Ngự Linh Sư Thiên tài
Chương 76: Giết hết những người trong thiên hạ phụ ta
Lăng Tử Minh đầu tiên là sững sờ, tiếp theo là khó có thể tin kêu to: "Tỉnh, tỉnh dậy đi! Ngươi trăm ngàn lần không thể ngủ, ta sẽ chữa khỏi cho ngươi! —— các ngươi, ai biết pháp thuật trị liệu? Mau tới cứu, cứu nàng! Mau tới cứu, cứu nàng đi!"
"Tử Minh. . . . . ." Phượng Vũ không biết nên khuyên nhủ hắn thế nào. Lúc hoàng hậu mới vừa ngã xuống, nàng liền phóng ra pháp thuật trị liệu. Nhưng pháp thuật trị liệu chỉ có thể trị thương, không thể cứu mạng. Hoàng hậu bị đâm xuyên trái tim thật sâu đã mất đi hết sinh khí, tất cả đều dựa vào một phần chấp niệm, mới có thể nói xong lời từ biệt với nhi tử.
Đọc hiểu sự xót xa đau thương không nói ra lời trong ánh mắt Phượng Vũ, Lăng Tử Minh chán nản cúi đầu, giữ tay hoàng hậu từ từ trở nên lạnh lẽo trong lòng bàn tay, giống như chỉ cần nhiệt độ không tiếp tục giảm xuống nữa, nàng liền có thể sống lại.
"Ta hận ngươi. . . . . . Lúc vừa mới biết chân tướng ta thật sự hận ngươi chết đi được. Nhưng. . . . . . Nhưng ngươi cũng không tức giận với ta, bất luận ta mắng ngươi thế nào ngươi cũng đều mỉm cười. . . . . . Sau này ta lớn lên một chút, biết hắn phải phụ trách với con dân của Đế Quốc này, không thể là người tùy tiện mạo hiểm, dù cho người đó có là hoàng tử. . . . . . Sau đó ta liền lý giải cho ngươi, nhưng lòng tự trọng làm ta không thể cúi đầu, cũng không thể hoàn toàn tha thứ."
Hắn ôm chặt lấy hoàng hậu, mặc cho một đoạn dây xích dài bị đứt đâm vào trong cơ thể, cũng không để ý chút nào: "Ta hận ngươi! Vì sao ngươi muốn chết trước ta? ! Ta hận ngươi suốt đời! Không. . . . . . mẹ, con. . . . . . yêu mẹ. . . . . . Không phải là mẹ vẫn muốn nghe con nói tha thứ cho mẹ sao? Mau tỉnh lại đi!"
Lăng Tử Minh không khóc, nhưng lời nói của hắn lại càng bi thương hơn nước mắt. Tình cảm dễ xúc động như Tiếu Ôi Ôi, Lâm Tần Kiệt, nước mắt nóng hổi đã tràn mi, vẻ mặt Phó Tư Đường cũng tràn đầy đau thương. Ngay cả Luci từng trải qua rất nhiều việc đời, đối với chuyện tình thân phức tạp khó giải, yêu hận lẫn lộn này, trong lòng cũng thở dài một hơi.
Đối mặt với một màn người vĩnh viễn xa cách lúc này, Phượng Vũ nắm chặt quả đấm, trong lòng cực kỳ hận Cam Ma La. Nàng hung hăng trừng mắt về phía người khởi xướng, đối phương lại đang nói chuyện tiếc nuối máu lạnh: "Hừ! Tiện nhân lại phá hư chuyện tốt của ta! Năm đó nếu không phải nàng dốc hết sức ngăn cản, ta đã sớm giết tiểu tử này rồi! Hôm nay cần gì phải lo lắng hắn chen ngang phá đám!"
Không kịp suy nghĩ nhiều thâm ý trong lời nói của hắn, dưới sự kích động, Phượng Vũ lấy song kiếm Chu Tước ra, tức giận quát: "Quả nhiên là yêu nhân máu lạnh! Ngươi đi chết đi!"
"Vừa rồi chẳng qua cho ngươi mấy phần mặt mũi, ngươi đừng cho là ta thật sự sợ ngươi!" Cam Ma La vừa định ra tay, chợt thấy rõ vũ khí trong tay Phượng Vũ, không khỏi chấn động, vốn là hung dữ tàn nhẫn liền hóa thành hoảng sợ: "Đây là vũ khí của một Ngự Linh Sư đứng đầu, một trong năm thiết kỵ của Ma Quân sử dụng! Chẳng lẽ ngươi là dư nghiệt của Ma Vực? !"
—— Người có thể chạy thoát khỏi cuộc huyết chiến sáu mươi năm trước, vậy khẳng định là thực lực vượt xa mình!
Ý thức được điểm này, Cam Ma La không khỏi rất hối hận về sự sơ ý của mình. Lập tức chuyển công thành thủ, hắn lại không dám vọng tưởng đánh lui Phượng Vũ, chỉ mong có thể giữ được một cái mạng, ngày sau trở về lấy lại danh dự.
So sánh với hắn lâm trận lùi bước, bởi vì hoàng hậu chết mà kích khởi sự căm phẫn tràn đầy trong lòng Phượng Vũ, nhưng nàng cũng vô cùng anh dũng.
Nhắc tới cũng kỳ lạ, vốn là tu vi của nàng xa xa không bằng Cam Ma La, nhưng lúc song kiếm sắp đâm ra, phối hợp với khí thế một đi không trở lại và ước muốn giết hết người trong thiên hạ phụ ta của nàng, vậy mà lại tự nhiên sinh ra một loại lực lượng dời núi lấp biển, rung động khiến nàng thở dài, suýt nữa làm Phượng Vũ không cầm giữ được. Thân kiếm vốn là đỏ tươi như chu sa lại ngày càng sáng rọi chói mắt, làm cho người ta hoài nghi nó có phải có sinh mệnh lực hay không.
Trên thực tế, Phượng Vũ nắm chặt song kiếm, xác thực cảm thấy trong thân kiếm vốn là yên tĩnh, đột nhiên xuất hiện thêm một ý thức, chỉ dẫn nàng chém ra một kiếm kinh thế.
Kiếm phong quét tới chỗ nào, cỏ cây xung quanh mấy trượng nhao nhao tàn lụi, gạch đá cứng rắn cũng bị vỡ ra thành hai, trên đất đột nhiên xuất hiện một khe rãnh thật sâu.
Cam Ma La thủ trong phong nhận lại càng bị ép tới chật vật không chịu nổi, ngã xuống đất lăn một vòng mới hiểm hiểm tránh thoát kiếm phong. Cho dù như thế, trường bào Tế Tư toàn thân hắn cũng bị kiếm phong bổ thành hai mảnh vải rách dán trên người, có chút không cẩn thận quét qua.
Cam Ma La vốn sợ hãi Phượng Vũ đến từ Ma Vực, lập tức thấy xiêm y bị chém rách, sắc mặt lại càng đại biến. Thậm chí quên mất trong chiếc nhẫn trữ vật còn trường bào dự phòng, giống như muốn che giấu gì đó, liều chết che hạ — thân lại, mặt đầy kinh hoảng vận khởi pháp thuật phong hệ chạy thục mạng, không còn một chút phong độ của Tế Tư.
Phía bên này, vừa rồi Phượng Vũ dùng một kiếm toàn lực ứng phó đã lấy hết tất cả sức lực, không còn sức để đuổi theo nữa. Những người khác lại là khiếp sợ hành động vĩ đại, một kiếm bức lui hoàng giả Ma Pháp Sư của Phượng Vũ, trợn mắt há hốc mồm, ai cũng không nghĩ tới phải đuổi theo.
Lúc Phượng Vũ đang thầm hận cứ để Cam Ma La chạy thoát như vậy, trong đầu chợt vang lên một giọng nói lười biếng: "Tiểu cô nương thật là nóng lòng, vừa rồi nếu không phải ta giúp một tay, ngươi cho rằng chỉ bằng ngươi thật sự có thể bức lui hắn sao?"
"Ngươi là ai?" Mặc dù giọng nói này xa lạ, nhưng không có ác ý, ngược lại có mấy phần thân thiết. Cho nên Phượng Vũ chỉ kinh ngạc, không hề kinh hoảng.
"Ha ha, sự can đảm không sai, không giống những tiểu quỷ nhát gan trước kia, tỷ tỷ ta thích ngươi." Đối phương vốn giọng nói lười biếng thì nay lại nghiêm chỉnh hơn một chút, "Thật ra chúng ta đã từng gặp nhau ở Tê Long Cốc. Lúc ngươi đánh bại Chu Tước, ta bám vào trong song kiếm Chu Tước một phân thân, ta là Chu Tước Hỏa Linh, bản thể hiện nay ẩn tàng ở một chỗ nào đó. Chỉ có khi ngươi thực sự trở thành Ngự Linh Sư, ta mới có thể chính thức tỉnh lại từ trong hôn mê, trú nhập vào thức hải của ngươi, trở thành lực lượng của ngươi."
—— bảo vệ nó thật tốt, lúc ngươi chạm tới pháp môn Ngự Linh Sư, nó sẽ mang lại kinh hỉ cho ngươi.
Nghĩ đến lời nói lúc Ban Tư tặng song kiếm lại cho mình, Phượng Vũ không khỏi kỳ quái nói: "Mà ta còn chưa thật sự trở thành Ngự Linh Sư, vì sao ngươi lại phải xuất hiện?"
"Đương nhiên là bởi vì quyết tâm và dũng khí của ngươi." Khi nói chuyện, Chu Tước Hỏa Linh lộ ra hình ảnh của mình ở trong đầu Phượng Vũ: hồng y phần phật như lửa, váy dài dài, giương nhẹ kéo dài trên đất, bao lấy thân thể thành thục đầy đặn, tóc đen môi đỏ mọng, mắt sáng như tơ, phô bày ra một nữ tử xinh đẹp hoàn mỹ không gì sánh được.
"Ta vốn phải ngủ say một khoảng thời gian nữa, là ngươi quyết tâm chém ra một kiếm kia làm ta tỉnh lại. Ta đã ngàn năm chưa từng chính thức nhận chủ nhân, ngay cả tên Ban Tư kia, cũng chỉ có thể trao đổi điều kiện với ta mà thôi."
Nói xong, nữ tử cười sang sảng, "Mặc dù nguyên tố linh hồn của ta có lực lượng cường đại, nhưng chủ nhân cũng phải cường hãn như thế mới có thể điều khiển. Tiểu nha đầu, quyết tâm và năng lực của ngươi đều rất hợp ý ta, chỉ thiếu sự tôi luyện và kinh nghiệm tích lũy. Ta rất mong đợi ngày ngươi thật sự trở thành chủ nhân của ta, đừng làm cho ta quá lâu."
Nói xong, nữ tử áo đỏ trong nháy mắt tiêu tán ở trong đầu Phượng Vũ. Chỉ còn lại tàn ảnh đỏ tươi, mãnh liệt như lửa, thiêu đốt ý chí của Phượng Vũ càng thêm kiên định. Trước khi bước vào con đường trở thành cường giả, với Linh Sĩ mà nói thì nó hữu hiệu hơn bất kỳ linh dược nào.
—— ta nhất định phải trở nên mạnh hơn, bảo vệ mọi người bên cạnh!
Trừ Luci cảm nhận được vài phần lực lượng Hỏa Linh dao động, người khác thấy Phượng Vũ cúi mắt không nói, cho là nàng bị thương, đều lo lắng không thôi. Phó Tư Đường dưới tình thế cấp bách, kéo một cánh tay của nàng, quan sát nàng từ trên xuống dưới: "Phượng Vũ, ngươi không sao chứ?"
Từ lúc Hỏa Linh biến mất, tâm tư của Phượng Vũ lại quay lại với cục diện trước mặt: "Đừng lo lắng, ta không bị thương, hiện tại có chuyện là Tử Minh."
"Tử Minh. . . . . ." Phượng Vũ không biết nên khuyên nhủ hắn thế nào. Lúc hoàng hậu mới vừa ngã xuống, nàng liền phóng ra pháp thuật trị liệu. Nhưng pháp thuật trị liệu chỉ có thể trị thương, không thể cứu mạng. Hoàng hậu bị đâm xuyên trái tim thật sâu đã mất đi hết sinh khí, tất cả đều dựa vào một phần chấp niệm, mới có thể nói xong lời từ biệt với nhi tử.
Đọc hiểu sự xót xa đau thương không nói ra lời trong ánh mắt Phượng Vũ, Lăng Tử Minh chán nản cúi đầu, giữ tay hoàng hậu từ từ trở nên lạnh lẽo trong lòng bàn tay, giống như chỉ cần nhiệt độ không tiếp tục giảm xuống nữa, nàng liền có thể sống lại.
"Ta hận ngươi. . . . . . Lúc vừa mới biết chân tướng ta thật sự hận ngươi chết đi được. Nhưng. . . . . . Nhưng ngươi cũng không tức giận với ta, bất luận ta mắng ngươi thế nào ngươi cũng đều mỉm cười. . . . . . Sau này ta lớn lên một chút, biết hắn phải phụ trách với con dân của Đế Quốc này, không thể là người tùy tiện mạo hiểm, dù cho người đó có là hoàng tử. . . . . . Sau đó ta liền lý giải cho ngươi, nhưng lòng tự trọng làm ta không thể cúi đầu, cũng không thể hoàn toàn tha thứ."
Hắn ôm chặt lấy hoàng hậu, mặc cho một đoạn dây xích dài bị đứt đâm vào trong cơ thể, cũng không để ý chút nào: "Ta hận ngươi! Vì sao ngươi muốn chết trước ta? ! Ta hận ngươi suốt đời! Không. . . . . . mẹ, con. . . . . . yêu mẹ. . . . . . Không phải là mẹ vẫn muốn nghe con nói tha thứ cho mẹ sao? Mau tỉnh lại đi!"
Lăng Tử Minh không khóc, nhưng lời nói của hắn lại càng bi thương hơn nước mắt. Tình cảm dễ xúc động như Tiếu Ôi Ôi, Lâm Tần Kiệt, nước mắt nóng hổi đã tràn mi, vẻ mặt Phó Tư Đường cũng tràn đầy đau thương. Ngay cả Luci từng trải qua rất nhiều việc đời, đối với chuyện tình thân phức tạp khó giải, yêu hận lẫn lộn này, trong lòng cũng thở dài một hơi.
Đối mặt với một màn người vĩnh viễn xa cách lúc này, Phượng Vũ nắm chặt quả đấm, trong lòng cực kỳ hận Cam Ma La. Nàng hung hăng trừng mắt về phía người khởi xướng, đối phương lại đang nói chuyện tiếc nuối máu lạnh: "Hừ! Tiện nhân lại phá hư chuyện tốt của ta! Năm đó nếu không phải nàng dốc hết sức ngăn cản, ta đã sớm giết tiểu tử này rồi! Hôm nay cần gì phải lo lắng hắn chen ngang phá đám!"
Không kịp suy nghĩ nhiều thâm ý trong lời nói của hắn, dưới sự kích động, Phượng Vũ lấy song kiếm Chu Tước ra, tức giận quát: "Quả nhiên là yêu nhân máu lạnh! Ngươi đi chết đi!"
"Vừa rồi chẳng qua cho ngươi mấy phần mặt mũi, ngươi đừng cho là ta thật sự sợ ngươi!" Cam Ma La vừa định ra tay, chợt thấy rõ vũ khí trong tay Phượng Vũ, không khỏi chấn động, vốn là hung dữ tàn nhẫn liền hóa thành hoảng sợ: "Đây là vũ khí của một Ngự Linh Sư đứng đầu, một trong năm thiết kỵ của Ma Quân sử dụng! Chẳng lẽ ngươi là dư nghiệt của Ma Vực? !"
—— Người có thể chạy thoát khỏi cuộc huyết chiến sáu mươi năm trước, vậy khẳng định là thực lực vượt xa mình!
Ý thức được điểm này, Cam Ma La không khỏi rất hối hận về sự sơ ý của mình. Lập tức chuyển công thành thủ, hắn lại không dám vọng tưởng đánh lui Phượng Vũ, chỉ mong có thể giữ được một cái mạng, ngày sau trở về lấy lại danh dự.
So sánh với hắn lâm trận lùi bước, bởi vì hoàng hậu chết mà kích khởi sự căm phẫn tràn đầy trong lòng Phượng Vũ, nhưng nàng cũng vô cùng anh dũng.
Nhắc tới cũng kỳ lạ, vốn là tu vi của nàng xa xa không bằng Cam Ma La, nhưng lúc song kiếm sắp đâm ra, phối hợp với khí thế một đi không trở lại và ước muốn giết hết người trong thiên hạ phụ ta của nàng, vậy mà lại tự nhiên sinh ra một loại lực lượng dời núi lấp biển, rung động khiến nàng thở dài, suýt nữa làm Phượng Vũ không cầm giữ được. Thân kiếm vốn là đỏ tươi như chu sa lại ngày càng sáng rọi chói mắt, làm cho người ta hoài nghi nó có phải có sinh mệnh lực hay không.
Trên thực tế, Phượng Vũ nắm chặt song kiếm, xác thực cảm thấy trong thân kiếm vốn là yên tĩnh, đột nhiên xuất hiện thêm một ý thức, chỉ dẫn nàng chém ra một kiếm kinh thế.
Kiếm phong quét tới chỗ nào, cỏ cây xung quanh mấy trượng nhao nhao tàn lụi, gạch đá cứng rắn cũng bị vỡ ra thành hai, trên đất đột nhiên xuất hiện một khe rãnh thật sâu.
Cam Ma La thủ trong phong nhận lại càng bị ép tới chật vật không chịu nổi, ngã xuống đất lăn một vòng mới hiểm hiểm tránh thoát kiếm phong. Cho dù như thế, trường bào Tế Tư toàn thân hắn cũng bị kiếm phong bổ thành hai mảnh vải rách dán trên người, có chút không cẩn thận quét qua.
Cam Ma La vốn sợ hãi Phượng Vũ đến từ Ma Vực, lập tức thấy xiêm y bị chém rách, sắc mặt lại càng đại biến. Thậm chí quên mất trong chiếc nhẫn trữ vật còn trường bào dự phòng, giống như muốn che giấu gì đó, liều chết che hạ — thân lại, mặt đầy kinh hoảng vận khởi pháp thuật phong hệ chạy thục mạng, không còn một chút phong độ của Tế Tư.
Phía bên này, vừa rồi Phượng Vũ dùng một kiếm toàn lực ứng phó đã lấy hết tất cả sức lực, không còn sức để đuổi theo nữa. Những người khác lại là khiếp sợ hành động vĩ đại, một kiếm bức lui hoàng giả Ma Pháp Sư của Phượng Vũ, trợn mắt há hốc mồm, ai cũng không nghĩ tới phải đuổi theo.
Lúc Phượng Vũ đang thầm hận cứ để Cam Ma La chạy thoát như vậy, trong đầu chợt vang lên một giọng nói lười biếng: "Tiểu cô nương thật là nóng lòng, vừa rồi nếu không phải ta giúp một tay, ngươi cho rằng chỉ bằng ngươi thật sự có thể bức lui hắn sao?"
"Ngươi là ai?" Mặc dù giọng nói này xa lạ, nhưng không có ác ý, ngược lại có mấy phần thân thiết. Cho nên Phượng Vũ chỉ kinh ngạc, không hề kinh hoảng.
"Ha ha, sự can đảm không sai, không giống những tiểu quỷ nhát gan trước kia, tỷ tỷ ta thích ngươi." Đối phương vốn giọng nói lười biếng thì nay lại nghiêm chỉnh hơn một chút, "Thật ra chúng ta đã từng gặp nhau ở Tê Long Cốc. Lúc ngươi đánh bại Chu Tước, ta bám vào trong song kiếm Chu Tước một phân thân, ta là Chu Tước Hỏa Linh, bản thể hiện nay ẩn tàng ở một chỗ nào đó. Chỉ có khi ngươi thực sự trở thành Ngự Linh Sư, ta mới có thể chính thức tỉnh lại từ trong hôn mê, trú nhập vào thức hải của ngươi, trở thành lực lượng của ngươi."
—— bảo vệ nó thật tốt, lúc ngươi chạm tới pháp môn Ngự Linh Sư, nó sẽ mang lại kinh hỉ cho ngươi.
Nghĩ đến lời nói lúc Ban Tư tặng song kiếm lại cho mình, Phượng Vũ không khỏi kỳ quái nói: "Mà ta còn chưa thật sự trở thành Ngự Linh Sư, vì sao ngươi lại phải xuất hiện?"
"Đương nhiên là bởi vì quyết tâm và dũng khí của ngươi." Khi nói chuyện, Chu Tước Hỏa Linh lộ ra hình ảnh của mình ở trong đầu Phượng Vũ: hồng y phần phật như lửa, váy dài dài, giương nhẹ kéo dài trên đất, bao lấy thân thể thành thục đầy đặn, tóc đen môi đỏ mọng, mắt sáng như tơ, phô bày ra một nữ tử xinh đẹp hoàn mỹ không gì sánh được.
"Ta vốn phải ngủ say một khoảng thời gian nữa, là ngươi quyết tâm chém ra một kiếm kia làm ta tỉnh lại. Ta đã ngàn năm chưa từng chính thức nhận chủ nhân, ngay cả tên Ban Tư kia, cũng chỉ có thể trao đổi điều kiện với ta mà thôi."
Nói xong, nữ tử cười sang sảng, "Mặc dù nguyên tố linh hồn của ta có lực lượng cường đại, nhưng chủ nhân cũng phải cường hãn như thế mới có thể điều khiển. Tiểu nha đầu, quyết tâm và năng lực của ngươi đều rất hợp ý ta, chỉ thiếu sự tôi luyện và kinh nghiệm tích lũy. Ta rất mong đợi ngày ngươi thật sự trở thành chủ nhân của ta, đừng làm cho ta quá lâu."
Nói xong, nữ tử áo đỏ trong nháy mắt tiêu tán ở trong đầu Phượng Vũ. Chỉ còn lại tàn ảnh đỏ tươi, mãnh liệt như lửa, thiêu đốt ý chí của Phượng Vũ càng thêm kiên định. Trước khi bước vào con đường trở thành cường giả, với Linh Sĩ mà nói thì nó hữu hiệu hơn bất kỳ linh dược nào.
—— ta nhất định phải trở nên mạnh hơn, bảo vệ mọi người bên cạnh!
Trừ Luci cảm nhận được vài phần lực lượng Hỏa Linh dao động, người khác thấy Phượng Vũ cúi mắt không nói, cho là nàng bị thương, đều lo lắng không thôi. Phó Tư Đường dưới tình thế cấp bách, kéo một cánh tay của nàng, quan sát nàng từ trên xuống dưới: "Phượng Vũ, ngươi không sao chứ?"
Từ lúc Hỏa Linh biến mất, tâm tư của Phượng Vũ lại quay lại với cục diện trước mặt: "Đừng lo lắng, ta không bị thương, hiện tại có chuyện là Tử Minh."
Bình luận truyện