Ngự Hoàng
Chương 226: Phát hiện bất ngờ
Trở lại tẩm cung, Ngôn Vô Trạm đem chuyện Hoài Viễn phát hiện nói với Bắc Thần một lần, cũng nhắc nhở y, Hoài Viễn không phải Tổng Quản là Tổng Trưởng, tuy rằng chỉ khác một chữ, nhưng ý nghĩa khác rất nhiều có được không?
Bắc Thần cũng không biết có nghe hắn nói hay không, y giống như con chó ngửi ngửi mùi của người kia sau khi tắm. Lúc Ngôn Vô Trạm thật sự không thể nhịn được nữa, Bắc Thần ngẩng đầu, “Ta đã sớm biết là hắn biết, ngươi cho rằng hắn thật sự vô dụng như vậy?”
Hoài Viễn không để y đi vào, y đi vào được sao?
Dù đi vào được, y đụng được vào hắn sao?
Người này sao lại có lúc ngốc như vậy, ngây thơ như vậy chứ?
Ngôn Vô Trạm bị y làm cho á khẩu, không trả lời được, hắn lặng yên thở dài, thì ra cho đến bây giờ, chỉ có một mình hắn không hay biết gì...
Vậy hắn cần gì phải e dè lại cẩn thận như vậy, còn ngốc nghếch giúp Bắc Thần che giấu.
Đêm nay, Bắc Thần không chỉ bị từ chối, còn bị đạp xuống dưới long sàng.
...
Đảo mắt, hai mươi ba tháng tư, lễ mừng thọ thần sông Bách Tử.
Ngày hôm đó, đế đô sẽ cử hành thịnh hoạt động tế lễ lớn, năm nay cũng không ngoại lệ.
Nghe đồn, thần sông Bách Tử có trăm con, ngàn cháu, là dòng dõi đông nhất trong tất cả thần tiên, vì vậy vào ngày mừng thọ thần sông, sẽ có rất nhiều người cầu mong có con đến dâng đồ cúng, xin một bát nước sông, xin một điềm lành. Đương nhiên, trong đó cũng không thiếu nam nữ trẻ tuổi đến đây cầu xin sớm ngày tìm được bạn lữ như ý.
Vì vậy lễ tế thần sông ở đế đô, xa gần đều nghe tên, rất nhiều người vì ngưỡng mộ mà đến, Bắc Thần đương nhiên cũng sớm nghe đến, có điều y sẽ không nhàm chán đến mức chỉ vì chuyện như vậy mà chạy tới đế đô, có điều năm nay y vừa vặn ở đây, liền bảo Ngôn Vô Trạm dẫn y tới mở mang kiến thức một chút.
Hàng năm lễ tế sông Bách Tử, tảo triều đều sẽ kết thúc sớm, dưới sự năn nỉ lần nữa của Bắc Thần, người kia sau khi bãi tiều liền thay đổi thường phục dân thường, ở ngay trước mặt Hoài Viễn chạy ra khỏi cung.
Trước đây người kia muốn xuất cung chắc chắn sẽ mang theo Hoài Viễn, có điều hôm nay có Bắc Thần theo cùng, Hoài Viễn sẽ không đi, không phải Ngôn Vô Trạm không muốn mang y đi, mà là Hoài Viễn từ chối, trong ánh mắt nghi ngờ của người kia, Hoài Viễn còn cười dặn hắn chơi thật vui.
Ngôn Vô Trạm luôn cảm thấy, dường như có gì đó không đúng, nhưng cũng không nghĩ ra là không đúng chỗ nào.
Lúc Ngôn Vô Trạm vẫn còn là thái tử, mỗi năm hắn đều đến lễ tế sông Bách Tử, từ chỗ này có thể nhìn thấy trực quan nhất tình hình đời sống dân chúng năm đó, đồ cúng phong phú sẽ đại biểu bọn họ năm nay thu nhập không tệ, ngược lại, hắn phải trở về đi nghiên cứu chỗ có vấn đề đó.
Có điều, năm nay, Bắc Thần nói với hắn, quên đi thân phận hoàng đế, cùng y vui vẻ dạo chơi một lần.
Ngôn Vô Trạm đồng ý, vì vậy hai người hiện giờ đang chen chúc trong đám người.
Giờ phút này, mọi người vội vàng cầu phúc ước nguyện, ai cũng sẽ không để ý dáng vẻ người bên cạnh, lại không ai sẽ nghĩ tới, người đứng bên cạnh bọn họ lại chính là đương kim thánh thượng...
Tiết mục quan trọng nhất trong hoạt động tế lễ chính là ném hoa sen Bách Tử lên thuyền tế, có người nói ném càng gần giữa thuyền tế, khả năng ước nguyện trở thành sự thật lại càng lớn, Bắc Thần mua một đống hoa sen Bách Tử, y chiếm vị trí tốt, sau khi thuyền tế khởi động, y liền lôi kéo người kia bắt đầu ném lên thuyền...
Bờ sông náo nhiệt hẳn lên, tiếng ồn ào đinh tai nhức óc, dù đứng rất gần, cũng nghe không rõ giọng nói lẫn nhau, người kia gọi mấy lần, Bắc Thần cũng không phản ứng, bất đắc dĩ chỉ đành kéo ống tay áo Bắc Thần, ra hiệu chính mình có lời muốn nói...
”Cái gì?”
Bắc Thần rống to, nhưng người kia chỉ nghe được âm thanh mơ hồ, hắn kề sát vào, ở bên tai Bắc Thần dùng âm lượng tương tự hỏi y, “Ngươi ước nguyện cái gì?”
Tuy rằng sau đó hắn có thể từ từ hỏi, nhưng nhìn thấy dáng vẻ Bắc Thần nghiêm túc như vậy, hắn vẫn không nhịn được hỏi ra trước...
”Cưới ngươi đó.” Bắc Thần nói xong, lại ném một bó hoa.
”Cái gì?” Nghe rõ rồi, cũng không nghe rõ, người kia ngẩn ra.
”Ta nói, cưới ngươi đó, nguyện vọng của ta là cưới ngươi.”
Bắc Thần gân cổ hét lên, lần này không chỉ Ngôn Vô Trạm nghe được, người chung quanh cũng cùng nghe được, cảm nhận được ánh mắt mang theo ước ao và chúc phúc đến từ phương hướng khác nhau, mặt người kia khó tránh khỏi có chút nóng lên...
Cái tên này nổi điên cái gì... Lại nói ra lời điên khùng này.
”Đại gia ta đây muốn cưới ngươi, sau đó để ngươi sinh cho ta một đàn một đàn con mũm mĩm, tức chết bọn họ!”
Nếu nói, câu trước đó Ngôn Vô Trạm còn có chút cảm động, vậy câu này Ngôn Vô Trạm liền hận không thể một đạp đạp tên nhóc kia xuống sông, đặc biệt là sau khi cảm nhận được trong ánh mắt mọi người đưa tới trước đó đang cười trộm...
Nhìn thấy gương mặt căng thẳng của người kia, Bắc Thần cười ha ha hai tiếng, sau đó y ôm lấy cổ hắn, không để ý đến ánh mắt của người ngoài, mạnh mẽ hôn hắn một hồi...
Sau khi nụ hôn khổ sở không thôi cộng thêm khiến người ta mặt đỏ tim đập này kết thúc, người kia không chút bất ngờ, nghe thấy tiếng vỗ tay khen ngợi, hay rồi, cái mặt già này của hắn hoàn toàn bị Bắc Thần vứt sạch rồi...
”Ngôn Vô Trạm, ta muốn sống với ngươi trọn đời, là thật sự cả một đời. Nếu ta ném cả giỏ hoa sen Bách Tử này vào, chúng ta có phải thật sự có thể không cần phải tách ra nữa không? Nếu như không đủ, sẽ thêm một giỏ, mãi đến tận được rồi mới thôi.”
Câu nói này, Bắc Thần ghé vào tai hắn nói, âm lượng không lớn, nhưng là vô cùng rõ ràng...
Người kia ngẩn ra lần nữa, bàn tay nắm lấy tay áo, không tự chủ được nắm chặt, Bắc Thần hướng về phía hắn nở nụ cười nhàn nhạt, sau đó tiếp tục vui tươi hớn hở ném hoa sen Bách Tử. Khi người bên cạnh Bắc Thần, bởi vì y trăm phát trăm trúng mà than thở, người kia cười đỏ cả mắt...
Tên ngốc này.
Ở bên cạnh Bắc Thần, Ngôn Vô Trạm lại không ném vòng hoa nào, hắn cũng có nguyện vọng, nhưng hắn không cần mượn sức mạnh của thần sông, hắn là chân long thiên tử, hắn là đương kim thánh thượng, nếu hắn muốn, tự mình có thể thực hiện...
Như Hoài Viễn từng nói, chỉ cần hắn muốn...
Ánh mắt thoải mái dời khỏi mặt sông, tia mắt đột nhiên quét thấy một bóng dáng quen thuộc, trong chớp mắt ấy, như sét giáng đỉnh đầu, người kia lúc này cứng đờ, có điều hắn rất nhanh nhìn lại về chỗ đó, nhưng cảnh tượng ánh mắt chiếu tới chỉ còn đoàn người vội vã, đâu còn người hắn vừa nãy nhìn thấy...
Là cảm giác sai sao?
Bởi vì quá nhớ nhung mà sinh ra ảo giác?
Thế nhưng, hắn làm sao lại nhận nhầm được, người vừa rồi kia, hẳn là Hoằng Nghị...
Dáng dấp quen thuộc, cảm giác quen thuộc, người lạnh lùng kia.
Tuy rằng khoảng cách rất xa, dù chỉ có một chút, nhưng Ngôn Vô Trạm sẽ không nhận nhầm.
Trên sông Bách Tử có một cây cầu đá, hoạt động lễ tế vì đề phòng cây cầu này bị giẫm sập, không cho phép người đứng bên trên, so với hỗn loạn bên dưới, tình hình trên cầu vừa nhìn liền thấy rõ, Ngôn Vô Trạm vẫn là chưa tin bản thân nhìn nhầm rồi...
Hoằng Nghị tại sao lại đến?
Người phụ nữ đứng bên cạnh y kia là ai?
Chỉ nhìn liếc qua một cái, người kia cũng nhìn thấy trên gương mặt lạnh như băng kia của Hoằng Nghị lộ ra dịu dàng hiếm thấy, trong quá khứ, dáng vẻ kia của Hoằng Nghị, chỉ có một mình hắn từng thấy... Bây giờ, lai dành cho một người phụ nữ khác?
Hoằng Nghị đến đế đô rồi sao?
Vậy vì sao không tới gặp hắn?
Ngẩn ra lần nữa, khóe miệng người kia tràn ra một vệt cười khổ, hắn là hoàng thượng, Hoằng Nghị cũng không phải Bắc Thần, y không làm được loại chuyện kia, vì vậy, y không quan không tước, làm sao có thể gặp được mình...
Vậy đưa tín vật vẫn được chứ?
Lắc đầu, người kia đánh đuổi suy nghĩ kỳ quái này, Hoằng Nghị muốn gặp hắn, không phải là không có cách, nhưng điều kiện quan trọng là, Hoằng Nghị muốn đến gặp hắn...
Bắc Thần đến rồi, ký ức gói ghém lần nữa mở ra, cũng vì tình cảm của y mà một lần nữa có hy vọng xa vời, người kia cảm thấy, vẫn là không nên tự mình đa tình thì tốt hơn...
Bằng không, một khi hy vọng tan vỡ, chính mình sẽ càng thêm khó coi.
Ngày mừng thọ thần sông không chỉ có du thuyền, đường phố phía sau bày đầy các món ăn vặt, nơi đây có đồ ăn đặc sắc của khắp Nam Triều, còn có món ngon nước khác, đây cũng là một điểm nhấn lớn trong lễ tế.
Có điều thân phận Ngôn Vô Trạm đặc thù, hai người chỉ mua một vài thứ rồi vào một quán trà thưởng thức.
Bắc Thần đóng lại tất cả cửa sổ, lúc y đang cằm một cái sủi cảo nóng sốt cho vào trong miệng, liền thấy dáng vẻ người kia như có điều gì suy nghĩ, từ bờ sông trở về, vẻ mặt người này liền không thích hợp lắm.
Nuốt lấy sủi cảo thơm ngon, cùng lúc khen ngợi, Bắc Thần lại cằm một, y cằm lấy lớp vỏ mềm mỏng, trước khi cho vào miệng, y thuận miệng hỏi một câu, “Sao, nhìn thấy Hoằng Nghị rồi hả?”
Lời nói tùy tiện không thể tùy tiện hơn này của Bắc Thần làm trong mắt người kia đột nhiên phóng to, ánh mắt khó thể tưởng tượng chỉ chốc lát sau quét về phía Bắc Thần, nếu là người ngoài bị hắn nhìn như vậy, e là trực tiếp sẽ bị dọa ngã ra đất, nhưng Bắc Thần lại hoàn toàn không có cảm giác, vẫn thưởng thức món ngon kia, đối với ngạc nhiên của hắn cũng không để ý, “Nhìn cái gì, hắn đến đế đô, làm sao ngươi không biết chứ?”
Ngôn Vô Trạm thật thà lắc đầu, chưa có ai nói với hắn.
”Này, ta nói cho ngươi biết, ngươi cũng đừng không vui” Bắc Thần nuốt lấy cái sủi cảo cuối cùng, dùng khăn vải trên bàn xoa xoa tay, lúc này mới nhìn về phía Ngôn Vô Trạm, có điều lúc này, dáng vẻ cà lơ phất phơ kia của Bắc Thần hiếm có khôi phục nghiêm túc, câu tiếp theo, y nói cả mặt nghiêm nghị, “Cái này, Hoằng Nghị đã cưới vợ, vừa rồi hẳn ngươi đã thấy, người phụ nữ kia có tin vui.”
Cổ họng khô rát, rồi lại lẫn lộn mùi vị chua xót, người kia nói không rõ hiện giờ là cảm giác gì, đầu choáng mắt hoa? Hay là lòng như tro lạnh? Hay là, ý lạnh thấu xương...
Rất khó chịu, hắn lại nghĩ tới lúc phát độc, đại khái giống nhau đi...
Bắc Thần nói không sai, hắn đã nhìn thấy, bụng dưới người phụ nữ bên cạnh Hoằng Nghị nhô lên, hắn tự nói với mình, đó chỉ là ảo giác mà thôi, dù sao chỉ một cái liếc mắt...
Thấy sắc mặt người kia càng khó coi, Bắc Thần do dự chốc lát, vẫn là nói hết câu tiếp theo...
”Nhìn cái thai mới rồi, nếu tính không sai, đứa bé kia cũng có thể được bốn, năm tháng rồi.” Câu này, Bắc Thần là nói một mình, dáng vẻ hắn cau mày giống như đang cẩn thận nhớ lại cái thai của người phụ nữ kia mấy tháng.
Có điều, không cần tính nữa, y nói gần đúng rồi.
Cái bụng của người phụ nữ kia gần như bốn, năm tháng, nói cách khác, bọn họ vừa tách ra, Hoằng Nghị lập tức cưới vợ.
Vẫn thật là nhanh...
”Nhà mẹ của người phụ nữ kia ở đế đô, Hoằng Nghị lần này tới, là theo chờ người phụ nữ kia sinh, nghe nói người phụ nữ kia rất nhát gan, thấy đỏ mấy lần, không về nhà mẹ sinh không thể yên tâm, vì vậy tên nhóc lạnh băng băng kia vẫn tính là có chút tình người đi.”
Bắc Thần cũng không biết có nghe hắn nói hay không, y giống như con chó ngửi ngửi mùi của người kia sau khi tắm. Lúc Ngôn Vô Trạm thật sự không thể nhịn được nữa, Bắc Thần ngẩng đầu, “Ta đã sớm biết là hắn biết, ngươi cho rằng hắn thật sự vô dụng như vậy?”
Hoài Viễn không để y đi vào, y đi vào được sao?
Dù đi vào được, y đụng được vào hắn sao?
Người này sao lại có lúc ngốc như vậy, ngây thơ như vậy chứ?
Ngôn Vô Trạm bị y làm cho á khẩu, không trả lời được, hắn lặng yên thở dài, thì ra cho đến bây giờ, chỉ có một mình hắn không hay biết gì...
Vậy hắn cần gì phải e dè lại cẩn thận như vậy, còn ngốc nghếch giúp Bắc Thần che giấu.
Đêm nay, Bắc Thần không chỉ bị từ chối, còn bị đạp xuống dưới long sàng.
...
Đảo mắt, hai mươi ba tháng tư, lễ mừng thọ thần sông Bách Tử.
Ngày hôm đó, đế đô sẽ cử hành thịnh hoạt động tế lễ lớn, năm nay cũng không ngoại lệ.
Nghe đồn, thần sông Bách Tử có trăm con, ngàn cháu, là dòng dõi đông nhất trong tất cả thần tiên, vì vậy vào ngày mừng thọ thần sông, sẽ có rất nhiều người cầu mong có con đến dâng đồ cúng, xin một bát nước sông, xin một điềm lành. Đương nhiên, trong đó cũng không thiếu nam nữ trẻ tuổi đến đây cầu xin sớm ngày tìm được bạn lữ như ý.
Vì vậy lễ tế thần sông ở đế đô, xa gần đều nghe tên, rất nhiều người vì ngưỡng mộ mà đến, Bắc Thần đương nhiên cũng sớm nghe đến, có điều y sẽ không nhàm chán đến mức chỉ vì chuyện như vậy mà chạy tới đế đô, có điều năm nay y vừa vặn ở đây, liền bảo Ngôn Vô Trạm dẫn y tới mở mang kiến thức một chút.
Hàng năm lễ tế sông Bách Tử, tảo triều đều sẽ kết thúc sớm, dưới sự năn nỉ lần nữa của Bắc Thần, người kia sau khi bãi tiều liền thay đổi thường phục dân thường, ở ngay trước mặt Hoài Viễn chạy ra khỏi cung.
Trước đây người kia muốn xuất cung chắc chắn sẽ mang theo Hoài Viễn, có điều hôm nay có Bắc Thần theo cùng, Hoài Viễn sẽ không đi, không phải Ngôn Vô Trạm không muốn mang y đi, mà là Hoài Viễn từ chối, trong ánh mắt nghi ngờ của người kia, Hoài Viễn còn cười dặn hắn chơi thật vui.
Ngôn Vô Trạm luôn cảm thấy, dường như có gì đó không đúng, nhưng cũng không nghĩ ra là không đúng chỗ nào.
Lúc Ngôn Vô Trạm vẫn còn là thái tử, mỗi năm hắn đều đến lễ tế sông Bách Tử, từ chỗ này có thể nhìn thấy trực quan nhất tình hình đời sống dân chúng năm đó, đồ cúng phong phú sẽ đại biểu bọn họ năm nay thu nhập không tệ, ngược lại, hắn phải trở về đi nghiên cứu chỗ có vấn đề đó.
Có điều, năm nay, Bắc Thần nói với hắn, quên đi thân phận hoàng đế, cùng y vui vẻ dạo chơi một lần.
Ngôn Vô Trạm đồng ý, vì vậy hai người hiện giờ đang chen chúc trong đám người.
Giờ phút này, mọi người vội vàng cầu phúc ước nguyện, ai cũng sẽ không để ý dáng vẻ người bên cạnh, lại không ai sẽ nghĩ tới, người đứng bên cạnh bọn họ lại chính là đương kim thánh thượng...
Tiết mục quan trọng nhất trong hoạt động tế lễ chính là ném hoa sen Bách Tử lên thuyền tế, có người nói ném càng gần giữa thuyền tế, khả năng ước nguyện trở thành sự thật lại càng lớn, Bắc Thần mua một đống hoa sen Bách Tử, y chiếm vị trí tốt, sau khi thuyền tế khởi động, y liền lôi kéo người kia bắt đầu ném lên thuyền...
Bờ sông náo nhiệt hẳn lên, tiếng ồn ào đinh tai nhức óc, dù đứng rất gần, cũng nghe không rõ giọng nói lẫn nhau, người kia gọi mấy lần, Bắc Thần cũng không phản ứng, bất đắc dĩ chỉ đành kéo ống tay áo Bắc Thần, ra hiệu chính mình có lời muốn nói...
”Cái gì?”
Bắc Thần rống to, nhưng người kia chỉ nghe được âm thanh mơ hồ, hắn kề sát vào, ở bên tai Bắc Thần dùng âm lượng tương tự hỏi y, “Ngươi ước nguyện cái gì?”
Tuy rằng sau đó hắn có thể từ từ hỏi, nhưng nhìn thấy dáng vẻ Bắc Thần nghiêm túc như vậy, hắn vẫn không nhịn được hỏi ra trước...
”Cưới ngươi đó.” Bắc Thần nói xong, lại ném một bó hoa.
”Cái gì?” Nghe rõ rồi, cũng không nghe rõ, người kia ngẩn ra.
”Ta nói, cưới ngươi đó, nguyện vọng của ta là cưới ngươi.”
Bắc Thần gân cổ hét lên, lần này không chỉ Ngôn Vô Trạm nghe được, người chung quanh cũng cùng nghe được, cảm nhận được ánh mắt mang theo ước ao và chúc phúc đến từ phương hướng khác nhau, mặt người kia khó tránh khỏi có chút nóng lên...
Cái tên này nổi điên cái gì... Lại nói ra lời điên khùng này.
”Đại gia ta đây muốn cưới ngươi, sau đó để ngươi sinh cho ta một đàn một đàn con mũm mĩm, tức chết bọn họ!”
Nếu nói, câu trước đó Ngôn Vô Trạm còn có chút cảm động, vậy câu này Ngôn Vô Trạm liền hận không thể một đạp đạp tên nhóc kia xuống sông, đặc biệt là sau khi cảm nhận được trong ánh mắt mọi người đưa tới trước đó đang cười trộm...
Nhìn thấy gương mặt căng thẳng của người kia, Bắc Thần cười ha ha hai tiếng, sau đó y ôm lấy cổ hắn, không để ý đến ánh mắt của người ngoài, mạnh mẽ hôn hắn một hồi...
Sau khi nụ hôn khổ sở không thôi cộng thêm khiến người ta mặt đỏ tim đập này kết thúc, người kia không chút bất ngờ, nghe thấy tiếng vỗ tay khen ngợi, hay rồi, cái mặt già này của hắn hoàn toàn bị Bắc Thần vứt sạch rồi...
”Ngôn Vô Trạm, ta muốn sống với ngươi trọn đời, là thật sự cả một đời. Nếu ta ném cả giỏ hoa sen Bách Tử này vào, chúng ta có phải thật sự có thể không cần phải tách ra nữa không? Nếu như không đủ, sẽ thêm một giỏ, mãi đến tận được rồi mới thôi.”
Câu nói này, Bắc Thần ghé vào tai hắn nói, âm lượng không lớn, nhưng là vô cùng rõ ràng...
Người kia ngẩn ra lần nữa, bàn tay nắm lấy tay áo, không tự chủ được nắm chặt, Bắc Thần hướng về phía hắn nở nụ cười nhàn nhạt, sau đó tiếp tục vui tươi hớn hở ném hoa sen Bách Tử. Khi người bên cạnh Bắc Thần, bởi vì y trăm phát trăm trúng mà than thở, người kia cười đỏ cả mắt...
Tên ngốc này.
Ở bên cạnh Bắc Thần, Ngôn Vô Trạm lại không ném vòng hoa nào, hắn cũng có nguyện vọng, nhưng hắn không cần mượn sức mạnh của thần sông, hắn là chân long thiên tử, hắn là đương kim thánh thượng, nếu hắn muốn, tự mình có thể thực hiện...
Như Hoài Viễn từng nói, chỉ cần hắn muốn...
Ánh mắt thoải mái dời khỏi mặt sông, tia mắt đột nhiên quét thấy một bóng dáng quen thuộc, trong chớp mắt ấy, như sét giáng đỉnh đầu, người kia lúc này cứng đờ, có điều hắn rất nhanh nhìn lại về chỗ đó, nhưng cảnh tượng ánh mắt chiếu tới chỉ còn đoàn người vội vã, đâu còn người hắn vừa nãy nhìn thấy...
Là cảm giác sai sao?
Bởi vì quá nhớ nhung mà sinh ra ảo giác?
Thế nhưng, hắn làm sao lại nhận nhầm được, người vừa rồi kia, hẳn là Hoằng Nghị...
Dáng dấp quen thuộc, cảm giác quen thuộc, người lạnh lùng kia.
Tuy rằng khoảng cách rất xa, dù chỉ có một chút, nhưng Ngôn Vô Trạm sẽ không nhận nhầm.
Trên sông Bách Tử có một cây cầu đá, hoạt động lễ tế vì đề phòng cây cầu này bị giẫm sập, không cho phép người đứng bên trên, so với hỗn loạn bên dưới, tình hình trên cầu vừa nhìn liền thấy rõ, Ngôn Vô Trạm vẫn là chưa tin bản thân nhìn nhầm rồi...
Hoằng Nghị tại sao lại đến?
Người phụ nữ đứng bên cạnh y kia là ai?
Chỉ nhìn liếc qua một cái, người kia cũng nhìn thấy trên gương mặt lạnh như băng kia của Hoằng Nghị lộ ra dịu dàng hiếm thấy, trong quá khứ, dáng vẻ kia của Hoằng Nghị, chỉ có một mình hắn từng thấy... Bây giờ, lai dành cho một người phụ nữ khác?
Hoằng Nghị đến đế đô rồi sao?
Vậy vì sao không tới gặp hắn?
Ngẩn ra lần nữa, khóe miệng người kia tràn ra một vệt cười khổ, hắn là hoàng thượng, Hoằng Nghị cũng không phải Bắc Thần, y không làm được loại chuyện kia, vì vậy, y không quan không tước, làm sao có thể gặp được mình...
Vậy đưa tín vật vẫn được chứ?
Lắc đầu, người kia đánh đuổi suy nghĩ kỳ quái này, Hoằng Nghị muốn gặp hắn, không phải là không có cách, nhưng điều kiện quan trọng là, Hoằng Nghị muốn đến gặp hắn...
Bắc Thần đến rồi, ký ức gói ghém lần nữa mở ra, cũng vì tình cảm của y mà một lần nữa có hy vọng xa vời, người kia cảm thấy, vẫn là không nên tự mình đa tình thì tốt hơn...
Bằng không, một khi hy vọng tan vỡ, chính mình sẽ càng thêm khó coi.
Ngày mừng thọ thần sông không chỉ có du thuyền, đường phố phía sau bày đầy các món ăn vặt, nơi đây có đồ ăn đặc sắc của khắp Nam Triều, còn có món ngon nước khác, đây cũng là một điểm nhấn lớn trong lễ tế.
Có điều thân phận Ngôn Vô Trạm đặc thù, hai người chỉ mua một vài thứ rồi vào một quán trà thưởng thức.
Bắc Thần đóng lại tất cả cửa sổ, lúc y đang cằm một cái sủi cảo nóng sốt cho vào trong miệng, liền thấy dáng vẻ người kia như có điều gì suy nghĩ, từ bờ sông trở về, vẻ mặt người này liền không thích hợp lắm.
Nuốt lấy sủi cảo thơm ngon, cùng lúc khen ngợi, Bắc Thần lại cằm một, y cằm lấy lớp vỏ mềm mỏng, trước khi cho vào miệng, y thuận miệng hỏi một câu, “Sao, nhìn thấy Hoằng Nghị rồi hả?”
Lời nói tùy tiện không thể tùy tiện hơn này của Bắc Thần làm trong mắt người kia đột nhiên phóng to, ánh mắt khó thể tưởng tượng chỉ chốc lát sau quét về phía Bắc Thần, nếu là người ngoài bị hắn nhìn như vậy, e là trực tiếp sẽ bị dọa ngã ra đất, nhưng Bắc Thần lại hoàn toàn không có cảm giác, vẫn thưởng thức món ngon kia, đối với ngạc nhiên của hắn cũng không để ý, “Nhìn cái gì, hắn đến đế đô, làm sao ngươi không biết chứ?”
Ngôn Vô Trạm thật thà lắc đầu, chưa có ai nói với hắn.
”Này, ta nói cho ngươi biết, ngươi cũng đừng không vui” Bắc Thần nuốt lấy cái sủi cảo cuối cùng, dùng khăn vải trên bàn xoa xoa tay, lúc này mới nhìn về phía Ngôn Vô Trạm, có điều lúc này, dáng vẻ cà lơ phất phơ kia của Bắc Thần hiếm có khôi phục nghiêm túc, câu tiếp theo, y nói cả mặt nghiêm nghị, “Cái này, Hoằng Nghị đã cưới vợ, vừa rồi hẳn ngươi đã thấy, người phụ nữ kia có tin vui.”
Cổ họng khô rát, rồi lại lẫn lộn mùi vị chua xót, người kia nói không rõ hiện giờ là cảm giác gì, đầu choáng mắt hoa? Hay là lòng như tro lạnh? Hay là, ý lạnh thấu xương...
Rất khó chịu, hắn lại nghĩ tới lúc phát độc, đại khái giống nhau đi...
Bắc Thần nói không sai, hắn đã nhìn thấy, bụng dưới người phụ nữ bên cạnh Hoằng Nghị nhô lên, hắn tự nói với mình, đó chỉ là ảo giác mà thôi, dù sao chỉ một cái liếc mắt...
Thấy sắc mặt người kia càng khó coi, Bắc Thần do dự chốc lát, vẫn là nói hết câu tiếp theo...
”Nhìn cái thai mới rồi, nếu tính không sai, đứa bé kia cũng có thể được bốn, năm tháng rồi.” Câu này, Bắc Thần là nói một mình, dáng vẻ hắn cau mày giống như đang cẩn thận nhớ lại cái thai của người phụ nữ kia mấy tháng.
Có điều, không cần tính nữa, y nói gần đúng rồi.
Cái bụng của người phụ nữ kia gần như bốn, năm tháng, nói cách khác, bọn họ vừa tách ra, Hoằng Nghị lập tức cưới vợ.
Vẫn thật là nhanh...
”Nhà mẹ của người phụ nữ kia ở đế đô, Hoằng Nghị lần này tới, là theo chờ người phụ nữ kia sinh, nghe nói người phụ nữ kia rất nhát gan, thấy đỏ mấy lần, không về nhà mẹ sinh không thể yên tâm, vì vậy tên nhóc lạnh băng băng kia vẫn tính là có chút tình người đi.”
Bình luận truyện