Ngự Linh Thế Giới

Quyển 2 - Chương 39: Đệ nhị Huyền Linh



"Ọt ọt ọt ọt!"

Nhìn thấy xung quanh xuất hiện bong bóng, Vân Mộ biết rằng mọi chuyện đã không xong, hắn liền nhanh chóng nhét chim non vào trong ngực áo, xoay người bỏ trốn về hướng khác. Thế nhưng, con rắn nước kia lại cực kì linh hoạt, cái đuôi khẽ uốn đã trực tiếp cắn một phát vào hông Vân Mộ.

"Ọt ọt!"

Phần eo khẽ nhói, hai bên sườn đau nhứt kịch liệt, Vân Mộ lập tức rơi vào tình trạng khó thở. Không có thời gian suy nghĩ quá nhiều, hắn lập tức móc ra gai sắt đã chuẩn bị từ trước, hướng về vị trí bảy tấc dưới bụng rắn đâm mạnh.

Thổ Băng Chi Kính, đâm!

"Phốc!"

Một tiếng trầm đục khẽ vang, gai sắt đâm rách làn da của rắn nước, một tia máu mang theo mùi tanh nhanh chóng lan tỏa ra xung quanh.

Đầu rắn nước này là một nhất giai Hoang Thú hệ Thủy, tốc độ di chuyển trong nước rất nhanh, sức mạnh cũng rất kinh khủng, chẳng qua phòng ngự lại khá yếu ớt. Vân Mộ dựa vào kinh nghiệm chiến đấu phong phú của bản thân, một kích tung ra liền trúng đích.

Đau đớn khiến rắn nước giẫy dụa trong nước cực kì mãnh liệt, nhân cơ hội đó Vân Mộ liền đâm thêm vài nhát, sau đó giãy thoát khỏi rắn nước, hướng về phía hạ du bơi nhanh.

Bị mùi máu tanh kích thích, đám Hoang Thú ở khu vực xung quanh bắt đầu trở nên cuồng bạo.

Âm thầm di chuyển một mạch, nhiều lần Vân Mộ bị tấn công bởi Hoang Thú sống trong nước, tuy nhiên mỗi lần như vậy hắn đều thành công trốn thoát. Chỉ là do vậy, tốc độ di chuyển trong nước của hắn ngày càng chậm, nhất là chim non ở trong ngực áo, hơi thở đã ngày càng yếu ớt.

"Tiểu gia hỏa, hãy cố gắng chịu đựng!"

Trong lòng Vân Mộ khẽ nói, dốc hết sức hướng phía ngoài sơn cốc bơi nhanh, sau lưng hắn, một đám rắn nước cùng Kiếm Lăng Ngư vẫn đuổi theo không bỏ, tựa như máu thịt của con người có sức hấp dẫn đặc biệt với chúng.

Không trung phía trên dòng sông, bầy Bách Linh Tước chia nhau rà xoát bốn phía, chỉ cần trên mặt sông có động tĩnh bất thường, chúng liền hợp lực tấn công, vì thế mà không ít Thủy tộc bị vạ lây, dẫn đến kịch chiến dữ dội giữa hai phe trên sông, hỗn loạn dần lan rộng ra khắp nơi, làm cho bầu không khí yên bình của sơn cốc bỗng chốc liền bị phá vỡ.

. . .

————————————

"Phốc xuy!"

Trên dòng song đang cuồn cuộn chảy, một bóng người bỗng nhiên lao ra khỏi mặt nước, lộn vài vòng trên không trung thành công đáp lên bờ.

Vân Mộ quỳ rạp xuống đất, lồng ngực không ngừng nhấp nhô!

Giờ này, khắc này, cả khuôn mặt hắn đều trắng bệt, toàn thân đầy những vết máu pha loãng với nước, phần lưng áo đều rách hết cả, để lộ ra từng vết thương sâu hoắm. . . Đây là trải nghiệm nguy hiểm nhất từ khi hắn sống lại đến nay, nếu không phải vận may của hắn không tệ thì đã sớm táng thân trong bụng cá rồi.

May thay mọi chuyện đều đã qua, khu vực này là bên ngoài sơn cốc, theo lẽ thường Bách Linh tước sẽ không rời khỏi lãnh địa của mình, bởi vậy Vân Mộ tạm thời yên lòng.

Tựa hồ nhớ tới cái gì, hắn vội vàng đưa tay vào trong ngực, đem chim non đang hấp hối lấy ra.

"Thu. . . Thu. . ."

Tiểu gia hỏa hữu khí vô lực kêu hai tiếng, hai con mắt màu tím lẳng lặng nhìn Vân Mộ, điềm tĩnh, an yên, không hề vương vấn chút thù hận nào.

Nhìn chim nón đã sắp trút hơi thở cuối cùng, tâm tình Vân Mộ rất phức tạp, tình huống nguy hiểm vừa rồi hoàn toàn do con chim nhỏ này mà ra, suýt chút nữa khiến hắn thất bại trong gang tấc, về lí mà nói hắn nên cảm thấy căm hận nó mới phải, thế nhưng lúc này hắn lại không thể nào hận nỗi.

"Thu. . ."

Tiếng kêu của chim non ngày càng yếu ớt, sau đó từ từ nhắm hai mắt lại, cho đến khi không còn thở nữa.

". . ."

Vân Mộ trầm mặc, trong lòng bỗng dưng lại thấy muộn phiền.

Phần lớn Hoang Thú xem con người như là thức ăn, ngược lại, Huyền giả loài người lại đi giết Hoang Thú rồi đem linh hồn của chúng đi luyện hóa trở thành một công cụ hỗ trợ việc tu luyện. Có thể nói, giữa Hoang Thú và con người luôn có mối quan hệ xung đột không thể điều hòa, vốn dĩ trời sinh đã là kẻ thù của nhau.

Vốn dĩ Vân Mộ không cần phải cảm thông hay thương xót cho chuyện sống chết của Hoang Thú, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt trong sáng và thuần khiết của chim non, lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy hoài nghi những thứ bản thân vẫn hằng tin tưởng.

Giữa Nhân tộc và Hoang Thú thật sự không có cách nào cùng tồn tại?

Xem linh hồn của Hoang Thú chỉ như một công cụ hữu dụng phải chăng là quá tàn nhẫn?

Đều là sinh linh trong trời đất, cũng đều vì sinh tồn, không thể nói ai đúng ai sai, chỉ là quan điểm khác biệt mà thôi.

Vạn linh trong trời đất vốn dĩ nên được quyền tự do từ thuở mới lọt lòng, Huyền giả khống chế Huyền Linh, vậy ai là người nắm trong tay vận mệnh của Huyền giả?

. . .

"Tiểu gia hỏa, ngươi cũng thuộc tộc Bách Linh Tước vậy chắc hẳn cũng là Hoang Thú thuộc hệ tinh thần ha? Có lẽ tư chất hơi kém một tí, vẻ ngoài cũng xấu xí một tí. . . Thế nhưng cũng chẳng sao, chỉ cần là Hoang Thú thuộc hệ tinh thần là được!”

Vân Mộ thì thầm một mình, cùng với đó một đạo Dẫn Linh Quyết được truyền vào cơ thể chim non, dẫn dắt linh hồn của nó vào trong Thiên Linh Cực Khiếu của Vân Mộ.

Không sai, Vân Mộ quả thực có ý định luyện hóa linh hồn của chim non thành đầu Huyền Linh thứ hai của hắn.

Không có Phong Hồn châu trong tay nên biện pháp duy nhất hắn có thể thực hiện để duy trì linh hồn của chim non chính là trực tiếp dẫn nó vào bên trong linh khiếu.

Đương nhiên, trong tình huống không quá nắm chắc, rất ít người lựa chọn biện pháp này. Thực tế thì hành động này không khác gì một lần đánh bạc, nếu tư chất cùng linh tính của Hồn Thú tương đối cao thì mọi chuyện đều tốt đẹp. . . Tuy nhiên, nếu Hồn Thú sở hữu tư chất cùng linh tính quá thấp thì chẳng khác gì Huyền giả tự rước xui xẻo vào thân.

Chẳng qua Vân Mộ cũng không quá lo lắng, chim non cũng thuộc tộc Bách Linh Tước, đều là Hoang Thú thuộc hệ tinh thần nên có lẽ tư chất cũng không chênh lệch quá lớn, thêm nữa nếu linh tính chỉ là bình thường thì cùng lắm về sau hắn lại đổi một đầu Huyền Linh khác tốt hơn.

Quan trọng là, tâm tình lúc này của Vân Mộ rất phức tạp, hắn không đành lòng bỏ mặc cho tiểu gia hỏa này biến mất một cách lặng lẽ như thế, do đó hắn hi vọng có thể dùng một phương thức khác để giúp nó tồn tại.

. . .

Trong nháy mắt khi linh hồn của chim non dung nhập vào trong Thiên Linh Cực Khiếu, một vài đoạn kí ức mơ hồ xuất hiện trong đầu Vân Mộ, dù không liền mạch nhưng lại khắc sâu.

Bởi vì không có lông vũ màu tuyết trắng mà bị hầu hết Bách Linh Tước cười nhạo, xa lánh.

Bởi vì không thể bay lượn trên trời, nên không biết làm sao kiếm thức ăn, thường hay vì đói bụng mà kêu vang.

Cô độc, lạnh lẽo, sợ hãi, hâm mộ, không cam lòng, bi thương. . . chỉ duy nhất không có oán hận.

Những cái này là kí ức của chim non, từ lúc sinh ra cho đến khi chết đi. Nó dùng tính mạng của mình để hoàn thành trách nhiệm đối với tộc quần, sau đó yên lặng rời khỏi thế giới này, từ đó về sau không còn mắc nợ điều gì nữa.

Vân Mộ không hiểu vì sao lại thấy xúc động, cái này không liên quan đến chủng tộc, không liên quan đến đúng sai, không liên quan đến tín ngưỡng, mà là sự trân trọng đối với sinh mạng, đơn giản và thuần khiết.

. . .

Đi vào một sơn động khá ẩn mật, thay vì vội vã luyện hóa Huyền Linh, Vân Mộ lại lần lượt lấy ra từng cái trứng chim đã trộm đi lúc trước, tất cả có sáu cái, trong đó sinh mệnh lực chấn động rất mạnh mẽ, có thể đoán được linh tính hẳn rất cao, ít nhất cũng là tuyệt phẩm.

Vỏ trứng phát ra ánh sáng màu vàng nhạt, làm toát lên vẻ cao sang quý phái.

Vất vả chuẩn bị thật lâu, cuối cùng cũng chỉ lãng phí thời gian, quả thật kế hoạch không theo kịp biến hóa.

Trong lòng Vân Mộ hơi cảm thán, sau đó lại lắc đầu, lần nữa thu hồi sáu quả trứng, sau đó bắt đầu chuyên tâm luyện hóa Huyền Linh thứ hai.

Đại Thánh Thiên Cương, ấn pháp cửu chuyển.

Thiên linh khiếu khai, luyện hóa Huyền Linh.

Quá trình luyện hóa tiểu Bách Linh Tước không ngờ lại khó khăn vượt ngoài dự đoán. Linh hồn của chim non mặc dù không hề có chút hung tính hay lệ khí nào, thế nhưng lại vô cùng kiêu ngạo, kiên cường bất khuất, một mực không chịu cùng linh khiếu dung hợp.

Hết cách, Vân Mộ đành phải dốc hết công phu luyện hóa dần dần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện