Ngoạn vật thế gia
Chương 4
Người sáng suốt chẳng hẳn đều có thể thấy được việc đàm giới(1) về thi từ của Triệu Mạnh trong mật thất nhất định vô cùng kịch liệt
Bởi vì hai vị công tử ở bên trong đó tới tận một canh giờ mới đi ra ngoài.
” Ra rồi! Ra rồi! ”
” Hắc, đám giới trong mật thất nhất định rất kích thích. Nếu như ta có thể ở một bên nghe một chút thì tốt quá rồi. ”
” Tỉnh lại đi, ngươi nghĩ cái gì thế? Nghe người trong nghề đàm giới tưởng dễ lắm sao, đây là phải cúi đầu bái sư mới có thể học được bản lãnh như thế đó. ”
” Không biết thiếu chủ Thanh Dật Các có mua được quyển thi từ của Triệu Mạnh không nhỉ?”
” Ta xem ra hơn phân nửa là không được.”
” Tại sao?”
” Ngươi xem hắn sắc mặt tái nhợt, đi đứng còn không vững, đi hai bước đã phải thở dốc một hồi, không những thế mà còn phải vịn vào ghế mới có thể ngồi xuống, chặc, nhất định là không mua được nên mới thế.”
” Đáng thương a, Thụy gia nhiều tiền, Thanh Dật Các muốn mua đồ vật của Thụy gia đâu có dễ dàng như vậy? Thanh Dật Các mặc dù cũng có tiền nhưng dù sao cũng không thể so được với nhà đại đương gia kia. ”
Chờ Thụy Thanh và Trương Nguyệt Lãng đều trở về trên đài, cuộc so tài ngoạn vật lại được tiếp tục, đến tiết mục kế tiếp.
Dung địa chưởng quỹ đứng lên, hướng xuống phía những người bên dưới đang cố nhướng cổ lên trên này long trọng tuyên bố,
” Mọi người, cũng giống như năm trước, hôm nay tất cả đại sư trên đài đều vì mọi người mà miễn phí ngoạn cổ trân vật. Khụ khụ, có cái gì muốn đại sư giám định cho, xin mời cứ mang lên. Ai ai! Đừng chen chúc, xếp hàng! Đề nghị xếp hàng! Từng người từng người lên ….”
Tiếng nói của Dung đại chưởng quỹ đã bị chìm ngập trong tiếng hoan hô của quần chúng. Đây là thời điểm kích động nhất mà khán giả đã chờ đợi từ rất lâu, mọi người có thể nhân cơ hội này mà đem bảo vật nhà mình mang lên trên đài nhờ các đại sư đánh giá cho một hai câu.
Các tiểu thương ngoạn vật bình thường cũng đều nhân cơ hội này mà học tập các cao thủ trên đài một hai chiêu, rồi xem xem công lực của chính mình như thế nào.
Dưới đài nhất thời xếp ra một hàng dài người đứng chờ.
” Thỉnh xem hộ tổ truyền ngọc như ý của nhà ta. ”
” Đây là Tần Hán ngân hồ (2), ta mất tận ba vạn lượng mua tại Hồ Bắc, hẳn không phải là giả chứ?”
” Các vị, đây là vật truyền thừa qua sáu đời của nhà ta: Bôi kim túc tọa(3), nghe nói hoàng đế đã từng dùng qua. Hiện giờ gia cảnh nhà ta không được tốt lắm nên mới bất đắc dĩ phải mang đi bán, các vị đều là đại gia trong giới ngoạn vật, mỗi người nhãn lực đều mười phần tốt có thể thấy được bảo bối của ta thật giả thế nào, ta không cầu giá cao, chỉ cần đúng giá là được, các vị đều phân biệt được hàng tốt xấu thế nào….”
Mọi người trên tay đều cầm đủ các loại đồ cổ trân vật xếp thành một hàng dài bên dưới, chưa đến lượt của mình mọi người cũng đều vui vẻ đứng một bên thú vị nghe các đại sư giám định. Hấp dẫn người ta nhất đương nhiên vẫn là hai vị công tử văn nhã, ngọc thụ lâm phong, hai người, một huynh một đệ, một người anh tuấn một người khôi ngô, hai cái dung mạo đối nghịch nhau ở trên cùng lôi đài ngoạn giám đồ vật. Cho dù cả hai có đồng nhất ý kiến thì cũng không thấy bọn họ hòa thuận tán gẫu vài câu, ngược lại giống như là đang tránh né không muốn nhìn thấy ánh mắt của đối phương.
Nhất là Trương Nguyệt Lãng công tử, tám phần mười là do không mua được thi từ của Triệu Mạnh nên đối Thụy Thanh công tử tỏ ra lãnh đạm. Nhưng cũng không thể ngờ tới là Thụy Thanh công tử cũng bày ra thần thái lãnh đạm giống như vậy.
Có điều không quản tới việc nội đấu của sư huynh đệ kia, nhãn lực của bọn họ quả thực là giống nhau, đồ vật một khi vào tay họ, thật giả đều được phân biệt ngay.
” Cái gì mà Tần Hán ngân hồ? Ngươi giỡn ta đấy à.”
Mông đau quá…..
” Màu của ngân hồ này không phải là tự nhiên có mà là do cố ý dùng vải đỏ bao quanh rồi hơ trên ngọn lửa.”
Nửa người dưới vẫn còn tê quá, vừa tê lại vừa đau……….Sư đệ kia đúng là một tên gia hỏa nóng nảy mà….
Lúc nãy ở trong mật thất mấy vòng liền khiến ta muốn chết quá, thiếu chút nữa ngay cả ruột gan cũng bị sư đệ lôi ra. Nhưng mà tại sao mỗi lần bị hắn dằn vặt đến chết đi sống lại như thế trong lòng ta vẫn luôn thật ngọt ngào.
Sư đệ giống như bạo quân vậy, rõ ràng vô cùng xấu xa mà.
Trương Nguyệt Lãng cầm trên tay đồ cổ cố gắng hoàn thành việc giám định, nhưng đầu óc cứ rối bời hết cả lên. Thật muốn liếc qua nhìn sư đệ một cái, nhưng không thể!
Hắn rất hiểu rõ chính mình, chỉ cần nhìn thoáng qua không chừng lại gặp phải ánh mắt hắn, lúc đấy hai mắt đối nhau sẽ không không thể rời ra được. Trước mặt mọi người dưới kia nếu cứ nhìn nhau nhất định sẽ bị mọi người tìm ra đầu mối. Cho nên tầm mắt tuyệt đối không được dừng lại ở chỗ gương mặt tuấn mỹ kia của sư đệ.
Tuyệt đối, tuyệt đối không thể để cho người khác nhìn ra bất cứ cái gì kỳ lạ
Bằng không sợ rằng sẽ không chỉ có ít nhất một tia hoài nghi truyền vào tai phụ thân, vậy thì xong đời rồi.
” Tần Hán vàng bạc rất thưa thớt, loại đồ vật này chỉ có vương gia quý tộc mới có thể sử dụng. Mỗi một kiện đều được các đại sư chế tạo hết sức tinh tế, hoa vân tinh xảo thuần thục. Đồ của ngươi vừa nhìn cũng biết đó là hàng bắt chước.”
Thụy Thanh bên kia cũng bị một đám người vây lấy thỉnh giáo, miễn cưỡng cố gắng bảo trì vẻ mặt ôn hòa cho có lệ.
Nhìn như không thèm để ý, nhưng mà bởi vì thể lực cạn kiệt quá độ mà không thể không ngồi ở trên ghế nhìn sư huynh giúp người khác ngoạn vật.
Kỳ quái, vừa mới phát tiết vài lần trên thân thể thon dài trắng nõn nà kia, như thế nào bây giờ lại muốn rồi?
Huyệt khẩu bị chọc vào đến sưng đỏ hết cả lên, không biết bây giờ đã đã đỡ sưng chút nào chưa. Bất quá cứ hồng hồng như thế cũng tốt, nhìn giống như cái miệng nhỏ nhắn chờ đợi người ta ăn vậy, làm cho người ta nhớ đến liền không nhịn được ý nghĩ muốn cắm chặt vào.
Bên trong vừa nóng lại vừa ẩm ướt, cho dù chỉ dùng đầu ngón tay móc vào trong cũng có thể khiến cho sư huynh rên rỉ phóng đãng cả nửa ngày.
Ai, thật muốn cho dù trước mặt mọi người cũng có thể lột y phục của hắn ra thượng vài lần…….
” Thụy Thanh công tử? Thụy Thanh công tử? ”
Thụy Thanh phục hồi tinh thần lại, lạnh lùng liếc mắt một cái,
” Gấp cái gì? Không suy nghĩ kỹ một chút sao có thể đưa ra kết luận được? Ân, ngọc này tuy đúng là cổ ngọc nhưng tiếc là màu sắc của ngọc lại không tốt, chưa đủ trong suốt, trau chuốt. Tốt lắm, kế tiếp. ”
” Đến phiên ta! Đến phiên ta! ”
” Thụy Thanh công tử thỉnh xem giúp ta cái này! ”
Những người muốn bọn họ bình phẩm đánh giá cổ vật nườm nượp không dứt
” Trương công tử, thỉnh người giúp ta xem cái này.”
” Cô nương, cái này vừa nhìn đã biết không phải là cổ vật, đây là tác phẩm của người thời nay. Ngươi mất mấy lượng bạc để mua vậy?”
” Không có a, đây là tiểu thư nhà chúng ta tự mình làm ra, cố ý đem tới đây cho Trương công tử, người nhìn xem tay nghề của tiểu thư ta như thế nào?”
Vừa nhìn ánh mắt của tiểu nha đầu kia đã biết được chủ nhân của nàng đang nhộn nhạo xuân tâm.
” Trương công tử, tiểu thư nhà ta nói nếu ngươi thích thì có thể lưu lại.”
” Cô nương, ta…..”
Sống lưng chợt nổi lên một trận hàn khí.khiến Trương Nguyệt Lãng run cả người.
Không cần phải nói, trên lưng đang được hưởng hai ánh nhìn mang hàm ý giám thị cùng cảnh cáo, tuyệt đối đến từ vị sư đệ đáng sợ kia.
” Trương công tử, ngươi không cần phải thẹn thùng a, chỉ là cái khăn tay thôi mà, ngươi nếu không chê xin mời nhận lấy, tiểu thư của chúng ta đối với công tử ngưỡng mộ đã lâu……”
Còn thêm ngưỡng mộ đã lâu nữa? Trên trán Trương Nguyệt Lãng xuất hiện một tầng hơi nước mỏng, trộm liếc mắt nhìn một cái đã thấy vị sư đệ kia đang vô thanh vô tức lại gần đây nghe lén.
” Trương công tử, ngươi hãy nhận lấy đi.” Vừa nói vừa ương ngạnh nhét chiếc khăn tay vào bàn tay đang lúng túng của Trương Nguyệt Lãng. Tiểu nha đầu hoàn thành được nhiệm vụ mặt tươi cười chạy đi, cũng không quên quay đầu lại nói,
” Trương công tử, sang năm chúng ta lại tới xem cuộc thi đấu ngoạn vật, năm sau gặp lại! ”
” Sang năm gặp?” Bên người vang lên tiếng cười lạnh trầm thấp.
Trương Nguyệt lãng da đầu tê dại, nếu không phải cố kỵ hiện tại bản thân đang ở trên lôi đài cuộc so tài ngoạn vật chính mình lại là đại biểu của Thanh Dật Các, thì hẳn đã sớm nhảy xuống dưới đào tẩu.
” A a, xem ra duyên số của Trương công tử đối với nữ nhân rất là tốt đó.”
” Quá khen.” Miễn cưỡng bày ra bộ dạng tươi cười,
” Ta thấy Thụy Thanh công tử cũng thường nhận được lễ vật mà.”
” Thật sao? ”
Đồng dạng đáp lại bằng nụ cười giả tạo, nhưng bên trong đôi mắt trong suốt sáng ngời so với nữ nhân càng đẹp hơn kia của Thụy Thanh lại không hề có một tia cười nào, đôi mắt như thiêu cháy khiến cho Trương Nguyệt Lãng kinh hãi trong lòng một trận.
Nếu như nơi này là mật thất, chỉ sợ sẽ lại lập tức bị khi dễ một phen đến chết mất.
—————
(1) đàm giới: thảo luận giá cả
(2) Tần Hán ngân hồ: chén bạc thời Tần Hán
(3) Bôi kim túc tọa: mình không hỉu cái này lắm, bôi kim: chén vàng, túc: đầy đủ, tọa: ngồi
Bởi vì hai vị công tử ở bên trong đó tới tận một canh giờ mới đi ra ngoài.
” Ra rồi! Ra rồi! ”
” Hắc, đám giới trong mật thất nhất định rất kích thích. Nếu như ta có thể ở một bên nghe một chút thì tốt quá rồi. ”
” Tỉnh lại đi, ngươi nghĩ cái gì thế? Nghe người trong nghề đàm giới tưởng dễ lắm sao, đây là phải cúi đầu bái sư mới có thể học được bản lãnh như thế đó. ”
” Không biết thiếu chủ Thanh Dật Các có mua được quyển thi từ của Triệu Mạnh không nhỉ?”
” Ta xem ra hơn phân nửa là không được.”
” Tại sao?”
” Ngươi xem hắn sắc mặt tái nhợt, đi đứng còn không vững, đi hai bước đã phải thở dốc một hồi, không những thế mà còn phải vịn vào ghế mới có thể ngồi xuống, chặc, nhất định là không mua được nên mới thế.”
” Đáng thương a, Thụy gia nhiều tiền, Thanh Dật Các muốn mua đồ vật của Thụy gia đâu có dễ dàng như vậy? Thanh Dật Các mặc dù cũng có tiền nhưng dù sao cũng không thể so được với nhà đại đương gia kia. ”
Chờ Thụy Thanh và Trương Nguyệt Lãng đều trở về trên đài, cuộc so tài ngoạn vật lại được tiếp tục, đến tiết mục kế tiếp.
Dung địa chưởng quỹ đứng lên, hướng xuống phía những người bên dưới đang cố nhướng cổ lên trên này long trọng tuyên bố,
” Mọi người, cũng giống như năm trước, hôm nay tất cả đại sư trên đài đều vì mọi người mà miễn phí ngoạn cổ trân vật. Khụ khụ, có cái gì muốn đại sư giám định cho, xin mời cứ mang lên. Ai ai! Đừng chen chúc, xếp hàng! Đề nghị xếp hàng! Từng người từng người lên ….”
Tiếng nói của Dung đại chưởng quỹ đã bị chìm ngập trong tiếng hoan hô của quần chúng. Đây là thời điểm kích động nhất mà khán giả đã chờ đợi từ rất lâu, mọi người có thể nhân cơ hội này mà đem bảo vật nhà mình mang lên trên đài nhờ các đại sư đánh giá cho một hai câu.
Các tiểu thương ngoạn vật bình thường cũng đều nhân cơ hội này mà học tập các cao thủ trên đài một hai chiêu, rồi xem xem công lực của chính mình như thế nào.
Dưới đài nhất thời xếp ra một hàng dài người đứng chờ.
” Thỉnh xem hộ tổ truyền ngọc như ý của nhà ta. ”
” Đây là Tần Hán ngân hồ (2), ta mất tận ba vạn lượng mua tại Hồ Bắc, hẳn không phải là giả chứ?”
” Các vị, đây là vật truyền thừa qua sáu đời của nhà ta: Bôi kim túc tọa(3), nghe nói hoàng đế đã từng dùng qua. Hiện giờ gia cảnh nhà ta không được tốt lắm nên mới bất đắc dĩ phải mang đi bán, các vị đều là đại gia trong giới ngoạn vật, mỗi người nhãn lực đều mười phần tốt có thể thấy được bảo bối của ta thật giả thế nào, ta không cầu giá cao, chỉ cần đúng giá là được, các vị đều phân biệt được hàng tốt xấu thế nào….”
Mọi người trên tay đều cầm đủ các loại đồ cổ trân vật xếp thành một hàng dài bên dưới, chưa đến lượt của mình mọi người cũng đều vui vẻ đứng một bên thú vị nghe các đại sư giám định. Hấp dẫn người ta nhất đương nhiên vẫn là hai vị công tử văn nhã, ngọc thụ lâm phong, hai người, một huynh một đệ, một người anh tuấn một người khôi ngô, hai cái dung mạo đối nghịch nhau ở trên cùng lôi đài ngoạn giám đồ vật. Cho dù cả hai có đồng nhất ý kiến thì cũng không thấy bọn họ hòa thuận tán gẫu vài câu, ngược lại giống như là đang tránh né không muốn nhìn thấy ánh mắt của đối phương.
Nhất là Trương Nguyệt Lãng công tử, tám phần mười là do không mua được thi từ của Triệu Mạnh nên đối Thụy Thanh công tử tỏ ra lãnh đạm. Nhưng cũng không thể ngờ tới là Thụy Thanh công tử cũng bày ra thần thái lãnh đạm giống như vậy.
Có điều không quản tới việc nội đấu của sư huynh đệ kia, nhãn lực của bọn họ quả thực là giống nhau, đồ vật một khi vào tay họ, thật giả đều được phân biệt ngay.
” Cái gì mà Tần Hán ngân hồ? Ngươi giỡn ta đấy à.”
Mông đau quá…..
” Màu của ngân hồ này không phải là tự nhiên có mà là do cố ý dùng vải đỏ bao quanh rồi hơ trên ngọn lửa.”
Nửa người dưới vẫn còn tê quá, vừa tê lại vừa đau……….Sư đệ kia đúng là một tên gia hỏa nóng nảy mà….
Lúc nãy ở trong mật thất mấy vòng liền khiến ta muốn chết quá, thiếu chút nữa ngay cả ruột gan cũng bị sư đệ lôi ra. Nhưng mà tại sao mỗi lần bị hắn dằn vặt đến chết đi sống lại như thế trong lòng ta vẫn luôn thật ngọt ngào.
Sư đệ giống như bạo quân vậy, rõ ràng vô cùng xấu xa mà.
Trương Nguyệt Lãng cầm trên tay đồ cổ cố gắng hoàn thành việc giám định, nhưng đầu óc cứ rối bời hết cả lên. Thật muốn liếc qua nhìn sư đệ một cái, nhưng không thể!
Hắn rất hiểu rõ chính mình, chỉ cần nhìn thoáng qua không chừng lại gặp phải ánh mắt hắn, lúc đấy hai mắt đối nhau sẽ không không thể rời ra được. Trước mặt mọi người dưới kia nếu cứ nhìn nhau nhất định sẽ bị mọi người tìm ra đầu mối. Cho nên tầm mắt tuyệt đối không được dừng lại ở chỗ gương mặt tuấn mỹ kia của sư đệ.
Tuyệt đối, tuyệt đối không thể để cho người khác nhìn ra bất cứ cái gì kỳ lạ
Bằng không sợ rằng sẽ không chỉ có ít nhất một tia hoài nghi truyền vào tai phụ thân, vậy thì xong đời rồi.
” Tần Hán vàng bạc rất thưa thớt, loại đồ vật này chỉ có vương gia quý tộc mới có thể sử dụng. Mỗi một kiện đều được các đại sư chế tạo hết sức tinh tế, hoa vân tinh xảo thuần thục. Đồ của ngươi vừa nhìn cũng biết đó là hàng bắt chước.”
Thụy Thanh bên kia cũng bị một đám người vây lấy thỉnh giáo, miễn cưỡng cố gắng bảo trì vẻ mặt ôn hòa cho có lệ.
Nhìn như không thèm để ý, nhưng mà bởi vì thể lực cạn kiệt quá độ mà không thể không ngồi ở trên ghế nhìn sư huynh giúp người khác ngoạn vật.
Kỳ quái, vừa mới phát tiết vài lần trên thân thể thon dài trắng nõn nà kia, như thế nào bây giờ lại muốn rồi?
Huyệt khẩu bị chọc vào đến sưng đỏ hết cả lên, không biết bây giờ đã đã đỡ sưng chút nào chưa. Bất quá cứ hồng hồng như thế cũng tốt, nhìn giống như cái miệng nhỏ nhắn chờ đợi người ta ăn vậy, làm cho người ta nhớ đến liền không nhịn được ý nghĩ muốn cắm chặt vào.
Bên trong vừa nóng lại vừa ẩm ướt, cho dù chỉ dùng đầu ngón tay móc vào trong cũng có thể khiến cho sư huynh rên rỉ phóng đãng cả nửa ngày.
Ai, thật muốn cho dù trước mặt mọi người cũng có thể lột y phục của hắn ra thượng vài lần…….
” Thụy Thanh công tử? Thụy Thanh công tử? ”
Thụy Thanh phục hồi tinh thần lại, lạnh lùng liếc mắt một cái,
” Gấp cái gì? Không suy nghĩ kỹ một chút sao có thể đưa ra kết luận được? Ân, ngọc này tuy đúng là cổ ngọc nhưng tiếc là màu sắc của ngọc lại không tốt, chưa đủ trong suốt, trau chuốt. Tốt lắm, kế tiếp. ”
” Đến phiên ta! Đến phiên ta! ”
” Thụy Thanh công tử thỉnh xem giúp ta cái này! ”
Những người muốn bọn họ bình phẩm đánh giá cổ vật nườm nượp không dứt
” Trương công tử, thỉnh người giúp ta xem cái này.”
” Cô nương, cái này vừa nhìn đã biết không phải là cổ vật, đây là tác phẩm của người thời nay. Ngươi mất mấy lượng bạc để mua vậy?”
” Không có a, đây là tiểu thư nhà chúng ta tự mình làm ra, cố ý đem tới đây cho Trương công tử, người nhìn xem tay nghề của tiểu thư ta như thế nào?”
Vừa nhìn ánh mắt của tiểu nha đầu kia đã biết được chủ nhân của nàng đang nhộn nhạo xuân tâm.
” Trương công tử, tiểu thư nhà ta nói nếu ngươi thích thì có thể lưu lại.”
” Cô nương, ta…..”
Sống lưng chợt nổi lên một trận hàn khí.khiến Trương Nguyệt Lãng run cả người.
Không cần phải nói, trên lưng đang được hưởng hai ánh nhìn mang hàm ý giám thị cùng cảnh cáo, tuyệt đối đến từ vị sư đệ đáng sợ kia.
” Trương công tử, ngươi không cần phải thẹn thùng a, chỉ là cái khăn tay thôi mà, ngươi nếu không chê xin mời nhận lấy, tiểu thư của chúng ta đối với công tử ngưỡng mộ đã lâu……”
Còn thêm ngưỡng mộ đã lâu nữa? Trên trán Trương Nguyệt Lãng xuất hiện một tầng hơi nước mỏng, trộm liếc mắt nhìn một cái đã thấy vị sư đệ kia đang vô thanh vô tức lại gần đây nghe lén.
” Trương công tử, ngươi hãy nhận lấy đi.” Vừa nói vừa ương ngạnh nhét chiếc khăn tay vào bàn tay đang lúng túng của Trương Nguyệt Lãng. Tiểu nha đầu hoàn thành được nhiệm vụ mặt tươi cười chạy đi, cũng không quên quay đầu lại nói,
” Trương công tử, sang năm chúng ta lại tới xem cuộc thi đấu ngoạn vật, năm sau gặp lại! ”
” Sang năm gặp?” Bên người vang lên tiếng cười lạnh trầm thấp.
Trương Nguyệt lãng da đầu tê dại, nếu không phải cố kỵ hiện tại bản thân đang ở trên lôi đài cuộc so tài ngoạn vật chính mình lại là đại biểu của Thanh Dật Các, thì hẳn đã sớm nhảy xuống dưới đào tẩu.
” A a, xem ra duyên số của Trương công tử đối với nữ nhân rất là tốt đó.”
” Quá khen.” Miễn cưỡng bày ra bộ dạng tươi cười,
” Ta thấy Thụy Thanh công tử cũng thường nhận được lễ vật mà.”
” Thật sao? ”
Đồng dạng đáp lại bằng nụ cười giả tạo, nhưng bên trong đôi mắt trong suốt sáng ngời so với nữ nhân càng đẹp hơn kia của Thụy Thanh lại không hề có một tia cười nào, đôi mắt như thiêu cháy khiến cho Trương Nguyệt Lãng kinh hãi trong lòng một trận.
Nếu như nơi này là mật thất, chỉ sợ sẽ lại lập tức bị khi dễ một phen đến chết mất.
—————
(1) đàm giới: thảo luận giá cả
(2) Tần Hán ngân hồ: chén bạc thời Tần Hán
(3) Bôi kim túc tọa: mình không hỉu cái này lắm, bôi kim: chén vàng, túc: đầy đủ, tọa: ngồi
Bình luận truyện