Ngọc Toái Cung Khuynh

Chương 21



Tàn nến cháy hết, ánh trăng thanh lãnh sáng trong như nước tả ý tiến vào hắt lên nền đất một vệt dài loang màu trắng tuyết sâu trong thiền điện.

Trên chiếc giường nhỏ bằng gỗ điêu khắc những hoa văn tinh xảo, thái tử dịu dàng ôm Tâm Nguyệt ngồi tựa một bên, Tâm Nguyệt êm ái dựa vào lòng thái tử, mặc nhiên để thái tử nhẹ nhàng đỡ lấy vai hắn, còn thái tử thì cúi đầu nhìn vào người yêu dấu đang nằm trong lòng bằng ánh mắt tràn đầy yêu thương say đắm.

Trong căn phòng cách vách thiền điện, Tinh Dương lắng nghe cả hai người thân mật tương ái, chỉ căm phẫn đến mức toàn thân kiềm giữ run lên. Hận không thể ngay lập tức vọt vào trong điện túm cổ tên tiện chủng đó lôi ra giết quách cho xong! Bình Nam vương đứng một bên sắc sảo quan sát cũng nhìn ra được vài phần, hắn không khỏi âm thầm suy luận: Tinh Dương là bởi vì ghen tức thái tử cùng Tâm Nguyệt thật tâm yêu nhau, bởi vậy mới căm hận Tâm Nguyệt thấu tận xương tuỷ. Vì thế, trước kia mới buông lời gièm pha Tâm Nguyệt đủ loại thấp kém, những lời nói đó khó tránh khỏi không mang chút thành kiến, vậy mà bản thân còn ngu ngốc đi tin tưởng hắn chỉ vì hắn là một hoàng tử – tin rằng một người có địa vị như vậy sẽ không nói lời xàm tấu! Bình Nam vương lại mãi đuổi theo những suy nghĩ sâu xa……

“Ta ở trong phủ Bình Nam được phân làm mã đồng, chuyên phụ trách tắm rửa và cho ngựa ăn uống.” Trong điện, Tâm Nguyệt thản nhiên kể lại “cuộc sống êm đềm” của chính hắn khi còn ở Bình Nam vương phủ.

“Có một lần… ta lén leo lên lưng ngựa… Tưởng có thể nếm thử chút cảm giác của người cưỡi ngựa, kết quả lại bị té xuống… rồi để phải lại vết sẹo này trên trán…” Tâm Nguyệt lao lực nói bừa chuyện cũ.

“Lúc ấy nhất định là đau lắm hả? Còn bị thương chỗ nào nữa không?” Thái tử ân cần thăm hỏi.

Nhìn thấy thái tử quan tâm hắn như thế, Tâm Nguyệt suýt nữa rơi lệ, hắn thật sự không đành lòng tiếp tục lừa gạt thái tử, nhưng vì tiền đồ của người yêu thương, hắn chỉ có cố nén mình tiếp tục nói dối: “Không có, chỉ là bị thương nhẹ thôi, không đau nhiều đâu.” Dừng một chút rồi lại nói tiếp: “Ta mặc dù ở Bình Nam vương phủ làm vi nô, nhưng vương phủ gia pháp nghiêm minh, hầu như không bao giờ ức hiếp nô bộc. Ngược lại so với khi còn trong cung làm một cửu hoàng tử bù nhìn thì nơi đó sống tốt hơn nhiều lắm…” Thanh âm Tâm Nguyệt càng nói càng xuống thấp, nước mắt lại lần nữa ứa ra tràn đầy cả hốc mắt đỏ hoe ướt đẫm.

Thái tử thở dài một hơi, ảm đạm lên tiếng: “Hoàn cảnh trong cung thật rất đáng sợ, đúng thực không phải nơi để ngươi bình an sinh sống….” Nói xong nhẹ nhàng vuốt ve đôi tay nhỏ bé của Tâm Nguyệt bởi vì làm quá nhiều việc nặng mà trở nên nứt nẻ thô ráp, đau lòng ai thán: “Làm mã đồng nhất định là rất cực nhọc phải không? Xem này, tay ngươi chai sạn hết rồi.”

Tâm Nguyệt trong lòng đau xót, nước mắt như đê vỡ tràn ra không dứt, nghẹn ngào không nói được lời nào.

Kỳ thật lúc hắn sống ở Vương phủ thực rất kham khổ lam lũ, căn bản không có việc nào tại đó mà chưa làm qua, từ những việc nhỏ nhặt vụn vặt đến những việc nặng nhọc nhất mà thân hình gầy guộc của hắn không sao tiếp nhận nổi. Mã đồng cũng đã từng làm qua, chỉ là yếu so với mã đồng bình thường thì bi thảm rất nhiều.

Hắn nhớ rõ có một lần hắn phụng mệnh tắm ngựa, một đám thị vệ Vương phủ cố ý trêu đùa hắn. Đầu tiên, bọn họ bắt hắn cởi hết quần áo trần truồng công tác trước mặt bọn họ. Chờ đến khi bọn họ nhìn đến nỗi bị dục hỏa đốt người, một tên thị vệ mới tiến lại gần túm hắn quăng lên yên một con ngựa khỏe, ngồi trên lưng ngựa thị vệ thô bạo nâng mông hắn lên đem nam căn đã vút cao của mình mạnh mẽ đâm thẳng vào hậu huyệt hắn, sau đó thị vệ thúc ngựa hí vang lao chạy như điên trong khuôn viên rộng lớn tại Bình Nam vương phủ.

Tuấn mã thục chạy điên cuồng, lập tức cả hai người đều bị buộc điên cuồng lay động, nam căn tráng kiện của thị vệ theo lưng ngựa dao động lên xuống từng chút từng chút hung mãnh va chạm vào mật huyệt non mềm của hắn, khiến gã thị vệ đó thích thú hô loạn không thôi. Mà hắn làm sao có thể chịu được sự tàn sát mãnh liệt như vậy, chỉ đau đến liên thanh gào thảm.

Sau khi tên thị vệ kia đã phát tiết xong, dắt ngựa trở về cười lớn thỏa mãn, những người khác thấy thế sớm đã kiềm chế không được, lập tức lại có một tên thị vệ khác xách hắn lên ngựa, bắt đầu một vòng tuần hoàn đồng dạng chà đạp. Tâm Nguyệt bất đắc dĩ cố nén, nhưng bọn thú tính làm sao có thể nghe những lời cầu xin khốn khổ của một kẻ đã nhận quá nhiều bất hạnh, mặc nhiên thay nhau dùng kỵ mã gian *** hắn, bất luận hạ thân hắn chảy đầy máu tươi, đau đến chết đi sống lại….

Đợi cho đám thị vệ này thỏa mãn thú tính liền nghênh ngang rời đi, bỏ lại sau lưng thân ảnh gầy yếu ngồi phịch xuống đất ho khan hấp hối. Tổng quản Vương phủ đã không đồng tình hắn, ngược lại thấy trời đã về chiều mà mã đồng vẫn chưa hoàn thành công tác, liền bất kể trắng đen hung hăng vung roi lên ra sức quất đánh, đánh đến nỗi cả người hắn đầy máu lăn loạn trên đất……

Chuyện xưa cũ thương tâm thống khổ làm cho Tâm Nguyệt không ngừng lo lắng, nghĩ đến sau khi rời đi thái tử bản thân còn phải trở lại nơi địa ngục cầm thú đó, Tâm Nguyệt đông cứng, máu trong cơ thể nhất thời tắt nghẽn ngưng đọng. Hắn thiếu chút nữa không nhịn được đã hướng thái tử nói ra chân tướng, nhưng bằng bản năng, hắn nhanh cắn chặt răng, buộc mình nhất định phải cố gắng chịu đựng!

Lại nhắc về việc tắm ngựa, Bình Nam vương cách vách trộm nghe, cũng nhất tưởng hiện về hình ảnh ngày ấy, lúc đó hắn ngồi trên lầu cao thưởng trà nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng hung ác giao hoan bên dưới, hắn hoàn toàn nhớ rõ Tâm Nguyệt đã điên cuồng giãy dụa như thế nào, đã thê lương thét chói tai ra sao, mà chính hắn cũng như thế nào lãnh huyết vô tình đứng một bên thưởng thức. Hiện tại nghĩ đến, Bình Nam vương cảm thấy chính mình còn không bằng cả loài súc sinh vô tri!

Đêm đã rất khuya, thái tử yêu thương đem Tâm Nguyệt ôm vào lòng chặt hơn, thân thể Tâm Nguyệt mềm mại nhu nhược trong lòng hắn khẽ run nhè nhẹ, không khỏi khơi mào thứ dục vọng sâu thẳm trong nội tâm hắn đã chôn dấu bấy lâu.

Dần dần khắp người thái tử bắt đầu dậy lên dục hỏa, hắn nhẹ nhàng nâng cằm Tâm Nguyệt lên, chỉ thấy một đôi mắt đen láy sáng ngời ánh lệ đẹp đến mê li tha thiết nhìn mình, dưới đáy mắt tràn đầy ân tình nồng đậm cuốn người ta như chìm đắm trong cơn mê hư thực vượt trên nhân thế. Tâm thái tử mãnh liệt rung động, vội cúi đầu định hôn lên khuôn mặt vô hạn tuyệt mỹ tuấn tú đó. Ai ngờ giai nhân run lên lãng tránh nụ hôn nồng ấm ấy, quay sang hướng khác.

Thái tử chợt nghi hoặc, kinh ngạc nhìn Tâm Nguyệt, đáy mắt ẩn chứa một tia đau xót miên man.

Tâm Nguyệt cúi đầu cắn chặt môi dưới, nước mắt lại lần nữa tuôn ra, có thứ gì đó trong nội tâm hắn vừa vỡ tan rơi xuống…..

“Vì sao?” Thái tử nhẹ giọng hỏi. Giọng nói đó tràn ngập nghi hoặc bi thương.

Tâm Nguyệt run càng dữ dội, thống khổ đáp lại: “Tâm Nguyệt bị liên tiếp lăng nhục, thân mình sớm đã dơ bẩn bất kham. Thái tử là bậc cao quý thuần khiết, còn ta chỉ là hạng người hạ đẳng ti tiện không dám trèo cao làm ô bẩn thân thể ngọc ngà của ngươi….”

“Ai nói ngươi ti tiện dơ bẩn!?” Thái tử lấy hơi thật dài hạ giọng ôn nhu nói: “Ở trong lòng ta, Tâm Nguyệt của ta vĩnh viễn là tôn quý nhất thánh thiện nhất!” Nói xong lại dịu dàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Tâm Nguyệt lên đối diện với hắn.

Tâm Nguyệt sợ hãi né tránh ánh nhìn của hắn, trong đầu nhất nhất hiện ra những cuộn kí ức đen tối tua nhanh từ quá khứ ẩn sâu bi thảm, về những tên hạ nhân *** thú đem nam căn dơ bẩn ghê tởm cường ngạnh nhét vào miệng hắn, bắt đầu tiến trình giao khẩu kinh hoàng vật lộn. Miệng hắn từng chịu quá nhiều chà đạp ô uế như thế há có thể để đôi môi mềm mại thuần kiết kia của thái tử chạm vào?!

Tâm Nguyệt tránh hẳn đi bi ai lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Vô dụng thôi, thực tế ta rất bẩn, rất ti tiện, đây là sự thật không ai có thể thay đổi được……” Dứt lời nhào vội vào lòng thái tử mặc nhiên cho nước mắt trào ra không ngừng.

Thái tử cả người run lên, vươn tay ra ôm chặt lại hắn, cõi lòng đau đớn như toan đao cắt nát.

Vì sao trời xanh lại bất công như thế!? Tận đáy lòng thái tử cuồng hô gào thét: Vì cái gì Tâm Nguyệt thiện lương như vậy là một đứa trẻ yếu ớt đáng thương lại phải hứng chịu sự tàn phá đày đọa kinh khủng này…

“Đoong… đoong… đoong… ” Xa xa truyền đến tiếng gõ canh dồn khuya thanh vắng báo hiệu thời khắc tàn canh vừa trôi đi. Canh năm đã qua, người đứng cách vách thao thức trắng đêm chợt ngây người bất động, mãi đến khi chậm rãi khôi phục tinh thần, chỉ cảm thấy trên mặt có chút tê dại, lấy tay thử sờ lên bên má mới biết nó đã ẩm ướt tự bao giờ…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện