Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 132



Chương 132 Màn đêm tươi đẹp

Luồng khí nóng rực tràn ngập căn
phòng ấm áp, ánh đèn vàng sáng
ngời.

Bạch Nhược Hy nhắm chặt mắt,
căng thẳng đến nỗi sắp phát điên.

Đầu óc trống rỗng.

Tim đập loạn nhịp, cảm thấy sẽ
ngạt thở bất cứ lúc nào, sẽ đột quy
mà chết, sẽ đập rộn lên mà chất.

Hơi thở của người đàn ông như
ngọn lửa thiêu đốt từng tế bào trên
cơ thể cô.

Trước giờ, cô không dám tưởng
tượng sẽ có một ngày như vậy.

Khi còn bé đã nói sau này lớn lên
muốn gả cho Kiều Huyền Thạc, lại

bị mẹ mắng xối xả một trận, từ đó
về sau cô không còn dám mơ tưởng
nữa.

Không dám mơ tưởng đến ngày trở
thành vợ chồng.

Rõ ràng hai người không có quan hệ
máu mủ, lại bị quan hệ của thế hệ
trước chụp cho chiếc mũ đạo đức.

Không thể ở bên anh trai, chỉ nghĩ
thôi cũng đã thấy vi phạm đạo đức.

Nhưng giờ phút này, cô lại bị anh Ba
không thể mơ tưởng đó đè xuống
giường vô cùng chân thật, làm
chuyện thân mật không kế hở với
CÓ:

Cô nên đẩy ra, nhưng lại không nỡ.

Chìm đắm đến nỗi không còn là bản
thân, trao trái tim cho anh, trao cơ
thể cho anh.

Cô cảm thấy trái tim đã nhảy lên cổ
họng, sẽ nổ tung bất cứ lúc nào.

Giọng nói khàn khàn của người đàn
ông như thần thú cấm dục ngàn
năm, hơi thở phì phò, trâm thấp hớp
hồn, thì thâm dỗ dành bên tai cô.

“Nhược Hy, đừng căng thẳng như
vậy.

Nhưng ai biết, anh còn căng thẳng
hơn cô gái trong lòng gấp trăm lần.

Bạch Nhược Hy mím môi, gật đầu.

Đêm nay thật đẹp…

Sáng tháng Tư.
Xuân về hoa nở, ánh nắng rạng rỡ.

Gió nhẹ ngọt ngào như mật, dịu
dàng như mây, mơn trớn mặt đất.

Một giấc mơ đẹp khiến người ta
mặt đỏ tim run.

Bạch Nhược Hy tỉnh lại từ trong mơ.
Lần đầu tiên mơ giấc mộng xuân.

Cô chớp mắt mấy cái, nhìn lên trân
nhà.

Hai tay chậm rãi thò vào chăn, sờ
lên cơ thể.

Chương 132 Màn đêm tươi đẹp
Giờ phút này không một mảnh vải.

Cô nghiêng đầu nhìn quanh căn
phòng, ngơ ngác nhíu mày…

Tối hôm qua rõ ràng là ở phòng cô,
vì sao sau khi tỉnh lại lại ở phòng
Kiêu Huyền Thạc.

Bạch Nhược Hy rời giường, phát
hiện quần áo của cô đã để rất gọn
bên giường.

Nhìn thấy cử chỉ tỉ mỉ này, Bạch
Nhược Hy không khỏi mím môi mỉm
cười, cảm thấy ấm áp từ đáy lòng.

Cô cầm lấy quần áo, quay người đi
vào phòng vệ sinh, rửa mặt chải
đầu.

Nửa tiếng sau.

Bạch Nhược Hy ởi ra từ phòng vệ
sinh, mặc bộ đồ đơn giản, tóc sấy
khô xõa trên bả vai, cả người tràn
trề sức sống, trong nháy mắt biến
thành thiếu nữ đầy sức sống.

Cô nhẹ nhàng đi ra ngoài xuống
nhà, dù ngượng ngùng nhưng vui vẻ,
nhìn ngóng tìm bóng dáng của Kiều
Huyền Thạc.

Xuống đến tâng một cũng không
nhìn thấy Kiêu Huyền Thạc.

Bạch Nhược Hy hơi thất vọng.

Khi đi đến bàn ăn, cô phát hiện trên
bàn bày bữa sáng được đậy lại.

Tới gân bàn ăn, một mảnh giấy ghi
chú hình vuông xuất hiện trước mắt.

Cầm giấy ghi chú, Bạch Nhược Hy
không thể tin đây là nét chữ của
anh Ba cô để lại, nét bút cứng cáp
viết vài câu: “Ga giường bẩn đã giặt
phơi. Nếu bữa sáng nguội rồi nhớ
hâm nóng lại. Anh có việc ra ngoài,
sẽ sớm về, đừng nhớ.”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện