Ngu Dại Độc Phi Không Dễ Chọc
Chương 112: Tình thương của cha, hồ Lô ngào đường
Edit: ༄༂Mun༉
“Là Hoàng Thượng động tay?” Mục Thanh Ca hỏi.
Mục Nguyên trầm mặc mà chống đỡ, đó là đứa bé đầu tiên của hắn, cũng là đứa bé đầu tiên của hắn cùng Vân Dung Tuyết, có thể nghĩ Vân Dung Tuyết bị đả kϊƈɦ có bao nhiêu trầm trọng, nhưng hắn đối với một đế vương lại trước sau vô kế khả thi, sau đó cũng chỉ có thể bị bắt nạp thϊế͙p͙, “Nương ngươi thiện giải nhân ý, vẫn luôn săn sóc ta, hiểu ta, vì không liên lụy ta, nương ngươi không ngừng một lần tự sát.”
“Mà Hoàng Thượng vì trả thù nương ngươi, tuyệt đối sẽ không thiện bãi cam hưu, ba năm sau, nương ngươi lại lần nữa mang thai, lúc này đây nương ngươi thật cẩn thận lại bị khó sinh, hao hết tinh lực mới sinh ngươi ra.”
“Nương chết, Hoàng Thượng hành vi trả thù không phải cũng dừng ở đây sao?” Mục Thanh Ca hỏi.
“Ngươi thật không hiểu biết nam nhân, Thanh Ca, Hoàng Thượng yêu mẹ ngươi đã thâm nhập cốt tủy, cái loại không chiếm được này ** vẫn luôn chuyển biến thành hận, Hoàng Thượng sẽ không đối xử tử tế con của ta cùng Tuyết Nhi, ca ca ngươi là kết cục thứ nhất, mà Tuyết Nhi vì sinh ngươi khó sinh làm cho rong huyết mà chết, Hoàng Thượng tuyệt đối sẽ không thiện bãi cam hưu, vì bảo vệ ngươi, ta chỉ có thể mời Phổ Không đại sư phong ấn tâm trí ngươi, để ngươi ngụy trang thành đứa ngốc, nhiều năm qua, Hoàng Thượng thấy ngươi, chung quy là hả giận.”
Biến thái!?
Mục Thanh Ca rút ra cái kết luận, Trạm Đế chính là một đại biến thái, bởi vì nữ nhân âu yếm không yêu mình, vì trả thù nữ nhân âu yếm xuống tay với con nàng(VDT), loại hành vi này đã cấu thành tâm lý bệnh tâm thần, ở thế kỷ 21 loại người này đã sớm nên đưa đến bệnh viện tâm thần đi, nhưng người như vậy cư nhiên vẫn là đế vương Nam Sở, một đế vương có tài năng trị quốc bình an thiên hạ.
“Nhiều năm qua vi phụ vẫn luôn không dám lộ ra thần thái từ ái yêu thương ngươi, chỉ có thể không quan tâm nguói, tùy ý người khác khinh nhục ngươi, bởi vì vi phụ biết, nếu vi phụ quý trọng ngươi, sủng ái ngươi, không thể nghi ngờ là ở trêи đầu Hoàng Thượng thả một trận lửa, ở trong mắt Hoàng Thượng, ngươi là nữ nhi Tuyết nhi, là nữ nhi ta cùng Tuyết nhi, cho nên hắn hận ngươi.”
“Nhiều năm như vậy vi phụ lo lắng nhất đơn giản chính là tánh mạng ngươi, hiện tại ngẫm lại cư nhiên đã qua mười lăm năm, ngươi thần chí khôi phục không thể nghi ngờ làm Hoàng Thượng tâm sinh hoài nghi, hắn ở phương diện trị quốc thật là minh quân, nhưng ở phương diện cảm tình hắn lại tàn nhẫn hơn bất cứ ai, đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất vi phụ không muốn để ngươi gả vào hoàng thất.”
“Nhưng lúc trước, hôn sự ta cùng Tứ hoàng tử…”
“Đó là năm đó nương ngươi cùng Hoàng Hậu nương nương định ra, Tuyết nhi tuy rằng hận Hoàng Thượng, nhưng nàng với Hoàng Hậu trước sau như một.” Mà năm đó việc Hoàng Thượng cùng Tuyết nhi rất bí ẩn, người bình thường là căn bản đoán không được, “Năm đó vi phụ đồng ý cũng là vì cho sinh mệnh ngươi nhiều một tầng bảo đảm, nhưng vi phụ vẫn luôn biết quan hệ Chỉ Lan cùng Tứ hoàng tử, hôn sự ngươi sẽ không thành công, điểm này vi phụ cũng đã sớm liệu đến, mà đúng là kết quả này.”
Muốn nói đa mưu túc trí, Mục Nguyên mới là một con cáo già, từ Mục Thanh Ca sinh ra đến kết hôn hết thảy đều được hắn đoán trước, hắn đã sớm vì nữ nhi này mở đường, đoạn tuyệt đường hoàng thất, Mục Nguyên ngẩng đầu nhìn Mục Thanh Ca nói: “Vi phụ nguyên bản là muốn chờ sau khi Tứ hoàng tử cự hôn đem ngươi đưa đi xa tĩnh dưỡng, lại không có nghĩ đến…”
“Lại không có nghĩ đến ta cư nhiên ở một ngày kia khôi phục thần trí phải không?” Mục Thanh Ca tiếp lời Mục Nguyên, nguyên lai lúc trước chủ cũ nếu không chết sẽ được Mục Nguyên đưa đi bình bình phàm phàm rồi bình an sinh hoạt, rời xa hết thảy phân tranh, lại không có nghĩ đến chủ cũ cư nhiên ở một khắc kia đâm trụ mà chết, “Chẳng lẽ ngươi không có nghĩ tới nữ nhi ngươi sẽ động chân tình với Tứ hoàng tử sao?”
“…”
“Cho rằng phong ấn tâm trí nữ nhi liền có thể phong ấn trái tim nàng sao? Liền tính là đứa ngốc cũng có cảm tình cũng biết yêu, nhưng ngươi lại tước đoạt quyền lợi được yêu của nàng, làm cho nàng…” Mục Thanh Ca vừa định nói chữ chết, lại nghĩ chủ cũ tuy rằng rời đi, nhưng thân thể của nàng hiện tại là mình dùng, vì miễn rớt dư thừa phiền não, Mục Thanh Ca nói thẳng: “Tâm hoàn toàn đã chết.”
“Ngươi muốn bảo vệ nữ nhi mình, không sai, ngươi thật sự bảo vệ nàng mười lăm năm, để nàng tồn tại mười lăm năm, nhưng nàng ở mười lăm năm màu cái gì cũng không hưởng thụ được, si ngốc qua mười lăm năm, dù cho là chết một khắc, oán hận đầy cõi lòng nàng lại cũng không biết đến tột cùng nên trách ai tạo vận may nàng thành bi thảm.”
Tuy rằng Mục Nguyên không biết vì sao Mục Thanh Ca phải dùng chữ nàng này tới hình dung chính mình, nhưng hắn biết hắn trước sau thiếu nợ Thanh Ca, “Vi phụ biết thiếu nợ thật nhiều, những năm tháng sau này, vi phụ nhất định sẽ bảo vệ ngươi thật tốt, tuyệt đối sẽ không để bất luận kẻ nào tổn thương ngươi, Thanh Ca.”
“Không cần, Mục Thanh Ca đã không cần ngươi bảo vệ.” Mục Thanh Ca lãnh lãnh đạm đạm nhìn Mục Nguyên, “Ngươi yêu nữ nhi mình, nhưng ngươi lại trước nay không hỏi nàng có nguyện ý bị người khống chế sống như búp bê vải hay không, không hề có ý tứ như vậy, cả ngày sống ở trong thống khổ, có lẽ nàng càng nguyện ý thống thống kɧօáϊ kɧօáϊ gặp tử vong.” Cuối cùng một khắc kia, tâm chủ cũ vỡ vụn, sau khi chết chỉ sợ cũng khó có thể hoàn hảo.
“Đây là chân tướng ta đau khổ tìm kiếm…” Mục Thanh Ca âm thầm thở dài, sau đó xoay người liền muốn đi ra ngoài, chỉ là lúc rời khỏi phòng kia một khắc tạm dừng một chút, sau đó liền nghe được phía sau Mục Nguyên truyền đến thanh âm tang thương: “Thanh Ca.”
Mục Thanh Ca do dự mà quay đầu lại, ở một khắc vành mắt phiếm hồng, trong tay Mục Nguyên cầm một chuỗi hồ lô ngào đường đưa tới trước mặt Mục Thanh Ca, Mục Nguyên nói: “Hồi lâu không làm, mới lạ không ít, ngươi đã rất nhiều năm chưa ăn hồ lô ngào đường vi phụ tự tay mình làm.”
Mục Thanh Ca ngẩng đầu nhìn Mục Nguyên, bên trong sợi tóc đen nhánh bí mật mang theo rất nhiều tóc bạc, khuôn mặt tuy rằng tuấn lãng nhưng năm tháng qua đi để lại trêи mặt hắn dấu vết như cũ, một đôi mắt tối tăm kia không có dĩ vãng thanh lãnh cùng giả dối, có rất nhiều phụ thân yêu thương nữ nhi, Mục Thanh Ca từ trong tay Mục Nguyên tiếp nhận xuyên hồ lô ngào đường, sau đó đặt ở bên miệng nhẹ nhàng cắn một cái.
Thực ngọt, giống như kẹo mạch nha ký ức tiến vào trong đầu nàng, ký ức về phụ thân từ mơ hồ liền rõ ràng, mà phụ thân này lại rốt cuộc không phải phụ thân Bán Hạ nàng, mà là phụ thân Mục Thanh Ca, Mục Thanh Ca cắn hồ lô ngào đường ngẩng đầu nói với Mục Nguyên: “Ăn rất ngon.” Nhìn khuôn mặt Mục Nguyên vui mừng, Mục Thanh Ca kêu: “Cha.”
Đều nói cha con không có cách đêm thù, mà Mục Thanh Ca đối mặt vị này cũng không phải thân phụ lại càng thêm ấm áp, bởi vì nàng làm Mục Thanh Ca cảm nhận được tình thương của cha đã lâu, tuy rằng Mục Thanh Ca cực kỳ không tán đồng cách làm Mục Nguyên đối với cũ, nhưng không thể không nói hắn thật là vị phụ thân tốt, mười lăm năm qua tuy rằng mặt ngoài lãnh khốc đối mặt nữ nhi, nhưng lén lại rất sủng ái nàng, vì nàng tự mình học làm hồ lô ngào đường, vì nàng, tự mình làm ngựa gỗ nhỏ cùng trống bỏi còn có một ít đồ chơi tiểu nữ hài.
Sau khi Mục Thanh Ca trở lại phòng trong tay còn cầm một chuỗi hồ lô ngào đường còn chưa ăn xong, từ nhỏ đến lớn thân nhân nàng chưa từng vì nàng tự làm bất cứ thứ gì, Mục Thanh Ca có chút luyến tiếc ăn hồ lô ngào đường này, Lăng Phong vẫn luôn theo đuôi Mục Thanh Ca đi đến trong phòng nàng, lúc nhìn Mục Thanh Ca với hồ lô ngào đường sững sờ, đáy mắt Lăng Phong mang theo ba phần trìu mến.
“Là Hoàng Thượng động tay?” Mục Thanh Ca hỏi.
Mục Nguyên trầm mặc mà chống đỡ, đó là đứa bé đầu tiên của hắn, cũng là đứa bé đầu tiên của hắn cùng Vân Dung Tuyết, có thể nghĩ Vân Dung Tuyết bị đả kϊƈɦ có bao nhiêu trầm trọng, nhưng hắn đối với một đế vương lại trước sau vô kế khả thi, sau đó cũng chỉ có thể bị bắt nạp thϊế͙p͙, “Nương ngươi thiện giải nhân ý, vẫn luôn săn sóc ta, hiểu ta, vì không liên lụy ta, nương ngươi không ngừng một lần tự sát.”
“Mà Hoàng Thượng vì trả thù nương ngươi, tuyệt đối sẽ không thiện bãi cam hưu, ba năm sau, nương ngươi lại lần nữa mang thai, lúc này đây nương ngươi thật cẩn thận lại bị khó sinh, hao hết tinh lực mới sinh ngươi ra.”
“Nương chết, Hoàng Thượng hành vi trả thù không phải cũng dừng ở đây sao?” Mục Thanh Ca hỏi.
“Ngươi thật không hiểu biết nam nhân, Thanh Ca, Hoàng Thượng yêu mẹ ngươi đã thâm nhập cốt tủy, cái loại không chiếm được này ** vẫn luôn chuyển biến thành hận, Hoàng Thượng sẽ không đối xử tử tế con của ta cùng Tuyết Nhi, ca ca ngươi là kết cục thứ nhất, mà Tuyết Nhi vì sinh ngươi khó sinh làm cho rong huyết mà chết, Hoàng Thượng tuyệt đối sẽ không thiện bãi cam hưu, vì bảo vệ ngươi, ta chỉ có thể mời Phổ Không đại sư phong ấn tâm trí ngươi, để ngươi ngụy trang thành đứa ngốc, nhiều năm qua, Hoàng Thượng thấy ngươi, chung quy là hả giận.”
Biến thái!?
Mục Thanh Ca rút ra cái kết luận, Trạm Đế chính là một đại biến thái, bởi vì nữ nhân âu yếm không yêu mình, vì trả thù nữ nhân âu yếm xuống tay với con nàng(VDT), loại hành vi này đã cấu thành tâm lý bệnh tâm thần, ở thế kỷ 21 loại người này đã sớm nên đưa đến bệnh viện tâm thần đi, nhưng người như vậy cư nhiên vẫn là đế vương Nam Sở, một đế vương có tài năng trị quốc bình an thiên hạ.
“Nhiều năm qua vi phụ vẫn luôn không dám lộ ra thần thái từ ái yêu thương ngươi, chỉ có thể không quan tâm nguói, tùy ý người khác khinh nhục ngươi, bởi vì vi phụ biết, nếu vi phụ quý trọng ngươi, sủng ái ngươi, không thể nghi ngờ là ở trêи đầu Hoàng Thượng thả một trận lửa, ở trong mắt Hoàng Thượng, ngươi là nữ nhi Tuyết nhi, là nữ nhi ta cùng Tuyết nhi, cho nên hắn hận ngươi.”
“Nhiều năm như vậy vi phụ lo lắng nhất đơn giản chính là tánh mạng ngươi, hiện tại ngẫm lại cư nhiên đã qua mười lăm năm, ngươi thần chí khôi phục không thể nghi ngờ làm Hoàng Thượng tâm sinh hoài nghi, hắn ở phương diện trị quốc thật là minh quân, nhưng ở phương diện cảm tình hắn lại tàn nhẫn hơn bất cứ ai, đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất vi phụ không muốn để ngươi gả vào hoàng thất.”
“Nhưng lúc trước, hôn sự ta cùng Tứ hoàng tử…”
“Đó là năm đó nương ngươi cùng Hoàng Hậu nương nương định ra, Tuyết nhi tuy rằng hận Hoàng Thượng, nhưng nàng với Hoàng Hậu trước sau như một.” Mà năm đó việc Hoàng Thượng cùng Tuyết nhi rất bí ẩn, người bình thường là căn bản đoán không được, “Năm đó vi phụ đồng ý cũng là vì cho sinh mệnh ngươi nhiều một tầng bảo đảm, nhưng vi phụ vẫn luôn biết quan hệ Chỉ Lan cùng Tứ hoàng tử, hôn sự ngươi sẽ không thành công, điểm này vi phụ cũng đã sớm liệu đến, mà đúng là kết quả này.”
Muốn nói đa mưu túc trí, Mục Nguyên mới là một con cáo già, từ Mục Thanh Ca sinh ra đến kết hôn hết thảy đều được hắn đoán trước, hắn đã sớm vì nữ nhi này mở đường, đoạn tuyệt đường hoàng thất, Mục Nguyên ngẩng đầu nhìn Mục Thanh Ca nói: “Vi phụ nguyên bản là muốn chờ sau khi Tứ hoàng tử cự hôn đem ngươi đưa đi xa tĩnh dưỡng, lại không có nghĩ đến…”
“Lại không có nghĩ đến ta cư nhiên ở một ngày kia khôi phục thần trí phải không?” Mục Thanh Ca tiếp lời Mục Nguyên, nguyên lai lúc trước chủ cũ nếu không chết sẽ được Mục Nguyên đưa đi bình bình phàm phàm rồi bình an sinh hoạt, rời xa hết thảy phân tranh, lại không có nghĩ đến chủ cũ cư nhiên ở một khắc kia đâm trụ mà chết, “Chẳng lẽ ngươi không có nghĩ tới nữ nhi ngươi sẽ động chân tình với Tứ hoàng tử sao?”
“…”
“Cho rằng phong ấn tâm trí nữ nhi liền có thể phong ấn trái tim nàng sao? Liền tính là đứa ngốc cũng có cảm tình cũng biết yêu, nhưng ngươi lại tước đoạt quyền lợi được yêu của nàng, làm cho nàng…” Mục Thanh Ca vừa định nói chữ chết, lại nghĩ chủ cũ tuy rằng rời đi, nhưng thân thể của nàng hiện tại là mình dùng, vì miễn rớt dư thừa phiền não, Mục Thanh Ca nói thẳng: “Tâm hoàn toàn đã chết.”
“Ngươi muốn bảo vệ nữ nhi mình, không sai, ngươi thật sự bảo vệ nàng mười lăm năm, để nàng tồn tại mười lăm năm, nhưng nàng ở mười lăm năm màu cái gì cũng không hưởng thụ được, si ngốc qua mười lăm năm, dù cho là chết một khắc, oán hận đầy cõi lòng nàng lại cũng không biết đến tột cùng nên trách ai tạo vận may nàng thành bi thảm.”
Tuy rằng Mục Nguyên không biết vì sao Mục Thanh Ca phải dùng chữ nàng này tới hình dung chính mình, nhưng hắn biết hắn trước sau thiếu nợ Thanh Ca, “Vi phụ biết thiếu nợ thật nhiều, những năm tháng sau này, vi phụ nhất định sẽ bảo vệ ngươi thật tốt, tuyệt đối sẽ không để bất luận kẻ nào tổn thương ngươi, Thanh Ca.”
“Không cần, Mục Thanh Ca đã không cần ngươi bảo vệ.” Mục Thanh Ca lãnh lãnh đạm đạm nhìn Mục Nguyên, “Ngươi yêu nữ nhi mình, nhưng ngươi lại trước nay không hỏi nàng có nguyện ý bị người khống chế sống như búp bê vải hay không, không hề có ý tứ như vậy, cả ngày sống ở trong thống khổ, có lẽ nàng càng nguyện ý thống thống kɧօáϊ kɧօáϊ gặp tử vong.” Cuối cùng một khắc kia, tâm chủ cũ vỡ vụn, sau khi chết chỉ sợ cũng khó có thể hoàn hảo.
“Đây là chân tướng ta đau khổ tìm kiếm…” Mục Thanh Ca âm thầm thở dài, sau đó xoay người liền muốn đi ra ngoài, chỉ là lúc rời khỏi phòng kia một khắc tạm dừng một chút, sau đó liền nghe được phía sau Mục Nguyên truyền đến thanh âm tang thương: “Thanh Ca.”
Mục Thanh Ca do dự mà quay đầu lại, ở một khắc vành mắt phiếm hồng, trong tay Mục Nguyên cầm một chuỗi hồ lô ngào đường đưa tới trước mặt Mục Thanh Ca, Mục Nguyên nói: “Hồi lâu không làm, mới lạ không ít, ngươi đã rất nhiều năm chưa ăn hồ lô ngào đường vi phụ tự tay mình làm.”
Mục Thanh Ca ngẩng đầu nhìn Mục Nguyên, bên trong sợi tóc đen nhánh bí mật mang theo rất nhiều tóc bạc, khuôn mặt tuy rằng tuấn lãng nhưng năm tháng qua đi để lại trêи mặt hắn dấu vết như cũ, một đôi mắt tối tăm kia không có dĩ vãng thanh lãnh cùng giả dối, có rất nhiều phụ thân yêu thương nữ nhi, Mục Thanh Ca từ trong tay Mục Nguyên tiếp nhận xuyên hồ lô ngào đường, sau đó đặt ở bên miệng nhẹ nhàng cắn một cái.
Thực ngọt, giống như kẹo mạch nha ký ức tiến vào trong đầu nàng, ký ức về phụ thân từ mơ hồ liền rõ ràng, mà phụ thân này lại rốt cuộc không phải phụ thân Bán Hạ nàng, mà là phụ thân Mục Thanh Ca, Mục Thanh Ca cắn hồ lô ngào đường ngẩng đầu nói với Mục Nguyên: “Ăn rất ngon.” Nhìn khuôn mặt Mục Nguyên vui mừng, Mục Thanh Ca kêu: “Cha.”
Đều nói cha con không có cách đêm thù, mà Mục Thanh Ca đối mặt vị này cũng không phải thân phụ lại càng thêm ấm áp, bởi vì nàng làm Mục Thanh Ca cảm nhận được tình thương của cha đã lâu, tuy rằng Mục Thanh Ca cực kỳ không tán đồng cách làm Mục Nguyên đối với cũ, nhưng không thể không nói hắn thật là vị phụ thân tốt, mười lăm năm qua tuy rằng mặt ngoài lãnh khốc đối mặt nữ nhi, nhưng lén lại rất sủng ái nàng, vì nàng tự mình học làm hồ lô ngào đường, vì nàng, tự mình làm ngựa gỗ nhỏ cùng trống bỏi còn có một ít đồ chơi tiểu nữ hài.
Sau khi Mục Thanh Ca trở lại phòng trong tay còn cầm một chuỗi hồ lô ngào đường còn chưa ăn xong, từ nhỏ đến lớn thân nhân nàng chưa từng vì nàng tự làm bất cứ thứ gì, Mục Thanh Ca có chút luyến tiếc ăn hồ lô ngào đường này, Lăng Phong vẫn luôn theo đuôi Mục Thanh Ca đi đến trong phòng nàng, lúc nhìn Mục Thanh Ca với hồ lô ngào đường sững sờ, đáy mắt Lăng Phong mang theo ba phần trìu mến.
Bình luận truyện