Ngự Hoàng
Chương 193: Nôn nóng bất an
Vốn tưởng rằng Cẩm Phủ sẽ cùng hai chỗ trước giống nhau, tình hình hỗn loạn, cơ quan trùng trùng, nhưng không ngờ ở đây yên tĩnh khiến người khác bất ngờ, việc này khó tránh khỏi khiến người khác nghi ngờ, phải chăng Phó Đông Lưu khí số đã hết, không còn sức xoay chuyển trời đất.
Nhưng đế đô vẫn như trước bị y vững vàng khống chế, mấy người kia của Ly Gia cũng không có tin tức gì, dù mục đích của Phó Đông Lưu là gì, bọn họ hiện giờ chỉ có thể lấy bất biến đấu vạn biến, đánh hạ Cẩm Phủ rồi lại nói.
Tướng lĩnh Cẩm Phủ cũng không phải nhân vật bình thường, nhưng có kinh nghiệm hai lần trước, đối thủ lần này hiển nhiên không đáng chú ý, không cần quá nhiều mưu lược, chỉ cần lấy bạo chế bạo là được rồi.
Vì vậy một trận này, bọn họ đánh rất nhẹ nhàng.
Không cần mất ăn mất ngủ, cũng không cần vắt hết đầu óc, ngoại trừ sắp xếp đại khái, Ngôn Vô Trạm hầu như không có việc gì để làm, hắn chỉ cần chờ tin chiến thắng truyền đến là được.
Quen căng thẳng rồi, đột nhiên rảnh rỗi, hắn trái lại có chút không biết làm sao.
Trận này, hắn đem sự tình suy nghĩ từ đầu tới đuôi một lần, sau khi xác định không có bất kỳ sơ hở, mạch suy nghĩ không biết sao liền trôi dạt đến quan hệ giữa hắn và mấy người kia, nắp đậy một khi đã mở liền không thể ngăn cản...
Đáng xấu hổ là mấy thứ này chiếm hết toàn bộ suy nghĩ của hắn.
Hắn suy nghĩ rất nhiều, cùng mỗi người làm sao quen biết, làm sao hiểu nhau, vì sao đi tới bước này, mỗi một chi tiết người kia đều không quên, bao gồm cả lời bọn họ từng nói...
Mặc kệ mục đích ban đầu của những tình cảm này là gì, cuối cùng, sau khi lọc bỏ những thứ tạp nham, đã trong suốt thấy tận đáy rồi.
Hắn đã có được mọi thứ hắn mong muốn, nhưng sao đó thì sao? Hắn thật có thể như hắn tưởng tượng, buông bỏ sạch sẽ như vậy sao?
Giống như Lạc Cẩn nói, y lúc trước lựa chọn giúp hắn, cùng lắm chỉ là không muốn để lại cho chính mình tiếc nuối, thế nhưng y không những không được bù đắp, trái lại càng lún càng sâu, có vài thứ, thật sự chỉ cần muốn là có thể khống chế sao?
Đặc biệt là tình cảm, ai có thể thoải mái nói kết thúc như vậy, lập tức có thể buông bỏ.
Chiến dịch Cẩm Phủ hầu như không có bất kỳ trở ngại nào, không bao lâu là có thể đánh hạ, trước khi phát động một lần tấn công mạnh mẽ cuối cùng, Ngôn Vô Trạm đã gọi Bắc Thần vào trong phòng mình.
Cùng là đêm tối, lại cũng cùng khiến người khó ngủ, người kia sai người chuẩn bị mấy món ăn đơn giản, còn chuẩn bị rượu.
Suy nghĩ rất nhiều, tâm tình trước sau không thể bình tĩnh, Ngôn Vô Trạm muốn cùng Bắc Thần tâm sự...
Sở dĩ chọn Bắc Thần là vì Bắc Thần đủ thẳng thắn, cũng đủ đơn giản, thật ra bàn về tình cảm mà nói, Lạc Cẩn là lựa chọn thích hợp nhất, thế nhưng...
Bọn họ e rằng không còn cơ hội trò chuyện nữa.
Hoằng Nghị tuy rằng thông minh, sâu xa, nhưng từ góc độ nào đó mà nói, y là một hũ nút, nói quá ít... cơ bản là không trò chuyện được.
Về phần Hoài Viễn, dù nói gì, Hoài Viễn đều sẽ đứng ở góc độ của hắn, đều sẽ thay hắn suy nghĩ, Ngôn Vô Trạm hiểu rõ tâm tình của Hoài Viễn, hắn cũng cảm ơn sự bao dung của y, nhưng hiện giờ, hắn chỉ muốn trút hết một lần... nhẫn nhịn quá khó chịu.
Bắc Thần vẫn như cũ, dù trời sập xuống y cũng vẫn hi hi ha ha như vậy, không chút đứng đắn, cửa lớn vừa đẩy ra, tên nhóc này người còn chưa vào, đầu lại đã duỗi vào rồi, y nhìn khắp nơi một chút, phát hiện trong phòng ngoại trừ Ngôn Vô Trạm không có những người khác, lúc này y mới vừa xoa tay vừa đi tới.
Nụ cười đê tiện của Bắc Thần khiến Ngôn Vô Trạm khó tránh khỏi nhíu mày, bộ dáng này của y nhìn thế nào cũng giống như lén lút hẹn hò đến nhà tình nhân, phát hiện chồng của đối phương không có ở nhà vậy...
”Hôm nay sao lại cao hứng như vậy?” Bắc Thần nhìn lướt qua rượu thịt trên bàn, trực tiếp liến tiến đến bên cạnh người kia, đêm xuân ngắn ngủi, y cảm thấy thay vì lãng phí thời gian uống rượu, không bằng bọn họ lên giường chậm rãi lãng phí.
Hơn nữa Ngôn Vô Trạm đã đuổi mọi người đi, rõ ràng là chờ y đại chiến một mấy trăm hiệp.
Suy nghĩ của hắn, Bắc Thần hiểu rõ.
Bắc Thần đưa tay liền ôm lấy, nhưng người kia lại đưa tay chặn giữa thân thể của hai người, Bắc Thần cúi đầu nhìn thoáng qua, y vừa định nói hắn giả vờ đứng đắn cái gì, người kia liền nghiêng người châm rượu.
Hắn đặt rượu lên trên bàn, dùng đầu ngón tay đẩy tới trước mặt Bắc Thần, người kia thản nhiên mỉm cười, nụ cười kia nhàn nhạt, không chân thực lắm... Nụ cười này cũng khiến Bắc Thần nghiêm túc lại rồi.
Y nhìn một chút chén rượu nhỏ trước mặt, vừa nhìn về phía người kia, “Có ý gì?”
”Thử rượu.”
Người kia vừa nói xong, trong phòng thoáng chốc yên tĩnh lại, hắn còn đang cười, Bắc Thần cũng hơi nhíu mày.
Bắc Thần lại một lần nữa nhìn về phía chén rượu, có điều lần này rõ ràng lâu hơn trước đó, sau một lát, ánh mắt y mới một lần nữa trở lại trên mặt người kia...
”Có dám uống hay không?” Nhìn thẳng Bắc Thần, dáng vẻ tươi cười của người kia không đổi.
Ngôn Vô Trạm đang là lúc cần thời gian của Bắc Thần, hắn sẽ không hại y, trái lại, chính vì Bắc Thần nghĩ hắn sẽ không hại mình, mới đối với hắn không có bất cứ đề phòng nào, giống như trò đùa đem rượu uống vào, chờ đợi lại là độc dược thủng ruột.
Bắc Thần phải lựa chọn như thế nào, tin tưởng người này là đang trêu đùa, hay là...
Dáng vẻ tươi cười của Ngôn Vô Trạm mờ ảo như có như không, nửa thật nửa giả, Bắc Thần cũng không nhìn ra, thế nhưng sau một lúc, y đột nhiên nâng chén rượu lên, một hơi uống cạn sạch...
Ung dung của y khiến Ngôn Vô Trạm nhịn không được mở to hai mắt nhìn.
”Rượu độc.” Hắn vội vàng nhắc nhở, thấy chén rượu trống rỗng nặng nề rơi xuống trên mặt bàn, ánh mắt người kia xoát cái chuyển sang Bắc Thần, trong giọng nói, cũng tràn đầy run rẩy không kiềm chế được, tên kia thật sự không chút chần chừ nâng chén uống rồi, “Ngươi không muốn sống nữa sao?”
Dùng tay áo quệt lung tung lên môi, Bắc Thần cười nhạo, “Hoàng thượng không phải là muốn mạng của Bắc Thần sao? Thứ hoàng thượng muốn, người khác dám giữ lại sao?”
Người kia ngẫn ra, giây lát, hắn rũ xuống mí mắt, nói nhỏ, “Không có độc.”
”Ta biết.” Nếu có độc y hiện giờ đã sớm gục xuống.
”Ngươi biết?” Người kia nghi ngờ nhướng mày.
”Ta uống xong mới biết.” Bắc Thần kéo người kia vào trong lòng, y cúi đầu nhìn hắn, dù vẫn là vẻ mặt lưu manh, nhưng Bắc Thần hiện tại rất nghiêm túc, “Lạc Cẩn đối với ngươi chính là quan trọng như vậy, cũng đã lâu như vậy, ngươi vẫn còn nghĩ tới.”
Hôm nay còn làm loại chuyện nhàm chán này.
Trên người Bắc Thần mang theo mùi rượu nhàn nhạt, mùi vị đó khiến người khác tham lam, lưu luyến, nhưng Ngôn Vô Trạm vẫn đẩy y ra, hắn muốn nhìn ánh mắt Bắc Thần nói chuyện...
Đôi mắt đẹp, trước sau mang theo tia sáng óng ánh kia.
”Ngươi biết, ta là hoàng thượng, vị trí đặc thù, suy nghĩ đặc biệt, có một số việc, ta không thể tự quyết, ta không thể không làm.”
Lần này Bắc Thần không ôm hắn nữa, mà theo ý hắn, nhìn thẳng hắn, có điều y thật ra lại nắm tay đặt trên đầu gối của người kia...
Hắn ở trước mắt, không đụng chạm hắn, Bắc Thần liền cảm thấy không được tự nhiên.
”Các ngươi giúp ta giành lại giang sơn, nhưng đồng thời, các ngươi cũng là trọng phạm triều đình...”
Bắc Thần gật đầu, y hiểu rõ.
Thấy bộ dáng Bắc Thần như vậy, Ngôn Vô Trạm liền biết y và Lạc Cẩn như nhau, đều đoán được mọi thứ...
Thế nhưng, vì sao y vẫn muốn giúp hắn?
Biết rõ hắn muốn giết y, còn mặt không đổi sắc uống cạn rượu độc?
”Ngôn Vô Trạm ta hỏi ngươi, tình cảm của ngươi đối với bọn ta là giả sao? Là vì giang sơn của ngươi sao?”
Người kia ngẩn ra, hắn lắc đầu, tình cảm không phải giả, chỉ là lúc đầu đã pha lẫn thứ khác, thế nhưng hiện giờ, hắn thích bọn họ.
Cái này, ngay cả bản thân mình, Ngôn Vô Trạm cũng không lừa được.
Thích chính là thích.
”Vậy là được rồi, những thứ khác không quan trọng nữa.” Bắc Thần hào phóng cười, ngược lại lại nắm chặt tay người kia thêm một chút, “Nếu như đây là giả, bọn ta sẽ không tha cho ngươi, giang sơn của ngươi, bọn ta giúp ngươi giành lấy, cũng có thể một lần nữa lật đổ.”
Lời này cũng không phải nói khoác, bọn họ có thể làm được.
Dù Mộc Nhai đứng về phía Ngôn Vô Trạm, hoàng thành kia, nếu bọn họ muốn, cũng không ai cản được.
”Thế nhưng...” Người kia trầm ngâm, hồi lâu sau, hắn mới chậm rãi mở miệng, lúc này âm thanh rất nhỏ, hắn dường như không muốn để Bắc Thần nghe được, nhưng lại không thể không nói, “Chính là, ta sẽ giết các ngươi.”
Bắc Thần vừa nghe, không chút khiếp sợ, ngược lại lại vui vẻ, “Đã sớm biết.”
Lần này, đổi lại là người kia bất ngờ, hắn không phải không nghĩ tới Bắc Thần đã đoán được kết quả, chỉ là không nghĩ tới Bắc Thần dứt khoát thừa nhận như vậy.
”Có điều, bọn ta vô dụng như vậy sao? Ngươi muốn giết là giết được sao?” Nếu như thật sự bị Ngôn Vô Trạm tính kế, chỉ có thể nói bọn họ chết chưa hết tội. Quá ngu xuẩn.
”Ta có thể lợi dụng sự tin tưởng, tình cảm của các ngươi đối với ta, khiến các ngươi chết trên chiến trường.” Giống như Hoằng Nghị trước đây, hay là Lạc Cẩn lần đó, đường hoàng xử lý bọn họ, lại không ai có thể chê trách.
Bắc Thần gật đầu, cách này lại thật sự giống tác phong của người kia, có điều y ha hả cười hai tiếng, “Ngươi nỡ sao?”
Biết rõ sẽ chết còn để bọn họ đi?
Hắn là hoàng thượng, Bắc Thần không nghi ngờ hắn có thể làm ra loại chuyện này, thế nhưng Tông Bảo thì sao? Hắn nỡ sao?
Không phù hợp, thế nhưng...
”Ngôn Vô Trạm, ngươi nhớ kỹ, suy nghĩ của ngươi bọn ta ít ít nhiều nhiều đều có thể đoán được một chút, thế nhưng không ai để ý loại chuyện này, bọn ta phải có thể bảo vệ mình trước, mới có thể bảo vệ ngươi, chúng ta sẽ không ngốc đến đi chịu chết, cũng sẽ không vì ngươi muốn bọn ta chết thì phải đi chết, có lẽ có ngày bọn ta sẽ lựa chọn như vậy, thế nhưng ngươi nhớ kỹ, chỉ là bọn ta tình nguyện mà thôi, trừ lần đó ra, không có bất cứ chuyện gì có thể lấy mạng bọn ta.”
Nhưng đế đô vẫn như trước bị y vững vàng khống chế, mấy người kia của Ly Gia cũng không có tin tức gì, dù mục đích của Phó Đông Lưu là gì, bọn họ hiện giờ chỉ có thể lấy bất biến đấu vạn biến, đánh hạ Cẩm Phủ rồi lại nói.
Tướng lĩnh Cẩm Phủ cũng không phải nhân vật bình thường, nhưng có kinh nghiệm hai lần trước, đối thủ lần này hiển nhiên không đáng chú ý, không cần quá nhiều mưu lược, chỉ cần lấy bạo chế bạo là được rồi.
Vì vậy một trận này, bọn họ đánh rất nhẹ nhàng.
Không cần mất ăn mất ngủ, cũng không cần vắt hết đầu óc, ngoại trừ sắp xếp đại khái, Ngôn Vô Trạm hầu như không có việc gì để làm, hắn chỉ cần chờ tin chiến thắng truyền đến là được.
Quen căng thẳng rồi, đột nhiên rảnh rỗi, hắn trái lại có chút không biết làm sao.
Trận này, hắn đem sự tình suy nghĩ từ đầu tới đuôi một lần, sau khi xác định không có bất kỳ sơ hở, mạch suy nghĩ không biết sao liền trôi dạt đến quan hệ giữa hắn và mấy người kia, nắp đậy một khi đã mở liền không thể ngăn cản...
Đáng xấu hổ là mấy thứ này chiếm hết toàn bộ suy nghĩ của hắn.
Hắn suy nghĩ rất nhiều, cùng mỗi người làm sao quen biết, làm sao hiểu nhau, vì sao đi tới bước này, mỗi một chi tiết người kia đều không quên, bao gồm cả lời bọn họ từng nói...
Mặc kệ mục đích ban đầu của những tình cảm này là gì, cuối cùng, sau khi lọc bỏ những thứ tạp nham, đã trong suốt thấy tận đáy rồi.
Hắn đã có được mọi thứ hắn mong muốn, nhưng sao đó thì sao? Hắn thật có thể như hắn tưởng tượng, buông bỏ sạch sẽ như vậy sao?
Giống như Lạc Cẩn nói, y lúc trước lựa chọn giúp hắn, cùng lắm chỉ là không muốn để lại cho chính mình tiếc nuối, thế nhưng y không những không được bù đắp, trái lại càng lún càng sâu, có vài thứ, thật sự chỉ cần muốn là có thể khống chế sao?
Đặc biệt là tình cảm, ai có thể thoải mái nói kết thúc như vậy, lập tức có thể buông bỏ.
Chiến dịch Cẩm Phủ hầu như không có bất kỳ trở ngại nào, không bao lâu là có thể đánh hạ, trước khi phát động một lần tấn công mạnh mẽ cuối cùng, Ngôn Vô Trạm đã gọi Bắc Thần vào trong phòng mình.
Cùng là đêm tối, lại cũng cùng khiến người khó ngủ, người kia sai người chuẩn bị mấy món ăn đơn giản, còn chuẩn bị rượu.
Suy nghĩ rất nhiều, tâm tình trước sau không thể bình tĩnh, Ngôn Vô Trạm muốn cùng Bắc Thần tâm sự...
Sở dĩ chọn Bắc Thần là vì Bắc Thần đủ thẳng thắn, cũng đủ đơn giản, thật ra bàn về tình cảm mà nói, Lạc Cẩn là lựa chọn thích hợp nhất, thế nhưng...
Bọn họ e rằng không còn cơ hội trò chuyện nữa.
Hoằng Nghị tuy rằng thông minh, sâu xa, nhưng từ góc độ nào đó mà nói, y là một hũ nút, nói quá ít... cơ bản là không trò chuyện được.
Về phần Hoài Viễn, dù nói gì, Hoài Viễn đều sẽ đứng ở góc độ của hắn, đều sẽ thay hắn suy nghĩ, Ngôn Vô Trạm hiểu rõ tâm tình của Hoài Viễn, hắn cũng cảm ơn sự bao dung của y, nhưng hiện giờ, hắn chỉ muốn trút hết một lần... nhẫn nhịn quá khó chịu.
Bắc Thần vẫn như cũ, dù trời sập xuống y cũng vẫn hi hi ha ha như vậy, không chút đứng đắn, cửa lớn vừa đẩy ra, tên nhóc này người còn chưa vào, đầu lại đã duỗi vào rồi, y nhìn khắp nơi một chút, phát hiện trong phòng ngoại trừ Ngôn Vô Trạm không có những người khác, lúc này y mới vừa xoa tay vừa đi tới.
Nụ cười đê tiện của Bắc Thần khiến Ngôn Vô Trạm khó tránh khỏi nhíu mày, bộ dáng này của y nhìn thế nào cũng giống như lén lút hẹn hò đến nhà tình nhân, phát hiện chồng của đối phương không có ở nhà vậy...
”Hôm nay sao lại cao hứng như vậy?” Bắc Thần nhìn lướt qua rượu thịt trên bàn, trực tiếp liến tiến đến bên cạnh người kia, đêm xuân ngắn ngủi, y cảm thấy thay vì lãng phí thời gian uống rượu, không bằng bọn họ lên giường chậm rãi lãng phí.
Hơn nữa Ngôn Vô Trạm đã đuổi mọi người đi, rõ ràng là chờ y đại chiến một mấy trăm hiệp.
Suy nghĩ của hắn, Bắc Thần hiểu rõ.
Bắc Thần đưa tay liền ôm lấy, nhưng người kia lại đưa tay chặn giữa thân thể của hai người, Bắc Thần cúi đầu nhìn thoáng qua, y vừa định nói hắn giả vờ đứng đắn cái gì, người kia liền nghiêng người châm rượu.
Hắn đặt rượu lên trên bàn, dùng đầu ngón tay đẩy tới trước mặt Bắc Thần, người kia thản nhiên mỉm cười, nụ cười kia nhàn nhạt, không chân thực lắm... Nụ cười này cũng khiến Bắc Thần nghiêm túc lại rồi.
Y nhìn một chút chén rượu nhỏ trước mặt, vừa nhìn về phía người kia, “Có ý gì?”
”Thử rượu.”
Người kia vừa nói xong, trong phòng thoáng chốc yên tĩnh lại, hắn còn đang cười, Bắc Thần cũng hơi nhíu mày.
Bắc Thần lại một lần nữa nhìn về phía chén rượu, có điều lần này rõ ràng lâu hơn trước đó, sau một lát, ánh mắt y mới một lần nữa trở lại trên mặt người kia...
”Có dám uống hay không?” Nhìn thẳng Bắc Thần, dáng vẻ tươi cười của người kia không đổi.
Ngôn Vô Trạm đang là lúc cần thời gian của Bắc Thần, hắn sẽ không hại y, trái lại, chính vì Bắc Thần nghĩ hắn sẽ không hại mình, mới đối với hắn không có bất cứ đề phòng nào, giống như trò đùa đem rượu uống vào, chờ đợi lại là độc dược thủng ruột.
Bắc Thần phải lựa chọn như thế nào, tin tưởng người này là đang trêu đùa, hay là...
Dáng vẻ tươi cười của Ngôn Vô Trạm mờ ảo như có như không, nửa thật nửa giả, Bắc Thần cũng không nhìn ra, thế nhưng sau một lúc, y đột nhiên nâng chén rượu lên, một hơi uống cạn sạch...
Ung dung của y khiến Ngôn Vô Trạm nhịn không được mở to hai mắt nhìn.
”Rượu độc.” Hắn vội vàng nhắc nhở, thấy chén rượu trống rỗng nặng nề rơi xuống trên mặt bàn, ánh mắt người kia xoát cái chuyển sang Bắc Thần, trong giọng nói, cũng tràn đầy run rẩy không kiềm chế được, tên kia thật sự không chút chần chừ nâng chén uống rồi, “Ngươi không muốn sống nữa sao?”
Dùng tay áo quệt lung tung lên môi, Bắc Thần cười nhạo, “Hoàng thượng không phải là muốn mạng của Bắc Thần sao? Thứ hoàng thượng muốn, người khác dám giữ lại sao?”
Người kia ngẫn ra, giây lát, hắn rũ xuống mí mắt, nói nhỏ, “Không có độc.”
”Ta biết.” Nếu có độc y hiện giờ đã sớm gục xuống.
”Ngươi biết?” Người kia nghi ngờ nhướng mày.
”Ta uống xong mới biết.” Bắc Thần kéo người kia vào trong lòng, y cúi đầu nhìn hắn, dù vẫn là vẻ mặt lưu manh, nhưng Bắc Thần hiện tại rất nghiêm túc, “Lạc Cẩn đối với ngươi chính là quan trọng như vậy, cũng đã lâu như vậy, ngươi vẫn còn nghĩ tới.”
Hôm nay còn làm loại chuyện nhàm chán này.
Trên người Bắc Thần mang theo mùi rượu nhàn nhạt, mùi vị đó khiến người khác tham lam, lưu luyến, nhưng Ngôn Vô Trạm vẫn đẩy y ra, hắn muốn nhìn ánh mắt Bắc Thần nói chuyện...
Đôi mắt đẹp, trước sau mang theo tia sáng óng ánh kia.
”Ngươi biết, ta là hoàng thượng, vị trí đặc thù, suy nghĩ đặc biệt, có một số việc, ta không thể tự quyết, ta không thể không làm.”
Lần này Bắc Thần không ôm hắn nữa, mà theo ý hắn, nhìn thẳng hắn, có điều y thật ra lại nắm tay đặt trên đầu gối của người kia...
Hắn ở trước mắt, không đụng chạm hắn, Bắc Thần liền cảm thấy không được tự nhiên.
”Các ngươi giúp ta giành lại giang sơn, nhưng đồng thời, các ngươi cũng là trọng phạm triều đình...”
Bắc Thần gật đầu, y hiểu rõ.
Thấy bộ dáng Bắc Thần như vậy, Ngôn Vô Trạm liền biết y và Lạc Cẩn như nhau, đều đoán được mọi thứ...
Thế nhưng, vì sao y vẫn muốn giúp hắn?
Biết rõ hắn muốn giết y, còn mặt không đổi sắc uống cạn rượu độc?
”Ngôn Vô Trạm ta hỏi ngươi, tình cảm của ngươi đối với bọn ta là giả sao? Là vì giang sơn của ngươi sao?”
Người kia ngẩn ra, hắn lắc đầu, tình cảm không phải giả, chỉ là lúc đầu đã pha lẫn thứ khác, thế nhưng hiện giờ, hắn thích bọn họ.
Cái này, ngay cả bản thân mình, Ngôn Vô Trạm cũng không lừa được.
Thích chính là thích.
”Vậy là được rồi, những thứ khác không quan trọng nữa.” Bắc Thần hào phóng cười, ngược lại lại nắm chặt tay người kia thêm một chút, “Nếu như đây là giả, bọn ta sẽ không tha cho ngươi, giang sơn của ngươi, bọn ta giúp ngươi giành lấy, cũng có thể một lần nữa lật đổ.”
Lời này cũng không phải nói khoác, bọn họ có thể làm được.
Dù Mộc Nhai đứng về phía Ngôn Vô Trạm, hoàng thành kia, nếu bọn họ muốn, cũng không ai cản được.
”Thế nhưng...” Người kia trầm ngâm, hồi lâu sau, hắn mới chậm rãi mở miệng, lúc này âm thanh rất nhỏ, hắn dường như không muốn để Bắc Thần nghe được, nhưng lại không thể không nói, “Chính là, ta sẽ giết các ngươi.”
Bắc Thần vừa nghe, không chút khiếp sợ, ngược lại lại vui vẻ, “Đã sớm biết.”
Lần này, đổi lại là người kia bất ngờ, hắn không phải không nghĩ tới Bắc Thần đã đoán được kết quả, chỉ là không nghĩ tới Bắc Thần dứt khoát thừa nhận như vậy.
”Có điều, bọn ta vô dụng như vậy sao? Ngươi muốn giết là giết được sao?” Nếu như thật sự bị Ngôn Vô Trạm tính kế, chỉ có thể nói bọn họ chết chưa hết tội. Quá ngu xuẩn.
”Ta có thể lợi dụng sự tin tưởng, tình cảm của các ngươi đối với ta, khiến các ngươi chết trên chiến trường.” Giống như Hoằng Nghị trước đây, hay là Lạc Cẩn lần đó, đường hoàng xử lý bọn họ, lại không ai có thể chê trách.
Bắc Thần gật đầu, cách này lại thật sự giống tác phong của người kia, có điều y ha hả cười hai tiếng, “Ngươi nỡ sao?”
Biết rõ sẽ chết còn để bọn họ đi?
Hắn là hoàng thượng, Bắc Thần không nghi ngờ hắn có thể làm ra loại chuyện này, thế nhưng Tông Bảo thì sao? Hắn nỡ sao?
Không phù hợp, thế nhưng...
”Ngôn Vô Trạm, ngươi nhớ kỹ, suy nghĩ của ngươi bọn ta ít ít nhiều nhiều đều có thể đoán được một chút, thế nhưng không ai để ý loại chuyện này, bọn ta phải có thể bảo vệ mình trước, mới có thể bảo vệ ngươi, chúng ta sẽ không ngốc đến đi chịu chết, cũng sẽ không vì ngươi muốn bọn ta chết thì phải đi chết, có lẽ có ngày bọn ta sẽ lựa chọn như vậy, thế nhưng ngươi nhớ kỹ, chỉ là bọn ta tình nguyện mà thôi, trừ lần đó ra, không có bất cứ chuyện gì có thể lấy mạng bọn ta.”
Bình luận truyện