Ngôi Sao Bảy Cánh
Chương 59
Danh sách vòng loại
Sau năm điểm dừng, qua năm thành phố, buổi thử giọng của 《 Tân kỷ niên ban nhạc 》 chính thức kết thúc.
Trong tất cả các ban nhạc tham gia buổi thử giọng, chỉ có 30 ban nhạc được vào vòng thi đấu. Vào đêm thứ hai sau buổi thử giọng —— Tổ chương trình sẽ công bố danh sách cuối cùng trên trang web.
Trong lúc chờ thông báo, Lục Duyên nghiêm túc học múa quảng trường, không ngờ lại mở ra một con đường mới, một thú vui mới trong cuộc sống, nổi bật giữa một đám bác gái chị gái bạn nhảy quảng trường, rồi cùng anh Vĩ trở thành song cao thủ múa quảng trường trong công viên nhỏ khu 7.
Hôm nay Lục Duyên lại thay quần áo, mang theo chiếc quạt Thái Cực Quyền màu đỏ, hỏi Tiêu Hành có muốn chuẩn bị một chút trước khi đến công viên không.
“Anh đã ngồi đây gõ một ngày rồi.” Lục Duyên nói.
“Ừm.”
“Đi công viên hoạt động không?”
Lần này Tiêu Hành không còn thản nhiên “Ừm” nữa, mi mắt rũ xuống, điếu thuốc lắc lư tỏ rõ: Lão tử không vui.
Tình huống mà Lục Duyên nói anh đều có thể phản ứng không xảy ra trong thời gian Tiêu Hành gõ mã.
Lục Duyên bước tới, gỡ con chuột ra khỏi tay anh.
Tiêu Hành lúc này mới giương mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: “Ngoan.”
Lục Duyên vô cùng hoài nghi ngày thường ngoài miệng nói thích, thực tế anh thích nhất là cái máy tính màn hình 21 inch trước mặt, lúc làm việc sẽ không nghe ai nói.
“Anh muốn lao lực tới chết sao, hay là muốn dành cả đời cho máy tính,” Lục Duyên dựa vào bàn máy tính nói, “Cơ bụng tám múi gần như thành sáu múi rồi này.”
Tiêu Hành cắn điếu thuốc dừng một chút: “Lại đây.”
Lục Duyên hơi hơi nhích qua, “Làm gì?”
Tay cầm chuột của Tiêu Hành đã trống trơn, trực tiếp buông tay xuống, sau đó mở vạt áo, kéo áo lên trên, bắt lấy tay Lục Duyên: “Đếm rõ ràng, mấy khối, tám hay là sáu.”
Lục Duyên ấn ngón tay lên cơ bụng hơi cứng.
Tiêu Hành buông tay, thả vạt áo che đi đường cơ trơn bóng liếc hắn một cái, lười biếng ngả người ra sau: “Ai nói không rèn luyện… Buổi tối tập thể dục trên người em còn chưa đủ sao?”
Lục Duyên rút tay về, muốn nói anh là đồ lưu manh sao, nhưng vẫn thành thật đưa tay sờ lên cơ bụng của Tiêu Hành thêm hai cái.
Giây tiếp theo bị Tiêu Hành bóp eo ôm vào lòng ngực.
Lục Duyên khóa ngồi trên người anh, lưng tựa vào mép bàn máy tính.
Lục Duyên không mạnh bằng anh, chỉ có thể để tay Tiêu Hành từ trên eo trượt xuống từng tấc từng tấc một, cuối cùng nhấc nhẹ khóa thắt lưng lên, nhéo dây kéo nói: “Không phải muốn anh rèn luyện sao, làm ngay bây giờ đi.”
“… Fuck,” Lục Duyên vừa mới tắm xong, tay Tiêu Hành vừa động hai lần, lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
Được nửa đường, Tiêu Hành nhấc cằm, ý bảo hắn chống mặt bàn.
Lục Duyên dùng ngón tay nắm chặt mép bàn, nhìn Tiêu Hành từ từ ngồi xổm xuống, từ góc độ của hắn chỉ có thể nhìn thấy màu đen trên đỉnh đầu của người đàn ông, xuống đến đường viền cổ áo, người đàn ông cơ hồ nửa quỳ ở trước mặt hắn, không thể nhìn thấy gì cả.
Tiêu Hành luôn mang theo một chút kiêu ngạo thà gãy chứ không chịu cong, thậm chí Lục Duyên nhớ lại sau khi xác nhận quan hệ, người này luôn tỏ ra thản nhiên, nhưng trên thực tế lại chiếm địa vị chủ đạo trong mối quan hệ này. Nhưng khi Tiêu Hành làm chuyện này, Lục Duyên chỉ cảm thấy một loại “Đầu hàng”.
Người đàn ông quỳ xuống trước mặt, như thể đang cúi đầu trước hắn.
Không một người đàn ông nào có thể cưỡng lại cảnh tượng này, Lục Duyên nhắm mắt lại, hai tay đột nhiên siết chặt, không khỏi vươn tay túm tóc người đàn ông.
Khi định thần lại, bên tai có tiếng kéo giấy.
Tiêu Hành cầm giấy lung tung giúp hắn lau một hồi, liếm chất lỏng nơi khóe miệng, hỏi: “Lên giường không?”
Lục Duyên cầm lấy quả cầu giấy, quả quyết: “Không được, em có hẹn với anh Vĩ rồi.”
Tiêu Hành nhíu mày: “Nghiện múa quảng trường luôn rồi à?”
“Nồi cơm điện ở nhà dùng không tốt lắm,” Lục Duyên vừa nói vừa chỉ tay vào chiếc nồi đã đun sôi nửa giờ gần như làm cơm cháy thành lớp vỏ gạo, “Anh không phát hiện gần nhất nó bắt đầu cáu kỉnh sao.”
“…”
Lục Duyên: “Lần trước chiếc xe đạp tạm nhường cho họ Hoàng kia, nồi cơm này phải là của lão tử.”
Tiêu Hành im lặng.
Lục Duyên lại nói: “Anh qua giúp xem âm hưởng, hôm nay sư phụ âm hưởng có việc.”
Mười phút sau, trên quảng trường công viên.
XH, một bậc thầy lập trình thế hệ, ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhựa thiếu chân, động một phát liền có thể ngã về phía sau.
Làn gió buổi tối lay động áo anh, bên cạnh là một chiếc loa ba chiều ngoài trời.
Tiêu Hành ngồi đó sắc mặt không được tốt lắm, cho đến khi có người hét lên: “Sư phụ —— Chuyển, bài này không nhảy được!”
“Mở bài dành cho các thím You are my little apple!”
Trong số đó có tiếng của Lục Duyên: “Đổi bài đi!”
Tiêu Hành vươn tay trên bàn điều khiển, nhấn một bài hát.
Tiêu Hành ngồi ở một bên, sợ mình nghe không nổi, cúi đầu tìm game chơi.
Anh đã chơi Sudoku trong nửa giờ, nhưng bị gián đoạn bởi lời nhắc cuộc gọi.
Trạch Trang Chí vừa lái xe qua Hạ Thành, trên xe chở mấy thùng hoa quả, cảm giác như đang về quê thăm họ hàng: “Lão đại, anh có ở trong tòa nhà nát đó không? Em qua đưa anh ít đồ.”
Sau khi bài hát được phát, vừa vặn khoảng cách là hai giây.
Tiêu Hành nói trong khoảng trống này: “Không có ở.”
Trạch Trang Chí: “Vậy anh đang ở đâu ——” Trạch Trang Chí nói đến đây, giọng hát hoang dại phát ra từ loa, cậu “Đụ” một tiếng, “Cái quái gì vậy!”
Tiêu Hành: “Quốc phong chói lọi nhất, chưa nghe qua bao giờ à?”
Trạch Trang Chí: “…”
Trạch Trang Chí đạp thắng, trực tiếp dừng xe lại: “Nghe âm thanh này, anh bây giờ sẽ không trúng gió thành người trung niên, người già chứ ——”
Tiêu Hành không muốn nhiều lời với cậu nữa, cắt ngang: “Vừa lúc, đang định mấy ngày nữa tới tìm cậu.”
Khi nói chuyện Tiêu Hành đứng dậy, đi đến rìa quảng trường, đi ngang qua đài phun nước ngoài trời, đứa trẻ dẫm dép lê lẹp bẹp lẹp bẹp chạy ngang qua anh.
“Có việc gì thì cứ gọi điện thoại là được,” Trạch Trang Chí lại nói, “Chuyện gì vậy, nói đi, người anh em này sẽ làm giúp anh.”
Tiêu Hành không cùng cậu nói nhảm: “Tôi nhớ ông nội của cậu là bác sĩ phục hồi chức năng phải không?”
Trạch Trang Chí: “Sao anh nhớ được vậy?”
Tiêu Hành: “Chính cậu nói khi còn nhỏ bị tai nạn xe cộ tìm được đường sống trong chỗ chết, quên rồi sao.”
Trạch Trang Chí khi còn nhỏ bị tai nạn xe cộ, không biết câu chuyện này có phải bịa ra hay không, tóm lại khi Trạch Trang Chí nhắc đến, nói rằng thiếu chút nữa đã ngồi xe lăn cả đời.
Sau đó dựa vào phục hồi chức năng, qua vài năm đã được điều chỉnh ổn.
Lúc học cao trung còn có thể chơi một vài trận bóng rổ với bọn họ, nhưng kỹ thuật hơi tệ, chưa bao giờ thắng.
Trạch Trang Chí không biết sao chủ đề lại chuyển hướng đến ông nội: “Sao vậy, lão đại xảy ra chuyện gì à?”
Tiêu Hành im lặng một lúc: “Không phải tôi.” Là chị dâu của cậu, người không thể khiêng nổi vật liệu trong xưởng thép.
“Ông cụ nhà em vừa nghỉ hưu cách đây vài năm, nghe ba nói vẫn có rất nhiều người tìm ông ấy, nhưng ông ấy hiếm khi chữa. Anh nhớ không lầm đâu, đúng là khoa phục hồi chức năng.” Trạch Trang Chí muốn tiếp tục hỏi, “Người bạn kia tình hình thế nào? Em giúp anh hỏi một chút.”
“Tay bị thương.” Tiêu Hành vẫn cảm thấy khó chịu khi nhắc đến.
Anh không thể không nhớ đến đoạn video đã xem trên máy tính cũ của Lục Duyên.
Chàng trai trẻ đầy sức sống đứng trên sân khấu, tràn ngập ánh sáng.
Dù bây giờ đã là ca sĩ hát chính, người này vẫn có thể đứng trên sân khấu và tỏa sáng… Nhưng nếu chọn ca hát, thì khác gì không biết chơi ghi-ta mà chỉ biết hát.
Tại concert kỷ niệm 4 năm, phần giữa có một đoạn Đại Pháo solo, Hoàng Mao đứng trên sân khấu vừa đàn vừa hát, tuy hát bình thường nhưng Tiêu Hành vẫn không dám nghĩ Lục Duyên ngồi xổm trên loa, dưới ánh sáng tối, nhìn chằm chằm xuống xoay micro trong lòng như suy nghĩ gì đó.
Tiêu Hành nhận thấy nhảy quảng trường trở nên yên tĩnh hơn, sắp tới giờ khiêu vũ kết thúc, anh để lại một câu “Hôm khác đến thăm nhà” rồi cúp điện thoại.
Hôm nay, bài nhảy quảng trường của Lục Duyên đã tiến bộ hơn rất nhiều, Tiêu Hành nhìn qua thấy Lục Duyên đang bị một đám bác gái vây quanh bàn luận về nhảy quảng trường: “Tiểu Lục à, dì luôn không thể làm động tác này, vòng —— Đúng rồi, là vòng thế này, thay đổi có được không.”
Lục Duyên phe phẩy quạt Thái Cực Quyền, giải thích chuyển động chậm ngay tại chỗ.
“…”
Lục Duyên giảng giải xong, người trên quảng trường gần như giải tản hết.
Vừa gửi tin nhắn cho Lý Chấn vừa đi về phía Tiêu Hành, lắc điện thoại nói: “Lý Chấn mới vừa gọi, danh sách thử giọng sẽ được công bố vào tối nay, hỏi có đi ăn khuya không, anh đi chứ.”
Tiêu Hành biết Lục Duyên thay đổi phương pháp muốn anh ra ngoài thường xuyên hơn: “Đi thì có phần thưởng gì không?”
“Làm người không thể quá tham lam,” Lục Duyên nói, “Bạn trai soái nhất trên thế giới còn muốn khen thưởng gì?”
“Kiểu thưởng cho bạn trai soái nhất thế giới là về nhà ngủ cùng.”
“… Anh có thể nghĩ cái khác được không?”
Tiêu Hành tsk một tiếng, lên án:
—— “Làm người không thể chỉ lo nói sảng xong liền trở mặt không nhận người.”
Lục Duyên giả vờ không nghe thấy.
Khi Lục Duyên cùng Tiêu Hành đi qua, Lý Chấn đã đợi ở tiệm lẩu từ lâu.
Sau cuộc thi thử giọng, một số thành viên ban nhạc bận việc riêng, Lý Chấn đến cửa hàng đàn tham gia lớp học, Hứa Diệp phải làm bài tập của kỳ nghỉ. Ngoại trừ Đại Pháo theo hắn suốt ngày, hắn đi đâu cũng sẽ đi theo.
Trước khi danh sách chọn lọc được công bố, các nhóm nhạc càng tò mò lựa chọn như thế nào.
“Bây giờ đều không bỏ phiếu trực tiếp sao?” Trên bàn cơm, Lý Chấn ngửa đầu rót một chai bia tiếp theo, “Kiểu như này, khán giả bấm nút ở phía dưới, thích ai thì bình chọn, có thể người hướng dẫn còn phải quay vòng trước khi lên sân khấu.”
Đại Pháo như một sự dao động của kỷ nguyên mới, phun tào nói: “Anh Chấn à, anh đang xem chương trình tài năng ở thời đại nào vậy?”
Đại Pháo mở điện thoại, bên trong có một phần mềm: “Bây giờ là thế giới ra mắt trưng cầu dân ý.”
Lục Duyên nhìn một chút nói: “Có bao nhiêu đội nữ chọn?”
Đại Pháo: “Mười một!”
Lục Duyên: “Đại Pháo, nhìn không ra, cậu rất có tố chất idol nha.”
Nói đến đây, Đại Pháo nhân tiện kéo phiếu cho mười một chị gái trẻ xinh đẹp: “Mọi người có tài khoản video XX không, bình chọn cho các cô ấy đi.”
Hứa Diệp và Đại Pháo có thẩm mỹ trái ngược nhau, hai người còn đối lập, suýt chút nữa đã cãi nhau tại chỗ, chủ đề càng ngày càng quanh co.
Hứa Diệp hét lên: “Anh Chấn, anh nói xem, cái nào xinh hơn!”
Lý Chấn nhìn qua một cái: “Tôi sao, tôi là người thô tục, thích cái thứ ba, xinh đẹp.”
Người thứ ba hiển nhiên không ở trong trận doanh của Hứa Diệp, Hứa Diệp quay đầu lại hỏi hai người vừa đến: “Hai người thì sao?”
Dưới ánh mắt thiêu đốt của đồng đội.
Lục Duyên dùng góc bàn mở một chai bia, nắp bia rơi trên mặt đất lăn hai lần.
Lục Duyên: “Tôi không thích phụ nữ.”
Tiêu Hành: “Tôi cũng không thích phụ nữ.”
Hứa Diệp: “…”
Lý Chấn: “…”
Đại Pháo: “……”
Cậu điên rồi mới dám nghĩ đến chuyện hỏi hai người này!
Dù không ai nhắc đến việc thi tuyển có đậu được hay không, nhưng trong bữa cơm vẫn có chút lo lắng, như chờ thông báo sau khi thi xong.
Vài người đặt đũa xuống, dừng lại.
Mười giờ.
Trang web chính thức của《 Tân kỷ niên ban nhạc 》đã cập nhật danh sách rút gọn, yêu cầu hệ thống cạnh tranh.
Hệ thống cuộc thi được viết ở hàng đầu, cuộc thi chủ yếu tập trung vào phần trình diễn và sáng tạo trên sân khấu, được chấm điểm qua các kênh giám khảo và bình chọn trực tuyến.
Xuống dưới là danh sách các mục.
Khi Lý Chấn lướt xuống, tốc độ cực kỳ chậm.
Tiệm lẩu hiển nhiên quá ồn ào, nhưng giờ khắc này mấy người bọn họ lại cảm thấy bên tai không có thanh âm, chỉ còn lại mấy chục hàng chữ đen trên nền trắng.
Lý Chấn từng bước từng bước kéo xuống, vừa nhìn thấy chính giữa liền dừng lại, kinh ngạc hét lên: “Hắc Đào! Có hy vọng rồi!”
Hắc Đào đã thể hiện tốt trong buổi thử giọng, không có gì ngạc nhiên khi họ lọt vào danh sách rút gọn.
Bên dưới chữ của ban nhạc Hắc Đào là tên của năm thành viên ban nhạc, sau bao nhiêu năm hoạt động trong thế giới ngầm, bọn họ lần đầu tiên có cơ hội nói với cả thế giới rằng: Đây là ban nhạc của chúng tôi, đây là tôi.
Danh sách đã qua hơn một nửa.
Lục Duyên vô thức nắm lấy tay Tiêu Hành, Tiêu Hành cũng giữ tay hắn.
Ngay khi danh sách rút gọn sắp lướt xuống phía dưới, rốt cuộc một vài chữ cái tiếng Anh quen thuộc cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt một mọi người, hai góc chữ V xuất hiện trước: Vent.
Sau năm điểm dừng, qua năm thành phố, buổi thử giọng của 《 Tân kỷ niên ban nhạc 》 chính thức kết thúc.
Trong tất cả các ban nhạc tham gia buổi thử giọng, chỉ có 30 ban nhạc được vào vòng thi đấu. Vào đêm thứ hai sau buổi thử giọng —— Tổ chương trình sẽ công bố danh sách cuối cùng trên trang web.
Trong lúc chờ thông báo, Lục Duyên nghiêm túc học múa quảng trường, không ngờ lại mở ra một con đường mới, một thú vui mới trong cuộc sống, nổi bật giữa một đám bác gái chị gái bạn nhảy quảng trường, rồi cùng anh Vĩ trở thành song cao thủ múa quảng trường trong công viên nhỏ khu 7.
Hôm nay Lục Duyên lại thay quần áo, mang theo chiếc quạt Thái Cực Quyền màu đỏ, hỏi Tiêu Hành có muốn chuẩn bị một chút trước khi đến công viên không.
“Anh đã ngồi đây gõ một ngày rồi.” Lục Duyên nói.
“Ừm.”
“Đi công viên hoạt động không?”
Lần này Tiêu Hành không còn thản nhiên “Ừm” nữa, mi mắt rũ xuống, điếu thuốc lắc lư tỏ rõ: Lão tử không vui.
Tình huống mà Lục Duyên nói anh đều có thể phản ứng không xảy ra trong thời gian Tiêu Hành gõ mã.
Lục Duyên bước tới, gỡ con chuột ra khỏi tay anh.
Tiêu Hành lúc này mới giương mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: “Ngoan.”
Lục Duyên vô cùng hoài nghi ngày thường ngoài miệng nói thích, thực tế anh thích nhất là cái máy tính màn hình 21 inch trước mặt, lúc làm việc sẽ không nghe ai nói.
“Anh muốn lao lực tới chết sao, hay là muốn dành cả đời cho máy tính,” Lục Duyên dựa vào bàn máy tính nói, “Cơ bụng tám múi gần như thành sáu múi rồi này.”
Tiêu Hành cắn điếu thuốc dừng một chút: “Lại đây.”
Lục Duyên hơi hơi nhích qua, “Làm gì?”
Tay cầm chuột của Tiêu Hành đã trống trơn, trực tiếp buông tay xuống, sau đó mở vạt áo, kéo áo lên trên, bắt lấy tay Lục Duyên: “Đếm rõ ràng, mấy khối, tám hay là sáu.”
Lục Duyên ấn ngón tay lên cơ bụng hơi cứng.
Tiêu Hành buông tay, thả vạt áo che đi đường cơ trơn bóng liếc hắn một cái, lười biếng ngả người ra sau: “Ai nói không rèn luyện… Buổi tối tập thể dục trên người em còn chưa đủ sao?”
Lục Duyên rút tay về, muốn nói anh là đồ lưu manh sao, nhưng vẫn thành thật đưa tay sờ lên cơ bụng của Tiêu Hành thêm hai cái.
Giây tiếp theo bị Tiêu Hành bóp eo ôm vào lòng ngực.
Lục Duyên khóa ngồi trên người anh, lưng tựa vào mép bàn máy tính.
Lục Duyên không mạnh bằng anh, chỉ có thể để tay Tiêu Hành từ trên eo trượt xuống từng tấc từng tấc một, cuối cùng nhấc nhẹ khóa thắt lưng lên, nhéo dây kéo nói: “Không phải muốn anh rèn luyện sao, làm ngay bây giờ đi.”
“… Fuck,” Lục Duyên vừa mới tắm xong, tay Tiêu Hành vừa động hai lần, lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
Được nửa đường, Tiêu Hành nhấc cằm, ý bảo hắn chống mặt bàn.
Lục Duyên dùng ngón tay nắm chặt mép bàn, nhìn Tiêu Hành từ từ ngồi xổm xuống, từ góc độ của hắn chỉ có thể nhìn thấy màu đen trên đỉnh đầu của người đàn ông, xuống đến đường viền cổ áo, người đàn ông cơ hồ nửa quỳ ở trước mặt hắn, không thể nhìn thấy gì cả.
Tiêu Hành luôn mang theo một chút kiêu ngạo thà gãy chứ không chịu cong, thậm chí Lục Duyên nhớ lại sau khi xác nhận quan hệ, người này luôn tỏ ra thản nhiên, nhưng trên thực tế lại chiếm địa vị chủ đạo trong mối quan hệ này. Nhưng khi Tiêu Hành làm chuyện này, Lục Duyên chỉ cảm thấy một loại “Đầu hàng”.
Người đàn ông quỳ xuống trước mặt, như thể đang cúi đầu trước hắn.
Không một người đàn ông nào có thể cưỡng lại cảnh tượng này, Lục Duyên nhắm mắt lại, hai tay đột nhiên siết chặt, không khỏi vươn tay túm tóc người đàn ông.
Khi định thần lại, bên tai có tiếng kéo giấy.
Tiêu Hành cầm giấy lung tung giúp hắn lau một hồi, liếm chất lỏng nơi khóe miệng, hỏi: “Lên giường không?”
Lục Duyên cầm lấy quả cầu giấy, quả quyết: “Không được, em có hẹn với anh Vĩ rồi.”
Tiêu Hành nhíu mày: “Nghiện múa quảng trường luôn rồi à?”
“Nồi cơm điện ở nhà dùng không tốt lắm,” Lục Duyên vừa nói vừa chỉ tay vào chiếc nồi đã đun sôi nửa giờ gần như làm cơm cháy thành lớp vỏ gạo, “Anh không phát hiện gần nhất nó bắt đầu cáu kỉnh sao.”
“…”
Lục Duyên: “Lần trước chiếc xe đạp tạm nhường cho họ Hoàng kia, nồi cơm này phải là của lão tử.”
Tiêu Hành im lặng.
Lục Duyên lại nói: “Anh qua giúp xem âm hưởng, hôm nay sư phụ âm hưởng có việc.”
Mười phút sau, trên quảng trường công viên.
XH, một bậc thầy lập trình thế hệ, ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhựa thiếu chân, động một phát liền có thể ngã về phía sau.
Làn gió buổi tối lay động áo anh, bên cạnh là một chiếc loa ba chiều ngoài trời.
Tiêu Hành ngồi đó sắc mặt không được tốt lắm, cho đến khi có người hét lên: “Sư phụ —— Chuyển, bài này không nhảy được!”
“Mở bài dành cho các thím You are my little apple!”
Trong số đó có tiếng của Lục Duyên: “Đổi bài đi!”
Tiêu Hành vươn tay trên bàn điều khiển, nhấn một bài hát.
Tiêu Hành ngồi ở một bên, sợ mình nghe không nổi, cúi đầu tìm game chơi.
Anh đã chơi Sudoku trong nửa giờ, nhưng bị gián đoạn bởi lời nhắc cuộc gọi.
Trạch Trang Chí vừa lái xe qua Hạ Thành, trên xe chở mấy thùng hoa quả, cảm giác như đang về quê thăm họ hàng: “Lão đại, anh có ở trong tòa nhà nát đó không? Em qua đưa anh ít đồ.”
Sau khi bài hát được phát, vừa vặn khoảng cách là hai giây.
Tiêu Hành nói trong khoảng trống này: “Không có ở.”
Trạch Trang Chí: “Vậy anh đang ở đâu ——” Trạch Trang Chí nói đến đây, giọng hát hoang dại phát ra từ loa, cậu “Đụ” một tiếng, “Cái quái gì vậy!”
Tiêu Hành: “Quốc phong chói lọi nhất, chưa nghe qua bao giờ à?”
Trạch Trang Chí: “…”
Trạch Trang Chí đạp thắng, trực tiếp dừng xe lại: “Nghe âm thanh này, anh bây giờ sẽ không trúng gió thành người trung niên, người già chứ ——”
Tiêu Hành không muốn nhiều lời với cậu nữa, cắt ngang: “Vừa lúc, đang định mấy ngày nữa tới tìm cậu.”
Khi nói chuyện Tiêu Hành đứng dậy, đi đến rìa quảng trường, đi ngang qua đài phun nước ngoài trời, đứa trẻ dẫm dép lê lẹp bẹp lẹp bẹp chạy ngang qua anh.
“Có việc gì thì cứ gọi điện thoại là được,” Trạch Trang Chí lại nói, “Chuyện gì vậy, nói đi, người anh em này sẽ làm giúp anh.”
Tiêu Hành không cùng cậu nói nhảm: “Tôi nhớ ông nội của cậu là bác sĩ phục hồi chức năng phải không?”
Trạch Trang Chí: “Sao anh nhớ được vậy?”
Tiêu Hành: “Chính cậu nói khi còn nhỏ bị tai nạn xe cộ tìm được đường sống trong chỗ chết, quên rồi sao.”
Trạch Trang Chí khi còn nhỏ bị tai nạn xe cộ, không biết câu chuyện này có phải bịa ra hay không, tóm lại khi Trạch Trang Chí nhắc đến, nói rằng thiếu chút nữa đã ngồi xe lăn cả đời.
Sau đó dựa vào phục hồi chức năng, qua vài năm đã được điều chỉnh ổn.
Lúc học cao trung còn có thể chơi một vài trận bóng rổ với bọn họ, nhưng kỹ thuật hơi tệ, chưa bao giờ thắng.
Trạch Trang Chí không biết sao chủ đề lại chuyển hướng đến ông nội: “Sao vậy, lão đại xảy ra chuyện gì à?”
Tiêu Hành im lặng một lúc: “Không phải tôi.” Là chị dâu của cậu, người không thể khiêng nổi vật liệu trong xưởng thép.
“Ông cụ nhà em vừa nghỉ hưu cách đây vài năm, nghe ba nói vẫn có rất nhiều người tìm ông ấy, nhưng ông ấy hiếm khi chữa. Anh nhớ không lầm đâu, đúng là khoa phục hồi chức năng.” Trạch Trang Chí muốn tiếp tục hỏi, “Người bạn kia tình hình thế nào? Em giúp anh hỏi một chút.”
“Tay bị thương.” Tiêu Hành vẫn cảm thấy khó chịu khi nhắc đến.
Anh không thể không nhớ đến đoạn video đã xem trên máy tính cũ của Lục Duyên.
Chàng trai trẻ đầy sức sống đứng trên sân khấu, tràn ngập ánh sáng.
Dù bây giờ đã là ca sĩ hát chính, người này vẫn có thể đứng trên sân khấu và tỏa sáng… Nhưng nếu chọn ca hát, thì khác gì không biết chơi ghi-ta mà chỉ biết hát.
Tại concert kỷ niệm 4 năm, phần giữa có một đoạn Đại Pháo solo, Hoàng Mao đứng trên sân khấu vừa đàn vừa hát, tuy hát bình thường nhưng Tiêu Hành vẫn không dám nghĩ Lục Duyên ngồi xổm trên loa, dưới ánh sáng tối, nhìn chằm chằm xuống xoay micro trong lòng như suy nghĩ gì đó.
Tiêu Hành nhận thấy nhảy quảng trường trở nên yên tĩnh hơn, sắp tới giờ khiêu vũ kết thúc, anh để lại một câu “Hôm khác đến thăm nhà” rồi cúp điện thoại.
Hôm nay, bài nhảy quảng trường của Lục Duyên đã tiến bộ hơn rất nhiều, Tiêu Hành nhìn qua thấy Lục Duyên đang bị một đám bác gái vây quanh bàn luận về nhảy quảng trường: “Tiểu Lục à, dì luôn không thể làm động tác này, vòng —— Đúng rồi, là vòng thế này, thay đổi có được không.”
Lục Duyên phe phẩy quạt Thái Cực Quyền, giải thích chuyển động chậm ngay tại chỗ.
“…”
Lục Duyên giảng giải xong, người trên quảng trường gần như giải tản hết.
Vừa gửi tin nhắn cho Lý Chấn vừa đi về phía Tiêu Hành, lắc điện thoại nói: “Lý Chấn mới vừa gọi, danh sách thử giọng sẽ được công bố vào tối nay, hỏi có đi ăn khuya không, anh đi chứ.”
Tiêu Hành biết Lục Duyên thay đổi phương pháp muốn anh ra ngoài thường xuyên hơn: “Đi thì có phần thưởng gì không?”
“Làm người không thể quá tham lam,” Lục Duyên nói, “Bạn trai soái nhất trên thế giới còn muốn khen thưởng gì?”
“Kiểu thưởng cho bạn trai soái nhất thế giới là về nhà ngủ cùng.”
“… Anh có thể nghĩ cái khác được không?”
Tiêu Hành tsk một tiếng, lên án:
—— “Làm người không thể chỉ lo nói sảng xong liền trở mặt không nhận người.”
Lục Duyên giả vờ không nghe thấy.
Khi Lục Duyên cùng Tiêu Hành đi qua, Lý Chấn đã đợi ở tiệm lẩu từ lâu.
Sau cuộc thi thử giọng, một số thành viên ban nhạc bận việc riêng, Lý Chấn đến cửa hàng đàn tham gia lớp học, Hứa Diệp phải làm bài tập của kỳ nghỉ. Ngoại trừ Đại Pháo theo hắn suốt ngày, hắn đi đâu cũng sẽ đi theo.
Trước khi danh sách chọn lọc được công bố, các nhóm nhạc càng tò mò lựa chọn như thế nào.
“Bây giờ đều không bỏ phiếu trực tiếp sao?” Trên bàn cơm, Lý Chấn ngửa đầu rót một chai bia tiếp theo, “Kiểu như này, khán giả bấm nút ở phía dưới, thích ai thì bình chọn, có thể người hướng dẫn còn phải quay vòng trước khi lên sân khấu.”
Đại Pháo như một sự dao động của kỷ nguyên mới, phun tào nói: “Anh Chấn à, anh đang xem chương trình tài năng ở thời đại nào vậy?”
Đại Pháo mở điện thoại, bên trong có một phần mềm: “Bây giờ là thế giới ra mắt trưng cầu dân ý.”
Lục Duyên nhìn một chút nói: “Có bao nhiêu đội nữ chọn?”
Đại Pháo: “Mười một!”
Lục Duyên: “Đại Pháo, nhìn không ra, cậu rất có tố chất idol nha.”
Nói đến đây, Đại Pháo nhân tiện kéo phiếu cho mười một chị gái trẻ xinh đẹp: “Mọi người có tài khoản video XX không, bình chọn cho các cô ấy đi.”
Hứa Diệp và Đại Pháo có thẩm mỹ trái ngược nhau, hai người còn đối lập, suýt chút nữa đã cãi nhau tại chỗ, chủ đề càng ngày càng quanh co.
Hứa Diệp hét lên: “Anh Chấn, anh nói xem, cái nào xinh hơn!”
Lý Chấn nhìn qua một cái: “Tôi sao, tôi là người thô tục, thích cái thứ ba, xinh đẹp.”
Người thứ ba hiển nhiên không ở trong trận doanh của Hứa Diệp, Hứa Diệp quay đầu lại hỏi hai người vừa đến: “Hai người thì sao?”
Dưới ánh mắt thiêu đốt của đồng đội.
Lục Duyên dùng góc bàn mở một chai bia, nắp bia rơi trên mặt đất lăn hai lần.
Lục Duyên: “Tôi không thích phụ nữ.”
Tiêu Hành: “Tôi cũng không thích phụ nữ.”
Hứa Diệp: “…”
Lý Chấn: “…”
Đại Pháo: “……”
Cậu điên rồi mới dám nghĩ đến chuyện hỏi hai người này!
Dù không ai nhắc đến việc thi tuyển có đậu được hay không, nhưng trong bữa cơm vẫn có chút lo lắng, như chờ thông báo sau khi thi xong.
Vài người đặt đũa xuống, dừng lại.
Mười giờ.
Trang web chính thức của《 Tân kỷ niên ban nhạc 》đã cập nhật danh sách rút gọn, yêu cầu hệ thống cạnh tranh.
Hệ thống cuộc thi được viết ở hàng đầu, cuộc thi chủ yếu tập trung vào phần trình diễn và sáng tạo trên sân khấu, được chấm điểm qua các kênh giám khảo và bình chọn trực tuyến.
Xuống dưới là danh sách các mục.
Khi Lý Chấn lướt xuống, tốc độ cực kỳ chậm.
Tiệm lẩu hiển nhiên quá ồn ào, nhưng giờ khắc này mấy người bọn họ lại cảm thấy bên tai không có thanh âm, chỉ còn lại mấy chục hàng chữ đen trên nền trắng.
Lý Chấn từng bước từng bước kéo xuống, vừa nhìn thấy chính giữa liền dừng lại, kinh ngạc hét lên: “Hắc Đào! Có hy vọng rồi!”
Hắc Đào đã thể hiện tốt trong buổi thử giọng, không có gì ngạc nhiên khi họ lọt vào danh sách rút gọn.
Bên dưới chữ của ban nhạc Hắc Đào là tên của năm thành viên ban nhạc, sau bao nhiêu năm hoạt động trong thế giới ngầm, bọn họ lần đầu tiên có cơ hội nói với cả thế giới rằng: Đây là ban nhạc của chúng tôi, đây là tôi.
Danh sách đã qua hơn một nửa.
Lục Duyên vô thức nắm lấy tay Tiêu Hành, Tiêu Hành cũng giữ tay hắn.
Ngay khi danh sách rút gọn sắp lướt xuống phía dưới, rốt cuộc một vài chữ cái tiếng Anh quen thuộc cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt một mọi người, hai góc chữ V xuất hiện trước: Vent.
Bình luận truyện