Ngu Dại Độc Phi Không Dễ Chọc
Chương 5: Trích tiên bán hạ
Edit: ༄༂Mun༉
Cửu vương gia sau khi rời khỏi, Tướng phủ lập tức liền rối loạn, Mục Chỉ Lan kêu người đem Tam di nương nâng về phòng.
“Hừ, tiện nhân Mục Thanh Ca này cho rằng có Cửu vương gia chống lưng là có thể bay lên cành cao biến phượng hoàng sao? Đích nữ thì thế nào? Lão gia căn bản là không để bụng có nữ nhi này hay không.” Sau khi Tam di nương tỉnh lại hừ lạnh nói.
Mục Chỉ Lan nhìn khuôn mặt mẫu thân dữ tợn cái gì cũng không nói, nàng làm sao cũng không nghĩ đến Cửu vương gia cư nhiên nói chuyện vì Mục Thanh Ca, bọn họ trước đó cũng chưa từng có giao tiếp bất luận cái gì.
Tam di nương lôi kéo tay Mục Chỉ Lan nghiêm túc cẩn thận nói: “Lan nhi, ngươi nhất định càng phải nhớ kỹ nữ nhân chúng ta sống không dễ dàng, nhất định phải nắm chặt nam nhân cường thế, ngươi nhất định phải bắt được Tứ hoàng tử như vậy chúng ta mới có thể dương mi thổ khí, tuy nói Cửu vương gia là một người dưới vạn người trêи, nhưng chỉ thời điểm Hoàng Thượng còn trêи đời, hiện giờ triều dã trêи dưới duy chỉ có Tứ hoàng tử vi tôn, ngươi nhất định phải gắt gao bắt lấy Tứ hoàng tử.”
Mục Chỉ Lan gật gật đầu.
Cửu vương phủ.
Cửu vương gia ngón tay thon dài một chút một chút gõ án thư, mặt mày tuấn tú tuyệt luân.
Phong Ngâm nói: “Gia, đã điều tra ra, người xuống tay với ngày thật là người Mộ Dung Phục phái ra.”
Ngón tay Cửu vương gia gõ cái bàn hơi hơi dừng, ngước mắt một đôi mắt đẹp đến quá phận, trong ánh mắt đựng đầy bạo nộ, “Mộ Dung nhất tộc? Thái Hậu?” Ngữ khí âm trầm, làm người không rét mà run.
“Sợ là vị Thái Hậu nương nương này của chúng ta muốn diệt trừ gia, Mộ Dung nhất tộc bọn họ liền có thể ở trong triều đứng vững bước chân.” Phong Ảnh âm lãnh nói.
Cửu vương gia gợi lên một tia cười lạnh, “Những người đó đâu?”
“Người ám sát gia đã bắt được toàn bộ, liền chờ gia xử lý.”
“…Đầu bọn họ toàn bộ cắt bỏ đưa đến trong phủ Mộ Dung Phục đi, nói là quà tạ lễ bổn vương đưa cho hắn.”
“Được.”
Phong Ảnh tiếp tục nói: “Vương gia để chúng ta tra một chuyện khác, nhưng trước sau cũng tra không ra, người xuất hiện ở bên trong hẻm nhỏ kia rốt cuộc là ai cũng không hề có tin tức.”
“Không cần tra xét, bổn vương đại khái đã biết là ai.” Bên môi Cửu vương gia hơi hơi khơi mào.
Phong Ngâm đi theo Cửu vương gia nhiều năm, chỉ cần một ánh mắt của hắn liền biết hắn suy nghĩ cái gì, vì thế nói: “Gia cảm thấy là Mục Thanh Ca? ” Khó trách, khó trách gia cư nhiên đi phủ Thừa tướng còn giúp Mục đại tiểu thư một phen, nguyên lai là hoài nghi nàng chính là người đêm đó cứu ngài, nhưng Mục Thanh Ca là một đứa ngốc mười phần a, tuy nói hôm nay nàng thoạt nhìn đích xác có vài phần kỳ quái, nhưng nàng mới vừa tao ngộ bị Tứ hoàng tử cự hôn, hơn nữa đầu lại bị thương, mấy ngày nay vẫn luôn ở bên trong Tướng phủ, như thế thì không thể là nàng đi.
