Ngọt Ngào Em Trao
Chương 112: Ngoại truyện phần 7
Sau ngày hôm đó, quan hệ giữa hai người dường như đã có thay đổi mới.
Dựa theo đề nghị của Lương Hiểu Hàm, Giang Tầm thử xác nhận lại cảm giác của mình đối với Phó Dĩ Hành một lần nữa.
Nhưng mà…
“Ngẩn người gì thế? Nghiêm túc một chút.” Phó Dĩ Hành lấy bút gõ vào đầu cô, giọng điệu vẫn nghiêm túc trước sau như một.
“À.”
Giang Tầm nhanh chóng kéo thoát khỏi suy nghĩ, cúi đầu nhìn từ điển trước mặt.
Không ngờ Phó Dĩ Hành không giáo huấn nữa mà lại tiếp tục dựa vào từ điển uốn nắn khẩu âm cho cô.
Nhưng ngồi ở bên cạnh anh, từ đầu đến cuối Giang Tầm đều không có cách nào tịnh tâm.
Giọng anh đọc từ đơn trong trẻo lạnh lùng dễ nghe, giống như gió đêm lướt nhẹ qua tai, hóa thành vô số suy nghĩ quẩn quanh trong đầu cô, quấy nhiễu lòng người.
May mà lúc này điện thoại của Phó Dĩ Hành lại reo lên.
“Anh đi nhận điện thoại.”
Anh cầm điện thoại di động lên liếc nhìn tên người gọi tới rồi đứng lên, xoay người đi ra phòng khách.
Nghe tiếng bước chân anh đi xa, Giang Tầm thoáng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay sau đó cô lại lấy tay che kín mặt.
Cô đã xác nhận rồi.
Chuyện thích Phó Dĩ Hành hình như cũng không phải là ảo giác của cô.
Điện thoại di động để trên bàn đột nhiên run lên một cái.
Giang Tầm thở ra một hơi, ổn định nhịp tim rồi giơ tay cầm điện thoại di động lên.
Cô mở khóa màn hình, liếc mắt một cái thì thấy Giang Nhuy gửi tới gói biểu cảm kêu gào khóc lớn.
Giang Nhuy: 【Chị, cứu mạng, cái chương trình tuyển chọn thần tượng kia, em được hạng nhất T^T】
Giang Tầm không lập tức trả lời mà thuận tay lên mạng tìm kiếm, phát hiện chương trình “Bồi dưỡng thần tượng thanh xuân đầy sức sống” kia đã kết thúc vào ngày hôm qua, Giang Nhuy có số điểm và số phiếu cao nhất, trở thành quán quân của chương trình một cách vô cùng xứng đáng.
Giang Tầm cảm thấy kỳ lại: 【Hạng nhất không tốt sao?】
Giang Nhuy: 【Hạng nhất phải ra mắt, em không muốn ra mắt chút nào. (TДT)】
Giang Tầm: 【Vậy trong cuộc thi em nhảy nghiêm túc vậy làm gì?】
Trước đó cô đã có xem qua mấy cái video.
Giang Nhuy: 【Em sợ bị mắng tóe nước.】
Giang Nhuy: 【Lúc người dẫn chương trình tuyên bố em là quán quân, cả người em đều đờ đẫn đấy chị có biết không!】
Giang Tầm: 【Em chưa từng coi qua thứ hạng của mình sao?】
Chương trình này Giang Tầm cũng có xem mấy tập, tiết mục của Giang Nhuy có nhân khí cao mãi không ngừng, điểm giám khảo chấm và số phiếu của người xem chưa từng rơi khỏi top 3.
Giang Nhuy gửi một biểu cảm ngơ ngác qua:【Không phải loại chương trình thế này đều có sắp xếp bên trong hoặc nội tình gì đó sao? Em nghĩ rằng thứ hạng đã sớm quyết định ở bên trong, em chỉ là nhân vật phụ thôi, nhưng tại sao lại thành thế này?】
Giang Tầm: 【Nói không chừng thứ hạng được quyết định bên trong chính là em.】
Giang Nhuy: 【…】
Mặc dù cách màn hình nhưng Giang Tầm vẫn có thể tưởng tượng được vẻ mặt của Giang Nhuy lúc này.
Giang Tầm gửi một biểu cảm mày vui vẻ qua: 【Cố lên.】
Giang Nhuy lặng lẽ gửi sang một gói biểu cảm “Lòng như tro tàn”.
Giang Tầm cười một tiếng, không để ý tới cậu ấy nữa.
Cô vui vẻ thoát ra WeChat, đang định tắt màn hình thì đột nhiên điện thoại di động lại run lên, một tin nhắn mới gửi đến.
Tin nhắn gửi tới từ một số điện thoại xa lạ thuộc nước M.
Giang Tầm tưởng là tin nhắn rác, tiện tay mở ra.
Lúc chuẩn bị xõa bỏ thì cô lại đọc được nội dung tin nhắn, động tác đột nhiên dừng lại.
【Cô là Giang Tầm?】
Số điện thoại nước M nhưng tin nhắn lại là tiếng Trung, giọng điệu còn là thăm dò.
Giang Tầm cảm thấy kỳ lạ bèn trả lời…
【Xin hỏi bạn là ai?】
Qua mấy giây, đối phương nhắn lại…
【Thiên nga nhỏ xinh đẹp, tôi đã tìm được cô.
Dáng vẻ kiêu ngạo của cô ở buổi tiệc làm cho người ta thật say mê.
Nhưng mà, tôi lại càng mong đợi được nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của cô khi bị gãy cánh hơn.】
Khuôn mặt Giang Tầm biến sắc, cô lập tức nhớ lại một người cô gần như đã quên mất… Người đàn ông cô gặp phải ở tiệc người Hoa tên là Vương Tử Phong.
Chẳng lẽ là anh ta?
Cô vội vàng nhắn lại: 【Bạn nhắn lầm người rồi.】
Sau đó lập tức kéo số điện thoại kia vào danh sách đen.
Tay cầm điện thoại di động của Giang Tầm siết chặt.
Hôm đó cô cũng không nói cho đối phương biết tên của mình, anh ta làm sao lại biết tên và số điện thoại di động của cô?
***
Giang Tầm vốn tưởng rằng sau khi kéo số điện thoại vào danh sách đen thì đối phương sẽ buông tha.
Nhưng tin nhắn này chỉ là sự khởi đầu cơn ác mộng.
Những ngày sau, cô bắt đầu nhận được tin nhắn và cuộc gọi quấy rầy tương tự không ngừng.
Cô kéo số điện thoại vào danh sách đen vẫn không có cách nào làm cho đối phương ngừng quấy rầy.
Lần nào tin nhắn gửi tới cũng tiết lộ một vài tin tức chính xác liên quan đến cô, hơn nữa còn càng ngày càng đến gần chỗ ở của cô.
Giống như có một tên ác ma núp trong bóng tối đang từng bước từng bước đến gần cô.
“Anh gọi lầm rồi, tôi không phải người anh muốn tìm. Xin anh đừng gọi tới nữa!”
Giang Tầm cố gắng áp chế giọng nói run rẩy của mình.
Cô gần như không cho đối phương nói chuyện là đã nhanh chóng cúp điện thoại, kéo số vào danh sách đen.
Cô cầm điện thoại di động, vẫn có chút chưa tỉnh hồn.
Đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai cô, cơ thể Giang Tầm cứng đờ, thiếu chút nữa đã kêu thành tiếng.
“Không sao chứ?” Giọng nói quen thuộc của Phó Dĩ Hành truyền vào tai.
Đáy lòng Giang Tầm lại nhẹ nhõm, cô quay đầu lại: “Đàn, đàn anh Phó?”
Nhận thấy cô có điều bất thường, Phó Dĩ Hành nhíu mày lại: “Ai gọi đấy?”
Giang Tầm lấy lại bình tĩnh, nói: “Là một cuộc gọi quấy rầy.”
Cô đột nhiên nghĩ đến một biện pháp: “Đàn anh Phó, anh có thể giúp em một chuyện được không? Nếu chút nữa lại có người gọi điện thoại tới, anh có thể nghe máy giúp em không? Anh giả, giả vờ là bạn trai em nhé.”
Sợ anh hiểu lầm, Giang Tầm lại vội vàng giải thích: “Anh ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, gần đây em bị người khác quấy rầy, đối phương không ngừng đổi số điện thoại gọi cho em, em đã đổi sang một số điện thoại di động khác rồi, nhưng mà…”
Phó Dĩ Hành nhìn cô một hồi rồi nói: “Đưa điện thoại cho anh.”
“Cảm ơn.”
Giang Tầm trước hết là ngẩn ra, sau khi phản ứng kịp thì vội vàng đưa điện thoại di động cho anh.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Phó Dĩ Hành nhìn cô: “Sắc mặt em nhìn không tốt lắm, về phòng rửa mặt trước đi.”
Giang Tầm gật đầu với anh một cái rồi xoay người vào phòng.
Vừa nói chuyện điện thoại xong nên màn hình điện thoại của Giang Tầm vẫn chưa tắt.
Phó Dĩ Hành ấn vào biểu tượng điện thoại, tìm xem lịch sử cuộc gọi.
Đúng như dự đoán, nửa phút sau điện thoại Giang Tầm lại vang lên.
Có điều lần này dãy số gọi tới có hiển thị tên…
‘Tần Dĩnh Xuyên’?
Phó Dĩ Hành liếc nhìn về phía phòng của Giang Tầm, lặng lẽ ấn nút nghe máy.
“Tiểu Tầm, là anh.”
Đầu bên kia điện thoại truyền tới một giọng nam dịu dàng: “Thật ngại quá, tạm thời anh có việc gấp, chiều nay không thể đến điểm hẹn, khảo sát của chúng ta có thể sẽ phải dời đến tuần sau.”
Giọng Phó Dĩ Hành bình tĩnh: “Không sao, tối hôm qua cô ấy ngủ không ngon, vừa mới ngủ.”
Bên kia sững sờ mấy giây mới nói: “Được, vậy… phiền cậu chuyển lời cho em ấy.”
“Được.” Phó Dĩ Hành không chút do dự cúp điện thoại.
Lúc cuộc gọi kết thúc, Giang Tầm cũng vừa từ phòng mình đi ra.
“Đàn anh, em vừa nghe thấy tiếng điện thoại reo, là người kia… lại gọi điện tới sao?” Cô đi về phía Phó Dĩ Hành, ngập ngừng hỏi.
Phó Dĩ Hành trả điện thoại di động lại cho cô, vẻ mặt bình thản chuyển lời lại: “Không phải, là một người đàn anh họ Tần của em, anh ấy bảo hôm nay không thể đến điểm hẹn với em, hoạt động của hai người có thể sẽ phải dời đến tuần sau.”
“Hả?” Giang Tầm nhận lấy điện thoại di động, có chút nghi ngờ hỏi: “Là đàn anh Tần? Anh ấy có chuyện gì gấp sao?”
Phó Dĩ Hành nhìn cô một cái, vẻ mặt không thay đổi, nói: “Nghe cách nói của cậu ấy thì đại khái là muốn đi hẹn hò với bạn gái.”
Giang Tầm hơi kinh ngạc: “Đàn anh Tần có bạn gái? Sao chưa từng nghe anh ấy nhắc tới?”
“Chuyện của cậu ấy, làm anh sao biết được?”
Phó Dĩ Hành lạnh nhạt nói một câu rồi xoay người rời đi.
Anh cong môi đi ra ngoài sân, lấy điện thoại ra gọi vào một dãy số.
Điện thoại kết nối, giọng Phó Dĩ Hành lạnh lùng: “Giúp tôi điều tra một chuyện.”
Dựa theo đề nghị của Lương Hiểu Hàm, Giang Tầm thử xác nhận lại cảm giác của mình đối với Phó Dĩ Hành một lần nữa.
Nhưng mà…
“Ngẩn người gì thế? Nghiêm túc một chút.” Phó Dĩ Hành lấy bút gõ vào đầu cô, giọng điệu vẫn nghiêm túc trước sau như một.
“À.”
Giang Tầm nhanh chóng kéo thoát khỏi suy nghĩ, cúi đầu nhìn từ điển trước mặt.
Không ngờ Phó Dĩ Hành không giáo huấn nữa mà lại tiếp tục dựa vào từ điển uốn nắn khẩu âm cho cô.
Nhưng ngồi ở bên cạnh anh, từ đầu đến cuối Giang Tầm đều không có cách nào tịnh tâm.
Giọng anh đọc từ đơn trong trẻo lạnh lùng dễ nghe, giống như gió đêm lướt nhẹ qua tai, hóa thành vô số suy nghĩ quẩn quanh trong đầu cô, quấy nhiễu lòng người.
May mà lúc này điện thoại của Phó Dĩ Hành lại reo lên.
“Anh đi nhận điện thoại.”
Anh cầm điện thoại di động lên liếc nhìn tên người gọi tới rồi đứng lên, xoay người đi ra phòng khách.
Nghe tiếng bước chân anh đi xa, Giang Tầm thoáng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay sau đó cô lại lấy tay che kín mặt.
Cô đã xác nhận rồi.
Chuyện thích Phó Dĩ Hành hình như cũng không phải là ảo giác của cô.
Điện thoại di động để trên bàn đột nhiên run lên một cái.
Giang Tầm thở ra một hơi, ổn định nhịp tim rồi giơ tay cầm điện thoại di động lên.
Cô mở khóa màn hình, liếc mắt một cái thì thấy Giang Nhuy gửi tới gói biểu cảm kêu gào khóc lớn.
Giang Nhuy: 【Chị, cứu mạng, cái chương trình tuyển chọn thần tượng kia, em được hạng nhất T^T】
Giang Tầm không lập tức trả lời mà thuận tay lên mạng tìm kiếm, phát hiện chương trình “Bồi dưỡng thần tượng thanh xuân đầy sức sống” kia đã kết thúc vào ngày hôm qua, Giang Nhuy có số điểm và số phiếu cao nhất, trở thành quán quân của chương trình một cách vô cùng xứng đáng.
Giang Tầm cảm thấy kỳ lại: 【Hạng nhất không tốt sao?】
Giang Nhuy: 【Hạng nhất phải ra mắt, em không muốn ra mắt chút nào. (TДT)】
Giang Tầm: 【Vậy trong cuộc thi em nhảy nghiêm túc vậy làm gì?】
Trước đó cô đã có xem qua mấy cái video.
Giang Nhuy: 【Em sợ bị mắng tóe nước.】
Giang Nhuy: 【Lúc người dẫn chương trình tuyên bố em là quán quân, cả người em đều đờ đẫn đấy chị có biết không!】
Giang Tầm: 【Em chưa từng coi qua thứ hạng của mình sao?】
Chương trình này Giang Tầm cũng có xem mấy tập, tiết mục của Giang Nhuy có nhân khí cao mãi không ngừng, điểm giám khảo chấm và số phiếu của người xem chưa từng rơi khỏi top 3.
Giang Nhuy gửi một biểu cảm ngơ ngác qua:【Không phải loại chương trình thế này đều có sắp xếp bên trong hoặc nội tình gì đó sao? Em nghĩ rằng thứ hạng đã sớm quyết định ở bên trong, em chỉ là nhân vật phụ thôi, nhưng tại sao lại thành thế này?】
Giang Tầm: 【Nói không chừng thứ hạng được quyết định bên trong chính là em.】
Giang Nhuy: 【…】
Mặc dù cách màn hình nhưng Giang Tầm vẫn có thể tưởng tượng được vẻ mặt của Giang Nhuy lúc này.
Giang Tầm gửi một biểu cảm mày vui vẻ qua: 【Cố lên.】
Giang Nhuy lặng lẽ gửi sang một gói biểu cảm “Lòng như tro tàn”.
Giang Tầm cười một tiếng, không để ý tới cậu ấy nữa.
Cô vui vẻ thoát ra WeChat, đang định tắt màn hình thì đột nhiên điện thoại di động lại run lên, một tin nhắn mới gửi đến.
Tin nhắn gửi tới từ một số điện thoại xa lạ thuộc nước M.
Giang Tầm tưởng là tin nhắn rác, tiện tay mở ra.
Lúc chuẩn bị xõa bỏ thì cô lại đọc được nội dung tin nhắn, động tác đột nhiên dừng lại.
【Cô là Giang Tầm?】
Số điện thoại nước M nhưng tin nhắn lại là tiếng Trung, giọng điệu còn là thăm dò.
Giang Tầm cảm thấy kỳ lạ bèn trả lời…
【Xin hỏi bạn là ai?】
Qua mấy giây, đối phương nhắn lại…
【Thiên nga nhỏ xinh đẹp, tôi đã tìm được cô.
Dáng vẻ kiêu ngạo của cô ở buổi tiệc làm cho người ta thật say mê.
Nhưng mà, tôi lại càng mong đợi được nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của cô khi bị gãy cánh hơn.】
Khuôn mặt Giang Tầm biến sắc, cô lập tức nhớ lại một người cô gần như đã quên mất… Người đàn ông cô gặp phải ở tiệc người Hoa tên là Vương Tử Phong.
Chẳng lẽ là anh ta?
Cô vội vàng nhắn lại: 【Bạn nhắn lầm người rồi.】
Sau đó lập tức kéo số điện thoại kia vào danh sách đen.
Tay cầm điện thoại di động của Giang Tầm siết chặt.
Hôm đó cô cũng không nói cho đối phương biết tên của mình, anh ta làm sao lại biết tên và số điện thoại di động của cô?
***
Giang Tầm vốn tưởng rằng sau khi kéo số điện thoại vào danh sách đen thì đối phương sẽ buông tha.
Nhưng tin nhắn này chỉ là sự khởi đầu cơn ác mộng.
Những ngày sau, cô bắt đầu nhận được tin nhắn và cuộc gọi quấy rầy tương tự không ngừng.
Cô kéo số điện thoại vào danh sách đen vẫn không có cách nào làm cho đối phương ngừng quấy rầy.
Lần nào tin nhắn gửi tới cũng tiết lộ một vài tin tức chính xác liên quan đến cô, hơn nữa còn càng ngày càng đến gần chỗ ở của cô.
Giống như có một tên ác ma núp trong bóng tối đang từng bước từng bước đến gần cô.
“Anh gọi lầm rồi, tôi không phải người anh muốn tìm. Xin anh đừng gọi tới nữa!”
Giang Tầm cố gắng áp chế giọng nói run rẩy của mình.
Cô gần như không cho đối phương nói chuyện là đã nhanh chóng cúp điện thoại, kéo số vào danh sách đen.
Cô cầm điện thoại di động, vẫn có chút chưa tỉnh hồn.
Đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai cô, cơ thể Giang Tầm cứng đờ, thiếu chút nữa đã kêu thành tiếng.
“Không sao chứ?” Giọng nói quen thuộc của Phó Dĩ Hành truyền vào tai.
Đáy lòng Giang Tầm lại nhẹ nhõm, cô quay đầu lại: “Đàn, đàn anh Phó?”
Nhận thấy cô có điều bất thường, Phó Dĩ Hành nhíu mày lại: “Ai gọi đấy?”
Giang Tầm lấy lại bình tĩnh, nói: “Là một cuộc gọi quấy rầy.”
Cô đột nhiên nghĩ đến một biện pháp: “Đàn anh Phó, anh có thể giúp em một chuyện được không? Nếu chút nữa lại có người gọi điện thoại tới, anh có thể nghe máy giúp em không? Anh giả, giả vờ là bạn trai em nhé.”
Sợ anh hiểu lầm, Giang Tầm lại vội vàng giải thích: “Anh ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, gần đây em bị người khác quấy rầy, đối phương không ngừng đổi số điện thoại gọi cho em, em đã đổi sang một số điện thoại di động khác rồi, nhưng mà…”
Phó Dĩ Hành nhìn cô một hồi rồi nói: “Đưa điện thoại cho anh.”
“Cảm ơn.”
Giang Tầm trước hết là ngẩn ra, sau khi phản ứng kịp thì vội vàng đưa điện thoại di động cho anh.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Phó Dĩ Hành nhìn cô: “Sắc mặt em nhìn không tốt lắm, về phòng rửa mặt trước đi.”
Giang Tầm gật đầu với anh một cái rồi xoay người vào phòng.
Vừa nói chuyện điện thoại xong nên màn hình điện thoại của Giang Tầm vẫn chưa tắt.
Phó Dĩ Hành ấn vào biểu tượng điện thoại, tìm xem lịch sử cuộc gọi.
Đúng như dự đoán, nửa phút sau điện thoại Giang Tầm lại vang lên.
Có điều lần này dãy số gọi tới có hiển thị tên…
‘Tần Dĩnh Xuyên’?
Phó Dĩ Hành liếc nhìn về phía phòng của Giang Tầm, lặng lẽ ấn nút nghe máy.
“Tiểu Tầm, là anh.”
Đầu bên kia điện thoại truyền tới một giọng nam dịu dàng: “Thật ngại quá, tạm thời anh có việc gấp, chiều nay không thể đến điểm hẹn, khảo sát của chúng ta có thể sẽ phải dời đến tuần sau.”
Giọng Phó Dĩ Hành bình tĩnh: “Không sao, tối hôm qua cô ấy ngủ không ngon, vừa mới ngủ.”
Bên kia sững sờ mấy giây mới nói: “Được, vậy… phiền cậu chuyển lời cho em ấy.”
“Được.” Phó Dĩ Hành không chút do dự cúp điện thoại.
Lúc cuộc gọi kết thúc, Giang Tầm cũng vừa từ phòng mình đi ra.
“Đàn anh, em vừa nghe thấy tiếng điện thoại reo, là người kia… lại gọi điện tới sao?” Cô đi về phía Phó Dĩ Hành, ngập ngừng hỏi.
Phó Dĩ Hành trả điện thoại di động lại cho cô, vẻ mặt bình thản chuyển lời lại: “Không phải, là một người đàn anh họ Tần của em, anh ấy bảo hôm nay không thể đến điểm hẹn với em, hoạt động của hai người có thể sẽ phải dời đến tuần sau.”
“Hả?” Giang Tầm nhận lấy điện thoại di động, có chút nghi ngờ hỏi: “Là đàn anh Tần? Anh ấy có chuyện gì gấp sao?”
Phó Dĩ Hành nhìn cô một cái, vẻ mặt không thay đổi, nói: “Nghe cách nói của cậu ấy thì đại khái là muốn đi hẹn hò với bạn gái.”
Giang Tầm hơi kinh ngạc: “Đàn anh Tần có bạn gái? Sao chưa từng nghe anh ấy nhắc tới?”
“Chuyện của cậu ấy, làm anh sao biết được?”
Phó Dĩ Hành lạnh nhạt nói một câu rồi xoay người rời đi.
Anh cong môi đi ra ngoài sân, lấy điện thoại ra gọi vào một dãy số.
Điện thoại kết nối, giọng Phó Dĩ Hành lạnh lùng: “Giúp tôi điều tra một chuyện.”
Bình luận truyện