Ngự Linh Sư Thiên tài
Chương 3: Học phí đắt đỏ
Vào lúc Phượng Vũ mới vừa nhắm mắt lại, thì hai người Phượng Khả Nhi và đệ đệ, vẻ mặt không tập trung ngồi ở trong phòng phụ thân, nghe hắn dạy bảo.
"Gần đây bên trong Mê Vụ Cốc, đám ma thú hành động khác thường, nghe nói ma thú cấp hai Vân Miêu thường ngày vẫn luôn ngoan ngoãn nhất cũng bắt đầu xao động, cào bị thương nhiều đứa trẻ đi ngang qua nó. Nơi đó mặc dù có chút vắng vẻ, dẫu sao vẫn là lãnh địa của nhà chúng ta, phụ thân sẽ mau chóng sắp xếp người qua đó điều tra chuyện gì xảy ra. Trước khi có kết quả, hai tỷ đệ các con tuyệt đối không thể đi loạn, biết không?"
"Đã biết, phụ thân người thật dài dòng." Phượng Lôi ngáp, không kiên nhẫn nói.
Đối với tư chất thiên phú của nhi tử, mới mười tuổi đã tu luyện tới Lục Phẩm Đấu Sĩ, gia chủ đương nhiệm của Phượng gia Phượng Thế từ trước đến giờ đều hết sức cưng chiều, nghe được lời nói của nhi tử không có lễ phép cũng không để ý. Nhưng khi quay qua nhìn thấy vẻ mặt mất tập trung của Phượng Khả Nhi thì biểu cảm ngay lập tức trở nên nghiêm túc: "Khả Nhi, lời phụ thân nói con có nghe không?"
"À? Cái gì. . . . . . Vâng, vâng, nghe thấy." Phượng Khả Nhi phục hồi tinh thần, hốt ha hốt hoảng đáp. Từ sau khi thoát khỏi nơi mà nàng đẩy ngã Phượng Vũ, tinh thần vẫn luôn có chút không tập trung, sau lại vờ như tán gẫu, nói chuyện cùng đám thị vê. Sau khi nghe xong miêu tả của nàng, thị vệ nói nếu thật chảy ra nhiều máu như vậy, khẳng định người nọ chắc chắn là chết.
—— Kẻ kia đại tiểu thư có chết cũng chẳng sao, chỉ sợ sau đó phụ thân tra ra lỗi do nàng, thừa dịp hủy bỏ tư cách đến Linh Chân học viện ở Tinh Vân thành đọc sách của nàng.
Linh Chân học viện là học viện dạy tu hành Linh Sĩ số một ở Tây Phong Đại lục, mời giảng sư của bất kể chức nghiệp nào, thấp nhất đều là tu vi trung cấp trở lên. Cũng bởi vì thế, học phí hàng năm của học viện học phí cao đến dọa người, lên tới một vạn tinh thể trong suốt. (Chỗ này mình không biết cái linh tinh chi cự là gì nên dịch tạm thế, bạn nào biết chỉ mình sửa nhé)
Hiện tại tình trạng của Phượng gia sa sút chỉ bằng một nửa lúc trước, đương nhiên Phượng Thế sẽ không tiêu tiền vào trên người đại nữ nhi chỉ có tư chất bình thường. Lần này Linh Chân học viện chiêu sinh học viên mới, ông vốn chỉ muốn để cho một mình nhi tử đi. Rút cuộc không chống lại được nữ nhi tấn công bằng nước mắt, mới miễn cưỡng đồng ý để nàng đi cùng.
—— nói sao cũng muốn giấu giếm chuyện Phượng Vũ bị thương có liên quan tới nàng! Mặc dù bình thường phụ thân cũng sẽ sỉ nhục Phượng Vũ, nhưng lần này nếu làm không tốt sẽ bị cho thành chuyện lớn, khiến nàng không thể đi tới Linh Chân học viện!
Nghĩ tới đây, Phượng Khả Nhi vội vàng lộ ra khuôn mặt tươi cười, đối với Phượng Thế có chút nghi ngờ nói: "Phụ thân, con chỉ hơi mệt một chút, nhất thời không tập trung. Lời người vừa phân phó con đều nghe, không được phép đến gần Mê Vụ Cốc, đúng không?"
"Không sai." Phượng Thế không nghi ngờ gì, dặn dò xong, phất tay cho các con lui ra, bản thân cũng trở về phòng nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, sắc trời chưa hoàn toàn sáng, Phượng Vũ hai mắt nhắm chặt, trên mặt hơi có đỏ ửng, nhìn như đang ngủ say, chợt vẻ mặt khẽ nhúc nhích, mắt cũng theo đó mở ra một đường.
—— có người đến gần. Có điều bước chân đối phương không có thực, hô hấp nặng nề, không giống dáng vẻ của người có tu vi, có lẽ là hạ nhân nào đó đến truyền lời hoặc tặng đồ.
Giống như để chứng minh phán đoán của nàng là đúng, ngay sau đó, cửa phòng bị đẩy ra, một nha hoàn đi vào, rõ ràng chính là tiểu nha đầu ngày hôm qua nhìn thấy Phượng Khả Nhi trọng thương Phượng Vũ.
Thấy Phượng Vũ nằm ở trên giường, nàng chần chờ một chút, rón ra rón rén tiến lại đây. Nhìn Phượng Vũ vẫn còn ngủ say, hô hấp đều đặn, tảng đá lớn trong lòng không khỏi hạ xuống: "Thật may là mạng ngươi lớn, lần này nhị tiểu thư có thể yên tâm."
Yên tâm? Phượng Vũ đang nhắm mắt giả vờ ngủ say không khỏi âm thầm nhíu mày: xem lại trí nhớ vốn có, nàng cũng không nhận ra Phượng Khả Nhi kia vô lễ ngang ngược kiêu ngạo, coi việc bắt nạt Đường tỷ làm niềm vui sẽ vì làm nàng bị thương mà trong lòng lo lắng. Cho nên nàng "Yên tâm", chỉ sợ là có nguyên nhân khác?
Nếu là có nguyên nhân, vậy thì hôm nay không thể để cho tiểu nha đầu này tùy ý rời đi.
Nha hoàn đúng là nghe theo mệnh lệnh Phượng Khả Nhi, đi đến xem xét tình hình của Phượng Vũ. Thấy Đại tiểu thư này mạng lớn lại có thể tránh thoát một kiếp, hài lòng trở về phục mệnh. Nào ngờ, còn chưa xoay người sang chỗ khác, người trên giường không hề báo trước liền mở hai mắt ra, cười như không cười nhìn nàng.
"Chào buổi sáng Đại tiểu thư." Nếu đã là chủ tử sớm mất đi chỗ dựa, thì cũng không cần phải thủ lễ rồi. Nàng qua quýt làm lễ ra mắt vừa muốn rời đi, lại nghe được một giọng nói mềm mại: "Ta cho phép ngươi rời đi sao?"
Giọng nói của bản thân trong trẻo dịu dàng, lại thêm mấy phần uy nghiêm, hoàn toàn không có nửa phần sợ sệt như mọi ngày. Cẩn thận lắng nghe, còn mơ hồ lộ ra khí chất cao quý, lại như là người ở trên cao giống gia chủ Phượng Thế.
—— sao hôm nay đại tiểu thư như biến thành người khác vậy?
Mặc dù trong lòng có mấy phần cảnh giác, nhưng bộ dáng Phượng Vũ bị bắt nạt yếu đuối trước kia đã sớm khắc sâu trong lòng, mặc dù tiểu nha hoàn có chút kinh hoảng, nhưng cũng không để biến hóa nho nhỏ này trong lòng: "Nhị tiểu thư vẫn đang chờ ta phục thị nàng rửa mặt chải đầu, ta liền cáo lui trước."
Trong khi nói chuyện, nàng lơ đãng cùng Phượng Vũ bốn mắt nhìn nhau, lập tức sửng sốt. Chỉ chốc lát sau, ánh mắt của nàng từ từ trở nên ngốc trệ.
Hài lòng nhìn mặt nha hoàn chợt đờ ra ngây ngốc, Phượng Vũ hỏi "Ngươi là người bên cạnh Phượng Khả Nhi?"
Sau khi trúng chiêu, dù thường ngày đối với Phượng Vũ đã thất thế, là một nha hoàn kiêu ngạo vô lễ giống với chủ tử nàng dịu ngoan trả lời: "Vâng"
"Vậy ngươi nhất định biết, nàng vì sao không yên lòng thương thế của ta."
"Dạ, nô tỳ biết. Là bởi vì nhị tiểu thư thật vất vả thỉnh cầu lão gia đồng ý, cho phép nàng nửa tháng sau đi với thiếu gia tới Linh Chân học viện đọc sách. Nhị tiểu thư lo lắng lão gia sau khi biết nàng tổn thương người, sẽ lấy chuyện này làm lí do, hủy bỏ tư cách nàng đi học của nàng, cho nên mới vội vã sai nô tỳ tới tra xét thương thế của người."
"Linh Chân học viện à. . . . . ."
Trong trí nhớ, đây là tòa tháp nơi nhóm người linh sĩ Tây Phong Đại lục tu luyện trước khi lựa chọn chức nghiệp, học viện tu luyện tốt nhất. Toàn bộ các thiếu niên và thiếu nữ có tư chất tu hành tại Tây Phong Đại lục, đều mơ ước có thể đi vào Linh Chân học viện. Bởi vì nơi đó không chỉ có lão sư tốt nhất hướng dẫn học trò tu luyện, quan trọng hơn là bọn họ có ánh mắt cực kì tinh tường, có thể phán đoán chính xác tư chất và năng lực tiềm ẩn của mỗi người, từ đó giúp các đệ tử lựa chọn nghề nghiệp thích hợp nhất với y/nàng.
Chỉ là, đối với Phượng Vũ đã quyết chí trở thành ngự linh sư mà nói, lực hấp dẫn Linh Chân học viện không phải là lựa chọn chức nghiệp, mà là trợ giúp đối với giai đoạn người tu hành linh sĩ. Dù sao, giống như nàng không có người hướng dẫn thực tế, nếu như có lão sư chỉ dạy, có thể rút ngắn con đường tu luyện đi nhiều.
Sau khi hiểu rõ nguyên nhân Phượng Khả Nhi làm ra cử chỉ khác thường, Phượng Vũ sử dụng thuật thôi miên, hạ mệnh lệnh cuối cùng với tiểu nha hoàn: "Quên đi những lời ta đã hỏi, trở lại bên cạnh chủ nhân của ngươi."
Lúc trước ở phòng thí nghiệm thì lũ học giả biến thái kia không buông tha bất kì điểm nào, tận lực khai thác mọi năng lực tiềm ẩn của nàng. Nàng chịu đủ tra tấn, đồng thời cũng học xong không ít cái gọi là siêu năng lực. Thuật thôi miên chính là thứ đơn giản nhất trong đó.
"Linh Chân học viện. . . . . . Học phí có vẻ rất đắt." Phượng Vũ suy nghĩ có nên bán mấy món đồ trong không gian trữ vật để nộp học phí. Nhưng cuối cùng lại bỏ qua, bởi vì trong không gian gì đó nàng hoàn toàn không biết cách dùng. Nếu như mang trân châu lầm thành cá mục bán đi, vậy chẳng phải bị thua thiệt lớn.
Nhưng không bán đồ lấy tiền, một cô gái nhỏ gần mười tuổi, lại nên đi nơi nào kiếm khoản học phí đắt đỏ này đây?
Gần như không chút nghĩ ngợi, Phượng Vũ lập tức có đáp án.
Săn thú.
Ma thú bình thường cũng không đáng tiền, đáng tiền chính là giống như nhân loại, phải có tu vi, thực lực nhất định phân chia thành phẩm cấp ma thú. Ma thú đặc biệt có Thú Hồn tinh hạch thậm chí da lông huyết nhục, đều là đồ tốt có thể bán với giá cao.
Mà nhân loại tu sĩ cam chịu mạo hiểm, lúc chiến đấu với ma thú cũng áp dụng như vậy: bình thường nói đến, phẩm cấp cao nhất, đấu với phẩm cấp thấp nhất sẽ đoạt được ưu thế áp đảo. Nếu như là cùng cấp bậc tỷ thí, so thực lực, đổi lại chú trọng kinh nghiệm thực chiến. Nếu như thực lực thấp đối phương cấp một, như vậy thật xin lỗi, trừ phi ngươi có linh khí cường hãn, nếu không thì là chết không thể nghi ngờ.
Phượng Vũ rất rõ ràng, lấy thể lực yếu đuối đến chỉ có thể đi làm giám bảo sư của nàng, thậm chí ngay cả Linh Sĩ cấp một cũng không đạt được. Nếu nàng tùy tiện dùng lời nói đi nghênh chiến ma thú, không thể nghi ngờ là chủ động dâng lên miệng cho đối phương làm điểm tâm.
Mặc dù tinh thần lực ở kiếp trước vẫn còn, nhưng không biết, có tác dụng với ma thú hay không.
Phượng Vũ quyết định tới khu vực bên ngoài tìm một hai con ma thú luyện tập, thử chỉ dùng Tinh Thần lực thì có thể khống chế đối phương hay không. Dĩ nhiên, trước đó, nàng còn phải đi chuẩn bị chút đồ cần thiết, chuẩn bị khi gặp bất trắc.
"Gần đây bên trong Mê Vụ Cốc, đám ma thú hành động khác thường, nghe nói ma thú cấp hai Vân Miêu thường ngày vẫn luôn ngoan ngoãn nhất cũng bắt đầu xao động, cào bị thương nhiều đứa trẻ đi ngang qua nó. Nơi đó mặc dù có chút vắng vẻ, dẫu sao vẫn là lãnh địa của nhà chúng ta, phụ thân sẽ mau chóng sắp xếp người qua đó điều tra chuyện gì xảy ra. Trước khi có kết quả, hai tỷ đệ các con tuyệt đối không thể đi loạn, biết không?"
"Đã biết, phụ thân người thật dài dòng." Phượng Lôi ngáp, không kiên nhẫn nói.
Đối với tư chất thiên phú của nhi tử, mới mười tuổi đã tu luyện tới Lục Phẩm Đấu Sĩ, gia chủ đương nhiệm của Phượng gia Phượng Thế từ trước đến giờ đều hết sức cưng chiều, nghe được lời nói của nhi tử không có lễ phép cũng không để ý. Nhưng khi quay qua nhìn thấy vẻ mặt mất tập trung của Phượng Khả Nhi thì biểu cảm ngay lập tức trở nên nghiêm túc: "Khả Nhi, lời phụ thân nói con có nghe không?"
"À? Cái gì. . . . . . Vâng, vâng, nghe thấy." Phượng Khả Nhi phục hồi tinh thần, hốt ha hốt hoảng đáp. Từ sau khi thoát khỏi nơi mà nàng đẩy ngã Phượng Vũ, tinh thần vẫn luôn có chút không tập trung, sau lại vờ như tán gẫu, nói chuyện cùng đám thị vê. Sau khi nghe xong miêu tả của nàng, thị vệ nói nếu thật chảy ra nhiều máu như vậy, khẳng định người nọ chắc chắn là chết.
—— Kẻ kia đại tiểu thư có chết cũng chẳng sao, chỉ sợ sau đó phụ thân tra ra lỗi do nàng, thừa dịp hủy bỏ tư cách đến Linh Chân học viện ở Tinh Vân thành đọc sách của nàng.
Linh Chân học viện là học viện dạy tu hành Linh Sĩ số một ở Tây Phong Đại lục, mời giảng sư của bất kể chức nghiệp nào, thấp nhất đều là tu vi trung cấp trở lên. Cũng bởi vì thế, học phí hàng năm của học viện học phí cao đến dọa người, lên tới một vạn tinh thể trong suốt. (Chỗ này mình không biết cái linh tinh chi cự là gì nên dịch tạm thế, bạn nào biết chỉ mình sửa nhé)
Hiện tại tình trạng của Phượng gia sa sút chỉ bằng một nửa lúc trước, đương nhiên Phượng Thế sẽ không tiêu tiền vào trên người đại nữ nhi chỉ có tư chất bình thường. Lần này Linh Chân học viện chiêu sinh học viên mới, ông vốn chỉ muốn để cho một mình nhi tử đi. Rút cuộc không chống lại được nữ nhi tấn công bằng nước mắt, mới miễn cưỡng đồng ý để nàng đi cùng.
—— nói sao cũng muốn giấu giếm chuyện Phượng Vũ bị thương có liên quan tới nàng! Mặc dù bình thường phụ thân cũng sẽ sỉ nhục Phượng Vũ, nhưng lần này nếu làm không tốt sẽ bị cho thành chuyện lớn, khiến nàng không thể đi tới Linh Chân học viện!
Nghĩ tới đây, Phượng Khả Nhi vội vàng lộ ra khuôn mặt tươi cười, đối với Phượng Thế có chút nghi ngờ nói: "Phụ thân, con chỉ hơi mệt một chút, nhất thời không tập trung. Lời người vừa phân phó con đều nghe, không được phép đến gần Mê Vụ Cốc, đúng không?"
"Không sai." Phượng Thế không nghi ngờ gì, dặn dò xong, phất tay cho các con lui ra, bản thân cũng trở về phòng nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, sắc trời chưa hoàn toàn sáng, Phượng Vũ hai mắt nhắm chặt, trên mặt hơi có đỏ ửng, nhìn như đang ngủ say, chợt vẻ mặt khẽ nhúc nhích, mắt cũng theo đó mở ra một đường.
—— có người đến gần. Có điều bước chân đối phương không có thực, hô hấp nặng nề, không giống dáng vẻ của người có tu vi, có lẽ là hạ nhân nào đó đến truyền lời hoặc tặng đồ.
Giống như để chứng minh phán đoán của nàng là đúng, ngay sau đó, cửa phòng bị đẩy ra, một nha hoàn đi vào, rõ ràng chính là tiểu nha đầu ngày hôm qua nhìn thấy Phượng Khả Nhi trọng thương Phượng Vũ.
Thấy Phượng Vũ nằm ở trên giường, nàng chần chờ một chút, rón ra rón rén tiến lại đây. Nhìn Phượng Vũ vẫn còn ngủ say, hô hấp đều đặn, tảng đá lớn trong lòng không khỏi hạ xuống: "Thật may là mạng ngươi lớn, lần này nhị tiểu thư có thể yên tâm."
Yên tâm? Phượng Vũ đang nhắm mắt giả vờ ngủ say không khỏi âm thầm nhíu mày: xem lại trí nhớ vốn có, nàng cũng không nhận ra Phượng Khả Nhi kia vô lễ ngang ngược kiêu ngạo, coi việc bắt nạt Đường tỷ làm niềm vui sẽ vì làm nàng bị thương mà trong lòng lo lắng. Cho nên nàng "Yên tâm", chỉ sợ là có nguyên nhân khác?
Nếu là có nguyên nhân, vậy thì hôm nay không thể để cho tiểu nha đầu này tùy ý rời đi.
Nha hoàn đúng là nghe theo mệnh lệnh Phượng Khả Nhi, đi đến xem xét tình hình của Phượng Vũ. Thấy Đại tiểu thư này mạng lớn lại có thể tránh thoát một kiếp, hài lòng trở về phục mệnh. Nào ngờ, còn chưa xoay người sang chỗ khác, người trên giường không hề báo trước liền mở hai mắt ra, cười như không cười nhìn nàng.
"Chào buổi sáng Đại tiểu thư." Nếu đã là chủ tử sớm mất đi chỗ dựa, thì cũng không cần phải thủ lễ rồi. Nàng qua quýt làm lễ ra mắt vừa muốn rời đi, lại nghe được một giọng nói mềm mại: "Ta cho phép ngươi rời đi sao?"
Giọng nói của bản thân trong trẻo dịu dàng, lại thêm mấy phần uy nghiêm, hoàn toàn không có nửa phần sợ sệt như mọi ngày. Cẩn thận lắng nghe, còn mơ hồ lộ ra khí chất cao quý, lại như là người ở trên cao giống gia chủ Phượng Thế.
—— sao hôm nay đại tiểu thư như biến thành người khác vậy?
Mặc dù trong lòng có mấy phần cảnh giác, nhưng bộ dáng Phượng Vũ bị bắt nạt yếu đuối trước kia đã sớm khắc sâu trong lòng, mặc dù tiểu nha hoàn có chút kinh hoảng, nhưng cũng không để biến hóa nho nhỏ này trong lòng: "Nhị tiểu thư vẫn đang chờ ta phục thị nàng rửa mặt chải đầu, ta liền cáo lui trước."
Trong khi nói chuyện, nàng lơ đãng cùng Phượng Vũ bốn mắt nhìn nhau, lập tức sửng sốt. Chỉ chốc lát sau, ánh mắt của nàng từ từ trở nên ngốc trệ.
Hài lòng nhìn mặt nha hoàn chợt đờ ra ngây ngốc, Phượng Vũ hỏi "Ngươi là người bên cạnh Phượng Khả Nhi?"
Sau khi trúng chiêu, dù thường ngày đối với Phượng Vũ đã thất thế, là một nha hoàn kiêu ngạo vô lễ giống với chủ tử nàng dịu ngoan trả lời: "Vâng"
"Vậy ngươi nhất định biết, nàng vì sao không yên lòng thương thế của ta."
"Dạ, nô tỳ biết. Là bởi vì nhị tiểu thư thật vất vả thỉnh cầu lão gia đồng ý, cho phép nàng nửa tháng sau đi với thiếu gia tới Linh Chân học viện đọc sách. Nhị tiểu thư lo lắng lão gia sau khi biết nàng tổn thương người, sẽ lấy chuyện này làm lí do, hủy bỏ tư cách nàng đi học của nàng, cho nên mới vội vã sai nô tỳ tới tra xét thương thế của người."
"Linh Chân học viện à. . . . . ."
Trong trí nhớ, đây là tòa tháp nơi nhóm người linh sĩ Tây Phong Đại lục tu luyện trước khi lựa chọn chức nghiệp, học viện tu luyện tốt nhất. Toàn bộ các thiếu niên và thiếu nữ có tư chất tu hành tại Tây Phong Đại lục, đều mơ ước có thể đi vào Linh Chân học viện. Bởi vì nơi đó không chỉ có lão sư tốt nhất hướng dẫn học trò tu luyện, quan trọng hơn là bọn họ có ánh mắt cực kì tinh tường, có thể phán đoán chính xác tư chất và năng lực tiềm ẩn của mỗi người, từ đó giúp các đệ tử lựa chọn nghề nghiệp thích hợp nhất với y/nàng.
Chỉ là, đối với Phượng Vũ đã quyết chí trở thành ngự linh sư mà nói, lực hấp dẫn Linh Chân học viện không phải là lựa chọn chức nghiệp, mà là trợ giúp đối với giai đoạn người tu hành linh sĩ. Dù sao, giống như nàng không có người hướng dẫn thực tế, nếu như có lão sư chỉ dạy, có thể rút ngắn con đường tu luyện đi nhiều.
Sau khi hiểu rõ nguyên nhân Phượng Khả Nhi làm ra cử chỉ khác thường, Phượng Vũ sử dụng thuật thôi miên, hạ mệnh lệnh cuối cùng với tiểu nha hoàn: "Quên đi những lời ta đã hỏi, trở lại bên cạnh chủ nhân của ngươi."
Lúc trước ở phòng thí nghiệm thì lũ học giả biến thái kia không buông tha bất kì điểm nào, tận lực khai thác mọi năng lực tiềm ẩn của nàng. Nàng chịu đủ tra tấn, đồng thời cũng học xong không ít cái gọi là siêu năng lực. Thuật thôi miên chính là thứ đơn giản nhất trong đó.
"Linh Chân học viện. . . . . . Học phí có vẻ rất đắt." Phượng Vũ suy nghĩ có nên bán mấy món đồ trong không gian trữ vật để nộp học phí. Nhưng cuối cùng lại bỏ qua, bởi vì trong không gian gì đó nàng hoàn toàn không biết cách dùng. Nếu như mang trân châu lầm thành cá mục bán đi, vậy chẳng phải bị thua thiệt lớn.
Nhưng không bán đồ lấy tiền, một cô gái nhỏ gần mười tuổi, lại nên đi nơi nào kiếm khoản học phí đắt đỏ này đây?
Gần như không chút nghĩ ngợi, Phượng Vũ lập tức có đáp án.
Săn thú.
Ma thú bình thường cũng không đáng tiền, đáng tiền chính là giống như nhân loại, phải có tu vi, thực lực nhất định phân chia thành phẩm cấp ma thú. Ma thú đặc biệt có Thú Hồn tinh hạch thậm chí da lông huyết nhục, đều là đồ tốt có thể bán với giá cao.
Mà nhân loại tu sĩ cam chịu mạo hiểm, lúc chiến đấu với ma thú cũng áp dụng như vậy: bình thường nói đến, phẩm cấp cao nhất, đấu với phẩm cấp thấp nhất sẽ đoạt được ưu thế áp đảo. Nếu như là cùng cấp bậc tỷ thí, so thực lực, đổi lại chú trọng kinh nghiệm thực chiến. Nếu như thực lực thấp đối phương cấp một, như vậy thật xin lỗi, trừ phi ngươi có linh khí cường hãn, nếu không thì là chết không thể nghi ngờ.
Phượng Vũ rất rõ ràng, lấy thể lực yếu đuối đến chỉ có thể đi làm giám bảo sư của nàng, thậm chí ngay cả Linh Sĩ cấp một cũng không đạt được. Nếu nàng tùy tiện dùng lời nói đi nghênh chiến ma thú, không thể nghi ngờ là chủ động dâng lên miệng cho đối phương làm điểm tâm.
Mặc dù tinh thần lực ở kiếp trước vẫn còn, nhưng không biết, có tác dụng với ma thú hay không.
Phượng Vũ quyết định tới khu vực bên ngoài tìm một hai con ma thú luyện tập, thử chỉ dùng Tinh Thần lực thì có thể khống chế đối phương hay không. Dĩ nhiên, trước đó, nàng còn phải đi chuẩn bị chút đồ cần thiết, chuẩn bị khi gặp bất trắc.
Bình luận truyện