Ngôn Tình Yêu Đương Vụng Trộm
Chương 69: Thoải Mái Sao Bảo Bối H
????????????????????????????????????????????????
Xe của anh đậu trong bãi xe của sân bay, phủ đầy một lớp bụi.
Anh lái xe đưa Thư Tân đi ăn chút gì đó, rồi chở cô đi xem phim.
Khi đến đó, Thư Tâm trợn tròn mắt.
Xung quanh quảng trường đều có xe, ở giữa có một màn hình lớn không gian rộng lớn lộ liễu mà chiếu phim.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nhìn trái nhìn phải nhưng không dám nhìn vào màn hình.
Sắc trời dần dần tối sầm xuống, tất cả đèn xung quanh đều tắt, chung quanh rơi vào cảnh hỗn độn tối đen như mực.
Cùng lúc đó, bốn phương tám hướng bên trong các xe đều mơ hồ truyền đến tiếng rên rỉ ái muội cùng tiếng thở gấp gáp trầm thấp của đàn ông vang lên.
Cả người cô luống cuống hoảng sợ, vừa xấu hổ vừa lo lắng kéo áo của Lăng Thiệu " Sao lại thế này?.....bọn họ......như thế nào lại......?"
Lăng Thiệu nghiêng đầu hôn lấy cô, bàn tay động tình nóng bỏng chạm nhẹ vuốt ve khuôn mặt cô một cách trìu mến " Bảo bối, muốn anh làm em sao?"
Đã nhiều ngày không làm, Thư Tâm đương nhiên nghĩ tới.
Tuy nhiên, để cô làm trước mặt quá nhiều người ở xung quanh, sự xấu hổ khiến cô muốn từ chối.
Nhưng lời từ chối chưa được thốt ra người đàn ông đã nuốt nó vào trong, anh hôn hôn, đem ghế của cô kéo xuống cả người đè lên người cô, một tay móc lấy chiếc váy dài ra, tay kia lần theo đùi cô, chạm vào hoa huy*t.
Nơi đó ẩm ướt.
" Không được....." Thư Tâm duỗi tay ra che giữa hai chân " Lăng Thiệu.....không cần...ở đây....."
Nụ hôn nóng bỏng của người đàn ông đáp xuống cổ cô, dùng một bàn tay to lớn đẩy chiếc váy dài của cô ra rồi ném ghế ra sau, ưỡn người ra sau cởi chiếc áo thun, thân thể trần trụi phủ lên người cô lại tàn nhẫn mút cắn môi cô.
" A...ân...." Thư Tâm bị anh hôn đến thở dốc không ngừng, nước dưới hạ thể càng làm sung sướng hơn.
Những ngón tay chống vào ngực anh, cơ bắp cuồn cuộn, cố đẩy chúng ra sau, nhưng không thắng nổi sức lực mạnh mẽ.
Cả người anh nặng nề đè lên người cô, bộ ngực rắn chắc xoa đầu núm vú đang run rẩy trong không khí.
Cô không khỏi rên rỉ, vừa lo lắng những người ngồi xe bên cạnh sẽ nghe thấy vừa bịt chặt miệng.
Lăng Thiệu hôn lên môi cô " Bảo bối, buông ra, sẽ không ai nghe thấy".
Thư Tâm lắc đầu nguầy nguậy, cô không tin.
Xung quanh đều là người, làm sao không ai nghe thấy được.
Thẳng đến khi cô bị anh đè ở ghế mà thao âm thanh thét lên chói tai, cô mới hiểu được ý tứ trong câu nói kia của anh.
Tiếng rên rỉ, tiếng la hét xung quanh hết lượt đến lượt khác, giọng của cô rơi vào trong nhóm âm thanh này, giống như một giọt nước rơi xuống biển, không có bất kỳ tiếng vọng nào.
Lăng Thiệu nắm lấy bầu ngực và dùng răng cắn vào đầu v*, hạ thân vẫn đang bị thao lộng, cô bóp lấy cánh tay anh, thanh âm bị làm phá thành từng mảnh nhỏ " A.....a.....ha a....chồng ơi....ân....."
" Thoải mái sao?Bảo bối?" Lăng Thiệu liếm láp lỗ tai cô.
Cảm giác có dòng điện chạy thẳng vào sống lưng, sau đó dọc theo cột sống yếu ớt tấn công vào các dây thần kinh não, dòng điện từ não truyền vào tứ chi khiến cô run rẩy kịch liệt.
( Truyện chỉ up tại wordpress và Truyện Bất Hủ)
Cô nức nở khóc lóc kêu lên, bụng dưới run lên, một tia d*m thủy chảy ra.
Trong xe không bật đèn, xung quanh tối om, chỉ có tiếng rên rỉ của phụ nữ và tiếng thở dốc của đàn ông tiếp tục truyền vào tai.
Cô bị thế giới bên ngoài kích thích làm cho phát điên lên, bắt đầu động người.
Cô hai tay chống đỡ trần xe, thịt vú trên ngực lắc lư lên xuống, anh vươn người ngậm lấy đầu v*, cắn liếm.
Thư Tâm bị kích thích cả người run rẩy, hai tay mệt mỏi, chỉ có thể mềm mại chống đỡ bụng dưới của anh, cắn chặt môi, không nhịn được phát ra vài câu rên rỉ.
" Ha....a....ô....ô......thật sâu.....chồng ơi...".
Xe của anh đậu trong bãi xe của sân bay, phủ đầy một lớp bụi.
Anh lái xe đưa Thư Tân đi ăn chút gì đó, rồi chở cô đi xem phim.
Khi đến đó, Thư Tâm trợn tròn mắt.
Xung quanh quảng trường đều có xe, ở giữa có một màn hình lớn không gian rộng lớn lộ liễu mà chiếu phim.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nhìn trái nhìn phải nhưng không dám nhìn vào màn hình.
Sắc trời dần dần tối sầm xuống, tất cả đèn xung quanh đều tắt, chung quanh rơi vào cảnh hỗn độn tối đen như mực.
Cùng lúc đó, bốn phương tám hướng bên trong các xe đều mơ hồ truyền đến tiếng rên rỉ ái muội cùng tiếng thở gấp gáp trầm thấp của đàn ông vang lên.
Cả người cô luống cuống hoảng sợ, vừa xấu hổ vừa lo lắng kéo áo của Lăng Thiệu " Sao lại thế này?.....bọn họ......như thế nào lại......?"
Lăng Thiệu nghiêng đầu hôn lấy cô, bàn tay động tình nóng bỏng chạm nhẹ vuốt ve khuôn mặt cô một cách trìu mến " Bảo bối, muốn anh làm em sao?"
Đã nhiều ngày không làm, Thư Tâm đương nhiên nghĩ tới.
Tuy nhiên, để cô làm trước mặt quá nhiều người ở xung quanh, sự xấu hổ khiến cô muốn từ chối.
Nhưng lời từ chối chưa được thốt ra người đàn ông đã nuốt nó vào trong, anh hôn hôn, đem ghế của cô kéo xuống cả người đè lên người cô, một tay móc lấy chiếc váy dài ra, tay kia lần theo đùi cô, chạm vào hoa huy*t.
Nơi đó ẩm ướt.
" Không được....." Thư Tâm duỗi tay ra che giữa hai chân " Lăng Thiệu.....không cần...ở đây....."
Nụ hôn nóng bỏng của người đàn ông đáp xuống cổ cô, dùng một bàn tay to lớn đẩy chiếc váy dài của cô ra rồi ném ghế ra sau, ưỡn người ra sau cởi chiếc áo thun, thân thể trần trụi phủ lên người cô lại tàn nhẫn mút cắn môi cô.
" A...ân...." Thư Tâm bị anh hôn đến thở dốc không ngừng, nước dưới hạ thể càng làm sung sướng hơn.
Những ngón tay chống vào ngực anh, cơ bắp cuồn cuộn, cố đẩy chúng ra sau, nhưng không thắng nổi sức lực mạnh mẽ.
Cả người anh nặng nề đè lên người cô, bộ ngực rắn chắc xoa đầu núm vú đang run rẩy trong không khí.
Cô không khỏi rên rỉ, vừa lo lắng những người ngồi xe bên cạnh sẽ nghe thấy vừa bịt chặt miệng.
Lăng Thiệu hôn lên môi cô " Bảo bối, buông ra, sẽ không ai nghe thấy".
Thư Tâm lắc đầu nguầy nguậy, cô không tin.
Xung quanh đều là người, làm sao không ai nghe thấy được.
Thẳng đến khi cô bị anh đè ở ghế mà thao âm thanh thét lên chói tai, cô mới hiểu được ý tứ trong câu nói kia của anh.
Tiếng rên rỉ, tiếng la hét xung quanh hết lượt đến lượt khác, giọng của cô rơi vào trong nhóm âm thanh này, giống như một giọt nước rơi xuống biển, không có bất kỳ tiếng vọng nào.
Lăng Thiệu nắm lấy bầu ngực và dùng răng cắn vào đầu v*, hạ thân vẫn đang bị thao lộng, cô bóp lấy cánh tay anh, thanh âm bị làm phá thành từng mảnh nhỏ " A.....a.....ha a....chồng ơi....ân....."
" Thoải mái sao?Bảo bối?" Lăng Thiệu liếm láp lỗ tai cô.
Cảm giác có dòng điện chạy thẳng vào sống lưng, sau đó dọc theo cột sống yếu ớt tấn công vào các dây thần kinh não, dòng điện từ não truyền vào tứ chi khiến cô run rẩy kịch liệt.
( Truyện chỉ up tại wordpress và Truyện Bất Hủ)
Cô nức nở khóc lóc kêu lên, bụng dưới run lên, một tia d*m thủy chảy ra.
Trong xe không bật đèn, xung quanh tối om, chỉ có tiếng rên rỉ của phụ nữ và tiếng thở dốc của đàn ông tiếp tục truyền vào tai.
Cô bị thế giới bên ngoài kích thích làm cho phát điên lên, bắt đầu động người.
Cô hai tay chống đỡ trần xe, thịt vú trên ngực lắc lư lên xuống, anh vươn người ngậm lấy đầu v*, cắn liếm.
Thư Tâm bị kích thích cả người run rẩy, hai tay mệt mỏi, chỉ có thể mềm mại chống đỡ bụng dưới của anh, cắn chặt môi, không nhịn được phát ra vài câu rên rỉ.
" Ha....a....ô....ô......thật sâu.....chồng ơi...".
Bình luận truyện