Ngũ Hành Thiên
Chương 18: Lục lọi
Đánh bại một nhân sĩ nghiệp dư không làm tâm tình Ngải Huy kích động. Tuy nhiên lần chiến đấu ngắn ngủi này hắn vẫn cảm thụ được tiến bộ của mình. Nguyên lực tăng trưởng, ảnh hưởng trực tiếp tới thực lực của hắn. Hấp thu Kim Nguyên lực từ Huyền Kim Tháp tinh khiết hơn rất nhiều so với Kim Nguyên lực bình thường. Nguyên lực trong cơ thể vẫn được cho là yếu ớt như cũ, nhưng trưởng thành gấp ba lần đối với Ngải Huy có nghĩa không gian hắn có thể phát huy lớn lên rất nhiều.
Ngải Huy đi tới ngoài cửa Huyền Kim Tháp, lần này không có tùy tiện đi vào, giáo huấn lần trước còn đậm.
Trong tháp cuồng phong gào thét vẫn làm kinh sợ lòng người.
Ngải Huy lấy sợi dây thừng vừa mới mua, một đầubuộc một tảng đá to bằng rổ trúc, đầu kia buộc ngang hông. Nhấc tảng đá lên ném vào trong tháp.
Dây thừng đột nhiên căng ra, một nguồn sức mạnh truyền đến, Ngải Huy đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng vẫn bị kéo cho lảo đảo.
Kim phong trong tháp thực sự quá cuồng bạo, tảng đá bị thổi trúng bắn loạn khắp nơi, rầm rầm rung động. Dây thừng truyền tới lực lượng vượt qua mong chờ, hắn nỗ lực ổn định thân hình, nhưng vẫn bị kéo dần tới cửa tháp.
Trong lòng Ngải Huy dâng lên một tia sợ sệt, lần trước mình có thể sống đi ra ngoài vận khí thực là không tồi.
Bỗng nhiên dây thừng chùng đi, lực lượng kéo hắn đột nhiên biến mất, chưa kịp phòng bị Ngải Huy ngửa đầu về phía sau. Ngải Huy phản ứng cực nhanh, trong khoảnh khắc ngã xuống đất, tay khẽ vỗ lên mặt đất, thân hình bay lên trời, vững vàng đứng trên mặt đất.
Dây thừng đã đứt, Ngải Huy kéo về xem thì phát hiện trên chỗ đứt có thật nhiều lỗ thủng thật nhỏ, tựa như lỗ kim.
Ngải Huy lắc đầu, dây thừng không dùng được, chỗ đứt đầy những lỗ nhỏ do kim phong bên trong có tơ bạc Kim Nguyên tạo thành. Phỏng chừng nham thạch cũng chẳng tồn tại được bao lâu, quả nhiên, không bao lâu, tiếng động phanh phanh phanh trong tháp đột nhiên biến mất, rầm một tiếng, hẳn là hòn đá vỡ vụn thành một đống đá nhỏ.
Kim phong thật là lợi hại!
Khó trách đây là nơi tu luyện sau khi mở bản mệnh Nguyên Phủ.
Cũng may Ngải Huy có chuẩn bị khác nữa, hắn lôi một bó xích sắt ra, những khuyên xích sắt to đùng, lê chúng được tới Huyền Kim Tháp khiến Ngải Huy mệt mỏi gần chết. Ném một đầu xích sắt vào trong tháp, một lát sau kéo ra ngoài xem thì thấy sợi xích hoàn hảo không chút tổn hại. Lần trước Ngải Huy thấy hàng rào sắt trong tháp bèn hắn nghĩ rằng xích sắt có thể chống được kim phong.
Ngải Huy bỏ ra nhiều khí lực, lại tốn ròng rã một canh giờ nữa kéo một đầu tới một tảng nham thạch to hơn hắn. Hết cách rồi, tảng nham thạch gần đó hơi lớn đều bị hắn đập nát lúc trước rồi.
Cuộn một đầu xích sắt vào tảng đá, một đầu kia thắt ngang hông.
Thử thấy vững vàng đâu đó xong xuôi, Ngải Huy hít sâu một hơi, thả người nhảy vào Huyền Kim Tháp.
Vừa vào Huyền Kim Tháp, Ngải Huy đã bị kim phong cuồng bạo cuốn lại, thiên xoay địa chuyển, phần lưng đột nhiên truyền đến một nguồn sức mạnh, xém chút bẻ gãy eo hắn. Sợi xích căng thẳng tắp. Phương pháp của mình có hiệu quả rồi, trong lòng Ngải Huy thở phào một cái. Nhưng hắn cao hứng chẳng được bao lâu, tấm lưng tầng tầng lớp lớp đánh lên vách tường. Hắn vội vã ôm đầu, cuộn tròn cơ thể lại, mặc cho bản thân va tới va lui như quả bóng cao su.
Thời gian lưu lại lần này ngắn hơn lần trước, Ngải Huy không chờ sắp đến cực hạn mới ra ngoài, mà là có cảm giác sưng phù liền bám dọc theo xích sắt bò ra ngoài.
Kéo sợi xích sắt ra Ngải Huy, thở một hơi dài nhẹ nhõm, trong tháp ngoài tháp là hai thế giới khác hẳn nhau. Ngải Huy khống chế thời gian hoàn hảo, lần này thần trí thanh tỉnh, hơn nữa vẫn lưu dư lực.
Hắn bắt đầu vỗ vào các bộ vị trên thân thể của bản thân mình.
Sau quá trình tu luyện lần trước, hắn cứ suy nghĩ làm sao để hấp thu Kim Nguyên lực. Ngải Huy nhất tâm truy cầu lực lượng nhưng dù thế, hắn không muốn hàng ngày bị đánh đến năm giờ sáng, thể nghiệm này tuyệt đối không ngon lành gì, hắn không muốn có lần thứ hai.
Vì thế mà hắn nghĩ ra biện pháp này.
Muốn hấp thu Kim Nguyên lực, bước đầu tiên hắn cần làm là oánh tan tơ bạc Kim Nguyên thấm nhập thể nội. Mà nếu không hấp thu nhiều tơ bạc kim phong nội bản thân có thể xử lý.
Đều là bị vỗ đập, bản thân tự đánh khác với bị người ta đánh.
Ngải Huy vỗ thân thể của bản thân mình, không lưu lại lực, đồng thời cẩn thận quan sát biến hóa trong cơ thể. Lực đạo mạnh yếu thế nào, dùng thủ pháp nào mới hữu hiệu nhất, đều cần hắn từ từ thử nghiệm tìm tòi.
Tư chất của mình kém, lại là một con quỷ nghèo, vậy chỉ có thể dụng tâm mà nghĩ.
Từ từ hắn mò được chút bí quyết, nhưng hắn nhanh chóng phát hiện một vấn đề khác, hắn không chạm vào nổi Kim Nguyên lực trong bắp lưng. Khẽ trầm tư, ánh mắt của hắn nhìn Huyền Kim Tháp.
Bị kim phong thổi nhiều năm như thế, tháp này phải khá là rắn chắc. Ngải Huy đơn thuần lấy lưng va vào tường tháp, không có đạo cụ nào thích hợp hơn, chả mấy chốc hắn liền phát hiện bản thân nghĩ quá nhiều. Tường tháp cứng rắn như sắt, hắn đụng hai ba cái, xương cốt toàn thân bắt đầu lỏng lẻo.
Tơ bạc Kim Nguyên trong bắp thịt phần lưng bị đánh tan không ít, Ngải Huy chợt nhớ tới lần trước đối chiến với gã trai nghiệp dư đã từng dùng lưng ra chiêu Ngư Củng Bối va vào ngực đối phương.
Chiêu Ngư Củng Bối lưu lại ấn tượng sâu nhất cho Ngải Huy vẫn là lần mù chiến kia. Bản thân đã khóa đối thủ, đối thủ nỗ lực tránh thoát sử dụng Ngư Củng Bối . Lúc đó lực đạo đối phương vô cùng lớn, hắn xém chút tuột tay. Cái này khiến hắn thất kinh. Bởi vì quanh năm làm việc chân tay cường độ cao, hắn rất tự tin vào man lực bản thân.
Hắn có thể cảm nhận ra được, Nguyên lực đối phương không mạnh lắm, sức mạnh kẻ kia không lớn lại dùng Ngư Củng Bối bộc phát ra lực lượng mạnh đến thế, có thể thấy được tạo nghệ người này thâm hậu.
Ngải Huy biết ít nhiều chiêu Ngư Củng Bối này, chiêu này hắn cũng biết. Ba năm ở Man Hoang, hắn học rất nhiều thứ chẳng thành hệ thống giống như Ngư Củng Bối, cực kỳ vụn vặt, nhưng chiêu thức cực kỳ thực dụng.
Chiêu này hắn hiếm khi sử dụng. Với thực lực của hắn, nếu như bị địch nhân khóa lại thì cơ bản đó là một con đường chết, không có cơ hội dùng chiêu này.
Hôm nay linh cơ khẽ động, dùng Ngư Củng Bối oánh bay gã trai sưng phù nghiệp dư khiến hắn thấy chiêu này còn có thể dùng trong một số tình huống.
Hắn bắt đầu lặp đi lặp lại sử dụng Ngư Củng Bối với tường tháp.
Không bao lâu, hắn liền phát hiện ra diệu dụng. Hắn cuộn tròn người trong tháp, tơ bạc Kim Nguyên thấm vào nhiều nhất là lưng. Ngư Củng Bối không chỉ có sức bật kinh người mà còn có hiệu quả chấn động.
Khó trách lần mù chiến kia cánh tay mình tê rần, thì ra là thế.
Suy nghĩ của hắn có hiệu quả đã cổ vũ sĩ khí rất nhiều khiến hắn càng nỗ lực chăm chú.
Khi Tơ bạc Kim Nguyên trong cơ thể đều bị đánh tan tác, Ngải Huy bắt đầu khoanh chân nhập định, hấp thu Kim Nguyên lực ly khai.
Sau một tiếng, Ngải Huy mở mắt ra, hắn có thể cảm nhận được Nguyên lực tăng trưởng. Mặc dù tiến bộ nhỏ hơn tối qua nhiều, đó cũng trong dự liệu. Nghĩ đến chén Bổ Nguyên Thang kia, Ngải Huy lại có chút nhức nhối. Tối qua tiến bộ tuy rằng rõ ràng nhưng tiêu phí thật khổng lồ. Hôm nay tiến bộ tuy nhỏ, nhưng tiêu dùng hầu như không có.
Tuy rằng phương thức tu luyện như vậy gian khổ dài dằng dặc nhưng Ngải Huy chỉ cần thấy có hi vọng thì thứ kia hắn đâu có nề hà.
Đã từng chìm nổi trong bóng tối và nhẫn nhục nhưng hắn không cam tâm trầm luân, hắn chính là người như thế.
Ngải Huy đi tới ngoài cửa Huyền Kim Tháp, lần này không có tùy tiện đi vào, giáo huấn lần trước còn đậm.
Trong tháp cuồng phong gào thét vẫn làm kinh sợ lòng người.
Ngải Huy lấy sợi dây thừng vừa mới mua, một đầubuộc một tảng đá to bằng rổ trúc, đầu kia buộc ngang hông. Nhấc tảng đá lên ném vào trong tháp.
Dây thừng đột nhiên căng ra, một nguồn sức mạnh truyền đến, Ngải Huy đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng vẫn bị kéo cho lảo đảo.
Kim phong trong tháp thực sự quá cuồng bạo, tảng đá bị thổi trúng bắn loạn khắp nơi, rầm rầm rung động. Dây thừng truyền tới lực lượng vượt qua mong chờ, hắn nỗ lực ổn định thân hình, nhưng vẫn bị kéo dần tới cửa tháp.
Trong lòng Ngải Huy dâng lên một tia sợ sệt, lần trước mình có thể sống đi ra ngoài vận khí thực là không tồi.
Bỗng nhiên dây thừng chùng đi, lực lượng kéo hắn đột nhiên biến mất, chưa kịp phòng bị Ngải Huy ngửa đầu về phía sau. Ngải Huy phản ứng cực nhanh, trong khoảnh khắc ngã xuống đất, tay khẽ vỗ lên mặt đất, thân hình bay lên trời, vững vàng đứng trên mặt đất.
Dây thừng đã đứt, Ngải Huy kéo về xem thì phát hiện trên chỗ đứt có thật nhiều lỗ thủng thật nhỏ, tựa như lỗ kim.
Ngải Huy lắc đầu, dây thừng không dùng được, chỗ đứt đầy những lỗ nhỏ do kim phong bên trong có tơ bạc Kim Nguyên tạo thành. Phỏng chừng nham thạch cũng chẳng tồn tại được bao lâu, quả nhiên, không bao lâu, tiếng động phanh phanh phanh trong tháp đột nhiên biến mất, rầm một tiếng, hẳn là hòn đá vỡ vụn thành một đống đá nhỏ.
Kim phong thật là lợi hại!
Khó trách đây là nơi tu luyện sau khi mở bản mệnh Nguyên Phủ.
Cũng may Ngải Huy có chuẩn bị khác nữa, hắn lôi một bó xích sắt ra, những khuyên xích sắt to đùng, lê chúng được tới Huyền Kim Tháp khiến Ngải Huy mệt mỏi gần chết. Ném một đầu xích sắt vào trong tháp, một lát sau kéo ra ngoài xem thì thấy sợi xích hoàn hảo không chút tổn hại. Lần trước Ngải Huy thấy hàng rào sắt trong tháp bèn hắn nghĩ rằng xích sắt có thể chống được kim phong.
Ngải Huy bỏ ra nhiều khí lực, lại tốn ròng rã một canh giờ nữa kéo một đầu tới một tảng nham thạch to hơn hắn. Hết cách rồi, tảng nham thạch gần đó hơi lớn đều bị hắn đập nát lúc trước rồi.
Cuộn một đầu xích sắt vào tảng đá, một đầu kia thắt ngang hông.
Thử thấy vững vàng đâu đó xong xuôi, Ngải Huy hít sâu một hơi, thả người nhảy vào Huyền Kim Tháp.
Vừa vào Huyền Kim Tháp, Ngải Huy đã bị kim phong cuồng bạo cuốn lại, thiên xoay địa chuyển, phần lưng đột nhiên truyền đến một nguồn sức mạnh, xém chút bẻ gãy eo hắn. Sợi xích căng thẳng tắp. Phương pháp của mình có hiệu quả rồi, trong lòng Ngải Huy thở phào một cái. Nhưng hắn cao hứng chẳng được bao lâu, tấm lưng tầng tầng lớp lớp đánh lên vách tường. Hắn vội vã ôm đầu, cuộn tròn cơ thể lại, mặc cho bản thân va tới va lui như quả bóng cao su.
Thời gian lưu lại lần này ngắn hơn lần trước, Ngải Huy không chờ sắp đến cực hạn mới ra ngoài, mà là có cảm giác sưng phù liền bám dọc theo xích sắt bò ra ngoài.
Kéo sợi xích sắt ra Ngải Huy, thở một hơi dài nhẹ nhõm, trong tháp ngoài tháp là hai thế giới khác hẳn nhau. Ngải Huy khống chế thời gian hoàn hảo, lần này thần trí thanh tỉnh, hơn nữa vẫn lưu dư lực.
Hắn bắt đầu vỗ vào các bộ vị trên thân thể của bản thân mình.
Sau quá trình tu luyện lần trước, hắn cứ suy nghĩ làm sao để hấp thu Kim Nguyên lực. Ngải Huy nhất tâm truy cầu lực lượng nhưng dù thế, hắn không muốn hàng ngày bị đánh đến năm giờ sáng, thể nghiệm này tuyệt đối không ngon lành gì, hắn không muốn có lần thứ hai.
Vì thế mà hắn nghĩ ra biện pháp này.
Muốn hấp thu Kim Nguyên lực, bước đầu tiên hắn cần làm là oánh tan tơ bạc Kim Nguyên thấm nhập thể nội. Mà nếu không hấp thu nhiều tơ bạc kim phong nội bản thân có thể xử lý.
Đều là bị vỗ đập, bản thân tự đánh khác với bị người ta đánh.
Ngải Huy vỗ thân thể của bản thân mình, không lưu lại lực, đồng thời cẩn thận quan sát biến hóa trong cơ thể. Lực đạo mạnh yếu thế nào, dùng thủ pháp nào mới hữu hiệu nhất, đều cần hắn từ từ thử nghiệm tìm tòi.
Tư chất của mình kém, lại là một con quỷ nghèo, vậy chỉ có thể dụng tâm mà nghĩ.
Từ từ hắn mò được chút bí quyết, nhưng hắn nhanh chóng phát hiện một vấn đề khác, hắn không chạm vào nổi Kim Nguyên lực trong bắp lưng. Khẽ trầm tư, ánh mắt của hắn nhìn Huyền Kim Tháp.
Bị kim phong thổi nhiều năm như thế, tháp này phải khá là rắn chắc. Ngải Huy đơn thuần lấy lưng va vào tường tháp, không có đạo cụ nào thích hợp hơn, chả mấy chốc hắn liền phát hiện bản thân nghĩ quá nhiều. Tường tháp cứng rắn như sắt, hắn đụng hai ba cái, xương cốt toàn thân bắt đầu lỏng lẻo.
Tơ bạc Kim Nguyên trong bắp thịt phần lưng bị đánh tan không ít, Ngải Huy chợt nhớ tới lần trước đối chiến với gã trai nghiệp dư đã từng dùng lưng ra chiêu Ngư Củng Bối va vào ngực đối phương.
Chiêu Ngư Củng Bối lưu lại ấn tượng sâu nhất cho Ngải Huy vẫn là lần mù chiến kia. Bản thân đã khóa đối thủ, đối thủ nỗ lực tránh thoát sử dụng Ngư Củng Bối . Lúc đó lực đạo đối phương vô cùng lớn, hắn xém chút tuột tay. Cái này khiến hắn thất kinh. Bởi vì quanh năm làm việc chân tay cường độ cao, hắn rất tự tin vào man lực bản thân.
Hắn có thể cảm nhận ra được, Nguyên lực đối phương không mạnh lắm, sức mạnh kẻ kia không lớn lại dùng Ngư Củng Bối bộc phát ra lực lượng mạnh đến thế, có thể thấy được tạo nghệ người này thâm hậu.
Ngải Huy biết ít nhiều chiêu Ngư Củng Bối này, chiêu này hắn cũng biết. Ba năm ở Man Hoang, hắn học rất nhiều thứ chẳng thành hệ thống giống như Ngư Củng Bối, cực kỳ vụn vặt, nhưng chiêu thức cực kỳ thực dụng.
Chiêu này hắn hiếm khi sử dụng. Với thực lực của hắn, nếu như bị địch nhân khóa lại thì cơ bản đó là một con đường chết, không có cơ hội dùng chiêu này.
Hôm nay linh cơ khẽ động, dùng Ngư Củng Bối oánh bay gã trai sưng phù nghiệp dư khiến hắn thấy chiêu này còn có thể dùng trong một số tình huống.
Hắn bắt đầu lặp đi lặp lại sử dụng Ngư Củng Bối với tường tháp.
Không bao lâu, hắn liền phát hiện ra diệu dụng. Hắn cuộn tròn người trong tháp, tơ bạc Kim Nguyên thấm vào nhiều nhất là lưng. Ngư Củng Bối không chỉ có sức bật kinh người mà còn có hiệu quả chấn động.
Khó trách lần mù chiến kia cánh tay mình tê rần, thì ra là thế.
Suy nghĩ của hắn có hiệu quả đã cổ vũ sĩ khí rất nhiều khiến hắn càng nỗ lực chăm chú.
Khi Tơ bạc Kim Nguyên trong cơ thể đều bị đánh tan tác, Ngải Huy bắt đầu khoanh chân nhập định, hấp thu Kim Nguyên lực ly khai.
Sau một tiếng, Ngải Huy mở mắt ra, hắn có thể cảm nhận được Nguyên lực tăng trưởng. Mặc dù tiến bộ nhỏ hơn tối qua nhiều, đó cũng trong dự liệu. Nghĩ đến chén Bổ Nguyên Thang kia, Ngải Huy lại có chút nhức nhối. Tối qua tiến bộ tuy rằng rõ ràng nhưng tiêu phí thật khổng lồ. Hôm nay tiến bộ tuy nhỏ, nhưng tiêu dùng hầu như không có.
Tuy rằng phương thức tu luyện như vậy gian khổ dài dằng dặc nhưng Ngải Huy chỉ cần thấy có hi vọng thì thứ kia hắn đâu có nề hà.
Đã từng chìm nổi trong bóng tối và nhẫn nhục nhưng hắn không cam tâm trầm luân, hắn chính là người như thế.
Bình luận truyện