Ngốc Vương Sủng Phi, Phế Vật Đích Nữ Đại Tiểu Thư
Chương 8: Phủ Hộ quốc công
Thượng Quan Tây Nguyệt một đêm ngủ thẳng tới sáng...
“Tiểu thư tiểu thư, dậy đi.” Thượng Quan Tây Nguyệt đang ngủ say, bên tai truyền đến tiếng người đánh thức nàng.
“Ngô, để ta ngủ tiếp một lát.” Thượng Quan Tây Nguyệt trở mình vùi đầu vào trong chăn.
“Tiểu thư, thời gian không còn sớm, không phải hôm nay ngươi muốn đi tới phủ Hộ quốc công sao?” Tiểu Ngôn kéo chăn mền đong đưa Thượng Quan Tây Nguyệt
“Biết rồi, mấy giờ rồi.” Thượng Quan Tây Nguyệt mơ mơ màng màng vươn đầu ra hỏi.
“Cái gì mấy giờ, hiện tại đã giờ Thìn hai khắc, tiểu thư mau dậy đi.” Tiểu Ngôn không hiểu mấy giờ là có ý gì.
Giờ Thìn hai khắc, là cái gì, Thượng Quan Tây Nguyệt vẫn chưa thanh tỉnh.
A, đúng rồi, nàng đã xuyên việt rồi, hôm nay muốn đi phủ Hộ quốc công xin danh sách đồ cưới.
Nghĩ vậy Thượng Quan Tây Nguyệt nhấc chăn mền lên bỗng nhiên ngồi dậy, làm Tiểu Ngôn đang gọi nàng giật nảy mình.
“Tiểu... Tiểu thư, sao vậy.”
“Không có việc gì, Tiểu Ngôn, tranh thủ thời gian giúp ta trang điểm.” Thượng Quan Tây Nguyệt lưu loát đi đến bên cạnh bàn trang điểm súc miệng rửa mặt.
Chỉ một lát, Thượng Quan Tây Nguyệt mặc vào váy lụa đỏ mềm mại, chải một kiểu tóc đơn giản, liền mang theo Tiểu Ngôn ra cửa
Hôm nay lúc đi đến cửa chính, A Vũ tỏ thái độ khác thường cung kính chào hỏi.
“Chào đại tiểu thư.”
Thượng Quan Tây Nguyệt không nhìn hắn, ngược lại nhìn về phía A Văn bên trái.
“Đại tiểu thư, lại muốn đi ra ngoài sao, ta chỗ này có ít bạc ngài cầm lấy dùng đi.” A Văn biết thời gian Thượng Quan Tây Nguyệt ở trong phủ không dễ chịu, liền lấy lương tháng của chính mình đưa cho nàng.
“Không cần, A Văn, cám ơn ý tốt của ngươi.” Thượng Quan Tây Nguyệt cự tuyệt sau đó liền hướng về phía phủ Hộ quốc công mà đi.
Kỳ thật phủ Hộ quốc công cách phủ Thừa tướng cũng không xa, ngồi xe ngựa chỉ cần một khắc (15 phút) là tới, thế nhưng nàng không có xe ngựa, lại không có tiền thuê, chỉ có thể đi bộ
Ước chừng đi gần nửa canh giờ, mới đến...
Thượng Quan Tây Nguyệt đứng vững tại cửa phủ Hộ quốc công, ngẩng đầu nhìn về phía bảng hiệu bằng bạc khí thể, trong lòng tâm thần bất định, vươn tay chuẩn bị gõ cửa nhưng là lại rút về, cứ như vậy lặp đi lặp lại do dự nửa ngày...
“Tiểu thư, ngươi tại sao không gõ cửa a.”
“Chờ một chút.” Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn Tiểu Ngôn đang chuẩn bị gõ cửa vội vàng ngăn cản nàng.
“Tiểu thư, ngươi thế nào a.” Tiểu Ngôn thả tay xuống nhìn về phía Thượng Quan Tây Nguyệt.
“Không có... Kẹt kẹt...” Bên trong truyền đến tiếng mở cửa
Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn sang, một lão nhân gia đi ra.
Nàng mặc áo màu đỏ, khuôn mặt hòa ái dễ gần, đôi mắt lộ ra vẻ khôn khéo, là thiếp thân bên người bà ngoại, Khương Ma Ma.
“Tiểu, tiểu thư, là ngươi sao.” Khương Ma Ma nhìn thấy nàng.
“Chào Khương Ma Ma.” Thượng Quan Tây Nguyệt lễ phép cúi đầu.
“Ai, tốt, tốt, tiểu thư, đã tới sao không đi vào a, lão thái thái các nàng đều nhớ ngươi muốn chết, đi, mau theo ta vào” Khương Ma Ma nhiệt tình không nói lời nào kéo tay của nàng đưa nàng đi vào.
Trên đường đi, Khương Ma Ma quan tâm hỏi nàng sống có tốt hay không a, có bị người ta khi dễ hay không...
“Tiểu thư, ngươi không biết, toàn bộ người của phủ hộ quốc công đều rất nhớ ngươi, chỉ là ngươi cho tới bây giờ cũng không sang đây.” Khương Ma Ma giọng điệu có chút ảm đạm.
“Khương Ma Ma, về sau ta sẽ bồi thường cho mọi người.”
“Ai, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi...”
Đi vào đại sảnh, Thượng Quan Tây Nguyệt liếc thấy hai vị lão nhân tuổi gần 60 ngồi tại chủ vị.
Hắn một thân quần áo màu xám, hai mắt sáng ngời có thần, thanh âm to vẻ mặt tươi cười cùng đám tiểu bối chuyện trò vui vẻ, tinh thần cực kỳ tốt, thật có loại cảm giác chưa già, hắn là hộ quốc công – Tây Hạo.
Nàng mặc quần áo xanh đen, vạt tóc chải hết sức nghiêm túc, không có một chút lộn xộn, nhưng từng sợi tóc bạc lẫn trong tóc đen có thể thấy rõ ràng. Ôn nhu cười yếu ớt nghe chồng mình cùng các con nói chuyện, thỉnh thoảng cũng sẽ mở miệng nói hai câu. Nàng là Hộ quốc công phu nhân -- Tần Dung.
Ngồi phía dưới chủ vị có tướng mạo tương tự Hộ quốc công là ba người trung niên, bên cạnh bọn họ còn có một vị phu nhân, bên cạnh ghế bọn họ là ba nam tử trẻ tuổi đang đứng...
Trên mặt mỗi người đều tươi cười rạng rỡ, vui vẻ dung hợp với bầu không khí tốt đẹp, một bức tranh vui vẻ hòa thuận a...
“Lão gia, lão phu nhân, các ngươi nhìn xem là ai tới.”
Khương Ma Ma lớn giọng hô, trong đại sảnh tất cả mọi người quay đầu nhìn về phía nàng, dù da mặt nàng dày lúc này cũng sẽ cảm thấy không ngại.
“Nguyệt nhi, là ngươi sao?” Lão phu nhân phản ứng lại trước, mừng rỡ như điên đi đến bên người nàng.
“Bà ngoại, là ta. Ta đến thăm ngài.” Thượng Quan Tây Nguyệt coi như đạm bạc như nước, thế nhưng tình cảnh trước mắt làm nàng nhịn không được đỏ cả vành mắt.
“Đứa nhỏ ngốc, tới liền tốt, khóc cái gì nha.” Tần Dung yêu thương vuốt ve tóc Thượng Quan Tây Nguyệt.
“Thế nào, chẳng lẽ ngươi chỉ nhìn thấy bà ngoại, không nhìn thấy chúng ta sao?” Tây Hạo lớn tiếng cười đi đến trước mặt Thượng Quan Tây Nguyệt.
“Đúng đấy, chất nữ, ngươi cũng nhìn không thấy cậu mợ cùng biểu ca ngươi sao?” Tất cả mọi người từ trên ghế đứng lên vây ở bên cạnh nàng.
“Nào có, ngoại công, ta tất nhiên nhớ ngài.” Thượng Quan Tây Nguyệt tiến lên một bước thân mật lôi kéo tay Tây Hạo làm nũng nói.
“Có đúng không, đã nhớ ngoại công, vì sao cho tới bây giờ cũng không sang thăm ta.” Tây Hạo làm ra vẻ nghiêm túc.
“Ngoại công, ta hiện tại không phải đã tới sao, mà về sau ta sẽ thường xuyên đến.” Thượng Quan Tây Nguyệt lắc lắc cánh tay Tây Hạo.
Tây Hạo mặc dù thấy kỳ quái Thượng Quan Tây Nguyệt giống như có chút thay đổi, thế nhưng tôn nữ thân cận như vậy hắn cao hứng đến không ngậm miệng được.
“Nguyệt nhi a, Minh Tuyên đâu, vẫn chưa về sao?” Người Tần Dung hỏi là ca ca sinh đôi của Thượng Quan Tây Nguyệt ---- Thượng Quan Minh Tuyên.
“Ca ca còn chưa có trở lại, bà ngoại, ngươi yên tâm, chờ ca ca trở về, ta cùng hắn đi gặp ngài.”
“Vậy là tốt rồi, ai, ngươi nhìn Nguyệt nhi chúng ta, dáng dấp rất giống Tinh nhi a, thế nhưng Tinh nhi nàng... Ai...” Tần Dung sờ má phải Thượng Quan Tây Nguyệt cảm khái nói.
Thượng Quan Tây Nguyệt biết người Tần Dung nói là mẹ ruột của nàng -- Tây Tình Nhi
“Tốt, lão thái bà, còn nhắc cái này làm gì, ông trời đối đãi chúng ta không tệ, chúng ta còn có Nguyệt nhi.” Tây Hạo nắm bả vai Tần Dung an ủi
“Đúng vậy, chúng ta còn có Nguyệt nhi.” Tần Dung giơ tay lên lấy khăn lau nước mắt.
“Không nói những chuyện thương tâm này nữa, đến đây, Nguyệt nhi, ngươi trước kia không thường đến, chắc cũng không nhận ra nhiều người, ta giới thiệu cho ngươi một chút.” Tần Dung đem Thượng Quan Tây Nguyệt kéo đến bên cạnh mình.
“Đây là đại cữu cữu (bác cả) ngươi Tây Thương, đại cữu mẫu Triệu Đông Linh, đại biểu ca Tây Lập Thành,
Nhị cữu cữu (bác hai) Tây Hải, Nhị cữu mẫu Tô Thiên Hà, nhị biểu ca Tây Lập Hiên,
Còn có Tam cữu cữu (bác ba) Tây Lan, Tam cữu mẫu Phương Lam, tam biểu ca Tây Lập Huy.” Tần Dung dắt Thượng Quan Tây Nguyệt từng bước từng bước giới thiệu.
“Đại cữu cữu, Nhị cữu cữu, Đại cữu mẫu... ba vị biểu ca xin chào.” Thượng Quan Tây Nguyệt lần lượt chào hỏi.
“Tốt, tốt, Nguyệt nhi, về sau ngươi nên thường tới chơi a.” Đại cữu mẫu kéo tay trái Thượng Quan Tây Nguyệt.
“Nguyệt nhi, đây là nhà của ngươi, nếu bị ủy khuất liền trở lại.” Tam cữu mẫu kéo tay phải Thượng Quan Tây Nguyệt.
“Đúng vậy a, Nguyệt nhi, ta không có nữ nhi, về sau ngươi phải thường xuyên đến bồi ta nha.” Nhị cữu mẫu cũng xông tới.
“Chất nữ còn có chúng ta...”
“Biểu muội còn có chúng ta...”
Ba cữu cữu cùng ba biểu ca tranh nhau chen lấn nói.
“Tranh cái gì, ranh con, Nguyệt nhi là của ta, không cho các ngươi đoạt bảo bối Nguyệt nhi của ta.” Tần Dung đem Thượng Quan Tây Nguyệt nhốt lại trong ngực.
“Nãi nãi, ngươi như thế...”
Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn mọi người đều quan tâm chính mình bảo vệ chính mình, hai mắt cao hứng híp lại, đột nhiên cảm thấy may mắn vì xuyên tới đây, nếu không, sao nàng có thể hưởng thụ được tình thân đây!
Nàng nhất định phải mạnh lên, bảo vệ tốt người nhà của mình, để nụ cười bọn họ vĩnh viễn duy trì trên mặt, Thượng Quan Tây Nguyệt thầm hạ quyết tâm...
“Nguyệt nhi, hôm nay ngươi ở lại đây ăn cơm đi, nhìn ngươi gầy như vậy, ta muốn giúp ngươi bồi bổ thật tốt.” Tần Dung đau lòng nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt thân thể nhỏ gầy.
“Được được, lão nô lập tức cho người đi chuẩn bị.” Khương Ma Ma sau khi nghe được, lập tức đi đến phòng bếp phân phó người chuẩn bị.
Trên ghế, tất cả mọi người làm thành một vòng tròn vui vẻ trò chuyện.
“Đúng rồi, Nguyệt nhi, vết bớt trên mặt ngươi... Ta nhớ thời điểm ngươi ra đời không có a” Đại cữu cữu Tây Thương nghi ngờ hỏi.
“Đúng vậy a, nữ tử có vết bớt dài ở trên mặt dù sao cũng không tốt” Tần Dung bắt đầu lo lắng.
“Không có chuyện gì, Nguyệt nhi biểu muội, biểu ca nhất định tìm thần y giúp ngươi xóa nó đi.” Không đợi Thượng Quan Tây Nguyệt nói chuyện, Nhị biểu ca Tây Lập Hiên không kịp chờ đợi mở miệng.
“Bà ngoại, cữu cữu, các ngươi không cần lo lắng, đây không phải bớt, mà là trúng độc.” Thượng Quan Tây Nguyệt cũng không có ý định giấu diếm chuyện này.
.”Cái gì, trúng độc, ai dám hạ độc ngươi, lão tử đi giết hắn.” Tính tình Tam cữu cữu Tây Lan nóng nảy lập tức nổi bão.
“Có phải Thượng Quan Lưu Phong hay không, ta đã sớm nhìn ra hắn không phải cái thứ tốt gì.” Tây Hạo mở miệng.
“Ngoại công, chuyện này các ngươi không cần lo lắng, ta sẽ giải quyết.” Thượng Quan Tây Nguyệt ngồi ngay ngắn.
“Nguyệt nhi, nếu là trúng độc, phải nhanh giải độc a.” Tần Dung rất lo lắng.
“Đúng vậy a, Nguyệt nhi, ta hiện tại cũng cho người đi tìm đại phu cho ngươi.” Tam cữu mẫu Phương Lam đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài.
“Tam cữu mẫu, ngươi ngồi xuống đi, thật sự không có chuyện gì, tin tưởng ta.” Thượng Quan Tây Nguyệt đem Phương Lam đè xuống trên ghế ngồi.
“Vậy Nguyệt nhi, thực sự không được, ngươi chuyển tới đây ở đi.” Đại cữu mẫu Triệu Đông Linh nhìn thấy Thượng Quan Tây Nguyệt kiên quyết liền không nói gì.
“Được rồi, ta đã biết...”
Thượng Quan Tây Nguyệt mặt mày hớn hở cùng bọn hắn trò chuyện, thẳng đến khi đồ ăn dọn lên bàn.
Trên bàn cơm, người một nhà thật vui vẻ ăn cơm...
“Bà ngoại, chén của ta đều không chứa nổi nữa rồi.” Thượng Quan Tây Nguyệt đưa tay ngăn cản Tần Dung một mực gắp thức ăn cho nàng.
“Không nhiều, ngươi tranh thủ thời gian ăn, ngươi quá gầy...” Tần Dung vẫn không ngừng gắp thức ăn.
“Bà ngoại...”
Sau khi cơm nước xong, bọn họ chuyển qua Thiên Sảnh
“Bà ngoại, nhìn ngươi gắp đồ ăn không ngừng cho ta, bụng ta ăn đến tròn vo.” Thượng Quan Tây Nguyệt gắt giọng.
“Như vậy mới có thể đem ngươi nuôi cho béo a.”
“Thế nhưng y phục của ta đều mặc không nổi nữa.” Thượng Quan Tây Nguyệt ngồi trên ghế tóm lấy góc áo.
“Nguyệt nhi, ngươi tại sao lại mặc quần áo cũ, chẳng lẽ bọn họ cũng không cho ngươi quần áo mới sao?” Tô Thiên Hà lúc này mới phát hiện Thượng Quan Tây Nguyệt mặc quần áo cũ.
“Có phải như vậy hay không, Nguyệt nhi, ngươi nói đi.” Tần Dung tức giận đập bàn.
“Mẹ nó, có người làm cha như hắn sao, thế mà khắt khe với cả nữ nhi của mình.” Tây Hải luôn luôn hào hoa phong nhã cũng không nhịn được phát hỏa nói tục.
“Bà ngoại, các ngươi tin tưởng ta, qua mấy ngày tất cả vấn đề đều sẽ được giải quyết “ Thượng Quan Tây Nguyệt bảo đảm nói.
“Ngươi... Ai, ngươi đứa bé này, tùy ngươi vui vẻ là được, bất quá nhất định phải chiếu cố kỹ lưỡng chính mình, đừng để cho chúng ta lo lắng, biết không?” Tần Dung vỗ nhẹ đầu Thượng Quan Tây Nguyệt.
“Uh, đã biết, bà ngoại.”
“Đúng rồi, bà ngoại, ngươi trước kia có danh sách đồ cưới của mẫu thân không?” Thượng Quan Tây Nguyệt rốt cục nhớ đến mục đích của bản thân.
“Danh sách đồ cưới của Tinh nhi, ta có, để ta lấy cho ngươi.”
“Nguyệt nhi, đây chính là danh sách, ngươi muốn cái này làm gì.” Tần Dung từ gian phòng mang danh sách ra đặt ở trong tay Thượng Quan Tây Nguyệt.
“Không có gì, bà ngoại.” Thượng Quan Tây Nguyệt thận trọng đem danh sách giấu kỹ trong người. Cũng không dám nói đồ cưới bị Nhị di nương nuốt làm của riêng, nếu không thật không biết nên giải thích thế nào.
Lấy được danh sách, Thượng Quan Tây Nguyệt lại ngồi một hồi, liền cùng cáo biệt mọi người.
“Ngoại công bà ngoại, không còn sớm nữa, ta đi về trước, qua mấy ngày ta trở lại thăm mọi người.” Thượng Quan Tây Nguyệt ôm Tây Hạo và Tần Dung không bỏ được nói.
“Nguyệt nhi, trời đã tối rồi, nếu không đêm nay ngươi ở lại đây đi, ngày mai ta cho người đưa ngươi trở về.” Tần Dung lôi kéo Thượng Quan Tây Nguyệt không muốn để cho nàng rời đi.
“Bà ngoại, ta cam đoan với ngươi, chờ ta xong việc, liền đến thăm ngài.” hôm nay Thượng Quan Tây Nguyệt cần phải trở về, sáng mai nàng còn muốn đem đồ cưới đòi trở về.
“Vậy được rồi.” TầndDung nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt liền thỏa hiệp.
“Đúng rồi, Nguyệt nhi, ta thấy bên cạnh ngươi chỉ có một nha hoàn, khẳng định hầu hạ không tốt, Bích Ngọc, Khương Ma Ma, các ngươi liền theo Nguyệt nhi trở về đi.” Tần Dung chỉ hai người mặc quần áo màu xanh đứng một bên nói.
“Được” Bích Ngọc, Khương Ma Ma cùng tiến lên.
“Bà ngoại, Khương Ma Ma là thiếp thân của ngươi, sao có thể...” Thượng Quan Tây Nguyệt vừa muốn cự tuyệt, liền bị ngắt lời.
“Tiểu thư, trước kia tiểu thư chính là do ta nuôi lớn, nhưng bây giờ tiểu thư không có ở đây, ta liền muốn giúp người chiếu cố tốt nàng. Lại nói, bên người lão phu nhân còn có rất nhiều nha hoàn, ngươi để ta đi theo ngươi đi.” Khương Ma Ma quỳ trên mặt đất.
“Khương Ma Ma, ngươi đừng như vậy, mau đứng dậy đi.” Thượng Quan Tây Nguyệt xoay người muốn đỡ nàng dậy.
“Không, hôm nay nếu người không đáp ứng mang lão nô theo, lão nô liền quỳ đến chết ở chỗ này.” Khương Ma Ma thái độ kiên quyết nói.
“Tiểu thư, Ta cũng thế.”Bích Ngọc cũng quỳ gối bên người Khương Ma Ma.
“ các ngươi...”
“ Nguyệt nhi, đã như vậy, ngươi liền mang theo các nàng đi, có hai người chiếu cố ngươi, ta cũng yên tâm” Tần Dung ở một bên giúp đỡ nói thêm.
“Vậy được rồi, ta đáp ứng, các ngươi mau đứng dậy đi.” Thượng Quan Tây Nguyệt đỡ các nàng lên.
Sau đó, Thượng Quan Tây Nguyệt cùng một nhà hộ quốc công chào tạm biệt xong, cũng liên tục cam đoan nhất định sẽ lại đến, lão thái thái mới buông tay nàng ra đưa mắt nhìn nàng rời đi...
Thế là, Thượng Quan Tây Nguyệt dẫn Khương Ma Ma, Tiểu Ngôn cùng Bích Ngọc về tới phủ Thừa tướng.
“Tiểu thư tiểu thư, dậy đi.” Thượng Quan Tây Nguyệt đang ngủ say, bên tai truyền đến tiếng người đánh thức nàng.
“Ngô, để ta ngủ tiếp một lát.” Thượng Quan Tây Nguyệt trở mình vùi đầu vào trong chăn.
“Tiểu thư, thời gian không còn sớm, không phải hôm nay ngươi muốn đi tới phủ Hộ quốc công sao?” Tiểu Ngôn kéo chăn mền đong đưa Thượng Quan Tây Nguyệt
“Biết rồi, mấy giờ rồi.” Thượng Quan Tây Nguyệt mơ mơ màng màng vươn đầu ra hỏi.
“Cái gì mấy giờ, hiện tại đã giờ Thìn hai khắc, tiểu thư mau dậy đi.” Tiểu Ngôn không hiểu mấy giờ là có ý gì.
Giờ Thìn hai khắc, là cái gì, Thượng Quan Tây Nguyệt vẫn chưa thanh tỉnh.
A, đúng rồi, nàng đã xuyên việt rồi, hôm nay muốn đi phủ Hộ quốc công xin danh sách đồ cưới.
Nghĩ vậy Thượng Quan Tây Nguyệt nhấc chăn mền lên bỗng nhiên ngồi dậy, làm Tiểu Ngôn đang gọi nàng giật nảy mình.
“Tiểu... Tiểu thư, sao vậy.”
“Không có việc gì, Tiểu Ngôn, tranh thủ thời gian giúp ta trang điểm.” Thượng Quan Tây Nguyệt lưu loát đi đến bên cạnh bàn trang điểm súc miệng rửa mặt.
Chỉ một lát, Thượng Quan Tây Nguyệt mặc vào váy lụa đỏ mềm mại, chải một kiểu tóc đơn giản, liền mang theo Tiểu Ngôn ra cửa
Hôm nay lúc đi đến cửa chính, A Vũ tỏ thái độ khác thường cung kính chào hỏi.
“Chào đại tiểu thư.”
Thượng Quan Tây Nguyệt không nhìn hắn, ngược lại nhìn về phía A Văn bên trái.
“Đại tiểu thư, lại muốn đi ra ngoài sao, ta chỗ này có ít bạc ngài cầm lấy dùng đi.” A Văn biết thời gian Thượng Quan Tây Nguyệt ở trong phủ không dễ chịu, liền lấy lương tháng của chính mình đưa cho nàng.
“Không cần, A Văn, cám ơn ý tốt của ngươi.” Thượng Quan Tây Nguyệt cự tuyệt sau đó liền hướng về phía phủ Hộ quốc công mà đi.
Kỳ thật phủ Hộ quốc công cách phủ Thừa tướng cũng không xa, ngồi xe ngựa chỉ cần một khắc (15 phút) là tới, thế nhưng nàng không có xe ngựa, lại không có tiền thuê, chỉ có thể đi bộ
Ước chừng đi gần nửa canh giờ, mới đến...
Thượng Quan Tây Nguyệt đứng vững tại cửa phủ Hộ quốc công, ngẩng đầu nhìn về phía bảng hiệu bằng bạc khí thể, trong lòng tâm thần bất định, vươn tay chuẩn bị gõ cửa nhưng là lại rút về, cứ như vậy lặp đi lặp lại do dự nửa ngày...
“Tiểu thư, ngươi tại sao không gõ cửa a.”
“Chờ một chút.” Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn Tiểu Ngôn đang chuẩn bị gõ cửa vội vàng ngăn cản nàng.
“Tiểu thư, ngươi thế nào a.” Tiểu Ngôn thả tay xuống nhìn về phía Thượng Quan Tây Nguyệt.
“Không có... Kẹt kẹt...” Bên trong truyền đến tiếng mở cửa
Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn sang, một lão nhân gia đi ra.
Nàng mặc áo màu đỏ, khuôn mặt hòa ái dễ gần, đôi mắt lộ ra vẻ khôn khéo, là thiếp thân bên người bà ngoại, Khương Ma Ma.
“Tiểu, tiểu thư, là ngươi sao.” Khương Ma Ma nhìn thấy nàng.
“Chào Khương Ma Ma.” Thượng Quan Tây Nguyệt lễ phép cúi đầu.
“Ai, tốt, tốt, tiểu thư, đã tới sao không đi vào a, lão thái thái các nàng đều nhớ ngươi muốn chết, đi, mau theo ta vào” Khương Ma Ma nhiệt tình không nói lời nào kéo tay của nàng đưa nàng đi vào.
Trên đường đi, Khương Ma Ma quan tâm hỏi nàng sống có tốt hay không a, có bị người ta khi dễ hay không...
“Tiểu thư, ngươi không biết, toàn bộ người của phủ hộ quốc công đều rất nhớ ngươi, chỉ là ngươi cho tới bây giờ cũng không sang đây.” Khương Ma Ma giọng điệu có chút ảm đạm.
“Khương Ma Ma, về sau ta sẽ bồi thường cho mọi người.”
“Ai, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi...”
Đi vào đại sảnh, Thượng Quan Tây Nguyệt liếc thấy hai vị lão nhân tuổi gần 60 ngồi tại chủ vị.
Hắn một thân quần áo màu xám, hai mắt sáng ngời có thần, thanh âm to vẻ mặt tươi cười cùng đám tiểu bối chuyện trò vui vẻ, tinh thần cực kỳ tốt, thật có loại cảm giác chưa già, hắn là hộ quốc công – Tây Hạo.
Nàng mặc quần áo xanh đen, vạt tóc chải hết sức nghiêm túc, không có một chút lộn xộn, nhưng từng sợi tóc bạc lẫn trong tóc đen có thể thấy rõ ràng. Ôn nhu cười yếu ớt nghe chồng mình cùng các con nói chuyện, thỉnh thoảng cũng sẽ mở miệng nói hai câu. Nàng là Hộ quốc công phu nhân -- Tần Dung.
Ngồi phía dưới chủ vị có tướng mạo tương tự Hộ quốc công là ba người trung niên, bên cạnh bọn họ còn có một vị phu nhân, bên cạnh ghế bọn họ là ba nam tử trẻ tuổi đang đứng...
Trên mặt mỗi người đều tươi cười rạng rỡ, vui vẻ dung hợp với bầu không khí tốt đẹp, một bức tranh vui vẻ hòa thuận a...
“Lão gia, lão phu nhân, các ngươi nhìn xem là ai tới.”
Khương Ma Ma lớn giọng hô, trong đại sảnh tất cả mọi người quay đầu nhìn về phía nàng, dù da mặt nàng dày lúc này cũng sẽ cảm thấy không ngại.
“Nguyệt nhi, là ngươi sao?” Lão phu nhân phản ứng lại trước, mừng rỡ như điên đi đến bên người nàng.
“Bà ngoại, là ta. Ta đến thăm ngài.” Thượng Quan Tây Nguyệt coi như đạm bạc như nước, thế nhưng tình cảnh trước mắt làm nàng nhịn không được đỏ cả vành mắt.
“Đứa nhỏ ngốc, tới liền tốt, khóc cái gì nha.” Tần Dung yêu thương vuốt ve tóc Thượng Quan Tây Nguyệt.
“Thế nào, chẳng lẽ ngươi chỉ nhìn thấy bà ngoại, không nhìn thấy chúng ta sao?” Tây Hạo lớn tiếng cười đi đến trước mặt Thượng Quan Tây Nguyệt.
“Đúng đấy, chất nữ, ngươi cũng nhìn không thấy cậu mợ cùng biểu ca ngươi sao?” Tất cả mọi người từ trên ghế đứng lên vây ở bên cạnh nàng.
“Nào có, ngoại công, ta tất nhiên nhớ ngài.” Thượng Quan Tây Nguyệt tiến lên một bước thân mật lôi kéo tay Tây Hạo làm nũng nói.
“Có đúng không, đã nhớ ngoại công, vì sao cho tới bây giờ cũng không sang thăm ta.” Tây Hạo làm ra vẻ nghiêm túc.
“Ngoại công, ta hiện tại không phải đã tới sao, mà về sau ta sẽ thường xuyên đến.” Thượng Quan Tây Nguyệt lắc lắc cánh tay Tây Hạo.
Tây Hạo mặc dù thấy kỳ quái Thượng Quan Tây Nguyệt giống như có chút thay đổi, thế nhưng tôn nữ thân cận như vậy hắn cao hứng đến không ngậm miệng được.
“Nguyệt nhi a, Minh Tuyên đâu, vẫn chưa về sao?” Người Tần Dung hỏi là ca ca sinh đôi của Thượng Quan Tây Nguyệt ---- Thượng Quan Minh Tuyên.
“Ca ca còn chưa có trở lại, bà ngoại, ngươi yên tâm, chờ ca ca trở về, ta cùng hắn đi gặp ngài.”
“Vậy là tốt rồi, ai, ngươi nhìn Nguyệt nhi chúng ta, dáng dấp rất giống Tinh nhi a, thế nhưng Tinh nhi nàng... Ai...” Tần Dung sờ má phải Thượng Quan Tây Nguyệt cảm khái nói.
Thượng Quan Tây Nguyệt biết người Tần Dung nói là mẹ ruột của nàng -- Tây Tình Nhi
“Tốt, lão thái bà, còn nhắc cái này làm gì, ông trời đối đãi chúng ta không tệ, chúng ta còn có Nguyệt nhi.” Tây Hạo nắm bả vai Tần Dung an ủi
“Đúng vậy, chúng ta còn có Nguyệt nhi.” Tần Dung giơ tay lên lấy khăn lau nước mắt.
“Không nói những chuyện thương tâm này nữa, đến đây, Nguyệt nhi, ngươi trước kia không thường đến, chắc cũng không nhận ra nhiều người, ta giới thiệu cho ngươi một chút.” Tần Dung đem Thượng Quan Tây Nguyệt kéo đến bên cạnh mình.
“Đây là đại cữu cữu (bác cả) ngươi Tây Thương, đại cữu mẫu Triệu Đông Linh, đại biểu ca Tây Lập Thành,
Nhị cữu cữu (bác hai) Tây Hải, Nhị cữu mẫu Tô Thiên Hà, nhị biểu ca Tây Lập Hiên,
Còn có Tam cữu cữu (bác ba) Tây Lan, Tam cữu mẫu Phương Lam, tam biểu ca Tây Lập Huy.” Tần Dung dắt Thượng Quan Tây Nguyệt từng bước từng bước giới thiệu.
“Đại cữu cữu, Nhị cữu cữu, Đại cữu mẫu... ba vị biểu ca xin chào.” Thượng Quan Tây Nguyệt lần lượt chào hỏi.
“Tốt, tốt, Nguyệt nhi, về sau ngươi nên thường tới chơi a.” Đại cữu mẫu kéo tay trái Thượng Quan Tây Nguyệt.
“Nguyệt nhi, đây là nhà của ngươi, nếu bị ủy khuất liền trở lại.” Tam cữu mẫu kéo tay phải Thượng Quan Tây Nguyệt.
“Đúng vậy a, Nguyệt nhi, ta không có nữ nhi, về sau ngươi phải thường xuyên đến bồi ta nha.” Nhị cữu mẫu cũng xông tới.
“Chất nữ còn có chúng ta...”
“Biểu muội còn có chúng ta...”
Ba cữu cữu cùng ba biểu ca tranh nhau chen lấn nói.
“Tranh cái gì, ranh con, Nguyệt nhi là của ta, không cho các ngươi đoạt bảo bối Nguyệt nhi của ta.” Tần Dung đem Thượng Quan Tây Nguyệt nhốt lại trong ngực.
“Nãi nãi, ngươi như thế...”
Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn mọi người đều quan tâm chính mình bảo vệ chính mình, hai mắt cao hứng híp lại, đột nhiên cảm thấy may mắn vì xuyên tới đây, nếu không, sao nàng có thể hưởng thụ được tình thân đây!
Nàng nhất định phải mạnh lên, bảo vệ tốt người nhà của mình, để nụ cười bọn họ vĩnh viễn duy trì trên mặt, Thượng Quan Tây Nguyệt thầm hạ quyết tâm...
“Nguyệt nhi, hôm nay ngươi ở lại đây ăn cơm đi, nhìn ngươi gầy như vậy, ta muốn giúp ngươi bồi bổ thật tốt.” Tần Dung đau lòng nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt thân thể nhỏ gầy.
“Được được, lão nô lập tức cho người đi chuẩn bị.” Khương Ma Ma sau khi nghe được, lập tức đi đến phòng bếp phân phó người chuẩn bị.
Trên ghế, tất cả mọi người làm thành một vòng tròn vui vẻ trò chuyện.
“Đúng rồi, Nguyệt nhi, vết bớt trên mặt ngươi... Ta nhớ thời điểm ngươi ra đời không có a” Đại cữu cữu Tây Thương nghi ngờ hỏi.
“Đúng vậy a, nữ tử có vết bớt dài ở trên mặt dù sao cũng không tốt” Tần Dung bắt đầu lo lắng.
“Không có chuyện gì, Nguyệt nhi biểu muội, biểu ca nhất định tìm thần y giúp ngươi xóa nó đi.” Không đợi Thượng Quan Tây Nguyệt nói chuyện, Nhị biểu ca Tây Lập Hiên không kịp chờ đợi mở miệng.
“Bà ngoại, cữu cữu, các ngươi không cần lo lắng, đây không phải bớt, mà là trúng độc.” Thượng Quan Tây Nguyệt cũng không có ý định giấu diếm chuyện này.
.”Cái gì, trúng độc, ai dám hạ độc ngươi, lão tử đi giết hắn.” Tính tình Tam cữu cữu Tây Lan nóng nảy lập tức nổi bão.
“Có phải Thượng Quan Lưu Phong hay không, ta đã sớm nhìn ra hắn không phải cái thứ tốt gì.” Tây Hạo mở miệng.
“Ngoại công, chuyện này các ngươi không cần lo lắng, ta sẽ giải quyết.” Thượng Quan Tây Nguyệt ngồi ngay ngắn.
“Nguyệt nhi, nếu là trúng độc, phải nhanh giải độc a.” Tần Dung rất lo lắng.
“Đúng vậy a, Nguyệt nhi, ta hiện tại cũng cho người đi tìm đại phu cho ngươi.” Tam cữu mẫu Phương Lam đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài.
“Tam cữu mẫu, ngươi ngồi xuống đi, thật sự không có chuyện gì, tin tưởng ta.” Thượng Quan Tây Nguyệt đem Phương Lam đè xuống trên ghế ngồi.
“Vậy Nguyệt nhi, thực sự không được, ngươi chuyển tới đây ở đi.” Đại cữu mẫu Triệu Đông Linh nhìn thấy Thượng Quan Tây Nguyệt kiên quyết liền không nói gì.
“Được rồi, ta đã biết...”
Thượng Quan Tây Nguyệt mặt mày hớn hở cùng bọn hắn trò chuyện, thẳng đến khi đồ ăn dọn lên bàn.
Trên bàn cơm, người một nhà thật vui vẻ ăn cơm...
“Bà ngoại, chén của ta đều không chứa nổi nữa rồi.” Thượng Quan Tây Nguyệt đưa tay ngăn cản Tần Dung một mực gắp thức ăn cho nàng.
“Không nhiều, ngươi tranh thủ thời gian ăn, ngươi quá gầy...” Tần Dung vẫn không ngừng gắp thức ăn.
“Bà ngoại...”
Sau khi cơm nước xong, bọn họ chuyển qua Thiên Sảnh
“Bà ngoại, nhìn ngươi gắp đồ ăn không ngừng cho ta, bụng ta ăn đến tròn vo.” Thượng Quan Tây Nguyệt gắt giọng.
“Như vậy mới có thể đem ngươi nuôi cho béo a.”
“Thế nhưng y phục của ta đều mặc không nổi nữa.” Thượng Quan Tây Nguyệt ngồi trên ghế tóm lấy góc áo.
“Nguyệt nhi, ngươi tại sao lại mặc quần áo cũ, chẳng lẽ bọn họ cũng không cho ngươi quần áo mới sao?” Tô Thiên Hà lúc này mới phát hiện Thượng Quan Tây Nguyệt mặc quần áo cũ.
“Có phải như vậy hay không, Nguyệt nhi, ngươi nói đi.” Tần Dung tức giận đập bàn.
“Mẹ nó, có người làm cha như hắn sao, thế mà khắt khe với cả nữ nhi của mình.” Tây Hải luôn luôn hào hoa phong nhã cũng không nhịn được phát hỏa nói tục.
“Bà ngoại, các ngươi tin tưởng ta, qua mấy ngày tất cả vấn đề đều sẽ được giải quyết “ Thượng Quan Tây Nguyệt bảo đảm nói.
“Ngươi... Ai, ngươi đứa bé này, tùy ngươi vui vẻ là được, bất quá nhất định phải chiếu cố kỹ lưỡng chính mình, đừng để cho chúng ta lo lắng, biết không?” Tần Dung vỗ nhẹ đầu Thượng Quan Tây Nguyệt.
“Uh, đã biết, bà ngoại.”
“Đúng rồi, bà ngoại, ngươi trước kia có danh sách đồ cưới của mẫu thân không?” Thượng Quan Tây Nguyệt rốt cục nhớ đến mục đích của bản thân.
“Danh sách đồ cưới của Tinh nhi, ta có, để ta lấy cho ngươi.”
“Nguyệt nhi, đây chính là danh sách, ngươi muốn cái này làm gì.” Tần Dung từ gian phòng mang danh sách ra đặt ở trong tay Thượng Quan Tây Nguyệt.
“Không có gì, bà ngoại.” Thượng Quan Tây Nguyệt thận trọng đem danh sách giấu kỹ trong người. Cũng không dám nói đồ cưới bị Nhị di nương nuốt làm của riêng, nếu không thật không biết nên giải thích thế nào.
Lấy được danh sách, Thượng Quan Tây Nguyệt lại ngồi một hồi, liền cùng cáo biệt mọi người.
“Ngoại công bà ngoại, không còn sớm nữa, ta đi về trước, qua mấy ngày ta trở lại thăm mọi người.” Thượng Quan Tây Nguyệt ôm Tây Hạo và Tần Dung không bỏ được nói.
“Nguyệt nhi, trời đã tối rồi, nếu không đêm nay ngươi ở lại đây đi, ngày mai ta cho người đưa ngươi trở về.” Tần Dung lôi kéo Thượng Quan Tây Nguyệt không muốn để cho nàng rời đi.
“Bà ngoại, ta cam đoan với ngươi, chờ ta xong việc, liền đến thăm ngài.” hôm nay Thượng Quan Tây Nguyệt cần phải trở về, sáng mai nàng còn muốn đem đồ cưới đòi trở về.
“Vậy được rồi.” TầndDung nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt liền thỏa hiệp.
“Đúng rồi, Nguyệt nhi, ta thấy bên cạnh ngươi chỉ có một nha hoàn, khẳng định hầu hạ không tốt, Bích Ngọc, Khương Ma Ma, các ngươi liền theo Nguyệt nhi trở về đi.” Tần Dung chỉ hai người mặc quần áo màu xanh đứng một bên nói.
“Được” Bích Ngọc, Khương Ma Ma cùng tiến lên.
“Bà ngoại, Khương Ma Ma là thiếp thân của ngươi, sao có thể...” Thượng Quan Tây Nguyệt vừa muốn cự tuyệt, liền bị ngắt lời.
“Tiểu thư, trước kia tiểu thư chính là do ta nuôi lớn, nhưng bây giờ tiểu thư không có ở đây, ta liền muốn giúp người chiếu cố tốt nàng. Lại nói, bên người lão phu nhân còn có rất nhiều nha hoàn, ngươi để ta đi theo ngươi đi.” Khương Ma Ma quỳ trên mặt đất.
“Khương Ma Ma, ngươi đừng như vậy, mau đứng dậy đi.” Thượng Quan Tây Nguyệt xoay người muốn đỡ nàng dậy.
“Không, hôm nay nếu người không đáp ứng mang lão nô theo, lão nô liền quỳ đến chết ở chỗ này.” Khương Ma Ma thái độ kiên quyết nói.
“Tiểu thư, Ta cũng thế.”Bích Ngọc cũng quỳ gối bên người Khương Ma Ma.
“ các ngươi...”
“ Nguyệt nhi, đã như vậy, ngươi liền mang theo các nàng đi, có hai người chiếu cố ngươi, ta cũng yên tâm” Tần Dung ở một bên giúp đỡ nói thêm.
“Vậy được rồi, ta đáp ứng, các ngươi mau đứng dậy đi.” Thượng Quan Tây Nguyệt đỡ các nàng lên.
Sau đó, Thượng Quan Tây Nguyệt cùng một nhà hộ quốc công chào tạm biệt xong, cũng liên tục cam đoan nhất định sẽ lại đến, lão thái thái mới buông tay nàng ra đưa mắt nhìn nàng rời đi...
Thế là, Thượng Quan Tây Nguyệt dẫn Khương Ma Ma, Tiểu Ngôn cùng Bích Ngọc về tới phủ Thừa tướng.
Bình luận truyện