Cửu vương gia cau mày, đêm đó nữ nhân kia thoạt nhìn là biết y thuật, mà Mục Thanh Ca…
Phong Ảnh nghĩ nghĩ vì thế nói: “Gia, thuộc hạ nhớ rõ gia nói qua nữ tử kia biết y thuật, hơn nữa là giả nam trang, gần nhất hoàng thành nhưng thật ra xuất hiện một nhân vật như vậy, có người nói hắn y thuật vô song, ngay cả người chết có thể cứu sống, một tay ngân châm không gì làm không được, hơn nữa người gặp qua hắn đều nói người này có diện mạo phong hoa tuyệt đại.”
“Ai?”
“Không có người biết tên thật của hắn, nhưng hắn trị liệu một người đều sẽ lưu lại hai chữ.”
“Hai chữ gì?”
“Bán Hạ.”
Bán Hạ? Hay đây là tên của nàng?
“Mọi người đều xưng hô hắn là ‘ trích tiên Bán Hạ ’, ngắn ngủn mấy ngày cũng đã là thần y danh dương thiên hạ.” Thời điểm Phong Ngâm nói đến người này trong mắt mang theo ba phần kính.
“Có người nào biết nàng đang ở đâu không?”
“Không có người biết, bất quá mọi người đều biết tìm được tú bà ‘ Vạn Hoa Lâu ’ lưu lại giá làm hắn vừa lòng, hắn tự nhiên sẽ tự mình tới cửa cứu trị.” Ai cũng không nghĩ đến trích tiên Bán Hạ này cư nhiên ở thanh lâu lưu lại ấn ký của mình, từ lúc trích tiên Bán Hạ lưu lại lời nhắn như vậy, có không ít người vì muốn thấy dung nhan trích tiên Bán Hạ mà hàng đêm ngủ lại Vạn Hoa Lâu.
Cửu vương gia ngón tay thong thả gõ cái bàn, trích tiên Bán Hạ này đến tột cùng có phải là Mục Thanh Ca hay không đây?
“Gia hoài nghi cái Bán Hạ này chính là Mục đại tiểu thư đi, nếu như vậy thuộc hạ thật ra có một biện pháp.”
Cửu vương gia ngước mắt nhìn về phía Phong Ngâm.
Mà hiện giờ người được người xưng tụng trích tiên Bán Hạ này đã ngồi ở ghế lô bên trong Vạn Hoa Lâu, chỉ thấy nàng một bộ áo bào trắng tóc đen cột thẳng lên, cầm trong tay quạt xếp, phong độ nhẹ nhàng, chỉ cần một ánh mắt liền có nữ tử phấn đấu quên mình muốn xông lên.
Mà vị trích tiên Bán Hạ này chính là đại tiểu thư Tướng phủ Mục Thanh Ca, mặc cho ai cũng không nghĩ đến tiểu thư ngu dại ở Tướng phủ kia sẽ là đại danh đỉnh đỉnh trích tiên Bán Hạ.
“Công tử, có người ra giá cao kêu ngươi đi Cửu vương phủ cứu trị một người bệnh.” Tú bà Vạn Hoa Lâu dì Mân đem hộp gấm trêи bàn mở ra, chỉ thấy một mảnh ánh vàng rực rỡ, dì Mân cười nói: “ Một ngàn lượng này là tiền đặt cọc, đợi công tử cứu trị người bệnh tốt, còn có hai ngàn hai lượng vàng.”
Dì Mân rất kính trọng Mục Thanh Ca, nếu không phải nàng ra tay cứu giúp, dì Mân đã sớm quy thiên, cũng bởi vậy Mục Thanh Ca mới ở Vạn Hoa Lâu cái loại thanh lâu này lưu lại một nơi cư trú.
Mục Thanh Ca kinh ngạc nhìn dì Mân, quạt xếp trong tay rơi xuống ở trêи bàn cũng không biết, Cửu vương phủ? Phượng Tuyệt Trần? Hay là nhanh như vậy Phượng Tuyệt Trần liền hoài nghi thân phận của nàng?
Không có khả năng a, liền tính Phượng Tuyệt Trần nhìn ra Mục Thanh Ca là cố ý giả ngu, cũng tuyệt đối nhìn không ra dịch dung của nàng, Mục Thanh Ca nhăn chặt mày, trừ phi hắn bất quá là muốn đem mình dẫn qua, nhưng nếu không đi hắn càng thêm hoài nghi mình chính là Mục Thanh Ca, cho nên mới không dám hiện thân.
“Công tử, công tử?” Dì Mân thấy hắn vẫn luôn không có động vì thế kêu lên.
“A nga, ta đã biết.” Mục Thanh Ca phản ứng lại, nàng không thể không đi, nhưng đi cũng rất có khả năng sẽ bại lộ thân phận.
Buổi tối, Mục Thanh Ca vẫn là đúng giờ tới cửa Cửu vương phủ, nhìn cửa lớn hùng vĩ này liền biết bên trong tất nhiên cũng rất phi phàm, Phong Ngâm biết Mục Thanh Ca giờ này sẽ đến cho nên vẫn luôn chờ ở chỗ này, nhìn thấy Mục Thanh Ca một bộ bạch y, Phong Ngâm tiến lên nói: “Các hạ là trích tiên Bán Hạ?”
“Đúng vậy.” Mục Thanh Ca nhướng mày gật đầu.
“Bán Hạ công tử thỉnh bên này.” Phong Ngâm đã trộm đánh giá nàng, công tử sao lại cảm thấy một người phong hoa tuyệt đại như vậy là đại tiểu thư Tướng phủ ngây ngốc vậy?
Sau khi Phong Ngâm đem Mục Thanh Ca đưa tới phòng Cửu vương gia liền đi ra ngoài, sau đó cùng chỗ tối Phong Ảnh đều thối lui, bởi vì gia đã ra lệnh, mặc kệ bên trong có thanh âm gì cũng không được đi vào.
Mục Thanh Ca bước vào phòng liền cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng nàng phải ổn định, tận lực xem nhẹ cái loại cảm giác hoang mang rối loạn trong lòng này, Mục Thanh Ca nắm chặt quạt xếp trong tay, toàn thân đều cảnh giác.
“Thế nào? Tới gặp bổn vương làm ngươi khẩn trương như thế?” Hai chữ sau tăng thêm ngữ khí làm người nghe xong có vẻ đặc biệt ái muội.
Mục Thanh Ca đột nhiên xoay người nhìn người ngồi bên kia, thời điểm nàng vừa mới tiến vào rõ ràng không có nhìn thấy bên kia có người, người này cư nhiên có thể lặng yên không một tiếng động dưới tình huống này xuất hiện ở phía sau nàng, Mục Thanh Ca che dấu đáy mắt chấn động, lớn miệng kêu, “Ngươi ngươi ngươi…”
Cửu vương gia sau khi rời khỏi, Tướng phủ lập tức liền rối loạn, Mục Chỉ Lan kêu người đem Tam di nương nâng về phòng.
“Hừ, tiện nhân Mục Thanh Ca này cho rằng có Cửu vương gia chống lưng là có thể bay lên cành cao biến phượng hoàng sao? Đích nữ thì thế nào? Lão gia căn bản là không để bụng có nữ nhi này hay không.” Sau khi Tam di nương tỉnh lại hừ lạnh nói.
Mục Chỉ Lan nhìn khuôn mặt mẫu thân dữ tợn cái gì cũng không nói, nàng làm sao cũng không nghĩ đến Cửu vương gia cư nhiên nói chuyện vì Mục Thanh Ca, bọn họ trước đó cũng chưa từng có giao tiếp bất luận cái gì.
Tam di nương lôi kéo tay Mục Chỉ Lan nghiêm túc cẩn thận nói: “Lan nhi, ngươi nhất định càng phải nhớ kỹ nữ nhân chúng ta sống không dễ dàng, nhất định phải nắm chặt nam nhân cường thế, ngươi nhất định phải bắt được Tứ hoàng tử như vậy chúng ta mới có thể dương mi thổ khí, tuy nói Cửu vương gia là một người dưới vạn người trêи, nhưng chỉ thời điểm Hoàng Thượng còn trêи đời, hiện giờ triều dã trêи dưới duy chỉ có Tứ hoàng tử vi tôn, ngươi nhất định phải gắt gao bắt lấy Tứ hoàng tử.”
Mục Chỉ Lan gật gật đầu.
Cửu vương phủ.
Cửu vương gia ngón tay thon dài một chút một chút gõ án thư, mặt mày tuấn tú tuyệt luân.
Phong Ngâm nói: “Gia, đã điều tra ra, người xuống tay với ngày thật là người Mộ Dung Phục phái ra.”
Ngón tay Cửu vương gia gõ cái bàn hơi hơi dừng, ngước mắt một đôi mắt đẹp đến quá phận, trong ánh mắt đựng đầy bạo nộ, “Mộ Dung nhất tộc? Thái Hậu?” Ngữ khí âm trầm, làm người không rét mà run.
“Sợ là vị Thái Hậu nương nương này của chúng ta muốn diệt trừ gia, Mộ Dung nhất tộc bọn họ liền có thể ở trong triều đứng vững bước chân.” Phong Ảnh âm lãnh nói.
Cửu vương gia gợi lên một tia cười lạnh, “Những người đó đâu?”
“Người ám sát gia đã bắt được toàn bộ, liền chờ gia xử lý.”
“…Đầu bọn họ toàn bộ cắt bỏ đưa đến trong phủ Mộ Dung Phục đi, nói là quà tạ lễ bổn vương đưa cho hắn.”
“Được.”
Phong Ảnh tiếp tục nói: “Vương gia để chúng ta tra một chuyện khác, nhưng trước sau cũng tra không ra, người xuất hiện ở bên trong hẻm nhỏ kia rốt cuộc là ai cũng không hề có tin tức.”
“Không cần tra xét, bổn vương đại khái đã biết là ai.” Bên môi Cửu vương gia hơi hơi khơi mào.
Phong Ngâm đi theo Cửu vương gia nhiều năm, chỉ cần một ánh mắt của hắn liền biết hắn suy nghĩ cái gì, vì thế nói: “Gia cảm thấy là Mục Thanh Ca? ” Khó trách, khó trách gia cư nhiên đi phủ Thừa tướng còn giúp Mục đại tiểu thư một phen, nguyên lai là hoài nghi nàng chính là người đêm đó cứu ngài, nhưng Mục Thanh Ca là một đứa ngốc mười phần a, tuy nói hôm nay nàng thoạt nhìn đích xác có vài phần kỳ quái, nhưng nàng mới vừa tao ngộ bị Tứ hoàng tử cự hôn, hơn nữa đầu lại bị thương, mấy ngày nay vẫn luôn ở bên trong Tướng phủ, như thế thì không thể là nàng đi.
Cửu vương gia cau mày, đêm đó nữ nhân kia thoạt nhìn là biết y thuật, mà Mục Thanh Ca…
Phong Ảnh nghĩ nghĩ vì thế nói: “Gia, thuộc hạ nhớ rõ gia nói qua nữ tử kia biết y thuật, hơn nữa là giả nam trang, gần nhất hoàng thành nhưng thật ra xuất hiện một nhân vật như vậy, có người nói hắn y thuật vô song, ngay cả người chết có thể cứu sống, một tay ngân châm không gì làm không được, hơn nữa người gặp qua hắn đều nói người này có diện mạo phong hoa tuyệt đại.”
“Ai?”
“Không có người biết tên thật của hắn, nhưng hắn trị liệu một người đều sẽ lưu lại hai chữ.”
“Hai chữ gì?”
“Bán Hạ.”
Bán Hạ? Hay đây là tên của nàng?
“Mọi người đều xưng hô hắn là ‘ trích tiên Bán Hạ ’, ngắn ngủn mấy ngày cũng đã là thần y danh dương thiên hạ.” Thời điểm Phong Ngâm nói đến người này trong mắt mang theo ba phần kính.
“Có người nào biết nàng đang ở đâu không?”
“Không có người biết, bất quá mọi người đều biết tìm được tú bà ‘ Vạn Hoa Lâu ’ lưu lại giá làm hắn vừa lòng, hắn tự nhiên sẽ tự mình tới cửa cứu trị.” Ai cũng không nghĩ đến trích tiên Bán Hạ này cư nhiên ở thanh lâu lưu lại ấn ký của mình, từ lúc trích tiên Bán Hạ lưu lại lời nhắn như vậy, có không ít người vì muốn thấy dung nhan trích tiên Bán Hạ mà hàng đêm ngủ lại Vạn Hoa Lâu.
Cửu vương gia ngón tay thong thả gõ cái bàn, trích tiên Bán Hạ này đến tột cùng có phải là Mục Thanh Ca hay không đây?
“Gia hoài nghi cái Bán Hạ này chính là Mục đại tiểu thư đi, nếu như vậy thuộc hạ thật ra có một biện pháp.”
Cửu vương gia ngước mắt nhìn về phía Phong Ngâm.
Mà hiện giờ người được người xưng tụng trích tiên Bán Hạ này đã ngồi ở ghế lô bên trong Vạn Hoa Lâu, chỉ thấy nàng một bộ áo bào trắng tóc đen cột thẳng lên, cầm trong tay quạt xếp, phong độ nhẹ nhàng, chỉ cần một ánh mắt liền có nữ tử phấn đấu quên mình muốn xông lên.
Mà vị trích tiên Bán Hạ này chính là đại tiểu thư Tướng phủ Mục Thanh Ca, mặc cho ai cũng không nghĩ đến tiểu thư ngu dại ở Tướng phủ kia sẽ là đại danh đỉnh đỉnh trích tiên Bán Hạ.
“Công tử, có người ra giá cao kêu ngươi đi Cửu vương phủ cứu trị một người bệnh.” Tú bà Vạn Hoa Lâu dì Mân đem hộp gấm trêи bàn mở ra, chỉ thấy một mảnh ánh vàng rực rỡ, dì Mân cười nói: “ Một ngàn lượng này là tiền đặt cọc, đợi công tử cứu trị người bệnh tốt, còn có hai ngàn hai lượng vàng.”
Dì Mân rất kính trọng Mục Thanh Ca, nếu không phải nàng ra tay cứu giúp, dì Mân đã sớm quy thiên, cũng bởi vậy Mục Thanh Ca mới ở Vạn Hoa Lâu cái loại thanh lâu này lưu lại một nơi cư trú.
Mục Thanh Ca kinh ngạc nhìn dì Mân, quạt xếp trong tay rơi xuống ở trêи bàn cũng không biết, Cửu vương phủ? Phượng Tuyệt Trần? Hay là nhanh như vậy Phượng Tuyệt Trần liền hoài nghi thân phận của nàng?
Không có khả năng a, liền tính Phượng Tuyệt Trần nhìn ra Mục Thanh Ca là cố ý giả ngu, cũng tuyệt đối nhìn không ra dịch dung của nàng, Mục Thanh Ca nhăn chặt mày, trừ phi hắn bất quá là muốn đem mình dẫn qua, nhưng nếu không đi hắn càng thêm hoài nghi mình chính là Mục Thanh Ca, cho nên mới không dám hiện thân.
“Công tử, công tử?” Dì Mân thấy hắn vẫn luôn không có động vì thế kêu lên.
“A nga, ta đã biết.” Mục Thanh Ca phản ứng lại, nàng không thể không đi, nhưng đi cũng rất có khả năng sẽ bại lộ thân phận.
Buổi tối, Mục Thanh Ca vẫn là đúng giờ tới cửa Cửu vương phủ, nhìn cửa lớn hùng vĩ này liền biết bên trong tất nhiên cũng rất phi phàm, Phong Ngâm biết Mục Thanh Ca giờ này sẽ đến cho nên vẫn luôn chờ ở chỗ này, nhìn thấy Mục Thanh Ca một bộ bạch y, Phong Ngâm tiến lên nói: “Các hạ là trích tiên Bán Hạ?”
“Đúng vậy.” Mục Thanh Ca nhướng mày gật đầu.
“Bán Hạ công tử thỉnh bên này.” Phong Ngâm đã trộm đánh giá nàng, công tử sao lại cảm thấy một người phong hoa tuyệt đại như vậy là đại tiểu thư Tướng phủ ngây ngốc vậy?
Sau khi Phong Ngâm đem Mục Thanh Ca đưa tới phòng Cửu vương gia liền đi ra ngoài, sau đó cùng chỗ tối Phong Ảnh đều thối lui, bởi vì gia đã ra lệnh, mặc kệ bên trong có thanh âm gì cũng không được đi vào.
Mục Thanh Ca bước vào phòng liền cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng nàng phải ổn định, tận lực xem nhẹ cái loại cảm giác hoang mang rối loạn trong lòng này, Mục Thanh Ca nắm chặt quạt xếp trong tay, toàn thân đều cảnh giác.
“Thế nào? Tới gặp bổn vương làm ngươi khẩn trương như thế?” Hai chữ sau tăng thêm ngữ khí làm người nghe xong có vẻ đặc biệt ái muội.
Mục Thanh Ca đột nhiên xoay người nhìn người ngồi bên kia, thời điểm nàng vừa mới tiến vào rõ ràng không có nhìn thấy bên kia có người, người này cư nhiên có thể lặng yên không một tiếng động dưới tình huống này xuất hiện ở phía sau nàng, Mục Thanh Ca che dấu đáy mắt chấn động, lớn miệng kêu, “Ngươi ngươi ngươi…”
Bình luận truyện