Ngự Linh Sư Thiên tài

Chương 49: Ra ngoài rèn luyện



"Nàng là bị ta ép buộc?" Thiếu niên đầu trọc như nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời, ngửa đầu cười lớn: "Các huynh đệ, tiểu tử này nói nữ nhân kia là bị ta ép buộc, thật là chuyện cười! Dẫn nàng ra, đối mặt nói cho rõ ràng! Tránh cho sau này bị mọi người chê cười, nói Vương Bò Cạp ta ỷ mạnh cưỡng ép người khác!"

Theo lời dặn của hắn, mấy tên thuộc hạ rất nhanh đã dẫn một nữ tử trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp, ăn mặc hở hang đi tới.

"Bò Cạp ca ~" nàng kia vừa thấy thiếu niên đầu trọc, liền nũng nịu dán vào trên người hắn, lại bị đối phương không kiên nhẫn đẩy ra: "Tiểu tử này dường như là do qủy lão cha ngươi tìm đến, chuyện gì xảy ra?"

"Phụ thân ta?" Thiếu nữ nghe vậy mặt liền biến sắc, xoay vòng eo, nhìn về phía thiếu niên hung hăng nói: "Lão bất tử kia nói gì với ngươi? !"

Nghe vậy, hai hàng lông mày của thiếu niên hơi nhíu lại, nhưng không trả lời.

Thiếu nữ vẫn không chịu buông tha, hung hăng truy hỏi: "Nói đi, lão nói gì với ngươi! Lão chắc hẳn nói là nữ nhi bị người khác bắt đi, cầu xin ngươi cứu ta, có đúng không?"

Nói tới đây, giọng thiếu nữ trở nên căm hận: "Tất cả là do lão quỷ nghèo nói hưu nói vượn! Ta đi theo hắn chịu khổ sở mười tám năm, ta đã sớm không chịu nổi những ngày tháng nghèo khổ! Hiện tại có Bò Cạp ca nuôi ta, để cho ta sống vui vẻ hơn so với trước kia gấp trăm ngàn lần, thế nhưng lão lại chê ta làm lão bị xấu mặt, nghĩ tram phương ngàn kế chia rẽ ta và Bò Cạp ca, đừng mơ tưởng!"

Lời này nói ra khiến tất cả mọi người đều thấy bất ngờ, Phượng Vũ suy nghĩ một chút, đoán được đại khái: tiểu cô nương lợi dụng sắc đẹp của mình làm tiền vốn câu được chàng rể giàu có, nhưng lão cha lại không đồng ý. Hắn chắc hẳn đã dùng rất nhiều biện pháp, tận lực khuyên ngăn nữ nhi, nhưng nữ nhi đều không nghe, vì vậy, liền nói láo rằng nữ nhi bị người ta ép buộc, lừa gạt những người có tinh thần trọng nghĩa đi giải cứu.

—— này là có tình thương, nhưng tư tưởng xấu.

Phượng Vũ thầm nghĩ không cách nào tán đồng với việc làm của phụ thận thiếu nữ này. Vì lòng riêng của bản thân, lại lừa gạt lợi dụng người không liên quan, hành vi này có thể nói là ti tiện. Mặc dù là có nguyên nhân, nhưng cũng rất đáng hận.

Thiếu niên kia kiêu ngạo như vậy, sau khi biết rõ sự thật chắc hẳn sẽ lập tức rời đi.

Vậy mà, lại nằm ngoài suy đoán của Phượng Vũ, thiếu niên không có bỏ đi. Hắn bình tĩnh nhìn thiếu nữ trong chốc lát, môi mỏng lạnh lùng nói: "Đời ta hận nhất là nữ nhân ham muốn hư vinh."

"Hả?" Một câu nói không đầu không đuôi, khiến thiếu nữ kinh ngạc tại chỗ. Nàng còn chưa hiểu được ý của thiếu niên là gì, đã thấy một trận kình phong* lướt cực nhanh qua bên tai. Cảm nhận được sát ý rõ ràng của đối phương, nàng hoảng sợ há to mồm. Thiếu nữ thét lên chói tai, đồng thời liền nghe được một âm thanh quen thuộc.

*kình phong: gió mạnh

Đi theo Bò Cạp ca lăn lộn một thời gian, nàng đã chứng kiến không ít những lần đánh nhau, vừa nghe liền biết, đây là âm thanh nắm đấm đánh trúng thân thể người.

—— nhất định là Bò Cạp ca đắc thủ, đánh trúng tiểu tử thối kia!

Cô gái hưng phấn quay lại nhìn, khi thấy rõ tất cả lại làm nàng há to miệng lần nữa. dieendaanleequuydonn Chỉ là, lần trước là vì sợ hãi, còn lần này là không thể tin được —— ngã dưới đất ôm bụng, đau đến nỗi ngay cả nói cũng nói không được, lại là Bò Cạp ca mà trước giờ nàng vẫn coi như thần!

Chân hung hăng giẫm lên má thiếu niên đầu trọc, không chút lưu tình đạp nát. Không quan tâm dưới chân truyền đến tiếng xương cốt vỡ vụn, giọng thiếu niên lạnh như lưỡi đao nói: "Từ trước đến nay ta không đánh nữ nhân bình thường (ý nói ẻm này không có võ), ngươi đã là nam nhân của nàng, vậy thay nàng tiếp nhận cơn giận của ta đi."

Nói xong, hắn đạp một cú nặng nề vào trên người thiếu niên đầu trọc, khiến người bị đá thẳng tắp bay lên, đập vào tường vô lực rơi xuống.

Vùi mũi chân trên mặt đất, lau đi vết máu vừa dính vào, thiếu niên lạnh lùng nhìn về phía thiếu nữ mặt đầy sợ hãi. Thiếu nữ sớm bị sự tàn nhẫn của hắn doạ cho cả người run rẩy, thấy hắn nhìn sang, thân thể lung lay muốn ngã, cũng rất nhanh bị doạ ngất rồi.

Nhìn sắc mặt sợ đến trắng bệch của thiếu nữ, trong một thoáng ánh mắt thiếu niên xet qua mê mang, nhưng nhiều hơn, là hận ý nồng đậm, khắc đến tận xương.

Chú ý tới ánh mắt hắn, Phượng Vũ kinh ngạc: người đi đường vô tình gặp mà thôi, đâu cần nổi giận đến vậy?

Dõi theo bóng lưng cô độc quật cường của thiều niên, từ từ biến mất trong biển người.

Phượng Vũ nhún vai, chỉ coi như mình vô tình gặp phải một người cổ quái, cũng không để việc này trong lòng. Nhận lấy dược liệu người phục vụ mang tới, liền rời đi.

Sáng sớm mỗi ngày, võ trường của Linh Chân học viện luôn đầy học sinh luyện công buổi sáng. Dù là sau này trở thánh Đấu Sĩ hay Ma Pháp Sư, thì than thể khoẻ mạnh là điều không thể thiếu. Các lão sư hiểu rõ điều này, nên cực kỳ chú trọng rèn luyện than thể đối với học sinh hạ cấp.

"Thu* ——"

* ý là thu lại tư thế

Hoàn thành 100 động tác lão sư quy định, thu lại tư thế một cách đẹp mắt, Lâm Tần Kiệt lấy khăn lông treo trên cổ lau chùi mồ hôi, vừa lơ đãng quay đầu, đã thấy một bóng dáng quen thuộc.

"Hơ, sao ngươi lại tới đây?" Hắn bước nhanh đến chỗ bạn tốt, "Hôm trước gặp ngươi, không phải ngươi gần đây đang chuẩn bị để đi ra ngoài rèn luyện, không có thời gian tụ họp sao?"

Người tới là Phó Tư Đường.

Cởi bỏ nữ trang ở Lam Phong trấn, một thân quần áo luyện công đen nhánh bao lấy vóc dáng cao lớn, bắp thịt ẩn hiện. Dù tóc dài đến eo vẫn thả tung như trước, nhưng sẽ không có ai tưởng lầm hắn thành thiếu nữ.

Nghe thấy câu hỏi của Lâm Tần Kiệt, Phó Tư Đường nhìn về nhóm học sinh, vì không tìm được bóng dáng gầy nhỏ mà trong mắt thoáng hiện lên mất mác, lập tức đã che giấu rất tốt: "Ta. . . . . . Chẳng bao lâu nữa sẽ đi, cho nên muốn tới chào ngươi một tiếng."

Lâm Tần Kiệt vô tư không phát hiện được sự khác thường, nghe vậy vỗ mạnh xuống bả vai hắn, cười to nói: "Ngươi vẫn đúng là bạn tốt! dieendaanleequuydonn Ôi, ta còn nói sau khi đến trường chúng ta có nhiều thời gian có thể tụ họp rồi, không ngờ ngươi lại bận rộn đi ra ngoài rèn luyện, ta lại vội vàng đi học, không có thời gian rảnh."

"Quen thuộc?"

"Tất nhiên quen thuộc. Lão sư nói căn bản của ta không tệ, mấy ngày nữa khi chia lớp thì có thể được chia đến lớp bậc cao, học một vãi kỹ xảo nào đó."

Nói tới đây, Lâm Tần Kiệt tiếc nuối lắc đầu: "Chỉ là, dù thế nào cũng không sánh bằng tiểu nha đầu Phượng Vũ kia. Nàng mười tuổi nhưng đã là mãn cấp hạ cấp! Cha nói đúng, nhân tài không sánh nổi thiên tài."

Nghe được bạn tốt chủ động nói tới người mình nhớ thương, Phó Tư Đường không nhịn được buột miệng hỏi "Tại sao mấy ngày qua không thấy nàng lên lớp?"

Kể từ khi Phượng Vũ "nổi danh sau một đêm", hắn đi gặp hiệu trưởng hỏi thăm tình hình của Phượng Vũ, không những không có được câu trả lời, ngược lại còn bị ánh mắt thâm ý của lão sư nhìn chăm chú. Điều này làm Phó Tư Đường vừa xấu hổ vừa giận. Vì vậy, hắn không hỏi thăm người khác về Phượng Vũ nữa, mà tự mình tìm hiểu. Nhưng là, lễ khai giảng đã qua hơn hai mươi ngày, Phượng Vũ vẫn không hề lộ mặt, cả ngày ở trong túc xá không ra. Mặc dù biết khả năng lớn là nàng đang tu luyện, nhưng Phó Tư Đường lại không nhịn được mà thấy nhớ.

"Thế nào, ngươi không biết! Đúng rồi, có thể do ngươi quá bận rộn không nghe được việc. Lúc ấy Phượng Vũ lựa chọn một tháng sau đi Tê Long cốc, sau đó nàng liền đóng cửa tu luyện, rất ít ra ngoài. Ngày hôm qua ta tới gặp nàng, nàng nói đã chuẩn bị gần xong rồi, chưa tới ba ngày nữa là có thể khởi hành."

"Nàng ——một mình đi Tê Long cốc?" Nghe được chuyện mình lo lắng nhất vẫn xảy ra, tay Phó Tư Đường nắm chặt thành nắm đấm. Đồng thời, một ý nghĩ trước nay chưa từng có, bỗng hiện lên ở trong đầu.

Lâm Tần Kiệt gật đầu: "Ta cũng đã khuyên nàng, nhưng nàng không nghe. Dieendaanleequuydonn Tuy nhiên, hai mươi mấy ngày không gặp, hôm qua ta cảm nhận được khí tức* trên người nàng có biến hoá, có thể là thực lực của nàng lại tăng lên. Nhưng dù vậy, một người ở trong đó mạo hiểm vẫn là quá liều lĩnh. Ôi, có phải thiên tài thì đều bướng bỉnh như vậy hay không? —— Này này, ngươi gấp gáp chạy đi đâu?"

*khí tức: hơi thở

Lâm Tần Kiệt kinh ngạc nhìn Phó Tư Đường chạy vụt đi như sao băng, lớn tiếng hỏi.

Trả lời hắn, là một giọng nói kiên định: "Ra ngoài rèn luyện!"

—— ách, biết là ngươi muốn đi rèn luyện..., nhưng cũng không cần chạy vội vã như vậy. Hơn nữa nghe giọng nói, giống như cuối cùng đã hạ quyết tâm một việc gì đó?

Lâm Tần Kiệt bị bỏ lại, khó hiểu gãi gãi đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện