Ngũ Hành Sinh Khắc
Chương 33: Thiết phiến ngọa long
Khan Tiểu Hồng đưa Hạ Quân Bình theo một địa đạo bí mật. Trong địa đạo tối om, xòe bàn tay ngay trước mặt vẫn không thấy được chỉ tay nhưng Tiểu Hồng vẫn bước đi thoăn thoắt. Nàng mở một cánh cửa đá, đẩy nhẹ, rồi len người chui ra. Ra khỏi địa đạo, Quân Bình mới biết là đang ở trong một gian thư sảnh với những kệ thư sách phủ một lớp bụi mỏng, chứng tỏ từ lâu chẳng có ai màng đến.
- Phu nhân... đây là đâu?
- Đây là gian thư sảnh mà trước đây thân phụ tỷ đã từng chiêm nghiễm phong thủy và đạo giới để lập ra Dị Thần giáo.
- Trên giang hồ có Võ Đang, Thiếu Lâm, Thanh Thành, Côn Luân là những đại phái đã thành danh. Còn giáo thì có Hỏa Thần giáo, Vô Minh giáo, Minh giáo... Sao lão nhân gia không lấy tên gì khác mà lại chọn tên Dị Thần giáo?
Tiểu Hồng nhìn Quân Bình :
- Chỉ có thân phụ của tỷ mới lý giải được điều đệ nói, nhưng suy gẫm kỹ thì cái tên Dị Thần giáo chắc cũng có biệt lệ gì đó. Có lẽ thân phụ của tỷ muốn có sự khác biệt với những giáo giới khác.
Tiểu Hồng ghé cửa nhìn ra ngoài :
- Sẽ không ai tưởng tưởng được tỷ và đệ lại đến được chốn này đâu.
Quân Bình bước lại bên Tiểu Hồng. Chàng từ tốn hỏi :
- Thế Cừu Giáo chủ không biết nơi này à?
- Không.
- Tỷ không nói với y?
- Sau khi tỷ thành thân với Cừu Thiên Nhậm một thời gian thì lão nhân gia như phát hiện được điều gì đó ở y nên trước khi tịch diệt, người mới chỉ cho tỷ địa đạo bí mật này.
Quân Bình thở dài :
- Lão nhân gia đã đọc được tâm địa bên trong của Dị Thần giáo chủ Cừu Thiên Nhậm?
Tiểu Hồng gật đầu :
- Nếu không có địa đạo này thì có lẽ tỷ mãi sống trong cảnh u ám chẳng khác gì lãnh cung.
- Lão nhân gia đã biết trước chuyện gì phải đến.
Quân Bình bước lại một giá sách. Chàng phủi lớp bụi phủ trên một quyển thư sách. Lớp bụi được phủi đi để lộ dòng chữ thảo nhưng thật là ngay ngắn: “Nhân Diện Thư”
Quân Bình tò mò cầm lấy quyển Nhân Diện Thư.
Tiểu Hồng bước đến sau lưng chàng :
- Lão đệ tìm được gì đó?
- Đệ chỉ tò mò thôi.
Quân Bình vừa nói vừa mở quyển Nhân Diện Thư. Dòng chữ thảo như rồng bay phượng múa đập vào mắt Quân Bình.
- Cừu Thiên Nhậm.
Quân Bình quay lại Tiểu Hồng :
- Tỷ tỷ xem đây có phải là bút tích của lão nhân gia không?
Tiểu Hồng ghé mắt nhìn qua rồi khẽ gật đầu :
- Đúng là bút tích của lão nhân gia rồi.
Quân Bình chăm chú đọc trang sách có vẽ họa tiết mà trên góc có dòng chữ thảo của phụ thân Tiểu Hồng.
“Tướng mạo coi thanh nhã, cao quý mà tính tình đệ tiện, bởi vì trong cái thanh có lẫn cái trọc. Nên khi nhìn thoáng qua thì xếp vào quý tướng nhưng khi nhìn kỹ thì phải xếp vào loại tiện nhân. Những đặc thái đó biểu hiện ra như sau: Ngũ quan rất tương hợp nhưng da dẻ lại thô xám. Mắt sáng, mày rậm, môi đều nhưng vẻ bề ngoài thì khô nóng. Nên tướng tốt mà người chẳng ra gì.
Trán đầy đặn biểu hiện khí phách lẫn thần trí hơn người nhưng đi thì hay ngoái lại phía sau. Đó là tiện nhân, thậm chí có tính dâm đãng ngấm ngầm.
Đứng ngồi ngay ngắn, tề chỉnh khiến người khác vị nể khi diện kiến nhưng mắt không nhìn thẳng mà lại có nét kinh nghi, kinh hoàng, thần thái lại đờ đẫn. Đó là kẻ dâm đãng nhưng cố tạo dáng.
Cừu Thiên Nhậm quý trung hữu tiện. Tướng sói, tâm tính lang độc, tàn nhẫn, hạ thủ bất lưu tình.”
Quân Bình đọc xong, buông một tiếng thở dài.
Tiểu Hồng nhìn chàng, hỏi :
- Lão nhân gia nhìn đúng?
- Không có gì là đúng và cũng chẳng có gì là sai hoàn toàn. Có mưa thì tất phải có nắng. Nhưng với Cừu Thiên Nhậm thì lão bá bá như đã biết cái ngày tỷ tỷ phải gặp kiếp họa này.
Tiểu Hồng mỉm cười :
- Lão đệ muốn an ủi tỷ ư?
Quân Bình gấp quyển Nhân Diện Thư lại, trả về chỗ cũ. Chàng mỉm cười nói :
- Tỷ đừng nghĩ như vậy. Khi tỷ đã chấp nhận thực tại thì tự đứng trên thực tại đó được mà.
- Đa tạ Hạ đệ đã chỉ giáo.
Hai người lại bước đến khung cửa, nhìn qua khe. Quân Bình nói :
- Tỷ tỷ, chừng nào chúng ta mới rời khỏi đây?
- Khi trời sẫm tối thì chúng ta có thể đi.
Những vì sao trên trời bắt đầu lộ những tia sáng yếu ớt. Chẳng bao lâu sau, chúng tỏ hơn như những hạt dạ minh châu, lấp lánh trên không trung.
Tiểu Hồng nói :
- Đêm nay trời đẹp quá.
Quân Bình nghe Tiểu Hồng nói, bất giác nhìn lên bầu trời đầy sao. Đôi chân mày của chàng thoạt cau lại rồi nhanh chóng giãn ra :
- Khan tỷ tỷ... Sao tướng kìa.
- Tỷ đâu thể phân biệt đâu là sao tướng, đâu là những vì sao bình thường.
- Theo Ngũ Hành Sinh Khắc :
Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ thì Thổ khắc Thủy, Thủy khắc Hỏa, Hỏa khắc Kim và Kim khắc Thổ. Đó là sự chuyển dịch của Ngũ Hành. Để biết được sao tướng thì tỷ phải hiểu sự sắp xếp chuyển đổi của Cửu Tinh. Ngự ở cung Khảm, phương Bắc là sao Nhất Bạch, hành Thủy. Cung Khôn hướng Tây Nam là sao Nhị Hắc, hành Thổ. Cung Chấn chính Đông là sao Tam Bích, hành Mộc. Cung Tốn hương Đông Nam là sao Tứ Lục, hành Mộc. Cung Càn hướng Tây Bắc là sao Lục Bạch, hành Kim. Cung Đoài hướng chính Tây là sao Thất Xích, hành Kim. Cung Cấn hướng Đông Bắc là sao Bát Bạch, hành Thổ. Cung Ly hướng chính Nam là sao Cửu Tử, hành Hỏa. Tại trung tâm của các vị sao kia, mối giềng cho các hướng phân chia các cung, các hướng là sao tướng. Nó chính là Ngũ Hoàng, hành Thổ.
Tiểu Hồng nhìn Quân Bình :
- Hạ đệ am tường sự chuyển dịch của Ngũ Hành nhưng tỷ thì lại chẳng biết gì nên nghe đệ giải trình mà chẳng khác nào nghe sấm.
- Ý của đệ là sao tướng đã xuất hiện nhưng chưa vào được đúng vị trí trung tâm của sự chuyển dịch. Điều đó chứng tỏ võ lâm Trung Nguyên sẽ còn phải trải qua một thời kỳ vô cùng khắc nghiệt nữa.
- Tỷ cũng từng nghe Thiết Phiến Ngọa Long tiên sinh nói về điều này.
Nàng nhìn lên trời cao, đầy những vì tinh tú như đang muốn khoe sự lấp lánh của mình. Chờ một lúc lâu, Tiểu Hồng mới quay lại Quân Bình :
- Hạ đệ, chúng ta đi được rồi.
Quân Bình gật đầu. Hai người lẻn ra ngoài. Tiểu Hồng đi trước, Quân Bình theo sau. Đi theo Tiểu Hồng, Quân Bình nghĩ thầm :
- “Nếu không có Khan tỷ tỷ thì mình không thể nào vào được chốn này.”
Quân Bình hỏi Tiểu Hồng :
- Tỷ tỷ. Chúng ta đang ở đâu vậy?
- Thánh địa của Dị Thần giáo.
Tiểu Hồng bất chợt nắm tay Quân Bình kéo vào một hốc vách tường. Chàng chưa hiểu chuyện gì thì đã thấy một tốp giáo chúng với sắc phục trắng toát, nai nịt gọn gàng, binh khí tuốt sẵn rầm rập bước qua.
Quân Bình nghĩ thầm :
- “Trong này chẳng khác gì cấm thành của Hoàng cung.”
Tiểu Hồng chờ cho bọn giáo chúng vận bạch y đi xa mới men theo vách lần bước đi tiếp. Hai người đến được toà đại tổng đàn Dị Thần giáo.
Tiểu Hồng buông một tiếng thở dài. Nàng ôn nhu nói :
- Hạ đệ, khi nào vào đến toà đại tổng đàn Dị Thần giáo, xuống được thánh giáo bên dưới. Nếu như bị phát hiện thì đệ để mặc tỷ đánh lạc hướng, còn đệ hãy đến ngay trước Hắc Thần.
- Đệ sẽ gặp được sư tôn chứ?
- Thiết Phiến Ngọa Long tiên sinh Gia Cát Thượng Quan thì tỷ không chắc là đệ có gặp được hay không nhưng theo lời của Tiên sinh thì khi đến được Hắc Thần sẽ phát hiện được điều bổ ích.
- Tỷ tỷ... sư tôn chỉ nhắn gởi bấy nhiêu thôi à?
Tiểu Hồng gật đầu :
- Có lẽ Thiết Phiến Ngọa Long chưa hẳn đã tin vào tỷ nên chỉ nhắn như vậy thôi.
Còn một chuyện nữa...
Nàng lưỡng lự.
Quân Bình nhìn nàng hỏi :
- Còn chuyện gì nữa mà tỷ lưỡng lự?
Nàng bậm môi một lúc rồi nói :
- Nếu như tỷ có mệnh hệ gì thì mong hạ đệ xem giọt máu của tỷ gởi tại Tiểu Thất Nham thuộc trấn Thiên Thai như con của đệ.
Quân Bình nắm tay nàng :
- Tỷ tỷ. Chúng ta sẽ ra khỏi đây mà.
- Tỷ cũng mong như vậy.
Quân Bình buông tay Tiểu Hồng :
- Dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra, đệ sẽ không bao giờ bỏ rơi giọt máu của tỷ đâu.
- Được như vậy thì tỷ vô cùng mãn nguyện. Sau này cơ nghiệp của thân phụ cũng còn người kế nghiệp. Chí ít cũng có kẻ dựng bài vị.
- Tỷ không nên bi quan như vậy. Nếu bi quan thì đệ đã không sống được đến ngày nay.
- Tỷ cảm thấy phấn chấn vô cùng. Chúng ta vào trong thôi.
Tiểu Hồng rà tay lên vách toà đại tổng đàn.
- Đây rồi.
Nàng ấn tay vào một khối đá hơi nhô ra một chút. Khối đá liền thụt sâu vào trong và một cánh cửa hình vòm chuyển động êm ái. Hai người len qua cánh cửa vào trong một gian thạch thất vừa nhỏ vừa hẹp.
Tiểu Hồng nói :
- Đệ cẩn thận, đừng chạm vào tay vào vách đá.
- Tại sao?
- Đây là mật đạo duy nhất chỉ có mình tỷ và thân phụ biết. Mặc dù vậy, thân phụ cũng cẩn thận cho trát lên vách một lớp áp khí tẩm độc, để đề phòng người lạ biết được mật đạo này.
- Nếu không có tỷ thì đệ chắc chắn phải chết trong mật đạo này.
Hành lang tối om buộc Tiểu Hồng phải lấy mồi và đá lửa trong túi da đeo bên hông làm đuốc. Trong ánh sáng nhập nhoạng, Quân Bình nhận ra đây là một hành lang rất hẹp, vừa đủ một người đi. Hai bên vách đá lấp lánh ánh kim loại, phản chiếu ánh sáng trông như bầy đom đóm.
Hai người men theo hành lang tiếp tục đi. Trong suốt đoạn hành lang, Quân Bình những tưởng mình đang lọt vào một cảnh giới khác mà hành lang này là một con đường vô định, hun hút, chẳng biết chừng nào mới hết. Cuối cùng thì Quân Bình và Tiểu Hồng cũng đến được bức vách chắn ngang.
Tiểu Hồng quay lại nói :
- Hạ đệ, bên ngoài là gian Dị Thần giáo đường. Đệ vẫn nhớ tất cả những gì tỷ nói chứ?
- Đệ nhớ.
Vẻ mặt Tiểu Hồng xem chừng có phần căng thẳng. Nàng buông một tiếng thở ra :
- Tất cả mọi người đều có số phận phải không?
- Nhưng chúng ta vẫn có thể vượt qua số phận đó.
Nàng khẽ gật đầu, rồi quan sát vách đá chắn ngang địa đạo. Sau khi đã nhận định được chốt mở cơ quan khai thông địa đạo, Tiểu Hồng mới nghiêm giọng nói :
- Gia gia hiển linh, bảo vệ cho Tiểu Hồng và Hạ lão đệ.
Nàng dứt lời liền ấn vào cục gạch. Cục gạch thụt sâu vào trong, ngay lập tức vách tường tách ra làm hai để lộ một vòm cửa. Tiểu Hồng và Quân Bình băng ra khỏi địa đạo.
Vừa ra khỏi địa đạo, đập ngay vào mắt Quân Bình là pho tượng Dị Thần Dạ Xoa.
Mặc dù đó chỉ là một pho tượng nhưng cái thần từ pho tượng đó toát ra, cùng với những nét hung hãn và khủng bố khiến Quân Bình giật mình. Chàng thoáng một chút lưỡng lự khi phải đối mặt với pho tượng Dị Thần kia.
Tiểu Hồng hối thúc Quân Bình :
- Hạ lão đệ. Chúng ta không có nhiều thời gian đâu.
Sự hối thúc của Tiểu Hồng buộc Quân Bình phải xua đi những ám ảnh từ pho tượn Dị Thần. Chàng bước nhanh đến bên pho tượng, lia mắt hìn qua từ trên xuống dưới. Đập ngay vào mắt Quân Bình là hai gạch dài biểu trưng cho Thái Dương trong Thái Cực, Lưỡng Nghi, Tứ Tượng, Bát Quái được khắc trên một cánh tay.
Chàng quay lại nhìn Tiểu Hồng :
- Tỷ tỷ. Đệ đã nhận ra rồi.
- Vậy mau hành động đi.
Quân Bình nắm lấy cánh tay có dấu Thái Dương. Chàng vặn nhẹ một cái.
Từ trong cái miệng hun hút của pho tượng Dị Thần, chiếc Thiết Phiến từ từ chui ra.
Quân Bình phấn chấn vô cùng, chộp ngay lấy chiếc thiết phiến của sư tôn.
Chàng quay lại :
- Tỷ tỷ. Đệ đã lấy được rồi.
- Nó là cái gì?
- Chiếc thiết phiến của sư tôn.
Lời vừa dứt trên hai cánh môi của Quân Bình thì những âm thành rào rào nghe tợ như tiếng cối xay đang nghiền đá vang lên.
Tiểu Hồng hối thúc Quân Bình :
- Hạ đệ mau thoát đi.
Quân Bình còn chưa biết những âm thanh kia là gì và tại sao Tiểu Hồng lại khẩn trương như vậy thì không gian chung quanh chàng thay đổi hẳn.
Cả gian Dị Thần giáo đường như chuyển động, rồi ánh sáng từ trên hắt xuống.
Quân Bình ngây người khi trần Dị Thần giáo đường tách ra, tạo thành một khoảng không trên đầu chàng.
Dị Thần giáo chủ Cừu Thiên Nhậm trong bộ trường y đại pháp sư, đầu chít khăn có đính một viên dạ minh châu tỏa sắc óng ánh đang đứng chấp tay sau lưng nhìn xuống Quân Bình và Tiểu Hồng.
Cừu Thiên Nhậm trang trọng nói :
- Hãy để vật ngươi vừa lấy trở lại kim thân pháp thể Dị Thần.
Quân Bình và Tiểu Hồng lùi lại hai bộ. Chàng chưa kịp nói gì thì từ bốn bức vách, hơn hai mươi đại cao thủ Dị Thần giáo trong võ phục bạch y, đầu chít khăn trắng như từ trong vách đá bước ra vây lấy hai người.
Tiểu Hồng nói :
- Hạ đệ biết phải làm gì chứ?
- Đệ bỏ đi một mình ư?
- Ai cũng có số. Nếu đây không phải là hạn vận của tỷ thì chúng ra sẽ gặp lại.
Tất cả hãy để cho tỷ ứng phó. Đệ mau trở lại địa đạo. Cẩn trọng.
- Tỷ tỷ bảo trọng.
- Tỷ tự lo cho mình được.
Nàng khẽ gật đầu ra dấu với Quân Bình rồi nhìn lại Dị Thần giáo chủ Cừu Thiên Nhậm :
- Giáo chủ sẽ làm gì Tiểu Hồng và Hạ Quân Bình?
- Bổn toà biết là nàng sẽ đưa Hạ Quân Bình đến Dị Thần giáo đường nên mới mở lối cho nàng đi đó. Nếu nàng và Tiểu Thần Toán Tử muốn giữ lại một cái mạng thì hãy quỳ xuống chờ bổn tọa phát lạc.
- Cừu Thiên Nhậm. Ngươi có thể phát lạc ta được sao? Cổ nhân có câu: “Nhất dạ phu thê bách nhật ân.” Nhưng với ngươi thì chẳng có tình có nghĩa.
Cừu Thiên Nhậm cắt ngang lời Tiểu Hồng :
- Vô độc bất trượng phu, hạ thủ bất dung tình.
Tiểu Hồng bặm môi, rồi thét lớn :
- Với ngươi thì đâu thể nói đến chữ tình.
Cùng với lời nói đó, Tiểu Hồng lia nhanh ngọc thủ cắt một đường vòng cung, đồng thời nói với Quân Bình :
- Hạ đệ đi đi.
Từ trong ống tay áo của nàng, màn nhuyễn châm phóng ra cùng với luồng khói mù mịt. Khi Tiểu Hồng xuất thủ thì Quân Bình cũng thi triển Hư Hư Mê Tông bộ băng trở lại địa đạo.
Bọn giáo đồ vận bạch y như đã có sự sắp xếp chuẩn bị. Tiểu Hồng vừa xuất thủ thì bọn chúng đồng loạt giương khiên che chắn phía trước, đồng thời liên thủ phóng ra những tấm lưới che chắn cả một không gian rộng lớn rồi chụp tới Tiểu Hồng và Hạ Quân Bình.
Tình thế đối với hai người cực kỳ nguy ngập. Tiểu Hồng rút nhuyễn kiếm thi triển những chiêu thức quyết liệt, lăn xả vào bọn giáo đồ bất kể tấm lướt đang chụp xuống mình.
Không cần phải suy nghĩ, Quân Bình biết ngay dụng ý của Tiểu Hồng, liền biến hóa bộ pháp Hư Hư Mê Tông bộ qua những thế Lăng Không Hư Bộ. Thân ảnh chàng lăn vùn vụt trên sàn đá để tránh màn lưới khổng lồ phía trên.
Lưỡi nhuyễn kiếm của Tiểu Hồng quét ngang cước pháp của hai gã giáo đồ buộc hai gã phải phi thân lên tránh né. Lợi dụng cơ hội đó, Quân Bình lăn qua dưới chân bọn chúng.
Chàng đã án ngữ ngay trước vòm cửa hành lang mật đạo. Quân Bình thét :
- Tỷ tỷ...
Tiểu Hồng vừa hoành kiếm với thế Nhất Điểm Phi Vân đâm ngược về phía sau, đồng thời hét lớn :
- Đi đi.
Trước khi tấm lưới chụp xuống thân ảnh nàng thì thanh nhuyễn kiếm đã được nàng dồn tất cả sinh lực thoát đi như một mũi phi tiễn nhắm Cừu Thiên Nhậm phóng tới. Thanh nhuyễn kiếm của Tiểu Hồng xẹt tới Cừu Thiên Nhậm, hướng vùng thượng đẳng mà tập kích.
Mặc dù thấy thanh kiếm được dồn tất cả nỗi oán hờn của Tiểu Hồng nhắm về mình nhưng Cừu Thiên Nhậm vẫn không màng đến. Thần nhãn của y cứ chú mặt về phía Hạ Quân Bình. Khi thanh nhuyễn kiếm của Tiểu Hồng còn cách vùng thượng đẳng của Cừu Thiên Nhậm vừa đúng một cánh tay thì y chỉ phủi nhẹ một cái. Ống tay áo quất vào thanh kiếm, đánh bật nó rơi xuống sàn gạch, lăn lông lốc cùng lúc với mảnh lưới phủ xuống người Tiểu Hồng.
Cừu Thiên Nhậm hằn giọng nói :
- Hạ Quân Bình. Ngươi bỏ mặt tỷ tỷ của ngươi à?
Thấy Tiểu Hồng đã nằm gọn trong mảnh lưới, Quân Bình tự biết mình chẳng thể có cách gì để giúp nàng nhưng lời của Dị Thần giáo chủ cũng khiến chàng lưỡng lự.
Tiểu Hồng thét lớn :
- Đi đi. Tỷ van đệ.
Tiếng thét của Tiểu Hồng như một lời hối thúc, đánh bạt những ý niệm lưỡng lự của Quân Bình. Chàng rít lên :
- Cừu Thiên Nhậm.. ta sẽ quay lại Dị Thần giáo.
Chàng lách nhanh vào hành lang địa đạo rồi khởi động cơ quan đóng cửa vòm.
Trong tâm niệm của Quân Bình vẫn còn văng vẳng tiếng thét của Tiểu Hồng.
Chàng bặm môi, vừa thoát đi vừa nghĩ :
- Tỷ tỷ. Đệ sẽ đến Tiểu Thất Nham.
- Phu nhân... đây là đâu?
- Đây là gian thư sảnh mà trước đây thân phụ tỷ đã từng chiêm nghiễm phong thủy và đạo giới để lập ra Dị Thần giáo.
- Trên giang hồ có Võ Đang, Thiếu Lâm, Thanh Thành, Côn Luân là những đại phái đã thành danh. Còn giáo thì có Hỏa Thần giáo, Vô Minh giáo, Minh giáo... Sao lão nhân gia không lấy tên gì khác mà lại chọn tên Dị Thần giáo?
Tiểu Hồng nhìn Quân Bình :
- Chỉ có thân phụ của tỷ mới lý giải được điều đệ nói, nhưng suy gẫm kỹ thì cái tên Dị Thần giáo chắc cũng có biệt lệ gì đó. Có lẽ thân phụ của tỷ muốn có sự khác biệt với những giáo giới khác.
Tiểu Hồng ghé cửa nhìn ra ngoài :
- Sẽ không ai tưởng tưởng được tỷ và đệ lại đến được chốn này đâu.
Quân Bình bước lại bên Tiểu Hồng. Chàng từ tốn hỏi :
- Thế Cừu Giáo chủ không biết nơi này à?
- Không.
- Tỷ không nói với y?
- Sau khi tỷ thành thân với Cừu Thiên Nhậm một thời gian thì lão nhân gia như phát hiện được điều gì đó ở y nên trước khi tịch diệt, người mới chỉ cho tỷ địa đạo bí mật này.
Quân Bình thở dài :
- Lão nhân gia đã đọc được tâm địa bên trong của Dị Thần giáo chủ Cừu Thiên Nhậm?
Tiểu Hồng gật đầu :
- Nếu không có địa đạo này thì có lẽ tỷ mãi sống trong cảnh u ám chẳng khác gì lãnh cung.
- Lão nhân gia đã biết trước chuyện gì phải đến.
Quân Bình bước lại một giá sách. Chàng phủi lớp bụi phủ trên một quyển thư sách. Lớp bụi được phủi đi để lộ dòng chữ thảo nhưng thật là ngay ngắn: “Nhân Diện Thư”
Quân Bình tò mò cầm lấy quyển Nhân Diện Thư.
Tiểu Hồng bước đến sau lưng chàng :
- Lão đệ tìm được gì đó?
- Đệ chỉ tò mò thôi.
Quân Bình vừa nói vừa mở quyển Nhân Diện Thư. Dòng chữ thảo như rồng bay phượng múa đập vào mắt Quân Bình.
- Cừu Thiên Nhậm.
Quân Bình quay lại Tiểu Hồng :
- Tỷ tỷ xem đây có phải là bút tích của lão nhân gia không?
Tiểu Hồng ghé mắt nhìn qua rồi khẽ gật đầu :
- Đúng là bút tích của lão nhân gia rồi.
Quân Bình chăm chú đọc trang sách có vẽ họa tiết mà trên góc có dòng chữ thảo của phụ thân Tiểu Hồng.
“Tướng mạo coi thanh nhã, cao quý mà tính tình đệ tiện, bởi vì trong cái thanh có lẫn cái trọc. Nên khi nhìn thoáng qua thì xếp vào quý tướng nhưng khi nhìn kỹ thì phải xếp vào loại tiện nhân. Những đặc thái đó biểu hiện ra như sau: Ngũ quan rất tương hợp nhưng da dẻ lại thô xám. Mắt sáng, mày rậm, môi đều nhưng vẻ bề ngoài thì khô nóng. Nên tướng tốt mà người chẳng ra gì.
Trán đầy đặn biểu hiện khí phách lẫn thần trí hơn người nhưng đi thì hay ngoái lại phía sau. Đó là tiện nhân, thậm chí có tính dâm đãng ngấm ngầm.
Đứng ngồi ngay ngắn, tề chỉnh khiến người khác vị nể khi diện kiến nhưng mắt không nhìn thẳng mà lại có nét kinh nghi, kinh hoàng, thần thái lại đờ đẫn. Đó là kẻ dâm đãng nhưng cố tạo dáng.
Cừu Thiên Nhậm quý trung hữu tiện. Tướng sói, tâm tính lang độc, tàn nhẫn, hạ thủ bất lưu tình.”
Quân Bình đọc xong, buông một tiếng thở dài.
Tiểu Hồng nhìn chàng, hỏi :
- Lão nhân gia nhìn đúng?
- Không có gì là đúng và cũng chẳng có gì là sai hoàn toàn. Có mưa thì tất phải có nắng. Nhưng với Cừu Thiên Nhậm thì lão bá bá như đã biết cái ngày tỷ tỷ phải gặp kiếp họa này.
Tiểu Hồng mỉm cười :
- Lão đệ muốn an ủi tỷ ư?
Quân Bình gấp quyển Nhân Diện Thư lại, trả về chỗ cũ. Chàng mỉm cười nói :
- Tỷ đừng nghĩ như vậy. Khi tỷ đã chấp nhận thực tại thì tự đứng trên thực tại đó được mà.
- Đa tạ Hạ đệ đã chỉ giáo.
Hai người lại bước đến khung cửa, nhìn qua khe. Quân Bình nói :
- Tỷ tỷ, chừng nào chúng ta mới rời khỏi đây?
- Khi trời sẫm tối thì chúng ta có thể đi.
Những vì sao trên trời bắt đầu lộ những tia sáng yếu ớt. Chẳng bao lâu sau, chúng tỏ hơn như những hạt dạ minh châu, lấp lánh trên không trung.
Tiểu Hồng nói :
- Đêm nay trời đẹp quá.
Quân Bình nghe Tiểu Hồng nói, bất giác nhìn lên bầu trời đầy sao. Đôi chân mày của chàng thoạt cau lại rồi nhanh chóng giãn ra :
- Khan tỷ tỷ... Sao tướng kìa.
- Tỷ đâu thể phân biệt đâu là sao tướng, đâu là những vì sao bình thường.
- Theo Ngũ Hành Sinh Khắc :
Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ thì Thổ khắc Thủy, Thủy khắc Hỏa, Hỏa khắc Kim và Kim khắc Thổ. Đó là sự chuyển dịch của Ngũ Hành. Để biết được sao tướng thì tỷ phải hiểu sự sắp xếp chuyển đổi của Cửu Tinh. Ngự ở cung Khảm, phương Bắc là sao Nhất Bạch, hành Thủy. Cung Khôn hướng Tây Nam là sao Nhị Hắc, hành Thổ. Cung Chấn chính Đông là sao Tam Bích, hành Mộc. Cung Tốn hương Đông Nam là sao Tứ Lục, hành Mộc. Cung Càn hướng Tây Bắc là sao Lục Bạch, hành Kim. Cung Đoài hướng chính Tây là sao Thất Xích, hành Kim. Cung Cấn hướng Đông Bắc là sao Bát Bạch, hành Thổ. Cung Ly hướng chính Nam là sao Cửu Tử, hành Hỏa. Tại trung tâm của các vị sao kia, mối giềng cho các hướng phân chia các cung, các hướng là sao tướng. Nó chính là Ngũ Hoàng, hành Thổ.
Tiểu Hồng nhìn Quân Bình :
- Hạ đệ am tường sự chuyển dịch của Ngũ Hành nhưng tỷ thì lại chẳng biết gì nên nghe đệ giải trình mà chẳng khác nào nghe sấm.
- Ý của đệ là sao tướng đã xuất hiện nhưng chưa vào được đúng vị trí trung tâm của sự chuyển dịch. Điều đó chứng tỏ võ lâm Trung Nguyên sẽ còn phải trải qua một thời kỳ vô cùng khắc nghiệt nữa.
- Tỷ cũng từng nghe Thiết Phiến Ngọa Long tiên sinh nói về điều này.
Nàng nhìn lên trời cao, đầy những vì tinh tú như đang muốn khoe sự lấp lánh của mình. Chờ một lúc lâu, Tiểu Hồng mới quay lại Quân Bình :
- Hạ đệ, chúng ta đi được rồi.
Quân Bình gật đầu. Hai người lẻn ra ngoài. Tiểu Hồng đi trước, Quân Bình theo sau. Đi theo Tiểu Hồng, Quân Bình nghĩ thầm :
- “Nếu không có Khan tỷ tỷ thì mình không thể nào vào được chốn này.”
Quân Bình hỏi Tiểu Hồng :
- Tỷ tỷ. Chúng ta đang ở đâu vậy?
- Thánh địa của Dị Thần giáo.
Tiểu Hồng bất chợt nắm tay Quân Bình kéo vào một hốc vách tường. Chàng chưa hiểu chuyện gì thì đã thấy một tốp giáo chúng với sắc phục trắng toát, nai nịt gọn gàng, binh khí tuốt sẵn rầm rập bước qua.
Quân Bình nghĩ thầm :
- “Trong này chẳng khác gì cấm thành của Hoàng cung.”
Tiểu Hồng chờ cho bọn giáo chúng vận bạch y đi xa mới men theo vách lần bước đi tiếp. Hai người đến được toà đại tổng đàn Dị Thần giáo.
Tiểu Hồng buông một tiếng thở dài. Nàng ôn nhu nói :
- Hạ đệ, khi nào vào đến toà đại tổng đàn Dị Thần giáo, xuống được thánh giáo bên dưới. Nếu như bị phát hiện thì đệ để mặc tỷ đánh lạc hướng, còn đệ hãy đến ngay trước Hắc Thần.
- Đệ sẽ gặp được sư tôn chứ?
- Thiết Phiến Ngọa Long tiên sinh Gia Cát Thượng Quan thì tỷ không chắc là đệ có gặp được hay không nhưng theo lời của Tiên sinh thì khi đến được Hắc Thần sẽ phát hiện được điều bổ ích.
- Tỷ tỷ... sư tôn chỉ nhắn gởi bấy nhiêu thôi à?
Tiểu Hồng gật đầu :
- Có lẽ Thiết Phiến Ngọa Long chưa hẳn đã tin vào tỷ nên chỉ nhắn như vậy thôi.
Còn một chuyện nữa...
Nàng lưỡng lự.
Quân Bình nhìn nàng hỏi :
- Còn chuyện gì nữa mà tỷ lưỡng lự?
Nàng bậm môi một lúc rồi nói :
- Nếu như tỷ có mệnh hệ gì thì mong hạ đệ xem giọt máu của tỷ gởi tại Tiểu Thất Nham thuộc trấn Thiên Thai như con của đệ.
Quân Bình nắm tay nàng :
- Tỷ tỷ. Chúng ta sẽ ra khỏi đây mà.
- Tỷ cũng mong như vậy.
Quân Bình buông tay Tiểu Hồng :
- Dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra, đệ sẽ không bao giờ bỏ rơi giọt máu của tỷ đâu.
- Được như vậy thì tỷ vô cùng mãn nguyện. Sau này cơ nghiệp của thân phụ cũng còn người kế nghiệp. Chí ít cũng có kẻ dựng bài vị.
- Tỷ không nên bi quan như vậy. Nếu bi quan thì đệ đã không sống được đến ngày nay.
- Tỷ cảm thấy phấn chấn vô cùng. Chúng ta vào trong thôi.
Tiểu Hồng rà tay lên vách toà đại tổng đàn.
- Đây rồi.
Nàng ấn tay vào một khối đá hơi nhô ra một chút. Khối đá liền thụt sâu vào trong và một cánh cửa hình vòm chuyển động êm ái. Hai người len qua cánh cửa vào trong một gian thạch thất vừa nhỏ vừa hẹp.
Tiểu Hồng nói :
- Đệ cẩn thận, đừng chạm vào tay vào vách đá.
- Tại sao?
- Đây là mật đạo duy nhất chỉ có mình tỷ và thân phụ biết. Mặc dù vậy, thân phụ cũng cẩn thận cho trát lên vách một lớp áp khí tẩm độc, để đề phòng người lạ biết được mật đạo này.
- Nếu không có tỷ thì đệ chắc chắn phải chết trong mật đạo này.
Hành lang tối om buộc Tiểu Hồng phải lấy mồi và đá lửa trong túi da đeo bên hông làm đuốc. Trong ánh sáng nhập nhoạng, Quân Bình nhận ra đây là một hành lang rất hẹp, vừa đủ một người đi. Hai bên vách đá lấp lánh ánh kim loại, phản chiếu ánh sáng trông như bầy đom đóm.
Hai người men theo hành lang tiếp tục đi. Trong suốt đoạn hành lang, Quân Bình những tưởng mình đang lọt vào một cảnh giới khác mà hành lang này là một con đường vô định, hun hút, chẳng biết chừng nào mới hết. Cuối cùng thì Quân Bình và Tiểu Hồng cũng đến được bức vách chắn ngang.
Tiểu Hồng quay lại nói :
- Hạ đệ, bên ngoài là gian Dị Thần giáo đường. Đệ vẫn nhớ tất cả những gì tỷ nói chứ?
- Đệ nhớ.
Vẻ mặt Tiểu Hồng xem chừng có phần căng thẳng. Nàng buông một tiếng thở ra :
- Tất cả mọi người đều có số phận phải không?
- Nhưng chúng ta vẫn có thể vượt qua số phận đó.
Nàng khẽ gật đầu, rồi quan sát vách đá chắn ngang địa đạo. Sau khi đã nhận định được chốt mở cơ quan khai thông địa đạo, Tiểu Hồng mới nghiêm giọng nói :
- Gia gia hiển linh, bảo vệ cho Tiểu Hồng và Hạ lão đệ.
Nàng dứt lời liền ấn vào cục gạch. Cục gạch thụt sâu vào trong, ngay lập tức vách tường tách ra làm hai để lộ một vòm cửa. Tiểu Hồng và Quân Bình băng ra khỏi địa đạo.
Vừa ra khỏi địa đạo, đập ngay vào mắt Quân Bình là pho tượng Dị Thần Dạ Xoa.
Mặc dù đó chỉ là một pho tượng nhưng cái thần từ pho tượng đó toát ra, cùng với những nét hung hãn và khủng bố khiến Quân Bình giật mình. Chàng thoáng một chút lưỡng lự khi phải đối mặt với pho tượng Dị Thần kia.
Tiểu Hồng hối thúc Quân Bình :
- Hạ lão đệ. Chúng ta không có nhiều thời gian đâu.
Sự hối thúc của Tiểu Hồng buộc Quân Bình phải xua đi những ám ảnh từ pho tượn Dị Thần. Chàng bước nhanh đến bên pho tượng, lia mắt hìn qua từ trên xuống dưới. Đập ngay vào mắt Quân Bình là hai gạch dài biểu trưng cho Thái Dương trong Thái Cực, Lưỡng Nghi, Tứ Tượng, Bát Quái được khắc trên một cánh tay.
Chàng quay lại nhìn Tiểu Hồng :
- Tỷ tỷ. Đệ đã nhận ra rồi.
- Vậy mau hành động đi.
Quân Bình nắm lấy cánh tay có dấu Thái Dương. Chàng vặn nhẹ một cái.
Từ trong cái miệng hun hút của pho tượng Dị Thần, chiếc Thiết Phiến từ từ chui ra.
Quân Bình phấn chấn vô cùng, chộp ngay lấy chiếc thiết phiến của sư tôn.
Chàng quay lại :
- Tỷ tỷ. Đệ đã lấy được rồi.
- Nó là cái gì?
- Chiếc thiết phiến của sư tôn.
Lời vừa dứt trên hai cánh môi của Quân Bình thì những âm thành rào rào nghe tợ như tiếng cối xay đang nghiền đá vang lên.
Tiểu Hồng hối thúc Quân Bình :
- Hạ đệ mau thoát đi.
Quân Bình còn chưa biết những âm thanh kia là gì và tại sao Tiểu Hồng lại khẩn trương như vậy thì không gian chung quanh chàng thay đổi hẳn.
Cả gian Dị Thần giáo đường như chuyển động, rồi ánh sáng từ trên hắt xuống.
Quân Bình ngây người khi trần Dị Thần giáo đường tách ra, tạo thành một khoảng không trên đầu chàng.
Dị Thần giáo chủ Cừu Thiên Nhậm trong bộ trường y đại pháp sư, đầu chít khăn có đính một viên dạ minh châu tỏa sắc óng ánh đang đứng chấp tay sau lưng nhìn xuống Quân Bình và Tiểu Hồng.
Cừu Thiên Nhậm trang trọng nói :
- Hãy để vật ngươi vừa lấy trở lại kim thân pháp thể Dị Thần.
Quân Bình và Tiểu Hồng lùi lại hai bộ. Chàng chưa kịp nói gì thì từ bốn bức vách, hơn hai mươi đại cao thủ Dị Thần giáo trong võ phục bạch y, đầu chít khăn trắng như từ trong vách đá bước ra vây lấy hai người.
Tiểu Hồng nói :
- Hạ đệ biết phải làm gì chứ?
- Đệ bỏ đi một mình ư?
- Ai cũng có số. Nếu đây không phải là hạn vận của tỷ thì chúng ra sẽ gặp lại.
Tất cả hãy để cho tỷ ứng phó. Đệ mau trở lại địa đạo. Cẩn trọng.
- Tỷ tỷ bảo trọng.
- Tỷ tự lo cho mình được.
Nàng khẽ gật đầu ra dấu với Quân Bình rồi nhìn lại Dị Thần giáo chủ Cừu Thiên Nhậm :
- Giáo chủ sẽ làm gì Tiểu Hồng và Hạ Quân Bình?
- Bổn toà biết là nàng sẽ đưa Hạ Quân Bình đến Dị Thần giáo đường nên mới mở lối cho nàng đi đó. Nếu nàng và Tiểu Thần Toán Tử muốn giữ lại một cái mạng thì hãy quỳ xuống chờ bổn tọa phát lạc.
- Cừu Thiên Nhậm. Ngươi có thể phát lạc ta được sao? Cổ nhân có câu: “Nhất dạ phu thê bách nhật ân.” Nhưng với ngươi thì chẳng có tình có nghĩa.
Cừu Thiên Nhậm cắt ngang lời Tiểu Hồng :
- Vô độc bất trượng phu, hạ thủ bất dung tình.
Tiểu Hồng bặm môi, rồi thét lớn :
- Với ngươi thì đâu thể nói đến chữ tình.
Cùng với lời nói đó, Tiểu Hồng lia nhanh ngọc thủ cắt một đường vòng cung, đồng thời nói với Quân Bình :
- Hạ đệ đi đi.
Từ trong ống tay áo của nàng, màn nhuyễn châm phóng ra cùng với luồng khói mù mịt. Khi Tiểu Hồng xuất thủ thì Quân Bình cũng thi triển Hư Hư Mê Tông bộ băng trở lại địa đạo.
Bọn giáo đồ vận bạch y như đã có sự sắp xếp chuẩn bị. Tiểu Hồng vừa xuất thủ thì bọn chúng đồng loạt giương khiên che chắn phía trước, đồng thời liên thủ phóng ra những tấm lưới che chắn cả một không gian rộng lớn rồi chụp tới Tiểu Hồng và Hạ Quân Bình.
Tình thế đối với hai người cực kỳ nguy ngập. Tiểu Hồng rút nhuyễn kiếm thi triển những chiêu thức quyết liệt, lăn xả vào bọn giáo đồ bất kể tấm lướt đang chụp xuống mình.
Không cần phải suy nghĩ, Quân Bình biết ngay dụng ý của Tiểu Hồng, liền biến hóa bộ pháp Hư Hư Mê Tông bộ qua những thế Lăng Không Hư Bộ. Thân ảnh chàng lăn vùn vụt trên sàn đá để tránh màn lưới khổng lồ phía trên.
Lưỡi nhuyễn kiếm của Tiểu Hồng quét ngang cước pháp của hai gã giáo đồ buộc hai gã phải phi thân lên tránh né. Lợi dụng cơ hội đó, Quân Bình lăn qua dưới chân bọn chúng.
Chàng đã án ngữ ngay trước vòm cửa hành lang mật đạo. Quân Bình thét :
- Tỷ tỷ...
Tiểu Hồng vừa hoành kiếm với thế Nhất Điểm Phi Vân đâm ngược về phía sau, đồng thời hét lớn :
- Đi đi.
Trước khi tấm lưới chụp xuống thân ảnh nàng thì thanh nhuyễn kiếm đã được nàng dồn tất cả sinh lực thoát đi như một mũi phi tiễn nhắm Cừu Thiên Nhậm phóng tới. Thanh nhuyễn kiếm của Tiểu Hồng xẹt tới Cừu Thiên Nhậm, hướng vùng thượng đẳng mà tập kích.
Mặc dù thấy thanh kiếm được dồn tất cả nỗi oán hờn của Tiểu Hồng nhắm về mình nhưng Cừu Thiên Nhậm vẫn không màng đến. Thần nhãn của y cứ chú mặt về phía Hạ Quân Bình. Khi thanh nhuyễn kiếm của Tiểu Hồng còn cách vùng thượng đẳng của Cừu Thiên Nhậm vừa đúng một cánh tay thì y chỉ phủi nhẹ một cái. Ống tay áo quất vào thanh kiếm, đánh bật nó rơi xuống sàn gạch, lăn lông lốc cùng lúc với mảnh lưới phủ xuống người Tiểu Hồng.
Cừu Thiên Nhậm hằn giọng nói :
- Hạ Quân Bình. Ngươi bỏ mặt tỷ tỷ của ngươi à?
Thấy Tiểu Hồng đã nằm gọn trong mảnh lưới, Quân Bình tự biết mình chẳng thể có cách gì để giúp nàng nhưng lời của Dị Thần giáo chủ cũng khiến chàng lưỡng lự.
Tiểu Hồng thét lớn :
- Đi đi. Tỷ van đệ.
Tiếng thét của Tiểu Hồng như một lời hối thúc, đánh bạt những ý niệm lưỡng lự của Quân Bình. Chàng rít lên :
- Cừu Thiên Nhậm.. ta sẽ quay lại Dị Thần giáo.
Chàng lách nhanh vào hành lang địa đạo rồi khởi động cơ quan đóng cửa vòm.
Trong tâm niệm của Quân Bình vẫn còn văng vẳng tiếng thét của Tiểu Hồng.
Chàng bặm môi, vừa thoát đi vừa nghĩ :
- Tỷ tỷ. Đệ sẽ đến Tiểu Thất Nham.
Bình luận truyện