Ngôn Tình Yêu Đương Vụng Trộm
Chương 10: : Giúp Tôi Khẩu Giao
????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????
Hai người một trước một sau vào nhà.
Tống Văn đang ngồi trên ghế mát-xa đắp mặt nạ vừa xem phim, thấy hai người bọn họ cùng nhau trở về, cô lấy làm lạ hỏi " Này, hai người chạy bộ với nhau à?"
Thư Tâm không dám đối mặt với cô, cúi đầu nói mơ hồ " Không....!không có, mình vừa đi tản bộ".
Khóe mắt cô đỏ hoe vừa say rượu rồi cô lại bị một người đàn ông thao đến tàn nhẫn, khóc đến đôi mắt đỏ bừng.
Tống Văn nhìn thấy cô khóc đỏ cả mắt, liền biết " Trong nhà cậu xảy ra chuyện gì sao? Làm sao đang tốt vậy lại ngày mai trở về?"
Thư Tâm lúc này mới nhớ về việc cô gửi tin nhắn cho Tống Văn, gật đầu một cách mơ hồ "...ân.."
" Ai nha, nói đi nói lại còn không phải là chuyện tiền bạc sao, cậu không cần về mà về gấp cũng có giải quyết được đâu, cậu cần tiền, mình cho mượn".
Tống Văn cười rất vui vẻ, hướng Lăng Thiệu " Chồng ơi, lấy cho em một vạn".
Thư Tâm cảm thấy máu trên khắp cơ thể mình đang bốc cháy.
Cô cảm thấy thẹn, xấu hổ, ghen tị cùng uỷ khuất không thể giải thích được.
Đôi mắt đỏ hoe, nén giọng nói: "Không cần, mình buồn ngủ rồi, đi ngủ trước."
Tống Văn ở phía sau kêu "...này....cậu..."
Thư Tâm đóng cửa phòng, cô ngồi trượt xuống đất.
Nhắn mắt lại thở ra một hơi nhẹ.
Lăng Thiệu bước vào không nói tiếng nào, cầm lấy một cốc nước, rót nước, uống ba cốc vẫn chưa đủ lại uống thêm ba cốc.
Anh tập thể dục rất nhiều mỗi lần tập về đều phải uống nhiều nước.
Tống Văn không cảm thấy kỳ quái, liền nói nhỏ với anh " Cậu ấy khóc rồi sao?"
Lăng Thiệu dừng lại, nhớ đến người phụ nữ đã bị anh thao đến mức rơi lệ bụng dưới lại nóng lên, hầu kết chuyển động "...ừ"
" haizz" Tống Văn ngả lưng lên ghế mát xa khẽ thở dài " Chồng cậu ấy thật quá vô dụng".
Lăng Thiệu đặt ly xuống, ánh mắt trầm tĩnh nhìn về phía cửa phòng cho khách.
Ban đêm mười một giờ, Tống Văn xem phim xong ngáp một cái liền đi ngủ.
Anh vốn đang nằm trên giường, nhìn thấy Tống Văn đi vào, anh liền tắt đèn, trong màn đêm yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng thở đều đều của hai người.
Tống Văn đã sớm ngủ say.
Anh nằm trên giường không ngủ được.
Cô ấy ngày mai muốn đi?
Anh nhắm mắt lại, đầu ngập tràn bộ ngực đầy đặn của phụ nữ những tiếng rên rỉ yếu ớt, vòng eo thon nhỏ bị đôi tay to của anh véo, những vết đỏ hằn ra, đôi mắt đẫm lệ của người phụ nữ mông lung khi cao trào thất thanh thét chói tai kêu anh là chồng khi đạt cực khoái.
Anh lại cứng.
Lăng Thiệu thở hổn hển cố gắng bình tĩnh lại, lại phát hiện dù thế nào thì anh cũng không thể bình tĩnh lại được, trên người cũng đang đổ mồ hôi.
Anh xuống giường hướng toilet để đi tắm
Vừa đến cửa phòng tắm, phát hiện bên trong đèn sáng.
Anh kéo cửa ra.
Thư Tâm kinh ngạc nhìn anh, cô đang ngồi trên bồn cầu, vừa mới đi tiểu xong.
" Anh.....đợi một chút".
Cô có chút xấu hổ, cúi đầu, hai tay đặt ở giữa hai chân.
Lăng Thiệu bước vào, cởi quần, đi tới chỗ cô, hạ giọng nói ".....!giúp tôi khẩu giao bắn ra"
????????????????????.
Hai người một trước một sau vào nhà.
Tống Văn đang ngồi trên ghế mát-xa đắp mặt nạ vừa xem phim, thấy hai người bọn họ cùng nhau trở về, cô lấy làm lạ hỏi " Này, hai người chạy bộ với nhau à?"
Thư Tâm không dám đối mặt với cô, cúi đầu nói mơ hồ " Không....!không có, mình vừa đi tản bộ".
Khóe mắt cô đỏ hoe vừa say rượu rồi cô lại bị một người đàn ông thao đến tàn nhẫn, khóc đến đôi mắt đỏ bừng.
Tống Văn nhìn thấy cô khóc đỏ cả mắt, liền biết " Trong nhà cậu xảy ra chuyện gì sao? Làm sao đang tốt vậy lại ngày mai trở về?"
Thư Tâm lúc này mới nhớ về việc cô gửi tin nhắn cho Tống Văn, gật đầu một cách mơ hồ "...ân.."
" Ai nha, nói đi nói lại còn không phải là chuyện tiền bạc sao, cậu không cần về mà về gấp cũng có giải quyết được đâu, cậu cần tiền, mình cho mượn".
Tống Văn cười rất vui vẻ, hướng Lăng Thiệu " Chồng ơi, lấy cho em một vạn".
Thư Tâm cảm thấy máu trên khắp cơ thể mình đang bốc cháy.
Cô cảm thấy thẹn, xấu hổ, ghen tị cùng uỷ khuất không thể giải thích được.
Đôi mắt đỏ hoe, nén giọng nói: "Không cần, mình buồn ngủ rồi, đi ngủ trước."
Tống Văn ở phía sau kêu "...này....cậu..."
Thư Tâm đóng cửa phòng, cô ngồi trượt xuống đất.
Nhắn mắt lại thở ra một hơi nhẹ.
Lăng Thiệu bước vào không nói tiếng nào, cầm lấy một cốc nước, rót nước, uống ba cốc vẫn chưa đủ lại uống thêm ba cốc.
Anh tập thể dục rất nhiều mỗi lần tập về đều phải uống nhiều nước.
Tống Văn không cảm thấy kỳ quái, liền nói nhỏ với anh " Cậu ấy khóc rồi sao?"
Lăng Thiệu dừng lại, nhớ đến người phụ nữ đã bị anh thao đến mức rơi lệ bụng dưới lại nóng lên, hầu kết chuyển động "...ừ"
" haizz" Tống Văn ngả lưng lên ghế mát xa khẽ thở dài " Chồng cậu ấy thật quá vô dụng".
Lăng Thiệu đặt ly xuống, ánh mắt trầm tĩnh nhìn về phía cửa phòng cho khách.
Ban đêm mười một giờ, Tống Văn xem phim xong ngáp một cái liền đi ngủ.
Anh vốn đang nằm trên giường, nhìn thấy Tống Văn đi vào, anh liền tắt đèn, trong màn đêm yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng thở đều đều của hai người.
Tống Văn đã sớm ngủ say.
Anh nằm trên giường không ngủ được.
Cô ấy ngày mai muốn đi?
Anh nhắm mắt lại, đầu ngập tràn bộ ngực đầy đặn của phụ nữ những tiếng rên rỉ yếu ớt, vòng eo thon nhỏ bị đôi tay to của anh véo, những vết đỏ hằn ra, đôi mắt đẫm lệ của người phụ nữ mông lung khi cao trào thất thanh thét chói tai kêu anh là chồng khi đạt cực khoái.
Anh lại cứng.
Lăng Thiệu thở hổn hển cố gắng bình tĩnh lại, lại phát hiện dù thế nào thì anh cũng không thể bình tĩnh lại được, trên người cũng đang đổ mồ hôi.
Anh xuống giường hướng toilet để đi tắm
Vừa đến cửa phòng tắm, phát hiện bên trong đèn sáng.
Anh kéo cửa ra.
Thư Tâm kinh ngạc nhìn anh, cô đang ngồi trên bồn cầu, vừa mới đi tiểu xong.
" Anh.....đợi một chút".
Cô có chút xấu hổ, cúi đầu, hai tay đặt ở giữa hai chân.
Lăng Thiệu bước vào, cởi quần, đi tới chỗ cô, hạ giọng nói ".....!giúp tôi khẩu giao bắn ra"
????????????????????.
Bình luận truyện