Ngự Quỷ Hữu Thuật

Chương 47: Không được bình tĩnh



Cổ tay trống không, cảm giác cũng chẳng có gì khác biệt, bất quá chỉ là thiếu đi một món đồ, hắn một lần nữa đắp kín chăn, thấy tên ngự quỷ của mình thỉnh thoảng liếc mắt nhìn cái vòng màu đồng xanh này, tựa hồ cảm thấy rất hứng thú, liền thuận miệng hỏi “Ngươi thích cái này?” Vừa rồi nghịch ngợm lâu như vậy, còn không cẩn thận tháo nó ra, xem ra là quỷ tộc này cảm thấy màu sắc của cái vòng tương đối đặc biệt hơn một chút.

Lục Chiến sắc mặt bình tĩnh khẽ lắc đầu một cái, âm thanh lạnh lẽo nói “Không.”

Lời ít, nhưng ý lại nhiều thêm một chữ.

Thẩm Tu muốn nói nếu như nó thích, cũng có thể đổi… Hắn không ngại có nhiều hơn một tên ngự quỷ lâm thời, một ngự quỷ lâm thời bất cứ lúc nào cũng có thể phóng sinh!

Lục Chiến cảm thấy được ánh mắt mà chủ nhân nhìn về phía nó, tựa hồ mang theo vài phần chờ đợi, nó đưa tay ra, đem cái vòng điều khiển quỷ tộc màu đồng xanh đặt ở vị trí xa một chút, đặt ở bên cạnh một góc của chân giường, để tránh cho việc chủ nhân một lần nữa đổi ý, lại đeo vào, cũng không quên giải thích “Chủ nhân.”

“Hả?” Thẩm Tu có chút nghi hoặc nhìn động tác ghét bỏ nho nhỏ của ngự quỷ.

“Để ở chỗ này an toàn, lúc nào ta cũng có thể trông giữ.”

“…” Hắn cư nhiên hiểu lầm! Phải nói là tên quỷ tộc này có trách nhiệm nghiêm túc sao?

…………..

Tần Nhị vẫn chưa từng bị người đẩy xuống hố như vậy, từ sau khi gia nhập tổ chức Thánh Minh, một đường đi ra ngoài của gã vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, không có nhiều người sẽ trực tiếp ngỗ nghịch với gã, mà những người làm trái lại, tự nhiên sẽ bị tổ chức âm thầm phái người thủ tiêu, gã vốn chính là một kẻ khoác áo may ô đi trêu cợt người mỗi ngày, ngụy trang thành dáng dấp vô hại, nhìn tâm tình để điều hòa cuộc sống, chỉ cần tổ chức Thánh Minh không có lệnh triệu tập, toàn bộ các thành viên cũng có thể nằm trong trạng thái nghỉ ngơi, còn những nhiệm vụ nằm ở đẳng cấp cao, cũng chỉ có những người thuộc cấp bậc nguyên lão mới có thể tham dự.

Nhân viên trung tâm, ở một mức độ nào đó, chẳng qua là đại diện cho việc liên lạc đối ngoại mà thôi, còn những người không phải nhân viên trung tâm, cũng chỉ tương đương với các loại đồ vật dùng để thí nghiệm, chết hay bị thương cũng chẳng đáng nhắc tới, chỉ cần không bôi đen thanh danh của tổ chức là được, Tần Nhị bị áp giải, giam vào trong tầng năm của bạch tháp, nơi này tương tự một cái nhà tù, bởi vì số lượng tầng của bạch tháp khá nhiều, cho nên phân phối công năng của các tầng cũng không có quy luật gì đặc biệt, có lẽ đây cũng chỉ là vì phòng ngừa lúc bị người xâm lấn không dễ dàng thất thủ mà thôi, gã ngồi trên mặt đất, eo lưng thẳng tắp, hai mắt nhắm nghiền, hít thở tự nhiên, phảng phất giống như đang rèn luyện tinh thần lực trong tĩnh thất tại nhà mình, tâm lý nổi lên oán giận với bạn tù ngay sát vách, Trương Kim chính là một người không quản được miệng của gã!

Rõ ràng chính là cùng nhau coi như không thấy, đồng dạng tạo dựng chứng cứ giả, đồng dạng đối lập với Thẩm Tu, mà tội danh của gã, lại bị định là tội nặng nhất! Lý Dịch cùng với Trương Kim bất quá chỉ bị dạy dỗ một trận, bị ghi chép lại tội đã phạm, cũng không bị tước đi ngự quỷ, hay là trục xuất khỏi Không Đảo, thế nhưng gã lại bị Trần Phong lại đây, hung hăng quở trách một trận, nói cái gì mà yêu sâu hận càng sâu, nhưng đáng tiếc rằng thưởng thức cùng với xem trọng lúc trước, khiến người ta thất vọng đến cực điểm, cho nên cần phải nghiêm trị, để gã nhanh chóng sửa chữa cái loại tâm tính không đoan chính, hy vọng gã sau này có thể thay đổi khác với lúc trước, lãng tử hồi đầu!

Tần Nhị âm thầm trở về khu vực vừa mới nhận thông báo, quyết định trừng phạt của gã, trong vòng ba ngày phải rời khỏi bạch tháp của phái Ngự Quỷ sư, trừ phi hoàn thành được nhiệm vụ trung cấp, hoặc là làm ra một cống hiến lớn, bằng không sau này sẽ không được phép tiến vào từ khu vực tầng 2 trở lên, nói cách khác,gã hoàn toàn không có tư cách sử dụng phòng giảng bài miễn phí, kho sách báo, sân thí luyện, hoặc những loại tài nguyên đa dạng, hay như được lão sư đặc biệt chỉ dạy… Đối với người mới mà nói, mất đi những quyền lợi đó, thì gia nhập phái Ngự Quỷ sư còn có ý nghĩa gì?!

Gã không phục, không ai có quyền đạp lên bản thân gã để vươn tới đạt được sự nghiệp cùng thành tựu to lớn, cho dù là Thẩm Tu… Tần Nhị chậm rãi thả ra một hơi, nhớ lại quá trình đã từng giao thủ với đối phương ba năm trước, gã có chút do dự, chỉ cần không phải kẻ ngu si, cũng sẽ không xem thường kẻ địch, ba năm sau, tên nam nhân kia sẽ biến thành phế vật? Sẽ không làm được chuyện gì? Sẽ sa sút như vậy? Vô nghĩa! Tần Nhị cũng không muốn tự mình đi nghiệm chứng sức mạnh thật sự của Thẩm Tu, thế nhưng giết người… Không hẳn là phải cần gã tự mình ra tay!

Gã nhíu nhíu mày, ngón tay xẹt qua cổ tay áo, chỗ đó có cất giấu một mẩu giấy nho nhỏ, là tổ chức dùng ám dạ tiểu tinh linh đưa lại đây, ngay lúc gã vừa mới quét dọn vệ sinh xong, mượn cớ đi ra ngoài một lúc, thế lực của tổ chức Thánh Minh vô cùng mạnh mẽ, tuy rằng không đông nhân khẩu, thế nhưng về cái loại thủ đoạn âm thầm truyền tin tức, có thể nói là tầng tầng lớp lớp, mặc dù là giữa các chủng tộc khác nhau, cũng có thể nhanh chóng đem tin tức truyền tới một cách chính xác nhất.

Tốc độ nhanh như chớp, trong trường hợp hoàn toàn không gặp trở ngại, chỉ cần vài tiếng là có thể truyền tin mặc dù khoảng cách xa như nào đi nữa, cái này cũng là loại thực lực cường hãn duy nhất mà tổ chức Thánh Minh biểu hiện cho các nhân viên bình thường thấy.

Ám dạ tiểu tinh linh, là chủng loại đưa tin mà người bên trong tổ chức đặc thù bồi dưỡng riêng, bay nhanh, còn biết ẩn nấp, hơn nữa thân hình phi thường nhỏ bé, độ tồn tại yếu nhược, đủ để bám vào một số thân thể người ít khi tỉ mỉ kiểm tra bản thân, cùng với bọn họ đi qua trận truyền tống, hơn nữa trời sinh chúng nó bộ dạng không hề ngon miệng, mùi vị gần như là không có, bởi vậy khi đi xuyên qua các khu rừng rậm, cũng sẽ không bị coi như là con mồi bị các chủng loại khác vồ bắt.

Tin tức của Mục Ngôn, vừa được gửi đến đêm nay.

Gã đọc lại nội dung trên tờ giấy một lần, tuy rằng cảm thấy được tiếng lóng ở trên mẩu giấy có rất ít người hiểu, thế nhưng bị áp giải rồi bị giam ở đây, vì để phòng vạn nhất, vẫn nhét vào trong miệng nhai nát rồi nuốt. Tần Nhị quét mắt nhìn sang ngục giam đối diện, gã cảm thấy, so sánh với Lý Dịch và Trương Kim ở ngục giam bên cạnh gã vốn đau đầu đau não không dám nói lời nào, cái tên Ninh Hải Sinh bị áp giải và giam ở ngục giam đối diện gã mới là đáng thương nhất, không chỉ bị thu hồi ngự quỷ, còn sắp phải khởi hành trở lại thành thị cư trú trước kia, chuyện khu trục gióng trống khua chiêng có thể làm cho danh tiếng của tên kia vang dội, có những lúc, vinh dự của gia tộc, đủ để cho một người lấy cái chết đền tội.

Gã đột nhiên cười cười, ra vẻ tự giễu.

“Ngươi cười cái gì?” Ninh Hải Sinh đột nhiên hướng về phía Tần Nhị gây khó dễ, nói gã sa sút thì không phải là sai, không còn ngự quỷ, trở về cũng chỉ còn một con đường chết, thế nhưng cũng không đại biểu cho việc bản thân gã muốn nuốt giận vào bụng trầm mặc không nói gì, còn bị đồng bọn ngày xưa cứ như vậy cười nhạo.

“Ta cười ngươi? Còn không bằng ta tự cười chính mình, trước đây luôn cảm thấy mọi người đều là đồng bọn tốt, có thể cùng tiến cùng lùi, hiện tại ta vì ngươi ra mặt, chúng ta đều vì ngươi mà nói chuyện, sau đó thì sao, đồng thời bị nhốt lại, kết quả ngươi còn hiểu lầm ta bỏ đá xuống giếng? Đầu óc của ngươi đâu!” Tần Nhị khẽ nhúc nhích khuôn mặt, lộ ra vài phần tức giận, hiện ra ý tứ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Ninh Hải Sinh ngẩn người, một lúc sau, mới mở miệng nói “Ta nghĩ đến nhóm các ngươi đang cười nhạo ta, Tần Nhị, xin lỗi, không nên nghĩ ngươi như vậy… Ta còn kéo các ngươi cùng chịu tội, đều là tên Ngự Quỷ sư mới đến tên Thẩm Tu kia quản việc không đâu, các ngươi đến cùng một thành thị, tại sao lúc trước không nhắc nhở ta một chút?!” Hỏa khí của gã đột nhiên lại nổi lên.

“Đúng vậy, Tần Nhị, Thẩm Tu gian trá như thế, còn có chút môn đạo, ngươi cũng không nói…” Lý Dịch mặc dù không phải chịu hình phạt nghiêm trọng, thế nhưng cũng không thoát khỏi vài năm phải lao động không khác gì cu li, kỷ luật của bạch tháp nghiêm ngặt, vu hãm đồng bạn luôn là chuyện khiến người khác cảm thấy sỉ nhục, gã nghĩ tới vài năm phải lau dọn nhà vệ sinh, còn không có thù lao, liền tức giận đến nghiến răng.

Trương Kim cũng gật đầu, nói “Huynh đệ, ngươi không tốt!”

Ánh mắt của Tần Nhị yên lặng liếc nhìn ba người, thản nhiên nói “Đúng, đều là lỗi của ta, Thẩm Tu vốn ẩn núp nhiều năm, vẫn luôn đeo một lớp mặt nạ, chưa bao giờ biểu hiện ra suy nghĩ hiểm ác, cái này cũng là do ta bị che giấu, không phát hiện ra đúng lúc, được chưa?”

Ba người thấy Tần Nhị nói câu đó nhẹ nhàng như mây gió, lại thật sự tức giận, nhất thời ngậm miệng không nói. Bọn họ suy nghĩ một chút, cảm thấy Thẩm Tu nếu có thể lừa gạt nhiều người như vậy, tự nhiên cũng có thể qua mắt Tần Nhị, cuối cùng vẫn là Lý Dịch mở miệng nói “… Được rồi, đây vốn dĩ đều là một mình Thẩm Tu sai, hắn giả bộ vô cùng tốt.”

Trương Kim thở dài “Thua thì thua, chúng ta chỉ có thể chịu, không thì có thể làm sao.”

Ninh Hải Sinh nghĩ đến tương lai hoàn toàn u ám của gã, có lẽ không sống nổi mấy ngày, bi thương càng lúc càng trào ra.

Tần Nhị đem sắc mặt của ba người thu vào đáy mắt, dừng lại một chút, mới chậm rãi mở miệng nói “Không phải là không có biện pháp, chỉ có điều xem các ngươi có can đảm này hay không!” Cổ họng của hắn không được uống nước, trở nên khàn khàn, trong đầu hiện lên nội dung trên tờ giấy nhỏ kia.

Có lúc, lấy công chuộc tội, còn có thể làm cho kẻ địch biến mất hoàn toàn, là điều không thể tốt hơn.

Một buổi tối này, đã được chú định sẽ không hề yên ổn.

Cho dù Thẩm Tu đã ngủ, ngự quỷ của hắn cũng nằm ở một bên, tình cờ đưa mắt nhìn xuống cái vòng điều khiển quỷ tộc màu đồng xanh, xác định chủ nhân không có ý muốn đeo lại một lần nữa, mới chậm rãi nhắm mắt; Cho dù Trần Phong lúc này đã đưa Ô Lai ra khỏi ngục giam, chờ đến lúc trời sáng liền lập tức đưa cho tên Ngự Quỷ sư mới đến kia, tiếp theo đó mới trở lại phòng dành cho người phụ trách tầng mười để nghỉ ngơi; Cho dù Hải Thanh đại sư đứng ở bên cạnh bệ cửa sổ, nhìn bầu trời, tính toán ra được còn một giờ nữa mới đến hừng đông, một đêm dài dằng dặc, nhưng một số cường giả cũng không cần thiết phải ngủ mỗi ngày.

Thẩm Tu khẽ lật người, chạm vào cánh tay mang theo cảm giác lạnh lẽo ở bên cạnh, hắn mở mắt, chăm chú nhìn gương mặt của tên quỷ tộc nằm ở bên cạnh… Một lát sau, mới nằm ngửa ra, đem tầm mắt nhìn lên trên trần nhà, cái nghề Ngự Quỷ sư này, đối với hắn mà nói, thật sự không thích hợp, nguy hiểm cùng kỳ ngộ luôn song song tồn tại, hắn không kiêng kỵ những âm mưu có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, thế nhưng liên lụy đến người vô tội sẽ không tốt…..

Quỷ vô tội cũng vậy. (N/A: giờ ta mới biết có một thứ gọi là quỷ vô tội, hờ hờ)

Trước khi trời sáng luôn là khoảng thời gian u ám nhất, lúc còn cách mặt trời mọc một tiếng, hai tên quỷ tộc thông qua việc ngụy trang thành một Ngự Quỷ sư cùng với một ngự quỷ, lẫn vào trong một tiểu đội trở về Không Đảo vào ban đêm, đạp lên con đường không có ánh sáng, đi ra khỏi khu vực rừng tối, bọn họ một đường xuyên qua khu vực giao dịch suốt đêm đốt lửa, đi tới bên cạnh trận truyền tống, lúc này, nhân viên công tác phụ trách điểm truyền tống đã cảm thấy mệt mỏi.

Thời điểm thay ca, là thời điểm lừa dối dễ dàng nhất!

Viêm Lam cùng Ô Minh lén lút liếc mắt nhìn nhau, cầm thẻ thân phận ở trong tay, đây là chúng nó lấy từ trong hiện trường của trận hỗn chiến, hiện tại, nơi đó xác chết chất đầy đất, có một số tiểu đội trốn ra được bị hoảng sợ, suốt đêm trở về cũng là chuyện rất bình thường.

“Các ngươi mới từ khu vực hỗn chiến ở bên trong rừng tối đi ra đây?” Người phụ trách trận truyền tống thuận miệng hỏi “Thân phận cũng không sai sót, có thể thông qua.”

Ô Minh hóa trang thành Ngự Quỷ sư, bởi vì đi ở phía sau, lập tức tiến vào trong truyền tống trận mà không chú ý đáp lại lời nói của nhân tộc kia, càng không phát hiện tâm tình của bọn họ hiện tại không ổn, đối với những vấn đề nhàm chán của người ngoài, căn bản chúng nó không có bất kỳ phản ứng nào, nó thấy người phụ trách truyền tống trận nhìn qua, liền theo bản năng điều tiết tâm tình thành bộ dáng bình thản trấn định, khẽ gật đầu, kết quả một giây sau lập tức bị một đám thương nhân hăng tiết vây lại.

Sắc mặt Ô Minh lộ ra một chút kinh ngạc, mà Viêm Lam đi sau đã sẵn sàng chuẩn bị tinh thần chiến đấu… Chúng nó đã nghiêm túc quan sát quần áo của con người đến cả chi tiết nhỏ, còn quan sát cả hành vi cử chỉ, còn vẫn bị phát hiện sao?!
N/A: tôi là tôi thấy mấy bé quỷ tộc này rất ngốc nha, ngốc thấu luôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện