Ngồi Hưởng Tám Chồng

Chương 52: Vì sao?



“Quận chúa có ý gì?” Nghe Tống Ngâm Tuyết nói…, Lâm Phong nhíu mi hỏi lại.

Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết cười thản nhiên, giương mắt nghiêm mặt nhìn hắn: “Không có ý gì! Chỉ là muốn biết rõ mục đích thực sự khiến ngươi tới đây tối nay!”

“Mục đích thực sự?” Khẽ cười một tiếng, Lâm Phong bày ra một bộ dạng không có gì quan trọng trả lời: “Kỳ thật cũng không có gì! Chỉ là hôm nay trông thấy Kỳ Nguyệt thất hồn lạc phách từ đây đi ra, cảm thấy hiếu kỳ, nên muốn tìm hiểu cho đến cùng mà thôi.”

“Kỳ Nguyệt?” Lên tiếng hỏi lại.

Nghe vậy, Lâm Phong gật đầu nói: “Đúng vậy a, Kỳ Nguyệt! Thủ đoạn của quận chúa thật là cao cường, bất quá mới mấy ngày ngắn ngủi, liền khiến ột nam tử nguyên bản đối với người tràn ngập phẫn hận thay đổi thái độ, cả người hốt hoảng, không biết tim mình ở đâu? Quận chúa, Lâm Phong rất là hiếu kỳ, rốt cuộc người dùng cái dạng phương pháp gì, có thể khiến cho hắn biến thành bộ dạng hiện tại? Đừng ngại nói ra, dạy ta một chút à!”

Trêu tức nhìn, vẻ mặt nghiền ngẫm. Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết ngẩng đầu nói, “Không thể trả lời!”

“Đừng tuyệt tình như vậy nha, quận chúa! Thủ đoạn tốt như vậy, chỉ một người biết thì còn gì hay? Bởi vì cái gọi là ‘ một người vui không bằng mọi người vui ’, mọi người cùng nhau, mới càng cảm thấy vui vẻ chứ!”

Vẻ mặt vui vẻ, giương mắt phượng, đứng dậy chậm rãi sửa sang lại y phục của mình, sau đó Lâm Phong mở miệng nói: “Kỳ thật quận chúa không nói, ta cũng có thể đoán được! Kỳ Kguyệt tiểu đồng nam kia, lần trước bị ta nói mấy câu, rõ ràng quá xúc động chạy tới thị tẩm, chắc là từ đó về sau bị quận chúa ăn sạch sẽ, mở rộng tầm mắt, rồi sinh nghiện, càng không thể vãn hồi.”

Lâm Phong tự tin cười nói, nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết mạnh mẽ xoay người, hơi kinh ngạc nói: “Ngươi nói. . . . . . Kỳ nguyệt. . . . . . là xử nam?”

“Hả? Quận chúa không biết sao? Chẳng lẽ là lúc người làm quá hăng say nên không phát hiện? Hay là kỹ thuật tiểu tử kia quá tốt nên nhìn không ra?” Lâm Phong vừa nghe lời này, mập mờ cười tà tà, lập tức dùng ánh mắt lỗ mãng đánh giá toàn thân Tống Ngâm Tuyết, sau đó không ngừng phát ra tiếng”Chậc chậc”.

Tống Ngâm Tuyết không để ý tới ánh mắt làm càn của hắn, chỉ thầm nghĩ trong lòng: Kỳ Nguyệt là xử nam? Nói như vậy hắn cùng Nhữ Dương quận chúa, căn bản là một chút quan hệ cũng không có! Thậm chí Nhữ Dương quận chúa còn có thể không thích hắn, chỉ là vì bảo vệ hắn không bị Tống Vũ Kiệt hãm hại mà cố ý mạnh mẽ cưỡng bức hắn thôi!

Là vậy chăng? Thật sự là như vậy phải không! Nhữ Dương quận chúa, nàng thật sự chỉ là vì cứu Kỳ Nguyệt sao? Vậy chuyện này. . . . . .

Đột nhiên bị một ý nghĩ lớn mật của mình chấn kinh, Tống Ngâm Tuyết mở to hai mắt, ánh mắt vô thần nhìn về phía trước, Nhữ Dương quận chúa Nhữ Dương quận chúa, rốt cuộc cô là một người như thế nào! Chẳng lẽ các loại tin đồn lưu truyền bên ngoài, chỉ là một vai diễn cho người khác xem ? Mà cô thật ra lại. . . . . .

Tống Ngâm Tuyết không dám nghĩ tiếp, bởi vì nàng càng nghĩ, lại càng thấy được cái hồ nước dưới mắt này sâu không thể lường! Địa vị như trăng trên trời được các vì sao sáng bao quanh, thân phận cao không thể với, cùng với vinh quang mà rất nhiều người dùng cả đời cũng khó có được. . . . . . Những thứ này, tuy bề ngoài có vẻ rực rỡ chói mắt, phong thái vô hạn, nhưng kì thực lại là nơi đầu sóng ngọn gió, như đứng trên mặt băng mỏng, hơi không chú ý, liền tan xương nát thịt, chết không có chỗ chôn. . . . . .

Tống Ngâm Tuyết không nói được lời nào, bộ dạng có chút suy tư, làm cho Lâm Phong không khỏi nhíu mày, hừ! Nữ nhân này, rõ ràng làm bộ làm tịch ở trước mặt mình, quả thực cực kỳ đáng giận.

“Quận chúa, người coi thường Lâm Phong, đang tưởng niệm dư vị của Kỳ Nguyệt sao? Cảm thấy kỹ thuật Lâm Phong không bì nổi hắn, hay là tư vị không thể mất hồn như hắn?” Lời nói đùa cợt châm chọc truyền đến. Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết nâng con mắt lên, nhìn chằm chằm vào hắn, “Dạ Lâm Phong, ngươi đây là đang châm chọc ta sao?”

Khí thế lạnh lùng, thanh âm đạm mạc, trực tiếp khiến Lâm Phong cảm thấy căng thẳng trong lòng, nhưng trên mặt, lại thủy chung lộ ra nụ cười yêu nghiệt, “Quận chúa tức giận. . . . . .”

“Đúng vậy, ta tức giận!” Tiến lên một bước, thẳng tắp nhìn vaò ánh mắt của hắn, Tống Ngâm Tuyết cười lạnh lùng: “Dạ Lâm Phong, ngươi cho là ta vì cái gì phải đứng ở chỗ này, nhận sự châm chọc khiêu khích của ngươi? Mà ngươi, lại có cái tư cách gì đứng ở chỗ này, châm chọc khiêu khích ta?”

“Quận chúa nói như vậy là ý gì?” Vừa thấy Tống Ngâm Tuyết nghiêm mặt, Lâm Phong nhíu mày, bộ dáng rất có hứng thú nhìn nàng.

Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết lập tức cười sáng lạng, giương mắt lạnh nhạt mở miệng nói: “Dạ Lâm Phong, không có ai là kẻ ngốc! Ta mặc dù không biết mục đích thực sự của ngươi là gì, nhưng là từ trong mắt ngươi, ta cũng rất tinh tường biết được một chuyện!”

“A? Chuyện gì?” Lúc này, vừa thấy bộ dáng Tống Ngâm Tuyết nghiêm túc, Lâm Phong có chút hăng hái chăm chú nghe.

“Ngươi chán ghét ta!” Một câu ngắn gọn không khỏi làm Lâm Phong cười ra tiếng.

“Ha ha, Lâm Phong làm sao có thể chán ghét quận chúa ? Lâm Phong yêu quận chúa còn không kịp . . . . . .”

“Yêu? Giá trị bao nhiêu tiền một cân?” Xoay người, nhìn về phía bầu trời lần nữa, Tống Ngâm Tuyết giương nhẹ khóe môi nói: ” Tình yêu của ngươi, sợ là như màn đêm này, sâu không thể nhìn thấu! Tuy ngươi chơi đùa giữa bụi hoa, khắp nơi lưu tình, nhưng tầng vô tình lạnh lùng nơi đáy mắt ngươi nói cho ta biết, ngươi lúc này, hết thảy bất quá là gặp dịp thì chơi. . . . . . Ngươi nói xem ta nói có đúng không?”

“Gặp dịp thì chơi? Có ý tứ. . . . . . Nói tiếp!” Chỉnh trang quần áo, bình tĩnh nhìn về phía trước.

Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết cười cười nói: “Dạ Lâm Phong! Đối với ta, trong lòng ngươi luôn luôn khinh thường! Giống như ngươi mới vừa nói đến Khuynh Nhạc công chúa vậy! Tuy ngươi chơi đùa trong tình trường, nữ nhân không thiếu, nhưng ở trong lòng ngươi, lại hi vọng các nàng sạch sẽ thuần khiết! Cho nên, đây là chỗ mâu thuẫn của ngươi.”

” Chỗ mâu thuẫn . . . . .” Thì thào lập lại câu nói kia, Dạ Lâm Phong thu nụ cười lại, “Quận chúa muốn nói cái gì?”

“Ta nói chính là, ngươi rõ ràng rất chán ghét ta, nhưng lại khuất thân đợi trong phủ đệ ta, hành vi mâu thuẫn như thế, rốt cuộc là vì sao ?” Xoay người, nâng mắt lên, vẻ mặt cười nhạt không nói, lẳng lặng đợi hắn trả lời.

Thấy vậy, biểu lộ Lâm Phong giao chuyển giữa đêm và ngày, trong mắt âm trầm làm cho người ta nhìn không ra hắn đang suy nghĩ gì.“Nhữ Dương quận chúa đại trí giả ngu*, thì ra hết thảy đều thấy rõ hiểu rõ. . . . . .” Tán dương, nhưng mà rất là hâm ý, làm cho cả người Lâm Phong lúc này sáng tắt bất định.(Myu: câu này tương đương với giả điên khiêng đồ. :)))

Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết cười nhạt một tiếng, toàn thân tỏa ra một vẻ mỹ lệ thấm vào lòng người: “Không phải ta hiểu rõ, mà là hành vi của ngươi rất không inh! Dạ Lâm Phong, mặc kệ ngươi ở trong phủ ta đây, là vì có mục đích riêng, hay là đang trốn người nào, chỉ cần ngươi an phận thủ thường, không đến khiêu khích ta, cửa chính Nhữ Dương Vương phủ này, vẫn có thể mở cho ngươi!”

Âm điệu không lớn, nhưng mà rõ ràng từng câu từng chữ, làm cho Lâm Phong không khỏi lộ ra nụ cười một lần nữa.”Ba — Ba — Ba!” Ba tiếng tiếng vỗ tay, Lâm Phong giơ hai tay lên cao, sau đó vẻ mặt trêu tức nói: “Lợi hại! Thật là lợi hại! Thì ra chuyện gì, đều chạy không khỏi mắt của quận chúa!”

“Bình thường bình thường! Chỉ cần ngươi không gây rối, những chuyện khác, ta tất nhiên là sẽ không hỏi đến!” Nét mặt tươi cười như hoa, sau khi chống lại ánh mắt dò xét của Lâm Phong, Tống Ngâm Tuyết đi thẳng tới cửa, mở cửa, sau đó ưu nhã làm một động tác “Mời” !

“Ha ha! Như vậy, Lâm Phong cần cảm tạ quận chúa ưu ái rồi!”Đứng dậy, liếc nhìn bóng hình đứng cạnh cửa thật sâu, lông mày đẹp của Lâm Phong nhảy lên, không hề quay đầu, ý cười nồng đậm nhấc chân, động tác tiêu sái tự nhiên đẩy cửa sổ ra, lưu loát đứng dậy đi ra ngoài.

“Quận chúa, hành động của ta đây gọi là đến từ chỗ nào, thì về từ chỗ đó!” Trước khi đi, Lâm Phong chống bệ cửa sổ, nháy mắt phượng xinh đẹp yêu nghiệt, thần thái lưu chuyển, lập tức buông tay, xoay người biến mất trong bóng đêm.

Tống Ngâm Tuyết cười cười nhìn hành vi không được tự nhiên có vẻ đã bị chọc tức của hắn, tiện tay đóng cửa lại, đi từ từ đến bên cạnh bàn, một mình thản nhiên uống trà.

Một mẩu giấy, chậm rãi được mở ra, một chữ “Kiều” màu đen thình lình hiện ra ở trước mắt.

Mẩu giấy này, trước khi đi Minh Tịnh đã nhét vào trong tay nàng , có lẽ hắn đã sớm biết trong phòng có người, cho nên vừa rồi khi bôi thuốc thì không hề đề cập tới chuyện này, mà đổi một loại phương thức đến nói ình.

Minh Tịnh a Minh Tịnh, ngươi thật sự chỉ là hộ vệ của ta đơn giản như vậy sao? Có thể bình tĩnh cứu người như thế, lại bình tĩnh hiểu được dụng ý của ta như thế, hơn nữa luôn dùng một bộ dáng bình thản đối phó hết thảy những chuyện chung quanh, thành thạo, nhấc tay tươi cười đạt tới mục đích mình muốn, tựa hồ hết thảy đều nằm trong tay hắn.

Minh Tịnh, nếu như ngươi có mục đích riêng, một ngày kia nếu ta đối lập với ngươi, đến lúc đó ta đây, phải làm sao ứng đối. . . . . .

Không biết có thể có ngày đó hay không, Tống Ngâm Tuyết lúc này quyết định không suy nghĩ nữa, nhìn tờ giấy trong tay. Lúc trước khi chính mình yêu cầu lưu lại người sống thì chính là muốn biết rốt cuộc là ai muốn hại nàng! Tuy trong nội tâm đã có chút phỏng đoán, nhưng nàng vẫn muốn xác nhận kỹ càng.

Mảnh giấy trước mắt này, đã xác nhận đầy đủ hoài nghi trong lòng nàng, cho nên kế tiếp, nàng cũng nên lựa chọn chút hành động. Bởi vì cái gọi là người không phạm ta, ta không phạm người; nếu người phạm ta, ta đây liền. . . . . .

Nheo mắt lại, một mình lẳng lặng ngồi uống trà, chậm rãi duỗi cánh tay bị thương ra : Kiều Mạt Nhi, có lẽ ta cũng nên mời ngươi lên sàn diễn . . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện