Ngự Linh Sư Thiên tài
Chương 40: Buổi lễ sóng gió
Nghe vậy, Đồng Mạc Uyên đang cười liền cứng nhắc: "Tiểu Trì, cháu nói gì?"
Đồng Trì không muốn nói lại lần thất bại này. Đồng Tân ở một bên có chút vui sướng khi người gặp họa, lớn tiếng nói: "Cha, biểu ca nói không lấy được sừng Minh Ngọc. Ôi, cái này nguy rồi, nếu thất lễ với Điện hạ thì không biết sẽ đưa tới bao nhiêu hậu hoạn (tai họa về sau) nữa đây!"
Trong những người bạn cùng lứa thì thực lực của hắn được xem như là nổi bật, nhưng vì Đồng Trì tồn tại nên hào quang lúc nào cũng yếu đi một chút. Chẳng những trong gia tộc ngày càng coi trọng Đồng Trì hơn con trai trưởng là hắn, ngay cả ở học viện, Lão sư và các bạn học cũng đều thích bề ngoài tao nhã, nho nhã lễ độ của Đồng Trì.
Đồng tân đối với vị biểu ca này vừa kính phục vừa không nhịn được ghen tỵ, lúc này thật vất vả mới tìm ra được một lỗi của hắn nên cảm thấy vô cùng hả dạ. Căn bản không cần phải suy nghĩ nữa, rõ ràng là chính hắn gây ra chuyện, làm trễ nãi cơ hội lấy bảo vật.
Nếu là ngày thường thì Đồng Mạc Uyên đã sớm trách cứ nhi tử không lễ phép rồi. Nhưng lần này, Đồng Trì mang tới tin tức thật khiến người ta nhức đầu, hắn căn bản không có dư hơi lực mà suy nghĩ chuyện khác, chỉ thì thào nói: "Bảo vật của Đồng gia chúng ta đều ở trên người của Tam điện hạ, mấy năm nay chẳng những ra mưu hiến lực (đóng góp mưu kế, cống hiến sức lực), càng cố gắng làm hắn vui lòng. Nhưng hễ là hơi có đầu mối của trân bảo hiếm thấy thì đều đã tìm không sai biệt (rất nhiều) lắm rồi. Lần này. . . . . . Lần này. . . . . . Ai, trong khoảng thời gian ngắn, nên đi đâu tìm bảo bối có thể để hắn hài lòng đây?"
Nghĩ đến đây, ba người họ mặt ủ mày chau.
Qua một lát sau, Đồng Mạc Uyên miễn cưỡng cười nói: "Thôi, để cậu suy nghĩ biện pháp. Tiểu Trì không cần quá tự trách mình, lát nữa trong buổi lễ cháu phải đại biểu đệ tử ưu tú lên tiếng, mau xuống chuẩn bị đi. Tiểu Tân, con cũng đi theo, xem thử có thể giúp biểu ca được cái gì hay không."
Sau khi hai tiểu bối rời khỏi đây, mặc dù Đồng Mạc Uyên vẫn tâm sự nặng nề nhưng cũng không phải là bộ dáng vô kế khả thi (không có cách nào), mà là hiện ra vẻ mặt khó cả đôi đường.
"Nếu thật sự lấy bảo vật kia ra dâng lên, sợ rằng. . . . . . Nhưng nếu không dâng lên, với tính tình ghi hận của Tam điện hạ, chỉ sợ sẽ đắc tội hắn."
Cuối cùng, hắn giống như đành phải vứt bỏ cái gì đó, dùng sức vung tay lên: "Thôi thôi, dù sao chỉ là. . . . . . Mà thôi. Trước tiên vẫn là dụ được Tam điện hạ cao hứng rồi lại nói sau!"
Theo mặt trời dần dần lên cao, trước khi buổi lễ diễn ra khách quý lần lượt tới.
Mắt thấy khách nhân đã tới không sai biệt lắm, chủ nhiệm trường học Tề Uy dò hỏi học sinh đang nghênh đón khách: "Ngày hôm qua ta dặn dò ngươi lưu ý nữ hài kia, ngươi nhìn thấy nàng chưa?"
Nam sinh lắc đầu một cái, lấy danh sách trong người ra: "Hôm nay ra ra vào vào đều là khách, không có học sinh. Hiện tại chỉ có hai học sinh vẫn chưa có báo danh, một tên là ngài nhờ ta lưu ý tân sinh, một tên là Biểu thiếu gia Lăng gia, Lăng Tử Minh."
Nghe xong câu trả lời của hắn, Tề Uy lắc đầu một cái, khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ, nghĩ thầm Lăng Tử Minh thì cũng thôi đi, lai lịch của thiếu niên kia không nhỏ, tính tình lại cao ngạo, chỉ cần hắn không gây chuyện thị phi thì đã cám ơn trời đất rồi, những phương diện khác không cần quá nghiêm khắc. Nhưng Phượng Vũ. . . . . . Ai, sao hiện giờ hài tử giỏi giang đều thích đùa giỡn vậy.
Hắn đang âm thầm cảm khái, học sinh đón khách chợt thẳng lưng lên, giọng nói cũng bởi vì khẩn trương mà hơi biến điệu (đổi giọng): "Hoan nghênh Tam điện hạ tới dự lễ."
Tề Uy xoay người lại nhìn liền nhìn thấy một đầu tóc vàng, tuấn mỹ giống như là thiên sứ mỹ thiếu niên, cùng với rất nhiều tùy tùng theo sau đi vào cổng.
Toàn thân là lễ phục màu xanh biển được cắt may hoàn mỹ làm thân hình cao lớn của hắn được bày ra, cũng vừa vặn che giấu đi sự mỏng manh vốn có. Tơ tằm trắng như tuyết cùng vàng nguyên chất làm thành kim cài áo Phi Ưng, hợp với đầu tóc vàng chói mắt của hắn lại càng tăng thêm sức mạnh.
Mặc dù bề ngoài của thiếu niên rất được, khi giơ tay nhấc chân không thấy quý khí, ngược lại lộ ra mấy phần cợt nhã phô trương. Trên thực tế, vị Tam Điện hạ Lạc Tây Á này của Đế quốc Tu tháp chính là người có danh tiếng ăn chơi trác táng ở ngoài Hoàng Đô.
Mặc dù Tề Uy ở Đế đô, nhưng cũng nghe thấy đủ loại chuyện hoang đường của hắn. Với tính cách vốn ghét nhất loại người này của hắn, nhưng ngại địa vị của đối phương nên không thể qua loa: "Tam điện hạ một đường khổ cực, mời đến tĩnh thất nghỉ ngơi một chút."
Lạc Tây Á không chút nào để ý tới Tề Uy, tháo bao tay thiên nga trắng như tuyết xuống, vứt cho tùy tùng sau lưng, vẻ mặt chán ghét nói: "Luôn tham gia yến hội thì cũng thôi đi, nhưng lại còn để cho ta tới tham gia buổi lễ này. Cũng chỉ là một đám mao đầu tiểu tử (những đứa trẻ nhỏ) nhập học, lại không có Kỳ Trân Dị Bảo, thật sự là nhàm chán muốn chết. Thật không hiểu mẫu hậu nghĩ sao nữa."
Nghe vậy, trên mặt Tề Uy vốn là nụ cười gượng liền biến mất không còn. Hắn cố gắng nắm chặt tay, không ngừng nhắc nhở người đứng trước mặt mình là người thừa kế mà Quốc vương ngầm đồng ý, tuyệt đối không thể đắc tội. Lặp lại mấy lần mới áp chế được nộ khí (cơn tức).
Lạc Tây Á từ trước đến giờ ngoài phụ hoàng mẫu hậu ra hắn không để người khác vào mắt. Không coi ai ra gì phàn nàn xong, hắn phân phó tùy tùng: "Đã tới đây rồi thì cũng không thể tay không mà về. Nghe nói phòng đấu giá ở Đế đô cất giữ không ít điển cổ (báu vật cổ). Các ngươi đi xem trước, nếu có đồ tốt thì lập tức trở về bẩm báo lại cho ta."
"Dạ dạ. Nhưng Điện hạ, hoàng hậu bệ hạ đặc biệt phân phó thuộc hạ cần phải cùng với ngài dự hết buỗi lễ khai giảng." Tùy tùng nhắc nhở. Xem ra, hoàng hậu khá hiểu tính tình của ái tử (đứa con được thương yêu nhất).
Nghe vậy, Lạc Tây Á vô cùng không kiên nhẫn phất tay một cái: "Loại việc nhàm chán này, tùy tiện làm là được. Các ngươi đi nhanh đi cho ta, đi làm chính sự quan trọng hơn!" Trong lòng vị Điện hạ yêu thích trân bảo này thì dĩ nhiên là tìm kiếm Kỳ Trân Dị Bảo mới là đại sự hàng đầu.
Mấy tên tùy tùng vâng vâng dạ dạ rồi rời khỏi.
Lời nói này của hắn đương nhiên là dẫn tới mọi người trong học viện bất mãn (không vừa lòng). Mọi người mặc dù giận nhưng không dám nói gì, trong lòng đã sinh ra chán ghét với vị Điện hạ này rồi.
Tề Uy đang oán thầm Lạc Tây Á không được hoàng thất nuôi dạy thì lại nghe đối phương nói: "Người đã đến đông đủ, còn không mau bắt đầu buổi lễ."
Tề Uy kiềm nén nộ khí, ôn hoà nói: "Tam Điện hạ, 30 phút nữa buổi lễ mới bắt đầu."
"30 phút? Quá lâu! Ngươi có biết thời gian của bản Điện hạ rất quý giá không? Ta lệnh cho ngươi, buổi lễ lập tức bắt đầu!"
"Chuyện này. . . . . ." Nam sinh phụ trách ghi tên đón khách, khó xử nói: "Còn hai học sinh vẫn chưa tới, nếu bây giờ bắt đầu thì bọn họ sẽ bị tính lỗi là đến trễ. . . . . ."
Lạc Tây Á ngang ngược nói: "Vậy chỉ có thể trách bọn họ xui xẻo thôi. Lại nói, ngươi muốn bản Điện hạ lãng phí thời gian chờ hai tiểu tử vô danh sao?"
Mặc dù yêu cầu của hắn vô lễ nhưng thân phận vẫn còn đó, nhà trường không thể không để ý tới. Tề Uy còn muốn tranh luận với hắn một phen, sau lưng lại chạy tới một người, cười làm lành nói: "Tam Điện hạ, chúng ta dĩ nhiên không dám lãng phí thời gian của ngài, buổi lễ liền bắt đầu —— còn thất thần cái gì? Còn không mau ghi hai người kia tới trễ?"
Nam sinh do dự vẫn không lấy bút ra, Tề Uy đã thấy rõ người tới, không khách khí chỉ trích nói: "Đồng chủ nhiệm, chỉ có hiệu trưởng mới có quyền quyết định buổi lễ có bắt đầu trước giờ hay không. Ngươi làm như vậy có phải vượt quyền rồi không?"
Người tới chính là Đồng chủ nhiệm Đồng Mạc Uyên. Hắn vì ôm cây đại thụ Tam hoàng tử này nên cảm thấy có chỗ dựa vững chắc, vẫn muốn vị trí hiệu trưởng này. Thân là đệ tử của hiệu trưởng, Tề Uy ít nhiều cũng nhận ra dã tâm của hắn, cho nên từ trước đến giờ không khách khí với hắn.
Ngay lập tức Đồng Mạc Uyên cũng phản ứng được lời mình vừa buộc miệng nói ra là sai lầm, nhưng muốn hắn nhận sai ở trước mặt kẻ thù thì tuyệt đối không thể. Hắn đang trầm tư suy nghĩ làm sao viện cớ lấp liếm cho qua việc này thì ngoài cửa chợt truyền tới một giọng nói lạnh nhạt: "Tân sinh Phượng Vũ, tới đây báo danh."
Đồng Trì không muốn nói lại lần thất bại này. Đồng Tân ở một bên có chút vui sướng khi người gặp họa, lớn tiếng nói: "Cha, biểu ca nói không lấy được sừng Minh Ngọc. Ôi, cái này nguy rồi, nếu thất lễ với Điện hạ thì không biết sẽ đưa tới bao nhiêu hậu hoạn (tai họa về sau) nữa đây!"
Trong những người bạn cùng lứa thì thực lực của hắn được xem như là nổi bật, nhưng vì Đồng Trì tồn tại nên hào quang lúc nào cũng yếu đi một chút. Chẳng những trong gia tộc ngày càng coi trọng Đồng Trì hơn con trai trưởng là hắn, ngay cả ở học viện, Lão sư và các bạn học cũng đều thích bề ngoài tao nhã, nho nhã lễ độ của Đồng Trì.
Đồng tân đối với vị biểu ca này vừa kính phục vừa không nhịn được ghen tỵ, lúc này thật vất vả mới tìm ra được một lỗi của hắn nên cảm thấy vô cùng hả dạ. Căn bản không cần phải suy nghĩ nữa, rõ ràng là chính hắn gây ra chuyện, làm trễ nãi cơ hội lấy bảo vật.
Nếu là ngày thường thì Đồng Mạc Uyên đã sớm trách cứ nhi tử không lễ phép rồi. Nhưng lần này, Đồng Trì mang tới tin tức thật khiến người ta nhức đầu, hắn căn bản không có dư hơi lực mà suy nghĩ chuyện khác, chỉ thì thào nói: "Bảo vật của Đồng gia chúng ta đều ở trên người của Tam điện hạ, mấy năm nay chẳng những ra mưu hiến lực (đóng góp mưu kế, cống hiến sức lực), càng cố gắng làm hắn vui lòng. Nhưng hễ là hơi có đầu mối của trân bảo hiếm thấy thì đều đã tìm không sai biệt (rất nhiều) lắm rồi. Lần này. . . . . . Lần này. . . . . . Ai, trong khoảng thời gian ngắn, nên đi đâu tìm bảo bối có thể để hắn hài lòng đây?"
Nghĩ đến đây, ba người họ mặt ủ mày chau.
Qua một lát sau, Đồng Mạc Uyên miễn cưỡng cười nói: "Thôi, để cậu suy nghĩ biện pháp. Tiểu Trì không cần quá tự trách mình, lát nữa trong buổi lễ cháu phải đại biểu đệ tử ưu tú lên tiếng, mau xuống chuẩn bị đi. Tiểu Tân, con cũng đi theo, xem thử có thể giúp biểu ca được cái gì hay không."
Sau khi hai tiểu bối rời khỏi đây, mặc dù Đồng Mạc Uyên vẫn tâm sự nặng nề nhưng cũng không phải là bộ dáng vô kế khả thi (không có cách nào), mà là hiện ra vẻ mặt khó cả đôi đường.
"Nếu thật sự lấy bảo vật kia ra dâng lên, sợ rằng. . . . . . Nhưng nếu không dâng lên, với tính tình ghi hận của Tam điện hạ, chỉ sợ sẽ đắc tội hắn."
Cuối cùng, hắn giống như đành phải vứt bỏ cái gì đó, dùng sức vung tay lên: "Thôi thôi, dù sao chỉ là. . . . . . Mà thôi. Trước tiên vẫn là dụ được Tam điện hạ cao hứng rồi lại nói sau!"
Theo mặt trời dần dần lên cao, trước khi buổi lễ diễn ra khách quý lần lượt tới.
Mắt thấy khách nhân đã tới không sai biệt lắm, chủ nhiệm trường học Tề Uy dò hỏi học sinh đang nghênh đón khách: "Ngày hôm qua ta dặn dò ngươi lưu ý nữ hài kia, ngươi nhìn thấy nàng chưa?"
Nam sinh lắc đầu một cái, lấy danh sách trong người ra: "Hôm nay ra ra vào vào đều là khách, không có học sinh. Hiện tại chỉ có hai học sinh vẫn chưa có báo danh, một tên là ngài nhờ ta lưu ý tân sinh, một tên là Biểu thiếu gia Lăng gia, Lăng Tử Minh."
Nghe xong câu trả lời của hắn, Tề Uy lắc đầu một cái, khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ, nghĩ thầm Lăng Tử Minh thì cũng thôi đi, lai lịch của thiếu niên kia không nhỏ, tính tình lại cao ngạo, chỉ cần hắn không gây chuyện thị phi thì đã cám ơn trời đất rồi, những phương diện khác không cần quá nghiêm khắc. Nhưng Phượng Vũ. . . . . . Ai, sao hiện giờ hài tử giỏi giang đều thích đùa giỡn vậy.
Hắn đang âm thầm cảm khái, học sinh đón khách chợt thẳng lưng lên, giọng nói cũng bởi vì khẩn trương mà hơi biến điệu (đổi giọng): "Hoan nghênh Tam điện hạ tới dự lễ."
Tề Uy xoay người lại nhìn liền nhìn thấy một đầu tóc vàng, tuấn mỹ giống như là thiên sứ mỹ thiếu niên, cùng với rất nhiều tùy tùng theo sau đi vào cổng.
Toàn thân là lễ phục màu xanh biển được cắt may hoàn mỹ làm thân hình cao lớn của hắn được bày ra, cũng vừa vặn che giấu đi sự mỏng manh vốn có. Tơ tằm trắng như tuyết cùng vàng nguyên chất làm thành kim cài áo Phi Ưng, hợp với đầu tóc vàng chói mắt của hắn lại càng tăng thêm sức mạnh.
Mặc dù bề ngoài của thiếu niên rất được, khi giơ tay nhấc chân không thấy quý khí, ngược lại lộ ra mấy phần cợt nhã phô trương. Trên thực tế, vị Tam Điện hạ Lạc Tây Á này của Đế quốc Tu tháp chính là người có danh tiếng ăn chơi trác táng ở ngoài Hoàng Đô.
Mặc dù Tề Uy ở Đế đô, nhưng cũng nghe thấy đủ loại chuyện hoang đường của hắn. Với tính cách vốn ghét nhất loại người này của hắn, nhưng ngại địa vị của đối phương nên không thể qua loa: "Tam điện hạ một đường khổ cực, mời đến tĩnh thất nghỉ ngơi một chút."
Lạc Tây Á không chút nào để ý tới Tề Uy, tháo bao tay thiên nga trắng như tuyết xuống, vứt cho tùy tùng sau lưng, vẻ mặt chán ghét nói: "Luôn tham gia yến hội thì cũng thôi đi, nhưng lại còn để cho ta tới tham gia buổi lễ này. Cũng chỉ là một đám mao đầu tiểu tử (những đứa trẻ nhỏ) nhập học, lại không có Kỳ Trân Dị Bảo, thật sự là nhàm chán muốn chết. Thật không hiểu mẫu hậu nghĩ sao nữa."
Nghe vậy, trên mặt Tề Uy vốn là nụ cười gượng liền biến mất không còn. Hắn cố gắng nắm chặt tay, không ngừng nhắc nhở người đứng trước mặt mình là người thừa kế mà Quốc vương ngầm đồng ý, tuyệt đối không thể đắc tội. Lặp lại mấy lần mới áp chế được nộ khí (cơn tức).
Lạc Tây Á từ trước đến giờ ngoài phụ hoàng mẫu hậu ra hắn không để người khác vào mắt. Không coi ai ra gì phàn nàn xong, hắn phân phó tùy tùng: "Đã tới đây rồi thì cũng không thể tay không mà về. Nghe nói phòng đấu giá ở Đế đô cất giữ không ít điển cổ (báu vật cổ). Các ngươi đi xem trước, nếu có đồ tốt thì lập tức trở về bẩm báo lại cho ta."
"Dạ dạ. Nhưng Điện hạ, hoàng hậu bệ hạ đặc biệt phân phó thuộc hạ cần phải cùng với ngài dự hết buỗi lễ khai giảng." Tùy tùng nhắc nhở. Xem ra, hoàng hậu khá hiểu tính tình của ái tử (đứa con được thương yêu nhất).
Nghe vậy, Lạc Tây Á vô cùng không kiên nhẫn phất tay một cái: "Loại việc nhàm chán này, tùy tiện làm là được. Các ngươi đi nhanh đi cho ta, đi làm chính sự quan trọng hơn!" Trong lòng vị Điện hạ yêu thích trân bảo này thì dĩ nhiên là tìm kiếm Kỳ Trân Dị Bảo mới là đại sự hàng đầu.
Mấy tên tùy tùng vâng vâng dạ dạ rồi rời khỏi.
Lời nói này của hắn đương nhiên là dẫn tới mọi người trong học viện bất mãn (không vừa lòng). Mọi người mặc dù giận nhưng không dám nói gì, trong lòng đã sinh ra chán ghét với vị Điện hạ này rồi.
Tề Uy đang oán thầm Lạc Tây Á không được hoàng thất nuôi dạy thì lại nghe đối phương nói: "Người đã đến đông đủ, còn không mau bắt đầu buổi lễ."
Tề Uy kiềm nén nộ khí, ôn hoà nói: "Tam Điện hạ, 30 phút nữa buổi lễ mới bắt đầu."
"30 phút? Quá lâu! Ngươi có biết thời gian của bản Điện hạ rất quý giá không? Ta lệnh cho ngươi, buổi lễ lập tức bắt đầu!"
"Chuyện này. . . . . ." Nam sinh phụ trách ghi tên đón khách, khó xử nói: "Còn hai học sinh vẫn chưa tới, nếu bây giờ bắt đầu thì bọn họ sẽ bị tính lỗi là đến trễ. . . . . ."
Lạc Tây Á ngang ngược nói: "Vậy chỉ có thể trách bọn họ xui xẻo thôi. Lại nói, ngươi muốn bản Điện hạ lãng phí thời gian chờ hai tiểu tử vô danh sao?"
Mặc dù yêu cầu của hắn vô lễ nhưng thân phận vẫn còn đó, nhà trường không thể không để ý tới. Tề Uy còn muốn tranh luận với hắn một phen, sau lưng lại chạy tới một người, cười làm lành nói: "Tam Điện hạ, chúng ta dĩ nhiên không dám lãng phí thời gian của ngài, buổi lễ liền bắt đầu —— còn thất thần cái gì? Còn không mau ghi hai người kia tới trễ?"
Nam sinh do dự vẫn không lấy bút ra, Tề Uy đã thấy rõ người tới, không khách khí chỉ trích nói: "Đồng chủ nhiệm, chỉ có hiệu trưởng mới có quyền quyết định buổi lễ có bắt đầu trước giờ hay không. Ngươi làm như vậy có phải vượt quyền rồi không?"
Người tới chính là Đồng chủ nhiệm Đồng Mạc Uyên. Hắn vì ôm cây đại thụ Tam hoàng tử này nên cảm thấy có chỗ dựa vững chắc, vẫn muốn vị trí hiệu trưởng này. Thân là đệ tử của hiệu trưởng, Tề Uy ít nhiều cũng nhận ra dã tâm của hắn, cho nên từ trước đến giờ không khách khí với hắn.
Ngay lập tức Đồng Mạc Uyên cũng phản ứng được lời mình vừa buộc miệng nói ra là sai lầm, nhưng muốn hắn nhận sai ở trước mặt kẻ thù thì tuyệt đối không thể. Hắn đang trầm tư suy nghĩ làm sao viện cớ lấp liếm cho qua việc này thì ngoài cửa chợt truyền tới một giọng nói lạnh nhạt: "Tân sinh Phượng Vũ, tới đây báo danh."
Bình luận truyện