Ngọc Lâu Xuân

Chương 49-2



Chuyển ngữ: Hiểu Vân

Cả tòa Quan Âm điện tĩnh mịch, chỉ có ngọn lửa trên phật đăng vô thanh lay lắc. Sơ Niệm lại yên lặng quỳ trên bồ đoàn một lát, bên tai bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng vang kỳ lạ, loáng thoáng nghe thấy bên ngoài dường như có người đang lớn tiếng la hét gì đó. Vội vàng đứng dậy, khi nàng mở cửa bước ra, vừa ngẩng đầu, cả người liền sợ ngây ra. Nàng nhìn thấy mấy gian vân phòng chỗ mình ở, không biết khi nào đã nổi lửa, lúc này đã bốc lên thành một khoảnh hừng hực ánh lửa.

Trong nháy mắt, quả tim của nàng như muốn nhảy ra khỏi yết hầu, vội vàng nhấc váy nhanh chóng chạy về.

Sao có thể không lo sợ? Quốc thái, Quả Nhi, còn có rất nhiều nha đầu bà tử cùng đi theo, cả nhóm người đều ở tại sân này, còn có cả Túc thái phi ở bên cạnh kia nữa. Đã nhiều ngày trời không mưa, thiền viện phía sau mặc dù đã được trát vữa nhiều lần, nhưng xà ngang cột dọc làm từ gỗ đã lâu năm, hơn nữa tối nay gió khá lớn, nếu để cháy lan ra, hậu quả không thể tưởng được.

Sơ Niệm vội vã chạy về gian phòng của mình, đưa mắt nhìn, trên cả hành lang dài khói đặc cuồn cuộn, ngọn lửa đã bốc cao đến tận nóc nhà.

“Mợ hai! Thì ra người ở chỗ này!”

Xích Tố ôm chầm lấy cánh tay của nàng kéo về phía sau, tránh đi một ngọn lửa thình lình bị gió thổi tới, nước mắt lăn dài, nức nở nói: “Thì ra người đã ra ngoài! Thật tốt quá! Trước đó ta tỉnh dậy chạy đến đây, thấy lửa cháy trước phòng của người, cửa cửa sổ nơi nơi đều là lửa, đi vào cũng không thể nào vào được, gọi người lại không trả lời, còn tưởng rằng người chết cháy ở bên trong…”

Thế lửa đã kinh động mọi người gần đó đều chạy ra ngoài. Xuyên qua đám người hỗn loạn, Sơ Niệm nhìn thấy Kim Châm Ngọc Trứ một trái một phải đỡ Tư quốc thái phía đầu kia hành lang từ gian vân phòng chạy ra. Nhìn quanh một vòng, cũng không thấy Quả Nhi, tóm lấy Xích Tố, ngắt lời nàng nói, lớn tiếng hỏi: “Quả Nhi, Quả Nhi đâu?”

Xích Tố hoảng sợ còn chưa kịp bình tĩnh, theo ánh mắt nàng bối rối tìm khắp nơi, nhất thời không trả lời được, Thúy Kiều ở bên cạnh đang bị sặc khói ho khan khù khụ xoay người reo lên: “Quả Nhi cùng tiểu quận chúa chơi vui quá, đêm qua sau khi Tống nhũ mẫu bẩm lão thái thái, dường như cho cô bé ngủ bên đó…”

Sơ Niệm quay phắt về phía tường viện bên cạnh, bởi gió đông nam tối nay, ngọn lửa đã thổi sang nuốt lấy một loạt gian nhà bên cạnh. Không thấy được tình hình, chỉ nghe thấy động tĩnh bên kia tường, mọi người chắc chắn đều bị kinh động cả rồi. Nàng ngay lập tức chạy băng qua con đường khác còn chưa bị lửa quét tới sang bên kia. Đến nơi, nhìn thấy phía trước một loạt vân phòng củng đã bốc khói mù mịt, trong ánh lửa tàn phá, Tống thị cùng nhũ mẫu của tiểu quận chúa Như Nương đương run rẩy ngã dưới đất, Túc thái phi bất chấp trên người chỉ mặc trung y, cả người sốt ruột đến độ cơ hồ muốn giậm chân, nếu không có nha đầu bên cạnh đỡ lấy, thân mình đã muốn sụm xuống đất. Lúc này đến cả giọng đều run rẩy lạc cả đi, chỉ không ngừng lặp lại quát hỏi: “Người đâu? Vạn Bình ở đâu? Lúc các ngươi chạy ra, lại không đưa bọn chúng theo cùng?”

“Lửa cháy quá nhanh, khi con tỉnh dậy, lửa đã bén vào, lập tức liền vọt vào trong phòng tiểu quận chúa tìm người. Nhưng mà trên giường lại không thấy các nàng! Tìm không thấy người, lửa càng lúc càng lớn, lúc đó con đành phải chạy ra ngoài…”

Mặt Tống thị dường như bị lửa làm tổn thương, tóc cũng cháy xém, giọng khàn khàn. Thấy Sơ Niệm chạy tới, hai mắt ngấn lệ một chút liền trào mi, nắm sụp xuống không ngừng khóc rống lên.

Lúc này Tư quốc thái cũng chạy tới, nghe rõ tình hình, sắc mặt đại biến, lạnh lùng nói: “Ngươi thực sự đã tìm khắp nơi? Trong phòng quả thật không có tiểu quận chúa cùng Quả Nhi?”

“Khởi bẩm lão thái thái, lúc ấy hoảng loạn, nhưng trên giường quả thật không thấy người đâu, có thể các cô nương đã tự chạy ra trước…”

Như Nương lúc ấy kỳ thật không có vọt vào trong tìm kiếm như Tống thị, mà chỉ vòng vo ở bên ngoài, thấy Tống thị chạy ra, cũng ngay lập tức chạy theo ra. Giờ phút này sắc mặt trắng bệch, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi, cả người đều lạnh run. Rõ ràng chỉ ngóng trông dự đoán kia là sự thật.

Ngay lúc đó, từ trong vân phòng bỗng nhiên vọng ra vài tiếng khóc thét của bé gái, Tư quốc thái gọi lớn: “Chúng còn ở trong phòng!”

Mọi người quay nhìn về hướng vừa mới phát ra tiếng kêu, rõ rang là từ trong phòng tiểu quận chúa, gần mười nha đầu bà tử lập tức chạy tới hành lang, chỉ là chưa chạy được vài bước, người còn chưa tới bậc thang, đã bị khói lửa cuồn cuộn nóng rực trước mặt áp lùi trở lại, nhất thời quýnh quáng hỗn loạn, có người bị dọa khóc, có người lặng lẽ lùi về phía sau, không còn ái dám xông vào.

Túc thái phi tim như bị đao cắt, nghẹn ngào nói: “Các ngươi không đi, ta đi! Vạn Bình của ta còn ở bên trong…” Nói xong một phen đẩy ra nha đầu bên cạnh đang dìu mình định xông vào trong, khiến mọi người hoảng sợ vội vàng giữ chặt lấy người.

Sơ Niệm nghe thấy rõ ràng, tiếng bé gái thét chói tai mới vừa rồi, đúng là tiếng của Quả Nhi.

Khu vực này là nơi chuyên dành cho nữ cư sĩ tá túc, cách khá xa với nơi của các tăng nhân ở phía trước, hơn nữa trung gian còn có một cánh cổng được khóa kỹ. Hỏa hoạn lúc này, nếu còn chờ các tăng nhân tới cứu, chỉ sợ người trong phòng đã chẳng còn mạng. Vừa nghĩ đến con bé giờ đang bị vây trong biển lửa, có thể mất mạng bất cứ lúc nào, nhất thời tim như bị đao cắt. Lướt khắp chung quanh, nàng nhìn thấy dựa bên tường viện có một tấm ván vừa được đưa đến hôm qua đề thay mới cửa, nhanh chóng chạy qua, cũng không biết khí lực từ đâu tới, dựng thẳng tấm ván chắn trước người, trong tiếng kêu sợ hãi của mọi người sau lưng nàng hướng thẳng về phía hành lang.

Ván cửa chặn lại ngọn lửa trước mặt, Sơ Niệm nín thở, không màng cái nóng bao quanh, liều mình lao thẳng vào trong, phá tung vào cánh cửa đang cháy, nhờ ánh lửa, nhìn thấy trong phòng khói mịt mù, khí nóng đốt người.

Sơ Niệm chạy thẳng vào trong phòng trẻ rồi mới ngừng lại.

Tóc của nàng đã bị cháy sém, ống tay áo, làn váy cũng bị bén lửa, vừa rồi khi xông vào đây, hai tay ôm hai bên tấm ván cũng bị bỏng. Giờ phút này nàng cũng bất chấp cơn đau bỏng rát khắp người, vội vàng dập tắt lửa trên người.

“Quả Nhi, Quả Nhi!”

Sơ Niệm bị sặc khói chảy nước mắt, vẫn lớn tiếng gọi.

“Nhị thẩm thẩm!”

Quả Nhi đang ngồi xổm trong góc không ngừng ho khan, nghe thấy tiếng gọi của nàng, bật dậy nhào tới. Sơ Niệm ôm chầm lấy cô nhóc.

“Còn có Vạn Bình! Bạn ấy vừa mới hôn mê bất tỉnh!”

Quả Nhi chỉ vào một tiểu cô nương khác đang nằm bất động trên đất, nức nở nói.

Trong thời khắc này, Sơ Niệm ngược lại trở nên bình tĩnh. Hành lang đã hoàn toàn chìm ngập trong biển lửa, khí lực và tốc độ của bản than nàng cũng đều có hạn. Nhờ vào tấm ván kia, đừng nói là đưa hai tiểu cô nương này ra, chỉ sợ ngay cả chính nàng cũng không thể lao ra một lần nữa.

Chẳng lẽ hôm nay lại chết ở chỗ này vậy sao?

Nàng dùng sức quạt đi làn khói mịt mù ngăn trở tầm mắt phía trước, nhìn thấy cao cao trên bức tường phía tây đối diện có cái cửa sổ nhỏ chừng một thước (*) dùng để thông gió, trong lòng khẽ động, nàng kéo chiếc bàn kê sát bên dưới, lại xách một cái ghế leo lên, dùng sức phá cửa, ôm Quả Nhi lên bàn, cố sức nâng cô nhóc lên, đẩy ra phía ngoài.

(*) thước: đơn vị đo chiều dài của Trung Quốc; bằng ~ 1/3m

“Nhảy xuống đi, đừng sợ!”

Mảnh đất phía sau phòng là đất bùn. Quả Nhi nhắm mắt lại nhảy xuống. Sơ Niệm lại bế Vạn Bình đã hôn mê lên, lại dùng sức đẩy ra bên ngoài. Làn sóng nhiệt cùng với ánh lửa hừng hực áp tới sau lưng, nàng cũng leo lên luồn qua khung cửa. Cũng may nàng có dáng người nhỏ nhắn, khung cửa sổ thông gió không tới một thước này còn không làm khó được nàng. Sau một hồi gian nan giãy dụa, trong tiếng quần áo bị rách toác, nàng  cuối cùng cũng giãy ra khỏi cửa sổ, cả người ngã úp sấp trên mặt đất.

Sơ Niệm bất chấp cơn đau trên tay chân vì da bị bỏng rát, sợ phòng ốc sập xuống, ôm lấy Vạn Bình còn chưa tỉnh lại, cùng Quả Nhi cùng nhau chạy ra chỗ đất trống. Đến khi tới chỗ có khoảng cách an toàn, lúc này chân nàng mới mềm nhũn, cả người liền ngã ngồi trên mặt đất.

Tiểu quận chúa lúc trước bị ngộp khói bất tỉnh, cũng may được đưa ra ngoài đúng lúc, không khí bên ngoài thoáng mát, lại bị té ngã vài lần như thế, dần dần liền tỉnh lại, thấy bản thân đã thoát khỏi nguy hiểm, liền oa một tiếng, tựa vào người Sơ Niệm khóc thút tha thút thít.

Sơ Niệm ôm lấy hai tiểu cô nương còn chưa hết hoảng loạn, không ngừng an ủi, nàng nhìn về phía trước cách đó không xa cả một dãy nhà đã hoàn toàn chìm trong biển lửa, thời khắc này nàng mới cảm thấy hoàn toàn kiệt sức, nghĩ lại còn không hết sợ hãi. Ngay cả chính nàng cũng không thể tưởng được, trước đó mình như thế nào lại nghĩa vô phản cố (*) như thế, trong tích tắc nghe thấy tiếng Quả Nhi thét gọi, nàng cái gì cũng không nghĩ liền vọt vào biển lửa, ý niệm duy nhất trong đầu chính là nhất định phải cứu được cô nhóc ra?

(*) nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không chùn bước

Từ tiền viện, các tăng nhân cuối cùng cũng lục tục chạy tới dập lửa. Nhưng vì phụ cận không đủ nguồn nước, chỉ dựa vào đập phủi với dùng bồn hắt nước, sao có thể dập được trận lửa nhờ gió thổi bùng cháy lớn hừng hực như vậy chứ, cuối cùng cũng đành trơ mắt nhìn mấy khu nhà kề cận nhau càng cháy càng mạnh, đến khi cháy sạch không còn gì chống đỡ, cuối cùng ầm ầm sập xuống mà thôi.

Tư quốc thái cùng Túc thái phi tận mắt thấy Sơ Niệm lao vào trong, lại không đi ra, cho đến khi phòng ở sập xuống, được người đưa đến gian thiện phòng khác tạm thời ổn định, chờ đến hừng đông lại thu thập tàn cục, vẫn không thể chấp nhận sự thật như vậy. Tư quốc thái lặng lẽ không ngừng rơi lệ, Túc thái phi lại không thể chịu đựng, nhất thời không thở được, liền ngất đi. Bọn hạ nhân vừa ấn huyệt nhân trung vừa khóc gọi, đương lúc mọi người trong phòng đang rối loạn, chợt có một tiểu sa di sắc mặt vui mừng chạy vào, miệng reo lên: “Tin vui, tin vui! Vị thiếu phu nhân kia cùng hai vị tiểu thí chủ đều vô sự! Sư huynh ta phát hiện các nàng ở mảnh đất trống phía sau! Hiện giờ đang đưa người về đây đấy!”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người trong phòng đều vỡ òa, ngay cả Túc thái phi vừa mới tỉnh tỉnh cũng vội đẩy mấy người đang vây quanh mình ra, hài cũng không không mang, chân trần chạy ra ngoài, đến khi nhìn thấy Vạn Bình tiểu quận chúa đi đến trước mặt, thấy trên mặt cô nhóc ngoại trừ có chút vết tro bụi, toàn thân trên dưới cũng không bị thương chỗ nào khác, nhất thời xúc động ôm chặt lấy tâm can bảo bối vào lòng mà khóc lên.

Bên kia, Tư quốc thái cũng ôm Quả Nhi kiểm tra khắp nơi, thấy cô nhóc quả thật không việc gì, cũng không kịp hỏi tình hình cụ thể và tỉ mỉ, chỉ nhìn sang Sơ Niệm, chảy nước mắt, nắm chặt tay nàng, nghẹn ngào gật đầu nói: “Con ngoan, con làm chuyện tốt rồi…”

Sơ Niệm muốn cười, nhưng chỗ da trên tay chân bị thương thật sự đau đến độ chỉ muốn cắt bỏ đi, chợt bị Tư quốc thái nắm lấy, đau như xát muối, ai nha một tiếng. Tư quốc thái lúc này mới phát giác vết bỏng trên mu bàn tay nàng, cuống quít kêu lên: “Mau mời lang trung.”

Một đêm hỗn loạn qua đi, sáng sớm ngày kế, Sơ Niệm còn nằm ở trên giường, hai tay hai chân bị băng bó như bốn đòn bánh tét. Xích Tố ngồi bên cạnh, vừa giúp nàng tỉa đi mấy lọn tóc đêm qua bị cháy sém, vừa nhỏ giọng kể nàng nghe diễn biến sự việc sau đó.

Thì ra đêm qua Quả Nhi Vạn Bình ngủ cùng nhau, hai đứa ngủ tới nửa đêm thì lần lượt thức dậy, cũng không biết ai nhắc đến cha mẹ mình trước, rồi xúc động rơi lệ. Vạn Bình so với Quả Nhi nhỏ một tuổi, liền nói muốn kết nghĩa kim lan với cô nhóc, ước định sau này thường xuyên qua lại lẫn nhau. Quả Nhi đương nhiên đồng ý. Hai người liền bắt chước bộ dáng mọi khi xem diễn, hữu mô hữu dạng quỳ trên mặt đất bái tỷ muội. Sau đó trong lòng càng cảm thấy khắn khít hơn, làm sao còn ngủ được? Đương lúc rúc trong ổ chăn to nhỏ, thì bên ngoài lửa đã bén đến, mà không hề hay biết. Nghe thấy có tiếng bước chân cùng tiếng gọi truyền đến, cứ tưởng hai người động tĩnh bị phát hiện, nhũ mẫu đi vào bắt ngủ, tính tình hoạt bát Vạn Bình liền kéo Quả Nhi cùng nhau núp vào trong cái rương đặt sát góc tường, nghĩ rằng lúc đó sẽ dọa nhũ mẫu một phen. Tống thị đi vào trong, tâm ý vốn đang hoảng loạn, trên tay cũng không cầm đèn, chỉ sờ soạn trên giường thấy trống rỗng, nhất thời không lưu ý đến cái rương ngay góc tường, hoang mang rối loạn chỉ tìm vài lượt trên giường và trong tủ, không tìm thấy ai, thấy lửa bên ngoài càng lúc càng lớn, quyết định chạy ra. Như Nương cùng mấy nha đầu khác đứng ở ngoài cửa thấy nàng tay không mà ra, còn ai lại đi vào tìm? Đều chạy tứ tán, vậy nên mới để hai tiểu cô nương kẹt lại bên trong. Hai đứa chui ở trong rương chờ tới chờ lui, chờ không thấy cái rương bị mở ra, đến khi tự mình mở đi ra ngoài, phát hiện ngoài cửa đã bị lửa chiếm nuốt, bấy giờ mới thét lên sợ hãi.

“Mợ hai… May mà có người, bằng không Quả Nhi cùng tiểu quận chúa đã có thể…”

“Ai…”

Xích Tố lấy lược giúp nàng chải mái tóc dài vừa tỉa xong, than thở một tiếng, trong mắt không dấu được vẻ kiêu ngạo. “Đừng nói là các nàng, ngay cả các hòa thượng trong Hộ quốc tự này, nhắc tới hành động đêm qua của người, cũng không có một ai là không bội phục. Mợ hai, sao người có thể can đảm như vậy? Lửa cháy lớn như vậy mà người cũng dám xông vào?”

Sơ Niệm nở nụ cười, đang muốn mở miệng, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng thông báo, Vân Bình nói: “Mợ hai, Túc vương điện hạ tới, nói muốn cảm tạ mợ hai.”

Sơ Niệm đang muốn nói vài câu như để nàng thuận tiện sẽ đi qua, bên ngoài cửa đã truyền đến giọng nam mà lần trước đã nghe qua. Nghe thấy Túc vương Triệu Tấn nói:

“Đêm qua biết được tin tức, ta đã gấp rút chạy suốt đêm đến đây, đến tận lúc này, trong lòng vẫn chưa hết lo lắng. Gia mẫu cùng cháu gái đã được an bài quay về thành. Phu nhân đêm qua đã cứu cháu gái ta, đại nghĩa đại dũng, khiến đấng tu mi (*) cảm thấy không bằng…. Triệu Tấn vô cùng cảm kích, lại khâm phục. Nghe nói phu nhân tay chân đều bị thương, trước khi rời khỏi, ta nghĩ nếu không tự mình nói lời cảm tạ với phu nhân, trong lòng nhất định không an. Nên mới mạo muội đến đây tạ ơn. Ta sẽ sai người đưa thuốc tới, mong rằng phu nhân an tâm dưỡng thương, sớm ngày khôi phục.”

Triệu Tấn nói xong, hướng về phía cửa cúi người, rồi mới xoay người đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện