Ngôn Của Anh

Chương 4: Khi say không biết sợ.



Chương 4: Khi say không biết sợ.
Chọn xong phòng ở quầy tiếp tân, Cố Văn Lan bèn xách Khê Ngôn đi, vào thang máy, qua hành lang, tìm phòng, quẹt thẻ, sau đó đóng cửa lại ném cô lên giường.
Anh bị giày vò nửa sống nửa chết, đứng thở hồng hộc.
Nhưng cái cô nàng say khướt này vẫn chưa hành hạ anh xong, cô giãy giụa bò khỏi giường định khập khễnh vào toilet.
Lúc này Cố Văn Lan mới thấy chân của cô không ổn, cau mày hỏi: "Chân cô sao vậy?"
Cả quãng đường đều bị đuổi, Khê Ngôn không vui lắm, hừ lạnh nói: "Tôi muốn đi tắm."
Cố Văn Lan cảm thấy hơi đau đầu rồi đây, "Tôi không hỏi cô đi đâu. Tôi hỏi chân cô sao vậy?"
Cô không trả lời, vào toilet đóng cửa lại.
Cố Văn Lan nhịn không được bèn thở dài.
Lần đầu gặp anh tưởng cô chỉ là một con thỏ con, không ngờ say rượu xong lại là một con thỏ con ầm ĩ phát sợ.
Cái kiểu nửa người nửa quỷ này thì tắm cái mọe gì được?
Cố Văn Lan quay người mở cửa toilet đang bị sương mù hóa, vừa mở cửa liền thấy cô đã cởi váy ra một nửa, anh khựng lại một lát rồi đóng sập cửa lại, đứng ngoài cố lấy lại bình tĩnh rồi lại mở cửa vào kéo váy Khê Ngôn lên rồi ôm cô ra khỏi toilet.
Suốt quá trình đó cô vẫn cố giãy giụa vài lần, bác sĩ Cố cuối cùng cũng hết kiên nhẫn, anh vỗ mông cô, nặng nề nói: "Cô yên phận chút đi, đừng ồn ào nữa."
Nói xong ấn cô lên trên giường.
Khê Ngôn ấm ức sờ mông, nhìn trộm anh một chút rồi nằm im.
Cố Văn Lan ngồi xổm xuống nâng chân phải của cô lên, sau đó anh cởi giày cao gót ra kiểm tra cẩn thận, bóp một phát rồi hỏi cô có đau không, đợi một lúc thì thấy cô không phản ứng bèn ngẩng đầu nhìn thì thấy cô đang nghiêm túc cúi mặt xuống nhìn anh.
Khi tầm mắt giao nhau, cô cười với anh theo tiềm thức tựa như hai người quen biết đã lâu, vẻ mặt của cô được lồng một tầng say mỏng, một đôi mắt như làn nước mùa thu mải miết nhìn anh, khi cười rộ lên mơ mơ hồ hồ.
Ấn đường của Cố Văn Lan nhảy lên, anh buông chân cô ra chậm chạp đứng dậy, đang định nói cô nghỉ ngơi đi thì chạm phải ánh mắt của cô một lần nữa, những gì đang định nói chợt kẹt nơi cổ họng, thế mà không thốt nên lời.
Ánh mắt của cô có ý vị rất sâu xa.
Quạt gió trong phòng vệ sinh quay vù vù chẳng khác nào khúc trợ tình, hai người nhìn nhau đăm đăm chẳng vì lí do gì hồi lâu, anh mới sờ mặt cô, đầu ngón tay trượt tới nâng cằm cô lên, vuốt ve.
Anh rũ mi mắt cười nhạt, "Ánh mắt thật đẹp."
Dễ khiến người ta rung động.
Khê Ngôn vẫn hơi say: "??"
Vừa rồi cô chỉ đang thất thần nhìn mặt anh thôi mà.
Có lẽ là do say rượu nên ánh mắt ngốc nghếch vì thất thần nhìn có vẻ mê ly linh động, vẻ mặt phơi phới tí xíu, kết hợp lại thành, dễ khiến người ta rung động.
Mà sự rung động này lại khiến vị bác sĩ nào đó đã cấm dục mấy năm đang cần chỗ phát tiết muốn phóng túng.
Cố Văn Lan rụt tay lại, lòng bàn tay từ từ đút vào túi quần, cuối cùng cũng lịch sự thốt ra câu kia: "Nghỉ ngơi đi." Anh quay người ra cửa, người đứng sau hoàn toàn không phát ra tiếng động nào.
Trong vài bước đi ngắn ngủi này, anh đã nghĩ tới ánh mắt vừa rồi của cô vô số lần tới mức xao động khôn nguôi, đúng lúc đi đến cửa anh bèn khựng lại.
Có những ý nghĩ chỉ cần lướt qua trong giây lát, lại có thể khiến ý chí dễ bị ăn mòn hơn cả cồn.
Anh quay lại nhìn người trên giường, nói: "Có muốn qua đây không?"
"..."
Dù sao...
Cô nhìn người ở cửa một lát rồi chậm rãi khom lưng cởi nốt chiếc giày còn lại ra, cẩn thận đặt hai chiếc giày thành một đôi ở cuối giường.
Qua đêm nay có lẽ sẽ không gặp lại anh nữa.
Cô đứng lên, hai chân trần trụi, dưới ánh đèn mờ nhạt dịu nhẹ, dưới ánh mắt u ám thâm trầm của anh, từ từ đi tới, mặc chiếc váy đỏ, nào khác đóa hoa nồng nàn đang nở rộ.
Nếu vậy, nếu vậy cô không cần phải kiêng dè nữa.
Cách Cố Văn Lan một bước nữa, anh bỗng dưng hóa thân thành một con thú, duỗi tay túm lấy cô ấn vào cửa, trước khi nụ hôn rơi xuống, anh hỏi:
"Có nhận ra tôi là ai không?"
Cô gật đầu, "Có."
"Biết mình đang làm gì không?"
"... Biết."
Rất tốt.
Còn chưa say đến độ ai cũng không nhận ra.
Lúc cô cởi chiếc váy dài ra, anh khe khẽ cắn cổ cô, mơ mơ hồ hồ hỏi: "Thích chiếc váy này tới vậy sao?" Hơi thở của anh nóng rực, chỉ cần phun nhẹ ra đã có thể thiêu đốt cả một đồng cỏ.
Cô run run, cắn môi không nói lời nào, chỉ phát ra tiếng ừ nho nhỏ từ cổ họng.
Cố Văn Lan vùi đầu vào cổ cô, lang thang hồi lâu bèn ngẩng đầu lên, chống một bàn tay ở ván cửa phía sau cô, ánh mắt dao động khắp người cô vương chút cảm xúc khó hiểu, giống như một thanh đao, dường như muốn cắt thứ gì đó trên người cô xuống.
Anh vẫn được coi là quần áo còn chỉnh tề, mà gương mặt cô đỏ bừng do hơi rượu, vẻ mặt chẳng mấy tỉnh táo, váy lột đến bên hông, trên thân chỉ có áo ngực đang che lấy cảnh xuân, làn da trắng noãn dưới ánh đèn lờ mờ trông rất mê người.
Sau lưng cô là ván cửa, tay trái ôm lấy khuỷu tay phải, hơi hơi cong lưng, đứng trước thân hình cao to của anh càng có vẻ nhỏ bé.
Ánh nhìn chăm chăm một lát nhưng dằng dặc chẳng khác nào một thế kỉ, cô mím môi, quyết đoán nhón chân, ngẩng đầu định hôn anh, anh nâng lấy eo cô cúi xuống phối hợp nụ hôn này.
Suốt quá trình, Khê Ngôn bị anh ôm vào toilet, quẹo vào phòng tắm, anh đóng cửa thủy tinh lại rồi tự tay mở nước ấm ra, nước chảy từ vòi hoa sen lúc ban đầu lạnh rồi nóng, phun ướt cả hai.
Hai thân thể dính sát vào nhau chiếu trên cửa thủy tinh, lờ mờ lờ mờ, từ khoảng cách mơ hồ ấy trông càng thêm dịu dàng quyến luyến.
Trong không gian bí ẩn sương mù hầm hập, một phòng mênh mông xuân sắc.
Khê Ngôn nhớ khi đó, chàng thiếu niên cũng ôm cô như vậy, cơ thể cao lớn áp sát người cô, trầm mặc cấy cày, đuôi lông mày nơi khóe mắt có chút sắc dục, nhưng hơn thế nữa là cô độc.
Cô bỗng dưng ôm chặt Cố Văn Lan, đặt cằm lên vai anh, lòng bàn tay cọ xát mấy khối cơ bắp, trên người anh đã thiếu đi sự yếu ớt ngày niên thiếu, hiện tại mỗi chỗ đều là năng lượng bừng bừng.
Vẫn trầm mặc như năm nào, nhưng ấm nóng.
Buổi sáng Cố Văn Lan dậy trước cô, anh có thói quen dậy sớm, sau khi tỉnh lại im lặng nhìn tình hình trên giường ba giây, sau đó đốt thuốc...
Khê Ngôn quay lưng về phía anh, cô nghiêng người nằm sát mép giường, trước khi mở mắt cô phải mất mười giây nhìn tường, chờ tới khi tỉnh hẳn và nhớ lại tất cả, cô lập tức quay người nhìn sang phía người bên cạnh ——
Anh đang hút thuốc, nhìn sang phía cô xuyên qua màn khói lượn lờ, cô hồi hộp tới nuốt nước miếng, chầm chậm quay người lại, trong lúc hốt hoảng muốn ngồi dậy bèn chống tay về phía trước, nhưng đằng trước tất cả chỉ là hư không, cho nên cô ngã xuống cái rầm.
Lúc ngã xuống cô không rên tiếng nào, có lẽ là bị dọa sợ luôn rồi chăng, trong khi nằm bẹp dí trên mặt đất, cuối cùng cô cũng nhớ lại hoàn chỉnh những ký ức ngày hôm qua, sau đó tổng kết lại ——
Khi say là không biết sợ.
Tối qua cô thừa cơ say rượu và bị sắc đẹp che mờ mất, lại nhờ một lòng can trường gan dạ, ngủ luôn với Cố Văn Lan.
Tình tiết tối qua cô vẫn còn nhớ, kể cả hình ảnh cô bị sắc đẹp hấp dẫn bèn liều chết cuốn lấy người Cố Văn Lan, có lẽ là lúc uống rượu không cẩn thận ngâm não sưng lên luôn rồi chăng... Bây giờ tỉnh táo rồi nhớ tới cô lại đau đớn vì cái con người bị sắc đẹp làm úng não tối qua —— thật là tâm hồn dại trai mà!
Hơn nữa tối qua lúc làm chuyện này, cô lại lấy câu "Người sống một đời phải biết tận hưởng lạc thú trước mắt" làm tư tưởng trung tâm, thế nên biểu hiện không khác gì vị chiến sĩ già đã từng nam chinh bắc chiến...
Vẻ mặt của Khê Ngôn không khác gì ăn phải *beep* cả.
Thế nên cô nằm trên mặt đất giả chết.
...
Cố Văn Lan thấy người bên kia không phát ra tiếng động nào bèn dập thuốc vào gạt tàn, quay đầu lại nhìn thì thấy cô đang nằm chết dí dưới đất.... bèn hỏi: "Dưới đất không lạnh à?"
Cô bao lấy người bằng chiếc chăn bông màu trắng, từ từ ngồi dậy, sửa sang lại mái tóc dài bù xù vì cuộc càn quét tối qua, sau đó nhìn nửa trên trần truồng của anh, suy nghĩ xem có nên phát biểu cảm tưởng hay không, cố gắng tỏ ra tùy ý tự nhiên chút —— "Chuyện đó, hợp tác vui vẻ."
"..."
Nói xong cô đã thấy răng đau rồi....
Sau đấy cô lại giả vờ bình tĩnh vừa cuốn chăn bông vừa tìm quần áo, cô ngồi xổm trên mặt đất hồi lâu, cái vị ngồi trên giường kia mới từ từ nói, "Quần áo của em ở toilet."
Khê Ngôn hốt hoảng nhảy vào toilet.
Sau khi cô rửa mặt xong và mặc quần áo chỉnh tề ra ngoài, xem cô còn ăn mặc ngăn nắp hơn ai đó kìa...
Cố Văn Lan hơi sửa lại cà vạt một chút, quay người cầm di động lên xem giờ, do dự hồi lâu nói với cô: "Chỗ bệnh viện còn việc, em ——"
Cô quả quyết trực tiếp nói: "Được rồi, hẹn gặp lại."
Cố Văn Lan suy nghĩ một lát cũng gật đầu.
Đây gần như là một loại chắc chắn về tâm lí, ngầm hiểu lẫn nhau của hai người.
Khê Ngôn đứng trong thang máy chợt nhớ ra một việc, "Đúng rồi, bữa cơm tối qua tôi sẽ trả lại tiền cho anh."
Cố Văn Lan nghiêng đầu hơi nghĩ ngợi bèn cười: "Tối qua là tôi lỡ hẹn, bữa cơm kia coi như bồi thường cho em vậy."
Khê Ngôn sợ anh sẽ nói, không cần, bữa cơm kia tôi mời. Nói như thế sẽ làm cô hiểu nhầm mất, chuyện đêm qua cũng coi như cô dùng để chống đỡ cho bữa cơm kia.
Dù sao một bữa ăn này cũng rất đắt.
Nhưng anh lại lấy cớ lỡ hẹn, cô rũ mi mắt cười cười.
Sáng sớm Cố Văn Lan đã phải tới bệnh viện nên hai người tạm biệt ở cửa khách sạn.
Trên đường đi cô nhìn số điện thoại của anh trong máy mình hồi lâu, do dự xem nên xóa hay chặn luôn,cho đến tận cửa nhà cô mới chọn chặn.
Buổi tối cô hẹn chú ba ra ngoài, quý nhân như chủ nhiệm Lý bận bịu cả ngày chân không chạm đất, cô cũng không còn cách nào khác là mời chú ba ăn bữa cơm ở gần bệnh viện, chủ yếu là có việc cần nhờ chú ấy.
Sau khi ăn xong cô bèn đưa phong bì cho chủ nhiệm Lý, "Chú ba, nhờ chú đưa cái này cho bác sĩ Cố giùm cháu."
Chú ba giật mình, cau mày nhìn: "... Thư tình?"
"Không phải ạ." Thật ra loại việc này cũng không cần giấu giếm làm gì, cô dứt khoát nói thật, "Cháu gặp mặt bác sĩ Cố hai lần, hai bữa cơm đều là anh ấy mời, cháu cảm thấy làm thế không ổn lắm nên trả lại tiền cho anh ấy."
"À." Chú ba như suy nghĩ gì, cái con nhóc ngốc nghếch này nhờ mình chuyển gì giùm, hoặc là thằng nhãi kia không chịu nhận, hoặc là hai lần gặp mặt hai người này cảm thấy không thể tiến thêm bước nữa, có lẽ cũng chỉ dừng ở mức này thôi, cũng có thể là đã có gì đó xảy ra.
Nếu không con nhóc này hoàn toàn có thể mời lại Cố Văn Lan, tìm cách tiến thêm một bước nữa với người ta mà.
Cố Văn Lan gần như đứng trên đài giải phẫu cả một ngày, buổi chiều lại phải khám gấp một ca, vội đến tận bây giờ, lúc anh rời khỏi phòng phẫu thuật trời cũng đã tối rồi, lại không thể nghỉ ngơi mà chạy tới phòng bệnh dặn dò bệnh nhân.
Có một y tá chạy tới chỗ anh, nói: "Rốt cuộc cũng tìm thấy anh rồi, bác sĩ Cố, chủ nhiệm Lý gọi anh ạ."
Cố Văn Lan phẫu thuật cả một ngày nên không có tâm trạng chơi bời gì nữa, anh lạnh mặt gật đầu, dặn y tá đứng cạnh hai câu rồi vừa đi vừa cởi áo blouse ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện