Ngoài Vùng Kiểm Soát
Chương 15: Dâu Tây
Khi Doãn Niệm vừa đặt chân vào nhà sau thì đã là hai giờ hơn.
Ánh mắt cô hờ hững quan sát mọi thứ xung quanh một lượt, cô chợt ra nơi này vẫn không có gì thay đổi, nhưng hiện tại cô đã không còn là mình nữa rồi!
Doãn Niệm đặt ba lô lên bàn học, sau đó mới cầm lấy khăn tắm và một bộ quần áo đi vào nhà vệ sinh.
Một lúc sau cô từ bên trong bước ra, khuôn mặt vẫn còn chút thất thần, bụng dưới chợt nhói đau, hàng lông mày thanh tú của cô khẽ nhíu lại, trong vô thức cảnh tượng ám muội ở vách núi lại hiện ra trước mắt cô.
Cô hận người đàn ông đó!
"Doãn Niệm!"
Người vừa hậm hực gọi tên cô chính là một nữ người hầu đang đứng ở cửa ra vào, trên tay cô ta còn bưng một khay thức ăn bao gồm một bát cháo bồ câu hạt sen và một cốc nước ấm.
"Thiếu gia ra lệnh cho mày phải ăn hết chỗ này.
Có muốn ăn gì thêm thì cứ nói với tao!" Nữ người hầu quăng cho cô một ánh mắt giận dữ cùng với đó là giọng điệu cực kỳ khó nghe.
Rất rõ ràng, cô ta đang đố kỵ với Doãn Niệm!
"Tôi không đói, không muốn ăn gì cả!" Doãn Niệm vẫn duy trì nét mặt lãnh đạm, miễn cưỡng đáp lại cô ta một câu rồi đi thẳng ra vườn hoa.
Không khí nơi đây vô cùng thoáng mát, đặc biệt là không có ai đến làm phiền.
Doãn Niệm đi loanh quanh trong vườn được một lúc, tâm trạng của cô rốt cục cũng thả lỏng được vài phần.
Trước đây, mỗi khi có chuyện gì không vui cô đều ra vườn hít thở bầu không khí trong lành này, đầu óc được thanh tĩnh, suy nghĩ cũng tích cực hẳn lên.
Cảm thấy hai chân đã bắt đầu đuối sức, nhưng hiện tại cô vẫn chưa muốn trở về.
Thấy phía trước có một cây đại thụ, tán cây rộng lớn thừa sức che bóng mát cho cô.
Đôi chân nhỏ nhắn giẫm lên đám cỏ xanh mướt tiến đến chỗ gốc cây, làn váy trắng nhẹ nhàng tung bay trong gió.
Dưới tán cây, một cô gái trong tư thế ngồi gục mặt vào giữa hai gối, tay trái khẽ ôm lấy đôi chân trắng muốt, tay phải thật tự do đùa nghịch cùng đám cỏ non dưới chân.
!
Lúc này, ở trong phòng của mình, Giản Tiêu Niên và đám người hầu gần như đã lật tung mọi thứ lên để tìm cho bằng được chú chó mà trước đó mẹ của Giản Thịnh Nam, Tần Như Liên đã tặng cho cô ta.
"Nếu không tìm được cún con cho tôi thì hôm nay các người đừng mong có cơm để ăn.
"
Đám người hầu mặc dù đã lục soát toàn bộ ngôi biệt thự nhưng vẫn chưa tìm được chú chó hoạt bát đáng yêu kia.
Giản Tiêu Niên mặc một chiếc váy ngủ màu hồng phấn đứng giữa phòng bếp, ánh mắt giận dữ hướng về phía dám người hầu đang đồng loạt cúi đầu.
"Vâng thưa tiểu thư.
"
"Bắt được nó tôi nhất định sẽ dạy cho nó một bài học.
" Giản Tiêu Niên khoanh hai tay ở trước ngực, khuôn mặt đầy vẻ đanh đá.
Thật ra ngay từ đầu cô ta đã chẳng ưa gì nó, vừa phiền phức lại không biết nghe lời, đã vậy còn dám cắn vào cổ tay của cô ta.
Nếu nó không phải là quà của bác hai tặng cho cô ta thì con chó chết tiệt đó đã sớm ra đường ở rồi.
!
"Đi chỗ khác chơi, chị đang buồn.
"
Doãn Niệm nhìn chú chó nhỏ đang quẩy đuôi đi đến bên cạnh mình, trông nó có vẻ cũng cô đơn như cô, cô không muốn nhìn thấy dáng vẻ của mình lúc này cho nên đã lên tiếng xua đuổi nó, nhưng chính cô cũng không phủ nhận đó là một chú chó cực kỳ đáng yêu.
Chú chó nhỏ dường như cũng nhận thức được cô không muốn nó tới gần, đôi mắt to tròn có chút buồn bã.
Giây phút nó xoay người rời đi, Doãn Niệm đã thực sự hối hận.
Chú chó lủi thủi đi tới chỗ bụi hoa, đột nhiên nó ngoảnh lại nhìn cô, sau đó nỗ lực cắn đứt một bông hoa rồi chạy thật nhanh về phía Doãn Niệm.
"Cảm ơn em nhé!" Trong mắt Doãn Niệm thoáng ánh lên tia kinh hỉ, cô vươn tay nhận lấy bông hoa từ trong miệng của chú chó nhỏ, bên môi là một nụ cười vô cùng vui vẻ.
Thật không ngờ chú chó này lại thông minh đến thế.
Giờ phút này, cô không muốn cưỡng lại lòng mình nữa.
"Đáng yêu quá đi!" Doãn Niệm phấn khích ôm chú chó đặt lên đùi mình, bàn tay thích thú vuốt ve bộ lông trắng như tuyết kia.
"A.
em là con trai sao?"
"Từ nay chị sẽ gọi em là Dâu Tây nhé!"
"Dâu Tây, Dâu Tây của chị!"
Cả hai cùng chơi đùa với nhau rất vui vẻ cho đến khi có tiếng xì xầm to nhỏ vang lên từ đằng xa.
"Tìm được rồi.
"
"Ở đâu?"
"Dưới gốc cây.
"
"Được.
Tôi sẽ báo cho tiểu thư biết.
"
Không lâu sau Giản Tiêu Niên đã xuất hiện ở vườn hoa cùng với đám người hầu của mình.
Ở nơi này, Doãn Niệm vẫn không hề hay biết gì, tiếp tục cùng Dâu Tây chơi trò đuổi bắt dưới gốc cây đại thụ.
"Hoá ra là mày!"
Đối với Doãn Niệm, đây là giọng nói khó nghe nhất mà cô từng biết, giọng nói của Giản Tiêu Niên!
Toàn bộ động tác của cô cũng như Dâu Tây lúc này đều ngưng đọng lại, ánh mắt kinh ngạc xen lẫn khó hiểu nhìn về phía Giản Tiêu Niên.
Ánh mắt cô hờ hững quan sát mọi thứ xung quanh một lượt, cô chợt ra nơi này vẫn không có gì thay đổi, nhưng hiện tại cô đã không còn là mình nữa rồi!
Doãn Niệm đặt ba lô lên bàn học, sau đó mới cầm lấy khăn tắm và một bộ quần áo đi vào nhà vệ sinh.
Một lúc sau cô từ bên trong bước ra, khuôn mặt vẫn còn chút thất thần, bụng dưới chợt nhói đau, hàng lông mày thanh tú của cô khẽ nhíu lại, trong vô thức cảnh tượng ám muội ở vách núi lại hiện ra trước mắt cô.
Cô hận người đàn ông đó!
"Doãn Niệm!"
Người vừa hậm hực gọi tên cô chính là một nữ người hầu đang đứng ở cửa ra vào, trên tay cô ta còn bưng một khay thức ăn bao gồm một bát cháo bồ câu hạt sen và một cốc nước ấm.
"Thiếu gia ra lệnh cho mày phải ăn hết chỗ này.
Có muốn ăn gì thêm thì cứ nói với tao!" Nữ người hầu quăng cho cô một ánh mắt giận dữ cùng với đó là giọng điệu cực kỳ khó nghe.
Rất rõ ràng, cô ta đang đố kỵ với Doãn Niệm!
"Tôi không đói, không muốn ăn gì cả!" Doãn Niệm vẫn duy trì nét mặt lãnh đạm, miễn cưỡng đáp lại cô ta một câu rồi đi thẳng ra vườn hoa.
Không khí nơi đây vô cùng thoáng mát, đặc biệt là không có ai đến làm phiền.
Doãn Niệm đi loanh quanh trong vườn được một lúc, tâm trạng của cô rốt cục cũng thả lỏng được vài phần.
Trước đây, mỗi khi có chuyện gì không vui cô đều ra vườn hít thở bầu không khí trong lành này, đầu óc được thanh tĩnh, suy nghĩ cũng tích cực hẳn lên.
Cảm thấy hai chân đã bắt đầu đuối sức, nhưng hiện tại cô vẫn chưa muốn trở về.
Thấy phía trước có một cây đại thụ, tán cây rộng lớn thừa sức che bóng mát cho cô.
Đôi chân nhỏ nhắn giẫm lên đám cỏ xanh mướt tiến đến chỗ gốc cây, làn váy trắng nhẹ nhàng tung bay trong gió.
Dưới tán cây, một cô gái trong tư thế ngồi gục mặt vào giữa hai gối, tay trái khẽ ôm lấy đôi chân trắng muốt, tay phải thật tự do đùa nghịch cùng đám cỏ non dưới chân.
!
Lúc này, ở trong phòng của mình, Giản Tiêu Niên và đám người hầu gần như đã lật tung mọi thứ lên để tìm cho bằng được chú chó mà trước đó mẹ của Giản Thịnh Nam, Tần Như Liên đã tặng cho cô ta.
"Nếu không tìm được cún con cho tôi thì hôm nay các người đừng mong có cơm để ăn.
"
Đám người hầu mặc dù đã lục soát toàn bộ ngôi biệt thự nhưng vẫn chưa tìm được chú chó hoạt bát đáng yêu kia.
Giản Tiêu Niên mặc một chiếc váy ngủ màu hồng phấn đứng giữa phòng bếp, ánh mắt giận dữ hướng về phía dám người hầu đang đồng loạt cúi đầu.
"Vâng thưa tiểu thư.
"
"Bắt được nó tôi nhất định sẽ dạy cho nó một bài học.
" Giản Tiêu Niên khoanh hai tay ở trước ngực, khuôn mặt đầy vẻ đanh đá.
Thật ra ngay từ đầu cô ta đã chẳng ưa gì nó, vừa phiền phức lại không biết nghe lời, đã vậy còn dám cắn vào cổ tay của cô ta.
Nếu nó không phải là quà của bác hai tặng cho cô ta thì con chó chết tiệt đó đã sớm ra đường ở rồi.
!
"Đi chỗ khác chơi, chị đang buồn.
"
Doãn Niệm nhìn chú chó nhỏ đang quẩy đuôi đi đến bên cạnh mình, trông nó có vẻ cũng cô đơn như cô, cô không muốn nhìn thấy dáng vẻ của mình lúc này cho nên đã lên tiếng xua đuổi nó, nhưng chính cô cũng không phủ nhận đó là một chú chó cực kỳ đáng yêu.
Chú chó nhỏ dường như cũng nhận thức được cô không muốn nó tới gần, đôi mắt to tròn có chút buồn bã.
Giây phút nó xoay người rời đi, Doãn Niệm đã thực sự hối hận.
Chú chó lủi thủi đi tới chỗ bụi hoa, đột nhiên nó ngoảnh lại nhìn cô, sau đó nỗ lực cắn đứt một bông hoa rồi chạy thật nhanh về phía Doãn Niệm.
"Cảm ơn em nhé!" Trong mắt Doãn Niệm thoáng ánh lên tia kinh hỉ, cô vươn tay nhận lấy bông hoa từ trong miệng của chú chó nhỏ, bên môi là một nụ cười vô cùng vui vẻ.
Thật không ngờ chú chó này lại thông minh đến thế.
Giờ phút này, cô không muốn cưỡng lại lòng mình nữa.
"Đáng yêu quá đi!" Doãn Niệm phấn khích ôm chú chó đặt lên đùi mình, bàn tay thích thú vuốt ve bộ lông trắng như tuyết kia.
"A.
em là con trai sao?"
"Từ nay chị sẽ gọi em là Dâu Tây nhé!"
"Dâu Tây, Dâu Tây của chị!"
Cả hai cùng chơi đùa với nhau rất vui vẻ cho đến khi có tiếng xì xầm to nhỏ vang lên từ đằng xa.
"Tìm được rồi.
"
"Ở đâu?"
"Dưới gốc cây.
"
"Được.
Tôi sẽ báo cho tiểu thư biết.
"
Không lâu sau Giản Tiêu Niên đã xuất hiện ở vườn hoa cùng với đám người hầu của mình.
Ở nơi này, Doãn Niệm vẫn không hề hay biết gì, tiếp tục cùng Dâu Tây chơi trò đuổi bắt dưới gốc cây đại thụ.
"Hoá ra là mày!"
Đối với Doãn Niệm, đây là giọng nói khó nghe nhất mà cô từng biết, giọng nói của Giản Tiêu Niên!
Toàn bộ động tác của cô cũng như Dâu Tây lúc này đều ngưng đọng lại, ánh mắt kinh ngạc xen lẫn khó hiểu nhìn về phía Giản Tiêu Niên.
Bình luận truyện