Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 105



Bạch Nhược Hy hít sâu một hơi. Cô
căng thẳng nắm chặt tay cầm, nén
giận lùi về sau.

Lưu Nguyệt càng được nước làm
tới. Bà ta đẩy giỏ hàng từng bước
từng bước ép sát lại, nghiến răng
nghiến lợi nói: “Cái loại con gái độc
địa như mày sao không bị đánh
chết vậy?”

“Hết hại em gái mình tới hại bạn
thân. Ai đụng phải mày đều xui hết
tám đời.

Bạch Nhược Hy cắn môi, bỗng đứng
lại không lùi nữa, tức giận trừng mắt
nhìn Lưu Nguyệt.

Mà Lưu Nguyệt chưa kịp dừng lại.
Hai xe đụng vào nhau khiến tay câm
đụng mạnh vào bụng bà ta.

“A.” Lưu Nguyệt bị dọa một trận rồi
xoa xoa bụng.

Bạch Nhược Hy tức giận: “Bà nói đủ
chưa?”

Trên mặt bà lướt qua tia xảo quyệt
rồi lập tức ôm chặt bụng kêu lên:
“Trời ơi, bụng của tôi.”

Bạch Liễu Hoa bị dọa tới nỗi gương
mặt thoáng chốc trắng bệch. Ông ta
vội vàng chạy qua dìu Lưu Nguyệt,
hoảng sợ hỏi: “Vợ à, bà sao rôi?”

“Nó, nó dùng xe đẩy đâm trúng
bụng tôi rồi.” Lưu Nguyệt vô cùng
đau đớn chỉ tay về phía Bạch Nhược
Hy.

“Con của chúng ta không sao chứ?”
Bạch Liễu Hoa sốt ruột đỡ bà ta.

Sắc mặt càng lúc càng trắng.
Con? Bạch Nhược Hy sững sờ.

Tiếng động thu hút không ít người
xung quanh. Đúng lúc Kiều Huyền
Thạc vừa cân xong ít trái cây, anh
liếc nhìn một màn trước mắt, sau
đó sải bước đi lại.

Bạch Liễu Hoa tức giận phừng
phừng, chỉ tay vào mặt Bạch Nhược
Hy hung hăng mắng: “Cái đồ súc
sinh trời đánh này, hại con tao rồi,
giờ còn muốn giết con chưa sinh
của tao. Mày… mày…”

Bạch Liễu Hoa tức giận tới nỗi giơ
tay lên muốn đánh.

Khoảnh khắc ông ta tới gần Bạch
Nhược Hy, Kiều Huyền Thạc đã nắm

chặt lấy cánh tay ông ta. Anh chỉ hơi
dùng sức mà Bạch Liễu Hoa đã đau
đớn gào lên: “Đau đau đau… Mau
buông tay.

Kiều Huyền Thạc liếc nhìn Lưu
Nguyệt đang giả vờ giả vịt đằng sau
một cái. Đã sắp năm mươi tuổi đầu
rồi mà còn mạo hiểm mang thai,
xem ra cũng rất liều mạng.

“Em không có đụng bà ta.”

Bạch Nhược Hy căng thẳng đi tới
bên cạnh Kiều Huyền Thạc. Hai tay
nắm chặt cánh tay anh. Cô rất sợ lời
mình nói không ai tin vì đã chịu đủ
mọi oan ức hiểu lầm từ người khác
rồi.

Giọng nói cô đều đang run rẩy. Cô
nhìn gương mặt lạnh lùng của Kiều

Huyền Thạc rồi giải thích: “Là do bà
ta cứ ép em lùi vê sau. Em vừa
ngừng lại bà ta liền bị đụng phải.
Hơn nữa cũng không có gì nghiêm
trọng. Bà ta…

Đột nhiên Lưu Nguyệt đau đớn kêu
to, ôm lấy bụng quỳ xuống: “Đau
quá, cứu con tôi với. Mau gọi xe cấp
cứu. Giúp tôi với…

Người bu lại xem càng lúc càng
đồng.

Kiều Huyền Thạc đẩy tay Bạch Liễu
Hoa ra.

Bạch Liễu Hoa sợ hãi, vội vàng chạy
tới bên cạnh Lưu Nguyệt rồi dìu bà
ta dậy. Nước mắt rơi từng giọt.

Tất cả mọi người đều thương cho

đôi vợ chồng già đang mang thai
này cho nên cứ chỉ chỉ trỏ trỏ Bạch
Nhược Hy.

Bạch Nhược Hy vội buông tay rồi lùi
về phía sau hai bước, rời xa Kiều
Huyền Thạc một chút. Cô sợ làn
sóng dư luận ồn ào này lan tới anh,
cũng sợ hình tượng không tốt đẹp
gì của bản thân làm ảnh hưởng tới
người đàn ông này.

Không cần biết thật hay giả, lúc này
phụ nữ đang mang thai là quan
trọng nhất.

Kiều Huyền Thạc phát hiện Bạch
Nhược Hy lùi về phía sau vài bước
nên vội vàng đi qua nắm lấy tay cô.

Bạch Nhược Hy cả kinh, lòng bàn
tay đây mồ hôi nhưng khi được đôi

bàn tay to lớn kia nắm chặt, hơi ấm
len lỏi vào trong lòng. Ngay cả cảm
giác an toàn cũng lan khắp cả tim
cô.

Cô căng thẳng nhìn Kiều Huyền
Thạc. Anh móc điện thoại trong túi
ra, nhấn số của Tinh Thần rồi nhỏ
giọng phân phó: “Tinh Thần, tới siêu
thị mang đồ của tôi về.”

Nói xong, anh liên ngắt máy rồi nhìn
về phía Bạch Liễu Hoa, nghiêm túc
nói: “Tôi chở mấy người đi bệnh
viện.”

Bạch Liễu Hoa vội vàng gật đầu.
Ngược lại Lưu Nguyệt đột nhiên
chột dạ lúng túng.

Kiêu Huyền Thạc giao giỏ hàng
trong tay Bạch Nhược Hy cho nhân

viên phục vụ rồi bình tĩnh dặn dò:
“Đợi chút nữa nếu có một người đàn
ông mặc đồ quân đội tới tính tiền
thì giao xe đồ này cho anh ta.”

Nhân viên phục vụ vội vàng gật đầu,
vừa căng thẳng vừa si mê nhìn Kiều
Huyền Thạc. Mặc dù anh chỉ mặc
đồ bình thường nhưng khí chất uy
nghiêm trên người vẫn khiến người
khác khiếp hãi.

Kiều Huyên Thạc dắt Bạch Nhược
Hy đi ra ngoài. Lúc đi ngang qua
Lưu Nguyệt và Bạch Liễu Hoa mới
lạnh lùng phun ra một câu: “Đi, đi tới
bệnh viện.”

Bạch Liễu Hoa căng thẳng hết sức
nên lập tức đỡ Lưu Nguyệt theo
sau.

Bạch Nhược Hy vừa đi vừa quay
đầu lại nhìn đôi vợ chồng phía sau,
trong lòng rất lo lắng. Cô sợ chỉ vì
một giây dừng chân của mình mà
hại chết đứa con trong bụng của
Lưu Nguyệt.

Đúng lúc này, Lưu Nguyệt nháy mắt
với Bạch Liễu Hoa, nhấp nháy môi:
“Em bé không sao.”

Bởi vì quá lo lắng nên Bạch Liễu
Hoa không để ý tới lời của Lưu
Nguyệt mà vẫn chăm chăm đỡ bà
ta đi theo sau Kiều Huyền Thạc.

Bệnh viện quân khu.
Bên ngoài phòng cấp cứu.

Bạch Nhược Hy căng thẳng nắm
chặt tay, cắn môi nhẫn nhịn.

Tiếng la hét thái quá của người đàn
bà trong phòng bệnh khiến cả tòa
nhà đều có thể nghe thấy.

“Trời đất ơi, ui da, đau chết mất.
Đau quá đau quá…

“Cái đồ vong ơn phụ nghĩa trời đánh
kia, mày hại con gái tao, giờ lại
muốn hại đứa con mới ba tháng của
tao…

“Tao nhất định không tha cho nó…
Cái con trời đánh này…

Bạch Liễu Hoa đau khổ ngồi xổm
trong góc. Hai tay vò tóc. Già rồi
mới có con nên ông ta đặt hết hy
vọng lên cái thai trong bụng Lưu
Nguyệt. Lúc nghe thấy tiếng kêu
đau đớn của Lưu Nguyệt, ông ta liên
hận không thể đánh cho Bạch

Nhược Hy một trận.

Nhưng nhìn thấy Kiều Huyền Thạc
đang đứng bên cạnh Bạch Nhược
Hy, ông ta lại yếu ớt lùi xuống, dựa
lên tường.

Bạch Nhược Hy cắn cắn môi rồi từ
từ đi tới trước mặt Bạch Liễu Hoa:
Vợ cha, bụng bà ta không sao đâu.”

“Mày cút xa chút cho tao. Bạch
Liễu Hoa tức giận hét một câu, nắm
tay run rẩy, hận không thể xông qua
đánh Bạch Nhược Hy.

Bạch Nhược Hy cắn môi, nắm chặt
tay, tức đến nỗi ngay cả một từ
cũng nói không thành lời.

Kiều Huyên Thạc châm chậm đi lên
trước nắm lấy tay cô. Cô hơi ngây

ra, quay đầu lại nhìn người đàn ông
đang đứng bên cạnh mình.

Bàn tay anh rất ấm, xoa xoa lòng
bàn tay cô rôi dịu dàng nắm lấy.
Gương mặt tuy nghiêm khắc nhưng
giọng điệu lại vô cùng dịu dàng:
“Bác sĩ sẽ giải thích cho ông ta.
Không cần lo.”

Lúc này, bác sĩ cũng đi ra. Bạch Liễu
Hoa lòng nóng như lửa đốt xông tới:
“Vợ con tôi thế nào rồi? Có làm sao
không?”

Kiều Huyên Thạc dắt tay Bạch
Nhược Hy cùng tiến lên phía trước.

Bác sĩ cấp cứu tháo khẩu trang
xuống, hừ lạnh một tiếng rồi lạnh
nhạt mở miệng: “Là bệnh viện nào
xác định tin mang thai vậy?”

Câu này khiến Bạch Liễu Hoa bàng
hoàng trợn mắt líu lưỡi.

Bác sĩ đút hai tay vào túi, bình tính
tiếp tục nói: “Vợ ông không có thai.
Còn chuyện tại sao bụng bà ta lại

đau như vậy, bây giờ chúng tôi còn
chưa tìm thấy dấu hiệu bất thường

naø.

“Không thể nào.” Bạch Liễu Hoa tức
giận hét lên, không dám tin mà lắc
đầu: “Không thể nào. Bác sĩ, ông
nghiêm túc kiểm tra cho rõ ràng. Vợ
tôi đã mang thai ba tháng rồi, đã hai
tháng mấy không có kinh nguyệt.
Hơn nữa còn nôn ọe.”

“Mới bốn mươi tám tuổi đã mãn
kinh, mau đi kiểm tra phụ khoa một
chút đi.” Bác sĩ lạnh nhạt vứt lại một
câu rồi lướt qua Bạch Liễu Hoa,

chuẩn bị rời đi.

Bạch Liễu Hoa vội vàng nắm lấy
cánh tay bác sĩ: “Bác sĩ à ông không
thể đi được. Có phải đứa bé bị đụng
trúng, sảy thai rồi, ông cố ý bao che
mới nói năng lung tung phải không?
Trước kia vợ tôi dùng que thử thai
thử mấy lần rồi. Rõ ràng đã có thai
rồi. Tháng này chúng tôi còn chuẩn
bị đi siêu âm nữa. Chỉ là…”

Ánh mắt bác sĩ lạnh đi vài phần,
giọng nói cũng nghiêm khắc hẳn
lên: “Vợ ông bị bệnh tiểu đường.
Que thử thai cho kết quả dương tính
là chuyện bình thường. Nếu ông
nghi ngờ lời tôi nói thì mời đi tới
bệnh viện khác mà kiểm tra.”

Nói xong, bác sĩ gạt tay Bạch Liễu
Hoa ra, đi ngang qua người ông ta

rồi rời khỏi.
Bạch Liễu Hoa nghệch mặt sững
sờ. Hai dòng nước mắt lăn dài trên

gò má.

Bạch Nhược Hy như trút bỏ được
gánh nặng, thở dài một hơi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện