ngàng. Cà khi chôn mình trong cô, Grant trải nghiệm sự giải phóng mãnh liệt hơn bất kỳ những gì mình từng cảm nhận trong đời. Anh rên lên và vùi mặt vào hõm vai cô, háng run run, mạch đập loạn, cơ thể tràn ngập đê mê.
Trong sự im lặng nặng nề sau đó, Grant cẩn thận rút khỏi Vivien, và tìm thấy một dấu hiệu “biết nói” chống lại mọi logic. Lúng túng, hối hận, tức giận với chính mình, Grant đối mặt với một sự thật mạnh mẽ mà anh sẽ không bao giờ tin nếu không tận mắt chứng kiến.
Cô là – hoặc đã từng là cho tới thời điểm này – một trinh nữ.
Chăm chăm nhìn vào gương mặt đờ đẫn của Vivien, Grant lắc đầu không tin nổi. Cô sờ soạng tìm chăn che mình, đáp trả anh bằng ánh mắt vừa hối hận vừa hồi hộp. Anh đặt tay lên hông cô, còn cô, mặc dù chùn người song không đẩy anh ra.
“Tại sao lại đau như vậy?” cô khàn khàn hỏi.
Anh không trả lời ngay, tâm trí loạn trong một mớ câu hỏi, “Vì em vẫn còn trinh,” cuối cùng anh nói.
“Nhưng… Em không thể nào. Em… Em là Vivien Duvall… không phải sao? Anh bảo em…” Cô ngừng lời, kinh ngạc ngước nhìn anh.
“Chúa ơi,” anh lẩm bẩm với chính mình, cố hiểu làm thể nào anh lại phạm phải một sai lầm trầm trọng tới mức đó. “Em không thể là Vivien.”
“Nếu em đúng như vậy thì sao? Nếu anh và mọi người đều nhầm lẫn về em thì sao? Nếu…?”
“Tuyệt đối không có khả năng Vivien Duvall là trinh nữ,” anh nói, trân trối nhìn cô như thể anh chưa bao giờ trông thấy cô. “Không thể nào. Diện mạo em hoàn toàn giống.. nhưng em không phải là Vivien.”
“Nhưng làm ssao em có thể giống cô ấy hoàn toán trừ phi cô ấy và em là thân thích… hoặc thậm chí…” Cô im lặng khi một ý nghĩ nữa ào tới.
“Sinh đôi?” anh kết thúc thay cho cô, gương mặt nghiêm túc. “Dựa vào bề ngoài của hai người, hoàn toàn có thể như vậy. Dù không ai thậm chí ám chỉ về khả năng Vivien có chị em gái, đừng nói tới là chị em sinh đôi.”
“Anh chắc chắn rằng em không phải là Vivien chứ?” cô thì thầm nói, giọng lạc đi. “Những điều anh nói về em… những gã đàn ông em từng ngủ cùng… những chuyện trong quyển nhật ký đó… Không phải là em?”
“Không phải là em,” anh lặng lẽ đáp.
Cô khiến anh sốc khi oà lên, tay ập vào mặt, những dòng nước mắt lấp lánh tràn khỏi kẽ ngón tay.
Grant kéo cô vào vòng tay mình, ôm chặt cô vào bộ ngực trần. Cảm giác nước mắt cô trên da anh khiến anh nhói lên hối hận đau đớn. Anh chửi thề và cố hết sức để an ủi cô.
“Anh xin lỗi về chuyện lộn xộn chết tiệt này,” anh lẩm bẩm. “Anh không thể trả lại em sự trong trắng. Anh đã làm em tổn thương không thể tha thứ được rồi.”
“Không, không,” cô khóc trên vai anh. “Em… em không k…khóc vì chuyện đó. Em chỉ là qu…quá nhẹ nhõm vì mình không phải là Vivien, thế mà…” Cô cố kìm lại một tiếng khóc nữa, nhưng nó bật ra còn mạnh hơn. “Em tưởng em biết mình là ai, v…và được an ủi đôi chút, ngay cả khi em không thể nhớ được gì. Và giờ…” Cô sụt sịt nghẹn ngào khi một đợt nước mắt nữa lại trào ra. “Em là ai? Em không thể chịu nổi khi không biết điều đó nữa. Em cảm thấy quá…” Cơn nức nở khiến cô không nói thêm được.
Grant ôm cô trong khi cô khóc, cảm thấy càng tội lỗi và tự trách bản thân hơn với mỗi giây trôi qua. “Anh sẽ tìm ra,” anh khàn giọng nói. “Anh thề anh sẽ tìm được. Chết tiệt… đừng khóc nữa. Xin em…”
Vuốt mái tóc rối tung của cô, anh tự hỏi là ai, và vì sao cô lại rơi vào chỗ của Vivien. Và tại sao không ai đi tìm cô. Ở đâu đó hẳn phải có gia đình, bạn bè, ai đó lo lắng khi cô biến mất. Cô thậm chí có thể đã đính hôn. Người trẻ trung và xinh đẹp như cô hẳn không thiếu người dạm lời. Ý nghĩ ấy khiến anh càng bối rối.
Cô có cả một cuộc đời mà không ai trong họ biết được chút gì.
Và Vivien thật thì đang ở nơi quái quỷ nào? Kẻ muốn giết cô ta liệu đã tìm thấy cô ta và kết thúc công việc hắn đã bỏ dở chưa?
Hoang mang vì tình thế đảo chiều, Grant đợi cho tới khi Vivien – anh không thể nghĩ tới cô bằng tên khác – bình tĩnh lại đôi chút, và anh nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống giường. Tìm được một chiếc áo khoác sọc đỏ tía, anh buộc đai áo quanh eo đoạn bước tới dây chuông. Anh rung chuông gọi Kellow. Chưa tới năm phút anh ta đã có mặt. Người đầy tớ riêng đã phải vội vội vàng vàng mặc đồ, tóc tai bù xù và mắt díp lại vì buồn ngủ. Grant gặp anh ta ở cửa, giữ của khép hờ để anh ta không thấy Vivien. “Một bình nước nóng và ít khăn tắm”, Grant ngắn gọn nói.
“Vâng, thưa ông.” Người đầy tớ riêng biến mất, còn Grant quay đầu lại giường ngủ. Vivien vẫn chưa nhúc nhích. Đầu tiên anh nghĩ có lẽ cô đã ngủ, nhưng khi đến bên cô, anh thấy mắt cô đang mở. Ánh mắt vô định như nhìn vào trong chính mình, tâm trí luẩn quẩn với những ý nghĩ cô không thể, hoặc không muốn chia sẻ với anh.
“Anh sẽ bù đắp cho em vì những gì anh đã gây ra.” Anh lặng lẽ nói.
Cô cựa mình, rồi quay đầu lại trao anh một nụ cười rụt rè. “Anh không phải làm vậy,” cô thì thầm, mắt lấp lánh nước. “Không phải lỗi của anh khi anh nhầm em với Vivien… Ai cũng nhầm cả. Không ai nghi ngờ về danh tính của em. Em không thể trách anh vì đã chấp nhận một điều dường như là hiển nhiên.” Cô thở dài run rẩy. “Và liên quan tới chuyện này…” cô xấu hổ chỉ tay thật nhanh xuống ga giường nhàu nhĩ, rồi hạ mắt. “Em tự nguyện cũng không ít đâu,” cô thì thầm e lệ. “Với lại anh không thể biết được em vẫn còn trinh.”
“Điều đó không giảm trách nhiệm cho anh được.” Ngồi một chân dưới giường, một chân dưới đất, anh nhón lấy một lọn tóc cô, ngón tay vân vê những sợ tóc mượt mà. “Vivien…” anh nói, và dừng lại ngay khi cái tên ấy vừa rời khỏi môi mình. “Chết tiệt. Anh nên gọi em thế nào đây?”
Môi cô cong lên thành một nụ cười nhạt nhoà. “Anh có thể tiếp tục gọi em là Vivien. Em đã quen với nó rồi, hơn nữa… em không muốn phải chọn thêm một cái tên sai nữa. Em chỉ muốn tìm ra tên thật của mình thôi.”
“Anh mừng là em không phải Vivien thật,” anh thì thầm, vẫn nghịch lọn tóc khi nhìn cô. “Anh vui mừng vì ngoài anh ra chưa người đàn ông nào từng ái ân với em.”
Cô ngập ngừng đôi chút mới trả lời, đôi mắt xanh dò hỏi khi nhìn lên anh. “Em cũng vậy.”
Họ nhìn nhau trong một phút giây tựa như vĩnh cửu, chìm trong những ý nghĩ không được nói ra về chuyện vừa xẩy ra giữa họ, và chuyện đó đã thay đổi mọi thứ như thế nào.
Ngẫm lại cách anh đã đối xử với cô, Grant cảm thấy phiền muộn sâu sắc. Anh đang ở trong một tình huống không tưởng. Anh đã kểm soát cuộc đời của mình hiệu quả biết bao, cẩn thận biết bao. Giờ thì anh đã yêu bất chấp lý trí của mình, chỉ để phát hiện ra cô không phải người phụ nữ anh từng nghĩ, và anh đã vô ý đoạt đi sự trong trắng của cô. Anh phải đối mặt với con ác quỷ trả giá vào sáng hôm sau. Lựa chọn duy nhất là nói với cô sự thật và tiết lộ những lời dối trá của mình, hy vọng cô có thể tha thứ cho anh và lại tin tưởng anh lần nữa. Và thậm chí dù cô có như vậy, vẫn có mọi khả năng rằng anh sẽ đánh mất cô khi cô lấy lại trí nhớ của mình.
Grant chưa bao giờ nghĩ mình sẽ cảm thấy có trách nhiệm nhường ấy với một người phụ nữ, cảm thấy sự kết nối tinh thần và thể xác mạnh mẽ như thế như với cô. Cuộc hoan ái gần như mới mẻ, cứ như thế khi chiếm lấy sự ngây thơ của cô, bằng cách nào đó anh đã lấy lại được một chút ít ngây thơ của chính mình.
Anh lại muốn ái ân với cô lần nữa, vừa dạy vừa khám phá và chia sẻ với cô. Mặc dù lúc trước anh đã miễn cưỡng thừa nhận tình yêu đang lớn dần mà anh dành cho cô, giờ cảm xúc đó bỗng có thêm những điều hứa hẹn và kỳ diệu, còn mọi mảnh vụn chua chát đều biến mất. Anh cảm thấy nhỏ bé, gần như là lóng ngóng, một sinh vật vô cùng gàn dở mà từng niềm hi vọng về hạnh phúc đều mong manh đến ngớ ngẩn.
Grant sốt ruột không biết Kellow đang ở đâu, và vì sao làm có mỗi một việc đơn giản mà anh ta lại mất thời gian đến vậy. Anh mở cửa nhìn xuống hành lang tối om. Bàn chân anh chạm vào cạnh của một vật trên sàn. Liếc xuống, anh thấy một chiếc khay có nước nóng, khăn tắm – và rượu brandy với một chiếc ly. Kellow đã tế nhị để chiếc khay lại ngay ngoài cửa.
Grant bưng khay lên và dùng chân đóng cửa lại. Quay về bên giường, anh đặt khay lên bàn đầu giường. “Đây,” anh nói, trao một chiếc khăn lanh cho Vivien. Cô lau đôi mắt đẫm lệ và hỉ mũi mạnh như trẻ nhỏ, khiến anh suýt mỉm cười. Anh rót đầy nước nóng vào chiếc bát gốm tráng men màu kem, nhúng một chiếc khăn khác vào nước rồi vắt. Vivien e dè quay gương mặt ửng hồng với đôi mắt sưng húp híp ra khi anh bắt đầu lau giúp cô. Vải ẩm lướt qua làn da mỏng manh của cô. Lau đi những việt nước mắt mằn mặn bên dưới mắt và trên má.
Anh khẽ bảo cô nằm xuống gối, và cô làm theo. Anh lại dấp ướt khăn rồi bắt đầu lau cô như thể cô là một đứa trẻ. Anh lau bên dưới cánh tay cô, trên ngực, bụng, chân. Thái độ bình thản của anh đã xoa dịu cô, và cô dần dần thả lỏng, không chống lại ngay cả khi anh lau giữa hai đùi cô. Dùng thêm một chiếc khăn sạch và ấm nữa, anh lau đi mọi dấu vết của máu và tinh dịch. Anh nhẹ nhàng hết sức có thể, nhưng dù có như thế, cô vẫn nhăn mặt khi anh chăm sóc nơi tư mật.
Khi anh lau xong, anh đắp chăn cho cô rồi cởi đồ ra tự lau người, mệt mỏi nhưng vẫn tỉnh táo, Vivien bất động khi sức nặng của anh làm đệm lún xuống. “Anh làm gì vậy?” cô thì thầm.
“Ôm em.” Anh hôn lên thái dương cô, viền tai cong, bên cổ cô, không gấp gáp, miệng anh lướt qua cô nhẹ nhàng và ấm áp. Vivien chớp mắt thở hổn hển, đoạn đẩy ngực anh. “Không lại nữa đâu,” cô run run nói. “Em mệt lắm.” Anh cảm thấy hơn là nhìn thấy cô đỏ mặt khi cô thêm vào, “Cả đau nữa.”
“Anh sẽ không làm em đau. Anh hứa.” Anh phủ miệng lên trên nhũ hoa, lưỡi mơn trớn cho tới khi anh cảm nhận được nó đã nhú lên như một nụ mầm gợi cảm. Khum hai tay trên cả hai bầu ngực, đầu tiên anh chơi đùa ở một bên, rồi bên kia cho tới khi Vivien thở dài run rẩy và đặt tay lên đầu anh. Đầu tiên anh nghĩ cô định đẩy anh ra, nhưng những ngón tay cô ôm đầu anh kéo lại gần hơn. Anh ghì hông cô hôn một đường xuống tới rốn. Đưa đầu lưỡi ra, anh thọc nhẹ vào lỗ nhỏ đó, hết lần này đến lần khác. Khi miệng anh nóng bỏng trượt xuống tam giác những lọn nâu đỏ giữa đùi cô, cô hổn hển thở và phủ tay lên bảo vệ nơi đó. “Đợi đã,” cô nói, thoáng van vỉ len vào ngữ điệu.
“Bỏ tay em ra,” anh giục.
“Không được đâu.” Cô thảng thốt khi anh hôn quanh thành luỹ của bản tay cô, tìm kiếm giữa những kẽ tay cô. Miệng anh chạm lên mu bàn tay cô, và vẽ những vòng ướt át bằng đầu lưỡi, cho tới khi cả cơ thể cô râm ran vì hưng phấn đến ngỡ ngàng.
“Bỏ tay em ra,” anh khàn khàn nói, giật nhẹ cổ tay cô. Cô vẫn không chịu, vậy là anh liếm từng ngón tay căng thẳng từ gốc tới đầu. Lưỡi anh nhanh nhẹn, không lúc nào chịu ngơi nghỉ, cứ chơi đùa trên cổ tay, bàn tay và những ngón tay cô cho tới khi cô rên lên rằng cô không thể chịu được thêm nữa.
“Vậy hãy để anh làm điều anh muốn, chết tiệt,” anh ngon ngọt thủ thỉ. “Bỏ tay ra đi, em yêu.”
Cô nghe lời anh để hé lộ nơi mình che dấu, thế là Grant gầm lên thoả mãn. Anh rúc vào lớp lông đỏ rậm tì mà êm mềm, dùng ngón tay để mở rộng cô. Liếm sâu vào trong vũng mặn mời mọc, anh cảm thấy cả cơ thể cô run lên. Thêm một lần nữa, rồi anh nán lại khám phá, đùa giỡn, nếm trải, các giác quan bị cuốn vào một xòng xoáy trôn ốc trong cơn khoái cảm.
Grant cảm thấy cô đẩy đầu anh, nhưng anh lờ đi cử chỉ yếu ớt đó và tập trung vào khoảng da thịt mịn màng dưới lưỡi mình. Những ngón tay cô run rẩy trên đầu anh, và hông cô vồng lên thiết tha mời gọi. Giờ cô không thể hờ hững nữa, cơ thể khát khao và căng thẳng trong nhịp run không nhầm lẫn được. Anh biết giờ anh có thể làm bất cứ điều gì mình muốn với cô. Và trong một thoáng anh thèm nhồm người lên để rồi xuyên mình vào vùng ấm khẽ co bóp của cô. Nhưng cũng cám dỗ không kém là mong muốn đưa cô lên đỉnh bằng miệng mình, vì vậy anh vẫn giữ nguyên tư thế, lưỡi chuyển động nhanh cho tới khi cô phải kìm nén một tiếng thét để rồi buông ra một tiếng kêu run rẩy thật dài và thật dịu dàng.
“Ôi…” cô thì thầm giữa những tiếng thở không đều. “Em không biết là… em chưa bao giờ từng nghĩ…” cơ thể cô run lên bần bật khi anh rướn người lên ôm cô để cô trú ẩn trong ngực mình.
Grant áp miệng mình vào tóc cô, hôn má đầu ẩm. “Đây chỉ là khởi đầu thôi,” anh hứa hẹn. “Bên anh em sẽ còn trải qua những điều tuyệt vời hơn thế.”
Cô đã tự nguyện buông mình vào ngọn lửa. Cô chỉ có thể tự trách mình nếu bị bỏng. Đó là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Vivien khi cô thức giấc, người nằm chéo trên chiếc giường lớn. Một tia hi vọng bừng lên trong cô, rằng cô đã nằm mơ một giấc mơ sống động đến bất thường. Nhưng cái gối bên dưới đầu phả lên một mùi đàn ông dịu nhẹ, và cô trần trụi bên dưới chăn và khăn phủ giường. Đôi mắt buồn ngủ hé ra. Khi gạt chăn ra, cô thấy dấu hiệu của những vết bầm trên chân và hông trần, như thể ai đó đã ghì cô quá chặt.
Cô đau ở những nơi cô chưa bao giờ từng đau. Vùng giữa hai đùi đau nhói và căng cơ suốt từ má trong đùi tới đầu gối. Vai và cổ cô cũng nhức nhối. Đúng lúc cô đang mong ước được tắm nước nóng thì có người vào phòng.
Lập tức Vivien giật chăn lên tới cằm khi Grant bước tới giường. Anh đã tắm và mặc đồ rồi. Râu anh đã cạo và tóc ẩm được chải gọn ghẽ. Có vẻ anh đã bỏ công chăm chút kĩ lưỡng cho dung mạo mình sáng nay, cà vạt lụa đen thắt chính xác từng ly, áo sơ mi hồ cứng và trắng như tuyết đối lập với áo khoác xám không vết bẩn và áo ghi lê màu xám đậm. Quần màu ngọc trai trùm gọn gàng lên ủng đen được đánh bóng lộn.
Nhìn vào đôi mắt xanh lục lanh lợi của anh, Vivien tràn ngập những xúc cảm đối lập. Cô không thể, sẽ không trách anh vì lấy đi sự trinh bạch của cô. Cô đã tự nguyện trao mình cho anh. Họ đã chia sẻ trải nghiệm thân mật nhất mà một người đàn ông và một người đàn bà có thể chia sẻ, và một phần trong cô thực sự hãnh diện về điều đó. Tuy nhiên, cô sẽ không nói ra cô yêu anh. Vẫn còn nhiều vấn đề bức thiết hơn cần phải quan tâm… cũng như một vài nghi ngờ luẩn quẩn sâu trong tâm trí cô.
Grant lập tức tới bên cô, ôm mặt cô trong ray anh, chiếm hữu miệng cô với một nụ hôn dài say đắm. “Chào buổi sáng, anh thì thầm với một nụ cười nhẹ. Cách anh nhìn cô, ánh mắt ấm áp trìu mến, khiến cô đỏ mặt.
“A… không phải anh nên đến phố Bow sao?” cô hỏi giọng vẫn ngái ngủ. Cường độ ánh sáng tràn vào phòng cho hay trời đã sáng bảnh mắt. Grant thường đi trước khi mặt trời lên hết.
“Sáng nay anh không tới phố Bow,” anh trả lời, dựa hông xuống bên cạnh cô, sức nặng khiến một bên đệm nhún xuống.
Cô cân nhắc câu nói đó, bàn tay nhỏ nhắn vặn vẹo trong chăn. “Bởi vì tối qua?” cô hỏi.
“Chúng ta sẽ tới gặp Linley.”
“Em không cần bác sỹ,” cô nói, rướn vào gần hơn để hít hà mùi nam tính đậm đà của anh. “Đa số phụ nữ đều sống sót qua lần đầu tiên mà không cần phải khám khiếc gì sau đó cả.”
“Có lẽ anh là người cần chuyện đó,” anh trả lời với vẻ châm biếm, dụi má vào lớp tóc mượt mà của cô. “Có trời đất quỷ thần biết tối qua anh cũng sốc không kém gì em.” Lùi người lại, anh nhìn vào gương mặt bối rối của cô bổ sung, “Em nên có mặt trong khi anh nói chuyện với Linley, em yêu. Anh chàng bác sĩ tử tế đó nợ cả hai chúng ta vài câu trả lời.”
Anh với đống lụa màu đỏ tía trên giường rũ ra, giơ kên cho cô. Nhận ra đó là áo choàng của anh, Vivien cố xỏ vào ống tay áo mà không để lộ ngực mình.
“Anh đã thấy hàng nghìn dấu hiệu về sự trong trắng của em rồi,” anh nhận xét, cẩn thận kéo mái tóc của cô ra để nó chảy tràn xuống lưng áo choàng. Giọng anh phủ bóng hối tiếc, sắc tối kéo lên gò má và sống mũi anh. “Tối qua anh vẫn nghĩ tất cả những dấu hiệu đó không thật. Anh nghĩ em chỉ có thể Vivien Duvall.” Cầm một bàn tay cô, anh đưa nó lên miệng và áp lòng bàn tay mềm mại vào má mình. Miệng anh chạm lên nếp gấp thanh nhã trên cổ tay cô. “Hãy tha thứ cho anh,” anh thì thầm, với nỗ lực rõ ràng cho thấy nói ra những điều này khó khăn như thế nào với anh.
“Chẳng có chuyện gì cần phải tha thứ hết,” Vivien nói, tay cô râm ran hơi ấm gò mà được cạo râu trơn nhẵn. “Anh không làm hại em. Anh cho em nơi ẩn náu, bảo vệ em, và… em sẽ tiếp tục dựa vào anh. Có điều…” Cô dừng lại, tìm kiếm những từ phù hợp mà không ra.
Grant hạ tay cô xuống và nhìn cô thận trọng. “Có điều gì sao?” anh hỏi, đôi lông mày sẫm màu nhíu lại.
“Em không cho là hai ta nên thân mật thêm nữa,” cô buộc mình nói. “Ít nhất trong một thời gian.”
Mặc dù gương mặt anh đột nhiên vô cảm, cô cảm nhận được anh đang chuẩn bị một đợt lý lẽ phản bác. “Tại sao không?” anh hỏi.
Kéo chặt áo choàng quanh người, cô cố sao cho mình có vẻ đường hoàng nhất có thể. “Giờ em chưa muốn giải thích.”
Cô thấy nhẹ người khi anh không theo đuổi vấn đề đó… mặc dù rõ ràng anh còn lâu mới đống ý hay chấp nhận tuyên bố của cô. Thay vì thế, anh trao cô một nụ cười đầy mê hoặc. “Em sẽ không trốn được khỏi anh, em biết đó,” anh nhẹ nhàng nói.
Vivien kìm lại một tiếng cười hối tiếc, không biết vì sao vừa cảm động lại vừa lo lắng khi nhận ra rằng anh quyết tâm làm cô xiêu lòng. Cô để anh đưa mình tới phòng tắm, nơi một hàng khăn tắm đã được đặt sẵn trên một hộp ủ ấm đặt cạnh lò sưởi, và bồn tắm tráng men đã được đổ nước nóng. Chiếc áo choàng màu đỏ tía quét lê dưới đất vì quá dài so với cô,và cô phải túm vạt trước lên để không dẫm phải.
“Anh sẽ giúp em tắm,” Grant đề nghị.
“Không, cảm ơn,” cô nói kiên quyết. “Em muốn có vài phút riêng tư. Xin anh.”
“Anh sẽ đợi ở phòng bên.”
Khi ngâm mình trong bồn tắm để làn nước nóng xoa dịu những chỗ đau nhức nhẹ trên người, cô ao ước được nghỉ ngơi một lát khỏi những nỗi lo lắng đang quấy rầy mình. Vậy mà không gì có thể kìm chúng lại. Những câu hỏi không ngừng hành hạ cô, cô luôn tự hỏi thực ra mình là ai – thân phận ra sao. Rõ ràng cô không phải là con nhà danh gia vọng tộc… cô không cảm thấy mình là người của giới thượng lưu. Nhưng cô cũng không phải gái làng chơi. Cô không có tên, không có gia đình, không có tiền bạc. Cô lại như chìm đắm xuống sông sâu một lần nữa khi thấy mình là thứ vô tích sự phải nhờ cậy vào người khác mà không biết bấu víu vào đâu. Nếu cô không bao giời tìm ra mình thực sự là ai thì sao? Liệu có thể nào tạo ra một cuộc đời mới cho mình, không bao giờ biết ai và điều gì cô đã bỏ lại sau lưng – bạn bè, gia đình, có lẽ một người đàn ông cô đã từng yêu.
Một người hầu gái đến giúp cô tắm, mang theo bộ váy cashmere màu lục đậm. Bộ đồ đơn giản ôm sát những đường nét cơ thể và được gài lại ở bên trái bằng một chiếc móc vàng. Ống tay hẹp viền ruy băng màu lục, chiếc cổ rộng cũng vậy. Cổ váy trũng sâu được điểm đăng ten trắng tuyết tương phản mạnh với làn vải cashmere màu ngọc lục bảo nhạt. Cô hầu tết mái tóc vẫn còn ẩm của Vivien lại ghim thành búi lớn trên đỉnh đầu.
Sau khi cảm ơn cô hầu. Vivien tới cửa phòng ngủ nơi Grant đang đợi. Cô tần ngần chưa vào ngay, cố gom can đảm để hỏi anh câu hỏi dai dẳng vẫn trĩu nặng trong tâm trí cô.
Cô gần như biết câu trả lời. Tuy nhiên sẽ chẳng ai được lợi, đặc biệt là cô, khi hành xử một cách hèn nhát. Phải trực tiếp đối diện với sự thật, cho dù nó khó chịu tới mức nào. Cô đứng ngay người lên rồi bước vào phòng.
Grant đang ngồi trên ghế cạnh cửa sổ. anh đứng ngay dậy, ánh mắt lướt qua cô.
“Em cảm thấy thế nào?” anh lặng lẽ hỏi.
Cô cố cười, nhưng môi cô quá cứng. “Em nghĩ…” cô bắt đầu nuốt mạnh. “Em nghĩ có chuyện anh chưa nói với em, phải không?”
Biểu cảm của anh không để lộ điều gì. “Ví dụ như?”
“Em muốn biết mối quan hệ của anh với Vivien thật.”
Bình luận truyện