[Ngôn Tình] Sở Sở
Chương 30: Thật xin lỗi, anh yêu em
Edit: V.O
"Lành ít dữ nhiều?"
Trần Kính Đông nghe thấy bốn chữ đó, cổ họng phát khô, hai mắt đỏ đậm: "Tại sao có thể như vậy, lúc đi rõ ràng người còn tốt..."
"Mẹ cũng không biết, lúc y tá phát hiện. Con bé cũng đã trong cơn sốc rồi..." Giang Huệ rất tự trách: "Mẹ chỉ đi đến toilet một chút xíu đã như vậy rồi."
Giang Huệ cầm tay Trần Kính Đông rất chặt.
Trần Kính Đông sốt ruột vươn bàn tay còn lại dùng sức xoa mặt: "Vào phòng phẫu thuật bao lâu rồi?"
"Sắp nửa tiếng rồi..."
"Sao còn chưa ra?"
"Mẹ cũng không biết..."
Mẹ con hai người đều nôn nóng không yên.
Ước chừng mười phút sau. Tiến sĩ Ngô đi ra phòng cấp cứu, mồ hôi đầy đầu.
Gân xanh trên trán Trần Kính Đông đập thình thịch: "Chú Ngô. Sở Sở cô ấy?"
"Là trúng độc insulin..." Giọng tiến sĩ Ngô rất trầm, cầm khăn tay xoa xoa mồ hôi trên trán: "May mắn phát hiện kịp thời. Nếu không nhất định Sở Sở đã mất mạng."
Giang Huệ thở một hơi dài nhẹ nhõm: "Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi..."
"Sao có thể trúng độc insulin?" Ánh mắt Trần Kính Đông trầm xuống, cả người tràn ngập hơi lạnh: "Mục Sở Sở không bị bệnh tiểu đường."
"Đây là do con người tạo nên." Tiến sĩ Ngô nặng nề nói: "Có người thêm insulin vào bộ truyền dịch của con bé. Đối với người bình thường, insulin đạt tới một mức độ nhất định sẽ trúng độc, người bệnh sẽ buồn nôn ói mửa, toàn thân chết lặng. Thậm chí gan bị hư hại, dẫn đến tử vong. Hơn nữa loại nguyên nhân tử vong này cũng không dễ dàng phát hiện..."
"Có người muốn mạng của Sở Sở." Trần Kính Đông nắm chặt năm ngón tay, lông mày đen dày vặn chặt, dieendaanleequuydoon – V.O, đằng đằng sát khí: "Tra, con muốn tra đến cùng."
Giang Huệ lạnh lùng nói: "Trên đời này còn có ai muốn hại chết Sở Sở? Ngoại trừ con tiện nhân Tần Liễu Liễu, chỉ sợ không có người thứ hai bức thiết muốn hại chết Sở Sở."
Ánh mắt Trần Kính Đông thối độc: "Nếu là cô ta, con nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta."
Tiến sĩ Ngô vỗ vỗ vai Trần Kính Đông, nói với ý vị sâu xa: "Biết nhận lỗi là tốt rồi, chỉ mong con thật sự quay đầu..."
Ngày đó, Trần Kính Đông trông chừng ở bên giường bệnh Mục Sở Sở, một tấc cũng không rời.
Y giao cho Tiểu Đường đi điều tra, rốt cuộc là ai ra tay độc ác với Mục Sở Sở, sau khi tra được không cần báo cảnh sát, y sẽ tự mình xử lý.
Sau khi trải qua ngày đó, cả người Mục Sở Sở càng thêm tiều tụy.
Sắc mặt trắng bệch, yên tĩnh giống như búp bê vải.
Trần Kính Đông vươn tay, nhẹ nhàng nắm bàn tay mảnh khảnh của cô, cô rất gầy, có thể nhìn thấy rõ khớp xương trên mu bàn tay.
Trên ngón tay trắng thuần không có đồ trang sức gì.
Ngay cả nhẫn cưới cô cũng đã trả lại cho y.
Thứ y cho cô, cho dù là tốt hay xấu, cô đều trả hết lại cho y...
Trần Kính Đông vuốt ve tay Mục Sở Sở, tim co rút đau đớn, y nói: "Anh đúng là thật ngu ngốc, em ở bên cạnh anh nhiều năm như vậy, thật ra không phải anh không có cảm giác, chỉ là...chỉ là dù sao anh cũng ôm một phần trách nhiệm, năm đó anh đồng ý với Tần Liễu Liễu ở trong sơn động, muốn lấy cô ta làm vợ..."
"Sở Sở, anh biết anh là tên khốn kiếp, anh biết trong năm năm nay anh chưa từng đối xử tốt với em một ngày, anh biết em rất giày vò."
"Anh cũng biết rõ, tối hôm đó anh tổn thương em, anh không có tư cách cầu xin em tha thứ, mà bây giờ anh thật sự hối hận, rất hối hận, nếu em có thể tỉnh lại, anh hy vọng...anh hy vọng chúng ta có thể làm lại."
Trần Kính Đông nói xong, bản thân lại chảy nước mắt.
Y cũng không biết vì sao, chỉ là cảm thấy trong lòng vô cùng đau khổ.
Mục Sở Sở nằm yên tĩnh, ngón tay cũng không cử động.
Y nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt tái nhợt của cô: "Hai ngày nay anh đã nghĩ, có lẽ mất trí nhớ đối với em mà nói là chuyện tốt nhất, em như vậy, ít nhất sẽ quên đi những đau khổ anh mang lại cho em..."
"Nhưng có đôi khi anh lại cảm thấy rất mất mác, rất lo lắng, lo lắng sau khi em tỉnh lại sẽ không bao giờ yêu anh nữa..."
"Sở Sở, thật xin lỗi..."
"Sở Sở, anh...yêu em..."
"Lành ít dữ nhiều?"
Trần Kính Đông nghe thấy bốn chữ đó, cổ họng phát khô, hai mắt đỏ đậm: "Tại sao có thể như vậy, lúc đi rõ ràng người còn tốt..."
"Mẹ cũng không biết, lúc y tá phát hiện. Con bé cũng đã trong cơn sốc rồi..." Giang Huệ rất tự trách: "Mẹ chỉ đi đến toilet một chút xíu đã như vậy rồi."
Giang Huệ cầm tay Trần Kính Đông rất chặt.
Trần Kính Đông sốt ruột vươn bàn tay còn lại dùng sức xoa mặt: "Vào phòng phẫu thuật bao lâu rồi?"
"Sắp nửa tiếng rồi..."
"Sao còn chưa ra?"
"Mẹ cũng không biết..."
Mẹ con hai người đều nôn nóng không yên.
Ước chừng mười phút sau. Tiến sĩ Ngô đi ra phòng cấp cứu, mồ hôi đầy đầu.
Gân xanh trên trán Trần Kính Đông đập thình thịch: "Chú Ngô. Sở Sở cô ấy?"
"Là trúng độc insulin..." Giọng tiến sĩ Ngô rất trầm, cầm khăn tay xoa xoa mồ hôi trên trán: "May mắn phát hiện kịp thời. Nếu không nhất định Sở Sở đã mất mạng."
Giang Huệ thở một hơi dài nhẹ nhõm: "Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi..."
"Sao có thể trúng độc insulin?" Ánh mắt Trần Kính Đông trầm xuống, cả người tràn ngập hơi lạnh: "Mục Sở Sở không bị bệnh tiểu đường."
"Đây là do con người tạo nên." Tiến sĩ Ngô nặng nề nói: "Có người thêm insulin vào bộ truyền dịch của con bé. Đối với người bình thường, insulin đạt tới một mức độ nhất định sẽ trúng độc, người bệnh sẽ buồn nôn ói mửa, toàn thân chết lặng. Thậm chí gan bị hư hại, dẫn đến tử vong. Hơn nữa loại nguyên nhân tử vong này cũng không dễ dàng phát hiện..."
"Có người muốn mạng của Sở Sở." Trần Kính Đông nắm chặt năm ngón tay, lông mày đen dày vặn chặt, dieendaanleequuydoon – V.O, đằng đằng sát khí: "Tra, con muốn tra đến cùng."
Giang Huệ lạnh lùng nói: "Trên đời này còn có ai muốn hại chết Sở Sở? Ngoại trừ con tiện nhân Tần Liễu Liễu, chỉ sợ không có người thứ hai bức thiết muốn hại chết Sở Sở."
Ánh mắt Trần Kính Đông thối độc: "Nếu là cô ta, con nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta."
Tiến sĩ Ngô vỗ vỗ vai Trần Kính Đông, nói với ý vị sâu xa: "Biết nhận lỗi là tốt rồi, chỉ mong con thật sự quay đầu..."
Ngày đó, Trần Kính Đông trông chừng ở bên giường bệnh Mục Sở Sở, một tấc cũng không rời.
Y giao cho Tiểu Đường đi điều tra, rốt cuộc là ai ra tay độc ác với Mục Sở Sở, sau khi tra được không cần báo cảnh sát, y sẽ tự mình xử lý.
Sau khi trải qua ngày đó, cả người Mục Sở Sở càng thêm tiều tụy.
Sắc mặt trắng bệch, yên tĩnh giống như búp bê vải.
Trần Kính Đông vươn tay, nhẹ nhàng nắm bàn tay mảnh khảnh của cô, cô rất gầy, có thể nhìn thấy rõ khớp xương trên mu bàn tay.
Trên ngón tay trắng thuần không có đồ trang sức gì.
Ngay cả nhẫn cưới cô cũng đã trả lại cho y.
Thứ y cho cô, cho dù là tốt hay xấu, cô đều trả hết lại cho y...
Trần Kính Đông vuốt ve tay Mục Sở Sở, tim co rút đau đớn, y nói: "Anh đúng là thật ngu ngốc, em ở bên cạnh anh nhiều năm như vậy, thật ra không phải anh không có cảm giác, chỉ là...chỉ là dù sao anh cũng ôm một phần trách nhiệm, năm đó anh đồng ý với Tần Liễu Liễu ở trong sơn động, muốn lấy cô ta làm vợ..."
"Sở Sở, anh biết anh là tên khốn kiếp, anh biết trong năm năm nay anh chưa từng đối xử tốt với em một ngày, anh biết em rất giày vò."
"Anh cũng biết rõ, tối hôm đó anh tổn thương em, anh không có tư cách cầu xin em tha thứ, mà bây giờ anh thật sự hối hận, rất hối hận, nếu em có thể tỉnh lại, anh hy vọng...anh hy vọng chúng ta có thể làm lại."
Trần Kính Đông nói xong, bản thân lại chảy nước mắt.
Y cũng không biết vì sao, chỉ là cảm thấy trong lòng vô cùng đau khổ.
Mục Sở Sở nằm yên tĩnh, ngón tay cũng không cử động.
Y nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt tái nhợt của cô: "Hai ngày nay anh đã nghĩ, có lẽ mất trí nhớ đối với em mà nói là chuyện tốt nhất, em như vậy, ít nhất sẽ quên đi những đau khổ anh mang lại cho em..."
"Nhưng có đôi khi anh lại cảm thấy rất mất mác, rất lo lắng, lo lắng sau khi em tỉnh lại sẽ không bao giờ yêu anh nữa..."
"Sở Sở, thật xin lỗi..."
"Sở Sở, anh...yêu em..."
Bình luận truyện