Ngồi Hưởng Tám Chồng

Chương 50: Ba lọ thuốc



Thư Ly lẳng lặng nhìn Tống Ngâm Tuyết, cũng không nói câu nào nữa, mà Tống Ngâm Tuyết biết mình lúc này cũng không được hoan nghênh, cho nên rất thức thời cười cười, lập tức rời khỏi.

Thư Ly nhìn thấy nàng như vậy, chẳng biết lúc nào đã dỡ xuống lớp hóa trang đậm đặc, thân ảnh lúc này trở nên hết sức linh động tươi mát, trong nội tâm, có một chút hoang mang.

Tiếng ca kia. . . . . .

Hạ mắt xuống, lẳng lặng nhìn vào mặt đàn, ngón tay thon dài chậm rãi di chuyển, tiếng đàn quen thuộc mà thánh thót lại tung bay trên không trung lần nữa.

“Công tử, người không cần phải nghi ngờ nữa! Người ca hát vừa rồi, tuyệt đối không phải là quận chúa! Nàng ta kiêu căng thô bỉ như vậy, làm sao hát ra những lời cao nhã này. . . . . .” Sau lưng, lời khuyên bảo của Khiên Ngưu vang lên, trên mặt tràn đầy khinh thường.

Nghe vậy, Thư Ly cũng không lên tiếng, chỉ lẳng lặng khuấy động dây đàn trong tay, bộ dạng không biết trong lòng đang nghĩ gì.

Tống Ngâm Tuyết đi từ từ, nàng có thính lực vô cùng tốt, tự nhiên không thể không nghe lọt mấy lời Khiên Ngưu nói vừa rồi, chỉ có điều nàng mệt mỏi chẳng thèm để ý, chỉ khẽ cười ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, miệng trầm giọng thì thầm: “Cao nhã sao. . . . . . Ta sẽ không sao. . . . . .”

Vòng vo một hồi, cuối cùng cũng trở lại trong phòng, vừa vào cửa, liền trông thấy Minh Tịnh đã đợi ở đó.

Không thèm lên tiếng, cũng biết hắn tới làm gì, Tống Ngâm Tuyết tự động đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, chậm rãi đem cánh tay bị thương đặt ở góc bàn.

“Xem ra quận chúa cùng Minh Tịnh, thật sự là càng ngày càng ăn ý rồi!” Cười yếu ớt một tiếng, nhẹ nhàng cong khóe miệng, cử chỉ của Minh Tịnh để lộ ra sự thong dong cùng thanh nhã.

“Đây không phải ăn ý, đây là chuyện thường thức!” Buồn bực liếc rương thuốc đặt ở trên bàn, Tống Ngâm Tuyết nhẹ giễu cợt một tiếng, vẻ mặt lơ đễnh.

Thấy vậy, Minh Tịnh cười cười không nói, với tay cầm lấy cái hòm thuốc, chậm rãi đi tới.

Ngồi xuống đối diện, nhu hòa mở cái nắp ra, từ trong đó lấy ra ba bình thuốc nhỏ, đặt song song lên bàn, sau đó vẻ mặt vui vẻ, giương mắt từ từ nhìn nàng, “Quận chúa là muốn nhẹ một chút ? Hay là miệng vết thương tốt mau một chút?”

“Có phân biệt sao?” lên tiếng hỏi lại, Tống Ngâm Tuyết hơi nhíu mày. Tuy nói Minh Tịnh là cận vệ của nàng, hơn nữa đã từng cứu mạng nàng, nhưng không biết tại sao, nàng ở trước mặt hắn, luôn luôn có một loại cảm giác chân tay luống cuống, lo sợ bất an, cứ như trông thấy Vô Song vậy, cảm giác này, là cảm thấy tánh mạng của mình sau một khắc sẽ bị uy hiếp, không được bảo đảm.

“Quận chúa không cần quá khẩn trương, cứng ngắc , như vậy Minh Tịnh không thể ra tay.” Một câu nhàn nhạt, mang theo ba phần đùa giỡn, ba phần chế nhạo, Minh Tịnh lúc này, hai mắt như bầu trời đầy sao thâm thúy nhìn nàng, đường cong nơi khóe miệng chậm rãi giương lên.

Không đỡ được! Hắn nói cái gì vậy!

Trừng mắt nhìn hắn, cảm thấy bất mãn, Tống Ngâm Tuyết ngoái đầu nhìn lại đối mặt với hắn, ánh mắt căm giận bất bình.

Thấy vậy, Minh Tịnh không để ý tới, chỉ thẳng chấp nâng bàn tay trắng noãn mềm mại của Tống Ngâm Tuyết lên, lẳng lặng nhìn miệng vết thương trên mặt nói, “Nếu như Quận chúa muốn cảm giác đau đớn giảm bớt một ít mà nói…, thì tất nhiên dược hiệu sẽ không quá mạnh, cho nên miệng vết thương cũng không thể tốt nhanh như vậy! Mà nếu như muốn miệng vết thương tốt nhanh chút ít, thì ngược lại dược hiệu khẳng định phải tương đối mạnh, cho nên đến lúc đó sẽ cảm thấy đau đớn khó nhịn. . . . . . Minh Tịnh không biết trong lòng quận chúa muốn gì, vì vậy mới mở miệng hỏi.”

Thanh âm nhàn nhạt, như gió thổi qua bên tai, giữa hai người sinh ra một cảm giác kỳ diệu. Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết lui về phía sau một chút, cố ý ho nhẹ một tiếng ổn định tâm tình, mỉm cười nghiêng mắt nhìn, vẻ mặt thành thật nói: “Không biết suy nghĩ trong lòng ta? Ta thấy chưa hẳn a!”

“A? Quận chúa có ý gì?” Nghe vậy nhíu mày, đôi mắt đẹp thẳng tắp nhìn, thật lâu cũng không chuyển xuống. Nhìn Minh Tịnh như vậy, đột nhiên Tống Ngâm Tuyết cảm thấy trong nội tâm là lạ, có một loại cảm giác khó hiểu đang chảy xuôi, lập tức lên tiếng cắt ngang: “Ý gì? Ngươi lại không biết sao? Ngươi mang theo ba lọ thuốc đến đây, làm sao còn cần hỏi câu này?”

Hai mắt khiêu khích nhìn lại, thấy Minh Tịnh cười yếu ớt, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào nàng không nói lời nào, Tống Ngâm Tuyết liền tiếp tục mở miệng nói: ” Tâm cơ Minh Tịnh công tử thật sâu, ngay cả chuyện chuẩn bị thuốc, cũng muốn vòng vo một phen như thế.”

Thu tay lại, mỉm cười, lập tức cầm chai thuốc trên bàn lên chậm rãi nói: “Ngươi không cần phải nói nữa, kế tiếp ngươi sẽ lý giải lọ thuốc thứ ba chứ gì, chẳng phải là trộn lẫn giữa hai loại thuốc kia sao!”

“A?” Cười nhưng không nói, một bộ dáng “Mời ngươi tiếp tục”, thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết hạ mí mắt, cười cười nói: “Minh Tịnh ngươi là muốn mượn chuyện này, đến dò xét thái độ của ta phải không? Lọ thuốc thứ nhất này, bôi mặc dù không thấy đau đớn, nhưng công hiệu cũng không tốt, không khác gì tự sát, giống như là dùng nước nóng nấu ếch, nằm trong hoàn cảnh an nhàn, đến cuối cùng thì ngay cả chết như thế nào cũng không biết; mà bình thứ hai, công hiệu mặc dù tốt, bất quá cảm giác quá mãnh liệt, cứ như rõ ràng là một chuyện rất tốt, nhưng bởi vì sử dụng thủ đoạn quá bạo liệt, vật cực tất phản*, đến cuối cùng, chữa lợn lành thành lợn què, càng tạo thành cục diện không thể cứu vãn . . . . . .”

(*Vật cực tất phản: sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại)

Tống Ngâm Tuyết chậm rãi nói, trong mắt chớp động lên ánh sáng trí tuệ, Minh Tịnh thấy vậy, lông mày giương nhẹ, miệng nhẹ nhàng nói: ” Ý của quận chúa là. . . . . .”

“Trung dung chi đạo**!” Khẽ đẩy bình thứ ba ra, bình tĩnh mà trấn định, vẻ mặt Tống Ngâm Tuyết đầy thâm ý, ánh mắt tự tin lại chắc chắn.

(**Trung dung chi đạo: một chủ trương của Nho gia chủ trương giữ cho ý nghĩ và việc làm luôn luôn ở mức trung hòa, không thái quá, không bất cập và phải cố gắng ở đời theo nhân, nghĩa, lễ, trí, tín, cho thành người quân tử, để cuối cùng thành thánh nhân.)

“Trung dung chi đạo?” Nghe vậy lên tiếng, đáy mắt mơ hồ có cái gì đó đang lưu động, Minh Tịnh lúc này nhìn Tống Ngâm Tuyết khuynh thành tuyệt sắc trước mắt, tỏa sáng chói mắt, lần đầu tiên cười thoải mái không có chút che giấu nào.

“Công bằng, điều hòa ở giữa, nắm nhỏ, lôi lớn! Mưu trí của quận chúa, Minh Tịnh tự thẹn không bằng.”

“Là ngươi quá khiêm nhường a! Ngươi không phải sớm đã ngờ tới ta sẽ lựa chọn như vậy đấy sao?”

“Chỉ là đoán thôi, cũng không xác định.”

“Phải không?” Không cho là đúng giương mắt, lẳng lặng nhìn, nhìn Minh Tịnh ý cười đầy mặt, tùy ý mà đường hoàng, trong lòng Tống Ngâm Tuyết tức giận mắng một hồi : không có thiên lý! Dựa vào cái gì tiểu tử này lớn lên lại dễ nhìn như vậy? Cười yếu ớt như gió, cười to càng động lòng người, lực sát thương quá lớn thực không cách nào có thể kháng cự!

Than nhỏ một tiếng, ngồi thẳng người lên, đặt câu hỏi: “Vết thương này, ngươi còn định xử lý không?”

“Đương nhiên!”

Thu hồi vui vẻ, lại khôi phục bộ dáng bình tĩnh thong dong vốn có, vươn tay cầm tay nhỏ bé, nhẹ nhàng đổ chút nước sạch ở trên vết thương, sau đó dùng miệng thổi nhẹ, khiến cho nước hoàn toàn tiếp xúc với miệng vết thương.

Khí tức ấm áp, đặc thù thuộc về nam tính, cùng hương u lan nhàn nhạt, như như lông vũ nghịch qua da thịt Tống Ngâm Tuyết, nhu hòa lưu luyến, làm cho tâm thần nàng không khỏi rung động.

Sau khi nước hoàn toàn bao trùm miệng vết thương, Minh Tịnh nhìn hai đạo vết máu loang lổ trong lòng bàn tay, chậm rãi từ trong tay áo móc ra một khối khăn gấm, sau đó nhẹ nhàng, cẩn thận lau sạch vết máu xung quanh.

“Quận chúa, lần sau cũng không thể làm việc như vậy nữa!” nhẹ nhàng trách cứ, gõ vào trong lòng Tống Ngâm Tuyết, nghe vậy, nàng không khỏi nói thầm: “Là bị tên mập chết bầm kia chọc giận! Không kịp suy xét chứ bộ!”

“Kỳ thật Lục hoàng tử mặc dù trời sinh tính tình không chịu nổi, nhưng mà lòng dạ cũng không sâu sắc, chuyện hôm nay, chắc hẳn qua tầm vài ngày, hắn liền quên không còn một mảnh.” Minh Tịnh nhàn nhạt nói, đưa tay đi lấy chai thuốc, nhưng đồng thời, lại nhẹ nhàng cười, hướng về phía chai thuốc lúc nãy bị đẩy ra.

Thuốc bột màu trắng mang theo chút đau đớn rơi trên vết thương, khiến Tống Ngâm Tuyết không khỏi hít vào thở ra một hơi, mím môi, cau mày, không nói được lời nào, nhìn Minh Tịch xử lý miệng vết thương, sau đó dùng vải bố nhẹ nhàng băng bó kỹ, cũng thắt cố định lại, cả quá trình rất nhanh mà thành thạo, động tác của ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng không ngừng nghỉ.

” Trong ba ngày không được đụng vào nước, nếu không miệng vết thương sẽ nhiễm trùng thối rữa.” Buông tay Tống Ngâm Tuyết ra, lập tức thu lại cái hòm thuốc, Minh Tịnh đứng lên, tuấn nhã sửa sang tay áo mà nói.

“Ừ!” Nhàn nhạt lên tiếng, đưa mắt nhìn Minh Tịnh xoay người đi ra, nhưng vào lúc này, lại vang lên một câu trêu chọc mà chế nhạo:“Người đã đi xa, quận chúa còn lưu luyến không rời như vậy a. . . . . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện