Ngọc Lụa Vàng
Chương 54
Ban nãy Lục Đình Trấn đã tỉ mỉ lau sạch hai tay cô, kể cả đầu ngón tay, nhưng vẫn còn lưu lại mùi, ngửi giống mùi hoa quả chín nẫu nhưng không hề khó ngửi.
Lục Đình Trấn lặng im, để mặc tay cô lướt lên lướt xuống trên gò má, lần này anh không hôn vào lòng bàn tay cô, chỉ hỏi: “Lần này em bằng lòng chứ?”
Tất nhiên là bằng lòng.
Chương Chi Vi nhổm người dậy, cô vươn tay chạm vào mái tóc của Lục Đình Trấn. Thật ra anh không có nhiều tóc bạc, có lẽ là do mấy năm trước hao tổn tâm sức mới mọc tóc bạc. Cô nhớ ông chủ Lục và bà Lục có rất ít tóc bạc, dường như họ có gen trẻ mãi không già. Chương Chi Vi vuốt ve lọn tóc bên tai anh, cô vừa mới ra mồ hôi, bộ đồ cô mặc hôm nay chất cotton, dán vào người, không có gió mát, chỉ có không khí bức bối vây quanh cô. Sắc đỏ trên da Lục Đình Trấn vẫn chưa suy giảm, anh chỉ yên lặng nhìn Chương Chi Vi chăm chú.
“Nơi không an phận” kia vẫn cứng như sắt đá.
Anh không cần lên tiếng cũng đã đủ đáp trả màn đùa giỡn của cô. Chương Chi Vi chạm môi lên má anh, hôn một cái, con tim dần hóa mềm mại, gọi anh: “Chú Lục.”
Cách xưng hô đặc biệt, bao nhiêu năm trước cô đã bắt đầu gọi anh bằng xưng hô này. Cô là đóa hoa mà Lục Đình Trấn tận tình bồi dưỡng, không ai có thể thấu hiểu lẫn nhau như họ. Chương Chi Vi biết anh thích cái gì và anh cũng biết Chương Chi Vi yêu cái gì. Lục Đình Trấn cầm cổ tay cô: "Vi Vi.”
Chương Chi Vi ghé sát vào người anh hơn: "Để em giữ quyền chủ động một lần, được không chú Lục?”
Sao Lục Đình Trấn nỡ lòng từ chối cô.
Dù cho bây giờ cô muốn ngồi lên đầu, lên mặt anh thì anh cũng chẳng từ chối được. Huống chi chỉ là giao quyền chủ động cho cô. Lục Đình Trấn ngồi trên sofa màu lục sẫm, nhấc tay chạm vào khuỷu tay, cánh tay mảnh khảnh của cô. Anh quá hiểu mọi thứ của Chương Chi Vi, mặt trong cánh tay cô có một nốt ruồi nhỏ, đó là nốt ruồi mọc lên vào năm thứ hai Chương Chi Vi đến nhà họ Lục.
Người Hồng Kông mê tín, người ta thường bảo nốt ruồi ảnh hưởng đến số mệnh. Lần đầu tiên Chương Chi Vi nhìn thấy nốt ruồi này ở trên người mình, cô thấp thỏm đến trước mặt Lục Đình Trấn, khẽ gọi chú Lục, sợ hãi hỏi nốt ruồi này tốt hay xấu. Chương Chi Vi không biết nên rất sợ.
Thời điểm đó cô còn nhớ người xung quanh nói cô cao số, khuyên ông chủ Lục đừng nhận nuôi cô. Chương Chi Vi vô cùng sợ hãi, một cô bé yếu đuối như cô gần như không tìm nổi một chỗ nương thân. Dù trên người mọc nốt ruồi cũng sợ, lo lắng đây không phải điều tốt lành, vì vậy cô đã nhúng khăn tay vào nước rồi ra sức chà xát, cho đến khi da bị chà đỏ bừng vẫn không hết, cực chẳng đã mới đi tìm Lục Đình Trấn, hỏi có thể xóa nốt ruồi không.
Khi ấy Lục Đình Trấn đã nói với cô đây là nốt ruồi tốt, có thể giúp cô vinh hoa phú quý suốt đời. Vi Vi à, cháu may mắn lắm đấy, trên người mọc nốt ruồi này là sau này phải học tiến sĩ, nở mày nở mặt kiếm thật nhiều tiền.
Lục Đình Trấn đặt tên cho nốt ruồi này là “Linh Chi”.
Lần đầu quan hệ sau khi say rượu, Lục Đình Trấn ngậm lấy nốt ruồi giúp cô sống vẻ vang này, đôi môi ghé lại gần, dịu dàng mơn man. Người say thật sự sẽ không làm được gì, ngày hôm đó anh vẫn chưa say, chỉ là không thể cầm lòng được. Nào là áy náy, nào là đoan chính, nào là chú cháu khác biệt, nào là người mà anh đích thân dạy dỗ, nào là luân thường đạo đức, anh đã sớm vượt qua ranh giới này.
Nước Anh đang lặng lẽ bước qua mùa hè, về đêm vừa nóng vừa bức, cửa sổ mở toang, gió mát thổi hiu hiu, âm thầm tràn vào phòng. Từ lâu Chương Chi Vi đã không cần anh tặng nước hoa, quần áo của cô có mùi thơm trong lành do nước giặt để lại. Cô vịn tay lên vai Lục Đình Trấn, từ từ ngồi xuống. Lục Đình Trấn nghiêng mặt nhìn nốt ruồi trên khủy tay cô. Nốt ruồi tên là “Linh Chi” ấy giờ đây đang nhẹ nhàng lay động, run rẩy theo hơi thở của cô.
Lục Đình Trấn đỡ lấy khuỷu tay gầy yếu của cô, cách mạch máu đang run rẩy lưu chuyển, anh tìm đến vết sẹo nhỏ phía sau khuỷu tay của cô.
Vết sẹo này là do cô ngã từ trên cầu thang.
Căn biệt thự trên núi của nhà họ Lục được xây dựng đã lâu, cầu thang có thiết kế rất đồ sộ. Phòng của Chương Chi Vi ở trên tầng ba, Lục Đình Trấn và ông bà Lục ở tầng hai. Hồng Kông ít khi cấm chiếu các tiết mục trên sách vở báo giấy hay phim ảnh, buổi tối Chương Chi Vi xem chương trình kinh dị do đài truyền hình phát sóng, sợ đến mức đêm đến liên tục mơ thấy ác mộng.
Mùa hạ lắm cơn giông sấm sét, vú Trương không thích Chương Chi Vi nên tối đến cũng không cử người ngủ cùng cô. Cô sợ hãi, chạy xuống cầu thang trong sấm chớp rền vang, chẳng may bước hụt rồi ngã nhào, trầy xước khuỷu tay.
Lúc đó Lục Đình Trấn đang ở nhà, anh biết băng bó, đành bế cô vào phòng, dùng nước muối sinh lý rửa sạch chỗ trầy xước cho cô, kẹp một miếng bông thấm cồn, khử trùng vết thương.
Chương Chi Vi nước mắt lưng tròng, khóc nức nở mách Lục Đình Trấn, rằng ban nãy sợ thế nào, gọi mãi chẳng thấy ai. Cô nhát gan, lúc té ngã cũng rất đau.
May mà không bị thương đến xương cốt, chỉ là khuỷu tay bị xây xát một chút.
Nghe cô nói như vậy, động tác chấm thuốc của Lục Đình Trấn cũng dịu dàng đi rất nhiều, bông tẩm cồn như cánh bướm, chỉ chạm nhẹ vào vết thương rồi bay đi. Anh vỗ về Chương Chi Vi, nói là anh sẽ thay tấm thảm trên cầu thang, bảo đảm sau này cô không ngã nữa.
Trên miếng bông tẩm cồn dính một ít máu, giống như lần say rượu nhiều năm sau này, anh rút nơi cứng rắn khó nhọc di chuyển khỏi người cô, nhìn thấy gương mặt tái nhợt của cô và máu trên nơi nam tính. Trông cô tội nghiệp đến mức khiến anh nhớ lại lời hứa trước kia của mình, nhưng sau cùng anh vẫn tiếp tục tiến vào người cô.
Lục Đình Trấn khoác lên mình vỏ bọc quân tử, thuyết phục ông chủ Lục giữ lại Chương Chi Vi, đổi tên cho cô, giữ cô bên mình, cho cô đi học, mọi chuyện anh làm nhìn có vẻ đều là chuyện tốt. Vậy sau đó thì sao? Anh đã hái quả ngọt vừa chín tới, tận hưởng vị ngọt lành dịu dàng.
Quả thật anh không phải quân tử, Gà Đen nói đúng, người quân tử chân chính tuyệt đối không xuống tay với chính người mà mình chăm sóc từ nhỏ đến lớn.
Bây giờ người hành động là Chương Chi Vi, cô đặt hai tay lên vai anh, cắn môi, định nhổm người dậy thì bị Lục Đình Trấn ấn xuống: "Vi Vi.”
Vết sẹo trên khuỷu tay của cô đã lành lặn từ lâu, chỉ để lại một vết nhàn nhạt. Mảng da mới lành lại nhạt màu hơn chỗ da khác, giống như đóa hoa sen nở muộn, vì đã bỏ lỡ mùa hoa nở nên ngay cả màu hoa cũng nhạt nhòa.
Lục Đình Trấn đặt một tay lên vai cô, tay còn lại mân mê vết sẹo nhạt màu này, anh vẫn nhớ mang máng dáng vẻ của cô sau khi té ngã, khóc đến nỗi đôi mắt ầng ậc nước, vừa tội nghiệp vừa đáng yêu. Trước kia anh không nỡ làm người ta khóc, bây giờ lại nhất nhất bức ép đến khi cô rơi lệ, dù là bên trên hay là bên dưới, chỉ cần chảy nước một chút thôi cũng đủ làm anh thỏa mãn. Quả nhiên anh vẫn là người xấu, mãi mãi không thể làm những việc đường đường chính chính.
Rốt cuộc Chương Chi Vi đã ngồi yên, cô nhìn anh: "Chú bảo là giao quyền chủ động cho em mà.”
Lục Đình Trấn đáp: “Tôi lo em ngã.”
“Không đâu.” Ngón chân Chương Chi Vi vểnh lên, cô bất giác ưỡn thẳng người, giống như một bông hoa sen vươn mình trong nước, tuy nhiên thứ ở bên trong thân sen không phải là không khí, mà là vật nam tính của đối phương: "Em không ngã được đâu.”
Cô mạnh mẽ ấn vai Lục Đình Trấn xuống, nói với anh: “Nói được phải làm được, đã nói để em cầm trịch thì không được xen vào.”
Lục Đình Trấn tựa hờ vào lưng sofa, cười bất lực: "Đỡ một tí mà cũng tính là xen vào hả?”
Chương Chi Vi hít vào một hơi: "Một tấc cũng không nhường.”
“Có khí phách thật đấy.”
Đúng là có khí phách, trông Chương Chi Vi nhỏ bé là vậy nhưng thật ra lại có cốt cách kiên cường, gặp khó khăn cũng chẳng từ nan. Mặc cho gió táp mưa sa, gặp phải khúc xương cứng, không gặm được cũng phải ra sức mà gặm, gặm được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Cô chính là một người không biết chịu thua, dù phải lấy ra hết khe hở chật hẹp trên người, không còn dưỡng khí, cô cũng phải dốc sức nuốt hết vào trong bụng. Chương Chi Vi đến nước Anh chưa đầy một năm, chỉ miễn cưỡng thích ứng văn hóa ở nơi đây, việc làm thêm và học hành đã lấp kính lịch trình của cô, vì vậy cô chưa từng dành quá nhiều tâm tư vào chuyện kết bạn yêu đương. Lâu lắm rồi không gặm “khúc xương lớn”, giờ gặp khó khăn cũng là chuyện đương nhiên. Cô ngửa mặt, mồ hôi men theo cần cổ chảy xuống dưới. Ngay cả tiếng “chú Lục” cô cũng chẳng thể gọi một cách trọn vẹn, tất cả đều biến thành những âm tiết đơn lẻ, như mưa đá rơi xuống từ bầu trời, hết cục này tới cục khác.
Chương Chi Vi đầy khí phách không đời nào nhận thua, cô muốn Lục Đình Trấn thần phục, đầu tiên cô phải nếm trải đau khổ, đợi đến khi cơ thể thích ứng được, cô sẽ chậm rãi ghẹo địch. Trên đời này lấy đâu ra một người hiểu Lục Đình Trấn hơn Chương Chi Vi? Cô biết rõ sở thích thói quen ăn uống ngủ nghỉ của anh. Từ phần cổ gáy trở lên là khu vực mà Lục Đình Trấn không cho phép người khác động vào, kể cả mái tóc của anh. Lục Đình Trấn ghét nhất là bị người khác chạm vào cổ và tóc, nhưng khi Chương Chi Vi làm nũng, cô có thể vuốt ve những lọn tóc xoăn của anh, có thể dụi mặt vào cổ anh rồi gọi chú Lục.
Đây là sự tương tác chỉ thuộc về mình cô.
Chương Chi Vi cúi xuống, luồn tay vào tóc Lục Đình Trấn, ghé vào tai anh gọi chú Lục, hết gọi chú Lục lại gọi Đình Trấn. Gọi một loạt danh xưng, cho đến khi anh liên tục thở dốc, định chạm tay vào lưng cô thì lại bị cô đánh vào tay.
“Cầu xin em đi.” Chương Chi Vi nói: "Chú Lục, chú cầu xin em, em sẽ cho chú hôn.”
Lục Đình Trấn than: “Không biết lớn nhỏ.”
Chương Chi Vi không chịu nghe.
Anh mà không cầu xin là cô sẽ không cử động nữa. Hai người thi gan với nhau, dù sao cô chỉ nhấp nhổm lung tung, cũng không sung sướng gì, dù phải chờ cũng không có gì đáng ngại.
Cuối cùng vẫn là Lục Đình Trấn đầu hàng trước, anh chẳng thể làm gì khác, gọi cô: “Vi Vi, xin em.”
Lúc này Chương Chi Vi mới chịu bỏ qua, xuống nước.
Vừa hay cô cũng đã mệt, dứt khoát ngả người lên sofa lục sẫm, chẳng ngó ngàng đến chuyện gì khác. Chỉ là suy cho cùng cô vẫn đánh giá thấp đối phương. Lúc Lục Đình Trấn đứng dậy, cô vẫn chưa phát giác ra, đợi đến khi bóng đen ập xuống, cô chỉ mơ hồ có dự cảm không hay, nhưng tiếc là giờ này mà bỏ chạy thì cũng đã muộn.
Giờ này giác ngộ cũng đã muộn...
Lục Đình Trấn đi đóng cửa sổ lại, anh keo kiệt, không muốn để người xung quanh cùng tận hưởng chuyện này. Có lẽ đây cũng là điểm khác biệt giữa hai người, Chương Chi Vi thì to gan, cô tiếp nhận văn hóa phương Tây nhiều hơn anh, cô dám trêu chọc anh ở trên chiếc xe ở nơi hoang vắng ngay trước mặt cảnh sát; Còn Lục Đình Trấn thì bảo thủ, đến nỗi ngay cả tiếng kêu của Chương Chi Vi anh cũng không muốn chia sẻ với người khác, một chút cũng không được.
Lục Đình Trấn mâu thuẫn phát sợ, anh vừa muốn nghe tiếng kêu của Chương Chi Vi, vừa không muốn cho người dưới nhà nghe được âm thanh của cô. Nhìn khắp xung quanh, trong căn phòng mộc mạc này chỉ có duy nhất một đầu đọc đĩa có thể chạy băng. Giờ đây nó cũng được bật lên, bên trong phát một số bài hát tiếng Anh. Những thứ này là Chương Chi Vi kiếm được trong khu chợ đồ cũ, Lục Đình Trấn muốn dùng tiếng nhạc ồn ào để át đi chuyện bí mật hôm nay.
Đến sau cùng, chuyện bí mật này đã được nhấn nút tạm dừng bởi bốn cái đầu gối bị thương.
Lục Đình Trấn không hút thuốc, đến nửa đêm anh đi rót nước, đưa cốc nước đến bên môi Chương Chi Vi, cúi đầu nhìn khuôn mặt cô, nhìn cô hé miệng uống nước.
Chương Chi Vi uống một hơi hết cốc nước, mới nói: “Em cứ tưởng chú vừa đi hút thuốc.”
Lục Đình Trấn nói: “Tôi đã cai thuốc rồi.”
Chương Chi Vi hỏi: “Cai thật chứ?”
Lục Đình Trấn đặt cốc nước lên bàn, quay lại vỗ nhẹ vào lưng Chương Chi Vi: "Cai thật.”
Ngừng lại một lúc, anh lại nói: "Thật ra, bây giờ thích hợp làm một chuyện.”
Chương Chi Vi hỏi: “Chuyện gì?”
Lục Đình Trấn mân mê ngón tay Chương Chi Vi, nói: “Đòi danh phận.”
Lục Đình Trấn lặng im, để mặc tay cô lướt lên lướt xuống trên gò má, lần này anh không hôn vào lòng bàn tay cô, chỉ hỏi: “Lần này em bằng lòng chứ?”
Tất nhiên là bằng lòng.
Chương Chi Vi nhổm người dậy, cô vươn tay chạm vào mái tóc của Lục Đình Trấn. Thật ra anh không có nhiều tóc bạc, có lẽ là do mấy năm trước hao tổn tâm sức mới mọc tóc bạc. Cô nhớ ông chủ Lục và bà Lục có rất ít tóc bạc, dường như họ có gen trẻ mãi không già. Chương Chi Vi vuốt ve lọn tóc bên tai anh, cô vừa mới ra mồ hôi, bộ đồ cô mặc hôm nay chất cotton, dán vào người, không có gió mát, chỉ có không khí bức bối vây quanh cô. Sắc đỏ trên da Lục Đình Trấn vẫn chưa suy giảm, anh chỉ yên lặng nhìn Chương Chi Vi chăm chú.
“Nơi không an phận” kia vẫn cứng như sắt đá.
Anh không cần lên tiếng cũng đã đủ đáp trả màn đùa giỡn của cô. Chương Chi Vi chạm môi lên má anh, hôn một cái, con tim dần hóa mềm mại, gọi anh: “Chú Lục.”
Cách xưng hô đặc biệt, bao nhiêu năm trước cô đã bắt đầu gọi anh bằng xưng hô này. Cô là đóa hoa mà Lục Đình Trấn tận tình bồi dưỡng, không ai có thể thấu hiểu lẫn nhau như họ. Chương Chi Vi biết anh thích cái gì và anh cũng biết Chương Chi Vi yêu cái gì. Lục Đình Trấn cầm cổ tay cô: "Vi Vi.”
Chương Chi Vi ghé sát vào người anh hơn: "Để em giữ quyền chủ động một lần, được không chú Lục?”
Sao Lục Đình Trấn nỡ lòng từ chối cô.
Dù cho bây giờ cô muốn ngồi lên đầu, lên mặt anh thì anh cũng chẳng từ chối được. Huống chi chỉ là giao quyền chủ động cho cô. Lục Đình Trấn ngồi trên sofa màu lục sẫm, nhấc tay chạm vào khuỷu tay, cánh tay mảnh khảnh của cô. Anh quá hiểu mọi thứ của Chương Chi Vi, mặt trong cánh tay cô có một nốt ruồi nhỏ, đó là nốt ruồi mọc lên vào năm thứ hai Chương Chi Vi đến nhà họ Lục.
Người Hồng Kông mê tín, người ta thường bảo nốt ruồi ảnh hưởng đến số mệnh. Lần đầu tiên Chương Chi Vi nhìn thấy nốt ruồi này ở trên người mình, cô thấp thỏm đến trước mặt Lục Đình Trấn, khẽ gọi chú Lục, sợ hãi hỏi nốt ruồi này tốt hay xấu. Chương Chi Vi không biết nên rất sợ.
Thời điểm đó cô còn nhớ người xung quanh nói cô cao số, khuyên ông chủ Lục đừng nhận nuôi cô. Chương Chi Vi vô cùng sợ hãi, một cô bé yếu đuối như cô gần như không tìm nổi một chỗ nương thân. Dù trên người mọc nốt ruồi cũng sợ, lo lắng đây không phải điều tốt lành, vì vậy cô đã nhúng khăn tay vào nước rồi ra sức chà xát, cho đến khi da bị chà đỏ bừng vẫn không hết, cực chẳng đã mới đi tìm Lục Đình Trấn, hỏi có thể xóa nốt ruồi không.
Khi ấy Lục Đình Trấn đã nói với cô đây là nốt ruồi tốt, có thể giúp cô vinh hoa phú quý suốt đời. Vi Vi à, cháu may mắn lắm đấy, trên người mọc nốt ruồi này là sau này phải học tiến sĩ, nở mày nở mặt kiếm thật nhiều tiền.
Lục Đình Trấn đặt tên cho nốt ruồi này là “Linh Chi”.
Lần đầu quan hệ sau khi say rượu, Lục Đình Trấn ngậm lấy nốt ruồi giúp cô sống vẻ vang này, đôi môi ghé lại gần, dịu dàng mơn man. Người say thật sự sẽ không làm được gì, ngày hôm đó anh vẫn chưa say, chỉ là không thể cầm lòng được. Nào là áy náy, nào là đoan chính, nào là chú cháu khác biệt, nào là người mà anh đích thân dạy dỗ, nào là luân thường đạo đức, anh đã sớm vượt qua ranh giới này.
Nước Anh đang lặng lẽ bước qua mùa hè, về đêm vừa nóng vừa bức, cửa sổ mở toang, gió mát thổi hiu hiu, âm thầm tràn vào phòng. Từ lâu Chương Chi Vi đã không cần anh tặng nước hoa, quần áo của cô có mùi thơm trong lành do nước giặt để lại. Cô vịn tay lên vai Lục Đình Trấn, từ từ ngồi xuống. Lục Đình Trấn nghiêng mặt nhìn nốt ruồi trên khủy tay cô. Nốt ruồi tên là “Linh Chi” ấy giờ đây đang nhẹ nhàng lay động, run rẩy theo hơi thở của cô.
Lục Đình Trấn đỡ lấy khuỷu tay gầy yếu của cô, cách mạch máu đang run rẩy lưu chuyển, anh tìm đến vết sẹo nhỏ phía sau khuỷu tay của cô.
Vết sẹo này là do cô ngã từ trên cầu thang.
Căn biệt thự trên núi của nhà họ Lục được xây dựng đã lâu, cầu thang có thiết kế rất đồ sộ. Phòng của Chương Chi Vi ở trên tầng ba, Lục Đình Trấn và ông bà Lục ở tầng hai. Hồng Kông ít khi cấm chiếu các tiết mục trên sách vở báo giấy hay phim ảnh, buổi tối Chương Chi Vi xem chương trình kinh dị do đài truyền hình phát sóng, sợ đến mức đêm đến liên tục mơ thấy ác mộng.
Mùa hạ lắm cơn giông sấm sét, vú Trương không thích Chương Chi Vi nên tối đến cũng không cử người ngủ cùng cô. Cô sợ hãi, chạy xuống cầu thang trong sấm chớp rền vang, chẳng may bước hụt rồi ngã nhào, trầy xước khuỷu tay.
Lúc đó Lục Đình Trấn đang ở nhà, anh biết băng bó, đành bế cô vào phòng, dùng nước muối sinh lý rửa sạch chỗ trầy xước cho cô, kẹp một miếng bông thấm cồn, khử trùng vết thương.
Chương Chi Vi nước mắt lưng tròng, khóc nức nở mách Lục Đình Trấn, rằng ban nãy sợ thế nào, gọi mãi chẳng thấy ai. Cô nhát gan, lúc té ngã cũng rất đau.
May mà không bị thương đến xương cốt, chỉ là khuỷu tay bị xây xát một chút.
Nghe cô nói như vậy, động tác chấm thuốc của Lục Đình Trấn cũng dịu dàng đi rất nhiều, bông tẩm cồn như cánh bướm, chỉ chạm nhẹ vào vết thương rồi bay đi. Anh vỗ về Chương Chi Vi, nói là anh sẽ thay tấm thảm trên cầu thang, bảo đảm sau này cô không ngã nữa.
Trên miếng bông tẩm cồn dính một ít máu, giống như lần say rượu nhiều năm sau này, anh rút nơi cứng rắn khó nhọc di chuyển khỏi người cô, nhìn thấy gương mặt tái nhợt của cô và máu trên nơi nam tính. Trông cô tội nghiệp đến mức khiến anh nhớ lại lời hứa trước kia của mình, nhưng sau cùng anh vẫn tiếp tục tiến vào người cô.
Lục Đình Trấn khoác lên mình vỏ bọc quân tử, thuyết phục ông chủ Lục giữ lại Chương Chi Vi, đổi tên cho cô, giữ cô bên mình, cho cô đi học, mọi chuyện anh làm nhìn có vẻ đều là chuyện tốt. Vậy sau đó thì sao? Anh đã hái quả ngọt vừa chín tới, tận hưởng vị ngọt lành dịu dàng.
Quả thật anh không phải quân tử, Gà Đen nói đúng, người quân tử chân chính tuyệt đối không xuống tay với chính người mà mình chăm sóc từ nhỏ đến lớn.
Bây giờ người hành động là Chương Chi Vi, cô đặt hai tay lên vai anh, cắn môi, định nhổm người dậy thì bị Lục Đình Trấn ấn xuống: "Vi Vi.”
Vết sẹo trên khuỷu tay của cô đã lành lặn từ lâu, chỉ để lại một vết nhàn nhạt. Mảng da mới lành lại nhạt màu hơn chỗ da khác, giống như đóa hoa sen nở muộn, vì đã bỏ lỡ mùa hoa nở nên ngay cả màu hoa cũng nhạt nhòa.
Lục Đình Trấn đặt một tay lên vai cô, tay còn lại mân mê vết sẹo nhạt màu này, anh vẫn nhớ mang máng dáng vẻ của cô sau khi té ngã, khóc đến nỗi đôi mắt ầng ậc nước, vừa tội nghiệp vừa đáng yêu. Trước kia anh không nỡ làm người ta khóc, bây giờ lại nhất nhất bức ép đến khi cô rơi lệ, dù là bên trên hay là bên dưới, chỉ cần chảy nước một chút thôi cũng đủ làm anh thỏa mãn. Quả nhiên anh vẫn là người xấu, mãi mãi không thể làm những việc đường đường chính chính.
Rốt cuộc Chương Chi Vi đã ngồi yên, cô nhìn anh: "Chú bảo là giao quyền chủ động cho em mà.”
Lục Đình Trấn đáp: “Tôi lo em ngã.”
“Không đâu.” Ngón chân Chương Chi Vi vểnh lên, cô bất giác ưỡn thẳng người, giống như một bông hoa sen vươn mình trong nước, tuy nhiên thứ ở bên trong thân sen không phải là không khí, mà là vật nam tính của đối phương: "Em không ngã được đâu.”
Cô mạnh mẽ ấn vai Lục Đình Trấn xuống, nói với anh: “Nói được phải làm được, đã nói để em cầm trịch thì không được xen vào.”
Lục Đình Trấn tựa hờ vào lưng sofa, cười bất lực: "Đỡ một tí mà cũng tính là xen vào hả?”
Chương Chi Vi hít vào một hơi: "Một tấc cũng không nhường.”
“Có khí phách thật đấy.”
Đúng là có khí phách, trông Chương Chi Vi nhỏ bé là vậy nhưng thật ra lại có cốt cách kiên cường, gặp khó khăn cũng chẳng từ nan. Mặc cho gió táp mưa sa, gặp phải khúc xương cứng, không gặm được cũng phải ra sức mà gặm, gặm được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Cô chính là một người không biết chịu thua, dù phải lấy ra hết khe hở chật hẹp trên người, không còn dưỡng khí, cô cũng phải dốc sức nuốt hết vào trong bụng. Chương Chi Vi đến nước Anh chưa đầy một năm, chỉ miễn cưỡng thích ứng văn hóa ở nơi đây, việc làm thêm và học hành đã lấp kính lịch trình của cô, vì vậy cô chưa từng dành quá nhiều tâm tư vào chuyện kết bạn yêu đương. Lâu lắm rồi không gặm “khúc xương lớn”, giờ gặp khó khăn cũng là chuyện đương nhiên. Cô ngửa mặt, mồ hôi men theo cần cổ chảy xuống dưới. Ngay cả tiếng “chú Lục” cô cũng chẳng thể gọi một cách trọn vẹn, tất cả đều biến thành những âm tiết đơn lẻ, như mưa đá rơi xuống từ bầu trời, hết cục này tới cục khác.
Chương Chi Vi đầy khí phách không đời nào nhận thua, cô muốn Lục Đình Trấn thần phục, đầu tiên cô phải nếm trải đau khổ, đợi đến khi cơ thể thích ứng được, cô sẽ chậm rãi ghẹo địch. Trên đời này lấy đâu ra một người hiểu Lục Đình Trấn hơn Chương Chi Vi? Cô biết rõ sở thích thói quen ăn uống ngủ nghỉ của anh. Từ phần cổ gáy trở lên là khu vực mà Lục Đình Trấn không cho phép người khác động vào, kể cả mái tóc của anh. Lục Đình Trấn ghét nhất là bị người khác chạm vào cổ và tóc, nhưng khi Chương Chi Vi làm nũng, cô có thể vuốt ve những lọn tóc xoăn của anh, có thể dụi mặt vào cổ anh rồi gọi chú Lục.
Đây là sự tương tác chỉ thuộc về mình cô.
Chương Chi Vi cúi xuống, luồn tay vào tóc Lục Đình Trấn, ghé vào tai anh gọi chú Lục, hết gọi chú Lục lại gọi Đình Trấn. Gọi một loạt danh xưng, cho đến khi anh liên tục thở dốc, định chạm tay vào lưng cô thì lại bị cô đánh vào tay.
“Cầu xin em đi.” Chương Chi Vi nói: "Chú Lục, chú cầu xin em, em sẽ cho chú hôn.”
Lục Đình Trấn than: “Không biết lớn nhỏ.”
Chương Chi Vi không chịu nghe.
Anh mà không cầu xin là cô sẽ không cử động nữa. Hai người thi gan với nhau, dù sao cô chỉ nhấp nhổm lung tung, cũng không sung sướng gì, dù phải chờ cũng không có gì đáng ngại.
Cuối cùng vẫn là Lục Đình Trấn đầu hàng trước, anh chẳng thể làm gì khác, gọi cô: “Vi Vi, xin em.”
Lúc này Chương Chi Vi mới chịu bỏ qua, xuống nước.
Vừa hay cô cũng đã mệt, dứt khoát ngả người lên sofa lục sẫm, chẳng ngó ngàng đến chuyện gì khác. Chỉ là suy cho cùng cô vẫn đánh giá thấp đối phương. Lúc Lục Đình Trấn đứng dậy, cô vẫn chưa phát giác ra, đợi đến khi bóng đen ập xuống, cô chỉ mơ hồ có dự cảm không hay, nhưng tiếc là giờ này mà bỏ chạy thì cũng đã muộn.
Giờ này giác ngộ cũng đã muộn...
Lục Đình Trấn đi đóng cửa sổ lại, anh keo kiệt, không muốn để người xung quanh cùng tận hưởng chuyện này. Có lẽ đây cũng là điểm khác biệt giữa hai người, Chương Chi Vi thì to gan, cô tiếp nhận văn hóa phương Tây nhiều hơn anh, cô dám trêu chọc anh ở trên chiếc xe ở nơi hoang vắng ngay trước mặt cảnh sát; Còn Lục Đình Trấn thì bảo thủ, đến nỗi ngay cả tiếng kêu của Chương Chi Vi anh cũng không muốn chia sẻ với người khác, một chút cũng không được.
Lục Đình Trấn mâu thuẫn phát sợ, anh vừa muốn nghe tiếng kêu của Chương Chi Vi, vừa không muốn cho người dưới nhà nghe được âm thanh của cô. Nhìn khắp xung quanh, trong căn phòng mộc mạc này chỉ có duy nhất một đầu đọc đĩa có thể chạy băng. Giờ đây nó cũng được bật lên, bên trong phát một số bài hát tiếng Anh. Những thứ này là Chương Chi Vi kiếm được trong khu chợ đồ cũ, Lục Đình Trấn muốn dùng tiếng nhạc ồn ào để át đi chuyện bí mật hôm nay.
Đến sau cùng, chuyện bí mật này đã được nhấn nút tạm dừng bởi bốn cái đầu gối bị thương.
Lục Đình Trấn không hút thuốc, đến nửa đêm anh đi rót nước, đưa cốc nước đến bên môi Chương Chi Vi, cúi đầu nhìn khuôn mặt cô, nhìn cô hé miệng uống nước.
Chương Chi Vi uống một hơi hết cốc nước, mới nói: “Em cứ tưởng chú vừa đi hút thuốc.”
Lục Đình Trấn nói: “Tôi đã cai thuốc rồi.”
Chương Chi Vi hỏi: “Cai thật chứ?”
Lục Đình Trấn đặt cốc nước lên bàn, quay lại vỗ nhẹ vào lưng Chương Chi Vi: "Cai thật.”
Ngừng lại một lúc, anh lại nói: "Thật ra, bây giờ thích hợp làm một chuyện.”
Chương Chi Vi hỏi: “Chuyện gì?”
Lục Đình Trấn mân mê ngón tay Chương Chi Vi, nói: “Đòi danh phận.”
Bình luận truyện