Ngoan, Hôn Anh

Chương 5



Translator: Củ khoai tây sexy

Lúc Tần Hi và Hàn Huân cùng nhau đi ra khỏi nghĩa trang, liền thấy một chiếc taxi đỗ ở cửa. 

Vì đã tối nên cũng không còn ai ở nghĩa trang, chiếc xe rất dễ nhìn thấy. Tần Hi nghĩ đến lúc này chỉ còn Sơ Nịnh ở bên trong, lại nhìn xung quanh cũng không có chiếc xe nào khác, liền bảo Hàn Huân lái xe về trước còn mình lên xe taxi kia. 

Không nghĩ tới, chiếc xe này quả đúng là đang đợi Sơ Nịnh. 

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, Tần Hi bình tĩnh hỏi “Có thể đi chung với em không?”

Vì thời tiết có vẻ xấu, không tiện so đo nhiều, Sơ Nịnh không nói lời nào, lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh anh. 

Đường núi hiểm trở, cảnh vật trong ánh hoàng hôn chạy ngược theo cửa kính xe. 

Không gian trong xe có chút nhỏ hẹp, Tần Hi không có đủ chỗ để chân, liền tuỳ tiện lấn sang chỗ cô, chạm vào đầu gối cô. 

Sơ Nịnh liền rụt người sang bên theo bản năng, nhưng cô lùi một tấc, anh liền tiến theo một tấc, khiến cô không có chỗ dựa. 

Khi cô ngẩng mặt lên, liền thấy người đàn ông bên cạnh đang đeo tai nghe Bluetooth, khoanh tay dựa vào lưng ghế, mắt nhắm chặt. 

Muốn lên tiếng nhắc nhở anh, nhưng Sơ Nịnh mấp máy môi vài cái, cuối cùng vẫn không nói gì, im lặng dịch người sang bên cạnh. 

Chân Tần Hi vẫn như cũ, chạm vào đầu gối cô. 

Sơ Nịnh lưng đã chạm cửa, không còn chỗ để lui, đành hít một hơi thật sâu, lên tiếng “Anh có thể dịch chân ra một chút không?”

Tần Hi đeo tai nghe, dường như không nghe thấy lời cô, mắt vẫn nhắm chặt, không chút động đậy, có vẻ đã ngủ.

Sơ Nịnh có chút bực bội, liền vắt hai chân, cố gắng đẩy chân Tần Hi về chỗ cũ nhưng sức lực không đủ, chân anh không hề di chuyển mà đầu gối của cô lại có chút đau. 

Sơ Nịnh nhăn mày, tay đặt trên đầu gối, nhẹ nhàng xoa bóp, gương mặt tỏ vẻ bất mãn. 

Tần Hi nhướng mày nhìn sang, khoé môi vô tình giật giật, im lặng thu lại đôi chân dài vượt quá địa phận rồi tiếp tục nhắm mắt. 

Khi xe chạy qua một khúc cua, Sơ Nịnh không để ý, liền lảo đảo nghiêng về phía Tần Hi, ngã vào vòng tay anh. 

Cô vội vàng cầm lấy thứ gì đó để giữ mình lại, khi bình tĩnh lại thì phát hiện đó là cổ áo sơ mi của Tần Hi. 

“…”

Tần Hi đã mở mắt, vẫn khoanh tay, sau khi rũ mắt nhìn bàn tay thon gầy trắng nõn đang giữ cổ áo anh liền nhìn cô với ánh mặt buộc tội. 

Vẻ mặt như thể anh là kẻ yếu đang bị đả kích, bắt nạt. 

“Xin lỗi” – Sơ Nịnh nhanh chóng buông tay, ngồi thẳng người lại. 

Tài xế nhìn qua gương chiếu hậu, cười nói làm dịu không khí “Đường chỗ này hơi khó đi, hai người ổn chứ?” 

Sơ Nịnh vội vàng đáp “Không sao”. 

Dư quang cô nhìn qua Tần Hi, biểu tình trên mặt anh như muốn nói: Cô ngã vào người tôi tất nhiên là không sao rồi, nhưng tôi thì có sao đấy. 

Để ngăn cản anh tố cáo, buộc tội mình, Sơ Nịnh còn cố ý nói thêm “Tôi chỉ vô tình đụng vào anh ấy thôi”. 

Sau đó liền quay sang hỏi anh với vẻ quan tâm “Xin lỗi, anh có sao không?”. 

Tần Hi nheo mặt, lẳng lặng nhìn cô mà không đáp, vẻ mặt lạnh khốc.  

Tài xế cười “Cô gái này, cô gầy quá nên ngã một cái cũng không ảnh hưởng gì đâu. Hôm nay hai người cùng trên xe tôi cũng xem như là duyên số. Hay là hai người thử kết bạn, làm quen xem?”. 

Tần Hi im lặng, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt ngủ.

Bên ngoài trời càng lúc càng ảm đạm, mây đen bao trùm, một lúc sau trời liền đổ mưa, sấm chớp ùm ùm. 

“Trời mưa rồi.” Sơ Nịnh chậm rãi cất tiếng. 

“Dự báo thời tiết nói đêm nay mưa to. Có vẻ rất chính xác đấy, chưa tới 7 giờ tối mà trời đã mưa rồi.”

Tài xế nhận thấy Tần Hi có vẻ lạnh lùng, khó gần nên không nhắc lại việc lúc nãy, chỉ nói chuyện phiếm với Sơ Nịnh, “Tảo mộ là việc quan trọng, nếu buổi sáng không đi được thì tốt là buổi chiều, đừng để trời tối mới đi. Tựa như gặp phải hôm nay trời mưa nên tối sớm, may là tôi ở lại đây chờ hai người, nếu không hai người chỉ có thể ở lại đó.”

Nghe tài xế nói, Sơ Nịnh liền theo bản năng  sang Tần Hi. 

Vừa rồi không phải anh đi cùng Hàn Huân sao? Tại sao bây giờ lại ở một mình?

Cô nhớ rõ vị thiếu gia này không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ ma, sợ quỷ. 

Nếu không phải trùng hợp cô nhờ tài xế chờ ở cửa, trời thì tối nhanh, sấm chớp ầm ầm, một mình Tần Hi ở lại nghĩa trang không thể về, không biết anh sẽ ra sao nữa. 

Sơ Nịnh nhớ có lần cô đưa anh đi xem phim kinh dị, hai người ngồi ở ghế tình nhân hàng cuối cùng, suốt buổi anh chỉ đeo tai nghe yên tĩnh ngủ còn tay thì vòng qua ôm eo cô. 

Cô nhận ra anh có vẻ sợ ma, liền có ý xấu, bắt anh nhìn lên màn hình. 

Anh ôm cô vào lòng, vẻ mặt căng thẳng, vùi vào cổ cô kiên quyết không chịu. 

Một lúc sau, Sơ Nịnh không muốn xem nữa, vòng tay qua cổ anh cười “Tần thiếu cao ngạo như vậy, trong mắt không nhiễm một hạt bụi, còn tưởng rằng anh không sợ trời, không sợ đất, ai ngờ lại sợ ma.”

Anh khịt mũi, ôm mặt cô, cắn vành tai cô thì thầm “Nhưng anh sợ không có em hơn.” 

____

Xe đột nhiên dừng lại, kéo suy nghĩ của Sơ Nịnh trở về. 

“Sao xe không chạy được nữa?” – Tài xế bật đèn cảnh báo nguy hiểm, vội vàng đi xuống kiểm tra. 

Sơ Nịnh ngẩng cổ thăm dò tình hình, chờ đợi một lúc lâu cũng không thấy tài xế lên xe, cũng không biết xảy ra việc gì. 

“Em mang ô không?” Tần Hi cả buổi im lặng bỗng lên tiếng, giọng nói không mang theo chút cảm xúc. 

Sơ Nịnh gật đầu, lấy ô từ trong túi xách đưa cho anh. 

Tần Hi nhận lấy, mở ô xuống xe. Vốn tưởng anh đi tìm tài xế phía trước, nhưng ai lại vòng qua sau xe, mở cửa xe phía cô “Xuống xe.” 

Sơ Nịnh ngoan ngoãn bước xuống, Tần Hi đưa ô cho cô, chỉ tay “Qua đó chờ.”

Anh cởi áo khoác ra, khoác lên người cô. 

Nhìn thấy anh chỉ mặc một chiếc áo phông đen bên trong, Sơ Nịnh nói “Em không lạnh.”

“Em rất tự luyến đấy nhỉ?”, Tần Hi cười nhạo một tiếng “Đừng hiểu lầm, áo nhờ em giữ hộ, sợ chút nữa làm bẩn.” 

“…” 

Sơ Nịnh cầm ô đi tới vị trí anh chỉ, Tần Hi bước tới trước mặt tài xế nói gì đó, tiến lên kiểm tra, hai người cùng nhau đẩy xe đến ven đường. 

Sau khi nghe Tần Hi nói gì đó, tài xế mở cốp lấy dụng cụ sửa xe, mở đèn flash trên điện thoại soi sáng cho anh. 

Thỉnh thoảng, tia chớp vụt qua, chiếu sáng một phần gương mặt anh tuấn, sắc sảo của anh, làn da trắng, dáng vẻ nghiêm túc, tập trung có phần quyến rũ. 

Mưa càng lúc càng to. 

Quần áo của Tần Hi đã bị ướt, dính vào người anh, Sơ Nịnh có thể nhìn thấy rõ mái tóc nhỏ vài giọt nước, xuyên qua lớp áo mỏng có thể nhìn rõ tấm lưng săn chắc, vòng eo nhỏ của anh. 

Cô bước đến bên cạnh, giơ cao ô che cho anh. 

Tay Tần Hi đang cầm tua vít hơi khựng lại, anh nương theo chút ánh sáng mờ nhạt của tia chớp nhìn cô với ánh mắt đen vô định “Em tránh ra một chút đi.” 

Sơ Nịnh không chút dao động, vẻ mặt có chút cố chấp. 

Tần Hi tức giận, nhìn qua cô “Tôi nhờ em giữ áo. Chuyện đơn giản này em cũng không làm được sao? Áo khoác ướt rồi chút tôi lấy gì để mặc?” 

Chu Ninh cúi đầu chiếc áo khoác trên người cô, thu ô lại. 

“Đứng sang bên cạnh đi, đừng làm tôi phân tâm” Anh cúi đầu, tiếp tục sửa xe, giọng điệu không nghe ra chút cảm xúc nào. 

Sơ Nịnh ngoan ngoãn đi về chỗ cũ. 

Tài xế đưa công cụ cho Tần Hi, đảo mắt qua nhìn Sơ Nịnh, có chút khó hiểu “ Hai người biết nhau à?” 

Tần Hi không ngẩng đầu, chỉ nhàn nhạt đáp “Bạn gái cũ.” 

Tài xế có chút sững sờ, nhìn hai người khá đẹp đôi, vừa nãy còn định mai mối, không ngờ bọn họ từng yêu nhau. 

Nghĩ đến bầu không khí vừa rồi trong xe, tài xế mỉm cười “Hôm nay hai người gặp lại nhau cũng thật tình cờ.”

Ông nói chuyện bâng quơ “Hai người đẹp đôi như vậy, tại sao lại chia tay?”

Tần Hi cứng đờ, cúi đầu, không lên tiếng trả lời. 

Vào lúc tài xế nghĩ anh sẽ không đáp lại thì bỗng nghe thấy câu trả lời mơ hồ “Tôi không biết, chỉ là, không thể hiểu được”. 

Vì không hiểu được, nên bọn chia tay. 

Rõ ràng trước đó một ngày mọi thứ vẫn rất tốt, sau khi ngày thi đại học cuối cùng kết thúc, anh còn đưa cô đi ăn lẩu, cùng cô xem phim, nắm tay đi dạo rồi đưa cô về nhà. 

Buổi tối hai người vẫn trò chuyện trên Wechat đến tận nửa đêm, hẹn nhau hôn sau đi chơi, cô hỏi anh mặc đồ gì để cô mặc đồ đôi, còn nói muốn chụp ảnh trên đu quay. 

Ngày hôm sau, cô đột nhiên thay đổi, nói muốn chia tay. 

Đu quay cũng chưa kịp ngồi. 

Ngày hôm đó, tựa như một cơn ác mộng.

Khi bóng dáng cao lớn của Tần Hi bước tới, Sơ Nịnh cầm ô ngẩng đầu lên, nhìn về phía sau ảnh hỏi “Xe sửa xong chưa?”

“Xong rồi” Tần Hi cầm lấy ô, che cho cô “Lên xe đi.”

Sau khi lên xe, Sơ Nịnh dịch vào bên trong, nhường chỗ cho anh. 

Tần Hi nhìn thấy động tác của cô nhưng không đi vào, cầm ô đóng cửa xe lại, cúi đầu vắt nước trên quần áo, sửa lại mái tóc ướt rồi ngồi ở ghế phụ phía trước.

Không hiểu vì sao anh ngồi ghế phụ, Sơ Nịnh mím môi, im lặng cởi áo khoác trả lại anh. 

Tần Hi nhàn nhạt đưa tay nhận lấy cũng không ngẩng đầu nhìn cô. 

Tài xế nghĩ đến vừa rồi Tần Hi còn sửa xe, hỏi anh “Anh có vẻ rất hiểu biết về xe?” 

Anh vừa thắt dây dây an toàn vừa thản nhiên đáp “Thời đại học tôi có chơi xe.” 

Sau đó, không còn gì để nói, một đường im lặng.

Sơ Nịnh ở phía sau đang lướt điện thoại, Trì Diên hỏi cô đã về chưa, trời đang mưa to.

Sơ Nịnh trả lời: “Sắp rồi đây, đang trên đường.” 

Diên: “Bây giờ tớ đang rảnh, hay là tớ nói chuyện phiếm với cậu nhá?” 

Sơ Nịnh chưa kịp trả lời thì đã nhìn thấy tin nhắn tiếp theo của Trì Diên. 

Diên: “Cậu biết người đàn ông tuấn tú cùng lên hotsearch với Kiều Sam là ai không? Là thiếu gia tập đoàn Viễn Thương, tên là Tần Hi!”

Diên: “Anh ấy hồi trước cũng học ở Nhị Trung. Tớ không biết anh ấy học khóa nào nhưng dù sao cũng cùng trường với cậu nha, có thể là sư huynh của cậu đó. Ngày hôm qua anh ấy về trường cũ, liền quyên góp hai tòa nhà thí nghiệm, siêu hào phóng nha!”

Diên: “Nghe nói anh ấy khá nổi tiếng trong giới kinh doanh ở nước ngoài, dù là người mới nhưng thủ đoạn khá tàn nhẫn đó.” 

Diên: “Vụ thu mua thương hiệu trang sức nước Anh Whole Life là do anh ấy phụ trách. Whole Life hồi trước phát triển khá mạnh, nhưng mấy năm sau dần đi xuống, trên đà phá sản, chỉ sau nửa năm ngắn ngủi, anh ấy đã khiến nó cải tử hồi sinh.”

Sơ Nịnh nhìn về ghế phụ phía trước, ánh đèn đường chiếu vào gương mặt anh, sườn mặt tuấn tú, chắc là đã ngủ mất rồi. 

Điện thoại vẫn hiện tin nhắn, Sơ Nịnh ngẩng đầu, miệng nhếch nhẹ, nhìn ra ngoài cửa sổ. 

Dường như ở bất kỳ nơi đâu, chỉ cần anh muốn, anh vẫn có thể làm tốt và toả sáng. 

Cũng giống như những năm tháng cấp 3, ngày thường anh không chịu học hành tử tế, nhưng một khi đã quyết tâm, năng lực lĩnh ngộ cũng không hề kém, cô giảng bài nào anh cũng hiểu rất nhanh. 

Tần Hi mở mắt, nghiêng người nhìn cô gái ở ghế sau đang ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ, dường như cô đang chìm trong suy nghĩ của riêng mình. 

Cô đã nhìn thấy ai khi tới nghĩa trang hôm nay? 

Tần Hi không quá hiểu rõ về gia đình Sơ Nịnh nhưng trước đây cô có nói qua một chút. 

Mẹ cô ấy là vũ công, họ Sơ. 

Năm cuối cấp khi hai người yêu nhau, bị giáo viên gọi phụ huynh, Tần Hi đã gặp mẹ Sơ Nịnh, là một người phụ nữ xinh đẹp, tao nhã. 

Về phần cha cô, Tần Hi chưa từng gặp nhưng nghe Sơ Nịnh từng nói qua cha cô làm kinh doanh, ngày thường rất bận rộn nhưng vẫn quan tâm cô, là một người cha tốt.

Tần Hi luôn cảm thấy cô hồn nhiên, hoạt bát, thích cười nên chắc chắn cô phải có một gia đình vô cùng hạnh phúc. 

Nhưng tại sao bây giờ cô lại sống một mình? 

Và tại sao lại đi tảo mộ một mình? 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện