Ngự Linh Sư Thiên tài

Chương 54: Đồng Tân bị bắt



"Vạn thạch bay tới —— PHÁ...!"

Kèm với tiếng nổ kinh thiên động địa, loạn thạch từ trên trời rớt xuống, hoàn toàn tiễn con nhện bảy chân vốn còn nữa sức lực về miền cực lạc.

Phủi phủi bụi bặm dính trên vạt áo, càng chiến càng thắng, tâm tình Phượng Vũ chẳng hề tốt: "Sao vậy, chỉ có ma thú cấp bốn, ma thú trung cấp trốn đi đâu rồi hả?"

Dừng trên vai nàng giọng điệu Luci cũng khá khó chịu: "Thật là kỳ quái, Tê Long cốc cho tới bây giờ đều là nơi tụ tập của ma thú trung cấp, chẳng lẽ nhiều năm không tới đây, chúng nó thoái hóa rồi hả?"

Giao hoa Sương Mai cho Phó Tư Đường, sau khi thuyết phục hắn xong, Phượng Vũ để Vân Sâm Lam ở ngoài cốc vì tạm thời không muốn dùng đến, mình tiếp tục lên đường. Nhưng tìm hơn nửa ngày, rốt cuộc cũng không tìm được ma thú trung cấp, gặp được toàn là một vài con ma thú cấp bốn cấp năm, một vài con tôm nhỏ. Chuyện này làm Phượng Vũ vừa tức giận vừa nhức đầu.

Nguyên nhân mà nàng đến đây một chuyến, chủ yếu là muốn tìm tinh hạch ma thú cho Luci, thuận tiện mang một viên trở về báo cáo kết quả. Nàng từng nghĩ tới sẽ gặp phải ma thú mạnh mẽ mình không đối phó được, nhưng tuyệt đối không ngờ tới nàng lại đối mặt với cục diện này.

Nàng không khỏi có chút hối hận, lúc rời khỏi đỉnh núi, không thuận tiện lấy đi tinh hạch của Bỉ Dực song sinh và Thanh Giáp Xà.

Đang căm tức, Tiểu Đoàn Tử trước ngực chợt dùng sức ủi ủi, Phượng Vũ cho rằng nó đói bụng, liền nói: "Ngươi nhẫn nại một chút, thừa dịp mặt trời còn chưa xuống núi ta đi xung quanh đây xem thử, sau đó cắm trại rồi lại ăn gì đó."

Mặc dù Tiểu Đoàn Tử thích làm nũng, nhưng vẫn rất nghe lời. Nhưng lần này nó lại không ngoan ngoãn an tĩnh lại như ngày trước, ngược lại bắt đầu phát ra tiếng kêu sợ hãi.

Ở chung đã lâu, Phượng Vũ sớm có thể nghe hiểu ý tứ của nó, lập tức không khỏi nhíu nhíu mày: "Ngươi nói là, nơi này không có đồ tốt?"

Trả lời nàng, là tiếng kêu khẳng định của Tiểu Đoàn Tử.

Vì tinh thần lực cường đại, năm giác quan của Phượng Vũ cũng nhạy cảm hơn người bình thường nhiều. Nhưng bất kể nàng cảm ứng thế nào, cũng không cảm giác ra chung quanh khác thường.

Là ảo giác của Tiểu Đoàn Tử đúng không? Nàng định nói, lại nghe Luci trầm giọng nói: "A Vũ, ngươi phải cẩn thận, xung quanh đây quả thật có vật gì đó, nó làm ta cực kỳ không thoải mái."

Biết rõ thực lực của Luci, lúc này Phượng Vũ thất kinh: "Thế nhưng nó lại có thể uy hiếp được ngươi?"

"Cũng không thể nói là uy hiếp. Không biết vật đó là gì, hình như có thể kích thích bản năng sợ hãi của ma thú, dù ta là linh hồn nhân loại, lại bị phong ấn trong cơ thể bươm buớm, cho nên cũng sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều." Lời nói này gần như yếu thế, với tính tình của Luci dù chết cũng không nói ra, nhưng vì an nguy của đồ đệ, chỉ có thể tạm thời vứt mặt mũi qua một bên.

Sau khi nghe Luci nói, Phượng Vũ trầm ngâm nói: "Có thể làm bản năng ma thú cảm thấy sợ hãi? Sẽ là gì chứ?"

Nhớ tới trước kia xem trong sách có vẽ hình ma thú, nàng không khỏi bật thốt lên: "Chẳng lẽ là Ma Thú Chi Vương muốn ra đời?!"

Nếu nơi này là phạm vi của Ma Thú Chi Vương, như vậy từ lúc nàng bước vào, sẽ nhận thấy được hơi thở cường đại của đối phương. Chỉ có Ma Thú Chi Vương mới ra đời thì Linh Sĩ hoàn toàn không cảm ứng được, nhưng sẽ gây ra uy áp cho ma thú, làm chúng nó chạy xa, hoặc tránh né, hoặc theo bản năng sợ hãi thần phục.

Nhưng vẫn không nghĩ ra vì sao chuyện ma thú trung cấp trong cốc thưa thớt như vậy.

Suy tư chốc lát, Phượng Vũ quyết định rời đi trước rồi nói sau. Nàng không phải loại người lỗ mãng, nếu phán đoán chỉ có sáu phần nắm chắc là Ma Thú Chi Vương hiện thế, biết rõ thực lực đối phương nàng quyết sẽ không ngu đến mức lấy cứng đối cứng.

