Ngũ Hành Thiên
Chương 714: Cây đầu người
Dịch: Miêu Như
Ngải Huy ngồi xuống đất, bên cạnh chân hắn là thi thể quái vật bị chặt làm đôi. Cơn mệt mỏi ùa tới như thủy triều vọt tới khiến hắn chỉ muốn ngả đầu xuống mà ngủ. Từ khi tiến vào không gian kỳ quái này, đây là lần đầu tiên hắn mệt mỏi đến vậy.
Chợt cúi đầu nhìn xuống lòng bàn tay, Ngải Huy thấy từng làn sương mù mỏng đang dần tỏa ra. Khiến hắn liên tưởng đến món giò heo vừa mới ra lò còn nóng hổi.
Nuốt nước miếng ừng ực, cơn đói xuất hiện làm hắn nhớ ra đã lâu rồi hắn chưa ăn gì. Đúng rồi, ở thế giới tâm linh không cần ăn uống gì dù đây là bản năng của con người.
Suy nghĩ của mình hình như đang trở nên có chút phiêu hốt.
Khi Ngải Huy thấy cơ thể mình đang dần trở nên trong suốt hắn mới nhận ra đây không phải là ảo giác. Có vẻ như trận chiến vừa rồi đã làm mình tổn thương nặng hơn so với tưởng tượng. Hào quang của Quỷ Kiếm tuần tra tới lui quanh người cũng ảm đạm đi nhiều.
Hắn không dám chìm vào giấc ngủ, e rằng ngủ ở đây sẽ không thể tỉnh lại được.
Tâm niệm vừa động, một thanh Quỷ kiếm bay lại trước mặt hắn, thân kiếm bóng loáng như một tấm gương giúp Ngải Huy nhìn thấy rõ bản thân. Mình bây giờ trông thật quái dị, nửa người trong suốt giống như một con sứa. Ở vị trí trán mơ hồ có một cái chấm đen khiến Ngải Huy giật mình.
Đưa sát vào để nhìn kỹ, mới phát hiện đây là một giọt máu màu đen.
Đáng sợ hơn là bốn phía máu đen tỏa ra từng sợi hắc khí mỏng manh giống như xúc tu của từng con quỷ dị, ăn mòn xung quanh từng chút một.
Tử Chủng Ma Niệm!
Ngải Huy mở to hai mắt, trong đầu ông ông tác hưởng như một cái Lôi Đình sắp nổ tung.
Hắn thử làm mọi cử động nhưng đều vô ích, giọt máu màu đen trên trán vẫn không ngừng nhúc nhích. Đến khi ý thức của hắn chìm vào một đạo hắc khí, một luồng khí lạnh tử vong lập tức thổi vào mặt hắn giống như trước mặt hắn là vực sâu.
Tâm tình Ngải Huy không khỏi trầm xuống.
Không chừng trước khi chết Xích Đồng có thể đã động tay động chân với cơ thể hắn, tiện tay lưu lại một chút nữa bên trong Tử Chủng Ma Niệm. Quả nhiên không hổ danh là Thượng Cổ Ma Thần, bản thân còn quá non so với y rồi.
Được rồi, thua một Thượng Cổ Ma thần lão luyện chẳng phải chuyện xấu hổ gì.
Ngải Huy chỉ biết an ủi mình như vậy. Thi thể của quái vật bên chân dường như đang tan rã ra khiến hắn chú ý đến. Nó như một tảng băng bị mặt trời chiếu vào, thi thể biến thành một loại chất lỏng màu sắc rực rỡ, cứ như những đứa trẻ nghịch ngợm đổ màu lên mặt đất.
Ngải Huy còn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra thì chất lỏng đó thấm vào trong đất, biến mất không dấu vết.
Một lát sau, một chồi non từ đất nhô lên, bắt đầu sinh trưởng với tốc độ kinh người.
Cái này là...
Đúng lúc này, một đám sương mù rực rỡ sắc màu nhè nhẹ bay ra từ chồi khiến tinh thần Ngải Huy bị chấn động. Không hiểu sao, Ngải Huy cảm thấy thoải mái không nói ra được, thần hồn đang tản ra cũng như nhiều thêm một ít.
Đây là!
Ngay lập tức hắn nhận ra mình đã gặp thứ tốt. Những Quỷ Kiếm xung quanh hắn bỗng nhiên bay đến tuần tra xung quanh chồi giống như bầy ong đang dò xét lãnh thổ. Mỗi lần có khí thoát ra từ chồi xanh, Quỷ kiếm đều linh hoạt vây quanh mà hút vào thân kiếm.
Chẳng mấy chốc, Quỷ kiếm trở lại sáng bóng và vui vẻ.
Ngải Huy biết rõ thứ này rất có lợi với mình nên dứt khoát ngồi xuống. Tốc độ sinh trưởng của chồi vô cùng kinh người, chỉ có một lát thôi mà đã lớn thành một gốc cây. Bây giờ, khí tức nó tản ra dày đặc, sương mù rực rỡ sắc màu từ phiến lá được giải phóng ra trông giống như cầu vồng.
Một phần sương mù được Ngải Huy hít vào, cơ thể lập tức trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều. Ngải Huy chắc chắn sương mù sặc sỡ kia rất có lợi cho hồn phách, có thể ngưng hồn cường tráng phách.
Mấy ngày trôi qua, cây nhỏ đã phát triển thành đại thụ che trời, thân cây cao hơn hai trượng, nguy nga hùng tráng. Tán cây to lớn ưu nhã giống như ngọn núi giữa không trung. Lá cây tươi tốt chiếu sáng rực rỡ, sương mù dày đặc bay là đà trông rất đẹp mắt.
Đột nhiên, Ngải Huy cảm thấy rất quen mắt.
Cái cây này hình như... Đã gặp ở đâu rồi?
Hắn nhíu mày lại, cẩn thận quan sát, càng xem càng cảm thấy quen mắt. Không sai, nhất định mình đã gặp nó ở đâu rồi, trong lòng hắn thầm khẳng định.
Đợi đã nào...!
Cái này... Chẳng phải cây này là Tin Tức Thụ sao?
Ngải Huy trừng to mắt không tin tưởng vào mắt mình. Hắn đi vòng quanh đại thụ che trời trước mặt vài vòng và khẳng định bản thân nhìn không lầm.
Đại thụ trước mặt giống như đúc Tin Tức thụ đời đầu, chỉ có điều cao hơn, hiển nhiên là bản phóng đại.
Tin Tức thụ đời đầu...
Vừa qua cơn khiếp sợ lúc nảy, trong lòng Ngải Huy có chút ngạc nhiên và lâm vào suy tư.
Tin Tức thụ đời đầu được Ngải Huy phát hiện trong ngôi nhà cổ nơi hắn làm thuê khi còn ở Tùng Gian Thành. Nghe nói một gia hỏa tên là Hoành Binh Phong đã từng sống ở đó và cũng là nơi mà Ngải Huy gặp Lâu Lan.
Nhớ đến Lâu Lan, tâm trạng của Ngải Huy bỗng trầm lắng đi nhiều, không biết bây giờ Lâu Lan thế nào rồi, chắc chắn là đang rất lo lắng cho hắn.
Lúc đầu, Ngải Huy chỉ nghĩ là một cây Tin Tức thụ bình thường, nhưng sau đó mới biết được cây đó dĩ nhiên là Tin Tức thụ đời đầu.
Càng kỳ lạ hơn là hắn có thể nhận được tin tức từ một vị lão nhân bị giam cầm. Nếu không có lão nhân bị giam cầm kia sớm cảnh báo Huyết Tai bộc phát, không biết Ngải Huy có tránh được một kiếp hay không.
Lão nhân bị giam cầm kia vô cùng thần bí, cho đến bây giờ Ngải Huy còn không biết tên lão là gì và lão bị nhốt ở đâu. Liên hệ của hắn và lão nhân đó cũng bị đứt quãng. Lúc rời khỏi Tùng Gian Thành, Ngải Huy đã cố tình đem theo Tin tức thụ đời đầu.
Tuy nhiên, nó đã bị rơi vào tay giặc cùng với Hỏa Liệu Nguyên và Hoàng Sa Giác. Nguyên Lực tuần hoàn bên trong Ngũ Hành Thiên cũng bị gián đoạn, liên hệ của hắn và lão nhân kia ngày càng ít.
Hơn nữa, Ngải Huy cảm nhận được, ý thức của lão nhân kia dường như trở nên mơ hồ đi rất nhiều. Theo tin tức thu được thì có thể nhìn ra đang rất hỗn loạn. Ngải Huy đoán có thể lão nhân bị giam cầm kia đã đến gần cuối cuộc đời.
Hắn phát tin tức cho đối phương với hy vọng sẽ biết được lão nhân bị giam ở đâu để còn nghĩ cách mà cứu lão nhân ra.
Tiếc rằng hắn không nhận được trả lời từ lão nhân, sau này liên hệ cũng trở nên đứt quãng.
Nhìn thấy "Tin Tức thụ" lớn hơn rất nhiều, chợt hắn nhớ đến vị lão nhân thần bí kia, nhớ lại những năm tháng ở Tùng Gian Thành, nhớ tới sư phụ sư mẫu. Trong phút chốc, tâm hồn hắn có chút xuất thần.
Bỗng Ngãi Huy bị một hồi âm thanh rì rào làm thức tỉnh trở nên cảnh giác hơn.
Có gì đó đang đến gần.
Trạng thái thần hồn thuần khiết so với trạng thái hiện thực càng nhạy cảm hơn. Không có âm thanh, không có hình ảnh, cả khi đó là một kẻ thù thì Ngải Huy đều phát hiện ra.
Hắn đứng lên, đám Quỷ Kiếm đang hút sương mù của Đại Thụ cũng bay đến bên cạnh, đang chuẩn bị chiến đấu thật tốt.
Một lát sau, đến khi nhìn đã rõ Ngải Huy không khỏi ớn lạnh, da đầu run lên.
Có rất nhiều quái vật từ phương hướng khác nhau đang chậm rãi tới gần hắn.
Một con cự mãng khổng lồ màu xanh sẫm bay tới. Nơi nó đi qua đều khiến cát bay đá chạy, thân thể còn to hơn thân cây trước mặt Ngải Huy mấy lần. Góc hình tam giác trên đầu mãng xà rõ ràng là một mặt người, chỉ có đều tròng mắt còn lớn hơn thân thể của Ngải Huy. Nó nhìn Ngải Huy nhếch miệng cười lộ ra cái lưỡi rắn đỏ tươi.
Một đám sứa màu xanh lam trôi lơ lửng trong không trung, phát ra ánh sáng màu xanh lam giống như bóng đèn màu xanh lam. Xúc tu như gai nhọn, như phiêu động như tảo biển, tuy nhiên ánh hào quang phía trên chuyển động giống như có tia chớp màu lam quấn lên. Chúng nó phát ra âm thanh như tiếng của những đứa trẻ đang rì rầm.
Một con nai đạp nhẹ nhàng bước đi. Trên đầu con nai không phải là một cái gạc mà là một nhánh cây tươi tốt, lá cây màu xanh nhạt kiều diễm ướt át, nhiều đóa hoa đỏ nở rộ, ưu nhã mê người. Dưới nhánh cây là hai hốc mắt trống rỗng, bên trong lẩn quẩn sương mù màu đen. Cơ thể của nó không có máu thịt mà toàn là xương trắng.
Ngải Huy như lâm đại địch.
Hắn cảm nhận được, những sinh vật kỳ quái này đang rất thèm thuồng gốc đại thụ bên cạnh mình.
Sương mù của đại thụ thật sự không tầm thường. Chỉ mới luyện công một ngày, thần hồn Ngải Huy không chỉ thoải mái cô đọng như lúc ban đầu mà càng ngày càng mạnh. Quỷ Kiếm cũng hưởng lợi không ít, uy lực cũng tăng vọt lên.
Điều này cũng làm cho hắn tự tin hơn.
Cho dù bị đám quái vật bao vây, Ngải Huy cũng không khoanh tay mà nhường cho chúng. Ngoài tác dụng bồi bổ thần hồn, đại thụ và Tin Tức thụ giống nhau như vậy phải chăng có liên hệ gì?
Ở thế giới kỳ lạ này, trốn tránh không có tác dụng gì.
Tất cả quái vật bỗng nhiên cùng dừng bước lại.
Ồ, Ngải Huy có chút ngoài ý muốn, hắn phát hiện những quái vật này hình như có gì đó băn khoăn e ngại. Trong lòng hắn khẽ động, e ngại với mình sao? Hay là... Kiêng kị khỏa đại thụ này?
Trong lòng Ngải Huy càng tăng thêm cảnh giác, chẳng lẽ khỏa đại thụ này có cái gì đó nguy hiểm?
Hắn cố tránh xa đại thụ một chút, lũ quái vật thờ ơ. Ngải Huy lập tức hiểu được là chúng nó đang kiêng kị cây khỏa đại thụ! Quả nhiên là có nguy hiểm!
Bọn quái vật này là "thổ dân" của thế giới này, so với mình chúng biết rõ nơi quỷ quái này hơn.
Bỗng nhiên, một âm thanh bạo liệt rất nhỏ từ sau phát đến khiến cho thân thể Ngải Huy cứng đờ.
Hắn xoay người, phát hiện ra không biết từ lúc nào mà đại thụ sau lưng bỗng treo đầy trái cây.
Ngải Huy hít một hơi lạnh.
Trái cây được treo đầy cành rõ ràng là từng cái đầu người. Não người chằn chịt ánh vào tầm mắt mang đến trùng kích không thể tưởng được. Dù là Ngải Huy từng bò ra từ núi thây biển máu, lúc này da đầu cũng không khỏi run lên.
Những đầu người không cái nào giống nhau, có đầu tóc trắng, có đầu đầy tóc đen, nhưng mà đều không ngoại lệ là cái nào cũng không có mặt và ngũ quan. Nhưng không biết tại sao Ngải Huy lại phân biệt được chúng, thậm chí hắn còn biết được đâu là nam đâu là nữ.
Từ trong lòng hắn toát lên nỗi sợ, cả người ớn lạnh.
Đúng lúc đó, hắn cảm nhận được những quái vật sau lưng càng kiêng kị hơn, chúng không hẹn mà cùng nhau lui về sau.
Ngải Huy không nói thêm, cũng lập tức lui về sau, cố gắng tránh xa cây đại thụ.
"Rầm Ào Ào".
Não người trên nhánh cây quay lại cùng một nhịp.
Rồi từng cái mặt người trơn nhẵn không có ngũ quan như một trái táo bị cắt nửa hướng về Ngải Huy. Chẳng biết từ lúc nào có một cơn gió thổi bay lại khiến các chùm tóc đủ màu sắc tung bay.
Từng cái một run rẩy theo gió.
Mặt người trơn nhẵn rung động như thể cười đến kìm lòng không nổi hoặc phải chịu đựng sự đau đớn. Gương mặt trơn nhẵn hiển hiện tầng tầng rung động.
Thân thể Ngải Huy cứng đờ, hắn cảm giác như có áp lực vô hình từ bốn phương tám hướng mãnh liệt giam cầm hắn. Vô số âm thanh than khóc, tiếng kêu kỳ quái, tiếng thút thít khóc, vô số tiếng cười vang vào đầu hắn.
Hai tay Ngải Huy ôm đầu vừa kêu thảm thiết. Đúng lúc này, cây đại thụ treo đầy đầu người bỗng bịch một tiếng đồng thời nổ tung ra.
Ngải Huy ngồi xuống đất, bên cạnh chân hắn là thi thể quái vật bị chặt làm đôi. Cơn mệt mỏi ùa tới như thủy triều vọt tới khiến hắn chỉ muốn ngả đầu xuống mà ngủ. Từ khi tiến vào không gian kỳ quái này, đây là lần đầu tiên hắn mệt mỏi đến vậy.
Chợt cúi đầu nhìn xuống lòng bàn tay, Ngải Huy thấy từng làn sương mù mỏng đang dần tỏa ra. Khiến hắn liên tưởng đến món giò heo vừa mới ra lò còn nóng hổi.
Nuốt nước miếng ừng ực, cơn đói xuất hiện làm hắn nhớ ra đã lâu rồi hắn chưa ăn gì. Đúng rồi, ở thế giới tâm linh không cần ăn uống gì dù đây là bản năng của con người.
Suy nghĩ của mình hình như đang trở nên có chút phiêu hốt.
Khi Ngải Huy thấy cơ thể mình đang dần trở nên trong suốt hắn mới nhận ra đây không phải là ảo giác. Có vẻ như trận chiến vừa rồi đã làm mình tổn thương nặng hơn so với tưởng tượng. Hào quang của Quỷ Kiếm tuần tra tới lui quanh người cũng ảm đạm đi nhiều.
Hắn không dám chìm vào giấc ngủ, e rằng ngủ ở đây sẽ không thể tỉnh lại được.
Tâm niệm vừa động, một thanh Quỷ kiếm bay lại trước mặt hắn, thân kiếm bóng loáng như một tấm gương giúp Ngải Huy nhìn thấy rõ bản thân. Mình bây giờ trông thật quái dị, nửa người trong suốt giống như một con sứa. Ở vị trí trán mơ hồ có một cái chấm đen khiến Ngải Huy giật mình.
Đưa sát vào để nhìn kỹ, mới phát hiện đây là một giọt máu màu đen.
Đáng sợ hơn là bốn phía máu đen tỏa ra từng sợi hắc khí mỏng manh giống như xúc tu của từng con quỷ dị, ăn mòn xung quanh từng chút một.
Tử Chủng Ma Niệm!
Ngải Huy mở to hai mắt, trong đầu ông ông tác hưởng như một cái Lôi Đình sắp nổ tung.
Hắn thử làm mọi cử động nhưng đều vô ích, giọt máu màu đen trên trán vẫn không ngừng nhúc nhích. Đến khi ý thức của hắn chìm vào một đạo hắc khí, một luồng khí lạnh tử vong lập tức thổi vào mặt hắn giống như trước mặt hắn là vực sâu.
Tâm tình Ngải Huy không khỏi trầm xuống.
Không chừng trước khi chết Xích Đồng có thể đã động tay động chân với cơ thể hắn, tiện tay lưu lại một chút nữa bên trong Tử Chủng Ma Niệm. Quả nhiên không hổ danh là Thượng Cổ Ma Thần, bản thân còn quá non so với y rồi.
Được rồi, thua một Thượng Cổ Ma thần lão luyện chẳng phải chuyện xấu hổ gì.
Ngải Huy chỉ biết an ủi mình như vậy. Thi thể của quái vật bên chân dường như đang tan rã ra khiến hắn chú ý đến. Nó như một tảng băng bị mặt trời chiếu vào, thi thể biến thành một loại chất lỏng màu sắc rực rỡ, cứ như những đứa trẻ nghịch ngợm đổ màu lên mặt đất.
Ngải Huy còn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra thì chất lỏng đó thấm vào trong đất, biến mất không dấu vết.
Một lát sau, một chồi non từ đất nhô lên, bắt đầu sinh trưởng với tốc độ kinh người.
Cái này là...
Đúng lúc này, một đám sương mù rực rỡ sắc màu nhè nhẹ bay ra từ chồi khiến tinh thần Ngải Huy bị chấn động. Không hiểu sao, Ngải Huy cảm thấy thoải mái không nói ra được, thần hồn đang tản ra cũng như nhiều thêm một ít.
Đây là!
Ngay lập tức hắn nhận ra mình đã gặp thứ tốt. Những Quỷ Kiếm xung quanh hắn bỗng nhiên bay đến tuần tra xung quanh chồi giống như bầy ong đang dò xét lãnh thổ. Mỗi lần có khí thoát ra từ chồi xanh, Quỷ kiếm đều linh hoạt vây quanh mà hút vào thân kiếm.
Chẳng mấy chốc, Quỷ kiếm trở lại sáng bóng và vui vẻ.
Ngải Huy biết rõ thứ này rất có lợi với mình nên dứt khoát ngồi xuống. Tốc độ sinh trưởng của chồi vô cùng kinh người, chỉ có một lát thôi mà đã lớn thành một gốc cây. Bây giờ, khí tức nó tản ra dày đặc, sương mù rực rỡ sắc màu từ phiến lá được giải phóng ra trông giống như cầu vồng.
Một phần sương mù được Ngải Huy hít vào, cơ thể lập tức trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều. Ngải Huy chắc chắn sương mù sặc sỡ kia rất có lợi cho hồn phách, có thể ngưng hồn cường tráng phách.
Mấy ngày trôi qua, cây nhỏ đã phát triển thành đại thụ che trời, thân cây cao hơn hai trượng, nguy nga hùng tráng. Tán cây to lớn ưu nhã giống như ngọn núi giữa không trung. Lá cây tươi tốt chiếu sáng rực rỡ, sương mù dày đặc bay là đà trông rất đẹp mắt.
Đột nhiên, Ngải Huy cảm thấy rất quen mắt.
Cái cây này hình như... Đã gặp ở đâu rồi?
Hắn nhíu mày lại, cẩn thận quan sát, càng xem càng cảm thấy quen mắt. Không sai, nhất định mình đã gặp nó ở đâu rồi, trong lòng hắn thầm khẳng định.
Đợi đã nào...!
Cái này... Chẳng phải cây này là Tin Tức Thụ sao?
Ngải Huy trừng to mắt không tin tưởng vào mắt mình. Hắn đi vòng quanh đại thụ che trời trước mặt vài vòng và khẳng định bản thân nhìn không lầm.
Đại thụ trước mặt giống như đúc Tin Tức thụ đời đầu, chỉ có điều cao hơn, hiển nhiên là bản phóng đại.
Tin Tức thụ đời đầu...
Vừa qua cơn khiếp sợ lúc nảy, trong lòng Ngải Huy có chút ngạc nhiên và lâm vào suy tư.
Tin Tức thụ đời đầu được Ngải Huy phát hiện trong ngôi nhà cổ nơi hắn làm thuê khi còn ở Tùng Gian Thành. Nghe nói một gia hỏa tên là Hoành Binh Phong đã từng sống ở đó và cũng là nơi mà Ngải Huy gặp Lâu Lan.
Nhớ đến Lâu Lan, tâm trạng của Ngải Huy bỗng trầm lắng đi nhiều, không biết bây giờ Lâu Lan thế nào rồi, chắc chắn là đang rất lo lắng cho hắn.
Lúc đầu, Ngải Huy chỉ nghĩ là một cây Tin Tức thụ bình thường, nhưng sau đó mới biết được cây đó dĩ nhiên là Tin Tức thụ đời đầu.
Càng kỳ lạ hơn là hắn có thể nhận được tin tức từ một vị lão nhân bị giam cầm. Nếu không có lão nhân bị giam cầm kia sớm cảnh báo Huyết Tai bộc phát, không biết Ngải Huy có tránh được một kiếp hay không.
Lão nhân bị giam cầm kia vô cùng thần bí, cho đến bây giờ Ngải Huy còn không biết tên lão là gì và lão bị nhốt ở đâu. Liên hệ của hắn và lão nhân đó cũng bị đứt quãng. Lúc rời khỏi Tùng Gian Thành, Ngải Huy đã cố tình đem theo Tin tức thụ đời đầu.
Tuy nhiên, nó đã bị rơi vào tay giặc cùng với Hỏa Liệu Nguyên và Hoàng Sa Giác. Nguyên Lực tuần hoàn bên trong Ngũ Hành Thiên cũng bị gián đoạn, liên hệ của hắn và lão nhân kia ngày càng ít.
Hơn nữa, Ngải Huy cảm nhận được, ý thức của lão nhân kia dường như trở nên mơ hồ đi rất nhiều. Theo tin tức thu được thì có thể nhìn ra đang rất hỗn loạn. Ngải Huy đoán có thể lão nhân bị giam cầm kia đã đến gần cuối cuộc đời.
Hắn phát tin tức cho đối phương với hy vọng sẽ biết được lão nhân bị giam ở đâu để còn nghĩ cách mà cứu lão nhân ra.
Tiếc rằng hắn không nhận được trả lời từ lão nhân, sau này liên hệ cũng trở nên đứt quãng.
Nhìn thấy "Tin Tức thụ" lớn hơn rất nhiều, chợt hắn nhớ đến vị lão nhân thần bí kia, nhớ lại những năm tháng ở Tùng Gian Thành, nhớ tới sư phụ sư mẫu. Trong phút chốc, tâm hồn hắn có chút xuất thần.
Bỗng Ngãi Huy bị một hồi âm thanh rì rào làm thức tỉnh trở nên cảnh giác hơn.
Có gì đó đang đến gần.
Trạng thái thần hồn thuần khiết so với trạng thái hiện thực càng nhạy cảm hơn. Không có âm thanh, không có hình ảnh, cả khi đó là một kẻ thù thì Ngải Huy đều phát hiện ra.
Hắn đứng lên, đám Quỷ Kiếm đang hút sương mù của Đại Thụ cũng bay đến bên cạnh, đang chuẩn bị chiến đấu thật tốt.
Một lát sau, đến khi nhìn đã rõ Ngải Huy không khỏi ớn lạnh, da đầu run lên.
Có rất nhiều quái vật từ phương hướng khác nhau đang chậm rãi tới gần hắn.
Một con cự mãng khổng lồ màu xanh sẫm bay tới. Nơi nó đi qua đều khiến cát bay đá chạy, thân thể còn to hơn thân cây trước mặt Ngải Huy mấy lần. Góc hình tam giác trên đầu mãng xà rõ ràng là một mặt người, chỉ có đều tròng mắt còn lớn hơn thân thể của Ngải Huy. Nó nhìn Ngải Huy nhếch miệng cười lộ ra cái lưỡi rắn đỏ tươi.
Một đám sứa màu xanh lam trôi lơ lửng trong không trung, phát ra ánh sáng màu xanh lam giống như bóng đèn màu xanh lam. Xúc tu như gai nhọn, như phiêu động như tảo biển, tuy nhiên ánh hào quang phía trên chuyển động giống như có tia chớp màu lam quấn lên. Chúng nó phát ra âm thanh như tiếng của những đứa trẻ đang rì rầm.
Một con nai đạp nhẹ nhàng bước đi. Trên đầu con nai không phải là một cái gạc mà là một nhánh cây tươi tốt, lá cây màu xanh nhạt kiều diễm ướt át, nhiều đóa hoa đỏ nở rộ, ưu nhã mê người. Dưới nhánh cây là hai hốc mắt trống rỗng, bên trong lẩn quẩn sương mù màu đen. Cơ thể của nó không có máu thịt mà toàn là xương trắng.
Ngải Huy như lâm đại địch.
Hắn cảm nhận được, những sinh vật kỳ quái này đang rất thèm thuồng gốc đại thụ bên cạnh mình.
Sương mù của đại thụ thật sự không tầm thường. Chỉ mới luyện công một ngày, thần hồn Ngải Huy không chỉ thoải mái cô đọng như lúc ban đầu mà càng ngày càng mạnh. Quỷ Kiếm cũng hưởng lợi không ít, uy lực cũng tăng vọt lên.
Điều này cũng làm cho hắn tự tin hơn.
Cho dù bị đám quái vật bao vây, Ngải Huy cũng không khoanh tay mà nhường cho chúng. Ngoài tác dụng bồi bổ thần hồn, đại thụ và Tin Tức thụ giống nhau như vậy phải chăng có liên hệ gì?
Ở thế giới kỳ lạ này, trốn tránh không có tác dụng gì.
Tất cả quái vật bỗng nhiên cùng dừng bước lại.
Ồ, Ngải Huy có chút ngoài ý muốn, hắn phát hiện những quái vật này hình như có gì đó băn khoăn e ngại. Trong lòng hắn khẽ động, e ngại với mình sao? Hay là... Kiêng kị khỏa đại thụ này?
Trong lòng Ngải Huy càng tăng thêm cảnh giác, chẳng lẽ khỏa đại thụ này có cái gì đó nguy hiểm?
Hắn cố tránh xa đại thụ một chút, lũ quái vật thờ ơ. Ngải Huy lập tức hiểu được là chúng nó đang kiêng kị cây khỏa đại thụ! Quả nhiên là có nguy hiểm!
Bọn quái vật này là "thổ dân" của thế giới này, so với mình chúng biết rõ nơi quỷ quái này hơn.
Bỗng nhiên, một âm thanh bạo liệt rất nhỏ từ sau phát đến khiến cho thân thể Ngải Huy cứng đờ.
Hắn xoay người, phát hiện ra không biết từ lúc nào mà đại thụ sau lưng bỗng treo đầy trái cây.
Ngải Huy hít một hơi lạnh.
Trái cây được treo đầy cành rõ ràng là từng cái đầu người. Não người chằn chịt ánh vào tầm mắt mang đến trùng kích không thể tưởng được. Dù là Ngải Huy từng bò ra từ núi thây biển máu, lúc này da đầu cũng không khỏi run lên.
Những đầu người không cái nào giống nhau, có đầu tóc trắng, có đầu đầy tóc đen, nhưng mà đều không ngoại lệ là cái nào cũng không có mặt và ngũ quan. Nhưng không biết tại sao Ngải Huy lại phân biệt được chúng, thậm chí hắn còn biết được đâu là nam đâu là nữ.
Từ trong lòng hắn toát lên nỗi sợ, cả người ớn lạnh.
Đúng lúc đó, hắn cảm nhận được những quái vật sau lưng càng kiêng kị hơn, chúng không hẹn mà cùng nhau lui về sau.
Ngải Huy không nói thêm, cũng lập tức lui về sau, cố gắng tránh xa cây đại thụ.
"Rầm Ào Ào".
Não người trên nhánh cây quay lại cùng một nhịp.
Rồi từng cái mặt người trơn nhẵn không có ngũ quan như một trái táo bị cắt nửa hướng về Ngải Huy. Chẳng biết từ lúc nào có một cơn gió thổi bay lại khiến các chùm tóc đủ màu sắc tung bay.
Từng cái một run rẩy theo gió.
Mặt người trơn nhẵn rung động như thể cười đến kìm lòng không nổi hoặc phải chịu đựng sự đau đớn. Gương mặt trơn nhẵn hiển hiện tầng tầng rung động.
Thân thể Ngải Huy cứng đờ, hắn cảm giác như có áp lực vô hình từ bốn phương tám hướng mãnh liệt giam cầm hắn. Vô số âm thanh than khóc, tiếng kêu kỳ quái, tiếng thút thít khóc, vô số tiếng cười vang vào đầu hắn.
Hai tay Ngải Huy ôm đầu vừa kêu thảm thiết. Đúng lúc này, cây đại thụ treo đầy đầu người bỗng bịch một tiếng đồng thời nổ tung ra.
Bình luận truyện