Ngoảnh Lại Hóa Hư Vô
Chương 24
Đồng Tinh Nguyệt vội vàng lắc đầu, “Không, không có. Chỉ là anh Ngôn là nhân vật lợi hại như vậy, sao có thể nhìn trúng tôi…”
Trên thực tế, nội tâm cô ta vô cùng kích động!
Ngôn Thuần lại vừa gặp đã yêu cô ta, vậy chuyện càng dễ xử lý rồi.
Cô ta phải khiến Ngôn Thuần khăng khăng một lòng với cô ta! Khiến anh ta yêu cô ta đến mức không thể thoát khỏi, cam tâm dâng hiến cả tài phiệt Ngôn thị cho cô ta!
Đồng Tinh Nguyệt không hề giỏi quản lý biểu cảm, biểu cảm lòng tham không đáy và hơi thở nặng nề đã bán đứng cô ta.
Ngôn Thuần yên lặng nhìn người phụ nữ ngu xuẩn này, cười nhạt nói: “Rất đơn giản, ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô Đồng thì tôi đã không thể thoát khỏi tình cảm này rồi.”
Anh ta rất nhanh đã bịa ra một câu chuyện tình yêu.
Đồng Tinh Nguyệt rất dễ lừa, liền tin ngay.
Tiếp đó, Ngôn Thuần chuyển đề tài: “Nhưng mà giờ tôi gặp phải một bài toán khó, có thể phải cần Tinh Nguyệt trợ giúp.”
Anh ta thở ra một hơi, “Tuy có hơi đường đột nhưng xin hãy tha thứ cho sự lỗ m ãng của tôi… Vốn tôi muốn tặng luôn cho em một công ty đã lên sàn làm quà theo đuổi em nhưng bây giờ gặp phải chút phiền phức.”
Đồng Tinh Nguyệt trợn mắt lên.
Công ty đã lên sàn!
Đáy mắt cô ta xẹt qua một tia đỏ hưng phấn, vội vàng mở miệng nói, “Anh Ngôn, anh cứ nói! Nếu tôi có thể giúp được anh thì nhất định sẽ giúp!”
“Sau khi tôi tới nước Hoa vẫn luôn chịu sự chèn ép nhằm loại trừ từ Mạc Thiệu Khiêm, sản nghiệp đầu tư ở Vinh thành cũng không có khởi sắc. Cho nên tôi muốn nhờ em giúp tôi tiếp cận Mạc Thiệu Khiêm, lấy được kế hoạch thương nghiệp từ chỗ anh ta.”
“Như vậy thì tôi có thể phản bại thành thắng rồi, cũng có thể nhận cơ hội chiếm lấy thị phần, có được lợi nhuận cực lớn.”
“Tinh Nguyệt, người trong nhà vốn không đồng ý cho tôi lấy em, nhưng họ đồng ý với tôi nếu như em có thể giúp tôi lần này thì họ sẽ để em được gả vào nhà họ Ngôn.”
Ngôn Thuần đồng thời lộ ra biểu cảm khó xử.
Đồng Tinh Nguyệt rơi vào trầm tư.
Nếu giúp Ngôn Thuần thì ắt phải đả kích sự nghiệp của Mạc Thiệu Khiêm.
Nhưng mà… Mạc Thiệu Khiêm giỏi như vậy, chỉ là một lần cạnh tranh thương nghiệp, chắc sẽ khôi phục lại nhanh thôi nhỉ?
Chỉ cần khiến Mạc Thiệu Khiêm phải trả cái giá nhỏ thì có thể có được lời hứa của Ngôn Thuần…
Huống hồ, Mạc Thiệu Khiêm thích cô ta, sẽ không hoài nghi là cô ta làm việc này.
Hơn nữa về sau, giống như bố nói, di dân ra nước ngoài thì tay của Mạc Thiệu Khiêm cũng chẳng với tới xa đến vậy.
Trạng thái của Mạc Thiệu Khiêm bây giờ đã khiến Đồng Tinh Nguyệt cảm thấy nguy cơ.
Đồng Tinh Nguyệt sợ Mạc Thiệu Khiêm sẽ thích Đồng Khiết, dù sao thì hai người kết hôn cũng được ba năm, lỡ như thật sự nảy sinh tình cảm thì sao.
Dựa vào Ngôn Thuần là một sự lựa chọn không tệ.
Dù có vì vậy mà phải phản bội Mạc Thiệu Khiêm.
Cô ta cũng chẳng có nhiều tình cảm với Mạc Thiệu Khiêm, đơn thuần chỉ vì đối phương đẹp trai, có quyền có thế và tài phú, cho nên… mới coi anh là vốn để đi khoe khoang và hòn đá kê đường để cô ta tiến vào xã hội thượng lưu.
Hơn nữa người đàn ông mà tiện nhân Đồng Khiết thích thì cô ta phải đoạt lấy cho bằng được khiến cô phải chịu nỗi đau khổ có được người nhưng lại chẳng nắm được trái tim!
Mạc Thiệu Khiêm mấy lần gần đây khiến cô ta cảm thấy rất khó chịu, nội tâm cô ta cũng không thoải mái.
Đồng Tinh Nguyệt do dự đôi lát rồi liền đồng ý.
“Anh Ngôn, không giấu gì anh…”
Âm thanh của cô ta mang theo vài phần nghẹn ngào: “Con người Mạc Thiệu Khiêm đó quá bá đạo, lại muốn ép tôi ở bên anh ta! Dù đã kết hôn với chị tôi nhưng anh ta cũng vẫn thường tới tìm tôi. Nhưng tôi quá yếu đuối, căn bản không có cách nào kháng cự lại anh ta…”
Cô ta cắn môi, vành mắt đỏ ửng lên, nước mắt như chực rơi xuống, vô cùng đáng thương.
Trên thực tế, nội tâm cô ta vô cùng kích động!
Ngôn Thuần lại vừa gặp đã yêu cô ta, vậy chuyện càng dễ xử lý rồi.
Cô ta phải khiến Ngôn Thuần khăng khăng một lòng với cô ta! Khiến anh ta yêu cô ta đến mức không thể thoát khỏi, cam tâm dâng hiến cả tài phiệt Ngôn thị cho cô ta!
Đồng Tinh Nguyệt không hề giỏi quản lý biểu cảm, biểu cảm lòng tham không đáy và hơi thở nặng nề đã bán đứng cô ta.
Ngôn Thuần yên lặng nhìn người phụ nữ ngu xuẩn này, cười nhạt nói: “Rất đơn giản, ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô Đồng thì tôi đã không thể thoát khỏi tình cảm này rồi.”
Anh ta rất nhanh đã bịa ra một câu chuyện tình yêu.
Đồng Tinh Nguyệt rất dễ lừa, liền tin ngay.
Tiếp đó, Ngôn Thuần chuyển đề tài: “Nhưng mà giờ tôi gặp phải một bài toán khó, có thể phải cần Tinh Nguyệt trợ giúp.”
Anh ta thở ra một hơi, “Tuy có hơi đường đột nhưng xin hãy tha thứ cho sự lỗ m ãng của tôi… Vốn tôi muốn tặng luôn cho em một công ty đã lên sàn làm quà theo đuổi em nhưng bây giờ gặp phải chút phiền phức.”
Đồng Tinh Nguyệt trợn mắt lên.
Công ty đã lên sàn!
Đáy mắt cô ta xẹt qua một tia đỏ hưng phấn, vội vàng mở miệng nói, “Anh Ngôn, anh cứ nói! Nếu tôi có thể giúp được anh thì nhất định sẽ giúp!”
“Sau khi tôi tới nước Hoa vẫn luôn chịu sự chèn ép nhằm loại trừ từ Mạc Thiệu Khiêm, sản nghiệp đầu tư ở Vinh thành cũng không có khởi sắc. Cho nên tôi muốn nhờ em giúp tôi tiếp cận Mạc Thiệu Khiêm, lấy được kế hoạch thương nghiệp từ chỗ anh ta.”
“Như vậy thì tôi có thể phản bại thành thắng rồi, cũng có thể nhận cơ hội chiếm lấy thị phần, có được lợi nhuận cực lớn.”
“Tinh Nguyệt, người trong nhà vốn không đồng ý cho tôi lấy em, nhưng họ đồng ý với tôi nếu như em có thể giúp tôi lần này thì họ sẽ để em được gả vào nhà họ Ngôn.”
Ngôn Thuần đồng thời lộ ra biểu cảm khó xử.
Đồng Tinh Nguyệt rơi vào trầm tư.
Nếu giúp Ngôn Thuần thì ắt phải đả kích sự nghiệp của Mạc Thiệu Khiêm.
Nhưng mà… Mạc Thiệu Khiêm giỏi như vậy, chỉ là một lần cạnh tranh thương nghiệp, chắc sẽ khôi phục lại nhanh thôi nhỉ?
Chỉ cần khiến Mạc Thiệu Khiêm phải trả cái giá nhỏ thì có thể có được lời hứa của Ngôn Thuần…
Huống hồ, Mạc Thiệu Khiêm thích cô ta, sẽ không hoài nghi là cô ta làm việc này.
Hơn nữa về sau, giống như bố nói, di dân ra nước ngoài thì tay của Mạc Thiệu Khiêm cũng chẳng với tới xa đến vậy.
Trạng thái của Mạc Thiệu Khiêm bây giờ đã khiến Đồng Tinh Nguyệt cảm thấy nguy cơ.
Đồng Tinh Nguyệt sợ Mạc Thiệu Khiêm sẽ thích Đồng Khiết, dù sao thì hai người kết hôn cũng được ba năm, lỡ như thật sự nảy sinh tình cảm thì sao.
Dựa vào Ngôn Thuần là một sự lựa chọn không tệ.
Dù có vì vậy mà phải phản bội Mạc Thiệu Khiêm.
Cô ta cũng chẳng có nhiều tình cảm với Mạc Thiệu Khiêm, đơn thuần chỉ vì đối phương đẹp trai, có quyền có thế và tài phú, cho nên… mới coi anh là vốn để đi khoe khoang và hòn đá kê đường để cô ta tiến vào xã hội thượng lưu.
Hơn nữa người đàn ông mà tiện nhân Đồng Khiết thích thì cô ta phải đoạt lấy cho bằng được khiến cô phải chịu nỗi đau khổ có được người nhưng lại chẳng nắm được trái tim!
Mạc Thiệu Khiêm mấy lần gần đây khiến cô ta cảm thấy rất khó chịu, nội tâm cô ta cũng không thoải mái.
Đồng Tinh Nguyệt do dự đôi lát rồi liền đồng ý.
“Anh Ngôn, không giấu gì anh…”
Âm thanh của cô ta mang theo vài phần nghẹn ngào: “Con người Mạc Thiệu Khiêm đó quá bá đạo, lại muốn ép tôi ở bên anh ta! Dù đã kết hôn với chị tôi nhưng anh ta cũng vẫn thường tới tìm tôi. Nhưng tôi quá yếu đuối, căn bản không có cách nào kháng cự lại anh ta…”
Cô ta cắn môi, vành mắt đỏ ửng lên, nước mắt như chực rơi xuống, vô cùng đáng thương.
Bình luận truyện