Ngồi Ở Đầu Tường Chờ Hồng Hạnh
Chương 18: Thân thế
Tiền Khiêm Ích quyết định trọng chấn kỳ cổ(1), sau khi tỉnh rượu liền tự mình dọn dẹp sạch sẽ, lại quét tước trong trong ngoài ngoài chỗ ở một lần, tản đi mùi rượu. Đêm đó lúc đi vào giấc ngủ, trong đầu bỗng nhiên hiện lên khuôn mặt của Bùi Quang Quang, nhớ tới quang cảnh hai người lúc ban ngày. Hắn không tự chủ được mà vuốt ve đôi môi, vẫn nghĩ không ra vì sao thái độ trước sau của nàng lại biến hóa lớn như vậy, ngay lúc mơ màng ngủ chợt lóe linh quang, thầm nghĩ: chắc là nàng chỉ thẹn thùng thôi.
Sáng sớm ngày kế, Tiền Khiêm Ích đi ra cửa mua giấy bút, hôm qua những thứ kia đã bị hắn mượn rượu làm càn đập nát hết rồi.
Lại nói bên này hắn vừa mới đi ra đến bậc cửa, bên kia Bùi Quang Quang đang bê chậu quần áo đi tới trước mặt. Hắn vội vàng tăng nhanh bước chân đuổi theo, đi ở bên người nàng, cúi đầu gọi: “Quang Quang……”
Nguyên Bùi Quang Quang đang cắm đầu đi một mạch đến bên cạnh giếng, chợt nghe thấy giọng nói của hắn, bước chân khựng lại, sau đó liền chạy đi giống như gặp phải quỷ vậy.
Tiền Khiêm Ích đang muốn cất bước đi theo, nhưng nhìn thấy những nữ nhân bên cạnh giếng, đành buồn bực dừng bước lại, như không có việc gì đi về hướng cửa lớn. Đi chưa được vài bước, hắn lại quay đầu liếc nhìn chung quanh một cái, chỉ thấy cả khuôn mặt Bùi Quang Quang đỏ bừng, trong lòng càng thêm khẳng định suy đoán tối hôm qua, lẩm bà lẩm bẩm: Xem ra nàng quả thật là thẹn thùng.
Cứ như vậy qua mấy ngày, trong lúc Tiền Khiêm Ích vẫn luôn kiên định cho rằng sự khác thường của Bùi Quang Quang trong khoảng thời gian này là bởi vì ngượng ngùng, vì thế hắn liền thường xuyên ở trong đại viện “ngẫu nhiên” gặp mặt nàng một phen, mỗi khi thấy nàng cố tình xụ mặt chạy đi, đều cảm thấy tâm tình thực khoan khoái, mệt mỏi vì ôn sách mấy ngày liền cũng trở thành hư không.
Lại qua mấy ngày, Vi Viễn Thụy rốt cuộc cũng tới hỏi thăm hắn, hai người vừa mới gặp mặt đều có chút lúng túng, cuối cùng vẫn là Vi Viễn Thụy mở miệng đánh vỡ trầm mặc, cười nói: “Thế nào, Tiền huynh không có ý định nhận người huynh đệ là ta đây à?”
Tiền Khiêm Ích nghĩ là huynh ấy bảo Bùi Quang Quang đến khuyên mình đi tham thí một lần, hôm nay lại đặc biệt tới hỏi thăm mình, cho dù trong lòng còn có mâu thuẫn, lúc này cũng đã bị người huynh đệ có nghĩa này quét đi sạch sẽ, vì thế cười đáp: “Không dám!” Nói xong, liền vái chào một cái thật sâu.
Vi Viễn Thụy thấy Tiền Khiêm Ích lại giống như trước kia vui đùa với mình, cũng buông bỏ được tảng đá lớn trong lòng, ôm cả bờ vai của hắn đi vào trong nhà, vừa nói: “Huynh đệ chúng ta nhiều ngày không gặp, hôm nay phải uống một chén thật ngon mới được.”
Trong lúc nói chuyện, hai người đã ngồi xuống bên bàn đá, Tiền Khiêm Ích cúi người rót trà đưa cho Vi Viễn Thụy, cười nhẹ nói: “Rượu có thể làm cho người ta đánh mất lý trí, cũng không phải là thứ tốt.”
Nói xong, hắn liền uống một ngụm trà trước.
Vi Viễn Thụy cũng không tính toán, kính hắn một cái, có chút cẩn thận nói: “Hôm nay thấy Tiền huynh rộng lượng như vậy là ta an tâm rồi.”
Tiền Khiêm Ích phát giác ra sự thận trọng trong lời nói của Vi Viễn Thụy, nở nụ cười, nói: “Vi huynh không cần như thế, huynh đệ chúng ta đương nhiên là có lời nói thẳng, khi nào phải thiếu tự nhiên như vậy?”
“Tiền huynh nói rất đúng.” Vi Viễn Thụy như trút được gánh nặng cười một tiếng, lại nói tiếp: “Xem ra, công hiệu của giải ngữ hoa(2) cũng không tệ.”
Tiền Khiêm Ích sửng sốt, lập tức phản ứng lại hắn đang nói cái gì, cười xua tay: “Chê cười, chê cười.”
Hai người nói chuyện cũ, Vi Viễn Thụy lại dặn dò một số chuyện trên trường thi, cuối cùng Tiền Khiêm Ích lại hỏi: “Vi huynh mới vào Hàn Lâm viện cảm giác thế nào?”
Nói tới đây, sắc mặt Vi Viễn Thụy buồn bã, than dài không nói gì. Tiền Khiêm Ích thấy thế, nhíu lông mày hỏi hắn: “Sao thế, làm Biên tu(3) ở Hàn Lâm viện không được thoải mái?”
Vi Viễn Thụy nhìn Tiền Khiêm Ích một cái, nói: “Cũng không phải vậy.” Nghĩ nghĩ rồi nói: “Chỉ có điều đấu tranh phe phái trong quan trường quá nhiều, cũng không như lúc trước tùy tiện là được.”
Tiền Khiêm Ích lặng yên trong chốc lát, nói: “Đấu tranh phe phái đã có từ xưa, nếu Vi huynh không thích, bo bo giữ mình là được, không cần phiền não?”
Vi Viễn Thụy lắc đầu: “Người thông minh không nhất định có năng lực giữ mình, ta chỉ là một Biên tu nho nhỏ, làm sao chống nổi bên trên kéo bè kết phái.” Hắn nói xong, ngừng lại một chút, hai mắt bình lặng nhìn lá trà chìm nổi trong chén, nói tiếp: “Hơn nữa, nếu người trong thiên hạ đều bo bo giữ mình, vậy thiên hạ sẽ ra sao?”
Tiền Khiêm Ích lặng đi một chút, lập tức chắp tay nói: “Vi huynh mang thiên hạ trong lòng, Khiêm Ích tự thẹn không bằng.”
Lúc này Vi Viễn Thụy mới lấy lại tinh thần, miễn cưỡng cười nói: “Không dám không dám.”
Vi Viễn Thụy ngồi ở chỗ Tiền Khiêm Ích một ngày, mãi đến hoàng hôn mới để Tiền Khiêm Ích tiễn ra tận cửa. Tiền Khiêm Ích cũng không tiễn xa, đứng ở đầu hẻm nhìn hắn đi xa mới xoay thân về nhà. Nào biết vừa đi vào đại viện, liền nghe thấy hai nữ nhân ở bên cạnh giếng sột sột soạt soạt nói chuyện phiếm, chỉ nghe một người trong đó nói: “Nghe nói nha đầu Bùi gia sắp xuất giá rồi.”
Tiền Khiêm Ích khựng lại bước chân, sững sờ đứng ở nguyên chỗ.
“Còn không phải sao, chính là cháu trai của bà Vương kìa, ta thấy tiểu tử đó lớn lên rất đoan chính, ngày hôm qua hai người còn mới đối bát tự, ôi trời, khuê nữ lão Hạ Hán gia cũng không có được phúc khí như con bé!”
“Còn không phải vậy à……”
Bên kia hai người lại tán gẫu đến chuyện thị phi nhà khác, đáng thương Tiền Khiêm Ích bị tin tức mới vừa nghe được vang lên ong ong trong tai, đứng ở một chỗ nửa ngày cũng không đi được bước nào, thật vất vả mới phục hồi lại tinh thần, liền nôn nóng chạy về hướng Bùi gia, tới trước cửa Bùi gia, lại vội vàng dừng lại, thầm nghĩ: Ta đang làm cái gì vậy, có còn cần danh tiếng nữa hay không?!
Nhưng, nếu cứ rời đi như vậy, hắn cũng không cam lòng, cho nên hắn liền đi bộ mấy vòng gần đấy, gặp người hỏi, đều trả lời giống nhau: “Ăn quá no, đi mấy bước cho dễ tiêu thực.” Cũng bất chấp ánh mắt kỳ quái của người khác.
Rốt cuộc sắc trời dần tối, cổng chính Bùi gia vang lên, Tiền Khiêm Ích gấp rút nhìn về phía bên đó, quả nhiên trông thấy Bùi Quang Quang mang theo một thùng gỗ đi ra kéo nước.
Tiền Khiêm Ích tiếp tục núp trong bóng đêm, cũng không quan tâm nhiều nữa, bước nhanh xông lên phía trước, kéo Bùi Quang Quang vào trong một góc. Bùi Quang Quang đương nhiên giãy giụa muốn hét lên, Tiền Khiêm Ích liền che kín miệng nàng lại, nói: “Nàng hô đi, nếu nàng gọi láng giềng tới, ta sẽ nói với bọn họ hai ta đã sớm ở chung với nhau.”
Nói xong, hắn liền buông tay ra, quả nhiên Bùi Quang Quang không dám hé răng.
Hai người tới một chỗ góc tường, Bùi Quang Quang rốt cuộc mở miệng nói: “Huynh bắt ta làm cái gì!” Nàng vừa nói chuyện, thân mình không ngừng giãy giụa, ý đồ muốn từ trong lòng hắn chạy đi.
Tiền Khiêm Ích nghe vậy, lập tức bùng lửa, đè thấp thanh âm nói bên tai nàng: “Ta không bắt nàng, chẳng lẽ còn trơ mắt nhìn nàng gả cho tên giết heo kia?”
Động tác Bùi Quang Quang khựng lại, ngay sau đó lại giãy giụa càng thêm kịch liệt: “Ta sắp xuất giá rồi, huynh mau buông ta ra!”
Tiền Khiêm Ích làm sao chịu được quyền đấm cước đá của nàng, ngay khoảnh khắc nàng muốn chạy đi, rốt cuộc hạ thanh âm yếu ớt nói: “Quang Quang, ta cứ nghĩ mấy ngày nay nàng trốn tránh ta là bởi vì thẹn thùng, không ngờ tới nàng lại chuẩn bị đi lấy chồng!” Hắn phát hiện động tác của Bùi Quang Quang đã chậm lại, nói nhanh: “Quang Quang, nàng gả cho người khác, còn ta phải làm sao bây giờ?”
Bùi Quang Quang sửng sốt, nhìn thùng gỗ mà mới rồi trên đường đến chỗ này bị nàng bỏ quên ở một bên: “Huynh không phải còn có Thư tiểu thư sao?”
“Nhưng mà trong lòng ta là nàng.” Tiền Khiêm Ích vội vàng nói, Bùi Quang Quang không di chuyển nữa, ngoan ngoãn mặc hắn ôm lấy nàng từ phía sau nói: “Vậy huynh có thể lấy ta không?”
Tiền Khiêm Ích nghẹn lời, dưới bóng đêm, hắn ngơ ngẩn nhìn mặt bên của nàng, thoáng chốc nói không ra lời. Qua hồi lâu, mới cúi đầu nói: “Ta…… Thư tiểu thư là đại tiểu thư tri thư đạt lễ, chờ ta lấy nàng ấy rồi, nói không chừng nàng ấy sẽ đồng ý, đồng ý……”
Bùi Quang Quang nghe vậy, đột nhiên cúi đầu xuống cắn một miếng lên mu bàn tay hắn. Tiền Khiêm Ích bị đau, vội vàng buông nàng ra, bưng lấy miệng vết thương hít một hơi khí lạnh, nhăn mặt nói: “Quang Quang, sao nàng lại cắn ta?”
“Ta cứ cắn huynh đấy, ta cắn chết tên xấu xa không biết xấu hổ nhà huynh!” Bùi Quang Quang gần như giận điên lên, nói: “Ta thích huynh, nhưng không có nghĩa là lời của huynh ta đều sẽ nghe! Mẹ ta nói rồi, chỉ có nam nhân hư mới muốn lấy nhiều vợ!”
Tiền Khiêm Ích á khẩu không trả lời được, chỉ lúng túng khẽ than: “Quang Quang, ta……”
Bùi Quang Quang lại không muốn nghe hắn nói thêm gì nữa, nhặt thùng gỗ lên liền bỏ chạy.
Tiền Khiêm Ích nhìn dấu răng trên mu bàn tay, mơ hồ cảm thấy mình dường như đã làm sai cái gì.
***
Ngày hôm đó, Tiền Khiêm Ích đi Thấm Phương Trai mua mực, trên đường trở về đúng lúc trông thấy Bùi Tú Mẫn một mình đi vào một ngõ hẻm. Tiền Khiêm Ích nhìn nhìn trước sau, cảm thấy hiếu kỳ, liền lặng lẽ đi theo, một đường theo tới chỗ sâu trong ngõ nhỏ, thấy Bùi Tú Mẫn dừng lại, lúc này mới trốn vào trong một ngôi nhà không ló đầu ra ngoài xem.
Bên kia Bùi Tú Mẫn đứng một mình trong chốc lát, không quá bao lâu, một người nam nhân đi ra từ trong một ngôi nhà khác. Tiền Khiêm Ích thò đầu từ sau bức tường ra nhìn coi, chỉ nghĩ Bùi đại nương này chẳng lẽ đến gặp nhân tình? Vừa nghĩ như vậy, hắn không tự chủ được mà liếc nhìn người nam nhân kia một cái, vừa nhìn liền có cảm giác quen thuộc khó hiểu. Qua một lúc mới nhớ ra, người này không phải chính là tiểu tư đi theo bên kiệu của Thư thừa tướng ư!
“Gia phân phó, bảo các người mau chóng rời xa kinh thành nhanh một chút!” Nam nhân nhẹ ho một tiếng, lấy từ trong lòng ra một gói đồ, chậm rãi mở ra, lại nói: “Những ngân lượng này, coi như là gia cho để làm của hồi môn.”
Bùi Tú Mẫn nhìn thoáng qua ngân lượng trong tay hắn, hừ một tiếng nói: “Năm đó Bùi Tú Mẫn ta có bao nhiêu bạc mà chưa từng thấy qua, chút tiền này, để ông ta lưu lại mua son phấn cho phu nhân và nữ nhi của mình đi!”
Nam nhân hiển nhiên không ngờ tới bà sẽ như vậy, thấy bà sau khi nói xong liền muốn quay đầu đi ra ngoài, vội vàng kéo bà lại uy hiếp nói: “Hôm nay số bạc này, bà muốn cũng phải lấy, bà không muốn cũng phải lấy. Về phần sau này, hoặc là bà đi theo con gái cùng đến Lĩnh Nam, hoặc là tự mình quay về quê hương, chỉ cần không xuất hiện ở kinh thành, tướng gia tự nhiên sẽ không đến gây khó dễ cho bà!”
Bùi Tú Mẫn tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, oán hận nhận lấy bao bạc kia, nhổ nước bọt nói: “Ngươi trở về nói với ông ta, năm đó Bùi Tú Mẫn ta bị mù mắt mới đi theo ông! Tên súc sinh này, sớm muộn gì cũng sẽ gặp phải báo ứng!”
“Việc này thứ cho tại hạ bất lực.” Nam nhân không kiêu ngạo không siểm nịnh chắp tay lại: “Tại hạ chỉ nghe lệnh của tướng gia.”
Nói xong, hắn liền xoay người đi vào ngôi nhà bên cạnh.
Bùi Tú Mẫn căm hận nện bao bạc xuống nền đất, quay người đi hai bước, lại trở lại nhặt lên, gói kỹ, vừa lẩm bẩm: “Chút tiền này giữ lại xây phòng ở mới cho nữ nhi nữ tế(4).” Nói xong lại thấy không cam lòng mắng hai tiếng, “Thư sinh không một người nào tốt, cha ơi cha, con thật sự hối hận vì không nghe lời cha!”
Tiền Khiêm Ích đứng chờ đến khi Bùi Tú Mẫn rời khỏi mới từ trong ngôi nhà trống đi ra, bao giấy đựng mực đã sớm bị hắn làm cho nhăn nhúm. Hắn nhìn phương hướng Bùi Tú Mẫn rời đi, đột nhiên cảm thấy trước mặt mở rộng một cánh cửa lớn.
______________________________________________
(1) Trọng chấn kỳ cổ (重振旗鼓): nghĩa là sau khi trải qua thất bại, người ta chấn chỉnh lại năng lực, sẵn sàng để làm điều đó một lần nữa. Nguồn: http://baike.baidu.com/
(2) Giải ngữ hoa (解语花): giải là giảng giải, khuyên giải; ngữ là lời nói, ngôn ngữ; hoa ở đây có nghĩa là người đẹp.
(3) Không rõ triều đại bên Trung thế nào, ở Việt Nam, vào triều Nguyễn, vua Thánh Tổ (Minh Mạng) quy định lại danh hiệu và phẩm trật các quan trong Viện Hàn lâm như sau:
Chánh tam phẩm: Chưởng viện học sĩ, Trực học sĩ
Chánh tứ phẩm: Thị độc học sĩ
Tòng tứ phẩm: Thị giảng học sĩ
Chánh ngũ phẩm: Hàn lâm viện thị độc
Tòng ngũ phẩm: Hàn lâm viện thị giảng, Thừa chỉ
Chánh lục phẩm: Hàn lâm viện trước tác
Tòng lục phẩm: Hàn lâm viện tu soạn
Chánh thất phẩm: Hàn lâm viện biên tu
Tòng thất phẩm: Hàn lâm viện kiểm thảo
Chánh bát phẩm: Hàn lâm viện điển tịch (sau đổi là kiểm tịch)
Tòng bát phẩm: Hàn lâm viện điển bạ (sau đổi là kiểm bạ)
Chánh cửu phẩm: Hàn lâm viện cung phụng
Tòng cửu phẩm: Hàn lâm viện đãi chiếu
Lương bổng nhà vua định từ chánh tam phẩm mỗi năm tiền 150 quan, gạo 120 phương, tiền xuân phúc 20 quan, rút dần xuống cho tới tòng cửu phẩm mỗi năm 18 quan tiền lương, 16 phương gạo và tiền xuân phúc 4 quan
(4) Nữ nhi nữ tế: con gái con rể ^^
Sáng sớm ngày kế, Tiền Khiêm Ích đi ra cửa mua giấy bút, hôm qua những thứ kia đã bị hắn mượn rượu làm càn đập nát hết rồi.
Lại nói bên này hắn vừa mới đi ra đến bậc cửa, bên kia Bùi Quang Quang đang bê chậu quần áo đi tới trước mặt. Hắn vội vàng tăng nhanh bước chân đuổi theo, đi ở bên người nàng, cúi đầu gọi: “Quang Quang……”
Nguyên Bùi Quang Quang đang cắm đầu đi một mạch đến bên cạnh giếng, chợt nghe thấy giọng nói của hắn, bước chân khựng lại, sau đó liền chạy đi giống như gặp phải quỷ vậy.
Tiền Khiêm Ích đang muốn cất bước đi theo, nhưng nhìn thấy những nữ nhân bên cạnh giếng, đành buồn bực dừng bước lại, như không có việc gì đi về hướng cửa lớn. Đi chưa được vài bước, hắn lại quay đầu liếc nhìn chung quanh một cái, chỉ thấy cả khuôn mặt Bùi Quang Quang đỏ bừng, trong lòng càng thêm khẳng định suy đoán tối hôm qua, lẩm bà lẩm bẩm: Xem ra nàng quả thật là thẹn thùng.
Cứ như vậy qua mấy ngày, trong lúc Tiền Khiêm Ích vẫn luôn kiên định cho rằng sự khác thường của Bùi Quang Quang trong khoảng thời gian này là bởi vì ngượng ngùng, vì thế hắn liền thường xuyên ở trong đại viện “ngẫu nhiên” gặp mặt nàng một phen, mỗi khi thấy nàng cố tình xụ mặt chạy đi, đều cảm thấy tâm tình thực khoan khoái, mệt mỏi vì ôn sách mấy ngày liền cũng trở thành hư không.
Lại qua mấy ngày, Vi Viễn Thụy rốt cuộc cũng tới hỏi thăm hắn, hai người vừa mới gặp mặt đều có chút lúng túng, cuối cùng vẫn là Vi Viễn Thụy mở miệng đánh vỡ trầm mặc, cười nói: “Thế nào, Tiền huynh không có ý định nhận người huynh đệ là ta đây à?”
Tiền Khiêm Ích nghĩ là huynh ấy bảo Bùi Quang Quang đến khuyên mình đi tham thí một lần, hôm nay lại đặc biệt tới hỏi thăm mình, cho dù trong lòng còn có mâu thuẫn, lúc này cũng đã bị người huynh đệ có nghĩa này quét đi sạch sẽ, vì thế cười đáp: “Không dám!” Nói xong, liền vái chào một cái thật sâu.
Vi Viễn Thụy thấy Tiền Khiêm Ích lại giống như trước kia vui đùa với mình, cũng buông bỏ được tảng đá lớn trong lòng, ôm cả bờ vai của hắn đi vào trong nhà, vừa nói: “Huynh đệ chúng ta nhiều ngày không gặp, hôm nay phải uống một chén thật ngon mới được.”
Trong lúc nói chuyện, hai người đã ngồi xuống bên bàn đá, Tiền Khiêm Ích cúi người rót trà đưa cho Vi Viễn Thụy, cười nhẹ nói: “Rượu có thể làm cho người ta đánh mất lý trí, cũng không phải là thứ tốt.”
Nói xong, hắn liền uống một ngụm trà trước.
Vi Viễn Thụy cũng không tính toán, kính hắn một cái, có chút cẩn thận nói: “Hôm nay thấy Tiền huynh rộng lượng như vậy là ta an tâm rồi.”
Tiền Khiêm Ích phát giác ra sự thận trọng trong lời nói của Vi Viễn Thụy, nở nụ cười, nói: “Vi huynh không cần như thế, huynh đệ chúng ta đương nhiên là có lời nói thẳng, khi nào phải thiếu tự nhiên như vậy?”
“Tiền huynh nói rất đúng.” Vi Viễn Thụy như trút được gánh nặng cười một tiếng, lại nói tiếp: “Xem ra, công hiệu của giải ngữ hoa(2) cũng không tệ.”
Tiền Khiêm Ích sửng sốt, lập tức phản ứng lại hắn đang nói cái gì, cười xua tay: “Chê cười, chê cười.”
Hai người nói chuyện cũ, Vi Viễn Thụy lại dặn dò một số chuyện trên trường thi, cuối cùng Tiền Khiêm Ích lại hỏi: “Vi huynh mới vào Hàn Lâm viện cảm giác thế nào?”
Nói tới đây, sắc mặt Vi Viễn Thụy buồn bã, than dài không nói gì. Tiền Khiêm Ích thấy thế, nhíu lông mày hỏi hắn: “Sao thế, làm Biên tu(3) ở Hàn Lâm viện không được thoải mái?”
Vi Viễn Thụy nhìn Tiền Khiêm Ích một cái, nói: “Cũng không phải vậy.” Nghĩ nghĩ rồi nói: “Chỉ có điều đấu tranh phe phái trong quan trường quá nhiều, cũng không như lúc trước tùy tiện là được.”
Tiền Khiêm Ích lặng yên trong chốc lát, nói: “Đấu tranh phe phái đã có từ xưa, nếu Vi huynh không thích, bo bo giữ mình là được, không cần phiền não?”
Vi Viễn Thụy lắc đầu: “Người thông minh không nhất định có năng lực giữ mình, ta chỉ là một Biên tu nho nhỏ, làm sao chống nổi bên trên kéo bè kết phái.” Hắn nói xong, ngừng lại một chút, hai mắt bình lặng nhìn lá trà chìm nổi trong chén, nói tiếp: “Hơn nữa, nếu người trong thiên hạ đều bo bo giữ mình, vậy thiên hạ sẽ ra sao?”
Tiền Khiêm Ích lặng đi một chút, lập tức chắp tay nói: “Vi huynh mang thiên hạ trong lòng, Khiêm Ích tự thẹn không bằng.”
Lúc này Vi Viễn Thụy mới lấy lại tinh thần, miễn cưỡng cười nói: “Không dám không dám.”
Vi Viễn Thụy ngồi ở chỗ Tiền Khiêm Ích một ngày, mãi đến hoàng hôn mới để Tiền Khiêm Ích tiễn ra tận cửa. Tiền Khiêm Ích cũng không tiễn xa, đứng ở đầu hẻm nhìn hắn đi xa mới xoay thân về nhà. Nào biết vừa đi vào đại viện, liền nghe thấy hai nữ nhân ở bên cạnh giếng sột sột soạt soạt nói chuyện phiếm, chỉ nghe một người trong đó nói: “Nghe nói nha đầu Bùi gia sắp xuất giá rồi.”
Tiền Khiêm Ích khựng lại bước chân, sững sờ đứng ở nguyên chỗ.
“Còn không phải sao, chính là cháu trai của bà Vương kìa, ta thấy tiểu tử đó lớn lên rất đoan chính, ngày hôm qua hai người còn mới đối bát tự, ôi trời, khuê nữ lão Hạ Hán gia cũng không có được phúc khí như con bé!”
“Còn không phải vậy à……”
Bên kia hai người lại tán gẫu đến chuyện thị phi nhà khác, đáng thương Tiền Khiêm Ích bị tin tức mới vừa nghe được vang lên ong ong trong tai, đứng ở một chỗ nửa ngày cũng không đi được bước nào, thật vất vả mới phục hồi lại tinh thần, liền nôn nóng chạy về hướng Bùi gia, tới trước cửa Bùi gia, lại vội vàng dừng lại, thầm nghĩ: Ta đang làm cái gì vậy, có còn cần danh tiếng nữa hay không?!
Nhưng, nếu cứ rời đi như vậy, hắn cũng không cam lòng, cho nên hắn liền đi bộ mấy vòng gần đấy, gặp người hỏi, đều trả lời giống nhau: “Ăn quá no, đi mấy bước cho dễ tiêu thực.” Cũng bất chấp ánh mắt kỳ quái của người khác.
Rốt cuộc sắc trời dần tối, cổng chính Bùi gia vang lên, Tiền Khiêm Ích gấp rút nhìn về phía bên đó, quả nhiên trông thấy Bùi Quang Quang mang theo một thùng gỗ đi ra kéo nước.
Tiền Khiêm Ích tiếp tục núp trong bóng đêm, cũng không quan tâm nhiều nữa, bước nhanh xông lên phía trước, kéo Bùi Quang Quang vào trong một góc. Bùi Quang Quang đương nhiên giãy giụa muốn hét lên, Tiền Khiêm Ích liền che kín miệng nàng lại, nói: “Nàng hô đi, nếu nàng gọi láng giềng tới, ta sẽ nói với bọn họ hai ta đã sớm ở chung với nhau.”
Nói xong, hắn liền buông tay ra, quả nhiên Bùi Quang Quang không dám hé răng.
Hai người tới một chỗ góc tường, Bùi Quang Quang rốt cuộc mở miệng nói: “Huynh bắt ta làm cái gì!” Nàng vừa nói chuyện, thân mình không ngừng giãy giụa, ý đồ muốn từ trong lòng hắn chạy đi.
Tiền Khiêm Ích nghe vậy, lập tức bùng lửa, đè thấp thanh âm nói bên tai nàng: “Ta không bắt nàng, chẳng lẽ còn trơ mắt nhìn nàng gả cho tên giết heo kia?”
Động tác Bùi Quang Quang khựng lại, ngay sau đó lại giãy giụa càng thêm kịch liệt: “Ta sắp xuất giá rồi, huynh mau buông ta ra!”
Tiền Khiêm Ích làm sao chịu được quyền đấm cước đá của nàng, ngay khoảnh khắc nàng muốn chạy đi, rốt cuộc hạ thanh âm yếu ớt nói: “Quang Quang, ta cứ nghĩ mấy ngày nay nàng trốn tránh ta là bởi vì thẹn thùng, không ngờ tới nàng lại chuẩn bị đi lấy chồng!” Hắn phát hiện động tác của Bùi Quang Quang đã chậm lại, nói nhanh: “Quang Quang, nàng gả cho người khác, còn ta phải làm sao bây giờ?”
Bùi Quang Quang sửng sốt, nhìn thùng gỗ mà mới rồi trên đường đến chỗ này bị nàng bỏ quên ở một bên: “Huynh không phải còn có Thư tiểu thư sao?”
“Nhưng mà trong lòng ta là nàng.” Tiền Khiêm Ích vội vàng nói, Bùi Quang Quang không di chuyển nữa, ngoan ngoãn mặc hắn ôm lấy nàng từ phía sau nói: “Vậy huynh có thể lấy ta không?”
Tiền Khiêm Ích nghẹn lời, dưới bóng đêm, hắn ngơ ngẩn nhìn mặt bên của nàng, thoáng chốc nói không ra lời. Qua hồi lâu, mới cúi đầu nói: “Ta…… Thư tiểu thư là đại tiểu thư tri thư đạt lễ, chờ ta lấy nàng ấy rồi, nói không chừng nàng ấy sẽ đồng ý, đồng ý……”
Bùi Quang Quang nghe vậy, đột nhiên cúi đầu xuống cắn một miếng lên mu bàn tay hắn. Tiền Khiêm Ích bị đau, vội vàng buông nàng ra, bưng lấy miệng vết thương hít một hơi khí lạnh, nhăn mặt nói: “Quang Quang, sao nàng lại cắn ta?”
“Ta cứ cắn huynh đấy, ta cắn chết tên xấu xa không biết xấu hổ nhà huynh!” Bùi Quang Quang gần như giận điên lên, nói: “Ta thích huynh, nhưng không có nghĩa là lời của huynh ta đều sẽ nghe! Mẹ ta nói rồi, chỉ có nam nhân hư mới muốn lấy nhiều vợ!”
Tiền Khiêm Ích á khẩu không trả lời được, chỉ lúng túng khẽ than: “Quang Quang, ta……”
Bùi Quang Quang lại không muốn nghe hắn nói thêm gì nữa, nhặt thùng gỗ lên liền bỏ chạy.
Tiền Khiêm Ích nhìn dấu răng trên mu bàn tay, mơ hồ cảm thấy mình dường như đã làm sai cái gì.
***
Ngày hôm đó, Tiền Khiêm Ích đi Thấm Phương Trai mua mực, trên đường trở về đúng lúc trông thấy Bùi Tú Mẫn một mình đi vào một ngõ hẻm. Tiền Khiêm Ích nhìn nhìn trước sau, cảm thấy hiếu kỳ, liền lặng lẽ đi theo, một đường theo tới chỗ sâu trong ngõ nhỏ, thấy Bùi Tú Mẫn dừng lại, lúc này mới trốn vào trong một ngôi nhà không ló đầu ra ngoài xem.
Bên kia Bùi Tú Mẫn đứng một mình trong chốc lát, không quá bao lâu, một người nam nhân đi ra từ trong một ngôi nhà khác. Tiền Khiêm Ích thò đầu từ sau bức tường ra nhìn coi, chỉ nghĩ Bùi đại nương này chẳng lẽ đến gặp nhân tình? Vừa nghĩ như vậy, hắn không tự chủ được mà liếc nhìn người nam nhân kia một cái, vừa nhìn liền có cảm giác quen thuộc khó hiểu. Qua một lúc mới nhớ ra, người này không phải chính là tiểu tư đi theo bên kiệu của Thư thừa tướng ư!
“Gia phân phó, bảo các người mau chóng rời xa kinh thành nhanh một chút!” Nam nhân nhẹ ho một tiếng, lấy từ trong lòng ra một gói đồ, chậm rãi mở ra, lại nói: “Những ngân lượng này, coi như là gia cho để làm của hồi môn.”
Bùi Tú Mẫn nhìn thoáng qua ngân lượng trong tay hắn, hừ một tiếng nói: “Năm đó Bùi Tú Mẫn ta có bao nhiêu bạc mà chưa từng thấy qua, chút tiền này, để ông ta lưu lại mua son phấn cho phu nhân và nữ nhi của mình đi!”
Nam nhân hiển nhiên không ngờ tới bà sẽ như vậy, thấy bà sau khi nói xong liền muốn quay đầu đi ra ngoài, vội vàng kéo bà lại uy hiếp nói: “Hôm nay số bạc này, bà muốn cũng phải lấy, bà không muốn cũng phải lấy. Về phần sau này, hoặc là bà đi theo con gái cùng đến Lĩnh Nam, hoặc là tự mình quay về quê hương, chỉ cần không xuất hiện ở kinh thành, tướng gia tự nhiên sẽ không đến gây khó dễ cho bà!”
Bùi Tú Mẫn tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, oán hận nhận lấy bao bạc kia, nhổ nước bọt nói: “Ngươi trở về nói với ông ta, năm đó Bùi Tú Mẫn ta bị mù mắt mới đi theo ông! Tên súc sinh này, sớm muộn gì cũng sẽ gặp phải báo ứng!”
“Việc này thứ cho tại hạ bất lực.” Nam nhân không kiêu ngạo không siểm nịnh chắp tay lại: “Tại hạ chỉ nghe lệnh của tướng gia.”
Nói xong, hắn liền xoay người đi vào ngôi nhà bên cạnh.
Bùi Tú Mẫn căm hận nện bao bạc xuống nền đất, quay người đi hai bước, lại trở lại nhặt lên, gói kỹ, vừa lẩm bẩm: “Chút tiền này giữ lại xây phòng ở mới cho nữ nhi nữ tế(4).” Nói xong lại thấy không cam lòng mắng hai tiếng, “Thư sinh không một người nào tốt, cha ơi cha, con thật sự hối hận vì không nghe lời cha!”
Tiền Khiêm Ích đứng chờ đến khi Bùi Tú Mẫn rời khỏi mới từ trong ngôi nhà trống đi ra, bao giấy đựng mực đã sớm bị hắn làm cho nhăn nhúm. Hắn nhìn phương hướng Bùi Tú Mẫn rời đi, đột nhiên cảm thấy trước mặt mở rộng một cánh cửa lớn.
______________________________________________
(1) Trọng chấn kỳ cổ (重振旗鼓): nghĩa là sau khi trải qua thất bại, người ta chấn chỉnh lại năng lực, sẵn sàng để làm điều đó một lần nữa. Nguồn: http://baike.baidu.com/
(2) Giải ngữ hoa (解语花): giải là giảng giải, khuyên giải; ngữ là lời nói, ngôn ngữ; hoa ở đây có nghĩa là người đẹp.
(3) Không rõ triều đại bên Trung thế nào, ở Việt Nam, vào triều Nguyễn, vua Thánh Tổ (Minh Mạng) quy định lại danh hiệu và phẩm trật các quan trong Viện Hàn lâm như sau:
Chánh tam phẩm: Chưởng viện học sĩ, Trực học sĩ
Chánh tứ phẩm: Thị độc học sĩ
Tòng tứ phẩm: Thị giảng học sĩ
Chánh ngũ phẩm: Hàn lâm viện thị độc
Tòng ngũ phẩm: Hàn lâm viện thị giảng, Thừa chỉ
Chánh lục phẩm: Hàn lâm viện trước tác
Tòng lục phẩm: Hàn lâm viện tu soạn
Chánh thất phẩm: Hàn lâm viện biên tu
Tòng thất phẩm: Hàn lâm viện kiểm thảo
Chánh bát phẩm: Hàn lâm viện điển tịch (sau đổi là kiểm tịch)
Tòng bát phẩm: Hàn lâm viện điển bạ (sau đổi là kiểm bạ)
Chánh cửu phẩm: Hàn lâm viện cung phụng
Tòng cửu phẩm: Hàn lâm viện đãi chiếu
Lương bổng nhà vua định từ chánh tam phẩm mỗi năm tiền 150 quan, gạo 120 phương, tiền xuân phúc 20 quan, rút dần xuống cho tới tòng cửu phẩm mỗi năm 18 quan tiền lương, 16 phương gạo và tiền xuân phúc 4 quan
(4) Nữ nhi nữ tế: con gái con rể ^^
Bình luận truyện