Ngu Nữ Bắt Chồng
Chương 10-2: Kết Thúc
Hạ Hầu Diễm ở trong phòng lén lén lút lút mở ra cái gì đó, dường như đang tìm một đồ vật rất quan trọng. Hắn tìm rất chăm chú, rất cẩn thận, chỉ sợ bị phát hiện.
"Phu quân, chàng đang tìm gì vậy?" Hướng Tiểu Dương vừa tắm xong đi ra khỏi bình phong, thấy hắn đang vụng trộm mở hòm lục soát.
"Á. . . . . . Không có gì!" Hạ Hầu Diễm lập tức đứng thẳng người, bày ra vẻ mặt đứng đắn.
"Hử?" Hướng Tiểu Dương nhíu mày, tặc lưỡi cười hề hề. "Chàng đang tìm hưu thư có đúng không?"
Hừ! Đừng tưởng nàng không biết! Thấy hắn ngày ngày bất an, nàng nhìn thấy trong mắt, cười ở trong lòng, nhưng lại không nói ra, coi như không thấy, hứng thú thưởng thức.
Ha ha! Ai bảo hắn đáng yêu như thế chứ.
"Á. . . . . ." Bị đoán trúng tim đen, Hạ Hầu Diễm ảo não trừng mắt nhìn Hướng Tiểu Dương, ho khan vài tiếng, không cam lòng dụ dỗ hỏi: "Nàng đem hưu thư giấu ở đâu rồi?"
Đáng giận! Hắn cứ nghĩ đón nàng về nhà rồi thì không sao, ai ngờ nàng vẫn còn giữa phong hưu thư kia. Đã thế còn giấu kỹ như vậy, không để hắn có cơ hội hủy diệt chứng cớ.
Tờ hưu thư đó giống như một cái dằm cứ cắm day dứt ở trong lòng Hạ Hầu Diễm, chỉ sợ vào hôm đẹp trời nào đó nàng nổi hứng lên, cầm tờ hưu thư kia nói muốn rời bỏ hắn, thì hắn biết làm sao đây?
"Chàng quan tâm đến chỗ ta giấu làm gì?" Hướng Tiểu Dương khẽ hừ một tiếng, ngồi xuống trước gương đồng, cầm chiếc lược ngà lên nhẹ nhàng chải mái tóc dài.
"Dương nhi, tờ hưu thư kia cũng đâu có tác dụng gì, nàng giữ lại làm gì chứ?"
"Ai nói không có tác dụng?" Hướng Tiểu Dương liếc hắn qua gương đồng. "Chờ tới ngày nào đó chàng chọc giận ta thì có thể dùng được rồi."
Ha ha ha, dám viết thư hưu nàng? Hắn chết chắc rồi !
Chẳng cần biết hắn có bị không chế gì gì đó hay không, hưu thư cũng đã ném ra rồi, sao nàng có thể không giữ lấy mà sử dụng chứ?
Nghe Hướng Tiểu Dương nói mà Hạ Hầu Diễm giận run người, nhưng lại không dám nói gì, chỉ trừng mắt nhìn nàng. Hắn biết, nữ nhân của mình có tính thù dai, đâu dễ dàng bỏ qua cho hắn như vậy!
"Nếu chàng không muốn ta sử dụng tới tờ hưu thư đó thì ngày nào cũng nói chàng yêu ta đi!"
Hừ! Lần nào nàng muốn hắn thổ lộ tình cảm thì miệng hắn lại giống như cái hồ lô kín nút, cạy mãi không ra. Không nói chính là không nói, nhưng nàng không tin, cầm hưu thư ra uy hiếp mà hắn còn ngoan cố được!
"Hướng Tiểu Dương!" Hạ Hầu Diễm cắn răng gầm nhẹ.
"Gì đây? Chàng đang hung dữ với ta đó hả?" Hướng Tiểu Dương nhíu mày nhìn hắn. Đó đó! Nàng đang chờ hắn hung dữ với nàng nha!
Đáng chết! Hạ Hầu Diễm bước nhanh về phía trước, một tay ôm chặt lấy nữ nhân đáng hận kia, dùng sức hôn nàng.
"Ưm. . . . . . Nói chàng yêu ta!" Hướng Tiểu Dương vẫn chưa từ bỏ ý đồ.
"Yêu. . . . . ." Hắn lầm bầm.
"Cái gì?" Chả nghe thấy gì cả.
Nhưng Hạ Hầu Diễm không để cho nàng có cơ hội nói thêm điều gì nữa, nhanh chóng ôm nàng đặt lên trên giường. Môi mỏng dùng sức quấy phá hương vị ngọt ngào trong miệng nàng. Hai bàn tay thuần thục khám phá những điểm mẫn cảm quen thuộc, chỉ chốc lát sau trong phòng tràn ngập cảnh xuân vô hạn.
Nói yêu nàng sao? Được! Hắn sẽ dùng hành động bày tỏ, để nàng biết được hắn yêu nàng nhiều đến mức nào!
"Phu quân, chàng đang tìm gì vậy?" Hướng Tiểu Dương vừa tắm xong đi ra khỏi bình phong, thấy hắn đang vụng trộm mở hòm lục soát.
"Á. . . . . . Không có gì!" Hạ Hầu Diễm lập tức đứng thẳng người, bày ra vẻ mặt đứng đắn.
"Hử?" Hướng Tiểu Dương nhíu mày, tặc lưỡi cười hề hề. "Chàng đang tìm hưu thư có đúng không?"
Hừ! Đừng tưởng nàng không biết! Thấy hắn ngày ngày bất an, nàng nhìn thấy trong mắt, cười ở trong lòng, nhưng lại không nói ra, coi như không thấy, hứng thú thưởng thức.
Ha ha! Ai bảo hắn đáng yêu như thế chứ.
"Á. . . . . ." Bị đoán trúng tim đen, Hạ Hầu Diễm ảo não trừng mắt nhìn Hướng Tiểu Dương, ho khan vài tiếng, không cam lòng dụ dỗ hỏi: "Nàng đem hưu thư giấu ở đâu rồi?"
Đáng giận! Hắn cứ nghĩ đón nàng về nhà rồi thì không sao, ai ngờ nàng vẫn còn giữa phong hưu thư kia. Đã thế còn giấu kỹ như vậy, không để hắn có cơ hội hủy diệt chứng cớ.
Tờ hưu thư đó giống như một cái dằm cứ cắm day dứt ở trong lòng Hạ Hầu Diễm, chỉ sợ vào hôm đẹp trời nào đó nàng nổi hứng lên, cầm tờ hưu thư kia nói muốn rời bỏ hắn, thì hắn biết làm sao đây?
"Chàng quan tâm đến chỗ ta giấu làm gì?" Hướng Tiểu Dương khẽ hừ một tiếng, ngồi xuống trước gương đồng, cầm chiếc lược ngà lên nhẹ nhàng chải mái tóc dài.
"Dương nhi, tờ hưu thư kia cũng đâu có tác dụng gì, nàng giữ lại làm gì chứ?"
"Ai nói không có tác dụng?" Hướng Tiểu Dương liếc hắn qua gương đồng. "Chờ tới ngày nào đó chàng chọc giận ta thì có thể dùng được rồi."
Ha ha ha, dám viết thư hưu nàng? Hắn chết chắc rồi !
Chẳng cần biết hắn có bị không chế gì gì đó hay không, hưu thư cũng đã ném ra rồi, sao nàng có thể không giữ lấy mà sử dụng chứ?
Nghe Hướng Tiểu Dương nói mà Hạ Hầu Diễm giận run người, nhưng lại không dám nói gì, chỉ trừng mắt nhìn nàng. Hắn biết, nữ nhân của mình có tính thù dai, đâu dễ dàng bỏ qua cho hắn như vậy!
"Nếu chàng không muốn ta sử dụng tới tờ hưu thư đó thì ngày nào cũng nói chàng yêu ta đi!"
Hừ! Lần nào nàng muốn hắn thổ lộ tình cảm thì miệng hắn lại giống như cái hồ lô kín nút, cạy mãi không ra. Không nói chính là không nói, nhưng nàng không tin, cầm hưu thư ra uy hiếp mà hắn còn ngoan cố được!
"Hướng Tiểu Dương!" Hạ Hầu Diễm cắn răng gầm nhẹ.
"Gì đây? Chàng đang hung dữ với ta đó hả?" Hướng Tiểu Dương nhíu mày nhìn hắn. Đó đó! Nàng đang chờ hắn hung dữ với nàng nha!
Đáng chết! Hạ Hầu Diễm bước nhanh về phía trước, một tay ôm chặt lấy nữ nhân đáng hận kia, dùng sức hôn nàng.
"Ưm. . . . . . Nói chàng yêu ta!" Hướng Tiểu Dương vẫn chưa từ bỏ ý đồ.
"Yêu. . . . . ." Hắn lầm bầm.
"Cái gì?" Chả nghe thấy gì cả.
Nhưng Hạ Hầu Diễm không để cho nàng có cơ hội nói thêm điều gì nữa, nhanh chóng ôm nàng đặt lên trên giường. Môi mỏng dùng sức quấy phá hương vị ngọt ngào trong miệng nàng. Hai bàn tay thuần thục khám phá những điểm mẫn cảm quen thuộc, chỉ chốc lát sau trong phòng tràn ngập cảnh xuân vô hạn.
Nói yêu nàng sao? Được! Hắn sẽ dùng hành động bày tỏ, để nàng biết được hắn yêu nàng nhiều đến mức nào!
Bình luận truyện