Trên đường trở về, Phượng Vũ thờ ơ liếc mắt đảo qua, lập tức bị vật trên đất hấp dẫn lực chú ý: "Đó là cái gì?"

Chỉ thấy mười mấy khung xương hình dáng rất kỳ lạ, hợp lại bày ra mấy cái ký hiệu kỳ lạ. Bộ xương ố vàng, dễ vỡ, cho thấy để ở đây đã hơi lâu rồi. Nhưng những sợi dây quấn dày đặc xung quanh tỏa ra rét lạnh chưa rút đi, làm Phượng Vũ nhìn thấy, trong lòng cực kỳ không thoải mái.

Lúc này, Luci cũng chú ý tới vật kỳ lạ trên đất, suy tư chốc lát, hắn kinh ngạc nói: "Dùng quỷ lân cốt bày thành hàng linh trận? Sao ở đây có thể có loại đồ vật này chứ? A Vũ, thừa dịp trời còn chưa tối, chúng ta nhanh rời khỏi."

Phượng Vũ sớm có ý muốn rời đi, lập tức quay trở lại hướng lúc đầu, vừa đi vừa hỏi: "Sư phụ, hàng linh trận có cái gì, lại làm ngươi thận trọng như vậy?"

"Đồ vật kia dùng để triệu hồi Vong Linh. Ngươi có lẽ không biết, cái thứ Vong Linh này ghét cực kỳ, trừ phi dùng thủ pháp đặc biệt, nếu không thì hoàn toàn đánh không chết cũng đánh không bị thương, hơn nữa vĩnh viễn sẽ không hết sức lực. Nếu bị quấn lên, thật sự rất phiền toái."

—— nghe qua giống như là Tiểu Cường đánh không chết. Trong lòng Phượng Vũ im lặng đánh giá. Bị loại đồ vật này quấn lên, đúng là rất phiền toái.

Đang nói chuyện, lúc Phượng Vũ đi tới một ngã rẽ thì đột nhiên cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình, cảm giác lúc bị người ta rình trộm vào buổi trưa lại xuất hiện lần nữa.

Lần đầu tiên có thể là ảo giác, nếu lần thứ hai cảm ứng được, vậy khẳng định có mờ ám!

Phượng Vũ không biến sắc, giả bộ làm như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục đi về phía trước. Mắt thấy sắp đi qua chỗ ngã rẽ thì bỗng xoay người lại, trong lòng bàn tay đã sớm âm thầm tụ tập Phong Nguyên Tố, trong nháy mắt hóa thành Phong Chi Nhận, dễ như trở bàn tay, chém gọt sạch sẽ lá cây hơn phân nửa ở một chỗ rừng cây phía sau, hơn nữa còn cuốn theo tiểu nhân lén lút ẩn thân trên cây rơi xuống đất.

"Ngươi là. . . . . . Đồng Tân?"

Nhìn rõ mặt hắn, Phượng Vũ có chút giật mình, lại không ảnh hưởng đến tốc độ chút nào. Thả người xuống đất, từ lưng truyền tới từng trận đau nhức Đồng Tân tỉnh táo lại, cảm thấy ngực giống như bị tảng đá lớn đè ép. Phượng Vũ xoay người, một cước đạp trên ngực hắn.

Phượng Vũ chưa từng gặp qua Đồng Tân, nhưng chuyện hắn và Lâm Tần Kiệt tranh chấp động thủ đã truyền đi xôn xao khắp trường, nhờ bọn họ nhiều chuyện, Phượng Vũ từng bị bọn hắn chỉ chỉ chõ chõ, xa xa liếc mắt nhìn qua Đồng Tân một cái. Nhưng không nghĩ đến, lại gặp ở chỗ này.

Suy nghĩ một chút, Phượng Vũ liền hiểu nguyên do trong đó: "Sao hả, phụ thân đánh không lại, liền phái nhi tử ra tay sao? Thông thường không phải nên do phụ thân của phụ thân thay hắn ra mặt sao?"

Sau khi Từ Tiếu biết Phượng Vũ từng đấu với Đồng Mạc Uyên thì có nhắc nhở nàng mấy lần, Đồng gia không chỉ có thế lực ở trong học viện, hơn nữa còn có tiếng hẹp hòi mang thù, muốn nàng trăm ngàn lần cẩn thận không được quên, không thể để người Đồng gia lợi dụng thời cơ.

Có thể từ đế đô xa xôi "Trăm" dặm theo dõi nàng tới đây, xem ra Đồng gia thật sự là hạ quyết tâm đẩy nàng vào chỗ chết.

Với người dám can đảm khiêu khích mình, đương nhiên Phượng Vũ sẽ không hạ thủ lưu tình. Chân nàng hơi dùng lực, lập tức dưới chân truyền đến tiếng xương cốt vỡ vụn.

Trăm lần không ngờ tới thế nhưng nàng hỏi cũng không hỏi liền trực tiếp động thủ, da đầu Đồng Tân muốn nứt ra, vốn có mấy phần khí phách thì ngay từ lúc xương ngực vỡ vụn liền ném ra ngoài chín tầng mây chỉ còn lại sự sợ hãi, run giọng kêu lên: "Dừng tay! Ngươi không muốn biết là ai phái ta tới đây theo dõi ngươi sao? !"

"Trừ Đồng gia bọn ngươi ra, còn ai chứ?" Phượng Vũ không cử động, lực chân càng lúc càng lớn.

"Không, không phải. . . . . ." Đồng Tân đau đến mức đầu đầy mồ hôi, cố nén đau đớn, liều mạng hét lớn: "Là Tam điện hạ! Là Lạc Tây Á bảo ta làm vậy!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện