Ngôn Ngữ C Tu Tiên

Chương 143: Phiên Ngoại 1 Vở Kịch Luân Lý





“Em cảm thấy chúng ta cần ngồi xuống nói chuyện với nhau.”
Không ai đáp lại.
Lâm Tầm hững hờ vuốt lông Con Trỏ Chuột, trừng mắt: “3,2…”
Con Trỏ Chuột: “Meo.”
“Tao không nói mày.”
Lâm Tầm tiếp tục: “3,2…”
Đông Quân đối diện nói: “Được.”
“Tốt.” Lâm Tầm phát ra một tiếng tán thưởng, nhưng giọng nói lại lập tức nghiêm túc hẳn lên: “Còn thiếu một người, 3,2, 1…”
Không ai lên tiếng.
“Vậy tôi bắt đầu cấm quyền hạn.” Lâm Tầm thản nhiên nói.
— Bên cạnh có ánh sáng lấp lóe, rốt cuộc hình ảnh của Lạc Thần đã xuất hiện cạnh cái bàn, ngồi xuống.
Lâm Tầm nhìn Lạc nhà hắn.
Hình ảnh của đứa nhỏ này có thể sẽ biến hóa theo tâm trạng của nó.

Hôm nay nó biến thành một đứa trẻ tóc ngắn màu bạc, mặc áo khoác graffiti, trên tay cầm một cái ván trượt thật dài, bên cạnh gò má phải còn dán một miếng băng cá nhân, cũng đeo một cái bông tai đầu lâu màu bạc, phối hợp với ánh mắt lạnh nhạt, trên người viết vài chữ to “Tôi đang ở kỳ phản nghịch xin đừng chọc tôi”.
Lâm Tầm nhìn cậu ấy chằm chằm.
Nhìn chằm chằm một hồi, lại nhìn chằm chằm Đông Quân.
Lạc Thần mặt không biểu cảm.
Đông Quân nhẹ nhàng cong khóe môi.
Lâm Tầm gõ ngón tay lên bàn: “Bây giờ quan hệ của hai người còn tốt chứ?”
Lạc Thần: “Không tốt.”
Đông Quân: “Rất kém.”
Lâm Tầm hướng dẫn từng bước: “Vậy đối phương đã làm gì với hai người?”
Lạc Thần: “Anh ta cấm hết tất cả quyền hạn anh ta có thể cấm tôi.”

Đông Quân: “Sự tấn công của nó mang đến gánh nặng rất lớn cho thế giới giả tưởng.”
Lâm Tầm tựa lên lưng ghế sô pha, lại cảm thấy chỉ có Con Trỏ Chuột trong tay là sinh vật ngoan ngoãn duy nhất.
Cho nên, trong khoảng thời gian hắn nằm trong Quả Hạch, bạn trai và con trai hắn đã trở mặt thành thù — quan hệ trước kia của hai người bọn họ vẫn không tệ, Đông Quân sẽ làm ra hình tượng giả lập cho Lạc, có khi Lạc cũng sẽ ở cùng với Đông Quân, nếu Lâm Tầm tự khoe là cha của Lạc Thần, vậy chắc chắn Đông Quân cũng có thể được gọi là một người cha khác — bởi vì Lạc là do hai người bọn họ cùng nhau làm ra.
Kết quả hắn vừa chết, Lạc Thần cứ khẳng định là Đông Quân giết hắn, trở mặt.
Trong một tháng này, Lạc không thích Đông Quân đến mức nào? Có lẽ có thể so sánh với việc Đông Quân không thích Đông Thầm năm đó.
Mọi chuyện trên thế giới luôn luôn lặp lại.

Phong ba lần này đã chứng minh một chân lý, một người không thể rời khỏi gia đình lâu được, càng không thể để một ông chồng không thích nói chuyện ở cùng với một đứa con trai không thích nói chuyện lâu được, nếu không rất dễ gây ra mâu thuẫn, tiếp theo là lông gà đầy đất.
Lâm Tầm thả nhẹ giọng dỗ bọn họ: “Vậy bây giờ em đã tốt rồi, hai người có thể hòa nhau được không?”
“Về mặt chủ quan, anh cũng không muốn đoạn tuyệt với nó.” Đông Quân thản nhiên nói.”Việc này quyết định bởi suy nghĩ của nó.”
Lâm Tầm nhìn về phía Lạc Thần, sau đó nhìn vẻ mặt thờ ơ của thiếu niên ván trượt này: “Không thể.”
Lâm Tầm dịu dàng hỏi: “Vì sao?”
“Mặc dù tôi đã biết chân tướng.” Lạc Thần nhìn về phía Đông Quân: “Nhưng biểu hiện hành vi của người này khiến tôi không thể không xem kỹ anh ta một lần nữa.”
“Nếu như cậu không thực sự muốn tìm em ấy, nói với em ấy về chân tướng, tôi cũng sẽ không cấm cậu vào.” Đông Quân nói.
Lạc: “Cho nên anh cứ tự tiện chủ trương, tước đoạt hết quyền được biết của anh ấy? Ban đầu tôi cho rằng anh là hung thủ, cho nên muốn che giấu chân tướng.

Nhưng anh không phải, anh vẫn để anh ấy đắm chìm trong trí nhớ hư giả.”
“Lúc tôi cho rằng em ấy không thể chịu đựng thế giới hiện thực cho nên lựa chọn tự sát, chẳng lẽ tôi còn muốn nói cho em ấy biết chân tướng, để em ấy nhớ tới những gì đã quên, lại đau khổ một lần nữa sao?” Đông Quân thản nhiên nói: “Tôi không có cách nào đồng ý với logic của cậu.”
“Lấy lợi ích duy nhất của Lâm Tầm làm quy tắc chí cao vô thượng là mệnh lệnh tự tay anh viết cho tôi.” Lạc Thần nhìn thẳng Đông Quân: “Tôi cho rằng anh hiểu anh ấy, anh ấy có quyền được biết, sống ở thế giới hư giả là một sự sỉ nhục với anh ấy.”
“Cậu cho rằng mình yêu em ấy hơn tôi sao?” Đông Quân nói: “Tôi sẽ không để em ấy phải chịu bất kỳ tổn thương gì cả, bao gồm cả về mặt tâm lý.

Cậu chỉ là một máy móc không có tình cảm, không biết để một người tự sát nhớ ra lý do mình tự sát là việc đáng sợ thế nào.”
Lâm Tầm: “…”
Hai người, có phải đã quên mất chuyện gì rồi không?
“Anh đã để lộ mục đích rồi.” Lại nghe Lạc tiếp tục nói: “Anh ấy quên mất lý do tự sát, mà lý do tự sát là anh.

Chỉ cần anh ấy không nghĩ tới, anh sẽ có thể tiếp tục ở cùng với anh ấy.”
“Cậu hiểu tôi như vậy sao?” Đông Quân cười lạnh: “Cậu cũng đã để lộ mục đích rồi, cậu chỉ muốn em ấy nhớ ra chân tướng, sau đó thuận lý thành chương trục xuất tôi khỏi bên cạnh em ấy mà thôi.”
“Ờm…” Lâm Tầm lên tiếng.
Hai người nhìn về phía hắn.
“Tôi hiểu vì sao hai người cãi nhau.” Lâm Tầm chân thành nói: “Nhưng điều kiện đầu tiên của nó đã sai, tôi cũng không phải là tự sát, hai người có thể thay góc độ khác được không?”
“Có thể.” Lạc tiếp tục chuyển hướng Đông Quân: “Hành vi khích bác ly gián của anh làm cho người ta giận sôi, tôi dùng hình tượng ma vật xuất hiện trong thế giới giả lập, từ đầu tới đuôi không có cách nào liên lạc được với anh ấy.”
Đông Quân: “Cậu có thể lựa chọn không xâm lấn thế giới giả tưởng.

Những chuyện nguy hiểm em ấy gặp trong nửa tháng này đều có liên quan đến cậu.”
Lạc: “Chẳng lẽ cho tới nay người bị đánh không phải tôi sao?”
Đông Quân: “Đúng, nhưng cậu không có cảm giác đau, em ấy có.

Cậu không tính là người bị hại.”
“Cho dù không có thần kinh cảm giác đau.” Giọng điệu của Lạc dần dần kích động: “Anh đã quên mất việc mình thêu dệt vô cớ viết sai hệ thống tình cảm cho tôi sao?”
“Xin lỗi.” Đông Quân nói: “Tôi chi rằng module kia đã sớm ngưng dùng bởi vì sai lầm chồng chất rồi chứ.”
Lạc nói: “Tôi cũng cho rằng loại người như anh đã mất hết tất cả chức năng tình cảm vì lạnh lùng vô tình rồi chứ.”
“Ờm…” Lâm Tầm lên tiếng lần nữa.
Hai người kia lại nhìn về phía hắn.
“Không phải tôi cố ý muốn ngắt lời.” Lâm Tầm: “Chỉ là nhắc nhở một chút, hai người đã cãi nhau kiểu chỉ trích không có logic.”
“Anh cũng nhớ ra rồi.” Đông Quân nói: “Là em bảo muốn nói chuyện với hai bọn anh, chứ không phải đến để quan sát anh và Lạc tranh chấp.”
“Em rất vui vì cuối cùng anh đã nhớ lại.” Lâm Tầm nói: “Vậy bây giờ em muốn đưa ra một yêu cầu không ảnh hưởng đến tình hình — em hiểu động cơ của hai người, hai người đều không làm sai.

Cho nên hai người có thể giải trừ hiểu nhầm, khôi phục lại quan hệ một tháng trước không?”

Lạc: “Không thể.”
Lạc: “Một tháng trước tôi và anh ta đã mỗi người một ngả rồi.”
Đông Quân: “Có lẽ quan hệ của anh với cậu ấy chưa bao giờ hòa hợp.”
Được.
Đều được.
Hai người vui vẻ là được rồi.
Lâm Tầm cảm thấy mình hơi đau đầu, rất muốn trở lại Quả Hạch.
Nhưng mà…
Lâm Tầm nhìn kỹ bọn họ.
Nhưng mà quan hệ của hai người bọn họ vẫn tốt hơn Đông Quân và Đông Thầm rất nhiều, ít nhất còn đồng ý nói chuyện — cho dù là tranh chấp.

Nhớ năm đó, hai người kia còn chẳng thèm gật đầu với nhau.

Điều liên hệ duy nhất giữa hai người bọn họ chính là mẹ của Đông Quân.
Hơn nữa tính cách địa vị gia đình của hắn cũng hoàn toàn khác với mẹ Đông Quân.
Hắn lành lạnh nhìn hai người bọn họ, cảm thấy có thể vở kịch luân lý gia đình này đã diễn ra được một khoảng thời gian rồi.
Trầm mặc.
Trong trầm mặc, cuối cùng Lâm Tầm đã mở miệng: “Thật sự không thể sao?”
Giọng nói của Lạc hơi nhỏ đi chút: “…Không thể.”
Lâm Tầm: “Vậy tôi ra lệnh cho cậu có thể.”
Giống như là im ắng phản kháng, Lạc ngẩng đầu, trừng mắt nhìn hắn một cái như một tên ăn cháo đá bát.
Chỉ thấy Đông Quân cong đốt ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, trầm giọng nói: “Làm ma vật lâu rồi, ngay cả lễ phép cậu cũng không có sao?”
Lạc đỏ bừng mắt, quay đầu nhìn Đông Quân: “Anh ấy đánh tôi ròng rã một tháng, chẳng lẽ anh còn muốn nói chuyện giúp anh ấy sao?”
Lâm Tầm: “?”
Lạc, không phải vừa rồi cậu còn kiên quyết phân rõ giới hạn với Đông Quân sao?
Làm sao bây giờ lại bắt đầu lên án việc ác của tôi với anh ấy, cũng trông cậy vào anh ấy làm chỗ dựa cho cậu vậy?
Là trí tuệ nhân tạo nào vừa rồi còn luôn miệng nói “Lấy lợi ích của Lâm Tầm làm chuẩn tắc chí cao vô thượng duy nhất”?
Hắn không thể hiểu được tình hình bây giờ.
— trí tuệ nhân tạo khó hiểu.
Lâm Tầm: “Khụ.”
Đông Quân cau mày, nhìn Lạc Thần: “Em ấy vừa mới tỉnh, nếu cậu cứ tiếp tục cố tình gây sự, tôi chỉ có thể tắt máy cậu thôi.”
Lạc: “Anh không có quyền hạn này.”
Đông Quân: “Ở trong Quả Hạch, em ấy đã giao quyền hạn root cho tôi rồi.”
Lạc: “…”
Cậu ta nhìn Lâm Tầm, lại nhìn Đông Quân: “Module tình cảm của loài người các anh chính là cố tình gây sự như vậy sao?”
“Là lỗi của tôi.” Lâm Tầm ngắt lời hai người bọn họ, hắn sợ nếu cứ tiếp tục đối thoại kiểu này, con trai ngoan của hắn sẽ tự bế mất.
Hắn nói với Lạc: “Ngoan, đến chỗ tôi nào.”
Lạc suy nghĩ ba giây mới chậm rãi đứng dậy, dường như đuôi mắt còn tủi thân ửng đỏ.
Lâm Tầm lập tức mềm lòng, hắn sờ lên đầu Lạc Thần, vuốt vuốt mái tóc ngắn màu bạc của cậu ấy: “Là tôi không nhận ra cậu, về sau sẽ không như thế nữa.”
Lạc không nói gì, thế là Lâm Tầm tiếp tục nói: “Vương An Toàn đã tăng cường hệ thống an toàn rồi, tôi cũng sẽ bảo vệ mình thật tốt, lần sau sẽ không có chuyện này nữa.”
Lạc vẫn không nói gì.
Lâm Tầm chuyển hướng sang Đông Quân.

Đông Quân nhìn bọn họ, trong mắt có ý cười, Lâm Tầm âm thầm phỏng đoán mặc dù người này khua môi múa mép với Lạc một hồi, nghe giống như cũng rất tức giận, nhưng trên thực tế lại không so đo với cậu con trai đang giận dỗi.

Từ góc độ này mà nói, anh là một người rộng lượng.
Lúc hai mắt nhìn nhau, Đông Quân hơi nhướng mày với hắn, không biết vì sao Lâm Tầm luôn cảm thấy trên mặt người đàn ông này hiện ra một vẻ như xem trò vui.
Cho nên bây giờ đổi thành Đông Quân quan sát vở kịch luân lý gia đình rồi sao?
Thế là Lâm Tầm cúi đầu hôn lên trán Lạc: “Ngoan, đừng tức giận, cậu muốn làm cái gì? Tôi chơi với cậu.”

Lạc vẫn không nói một lời.
Kiên nhẫn của Lâm Tầm tuyên bố tan biến.
Hắn nắm tay Lạc, bắt đầu lấy vật chất dụ dỗ: “Rốt cuộc phải làm thế nào mới không giận nữa? Hôm nay cậu muốn cái gì cũng được.”
Đôi mắt Lạc giật giật, dường như có hy vọng.
Lâm Tầm nói khẽ: “Đang suy nghĩ gì?”
Lạc nhỏ giọng nói: “Trừ khi anh…”
Lâm Tầm: “Ừm?”
Lạc: “Trừ khi anh lấy thứ mình viết trong Quả Hạch ra cho tôi tăng cấp.”
Lâm Tầm: “…?”
Thứ cậu muốn không khác gì nhân vật phản diện đâu.
Hắn nghe thấy Đông Quân bên cạnh cười một tiếng trầm thấp.
Lâm Tầm nhắm mắt lại, ổn định tâm trạng muốn đánh con trai trong lòng mình, cố gắng để giọng nói dịu dàng nhất có thể: “Chỉ cần cái này?”
Lạc: “Hôm nay muốn.”
Lâm Tầm: “Được.”
Lạc: “Thật?”
Lâm Tầm: “Thật.”
Chỉ thấy ánh sáng trắng lóe ra trên người Lạc, mặt mày hớn hở, ngay cả màu đỏ tủi thân trong mắt cũng đã biến mất sạch sẽ, nào còn có dáng vẻ tức giận nữa.
Lâm Tầm thấy thế càng thêm khẳng định suy đoán của mình.
Lâm Tầm: “Cậu có thể đi, tôi về phòng sẽ tăng cấp cho cậu.”
Lạc Thần lộ ra một nụ cười thật to, bóng người biến mất tại chỗ: “Ngủ ngon!”
Ngay vừa rồi, trí tuệ nhân tạo này còn đang cường điệu mình yêu hắn cỡ nào.
— trí tuệ nhân tạo giảo hoạt.
Lâm Tầm trợn mắt, tựa ở trên ghế sa lon, bất lực nói: “Nó làm em tức chết.”
Đông Quân ngồi xuống bên cạnh hắn, ôm vào trong lòng: “Trí tuệ nhân tạo vì để tăng cấp, đều không từ thủ đoạn như thế.”
Lâm Tầm: “Ừm.

Nó căn bản không yêu em, nó chỉ thích thuật toán của em thôi, nhưng nó chọc tức em rồi.”
Đông Quân hôn lên tóc hắn: “Trong khoảng thời gian em chưa tỉnh lại, nó giống một tên điên.

Sau khi xác nhận em an toàn, nó mới có tâm trạng tính toán để mình tăng cấp — còn tức giận sao?”
Lâm Tầm: “Anh để em bình tĩnh một lát.”
Đông Quân cười: “Vậy em còn muốn nghe không?”
“Muốn.” Lâm Tầm: “Nhưng mà nam thần, anh có thể đừng cởi cúc áo của em được không?”
“Không thể.”
“Vì sao.”
“Bởi vì Lạc cũng chọc giận anh.” Đông Quân cắn vành tai của hắn, giọng nói rất thấp, giống hơi thở của dã thú nguy hiểm trong rừng đêm khuya: “Phạt em hôm nay không được nghĩ đến nó nữa.”
Lâm Tầm: “?”
Hello?
Nam thần này, có phải anh phạt nhầm người rồi không?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện