Ngoạn vật thế gia

Chương 23: Phiên ngoại ‘ngoạn vật khởi tố’ – Phần một



Bên khiếu tố: Huyết ngọc bôi

( Thỉnh đồng chí ‘huyết ngọc bôi’ ra sân, mọi người vỗ tay~~~~~)

Huyết ngọc bôi: Ra sân với tình trạng rách nát, một thân vết thương tru lên.

” Đánh cái rắm gì! Ta là đến để tố cáo không phải là lên diễn thuyết! Thanh thiên a, nhớ đến ta – ‘huyết ngọc bôi’ từng tại ‘ngoạn vật giới’ là đại danh đỉnh đỉnh, không ai không biết đến! Khi ta còn là ‘truyền gia bảo’ của Thanh Dật Các vẫn luôn mười phần vẹn toàn a! Lúc nào cũng được các nhân vật đầu lĩnh của Thanh Dật Các cẩn thận từng li từng tí mang ra cung phụng, đối với ta giống như tổ tông dập đầu hành lễ.

Không ngờ......

Cái tên Thụy Thanh ghê tởm khốn nạn kia, vì để hoàn thành cái dục vọng đáng xấu hổ của mình, để hắn có thể đem sư huynh luôn rên rỉ liên tục vì mình tới tay, cự nhiên lại đem dược tề bôi trơn thoa lên sàn nhà của từ đương Trương gia, đúng, chính là dược tề bôi trơn đó! Vô sỉ để cho lão ba của sư huynh hắn giẫm lên, đem ta rơi vỡ thành từng mảnh nhỏ!

Hai người bọn họ ồ lên, nói thế nào cuối cùng cũng đoàn tụ rồi. Còn ta? Ta bị tổn thương! Tổn thương nghiêm trọng! Đi ra ngoài gặp người ta a ô ô ô ô…………..

Ta ta ta…………….( Bắt đầu oa oa khóc lớn) các vị nhìn ta hiện tại xem, từ trên xuống dưới đều là dán keo vạn năng, làm sao mà trở lại như cũ được đây.

Bồi thường đi! Thanh xuân của ta a…………..”

Văn chương đoạn tích

” Huyết ngọc bôi này thật sự  bị bọn Thụy gia sặc mùi tiền bạc mua đi rồi sao? ”

” Chuyện này…………..”

” Nói!”

” Vâng, đúng vậy.Bị Thụy Thanh công tử mua đi mất rồi.”

” Công tử cái rắm! “

Vừa nhắc đến Thụy gia, Trương lão gia đã giận đến mức đứng ngồi không yên, con người thường ngày tu thân dưỡng tính đã hoàn toàn đảo ngược, quát lên như  sấm, la mắng như  pháo liên thanh

” Chẳng qua là bán son phấn, nước thơm, dựa vào nịnh bợ bọn thái giám trong cung mà phát tài, giờ đây đào mỏ, mở tiệm, chạy thuyền buôn kiếm thêm được vài đồng tiền bẩn đã là khá lắm rồi, không ngờ còn dám nhảy vào ngành kinh doanh ngoạn vật, còn dám mở tiệm đồ cổ trước mặt Thanh Dật Các chúng ta? Cùng Thanh Dật Các chúng ta tranh đấu đồ cổ? Mẹ kiếp! Nó xứng sao? Nói về đồ cổ với những thứ trân phẩm là tình thú, là phong nhã, Thụy gia bọn chúng có hiểu không? Thanh Dật Các chúng ta mười đời tích lũy, học thức cả kho, ai chẳng biết? Muốn trong giới ngoạn vật trở thành thế gia, không phải có tiền là được! Cái gọi là ngoạn vật, dù xài tiền mua được cũng không biết cách thưởng ngoạn, có tác dụng rắm thối gì! Cái Hồng Đào Phù Điêu ” Tẩu Thú Đăng ” lần trước, đồ vật tốt như thế, thủ công đời Hán chế tác, tinh xảo như thế… chậc, thật khiến người ta yêu thích. Lại bị mấy tên khốn Thụy gia kia, chẳng biết cử  ra tên phó chưởng quỹ nào đó đặt giá, dùng giá cao mua được nó ngay trước mặt ta. Thứ  tốt như thế, bỗng dưng rơi vào tay đám khốn kiếp không biết thưởng thức, hừ hừ, rõ là hoa nhài cắm bãi phân trâu, tức chết ta! Tức chết ta rồi! “

Tình huống như  vầy trong mấy năm nay đã xảy ra không ít lần, Trương lão gia lúc thì căm phẫn, lúc lại thương cảm, kêu trời chửi đất rống giận đến nửa canh giờ, quát tháo đến khi cổ họng đã khô ran mới phát giác ra nhi tử  xúi quẩy của mình vẫn quỳ gối từ  lúc bước vào đến giờ, lại bắt đầu nhìn xuống trách mắng hắn.

” Nếu đã biết là huyết ngọc bôi, sao không trả giá mua? Giá bao nhiêu cũng phải cắn răng mua mới được! Đến lúc cần phải tiêu thì người tiếc tiền làm gì? Ngươi sao lại vô dụng như thế, giành không lại được với tên tiểu tử  Thụy gia kia? “

” Cha, bên bán mở miệng đã đòi những 20 vạn lượng… “

” 20 vạn lượng đáng là bao? Ngươi phải có can đảm một chút, trả hắn 30 vạn đi. Để gom được vật tổ truyền đời thành một đôi, chẳng lẽ Thanh Dật Các chúng ta không dám bỏ ra 30 vạn? Cùng lắm thì rút hết tiền còn lại ở tiền trang đi cũng được! “

” Hài nhi quả thực đã trả giá đến 30 vạn.”

” Ủa? Vậy sao vẫn… “

” Nhưng Thụy gia trả đến 50 vạn lượng…”

Trên đầu hắn chợt truyền đến một không khí trầm mặc kì lạ, Trương Nguyệt Lãng ngẩng đầu nhìn lên, liền vội vàng bật dậy đỡ lấy phụ thân đang lảo đảo sắp ngã, gấp gáp hỏi:

” Cha! Cha! Người làm sao vậy? Cha đừng kích động, ngàn vạn lần đừng kích động! “

——————————————————————

Bên khiếu tố: đàn mộc thấu bị điêu hoa y ( ghế tựa làm từ gỗ đàn được chạm trổ hoa văn)

(  Thỉnh “đàn mộc thấu bị điêu hoa y” đồng chí ra sân, Mọi người vỗ tay nào ~~~~~)

Đàn mộc thấu bị điêu hoa y  ( khập khà khập khiễng ra sân khấu, ngữ khí trầm trọng bất đắc dĩ):

” Các vị, bộ dạng của ta hôm nay ra sân thật sự, cái kia……………Có chút mất mặt.

Ai, già rồi, già rồi.

Ta vốn tưởng rằng người già rồi sẽ vô dụng, vật cũ rồi sẽ không còn giá trị chăng? Ai ngờ trước mặt chủ nhân, căn bản không phải là như thế a.

Sư huynh hắn bất quá là khi tỉnh lại, đập vào mắt đầu tiên là ta – ngoạn vật tinh xảo đặc sắc, duyên dáng khả ái ( NV:=)))) ta sặc…..), tạo hình kinh điển, xảo đoạt thiên công (khéo léo tuyệt vời, ta thik từ hán việt hơn:D), nhịn không được liền tán thưởng một câu:

” Đẹp quá, cái ghế………….”. ”

Bồi thẩm đoàn: (mãnh liệt ho khan.)

” ‘Đàn mộc thấu bị điêu hoa y’ tiên sinh, khiếu tố thì xin thỉnh chú trọng sự thật, ngụy tạo chứng cứ là phải chịu trách nhiệm đó.”

‘Đàn mộc thấu bị điêu hoa y’:

” Nga, thật xấu hổ, đột nhiên xúc động. Ta sẽ sửa, ta sẽ sửa.

( Nhớ lại ký ức) Sư huynh hắn tuy rằng không có khen thành tiếng thế nhưng ta có thể nghe thấy được trong lòng hắn ca ngợi ta, đại khái cùng với câu ” Đẹp quá, cái ghế…” cũng không khác nhiều lắm.

Nhưng mà…………….

(Bắt đầu bi thương) Chỉ vì một câu nói phù hợp với thẩm mỹ xã hội, chủ nhân của ta cự nhiên ăn phải dấm chua, liền quay sang một cước đem ta đạp xuống, ô ô, thực sự là hoa rơi lả tả ( nước chảy vô tình =)))))), thảm kịch của nhân gian a, vốn là xinh đẹp như vậy lại bị hủy diệt trong tay một nhân loại……………”

Bồi thầm đoàn: ( lại mãnh liệt ho khan.)

” ‘Đàn mộc thấu bị điêu hoa y’ tiên sinh, ngươi có cảm giác thấy khí trời có chút lạnh không? ”

‘Đàn mộc thấu bị điêu hoa y’:

” Hệ thống sưởi ấm không được tốt sao? Không sao, ta không để ý. ”

Bồi thầm đoàn (mỉm cười)

” Ý của ta là, ‘Đàn mộc thấu bị điêu hoa y’ tiên sinh, nếu như ngươi lại khiếu tố bóp méo sự thực, chúng ta rất có khả năng sẽ phải đem ngươi chẻ ra từng mảnh để nhóm lò đó.”

‘Đàn mộc thấu bị điêu hoa y’: ( thật thà mà bối rối.)

” Nhưng mà, ta là đàn mộc a? ”

Bồi thẩm đoàn: ( mỉm cười sâu sắc.)

” ‘Đàn mộc thấu bị điêu hoa y’.”

‘Đàn mộc thấu bị điêu hoa y’: ( lập tức giơ tay, chính nghĩa lẫm liệt.)

” Thẩm phán đại nhân, ta phát hiện bên trong bồi thẩm đoàn có một gian tế! Hắn rõ ràng là bị chủ nhân trước của ta thu mua bây giờ quay sang uy hiếp ta! Thẩm phán đại nhân, ngươi xem hắn dài như quả dưa chuột, mặt xấu như quả táo tầu ( NV: chém tý:)))! Ngươi xem hoa văn của hắn, tám phần mười là được chế tạo từ gỗ lim chất lượng kém, thủ công cũng không tinh xảo………………Uy uy, không được kéo ta ra ngoài! Thả ta ra! Thả ta ra!”

” Các ngươi không thể đối với ta như vây! Ta có địa vị cao sang, trước đây chính là ngoạn vật đại diện cho thủ công hàng đầu đời Tống Thanh! Tuy rằng hiện tại đã què hai chân, khắc họa bị giẫm đạp tả tơi, thế nhưng ngựa to cũng không bằng lạc đà chết đói……………..Ai yêu! Đánh cái ghế a! Có người ẩu đả cái ghế a! Thật không có thiên lý mà, ngoạn vật xa hoa như ta cũng bị đánh, ô ô ô……………Người nào cứu mạng! ”

?

?

Văn chương đoạn tích

Nhìn xung quang căn phòng xa hoa bày biện đủ các loại vật phẩm, đây đại khái chắc là phòng ngủ của sư đệ. Thụy gia quả nhiên là kim sơn ngân hải (  vàng chất cao như núi, bạc nhiều như nước biển), ơ? Bên kia chính là ….. một cái ghế tựa làm từ gỗ đàn được chạm trổ hoa văn thật đẹp a, sẽ không phải là do đại sư thời Tống Thanh làm ra chứ?

Trương Nguyệt Lãng hết sức chăm chú vào trân phẩm thượng hạng vừa thấy kia, nhất thời không nhịn được muốn xuống giường để ngắm cho kỹ, nhưng ngay sau đó liền lập tức vô cùng hối hận.

” Ô! “

Trương Nguyệt Lãng phát ra một tiếng rên rỉ.

Lưng cùng hạ thể giống như bị người khác làm cho vỡ nát, ngũ quan vặn vẹo vô cùng đau đớn.

” Tỉnh dậy nhanh vậy?”

Tiếng bước chân lập tức vang lên, người vừa đến đặt mông ngồi xuống bên giường, quan tâm thân thiết nhìn hắn hỏi.

Nhưng sự quan tâm trong nháy mắt vội biến mất, hắn thấy rõ ánh mắt của Trương Nguyệt Lãng đang hướng về phía sau. Tướng mạo tuấn tú của Thụy Thanh nhất thời trầm xuống, dụng đầu ngón tay nâng cằm Trương Nguyệt Lãng lên, để cho hắn thấy rõ rằng mình đang vô cùng khó chịu.

” Sư huynh, không phải là sau khi ngươi tỉnh dậy, thứ đầu tiên ngươi để ý lại chính là cái ghế chết tiệt kia chứ? “

Âm thanh phi thường nguy hiểm nhẹ nhàng thoát  ra.

” Ách……Sư đệ…….Ta……..”

” Ta chỉ biết! “

Thụy Thanh bỗng nhiên đứng lên, xoay người đi đến một cước đá ngã chiếc ghế giá trị không nhỏ kia xuống đất.

Trong phòng truyền đến âm thanh rầm rầm thật lớn.

” Trong lòng ngươi, cũng chỉ có những thứ này! Ta phá hết chúng đi! “

Vừa nói vừa hung tợn đạp loạn lên, tác phẩm điêu khắc khéo léo vô cùng trong nháy mắt bị hủy dưới chân của Thụy Thanh.

Trương Nguyệt Lãng đau lòng nhưng không biết phải làm thế nào cho phải,

” Sư đệ, không nên đá, không nên đá, đây chính là gỗ đàn được khắc họa………”

Không nói gì còn tốt, một khi lên tiếng lập tức dẫn cho ác ma đang trút giận lên chiếc ghế kia tới trước mặt.

Bóng dáng cao lớn bao trùm lên đem chiếc giường Trương Nguyệt Lãng đang ngồi hoàn toàn che khuất, khí thế khiếp người đáng sợ của Thụy Thanh ngày thường giấu trong vẻ tuấn mỹ bên ngoài nay  hoàn toàn được bộc lộ ra,

” Lại là gỗ đàn khắc họa! Trong mắt ngươi cũng chỉ có những thứ đồ rách nát này! Ngươi đến khi nào thì mới có thể chỉ nhìn một mình ta? Ngươi đúng là đồ sư huynh hỗn trướng vô tâm vô phế ( không tim không phổi), cuối cùng sẽ có một ngày ta đem ngươi thao ( làm việc ấy ấy) đến chết ở trên giường! “

Gào thét nửa ngày trời nhìn xuống dưới phát giác sắc mặt sư huynh vẫn mê man tái nhợt, lòng dạ lại không khỏi bắt đầu nhũn ra.

Nhìn họ Trương kia, trên mặt lộ ra khí tức trong suốt đơn thuần, cơn tức giận cũng không biết bất giác đã mất đi từ lúc nào?

Huống chi, đối với vị sư huynh này hắn cũng chẳng có biện pháp nào.

Đại thiếu gia của Thụy gia khi nãy vô cùng khắc nghiệt và nóng nảy, lúc này bất tri bất giác đem âm thanh thu nhỏ lại, tận lực không làm cho người kia sợ hãi, nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường.

” Ta vốn là không muốn quát ngươi đâu, thật đấy, còn cố ý sai người làm thuốc bổ đem đến đây cho ngươi uống. “

Thất vọng giải thích một câu, đem sư huynh cùng với cái chăn bông vào trong lòng mình, ôm hắn vỗ về,

” Ta biết tính tình ta không tốt, sư huynh, ngươi có giận ta không? “

” Không có. ” Ta dám sao?

” Hôm nay được ta ôm ngươi có thoải mái không? “

” Uhm………Thoải mái……”

Chết tiệt! Ruột gan của ta thiếu chút nữa bị ngươi lôi cả ra rồi!

Tựa hồ nghe thấy khẩu khí có vẻ như là nghĩ một đằng nói một nẻo, Thụy Thanh nâng cằm của người trong ngực mình lên, chăm chú nhìn hắn nói,

” Sư huynh, nếu như ngươi đối với ta có bất mãn thì cứ nói thẳng cho ta biết, không cần thiết phải nói dối, ta có thể tiếp nhận được lời nói thật mà.”

Trương Nguyệt Lãng vội vàng lắc đầu,

” Không không, ta không có bất mãn.”

Có thể tiếp nhận được lời nói thật? Hắn không thể mới đúng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện