Ngu Cơ Lừa Chồng

Chương 2: Hi Vọng Mọi Việc Vẫn Kịp



Đàm Ngu Cơ hơi mơ màng tỉnh lại, trước mắt nàng mặt đất bẩn thỉu hỗn độn, cảnh vật nằm ngang, một lúc sau nàng mới hiểu, thì ra do nàng nắm úp sấp dưới đất.

Nàng không nhúc nhích, chỉ khẽ liếc mắt nhìn quanh bốn phía, thấy mọi thứ hoang tàn đổ nát.

Khó khăn nghiêng mình, nằm ngửa trên đất, nóc nhà bị phá tan hoang, khắp nơi những lỗ lớn, lỗ nhỏ xuyên thầu nóc, nàng có thể nhìn thấy mây đen dày đặc trên bầu trời rộng lớn.

Hồi tưởng lại. Đúng rồi, chỗ này là một ngôi miếu đổ nát, bọn họ nghỉ qua đêm ở đây, theo như người dẫn mối ấy nói xuất phát vào hừng đông khoảng chừng hơn một canh giờ sẽ vào được thành.

Giờ này chắc là hừng đông đã qua lâu rồi!

Cử động thân thể cứng ngắt, Đàm Ngu Cơ cảm thấy không khỏe trong người, yếu ớt ngồi dậy ngắm nhìn xung quanh.

"Hạ Liên?" Nàng cất tiếng gọi, mãi lâu sau vẫn không có người trả lời.

Thật lạ, Hạ Liên đâu? Những người khác đâu? Sao không thấy ai cả?

Ôm chặt đầu, nàng cố gắng nhớ lại . Tối hôm qua, xe ngựa dừng bên ngoài miếu đổ nát, mọi người dừng lại đây dùng bữa tối, Người dẫn mối kia còn đặc biệt nấu canh nóng để mọi người dùng cho ấm bụng, sau đó. . . . . .

Mọi người uống vài hớp đã ngáp liên tục, chỉ một lát ngã ra đất ngủ.

Hạ Liên cũng thế, cứ thế ầm một cái ngã kế bên nàng, thậm chí chúi đầu vào chén khiến canh đổ lên người, chưa uống xong canh đã làm bẩn hết xiên áo.

Nàng tưởng sức khỏe mình rất tốt, đang khỏe mạnh đột nhiên cảm thấy hoa mắt, tiếp theo. . . . . . Hiện giờ .

Chẳng lẽ chính Người dẫn mối kia hạ thuốc mê với họ?

Nhưng người dẫn mối kia vì sao làm vậy?

Còn nữa, vì sao chỉ còn mỗi mình nàng trong ngôi miếu đổ nát?

Đột nhiên trong đầu Đam Ngu Cơ hiện lên một ý tưởng. Nàng. . . . . . không phải bị bỏ lại nơi này một mình đấy chứ?

Nhớ lúc trước Người dẫn mối vừa nhìn thấy nàng đã không thích, không muốn thu nhận nàng, chỉ muốn nhận Hạ Liên. Nếu không phải do Hạ Liên kiên quyết không có nàng theo, nàng ta cũng sẽ không vào phủ tướng quân làm nô tỳ, người dẫn mối kia mới nhận cả nàng.

Nàng giơ tay sờ má phải, là một miếng da giả, muội muội Chiêu Quân nhờ người làm cho nàng, không biết dùng chất liệu gì làm ra nó , sờ vào có cảm giấc giống với da bình thường, nhưng bề ngoài gồ ghề, cảm giác như sờ vào vết sẹo bị nước sôi làm bỏng của con trai phu xe nhà nàng , nhìn sơ cảm thấy hơi đáng sợ, cũng khó trách người dẫn mối ghét nàng.

Nàng lại không hề nghĩ đến khả năng mình bị vứt lại nơi này .

Không, việc này cũng không quan trọng,quan trọng là nàng lo lắng cho Hạ Liên.

Nếu Người dẫn mối không muốn giới thiệu nàng vào phủ tướng quân, về cơ bản không cần phải hạ thuốc mê mọi người. Cuối cùng thì người dẫn mối kia muốn làm gì với đám cô nương kia?

Nhất định hắn ta không phải là người giới thiệu mọi người đến tướng phủ nên mới dùng đến thủ đoạn này!

Hạ Liên vì muốn theo hầu nàng, họ mới cùng nhau lên kinh thành,nay lại. . . . . .

Do nàng liên lụy Hạ Liên.

Đàm Ngu Cơ muốn đứng dậy, nhưng cả người vẫn yếu ớt không có lực, chỉ có thể cố sức chầm chậm dựa vào tường, từ từ theo tường ngồi dậy thôi cũng khiến nàng thở hổn hển.

"Bực mình. . . . . . hết sức bực mình, hạng người độc ác kia. . . . . . Sẽ có ngày gặp báo ứng . . . . . ." Lấm bầm trong uất ức, đợi sau khi nàng khỏe lại, nhất định phải nhanh chóng đuổi theo vào thành, chạy đến cứu Hạ Liên!

Từng đợt gió lạnh thổi vào trong miếu đổ nát, Đàm Ngu Cơ hơi run rẩy, nhanh chóng kéo vạt áo cuộn mình lại.

Đầu nặng trịch, cả người không khỏe, nàng biết mình trúng phong hàn, đêm qua bị bỏ lại trong thới tiết lạnh, nếu nàng không bị cảm lạnh mới lạ.

Hiện giờ nàng nên làm gì đây?

Cho dù người dẫn mối kia không nói dối, chỗ này thật sự cách cửa thành vài dặm nhưng thân thể nàng hiện giờ rất yếu , lại bị phong hàn, về cơ bản không thể làm gì được

Đột nhiên một tiếng sấm vang mang theo những tia chớp sáng, khiến nàng hoảng sợ ngay sau đó mưa tần tã như trút nước, nháy mắt những giọt mưa rơi đầy miếu qua những lỗ hổng trên mái khiến nàng bị ướt hết.

Cảm giác rét lạnh đến tận xương tủy, nàng nhìn xung quanh tìm chỗn trú mưa, cuối cùng tìm được một nơi gần bàn thờ.

Cả người run rẩy núp ở dưới gầm bàn. Có lẽ nàng sẽ chết ở đây!

Nhưng nếu nàng chết, cha nàngphải làm sao? Hạ Liên phải làm sao?

Sự việc tất cả đều do nàng mà ra nhưng nàng vẫn chưa làm được gì.

Gió âm thầm mang theo rét buốt thổi từng đợt từng đợt, khiến nàng nhanh chóng run cầm cập

Lạnh quá. . . . . .

Đàm Ngu Cơ gập gối, hai tay ôm chân, thân mình co ro lại, ý thức càng ngày càng trở nên mơ hồ, thân thể gục xuống, đầu thò ra khỏi gấm bàn, mưa lạnh rơi vào khuôn mặt tái nhợt, bất động.

"Cha, phải rồi. . . . . . con không thể dậy nổi, Ngu Cơ. . . . . . Bất hiếu, giúp. . . . . . Không được. . . . . . Người. . . . . ." Nàng lẩm bẩm những câu vô nghĩa rồi rơi vào bóng tối.

*********

Trên đường lầy lội vó ngựa phi nhanh khiến bùn đất văng tứ phía.

Hai người hai ngựa, một trước một sau, phòng thật nhanh trong mưa, người đi phía trước dường như không có ý định dừng lại, người phía sau dù mệt mỏi vẫn liều mình đuổi theo.

Mưa gió lạnh thấu xương, cuối cùng, người phía sau không nhịn nữa mới lên tiếng.

"Đại ca, chúng ta tìm chỗ tránh mưa đi !" Một cơn gió lớn táp đến yết hầu hắn, lập tức bị gió mưa lạnh làm ho sặc sựa."Khụ, khụ… khụ!"

Hỏa Ngọc Hành ở phía trước nghe thấy , nhưng không định dừng lại.

"Chỉ khoảng nửa canh giờ nữa sẽ đến kinh thành đừng lãng phí thời gian dừng lại.." Hắn hét to trả lời, Con ngựa vẫn lao nhanh không dừng lại.

"Đúng là vô lương tâm . . . . . ." Tiết Từ Phong lầm bầm oán giận. Tuy bọn họ trấn thủ biên cương nhiều năm, thân thể đại ca to cao, võ công cái thế, nội lực thâm sâu, Nhưng võ công của hắn chỉ tạm được, nội lực cũng rất tầm thường. Chạy liên tục mười mấy canh giờ cho dù thân thể làm bằng sắt cũng không thể chịu nổi, huống hồ hiện giờ trời mưa to."Ha. . . . . . Ắt xì! Ắt xì!" Vừa nói xong đã hắt xì rồi.

Hắn đưa tay lên xoa xoa mũi, không cần phải biết đoán bệnh như đại phu, dầm mưa kiểu này hắn biết chắc mình bị cảm lạnh .

Tia chớp sáng cả bầu trời đang che phủ bởi mây đen, tiếp theo sét đánh thẳng xuống phía dưới, từng trận từng trận ầm ầm vang lên chấn động cả đất trời.

"Ôi ——" Tiết Từ Phong đang run vì lạnh bị bất ngờ muốn nhảy dựng lên, ngay sau Lôi Minh hoảng sợ, nhấc cao hai chân phía trước cuả nó lên, khiến hắn không kịp phản ứng ngã xuống ngựa. bịch một tiếng. Ngã mạnh xuống đất khiến cho mắt hắn tối sấm lại, xương cốt toàn thân giống như muốn gãy lìa, không thể nhịn được mà rủa thầm một câu"Bà mẹ nó! Lôi Minh, mày tính giết tao à!"

"Ngung ——" Hỏa Ngọc Hành thúc ngựa quay trở lại , một phát một bắt được dây cương của Lôi Minh, sau khi khống chế con ngựa trong con kích động, mới liếc mắt nhìn người đang nằm dưới bùn đất kia"Cưỡi ngựa cưỡi mười mấy năm, vậy mà vẫn bị ngã ngựa đệ có thấy mất mặt không!" Hắn không nhịn nổi lắc đầu nói.

"Vì Lôi Minh nhát gan, sấm chớp khiến nó sợ ." Tiết Từ Phong nhanh nhảu cãi

"Ta thấy đệ mới là người sợ, làm Lôi Minh đau thì có!" Mắt hắn liếc nhìn nắm lông trong tay tên kia, đó chính là lông bờm của Lôi Minh.

"À. . . . . ." Tiết Từ Phong cúi xuống nhìn, quả nhiên nhìn thấy nắm lông ngựa trong tay."Ha..ha. . . . . ." Cười khan hai cái, xấu hổ xua tay, muốn tìm cách nói lảng sang chuyện khác

"Có gãy xương không?" Tuy cười nhạo hắn ta, Hỏa Ngọc Hành vẫn quan tâm hỏi.

Tiết Từ Phong nhúc nhích tay chân, từ từ ngồi dậy, xương tay kêu răng rắc, mặc dù hơi đau, nhưng không gãy xương .

"Không có." Hắn nhăn nhó cúi nhìn mình, không cần soi gương, cũng có thể thấy được bản thân thảm hại thế nào. Dù sao tuyệt đối không thể giống với đại ca dù ướt hết nhìn vẫn rất phong độ…ái chà!

"Nếu không có, thì đừng có nằm vạ nữa."

Tiết Từ Phong chỉ còn cách ngoan ngoãn đứng dậy, Hỏa Ngọc Hành đưa dây cương cho hắn, hắn nhận lấy thật nhanh, hoạt động chân tay một chút, lắc eo, duỗi chân điều chỉnh lại xương cốt sau cú ngã

"Đại ca, mưa to quá, chúng ta tìm chỗ trú mưa đi!" hắn giơ tay xoa xoa cái mũi ngứa.

"Đệ trở nên yếu đuối như thế từ khi nào, chỉ mưa một tí đã không chịu nổi?" Hỏa Ngọc Hành tuy ngoài miệng nói vậy , nhưng vẫn liếc mắt nhìn nhó xung quanh tìm kiếm

"Đệ không yếu đuối mà thương cho Lôi Minh sợ sấm sét thôi !" Hắn vô lại cười hăng hắc, vỗ về ngựa yêu..

Hỏa Ngọc Hành ngửa mặt nhìn trời đen nghịt, chỉ sợ cơn mưa này sẽ không tạnh ngay.

Cũng phải. Nếu để cho cháu trai bảo bối của Tiết tổng quản bị bệnh, trở về kinh thành không bị mẫu thân mắng cho lùng bùng lỗ tai mới lạ.

"Chúng nó chạy lâu như vậy, đúng là nên để chúng nghỉ ngơi một chút." Hắn vỗ về ngựa yêu cuối cùng cũng đồng ý.

"Đại ca thật sáng suốt." Tiết Từ Phong ngoài miệng mặc dù không trách còn hùa theo nịnh hắn, nhưng trong lòng thầm kêu “Ôi chao!” Thật đúng là người không sánh bằng ngựa, thật dáng thương!

"Ta nhớ cách đây không xa có một cái miếu đổ nhỏ, thôi thì đến đó."

"Cám ơn đại ca." Cảm động đến rơi nước mắt Tiết Từ Phong, Nghĩ đến toa2ntha6n đau nhức nhanh chóng lên ngựa.

Hai chiến mã cùng đồng loạt lao nhanh, không lâu sau họ dừng ở ngoài gian miếu đổ nát.

"Ngung ——" Hỏa Ngọc Hành ghì chặt dây cương, dừng lại trước cửa miếu như muốn đổ kia. Dắt theo con ngựa đen Tấn Lôi vào trong miếu, phát hiện mưa rơi trong miếu không ít hơn bên ngoài bao nhiêu, thế nhưng bên trong miếu hình như dễ chịu hơn bên ngoài, miễn cưỡng có thể trú mưa được.

"Chậc! Thật đúng là, nơi này thật giống cái tên của nó hoang tàn dễ sợ." Tiết Từ Phong theo sau vừa vào miếu đã ồn ào. Dắt Lôi Minh kéo vào miếu, tìm một góc tườngcột đại vào mọt cây cột, mở tay nải ra, Thật may phía trong được gói bằng mảnh vải dầu không thấm nước, y phục chỉ hơi ẩm ướt, tạm chấp nhận được.

Hỏa Ngọc Hành buộc lại Tấn Lôi, dỡ yên ngựa xuống, sau khi dàn xếp cho ngựa yêu xong mới bắt đầu nhìn quanh bốn phía.

"Đại ca ở đây có một ít cỏ khô và vài cành cây, chưa bi mưa ướt, có thể nhóm lửa không?" Tiết Từ Phong ở một góc trong miếu phát hiện ra củi khô.

"Ừ." Hắn nhẹ nhàng đồng ý, ánh mắt đột nhiên nheo lại, nhìn thấy phía dưới bàn thờ có một mảng đen.

Tiến lại gần nhìn hắn mới chắc chắng mảng đen đó chính là tóc, nhìn thấy một mỹ nhân ngắm dưới gầm bàn thờ.

Hỏa Ngọc Hành vội vàng bước đến, Ngồi xổm xuống đỡ lấy đầu nàng, Hắn đưa tay thăm dò mạch đập trên cổ của nàng, cảm giác được mạch nàng đang đập từng nhịp yếu ớt

Còn sống!

Lông mày hơi nhíu lại, hắn nhìn vết sẹo gồ ghề phía mặt bên kia của nàng, là vết sẹo bỏng do lửa, Vừa nhìn thấy khiến người ta vô cùng sợ hãi , khi bị thương hẳn phải rất đau!

"Từ Phong, mau nhóm lửa lên!" Hắn chút chần chừ nào ôm ngay người dưới gầm bàn thờ ra. Cô nương này tòn thân lạnh toát, trán nóng như lửa , hơi thở mỏng manh khó nhận biết

"Oa?" Tiết Từ Phong thấy dại ca ôm một cô nương, kinh ngạc trợn to mắt, nhưng không hỏi nhiều, tay chân nhóm lửa rất lưu loát, ở bên đóng lửa sắp lại cỏ khô.

"Từ Phong đưa cho ta bộ y phục khô."

"Được" hắn chạy nhanh tìm tìm một bộ xiêm áo khô.

Hỏa Ngọc Hành đặt cô nương đó lên đám cỏ khô, cởi bỏ vạt áo của nàng ta, phát hiện Tiết Từ Phong vẫn đúngbên cạnh nhìn lập tức trợn mắt cảnh cáo.

"Quay sang chỗ khác!"

"Vâng!" Tiết Từ Phong nhanh chóng quay lưng lại, một tay gãi gãi đầu, cảm thấy nên nhắc nhở một câu."Thật ra. . . . . . Dại ca huynh cũng là nam nhân mà!"

"Đây gọi là làm việc phải biết linh động, việc cứu người so với lễ tiết đương nhiên quan trọng hơn" Hỏa Ngọc Hành quay lại hợp tình hợp lý nói, vì cứu mạng người, phải bất chấp cả việc nam nữ thụ thụ bất tương thân.

Hít sâu mộ hơi động tác nhanh nhẹn gọn gàng cởi bỏ áo ngoài của nàng, Đỡ nàng ngồi dậy, dựa vào trươc ngực mình, Cở tiếp váy nàng.

"Đem xiêm áo cho ta. . . . . ." Thấy Tiết Từ Phong định quay người đưa xiên áo, hắn liền khẽ quát, "Không được quay lại!"

"Xin lỗi nhất thời quên mất." Tiết Từ Phong dừng lại, đưa tay thò ra phía sau, để đưa xiêm áo cho hắn.

Hỏa Ngọc Hành giúp nàng mặc nhanh xiêm áo vào, phát hiện nàng vẫn run cầm cập như cũ, đội mày hắn nhíu lại lập tức phân phó.

"Từ Phong, đem Áo khoác lông chồn trắng ra đây cho ta, lấy thêm vài bộ xiêm y trải trên mặt cỏ khô nữa."

"Sao? Đại ca, áo choàng đó không phải muốn tặng cho phu nhân sao?" Đại ca đã bỏ thời gian ba năm Vất vả lắm mới săn đủ bộ lông chồn để làm thành áo, Định tặng sinh nhật phu nhân mà.

" Ta bảo đệ đem lại đây!" Hỏa Ngọc Hành Gằn giọng. Con chồn trắng kia thật sự tìm về vì sinh nhật mẫu thân, nhưng hiện giờ không thể suy nghĩ nhiều như vậy.

"Biết rồi, biết rồi." Hắn ta vội vàng đem áo choàng ra, lại lấy y phụ trong túi ra trải lên cỏ khô.

Hỏa Ngọc Hành choàng kín áo trên người nàng, mới đặt người vào chỗ đã được sắp xếp ổn thỏa.

"Đại ca, đệ phải làm gì nữa? Đệ cũng muốn sưởi ấm." Tiết Từ Phong cẩn thận hỏilại chọc cho đại ca không vui.

"Lại đây đi! giúp nàng chắn gió trước, ta đi thay xiêm y." Lúc này Hỏa Ngọc Hành cũng ngồi chắn ở phía trước, chắn gió lạnh thổi vào miếu cho vị cô nương này.

À? Chắn gió?

Tiết Từ Phong miệng há to, thế nhưng cuối cùng cũng chỉ sờ sờ cái mũi, đi đến thay đại ca chắn gió cho vị cô nương xa lạ này.

"Wa …! Cô nương này trên mặt làm sao lại bị vết thương này ?" Trước đó không để ý, chỉ biết là một cô nương, lúc này nhìn thấy vết sẹo ở má phải nàng, Tiết Từ Phong không nhịn được sợ hãi hô lên."Vết sẹo này do bị phỏng sao?" Giơ tay định sờ thử, không ngờ lại bị ngăn lại giữa không trung."Aí! Đau ,đau ,đau. . . . . . đại ca huynh bẻ gãy tay đệ rồi…!"

"Ai dạy đệ khinh bạc con gái nhà người ta!" Hỏa Ngọc Hành lạnh giọng trách cứ.

"Nhẹ thôi, Khinh Bạc?" Tiết Từ Phong kinh ngạc.

"Chẳng lẽ không đúng sao? Mặt cô nương nhà người ta có thể tùy tiện chạm vào sao?" Hỏa Ngọc Hành Trợn mắt với hắn.

"Dại ca, cô nương này dung nhang đã bị hủy, đệ sao có thể. . . . . ."

"Câm miệng! Mặc dù bề ngoài có ra sao, nàng vẫn là một cô nương con nhà lành!" Hỏa Ngọc Hành trầm giọng tức giận mắng.

Tiết Từ Phong hoảng sợ. Bỗng dưng nhớ đến muội muội Ngọc Tú của đại ca vì ngoài ý muốn bị thương trên mặt để lại sẹo, khiến vị hôn phu Hứa gia ghét bỏ mà từ hôn. Nếu nàng ấy kiện lên quan phủ việc đó sẽ không diễn ra. Nhưng làm thế sẽ khiến nàng ấy mất mặt..., Hỏa gia cũng vì thế mà từ bỏ. Dĩ nhiên cũng vì thế mà khiến hai nhà trở mặt, có gặp nhau trên đường cũng làm bộ không thấy, Hỏa gia thậm chí lấy hành động chứng minh, nơi nào có sự hiện diện của Hứa gia thì sẽ không có người của Hỏa gia.

Sau đó Ngọc Tú cả ngày không ra khỏi phòng, ngay cả sân nàng cũng không bước ra, chưa đến một năm đã chết trong uất ức ngọc nát hương tiêu.

"Thật xin lỗi, dại ca đệ không có ý đó!" Lập tức vừa giải thích vừa xin lỗi, hắn thật ra không có ý ghét bỏ người ta! Ô, dại ca còn đem người ta cởi hết cả, xem hết cả, hắn chẳng qua chỉ sờ vết sẹo thôi cũng không cho?"Đệ chỉ tò mò thôi!"

"Tò mò sẽ hại chết người ta, đệ không biết sao?" Không hiểu vì sao , không muốn bất kỳ kẻ nào đụngvào nàng, Hỏa Ngọc Hành giận dữ trừng mắt.

"À, đệ đau có nghĩ nhiều như vậy." Tiết Từ Phong lại gãi đầu.

"Sau này suy nghĩ cẩn thận một chút!" Hỏa Ngọc Hành lớn tiếng cảnh cáo."Đừng hở chút động tay động chân, cũng không được nhìn lung tung, có biết hay không?"

"Dạ dạ." Hắn nhanh nhảu trả lời.

"Trả lời một lần là được." Hỏa Ngọc Hành nói xong mới buông tay hắn ra.

"Rõ"

Hỏa Ngọc Hành trợn to mắt liếc hắn một cái, thật hết cách. Lấy trong trong hành lý ra một bộ xiên y và một bình sứ trắng, dừng lại một chút, hắn nhanh chóng thay đổi xiêm y của mình, cầm bình sứ đến bên cạnh cô nương kia

"Đi lấy túi nước của ta tới. đây" Hỏa Ngọc Hành không trả lời hắn, ngược lại còn phân phó, thấy hắn rất lâu không có động tĩnh gì liền nhíu mày."Từ Phong, Ngốc lăng ra đó làm gì thế ? Không nghe thấy huynh nói sao?"

"Dạ dạ dạ, đến ngay." Tiết Từ Phong hoàn hồn, chạy nhanh đi lấy túi nước."Đại ca, túi nước." Hắn thấp giọng nói, đối với hành vi của đại ca hết sức ngạc nhiên, tuy nhiên hắn thức thời không nói gì thêm.

Đón nhận túi nước, Hỏa Ngọc Hành một tay nghiền nát viên dược trong tay, mở nhẹ khớp hàm nàng ra, đút từng ít từng ít dược được tán nhuyễn chầm chậm, chầm chậm vào miệng nàng, đưa nước đến bên môi nàng, thật cẩn thận cho nàng uống nước.

"Đừng. . . . . ." Đàm Ngu Cơ khổ sở rên thành tiếng, không tự chủ được nuốt thứ trong miệng xuống, lẩm bẩm trong miệng những lời vô nghĩa, nước mắt chảy xuống theo khóe mắt, "Cha. . . . . . không đúng. . . . . . kiện. . . . . ."

Lệ rơi, Những lời vô nghĩa kia, làm Hỏa Ngọc Hành trong lòng căng thẳng, phản phất như trở lại thời gian năm năm trước, muội muội Ngọc Tú bệnh nguy kịch, rơi vào hôn mê hoàn toàn, Nàng chỉ lẩm bẩm những lời vô nghĩa xin lỗi kia mà không thể chảy được nước mắt, nàng khiến toàn bộ Hỏa gia thật sự hổ thẹn

"Nàng sẽ không sao ." Hắn không tự giác cúi xuống nhỏ giọng trấn an người trong lòng, dùng tay áo nhẹ nhàng lau nước trên khóe miệng nàng.

Nhìn người con gái trong lòng không ngừng run rẩy, hắn không nghĩ nhiều, vòng tay ôm lấy nàng, để nàng ngồi gọn trong lòng hắn, ôm sát vào ngực, vận công tăng thận nhiệt của mình lên để chính bản thân sủi ấm cho nàng khỏi lạnh.

Tiết Từ Phong thấy thế, lại kinh ngạc thêm lần nữa, miệng mở to.

Cái này, việc này... . . . . . Ruốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Đại ca thế nhưng. . . . . . Thế nhưng. . . . . .

Tổ phụ hắn là tổng quản hầu hạ trong phủ từ rất lâu , hắn và đại ca có thể nói lớn lên cùng nhau, đã hai mươi mấy năm , tính tình của đại ca hắn hiểu nhất, nóng nảy y như họ Hỏa của huynh ấy! Ngoài Mẫu thân và muội muội của huynh ấy ra, hắn chưa khi nào gặp huynh ấy nhỏ nhẹ dịu dàng với người khác?

Không chỉ có thế, còn cho cô nương này uống viên thuốc quý giá, ôm nàng, vận công giúp nàng khỏi lạnh!

Ôi chao! Còn nói hắn kinh bạc con gái người ta?

Nếu bảo vì cô nương kia đẹp như thiên tiên hạ phàm, vậy hắn liền có thể lý giải được, thế nhưng dung mạo nàng lại bị hủy như thế. . . . . .

Đột nhiên, trong lòng Tiết Từ Phong này ra một ý nghĩ. Hay là đại ca xem nàng thành Ngọc Tú?

"Đại ca, người tính làm sao với cô nương ấy?" Hắn tò mò hỏi.

"Đợi mưa tạnh, đưa nàng vao thành tìm đại phu." Hỏa Ngọc Hành không suy nghĩ gì trả lời.

"Đại ca , ý của đệ là sau khi nàng khỏi bệnh?"

Sau đó?"Đưa nàng vào phủ tướng quân trước, đợi nàng bình phục sẽ tính sau"

"Nhưng mà đại ca, chúng ta là lén trở về trước! Sao có thể quang mình chính đại đem người về phủ được?" Tiết Từ Phong không thể không nhắc nhở hắn.

Hắn và đại ca trở về trong lặng lẽ, nói cách khác chính là lén về trước , Mà tướng lãnh phía dưới của đại ca y theo hành trình, ước chừng khoảng trên hai mươi ngày mới về đến.

Về phần vì sao phải lén quay về trước, tất cả đều bởi đột nhiên có lệnh triệu hồi đại ca về kinh, định về trước âm thầm điều tra có gì bất thường hay không, cho dù không có việc gì, nếu thực sự có việc cũng cần thời gian để nghĩ kế giảm nhẹ sự việc, sẽ không đến lúc không kịp trở tay.

"Vậy tạm thời đưa người gởi lại y quán."

"Lỡ như bại lộ thân phận thì sao?" Tiết Từ Phong đưa ra khả năng gặp phải.

Hỏa Ngọc Hành hơi trầm ngâm."Mấy năm nay ta rất ít về kinh, khó được trở về một lần cũng chưa từng đi lại bên ngoài, biết mặt ta không nhiều người cho lắm, đúng ra sẽ không có người nhận ra ta ."

"Nhưng mà. . . . . ." Hắn cảm thấy không ổn, còn muốn tiếp tục khuyên lại bị cắt ngang.

"Mặc kệ ra sao, trước hết đưa nàng tìm đại phu." Mạng người quan trọng, là việc cấp bách."Chờ hết mưa, chúng ta lập tức vào thành, về phần vấn đề khác, đến lúc đó tùy cơ ứng biến."

"Được" Tiết Từ Phong chỉ có thể nghe lệnh. Xem ra đại ca tám chín phần xem vị cô nương này như muội muội mình.

Không gian lĩnh lặng, ngoài tiếng mưa rơi, có những tiếng thở dốc ngắn của người con gái trong lòng, thỉnh thoảng ngẫu nhiên sẽ than nhẹ.

Không biết qua bao lâu, ít nhất cũng hơn một canh giờ!

Bên ngoài mưa bắt đầu ngớt, Hỏa Ngọc Hành quay sang nhìn Tiết Từ Phong, phát hiện hắn đang đựa vào cột ngủ gật, dời tầm mắt lại nhìn người con gái trong lòng.

Lướt qua vết thương trên má phải nàng, nàng kỳ thật rất đẹp, chỉ là bình thường ánh mắt mọi người sẽ bị chú ý bời vết sẹo xấu xí kia, ngay lập tức dời tầm mắt đi mà không hề để ý đến.

đưa tay chạm nhẹ trên trán nàng, nhiệt độ vẫn nóng đến phỏng tay, nhưng có thể thấy được thuốc kia đã phát huy tác dụng, hơi thở của nàng cuối cùng đã trở nên vững vàng hơn trước, người nàng lại tiếp tục run lên, nhìn sơ có vẻ đỡ khó chịu, việc này khiến hắn thở phào nhẹ nhõm.

Đột nhiên người con gái trong lòng run dữ dội, hắn cố gắng bình tĩnh, nhìn nàng chầm chậm mở mắt ra.

Đôi mắt như nước hồ thu dịu dàng, tĩnh lặng đến xinh đẹp, trong đôi mắt đó nhìn ra được thần trí nàng hoàn toàn chưa thanh tỉnh, đôi mắt ngập nước long lanh nhưng lại mịt mù tĩnh mịch, khiến tim hắn như thắt lại.

"Cha. . . . . ." Cánh tay mềm mại run rẩy của nàng nắm lấy vật áo hắn, Lệ rơi."Xin lỗi. . . . . . Ngu Cơ không thể. . . . . . Giúp cha giải oan . . . . . ."

"Đã không sao rồi, không sao rồi ." Hắn nhẹ nhàng an ủi.

Nàng tên Ngu Cơ? Giải oan? Cha nàng bị sao thế?

"Cha. . . . . . Người. . . . . . Không sao ạ ?" Đàm Ngu Cơ thần trí mơ hồ lẩm bẩm lời vô nghĩa, chỉ có phụ thân sẽ dịu dàng với nàng như thế."Cha, sao. . . . . . Làm sao bây giờ? Hạ Liên. . . . . . Bị người xấu bắt đi rồi, đều do . . . . . Là con báo hại. . . . . ."

Hạ Liên?"Ta sẽ giúp nàng tìm được Hạ Liên , nàng đừng lo lắng." Hắn nhẹ giọng nói.

"Thật tốt quá. . . . . ." Nàng cuối cùng cũng an tâm nhắm mắt lại.

"Ngu Cơ. . . . . ." Hắn nhẹ nhàng gọi

"Dạ. . . . . ." Đàm Ngu Cơ rúc vào lồng ngực ấm áp của hắn.

ra nàng thực sự tên Ngu Cơ.

Hỏa Ngọc Hành hạ giọng than nhẹ, ngẩng đầu lên, nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc đến trợn mắt, há mồm cùa Từ Phong.

Đột nhiên trong lòng cảm thấy xấu hổ, thế nhưng bên ngoài không hề thay đổi sắc mặt, vẫn tỏ ra không có gì.

"Về đến kinh thành tốt nhất đừng để ta nghe được chuyện gì liên quan đến hôm nay. . . . . ." Trong lời nói đầy ý cảnh cáo cố ý muốn nói rõ ý của mình.

"Đệ…đệ vừa rồi mới ngủ gật, thật sự không thấy gì, hơn nữa chuyện hôm nay. . . . . . Sao phải nhớ làm gì? Đại ca hiện nay chúng ta còn cách bọn họ mười ngày đường nữa" Tiết Từ Phong lắc đầu thật mạnh.

Hỏa Ngọc Hành gật đầu vừa ý. Xem ra hắn rất thức thời.

Đàm Ngu Cơ mê sản trong cơn sốt, mơ mơ màng màng nghe được giọng nói bên tai, thần trí sắp chìm vào mộng đột nhiên cảnh giác, Giọng nói của nam nhân này rất lạ !

Ngay sau đó, nàng liền nhớ lại mình đang ở đâu, đã xảy ra chuyện gì.

Nàng không phải đang ở nhà, phụ thân vẫn còn bị vu oan, Vậy người đang ôm nàng. . . . . . Là ai?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện