Ngốc Ah! Nghe Rõ Nhé, Anh Yêu Em!

Chương 21



_ Yunho! Vào đây! Bố có chuyện muốn nói với mày- Ông Jung đứng trên cầu thang nhìn xuống con trai mình- còn Hanuel, con lên phòng ngủ đi, bố sẽ nói chuyện với con sau

_dạ!- cô gật đầu

………..

_bố!

_nói bố nghe, thằng Jaejoong có cái gì mà mày mê đắm nó như vậy? mày không biết là nó có người yêu không hả? mày biết là nó sắp đám cưới không? Mày làm như thế gọi là phá hoại gia can người ta

_nhưng con yêu Jaejoong!- anh nhìn thẳng vào ông Jung

_yêu? Mày tiếp xúc với nó được bao nhiêu lần mà mày nói yêu nó? Trong khi Hanuel đã bên cạnh mày hơn sáu năm trời, nó có cái gì không tốt hả? biết bao thằng mong ước có được Hanuel trong khi con bé yêu mày mà mày không thèm đoái hoài tới, lại đi yêu đứa đã có người yêu, mà lại là em con Hanuel, mày thấy như vậy có ích kỹ không hả?

_chứ bố muốn con làm gì? Bố muốn con cưới Hanuel trong khi con chỉ luôn xem cô ấy làn bạn, là em gái con thôi, bố muốn con lấy cô ấy trong khi con không yêu và để cho cô ấy đau khổ sao? Bố muốn con như vậy sao?

_ Yunho!- ông đi lại chổ con trai mình- bố biết mày đã lớn, mày cũng đu chính chắn để suy nghĩ về những việc mình làm, bố chỉ có thể khuyên mày rằng tình yêu có thể dùng thời gian để tiến triển nhưng nỗi đau trong tim thì khó lành lắm, mày nỡ phá bỏ hạnh phúc của người mày yêu sao? Bố thấy Jaejoong bên cạnh người yêu của nó rất vui vẻ

_bố…..

_bố chỉ nói thế, quyết định là ở mày, vì mày lớn rồi, bố già rồi, không xen nhiều nữa, về phòng suy nghĩ đi

Yunho cúi chào ông rồi bước ra ngoài, trông theo dáng con trai mình, ông Jung hiểu suy nghĩ của anh lắm, vì sao ư? Ngày xưa ông cũng như thế, ông yêu một người con trai, nhưng nhà ông không chịu, họ muốn có người nối dõi nên đã bắt ông phải cưới mẹ Yunho, lúc đầu ông cũng đấu tranh cho tình yêu của mình, nhưng mẹ Yunho đã cảm hóa tình cảm của ông, qua bao nhiêu năm, ông cũng đã yêu bà và ngày càng yêu sâu đậm hơn, ông nhận ra một điều, thời gian có thể làm tình yêu nảy nở giữa hai người, và ông mong con trai ông cũng như thế

Ngã lên chiếc giường êm ái, anh lấy tay che đi đôi mắt mình, anh đang suy nghĩ về những lời mà bố vừa nói, cưới Hanuel và tập yêu cô hay đấu tranh cho tình yêu của mình? Giành lại Jaejoong từ tay Se7en? Nhưng……có một chướng ngại lớn, đó là….. Jaejoong không hề yêu anh, Jaejoong không yêu anh, Jaejoong yêu Se7en, họ đã bên nhau sáu năm, khoảng thời gian đó, anh không thể nào phá vỡ nổi, anh ích kỹ lắm phải không? Anh xấu xa lắm phải không? Anh đang từng bước làm cho mọi chuyện trở nên rối hơn và không sao giải quyết được, anh đã tự đưa mình vào mớ rắc rối không nên có, và bây giờ….anh không tìm ra lối thoát cho riêng mình, anh nên làm gì đây? Anh nên làm gì?

Hanuel ngồi vẽ trong phòng, lọ màu trên tay cô có lẽ đã nhạt hơn rồi, cô pha loãng nó bằng nước mắt mà, bức tranh cô vẽ không có chủ đề, chỉ là những đường quằng quện không cố định, cô đang vẽ cái gì vậy? có phải chuyện tình cảm của cô không? Rối như mớ bòng bong, rối như bức tranh này, không có màu cụ thể, không có cái gì là cụ thể cả

Nhìn sợi dây chuyền được làm bằng vỏ sò mà Yunho đã tặng cho cô, cô lại khóc, nước mắt ở đâu ra mà nhiều thế, cô đã khóc rất nhiều lần rồi mà sao nó vẫn không hết cơ chứ? Bên phòng đó, anh có biết cô đang khóc không? Anh vẫn mãi đuổi theo những suy nghĩ của mình, liệu anh có một lần nghĩ cho cô không? Cô yêu anh lắm, yêu đến phát điên lên được, và cô sẽ không thể nào chịu nổi khi anh bên cạnh một ai đó không phải cô, sao anh lại như thế, sao anh lại yêu Jaejoong chứ, bất cứ ai cũng được, tại sao lại là Jaejoong? Là đứa em cô yêu thương chứ? Cô làm sao đây? Hận em mình ư? Ghét bỏ một đứa đáng thương như Jaejoong ư? Hay hận anh? Ghét anh? Cô làm gì đây? Ai sẽ giúp cô gỡ rối đây? Anh có biết khi anh trở về nhà Se7en với một Jaejoong trên tay, anh biết lúc đó, cô đã muốn lao lại, giật Jaejoong ra và đánh cậu ấy một trận vì luôn có được anh khkoong? Bấc kể Jaejoong ở đâu, làm gì, anh cũng có mặt, tại sao cô không được chứ? Anh có biết khi nhìn vào những vết thương trên tay anh, nó sâu hoắm và máu ra nhiều đến nỗi ướt cảm miếng vải băng, cô lại muốn chạy vào phòng, đánh cho Jaejoong tỉnh lại và hỏi tjai sao luôn khiến cho Yunho của cô bị tổn thương như thế? Tại sao luôn khiến Yunho đau đớn đến như thế, sáu năm trước cũng vậy, sáu năm sau cũng vậy, nếu như thế, thì thà cô mất đi Jaejoong mãi mãi, hay là cậu đừng trở về nữa, sao lại trở về chứ? Sao lại xuất hiện trước mặt Yunho và cô chứ? Sao lại như thế? Tình yêu! Tình yêu làm mờ lý trí cô rồi, cô không muốn Jaejoong xuất hiện trên cõi đời này nữa, cô không muốn Jaejoong đứng trước mặt cô nữa, cô không muốn Jaejoong chắn giữa cô và Yunho nữa, Jaejoong cần phải biến mất, vĩnh viễn

Xin lỗi Jaejoong! Chị yêu em!

Cây bút trên tay cô, gãy nát tự lúc nào

………….

Cuối cuối cùng ngày trọng đại nhất của tôi cũng đến, tôi đang đứng đó, trước mặt vị cha sứ để chờ tình yêu duy nhất của tôi- Kim Jaejoong

………..

Kìa! Jaejoong của tôi đang bước vào nhà thờ, em cầm một bó hoa trắng muốt đang mỉm cười rạng rỡ với tôi, em đẹp, như một thiên sứ

Tay em đang đặt trên tay ba, ông cũng mỉm cười, hai bên khách mời, mọi người đều mỉm cười, tôi không nhìn thấy Yunho trong đó, nhưng không sao, không có anh ta, càng tốt, Jaejoong sẽ là của tôi, mãi mãi là của tôi

“Choi Dong Wook! Con có đồng ý lấy người đang bên cạnh con Kim Jaejoong làm vợ và hứa sẽ yêu thương cậu ấy suốt đời, dù đau đớn hay giàu sang, đắng cay hay hạnh phúc không?”

_con đồng ý- tôi đáp nhanh, tại sao tôi lại không đồng ý nhỉ? Ngày này tối đã chờ từ lâu rồi mà

“Kim Jaejoong! Con có đồng ý lấy người đang bên cạnh con Choi Dong Wook làm chồng và hứa sẽ yêu thương anh ấy suốt đời, dù đau đớn hay giàu sang, đắng cay hay hạnh phúc không?”

_con đồng ý!

Em mỉm cười nhìn tôi, hạnh phúc quá, em đồng ý rồi, tôi biết em yêu tôi mà

“các vị bên dưới, chúa đang chứng giám tình yêu của đôi bạn trẻ, nếu không phản đối, các bạn phải mãi mãi chúc phúc cho họ”

Chúng tôi nhìn xuống dưới, không một lời phản đối vang lên, tôi biết mà, ai cũng chúc phúc cho tôi cả, đúng không Jaejoong, chúng ta sinh ra là của nhau mà

“nếu không ai phản đối, tôi xin tuyên bố, cả hai chính thức là….

“KHOAN! TÔI PHẢ ĐỐI!”

Cái gì? Ai? Ai dám phản đối tôi và Jaejoong?

JUNG YUNHO?

“TÔI PHẢN ĐỐI CUỘC HÔN NHÂN NÀY! TÔI PHẢN ĐỐI, JAEJOONG AH! ĐI THEO ANH! ĐI THEO ANH!”

Không! Không được, Jaejoong ah! Đừng nghe hắn, hắn muốn chia rẽ chúng ta, để anh nắm tay em nhé, để nắm tay em lại

“JAEJOONG AH! EM YÊU ANH ĐÚNG KHÔNG? EM YÊU ANH, EM KHÔNG YÊU SE7EN, EM YÊU ANH”

“em….”

Đừng nhìn hắn Jaejoong ah! Nhìn anh này, nhìn anh này, anh mới là tình yêu của em, anh mới là định mệnh của em, không phải hắn, hắn không phải đâu, Jaejoong ah! Nhìn anh này

“ Dong Wook ah! Em….em xin lỗi, em yêu anh Yunho, em yêu anh Yunho”

Jaejoong ah! Em chạy đi đâu vậy? đừng! đừng bỏ anh em ah! Đừng bỏ anh, chúng ta đang ở nhà thờ mà, Jaejoong ah! Đừng chạy theo hắn, đừng nắm tay hắn, đừng bỏ anh, đừng ….ĐỪNG ….ĐỪNG ……..KHÔNG JAEJOONG AHHHHHHHHHHH!!!!!!!!!!!!!!!!

Dong Wook giật mình ngồi thẳng dậy, mồ hôi túa ra hai bên thái dương, bên cạnh, Jaejoong vẫn ngủ say, anh mơ? Anh đang mơ? Đúng rồi, chỉ là giấc mơ thôi, Jaejoong không thể nào phản bội anh được, Jaejoong yêu anh mà, không có chuyện đó đâu



Dong Wook xuống bếp để làm đầu óc tỉnh táo hơn, nhưng đèn nhà bếp vẫn còn sáng, có người ah?

_bác!- Dong Wook ngạc nhiên khi nhìn thấy ông Kim đang ngồi uống café trong bếp

_ Dong Wook đấy ah?- ông mỉm cười

_dạ, con đi lấy chút nước

_ uh! Jaejoong sao rồi? nó vẫn còn ngủ chứ?

_dạ! cậu ấy hơi sốt nhưng không sao, cũng may bác đã cho cậu ấy uống thuốc trước

_nó là vậy, dễ bị sốt lắm, có khi chơi với chúng bạn lâu quá, về nhà cũng sốt lên

_dạ!- anh mỉm cười và ngồi xuống

_cafe không?

_dạ thôi! Cám ơn bác, cháu không thích uống chúng, đắng quá

_cậu giống Jaejoong đấy, nó chỉ thích uống những thứ ngọt ngào thôi- ông xoay xoay tách café- nhưng đôi khi, chúng ta cũng nếm một ít café, vì vị của nó cũng giống như tình yêu vậy, nhìn vào, và ngửi, cậu sẽ thấy nó rất thơm và muốn uống nhưng khi cậu hớp vào một ngụm, cảm thấy nó rất đắng, rất khó uống, nếu cậu nhổ bỏ thì cậu sẽ không bao giờ biết được vị ngọt mà nó mang lại, vị ngọt nó nhẹ thôi nhưng sẽ lưu lại mãi đến khi cậu đã xong tách café từ lâu, đó là tình yêu, nếu cậu không cố nắm bắt nó, nếu cậu không cố giữ gìn nó, thì cậu sẽ không bao giờ hưởng được hạnh phúc cả

_bác ah!

_ngày mai tôi về quê, tôi cảm thấy mệt mỏi lắm, tôi chỉ có thể nói với cậu như thế, còn hiểu hay không thì tùy cậu vậy

Ông Kim mỉm cười rồi đi vào phòng ngủ, nhìn tách café trước mặt, anh bổng muốn nếm thử nó một lần, để cảm nhận vị ngọt mà ông nói

“phụt”

Không được rồi, nó quá đắng để nuốt vào, không thể uống được, anh không uống được

Chẳng lẽ tình yêu của anh cũng sẽ như thế sao? Nếu không nắm bắt thì anh sẽ mất Jaejoong ư? Dễ dàng đến vậy sao? Không? Không thể nào, anh sẽ giữ lấy cậu, không thể để cậu vuột mất được, không thể

…………..

“cốc cốc cốc”

_anh Yunho ah! Em vào được chứ?

_…………

_anh Yunho ah!- Hanuel bước vào phòng- đã hơn 7h rồi anh vẫn còn ngủ ư?

_……………

_ Yunho ah!

Hanuel cảm thấy hơi lo lắng khi gọi mãi mà anh không trả lời lại

_anh Yunho!

Hanuel giật mình khi trán anh nóng hổi, nó nóng đến mức khi bỏ ra rồi mà tay cô vẫn còn rất nóng, nóng lắm

_trời ơi! Anh ấy bị sốt rồi!

Hanuel hốt hoảng đỡ Yunho ngồi dậy, anh vẫn không hay biết gì, có lẽ vết thương hôm qua đã bị nhiễm trùng nên mới như thế

…………

Yunho được đưa đến bệnh viện ngay sau đó, đúng như Hanuel dự đoán, Yunho bị sốt do vết thương hành, bác sĩ đã mắng cô rằng sao lại không đưa đến sớm hơn, tay anh đã bị nhiễm trùng khá nặng và nếu không đưa đến sớm, có lẽ sẽ không thể giữ lại đôi tay được

Điều này khiến cho Hanuel vô cùng giậ dữ, cô đón xe đi đến chổ ở của Dong Wook, cô đang rất giận, giận Jaejoong

“tính tong tính tong”

“cạch”

_chị hai

_tại sao?

_dạ?

_TẠI SAO EM LUÔN LUÔN KHIẾN CHO YUNHO BỊ TỔN THƯƠNG ĐẾN THẾ? TẠI SAO VẬY JAEJOONG?- Hanuel quát vào mặt cậu- EM CÓ BIẾT HÔM QUA VÌ CỨU EM MÀ TAY YUNHO BỊ NHIỄM TRÙNG NẶNG KHÔNG? NẾU KHÔNG ĐƯA ĐẾN BỆNH VIẾN SỚM THÌ SẼ CƯA TAY ĐẤY

_cái gì? Cưa tay! Chị chờ em! Em đi lấy đồ, chúng ta đến thăm anh Yunho- Jaejoong trở nên rối rắm, tự dưng cậu thấy nhói quá, chắc là vì anh cứu cậu đây mà, sao lại để mình bị nhiễm trùng chứ, là cậu rồi, đúng là cậu hại anh rồi

_KHÔNG CẦN, TỐT NHẤT LÀ EM ĐỪNG NÊN XUẤT HIỆN TRƯỚC MẶT ANH ẤY NỮA- Hanuel đẩy Jaejoong vào nhà

_em muốn thăm anh Yunho, em muốn….

_nếu em muốn giúp chị, nếu em muốn giúp anh Yunho thì em đừng nên xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa, đừng nên xuất hiện nữa, được không?

_chị hai- Jaejoong ngỡ ngàng

_làm ơn đừng xuất hiện nữa chị xin em đấy, làm ơn đừng xuất hiện nữa được không? Em nên ở nhà và ngoan ngoãn chờ đến lúc kết hôn cùng Se7en, chỉ còn năm ngày nữa là đến ngày kết hôn rồi, em đừng xuất hiện nữa, được không?

Hanuel nói với cậu rồi vội đi vào thang máy, Jaejoong vẫn chưa đóng cửa, ai cũng ghét cậu rồi, không ai thương cậu nữa, sao mọi chuyện lại như thế này chứ? Nhức đầu quá, mệt quá

Jaejoong đóng cửa và loạng choạng ngồi xuống ghế, lúc mới tỉnh lại, cậu đã thấy ván đầu lắm, mắt cứ hoa lên và nhìn mờ hẳn mọi vật, tệ hơn nữa là cậu…….

Sao lại khó chịu, có cái gì đó khó chịu khi chị hai nói anh Yunho bị nhiễm trùng, mình đã rất lo lắng, muốn đến xem anh ấy ra sao, muốn quá, nhưng mà….

“Jaejoong ah! Ngày mài là liveshow rồi, hôm nay anh sẽ không về được, em còn yếu, đừng nên đi đâu nhé, ở nhà nhé, anh sẽ gọi điện về nhà thường xuyên, hãy ở trong nhà chờ anh nhé. Được chứ? Đừng gặp ai ngoài anh nhé…. Anh yêu em”

Dong Wook không muốn cậu ra ngoài, anh không muốn cậu ra ngoài

………….

Hanuel chạy trở lại bệnh viện, Yunho vẫn còn sốt và ông Jung đang ngồi bên cạnh anh, anh nhắm mắt nhwung miệng lại luôn gọi tên Jaejoong, sao không gọi tên cô, sao lại không gọi tên cô, một lần thôi, sao lại không chứ?

_bố mệt rồi, để con chăm sóc cho anh ấy

_uh! Vậy bố về giúp nó giải quyết việc công ty, chuyện Se7en đánh người đang rùm beng cả lên, cần phải họp báo để giải thích nữa

_dạ

…………….

Đợi ông Jung bước ra ngoài, Hanuel mới ngồi xuống, nhìn hai bàn tay băng bó của anh, lửa giận ùng ùng kéo lên, làm sao hạ nó xuống đây

_sao anh không hướng về em, Yunho ah? Sao con tim anh dành cho một người không yêu anh chứ? Sao em không có cơ hội bên cạnh anh chứ?

Trong khi đó, Se7en và mọi người đang rối lên vì vụ xô xác ngày hôm qua, báo dăng tin anh đánh giám đốc J.Ent, nói anh thô lỗ, anh thô lỗ ư? Vì sao? Vì hắn nói yêu với người yêu anh đó, là tại hắn chuốt lấy, không phải anh

_ah! Đó chỉ là hiểu lầm thôi, cậu ấy đi vấp và lao đến giám đốc Jung, hoàn toàn không cố ý, hoàn toàn không cố ý mà

Người quản lý đang rối rít giải thích trong khi Se7en chỉ muốn lao về nhà xem Jaejoong còn ở đó không? Còn năm ngày nữa là đến ngày trọng đại, anh không muốn chuyện gì xấu xảy ra, anh không muốn cậu đi ra khỏi nhà

………….

“alo!”

Ơn chúa, em vẫn luôn ở nhà

_là anh, em ăn cơm chưa?

“dạ rồi”

_uh! Nghỉ ngơi nhé

“dạ, anh đừng gọi nữa nhé, em mệt rồi, em đi vào phòng nhé”

_uh! Ngủ ngon nhé

Đây là cuộc gọi thứ 28 rồi, trời đã tối, anh mỉm cười mãn nguyện khi biết Jaejoong vẫn nghe lời anh

Còn Jaejoong thì sao? Cậu đang rất nóng ruột, cậu gọi điện cho Hanuel để hỏi về Yunho nhưng cô không chịu bắt máy, cậu muốn đến thăm anh lắm, vì suy cho cùng, vì cậu mà anh bị thương mà

Mong rằng Dong Wook không gọi điện về nữa

Jaejoong khoát áo và đi ra ngoài, cậu hơi ngạc nhiên vì hôm nay trời có vẻ tối, mọi bóng đèn đã được thay màu trắng hay sao ấy, mọi người cũng mặt toàn đồ trắng và đen thôi, chắc là mốt

Jaejoong đi vào bệnh viện, mất 30p mới có thể biết Yunho nằm ở đâu, cậu vội đi vào và nhìn thấy anh đang nằm ngủ trên giường, mở cửa bước vào một cách nhẹ nhàng, cậu mỉm cười nhìn anh

Không sao rồi, đã hạ sốt rồi

Cậu rụt tay lại khi nhìn thấy anh hơi cựa mình, từ sớm đến giờ cậu luôn thấy không an tâm khi không được tận mắt nhìn thấy anh, đến bây giờ, cậu mới có thể mỉm cười được rồi, anh đã không sao rồi

_ Jaejoong ah! Jaejoong ah!

huh? Anh ấy gọi tên mình?

_anh yêu em, Jaejoong ah! Anh yêu em!

Jaejoong vội lùi ra sau khi nghe những lời đó từ anh, tim cậu đập loạn xạ, không thở được, sao lại đập nhanh đến như thế, sao lại đập nhanh đến như thế

Jaejoong vôi bước nhanh ra cửa và đi thẳng, cậu va vào cô gái mặc áo đen, sau một lúc xin lỗi, cậu mới bỏ đi

_có sao không?- người bạn kế bên hỏi

_không sao, không sao, cũng may cái áo này không bị bẩn, chứ màu đỏ này mà gặp bẩn là khó coi lắm

_Uh! Cũng may đấy

End chap 21


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện