Ngọc Tỏa Dao Đài
Chương 30: Giáo huấn
Chương 30: Giáo huấn
Dịch Vivian Nhinhi
Ta thề, bảo vệ hai mông là một trong những lần hành động và phản ứng nhanh nhất trong đời của ta.
Tiếc là tốc độ của Tiêu Lãng nhanh hơn, "Đét!" một cái cực kì nặng, mông như bị sét đánh, cảm giác bỏng rát lan ra, sau đó mới thấy đau nhức kịch liệt và cảm giác nhục nhã.
Ta cứng họng, mặt đỏ tới tận mang tai, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không biết phản ứng thế nào. Một lát sau, bàn tay thứ hai lại nặng nề đập xuống, ta mới thét chói tai muốn giãy ra khỏi đầu gối của hắn. Hai luồng ma khí hóa thành mây đen linh hoạt, như thân rắn cuốn lấy tay chân ta, chặt chẽ quấn quanh, lại bị một bàn tay của hắn giữ chặt bên hông, đè chặt đến không cách nào động đậy.
"Đau không?" Tiêu Lãng bình thản hỏi.
Ta chưa trả lời, từ đầu ngón tay đã phóng ra mấy sợi tơ hồn quấn lấy thân thể hắn.
"Lén dò xét quân tình Ma Tộc là tội lớn." Tiêu Lãng phất phất tay áo, ngăn chặn tơ hồn, trên chiếc nhẫn bảo thạch xuất hiện một cây ngân châm ngưu mao yếu ớt, mang theo hương vị ngọt ngào nhàn nhạt, đâm nhập vào thân thể ta, cảm giác tê dại lan tràn, toàn thân cứng ngắc, giống như vô số đêm khủng bố trước kia, không thể sử dụng một chút pháp lực hay tiên khí nào.
Đối mặt với ánh mắt phẫn nộ của ta, Tiêu Lãng rất "hảo tâm" lật người ta lên, ôm trên gối giải thích: "Đây là nhiếp hồn hương do Ma tộc bí chế, đủ để cho tiên nhân cấp bậc như nàng mất đi sức chống cự, trước kia ta ngày nào cũng bỏ vào trong trái cây nàng ăn hàng ngày."
Ta càng phẫn nộ trừng hắn.
Tiêu Lãng trầm ngâm một lát, bổ sung thêm: "Quý lắm đấy!"
Hai mông bị đánh đến tổn thương của ta chạm vào đầu gối hắn, rất đau.
Tiêu Lãng lại một lần nữa lật người ta lại, chậm rì rì nhấc quần ngoài lên, còn muốn đánh nữa.
Ta xấu hổ giãy dụa, la hét bảo hắn dừng tay.
Tiêu Lãng vuốt vuốt cằm, cặp con ngươi đỏ sậm hơi rủ xuống, trong căn phòng u ám này trông càng thêm âm hiểm, hắn nói: "Nếu muốn ta dừng tay vì sao không cầu xin ta?"
Đầu óc ta sắp bị tức giận đến mất hết tỉnh táo rồi, lắp bắp hỏi: "Cầu... Cầu xin thế nào?"
Tiêu Lãng nói: "Bày ra khuôn mặt cười nhu nhược lấy lòng, khen hảo phu quân nhà ngươi khoan dung độ lượng, không biết chừng ta lại tạm tha nàng!"
"Ngươi không biết xấu hổ!" - Ta thốt ra.
Tiêu Lãng lại hạ xuống mông ta một bàn tay, sau đó lại nhẹ nhàng xoa xoa hai cái. Hừ lạnh một tiếng: "Nàng nói tiếp!"
Ta đau đến nhe răng, thầm hô không ổn, đang tính tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, bỏ qua lương tâm nịnh hót hắn một hai, ngẩng đầu lại nhìn thấy khóe miệng hắn tự tiếu phi tiếu, gian tà cực điểm, còn hào hứng bừng bừng chờ ta cầu khẩn, thế là lại không nhịn được nói: "Ngươi chính là đồ không biết xấu hổ!"
Tiêu Lãng nổi giận, ném thẳng ta lên giường, kéo rèm lên, hung hăng xé váy ta xuống, lộ ra cặp mông đã bị đánh tới bỏng rát, còn dùng bàn tay thô ráp miết qua miết lại chỗ đau nhất, bỗng nhiên túm lấy, hung hăng bóp nhẹ hai cái, đau đến nỗi nước mắt ta suýt chút nữa tràn ra như vỡ đê, sau đó nghiến răng hỏi: "Một cơ hội cuối cùng, nàng có cầu xin ta không?"
"Cầu, ta cầu..." Ta run như cầy sấy, cẩn thận từng ly từng tí xoay đầu lại, nhòm đi nhòm lại hồi lâu, chỉ thấy vẻ mặt hắn rất dữ tợn, tựa hồ muốn ăn thịt người, vội vàng ôm ngực lấy lại bình tĩnh, nghĩ phải nghĩ trái, moi ruột gan ra tìm những từ dùng để ca ngợi, lại chẳng nghĩ ra được từ nào, sau cùng "Oa" một tiếng khóc lên: "Hay ngươi cứ tiếp tục đánh đi!"
Tiêu Lãng ngẩn người, sau đó cười to, hai tay không ngừng tháo đai lưng của ta, cởi ra vạt váy màu xanh nhạt, cởi ra quần ngoài hồng nhạt, cởi cả váy trong trắng thuần, xiêm y bằng mây tía bay bổng lướt qua đầu ngón tay của hắn, không dừng lại, rơi xuống mặt đất.
Hạ thân tiếp xúc đến không khí lạnh như băng, toàn thân nổi lên da gà, cả trái tim lẫn hô hấp đều sắp ngừng lại.
Ta dùng hai tay vẫn bị trói buộc liều mạng kéo vạt áo, bất chấp đau đớn, di chuyển về phía chân giường, kéo chăn lụa lại, bọc lấy hai chân lộ ra, muốn che đi cảnh xuân, cùng hai chữ sỉ nhục đang đâm vào lòng ta...
"Tiên nữ thiên giới rơi vào tay Ma tộc, không có kẻ nào là không thành đồ chơi, đã xác định phải bước đến bước đường này, nàng cũng phải biết rõ là sẽ phải đối mặt với chuyện gì..." Tiêu Lãng không truy đuổi, thân hình của hắn ẩn sau tấm rèm, nhìn không ra vui giận: "Nếu đã có chuẩn bị, sao còn phải trốn?"
Dù biết rõ phải chết, nhưng ở thời khắc đao chặt xuống đầu thì vẫn sẽ thấy sợ mà.
"Toàn bộ Ma giới đều biết nàng là con mồi của ta, cũng là nữ nhân của ta, sao phải kháng cự?" Tiêu Lãng ngoắc ngoắc ngón tay về phía ta, không cho ta đường lui: "Tới đây!"
Ta ôm chặt chăn mền, dốc sức liều mạng lắc đầu.
"Không được tùy hứng!"Thanh âm của hắn tràn ngập ma tính hấp dẫn, thật giống như đang dỗ một hài tử không nghe lời."Tiền phương vô lộ, bất như tương tòng, bất như tương y, bất như tương luyến." ( "Phía trước không đường, chẳng bằng cùng bước, chẳng bằng gắn bó, chẳng bẳng luyến ái")
Ta rưng rưng nói: "Ta vĩnh viễn sẽ không thích ngươi, ngươi vĩnh viễn cũng không chiếm được lòng ta, vì sao còn đau khổ bức bách?"
Trong bóng tối, Tiêu Lãng hơi nghiêng đầu, sau một lúc lâu, đáp lại bằng giọng đương nhiên: "Ta thích nàng cần gì nàng thích ta? Nếu vĩnh viễn không chiếm được lòng của nàng, chiếm được người, cũng tốt rồi!"
Ta nói: "Hoàng oanh bị nhốt, sẽ sống không lâu đâu!"
"Không sao cả", Tiêu Lãng cười khẽ: "Dù sao người mà Bổn Ma muốn, sống cũng muốn, chết cũng muốn, cho dù nàng tự vẫn, ta cũng sẽ giam giữ hồn phách của nàng bên mình, đóng xuống ấn ký vĩnh viễn, không được luân hồi, cho đến hư không sụp đổ cũng không được rời đi."
Hắn là tên điên.
Tuyệt đối là tên điên.
Trái tim ta băng giá như sông băng vạn năm, tuyệt vọng, sợ hãi tràn ngập, căng thẳng đến mức ngay cả đầu ngón tay cũng không thể nào nhúc nhích.
Tiêu Lãng chậm rãi bước tới từ trong bóng tối, hắn nhẹ nhàng nâng cằm ta lên, cười như nhiếp hồn, thanh âm lơ lửng như mây khói phiêu dạt trong không trung như có như không bay đến bên tai ta: "A Dao, bình thường dáng vẻ đoan trang của nàng vốn rất đẹp, hôm nay dáng vẻ sợ hãi của nàng, còn đẹp hơn."
Lời còn chưa dứt, ta đã bị cứng rắn kéo vào trong lồng ngực của hắn. Hắn ôm ta từ sau lưng, kìm chặt hai vai muốn giãy dụa, cúi đầu xuống, ở hõm cổ khẽ hít không ngừng, tiện tay dỡ xuống mộc trâm cài trê tóc, để một đầu tóc dài chải chuốt chỉnh tề xõa xuống, hỗn loạn phủ xuống trước ngực.
Tấm chăn gấm hồng đào bị kéo ra, cũng như bị cởi mất kiện chiến giáp cuối cùng.
Điều may mắn duy nhất đó là bầu trời Ma giới vĩnh viễn luôn lờ mờ, trong phòng không có đèn, có thể giảm bớt chút nhục nhã trong lòng ta...
Rất nhanh, ta biết hắn có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Hai mắt đỏ sậm như thú dữ săn mồi, lóe ra hào quang dị thường trong bóng đêm, nhìn chằm chằm vào hình vẽ bên chân ta. Hắn nói: "Để ta xem nào!"
Ta liều chết lắc đầu, càng cố gắng kéo áo xuống thấp hơn, che đậy dấu vết.
Áo bị kéo quá mạnh, chảy xuống, vô ý lộ ra bả vai.
Tiêu Lãng thở dài, hắn nâng eo ta lên, ôm bổng lên không trung, hết sức chuyên chú, mút lấy từng tấc từng tấc da thịt trước ngực, chậm rãi chuyển xuống, dọc đường đi in dấu từng vết hồng sậm.
Ánh sáng lờ mờ dưới Ma giới đột nhiên sáng lên một chút, qua màn lệ trong suốt như màn sương mù chắn trước mắt, ta có thể thấy rõ khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, giống sư phụ như thế, có một cảm giác tương đồng đến quỷ dị, loại ảo giác này càng khiến ta thêm thống khổ.
"Sư phụ, cứu con..." Trong run rẩy, ta ôm chút hi vọng, dùng thanh âm không rõ ràng nỉ non tự nói, khẩn cầu với tín ngưỡng duy nhất trong tim mình. Hi vọng sư phụ sẽ luôn xuất hiện bất ngờ giống như ngày còn nhỏ, uy phong lẫm liệt xuất hiện trước mặt, thay ta đuổi đi chó dữ cắn người, xua đi yêu quái khi dễ người... Sau đó sẽ vò rối tóc của ta rồi nói: "A Dao ngoan, không khóc, chúng ta đi về nhà thôi."
Lần này người vẫn chưa tới.
Người không thể cứu A Dao được rồi.
Tiêu Lãng nặng nề đặt ta xuống trên chăn gấm, hô hấp bắt đầu dồn dầu, mọi chuyện sau đó cứ thế thuận lý thành chương.
Cảm giác xé rách đau nhức kịch liệt ập tới.
Ta không khóc nữa, không phản kháng nữa.
Hắn đắc ý cười, thỏa mãn bắt đầu vận động, tiện tay gạt những lọn tóc đen như mực xõa trước ngực ta, cười hỏi: "Nàng mở to mắt, muốn nhìn cái gì? Muốn nhìn ta có làm nàng thỏa mãn hay không sao?"
"Ta đang nhìn... kẻ làm ta tổn thưởng..." Giọng nói của ta, rất nhẹ, rất nhu, không còn chút ý thức nào, giá như băng, lạnh như búp bê bằng thủy tinh: "Ta muốn nhớ thật kỹ, mỗi một lần ngươi làm tổn thương ta... Cho đến khi có thể báo thù..."
Con ngươi của Tiêu Lãng lập tức trừng lớn.
Dịch Vivian Nhinhi
Ta thề, bảo vệ hai mông là một trong những lần hành động và phản ứng nhanh nhất trong đời của ta.
Tiếc là tốc độ của Tiêu Lãng nhanh hơn, "Đét!" một cái cực kì nặng, mông như bị sét đánh, cảm giác bỏng rát lan ra, sau đó mới thấy đau nhức kịch liệt và cảm giác nhục nhã.
Ta cứng họng, mặt đỏ tới tận mang tai, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không biết phản ứng thế nào. Một lát sau, bàn tay thứ hai lại nặng nề đập xuống, ta mới thét chói tai muốn giãy ra khỏi đầu gối của hắn. Hai luồng ma khí hóa thành mây đen linh hoạt, như thân rắn cuốn lấy tay chân ta, chặt chẽ quấn quanh, lại bị một bàn tay của hắn giữ chặt bên hông, đè chặt đến không cách nào động đậy.
"Đau không?" Tiêu Lãng bình thản hỏi.
Ta chưa trả lời, từ đầu ngón tay đã phóng ra mấy sợi tơ hồn quấn lấy thân thể hắn.
"Lén dò xét quân tình Ma Tộc là tội lớn." Tiêu Lãng phất phất tay áo, ngăn chặn tơ hồn, trên chiếc nhẫn bảo thạch xuất hiện một cây ngân châm ngưu mao yếu ớt, mang theo hương vị ngọt ngào nhàn nhạt, đâm nhập vào thân thể ta, cảm giác tê dại lan tràn, toàn thân cứng ngắc, giống như vô số đêm khủng bố trước kia, không thể sử dụng một chút pháp lực hay tiên khí nào.
Đối mặt với ánh mắt phẫn nộ của ta, Tiêu Lãng rất "hảo tâm" lật người ta lên, ôm trên gối giải thích: "Đây là nhiếp hồn hương do Ma tộc bí chế, đủ để cho tiên nhân cấp bậc như nàng mất đi sức chống cự, trước kia ta ngày nào cũng bỏ vào trong trái cây nàng ăn hàng ngày."
Ta càng phẫn nộ trừng hắn.
Tiêu Lãng trầm ngâm một lát, bổ sung thêm: "Quý lắm đấy!"
Hai mông bị đánh đến tổn thương của ta chạm vào đầu gối hắn, rất đau.
Tiêu Lãng lại một lần nữa lật người ta lại, chậm rì rì nhấc quần ngoài lên, còn muốn đánh nữa.
Ta xấu hổ giãy dụa, la hét bảo hắn dừng tay.
Tiêu Lãng vuốt vuốt cằm, cặp con ngươi đỏ sậm hơi rủ xuống, trong căn phòng u ám này trông càng thêm âm hiểm, hắn nói: "Nếu muốn ta dừng tay vì sao không cầu xin ta?"
Đầu óc ta sắp bị tức giận đến mất hết tỉnh táo rồi, lắp bắp hỏi: "Cầu... Cầu xin thế nào?"
Tiêu Lãng nói: "Bày ra khuôn mặt cười nhu nhược lấy lòng, khen hảo phu quân nhà ngươi khoan dung độ lượng, không biết chừng ta lại tạm tha nàng!"
"Ngươi không biết xấu hổ!" - Ta thốt ra.
Tiêu Lãng lại hạ xuống mông ta một bàn tay, sau đó lại nhẹ nhàng xoa xoa hai cái. Hừ lạnh một tiếng: "Nàng nói tiếp!"
Ta đau đến nhe răng, thầm hô không ổn, đang tính tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, bỏ qua lương tâm nịnh hót hắn một hai, ngẩng đầu lại nhìn thấy khóe miệng hắn tự tiếu phi tiếu, gian tà cực điểm, còn hào hứng bừng bừng chờ ta cầu khẩn, thế là lại không nhịn được nói: "Ngươi chính là đồ không biết xấu hổ!"
Tiêu Lãng nổi giận, ném thẳng ta lên giường, kéo rèm lên, hung hăng xé váy ta xuống, lộ ra cặp mông đã bị đánh tới bỏng rát, còn dùng bàn tay thô ráp miết qua miết lại chỗ đau nhất, bỗng nhiên túm lấy, hung hăng bóp nhẹ hai cái, đau đến nỗi nước mắt ta suýt chút nữa tràn ra như vỡ đê, sau đó nghiến răng hỏi: "Một cơ hội cuối cùng, nàng có cầu xin ta không?"
"Cầu, ta cầu..." Ta run như cầy sấy, cẩn thận từng ly từng tí xoay đầu lại, nhòm đi nhòm lại hồi lâu, chỉ thấy vẻ mặt hắn rất dữ tợn, tựa hồ muốn ăn thịt người, vội vàng ôm ngực lấy lại bình tĩnh, nghĩ phải nghĩ trái, moi ruột gan ra tìm những từ dùng để ca ngợi, lại chẳng nghĩ ra được từ nào, sau cùng "Oa" một tiếng khóc lên: "Hay ngươi cứ tiếp tục đánh đi!"
Tiêu Lãng ngẩn người, sau đó cười to, hai tay không ngừng tháo đai lưng của ta, cởi ra vạt váy màu xanh nhạt, cởi ra quần ngoài hồng nhạt, cởi cả váy trong trắng thuần, xiêm y bằng mây tía bay bổng lướt qua đầu ngón tay của hắn, không dừng lại, rơi xuống mặt đất.
Hạ thân tiếp xúc đến không khí lạnh như băng, toàn thân nổi lên da gà, cả trái tim lẫn hô hấp đều sắp ngừng lại.
Ta dùng hai tay vẫn bị trói buộc liều mạng kéo vạt áo, bất chấp đau đớn, di chuyển về phía chân giường, kéo chăn lụa lại, bọc lấy hai chân lộ ra, muốn che đi cảnh xuân, cùng hai chữ sỉ nhục đang đâm vào lòng ta...
"Tiên nữ thiên giới rơi vào tay Ma tộc, không có kẻ nào là không thành đồ chơi, đã xác định phải bước đến bước đường này, nàng cũng phải biết rõ là sẽ phải đối mặt với chuyện gì..." Tiêu Lãng không truy đuổi, thân hình của hắn ẩn sau tấm rèm, nhìn không ra vui giận: "Nếu đã có chuẩn bị, sao còn phải trốn?"
Dù biết rõ phải chết, nhưng ở thời khắc đao chặt xuống đầu thì vẫn sẽ thấy sợ mà.
"Toàn bộ Ma giới đều biết nàng là con mồi của ta, cũng là nữ nhân của ta, sao phải kháng cự?" Tiêu Lãng ngoắc ngoắc ngón tay về phía ta, không cho ta đường lui: "Tới đây!"
Ta ôm chặt chăn mền, dốc sức liều mạng lắc đầu.
"Không được tùy hứng!"Thanh âm của hắn tràn ngập ma tính hấp dẫn, thật giống như đang dỗ một hài tử không nghe lời."Tiền phương vô lộ, bất như tương tòng, bất như tương y, bất như tương luyến." ( "Phía trước không đường, chẳng bằng cùng bước, chẳng bằng gắn bó, chẳng bẳng luyến ái")
Ta rưng rưng nói: "Ta vĩnh viễn sẽ không thích ngươi, ngươi vĩnh viễn cũng không chiếm được lòng ta, vì sao còn đau khổ bức bách?"
Trong bóng tối, Tiêu Lãng hơi nghiêng đầu, sau một lúc lâu, đáp lại bằng giọng đương nhiên: "Ta thích nàng cần gì nàng thích ta? Nếu vĩnh viễn không chiếm được lòng của nàng, chiếm được người, cũng tốt rồi!"
Ta nói: "Hoàng oanh bị nhốt, sẽ sống không lâu đâu!"
"Không sao cả", Tiêu Lãng cười khẽ: "Dù sao người mà Bổn Ma muốn, sống cũng muốn, chết cũng muốn, cho dù nàng tự vẫn, ta cũng sẽ giam giữ hồn phách của nàng bên mình, đóng xuống ấn ký vĩnh viễn, không được luân hồi, cho đến hư không sụp đổ cũng không được rời đi."
Hắn là tên điên.
Tuyệt đối là tên điên.
Trái tim ta băng giá như sông băng vạn năm, tuyệt vọng, sợ hãi tràn ngập, căng thẳng đến mức ngay cả đầu ngón tay cũng không thể nào nhúc nhích.
Tiêu Lãng chậm rãi bước tới từ trong bóng tối, hắn nhẹ nhàng nâng cằm ta lên, cười như nhiếp hồn, thanh âm lơ lửng như mây khói phiêu dạt trong không trung như có như không bay đến bên tai ta: "A Dao, bình thường dáng vẻ đoan trang của nàng vốn rất đẹp, hôm nay dáng vẻ sợ hãi của nàng, còn đẹp hơn."
Lời còn chưa dứt, ta đã bị cứng rắn kéo vào trong lồng ngực của hắn. Hắn ôm ta từ sau lưng, kìm chặt hai vai muốn giãy dụa, cúi đầu xuống, ở hõm cổ khẽ hít không ngừng, tiện tay dỡ xuống mộc trâm cài trê tóc, để một đầu tóc dài chải chuốt chỉnh tề xõa xuống, hỗn loạn phủ xuống trước ngực.
Tấm chăn gấm hồng đào bị kéo ra, cũng như bị cởi mất kiện chiến giáp cuối cùng.
Điều may mắn duy nhất đó là bầu trời Ma giới vĩnh viễn luôn lờ mờ, trong phòng không có đèn, có thể giảm bớt chút nhục nhã trong lòng ta...
Rất nhanh, ta biết hắn có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Hai mắt đỏ sậm như thú dữ săn mồi, lóe ra hào quang dị thường trong bóng đêm, nhìn chằm chằm vào hình vẽ bên chân ta. Hắn nói: "Để ta xem nào!"
Ta liều chết lắc đầu, càng cố gắng kéo áo xuống thấp hơn, che đậy dấu vết.
Áo bị kéo quá mạnh, chảy xuống, vô ý lộ ra bả vai.
Tiêu Lãng thở dài, hắn nâng eo ta lên, ôm bổng lên không trung, hết sức chuyên chú, mút lấy từng tấc từng tấc da thịt trước ngực, chậm rãi chuyển xuống, dọc đường đi in dấu từng vết hồng sậm.
Ánh sáng lờ mờ dưới Ma giới đột nhiên sáng lên một chút, qua màn lệ trong suốt như màn sương mù chắn trước mắt, ta có thể thấy rõ khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, giống sư phụ như thế, có một cảm giác tương đồng đến quỷ dị, loại ảo giác này càng khiến ta thêm thống khổ.
"Sư phụ, cứu con..." Trong run rẩy, ta ôm chút hi vọng, dùng thanh âm không rõ ràng nỉ non tự nói, khẩn cầu với tín ngưỡng duy nhất trong tim mình. Hi vọng sư phụ sẽ luôn xuất hiện bất ngờ giống như ngày còn nhỏ, uy phong lẫm liệt xuất hiện trước mặt, thay ta đuổi đi chó dữ cắn người, xua đi yêu quái khi dễ người... Sau đó sẽ vò rối tóc của ta rồi nói: "A Dao ngoan, không khóc, chúng ta đi về nhà thôi."
Lần này người vẫn chưa tới.
Người không thể cứu A Dao được rồi.
Tiêu Lãng nặng nề đặt ta xuống trên chăn gấm, hô hấp bắt đầu dồn dầu, mọi chuyện sau đó cứ thế thuận lý thành chương.
Cảm giác xé rách đau nhức kịch liệt ập tới.
Ta không khóc nữa, không phản kháng nữa.
Hắn đắc ý cười, thỏa mãn bắt đầu vận động, tiện tay gạt những lọn tóc đen như mực xõa trước ngực ta, cười hỏi: "Nàng mở to mắt, muốn nhìn cái gì? Muốn nhìn ta có làm nàng thỏa mãn hay không sao?"
"Ta đang nhìn... kẻ làm ta tổn thưởng..." Giọng nói của ta, rất nhẹ, rất nhu, không còn chút ý thức nào, giá như băng, lạnh như búp bê bằng thủy tinh: "Ta muốn nhớ thật kỹ, mỗi một lần ngươi làm tổn thương ta... Cho đến khi có thể báo thù..."
Con ngươi của Tiêu Lãng lập tức trừng lớn.
Bình luận truyện