Chương 14
Jaejoong được đưa vào phòng hồi sức ngay sau đó, nhìn cậu qua tấm kính, Hanuel không kiềm được nước mắt, cô thật sự rất thương đứa em này, cậu là niềm vui của cô, là người thân của cô, đôi khi cô sợ, cô sợ Yunho sẽ không đoái hoài đến cô, sợ Yunho luôn quấn quýt bên Jaejoong nhưng tình chị em vẫn trên hết, cô không muốn nhìn Jaejoong trong tình trạng như thế này. Yunho không nói gì, anh siết chăc đôi vai của Hanuel và nhìn vào trong, Jaejoong của anh đang nằm đó cùng với chi chit những dây nhợ, phòng hồi sức chỉ cho phép một người vào chăm sóc và anh thể vào được vì chồng sắp cưới của cậu đã ở bên trong, Se7en đang nắm chặt lấy tay Jaejoong, tay còn lại thì lấy bàn tay Jaejoong mà áp lên má mình
_chúng ta nên về thôi Hanuel, để cho Jaejoong nghỉ ngơi- Yunho nói nhỏ vào tai cô
_dạ!
_nói với ba rằng Jaejoong vẫn còn sống, anh phải trở về công tylo một số việc
_nhưng trời đã tối rồi- cô nhìn anh
_anh sắp xếp hồ sơ rồi về ngay
Hanuel gật đầu rồi bước ra, Yunho nhìn bóng Hanuel một lúc, anh đi đến phòng vị bác sĩ đã phẫu thuật Jaejoong để hỏi ông chi tiết hơn
_tỉ lệ mù của Jaejoong chiếm khoảng bao nhiêu phần trăm?- anh nhìn ông
_theo sơ bộ, chúng tôi có thể nói rằng khả năng không nhìn thấy của cậu ấy là 50% bởi vì dây thần kinh bị máu bầm đè lên quá lâu nên có dấu hiệu hẹp lại, tuy nhiên anh và người nhà cũng nên hy vọng vì cậu ấy cũng có thể nhìn thấy ánh sáng, tỷ lệ đó cũng chiếm 50%, nếu cậu ấy rơi vào trường hợp thứ hai thì chúng tôi sẽ cho cậu ấy uống thuốc để thông dây thần kinh từ từ và cậu ấy sẽ thấy rõ ràng như trước nhưng nếu cậu ấy nằm trong trường hợp thứ nhất thì chúng tôi xin lỗi, chúng tôi không thể phẫu thuật tiếp lần hai với cậu ấy được, sức khỏe của cậu Jaejoong không được tốt lắm và đã chịu hai lần phẫu thuật rồi, não bộ là nơi rất nhạy cảm và dễ bị tổn thương nên chúng tôi không thể mổ lần ba cho cậu ấy được, và nếu như vậy thì cậu Jaejoong sẽ mù suốt đời
Yunho đánh rơi cây viết mà anh đang cầm trên tay để giữ bình tĩnh, lại là anh nữa rồi, lại là anh hại cậu, Yunho thật sự rất hối hấn, anh thật sự cảm thấy ray rức khi lúc nào cũng mang đến rắc rối cho cậu, nếu ngày hôm qua anh không chạy lại ôm cậu, không nói gì với cậu mà làm ngơ cậu, nếu ngày hôm nay anh không nói sự thật cho cậu biết, nếu anh cứ đi thẳng và không nhìn vào phòng tập thì cậu cũng sẽ không nằm trên giường bệnh với đôi mắt sắp chìm trong bóng tối, là tại anh, tất cả là tại anh, sao anh luôn là người gieo rắc đau khổ cho cậu như vậy?
Yunho chào bác sĩ và bước ra khỏi phòng, Se7en vẫn còn ngồi bên cạnh cậu, hình như anh ta đang khóc, anh thấy vai của Se7en cứ run lên từng đợt, chắc Se7en cũng sợ giống như Yunho, anh cứ thế, đứng đó và nhìn vào bên trong, đôi mắt của Jaejoong vốn dĩ rất đẹp, đôi mắt to, dài. Hai viên pha lê đen của cậu rất trong và sáng, anh nhìn của cậu luôn luôn vui vẻ và ngây thơ, cậu luôn nhìn mọi vật bằng đôi mắt trong sáng của mình, Jaejoong sỡ hữu đôi mắt long lanh như mặt hồ về đêm nhưng lại lóe lên những tia sáng hy vọng, Yunho chắc rằng bất cứ ai bắt gặp ánh mắt đó của cậu đều không khỏi rung động, cậu không đáng phải như thế, Jaejoong quá trong sáng, quá thánh thiện để chịu thiệt thòi đến như thế.
Đến giờ, cô y tá đến nhắc nhở Se7en và mời anh ra ngoài, bước ra khỏi phòng hồi sức khi đồng hồ điểm sáu giờ tối, anh và Yunho cùng nhau đi uống một tách café rồi cũng chàu nhau để về
Se7en quẳng áo khoác xuống đất và ngã vật xuống sofa, hôm nay là một ngày quá mệt mỏi đối với anh, chuyện của Jaejoong đã khiến anh không còn tâm trí nào để làm việc nữa, thế là cả ngày hôm nay, Se7en đã hủy toàn bộ lịch làm việc của mình và Yunho đã cho phép làm điều đó, tuy nhiên những ngày sau đó anh phải làm bù lại, đợt công diễn của liveshow đã gần kề, anh không thể vì Jaejoong mà hủy toàn bộ được, Yunho sẽ giết chết anh ngay nếu anh làm như thế và anh sẽ không đủ tiền để trả tiền vé cho khán giả, Se7en dùng tay xoa ai bên thái dương để đầu óc được thoải mái một chút nhưng không thể, càng làm anh càng thấy mệt mỏi và nhức đầu hơn, anh cần Jaejoong, trong những lúc như thế này, Jaejoong luôn đến bên anh và xoa hai bên thái dương cho anh, bàn tay cậu cứ như có phép thuật vậy, nó làm tinh thần anh thư giãn và cảm thấy thoải mái ngay tức khắc, nhưng bây giờ, anh đang ngồi trong nhà một mình và tự thư giãn đầu óc
Cầu chúa hãy che chở cho đứa con tội nghiệp của người, hãy phù hộ cho Jaejoong mọi việc bình an
Se7en hôn nhẹ lên cây thánh giá đeo ở cổ rồi cũng vào phòng ngủ, anh cần phải ngủ để lấy sức làm việc cho ngày mai
Tại biệt thự họ Jung, Yunho cũng chẳng khá hơn là mấy, cố gắn lấy đống tài liệu mà thư ký đã để sẵn vào trong cặp trước đó ra xem nhưng chẳng có chữ nào đi vào đầu anh ngoài hình ảnh Jaejoong cùng với dây nhợ của bệnh viện, anh cảm thấy bản thân mình thật vô dụng, hầu như anh toàn đem đến rắc rối cho cậu, vì tai nạn sáu năm trước mà anh đã thay đôi bản thân, thay đổi để trở thành một người tốt hơn, vì Jaejoong và cũng vì chính bản thân mình, nhưng hình như ông trời vẫn đang trừng phạt anh, ông muốn ăn chết dần chết mòn vì đau khổ và hối hận, càng nhìn Jaejoong, anh càng cảm thấy bản thân thật dơ bẩn, thật tội lỗi, vò rối mái tóc mình, Yunho đi đến tủ đồ và lấy ra bộ đồ ngủ liền thân cùng với đôi dép có hình hamtaro mà ngày xưa Jaejoong thích mặc nhất, hít hà mùi hương trên áo và anh nhận ra rằng bây giờ, áo của cậu đã không còn mùi sữa nữa, đã quá lâu để mùi hương lưu trên áo hay cứ mỗi khi căng thẳng, anh lại lấy chúng ra, để ngắm, để thư giãn bằng mùi sữa nhẹ nhàng toát ra từ chiếc áo đó, nhưng hắn biết, dù thời gian có trôi qua bao lâu đi nữa thì những tội lỗi vẫn không buông tha anh, nó giết chết anh từng giờ
_ Yunho ah! Anh ngủ chưa?
Yunho vội đóng tủ lại khi nghe giọng của Hanuel, anh đi ra mở cửa và mỉm cười với cô
_chuyện gì Hanuel?
_em không ngủ được, em có thể vào nói chuyện với anh không?
_được chứ! Em vào đi
Yunho mở rộng cửa để cho Hanuel vào, đây là lần thứ hai cô vào phòng anh sau lần anh giới thiệu phòng anh cho cô biết vào ngày đầu tiên cô bước chân vào nhà họ Jung để thi đại học, Yunho rất ít khi cho người khác vào phòng của mình vì ở đây là nơi lưu rất nhiều hồ sơ mật của J.Ent, mặt khác, anh luôn tỏ ý khó chịu khi ai đó ngỏ ý muốn vào phòng anh, đặt biệt là ông Jung, anh không bao giờ cho ông Jung vào phòng mình, vì sao ư? Ông ấy sẽ lục lọi xem anh có giấu ông cái gì không và anh thật sự ghét điều đó
Đưa cho Hanuel cốc nước lọc, anh mỉm cười và ngồi đói diện với cô
_em lo cho Jaejoong- Hanuel cúi đầu
_ Jaejoong sẽ không sao đâu, Jaejoong phước lớn mạng lớn mà- Yunho mỉm cười an ủi
_nhưng, bác sĩ nói tình trạng của Jaejoong, nhất là đôi mắt……- cô nói gần như sắp khóc- em không muốn Jaejoong bị mù anh ah! Như thế không công bằng cho nó, từ nhỏ nó đã rất thiệt thòi rồi
_ Jaejoong là một cậu bé tốt, cậu ấy sẽ không sao đâu, em đừng lo lắng quá, về tình trạng của Jaejoong, anh đã hỏi kỹ bác sĩ rồi, tỷ lệ không nhìn thấy của cậu ấy là 50%, có nghĩ là 50% khác Jaejoong sẽ không sao
_em y vọng rằng Jaejoong không sao, lúc nãy em có gọi điện về cho ba, ba mừng lắm, ba nói ngày mai sẽ lên Seoul gặp Jaejoong
_uh! Mai anh sẽ đi đón ba
_cám ơn anh Yunho!
Yunho ngạc nhiên khi cô mỉm cười nhìn anh
_huh? Về chuyện gì?
_cám ơn anh đã lo lắng cho Jaejoong và xem nó như em ruột của mình, và cám ơn anh vì đã luôn bên em- Hanuel đặt tay mình lên tay anh
_khờ quá, em của em cũng là em của anh mà, sao lại cám ơn chứ, ngốc!- anh gõ nhẹ vào đầu cô- thôi em đi ngủ đi, trễ rồi, mai còn phải đi làm nữa
_dạ, anh ngủ ngon- Hanuel đứng lên
_uh! Em cũng vậy
Yunho ngã người lên giường khi Hanuel đóng cửa phòng lại, đối với anh, Hanuel luôn là một người dịu dàng và hiền lành, là một người thương yêu gia đình mình, nhưng khi cô nói rằng anh đã yêu thương, lo lắng cho Jaejoong như lo lắng cho một đứa em, anh có vẻ khá hụt hẫn, là lo cho một đứa em ư? Nếu cô biết rằng Jaejoong ra nông nổi như thế này là do anh, là do trò đùa quái ác của anh, liệu cô có cám ơn anh như thế không? Lo cho Jaejoong như lo cho một đứa em trai? Yunho chưa bao giờ nghĩ đến việc này, nói cách khác, anh chưa bao giờ nghĩ rằng Jaejoong là em trai của anh, vậy Jaejoong là gì trong lòng anh? Và sự thúc đẩy anh lo lắng cho cậu có phải xuất phát từ tình anh em hay là sự hối lỗi của mình, càng nghĩ thì đầu óc anh càng rối, Yunho lắc đầu để tống cái suy nghĩ đó ra ngoài, bây giờ, điều cần thiết là Jaejoong phải tỉnh lại và nhìn thấy mọi việc, sau đó, cậu muốn làm gì anh cũng được, anh đều chấp nhận cả
Đêm nay, Yunho lại thức trắng
………..
Se7en thức dậy từ sớm và theo thói quen, anh lại qua phòng của Jaejoong để hôn lên trán cậu trước khi đi làm, hôm nay là ngày luyện tập căng thẳng nhất vì anh phải luyện cho partner mới của mình những điệu nhảy đôi, nó gần như lấy đi toàn bộ sức lực của anh, sau đó lại quay quảng cáo, tham gia gameshow, đóng phim, rồi đi diễn, Se7en cảm thấy như có thể chết được ngay tức khắc, nhưng anh không thể, anh không thể gụt ngã được, Jaejoong vẫn chờ anh trong bệnh viện và anh nhất định phải hoàn thành công việc để đến thăm cậu
Yunho muốn đến thăm Jaejoong để biết cậu hiện giờ như thế nào rồi, nhưng cong việc cứ giữ lấy chân anh, người quản lý show của Se7en đã bị ốm và anh phải gahsnh trách nhiệm nặng nề này vào người, bây giờ đa hai ba giờ chiều nhưng anh vẫn chưa thoát ra khỏi đống giấy tờ và không thể rước ba của Jaejoong và Hanuel đến bệnh viện được, anh chỉ có thể gọi điện xin lỗi cho Hanuel thôi
Trong khi đó, Hanuel đang ngồi bên cạnh Jaejoong, vuốt ve gương mặt cậu
_ Jaejoong ah! Em càng lớn càng dễ thương, càng đẹp ra- cô mỉm cười nhìn cậu- em biết không? Ngày xưa, chị luôn tự hỏi, cùng là con với nhau, cùng là chị em ruột, nhưng sao da chị lại sạm hơn da của em, và không thơm bằng em, em biết không, chị rất ganh tỵ với em đấy- cô vuốt nhẹ mũi cậu- nhưng chị vẫn luôn thương em, vì em là đứa em trai rất ngoan ngoãn của chị
ai đang nói vậy? nghe giọng quen quá, Chị hai? Là chị hai đang nói chuyện với mình? Chị hai! Em nhớ rồi! em nhớ ra rồi
_chị biết em rất giận anh Yunho
Yunho? Anh Yunho? Em ghét anh ấy, anh ấy luôn ăn hiếp em, anh ấy còn chọc cho em té xuống sông và trở thành một người không có ký ức, em ghét anh Yunho
_nhưng em có thể tha thứ cho anh ấy, vì chị được không Jaejoong?
Không! Em ghét anh ấy
_chị biết em rất giận anh ấy, nhưng em biết không? Từ sau khi em mất tích, Yunho đã thay đổi rất nhiều, anh ấy luôn sống trong ân hận vì đã không trông chừng em cẩn thận
anh ấy nói dối, là anh ấy lừa em, anh ấy lừa em xuống xuồng
_chị đã nhìn thấy anh ấy khóc khi ra bờ sông chờ em, làm những việc mà hàng ngày em vẫn thường hay làm, anh ấy thật sự rất hối hận
chị hai ah……chị đang khóc ah?……chị…..
_em biết không, hôm trước là ngày đính hôn của chị và Yunho, nhưng anh ấy đã đuổi theo em vì thấy em đấy, anh ấy đã rất hoảng loạn, không ai tin rằng anh ấy đã thấy em, nhưng anh ấy luôn nói rằng thấy em, am biết không, Yunho đã gào lên rằng anh ấy thấy em, Yunho đã biết lỗi lắm rồi Jaejoong ah! Em có thể tha thứ anh ấy không? Vì chị và cũng vì em
em…..
_chị không muốn sau này kết hôn, hai người mà chị yêu thương lại không nhìn mặt nhau, chị không muốn đâu Jaejoong ah!
em…..
Hanuel vừa nói vừa khóc, cô hy vọng Jaejoong có thể nghe thấy những gì cô đang nói nhưng Jaejoong vẫn như thế, cậu không có bấc cứ một phản ứng nào chứng tỏ rằng cậu đang nghe cô nói, nó khiến Hanuel càng thêm đau đớn hơn, cô cứ cầm tay Jaejoong mà khóc suốt, mãi đến khi Yunho vào
_anh muốn nói chuyện với Jaejoong- anh đặt tay lên vai cô
Hanuel gật đầu rồi đi ra ngoài, mắt cô dường như đã sưng húp lên vì khóc quá nhiều, và có lẽ, tối hôm qua cô cũng như anh, thức trắng
_ Jaejoong!- Yunho gọi- sao cậu còn ngủ mãi thế?
anh Yunho?
_tôi rất lo lắng cho cậu, chỉ cần cậu tỉnh lại, hận tôi cũng được, ghét tôi cũng được, chỉ cần cậu tỉnh lại và nhìn tôi, muốn làm gì tôi cũng được
giọng anh Yunho buồn quá…..
Yunho không nói nữa, anh nắm chắc lấy bàn tay nhỏ và gầy của cậu, cảm nhận hơi ấm của cậu, đã lâu rồi anh không được ở gần cậu như vậy, không được ngủ cùng, không được chọc cậu, không được ngửi mùi sữa từ cậu
Jaejoong cảm nhận có một vật nóng hổi trên bàn tay mình, hình như là nước mắt, anh đang khóc, Jaejoong chưa bao giờ thấy anh khóc, anh toàn đi chọc phá người khác và cười một cách khoái chí, chưa bao giờ cậu thấy anh khóc cả, đây có phải là một Jung Yunho hiếu động và nghịch ngợm ngày xưa không?
_mau tỉnh lại nhé
Cậu muốn nói rằng cậu đã tỉnh rồi, cậu nghe nhưng tay chân cậu không còn chút sức lực nào cả, mắt cậu cũng không mở nổi, cậu cảm thấy Yunho đang hôn lên tay cậu và đặt nó vào chăn
_mai tôi lại đến thăm cậu, à, ngày mai ba cậu cũng lên đó, mau tỉnh lại nghé!
em tỉnh rồi anh Yunho ah! Em tỉnh rồi mà…..
Jaejoong nghe thấy tiếng đóng cửa, cậu không muốn ở một mình, cậu không thể mở mắt ra được, có một cái gì đó đè chặt đôi mắt cậu, không cho nó mở ra, Jaejoong thật không thích nghe tiếng máy móc, cậu muốn ai đó nói chuyện với cậu, muốn được nói chuyện
Dong Wook đâu rồi! sao không đến thăm mình? Anh ấy không thương mình nữa sao? Mọi lần, chỉ cần cảm nhẹ thôi là anh ấy cũng lo lắng mà gội điện hỏi thăm hoài, sao lần này không đến? Dong Wook đến đây nói chuyện với em đi, em sợ ở một mình lắm, tối quá anh ah! Em không muốn ở một mình đâu
Mãi đến tận 10h tối Dong Wook mới hoàn thành công việc của mình, đáng lẽ anh sẽ có một buổi chụp hình đến 2h sáng nhưng anh đã hủy nó để vào thăm cậu, Dong Wook bước vào một cách nhẹ nhàng, anh chạm nhẹ vào tay cậu và đưa nó lên áp vào má mình
_em sao rồi? nhớ anh không?- anh mỉm cười
anh đến rồi ah? Bây giờ là mấy giờ rồi? anh xong công việc chưa?
_anh nhớ em, cá và rau nhớ em, sao cũng nhớ em lắm, vì vậy em phải mau tỉnh lại nhé
Dong Wook ah! Em tỉnh rồi nè, nhưng rm không mở mắt ra được, hình như có ai đó bịt mắt em lại ấy, em không thấy gì cả, tay em cũng không có sức nữa
_chỉ còn ba tuần hai ngày nữa là đến ngày đính hôn của chúng ta rồi, em phải mau tỉnh lại nhé, để còn đi may áo cưới nữa
em sẽ lựa vải nhé, em sẽ vẽ kiểu nhé
_bác sĩ nói em một tuần nữa mới tỉnh lại được, nhưng anh có cảm giác như em đang nghe anh nói phải không?
đúng rồi, em đang nghe anh nói đây, anh biết em vui đến như thế nào khi nghe anh nói như vậy không? Em vui lắm lắm đó
Suốt đêm đó, anh xin phép y tá được ở cạnh Jaejoong và trò chuyện cùng cậu suốt đêm, Jaejoong vui lắm, tuy rằng cậu không mở mắt được, nhưng cậu có thể nghe được, cậu cứ nghe Dong Wook kể về ngày làm việc của anh mãi đến khi cậu ngủ lúc nào không hay nữa
…………
Ngày hôm sau, ông Kim và ông Jung cũng đã vào bệnh viện, ông Kim cầm lấy tay con mà khóc nức nở, ông hôn điên cuồng lên trán đứa con tội nghiệp của mình và trò chuyện với cậu khiến mọi người ở đó, ai cũng khóc, ngoại trừ Yunho và Se7en, Yunho không thể khóc mãi được, anh phải cứng rắn để làm chổ dựa cho Hanuel và động viên Jaejoong tỉnh lại, Se7en cũng nghĩ như thế và anh đã mỉm cười khi nhìn thấy cả nhà Jaejoong cuối cùng cũng đoàn tụ, trong thâm tâm, anh thầm cám ơn Yunho, vì nếu Yunho không làm như vậy, có lẽ anh sẽ không thể gặp được Jaejoong, tuy rằng Yunho đã có lỗi với Jaejoong rất nhiều nhưng một phần nào đó, anh không giận Yunho, có lẽ ngày đính hôn của anh, anh sẽ phải cám ơn Yunho vì đã mang Jaejoong đến bên anh
Những ngày sau đó, ông Kim và ông Jung luôn túc trực bên cạnh để chăm sóc cho cậu, ông Jung có vẻ thích Jaejoong lắm, chốc chốc ông cứ lại vuốt mặt cậu, ông thích làn da của cậu, ông thường nói da cậu giống như da ông lúc trẻ, mỗi lần như thế, mọi người đều cười
Se7en chỉ có thể đến thăm cậu vào buổi tối, từ 10h trở về sau và anh sẽ thức suốt đêm nói chuyện với cậu trong khi Yunho và Hanuel đến vào buổi sáng, nhưng Yunho đi sớm hơn, hơn 3h sáng thì mọi người đã thấy anh ngồi trong phòng của Jaejoong và trò chuyện cùng cậu, anh cũng đã đổi cách xưng hô với cậu, anh nghĩ rằng Jaejoong và em của Hanuel, vì thế, anh cũng phải gọi cậu bằng em và xưng bằng anh
Thấm thoát đã một tuần hơn trôi qua, nhưng Jaejoong vẫn chưa có dấu hiệu gì gọi là tỉnh lại, bác sĩ đã kiểm tra vài lần và nói rằng tình trạng của cậu rất tốt nhưng không hiểu sao đã quá ba ngày mà Jaejoong vẫn chưa tỉnh lại
Sáng hôm nay Yunho lại đến sớm, anh lại nắm bàn tay Jaejoong và trò chuyện cùng cậu và kết thúc bằng việc hôn nhẹ lên lòng bàn tay, nhưng hôm nay anh cảm thấy Jaejoong đang có phản ứng
_tay em…tay em chạm vào anh- Yunho ngỡ ngàng nói
em chạm vào anh! Đúng! Em đang chạm vào anh đây!
_em tỉnh rồi phải không? Em tỉnh rồi phải không? Mở mắt ra nhìn anh đi Jaejoong, mở mắt ra nhìn anh đi
em đang cố! em không mở mắt ra được, giúp em với, em không mở mắt được
Yunho vội bấm chuông cấp cứu, lập tức bác sĩ và y tá chạy lại, anh lập tức nói cho bác sĩ biết và lui ra sau để họ có thể dễ dàng kiểm tra cho Jaejoong
_được rồi, nếu cậu tỉnh lại, hãy làm gì đó đi- vị bác sĩ nói
Jaejoong đáp lại bằng việc cử động ngón tay của mình
_n…nước…..- Jaejoong thì thào
_được được, em chờ chút!- Yunho cuống cuồng lấy nước cho cậu
_không được, cậu Jaejoong chưa thể uống nước được, chúng tôi đã truyền nước biển, cậu ấy sẽ không khát nữa
Vị bác sĩ đẩy cần cho đầu giương cao lên, ông chạm vào tay câu
_bây giờ….tôi sẽ tháo băng ra cho cậu, nhưng cậu không được mở mắt vội, phải nghe theo lời tôi được chứ
Jaejoong mỉm cười trả lời
Nhìn bàn tay bác sĩ đang tháo từng lớp băng quanh mắt cậu, ông nói nếu băng mắt như thế này sẽ tránh tình trạng bệnh nhân tỉnh lại sẽ mở mắt ngay, như thế dây thần kinh thị giác sẽ chấn động mạnh gây nguy cơ bị mù cao hơn bình thường, và nếu ngược lại thì nguy cơ sẽ giảm hơn một chút
mẹ ah! Hãy phù hộ cho Jaejoong, đừng cướp đi đôi mắt của cậu ấy
_đóng toàn bộ cửa sổ lại và tắt đèn đi- bác sĩ nói
Căn phòng bổng chốc chìm vào bóng tối, lúc đó, bác sĩ mới tháo lớp băng cuối cùng ra
_cậu đừng mở mắt vội
Ông đặt băng xuống giường và xoa nhẹ mắt cho cậu
_được rồi, bây giờ cậu từ từ mở mắt ra nào, từ từ thôi
Jaejoong nghe theo lời của bác sĩ, tuy cậu không biết tại sao lại băng mắt của cậu nhưng cậu biết nếu cậu không làm theo thì sẽ có cuyện tồi tệ xảy ra
Jaejoong từ từ mở mắt và….
Trước mắt cậu
Là……
_sao…..không bậc đèn? Tối quá
“xoảng”
Có cái gì đó vỡ tan
Trong tim anh
_bậc…đèn lên….- cậu nói nhỏ
_ Jaejoong ah! Anh xin lỗi!- Yunho quỳ xuống chân cậu trong khi các bác sĩ lắc đầu
_sao lại quỳ? Em nói bậc đèn mà
Yunho vội ngẩn đầu lên- huh?
_sao lại quỳ? Tối quá,….không thấy….rõ….- cậu mỉm cười
End chap 14
VÌ TỚ RẤT SỢ VÀO MENU NÊN TỚ …….JAE KHÔNG MÙ
Bình luận truyện