Ngư Sủng Trong Lòng Bàn Tay Bạo Quân Tàn Tật
Chương 102
Hệ thống còn chưa đưa ra nhiệm vụ chính cuối cùng nên Lý Ngư không cần vội vàng vì đi làm nhiệm vụ. Phủ Cảnh Vương thì được Vương Hỉ quản lý đâu vào đấy, khiến cho ngay cả Vương phi là cậu đây không cần lao tâm khổ tứ vì mấy chuyện này. Mỗi ngày, cậu chỉ cần dạy dỗ bọn trẻ, thỉnh thoảng lại bày ra một vài mưu kế cho Cảnh Vương. Túm cái quần lại, cậu rất hài lòng với cuộc sống này, bởi lẽ nó chẳng hề thay đổi dù cho cậu đã trở thành vương phi.
Một cuộc sống như vậy vốn đã là ước nguyện của cậu ngay từ thuở ban đầu, cũng là vì được Cảnh Vương chiều chuộng mà hình thành nên.
Thường ngày, cậu nói gì Cảnh Vương nghe nấy. Chỉ cần cậu nói một câu muốn ăn, nhà hàng vịt nướng Toàn Cự Đức được xây nên vì cậu. Hiện giờ món ăn nơi đây đã nức tiếng gần xa, đến cả thế tử Thừa Ân Công của hoàng thành cũng hết lời khen ngợi.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, dưới sự nỗ lực của Cảnh Vương, nạn châu chấu, một đại họa ngầm ở Tây Thùy đã được ngăn chặn, một mối nguy tiềm tàng khác là bọn thổ phỉ thì không chết cũng đã bị trọng thương, hoàn toàn không thể đứng dậy nổi loạn được nữa.
Hiện giờ Tây Thùy gần như đã được bình định, những cuộc bạo loạn xung quanh cũng đã ít đi nhiều.
Trong chớp mắt, các bé cá con đã được trăm ngày tuổi rồi.
Cảnh Vương tổ chức một yến hội vì các bé, long trọng hệt như tiệc đại hôn, còn mời rất nhiều khách khứa đến, vô cùng náo nhiệt.
Sau trăm ngày tuổi, Diệp Thanh Hoan tới từ biệt.
Chuyến đi lần này của Diệp thế tử là tuân theo lệnh của phủ Thừa Ân Công, cũng là đến diện kiến hoàng đế để hai mặt một lời. Rằng thê tử của y giờ đã có mang, mà nạn thổ phỉ cũng đã được phía Cảnh Vương dẹp loạn. Diệp Thanh Hoan đợi tròn trăm ngày, cũng đã trợ lực cho Cảnh Vương rất nhiều, giờ đã đến lúc y phải đi.
Trước khi đi, Cảnh Vương trò chuyện với Diệp thế tử một lúc, nói rằng hắn muốn viết một lá thư cảm ơn, nhờ Diệp Thanh Hoan đưa giúp hắn.
Vốn đã có tình nghĩa với Cảnh Vương từ lâu, không lí nào Diệp Thanh Hoan lại từ chối cả.
Trong lúc Cảnh Vương đang viết thư, Lý Ngư cùng Vương Hỉ, mỗi người ôm hai cục cưng tới thăm hắn. Giờ đây, trong đám cá con ngoại trừ Đại Bảo còn chưa chấp nhận được thì các bé khác đều đã chấp nhận hiện thực rồi. Mọi thứ đã ổn định cả rồi, mỗi ngày trừ bỏ ăn chính là ngủ, không ngủ thì là kéo khiến cho Đại Bảo một lòng muốn lớn lên cảm giác chính mình cũng sắp chết lặng.
Dù tủi thân đến đâu, bé cũng chỉ biết khóc, mà khóc nhiều thì cá cha sẽ đút sữa cho bé ăn. Đại Bảo ghét uống sữa từ tận đáy lòng, vô cùng nhớ những chiếc bánh hoa đào ngọt ngào, thơm phức kia.
Chỉ là bé nghe bà vú nói, em bé phải uống sữa tròn sáu tháng, mới có thể ăn những thứ khác. Đại Bảo dùng hết cả số ngón tay và số ngón chân của mình vẫn không tính hết nổi sáu tháng, nên bé cứ thấy bánh hoa đào sao mà cứ cách bé càng ngày càng xa ấy.
Bé nghĩ thế nào cũng không ra được, lại càng không hiểu sao cái đám đệ đệ kia lại chấp nhận dễ thế, đặc biệt là Tứ Bảo, cái con cá này, còn chẳng thấy buồn cơ đấy.
Đại Bảo nằm bên cạnh Tứ Bảo, Tứ Bảo đang cùng được cá cha ôm với bé đang hăng say mút tay. Đại Bảo hâm mộ nhóc từ tận đáy lòng, bản năng của trẻ con cũng khiến bé muốn giơ ngón tay mập mạp lên nhét vào miệng.
Không không không, Đại Bảo không ngừng tự nhủ, bé là cá ca ca hiểu chuyện, không thể mút tay giống như đệ đệ được.
Chính là… Miệng ngứa quá, muốn ăn ghê
Đứa bé chín chắn nhất trong lịch sử—— Đại Bảo, nghẹn đến mức nước mắt chảy đầy mặt.
Tứ Bảo mút tay thỏa thuê rồi mới phát hiện Đại Bảo vẫn luôn nhìn mình, Tứ Bảo nở một nụ cười tươi thật ấm áp với đại ca, chà cái mặt dính đầy nước miếng cho ca ca, sau đó tiếp tục mút tay.
Đại Bảo:!
Đại Bảo muốn khóc, bé cảm thấy nước miếng của Tứ Bảo thật bẩn nhưng sao mà ngay cả bản thân bé cũng muốn bôi vậy?
Lý Ngư ôm đôi huynh đệ này, lén nhìn bọn họ thật lâu, nhịn không được cười thành tiếng, thoáng nhìn Cảnh Vương đang viết thư, Lý Ngư chợt nghĩ ra: “Đại Bảo, Nhị Bảo, Tam Bảo, Tứ Bảo, sao mấy đứa không thử viết cho gia gia một bức thư đi?”
Nhóm cá con vẫn chưa hiểu hoàng đế là thế nào vậy nên Lý Ngư gọi là gia gia trước mặt các bé, dù sao thì nói về bối phận thì nói gia gia cũng chẳng sai.
Đại Bảovội vàng gật đầu, vô cùng hưng phấn, lâu như vậy tới nay, cuối cùng cá cha không có gọi bé uống sữa!
Tứ Bảo ngây thơ bối rối, bé còn không biết viết thư là như nào nhưng Tứ Bảo thích cá cha, cá cha bảo bé làm gì bé sẽ làm cái đó, thế là Tứ Bảo gật đầu theo Đại Bảo.
“Thiên Trì, có thể chứ?” Lý Ngư giật nhẹ tay áo Cảnh Vương hỏi.
Gần đây, Cảnh Vương đặc biệt rất thích nghe Lý Ngư gọi tên mình, cười cười nhường vị trí cho cậu, Lý Ngư đặt hai cục cưng ngồi lên bàn, hai cục cưng khác trong lòng Vương Hỉ cũng chỉ chỉ, cũng bắt đầu vươn tay ra nói “A a” như muốn được ngồi cạnh nhau.
Mấy tờ giấy vốn được trải ngay ngắn trên bàn giờ đã bị mấy nhóc làm cho nhàu nhĩ, mà Cảnh Vương là chủ nhân của mấy tờ giấy kia lại chẳng đau lòng chút nào. Bày giấy lẫn mực nước ra thì lại sợ mấy nhóc dính bẩn lấm lem nhưng Cảnh Vương đã có cách, hắn lệnh cho nhà bếp trộn chút phẩm màu không độc hại đưa đến.
Lý Ngư đã từng hỏi vú nuôi, sau khi được vú nuôi đồng ý thì bôi chút nước lên tay mấy đứa trẻ.
Nghe nói hoàng đế thương xuyên hỏi thăng tình hình mấy cục cưng nhà mình, Lý Ngư cảm thấy có lẽ hoàng đế thích những thứ do bọn trẻ làm. Nhờ có hoàng đế phong tước cho Đại Bảo đến Tứ Bảo nên bọn trẻ mới tý tuổi đã được phát bổng lộc, không cần lo ăn mặc cả đời, họ cũng nên cảm tạ hoàng đế.
Thay vì cố gắng gửi quà dưới danh nghĩa của bọn trẻ thì không bằng cho các bé cùng viết một bức thư giống với phụ thân các bé, khá tốt.
Nhóm cục cưng được đặt ở cạnh nhau, lúc trước sau trái phải “A a” mà chào hỏi.
Trên tay các bé đều dính không ít “Mực nước”, cũng viết lên giấy Tuyên Thành cả nên không cần phân chia trước sau làm gì, mấy đứa nhóc cùng nhau viết vẽ lên.
Thời điểm Đại Bảo là cá nhỏ, bé đã từng đi theo cá cha và biết không ít chữ. Đại Bảo cẩn thận ngẫm lại, bé thấy mình hẳn là nên viết chữ “Đại” (大).
Đại Bảo bắt đầu nghiêm túc dùng ngón tay viết chữ “Đại”.
Nhị Bảo Tam Bảo không biết nên viết cái gì nên khi thấy Đại Bảo “viết” trước, Nhị Bảo Tam Bảo bắt đầu học theo dáng vẻ ca ca, cũng bắt đầu “viết” chữ “Đại”.
Đại Bảo lập tức ngăn lại: “A a a!” Không được!
Đây là chữ chỉ có Đại Bảo mới có, các đệ đệ không thể viết được!
Đại Bảo dùng cả tay lẫn chân, “viết” hai chữ “Nhị” và “Tam” xiêu xiêu vẹo vẹo rồi đẩy về cho hai đứa đệ đệ kia.
Nhị Bảo và Tam Bảo nhìn đi nhìn lại vẫn chẳng thấy thích gì cả, các bé vẫn cảm thấy chữ “Đại” của đại ca tốt hơn.
“A a a!” Muốn của ca ca cơ!
Nhị Bảo trợn tròn đôi mắt hệt như lưu ly, Tam Bảo giơ ngón tay mập mập lên, trăm miệng một lời gào.
Lý Ngư thiếu chút nữa cười đến mức đau sốc hông, tách Đại Bảo, Nhị Bảo và Tam Bảo ra để chúng tự làm việc của mình.
Em bé lớn như vậy thì viết được cái gì chứ, cùng lắm thì chỉ là mấy dấu ấn của các bé thôi.
Lại nhìn Tứ Bảo kìa, vậy mà bé vừa thấy giấy Tuyên Thành cái thôi đã mệt rã rời. Lúc này bé đang ra sức chổng mông nằm ngủ trên giấy luôn kìa.
Lý Ngư: “…”
Rốt cuộc thì cái con cá con này giống ai vậy trời!
Cuối cùng, Đại Bảo “viết” xong chữ “Đại” trong ấn tượng của bé, Nhị Bảo Tam Bảo mỗi đứa một cái dấu tay còn Tứ Bảo ngủ đến mơ mơ màng màng đến mức trên mặt cũng dính nước thì không cẩn thận in luôn nửa khuôn mặt mình lên thư của gia gia.
Lý Ngư lấy bức thư của bọn nhỏ đi hong khô, khô rồi thì giao cho Cảnh Vương.
“Liệu hoàng thượng có giận không?” Lý Ngư không yên tâm hỏi.
Cảnh Vương bật cười, lắc lắc đầu, con cá này, nghĩ ra ý tưởng là cậu mà sợ cũng lại là cậu.
Cảnh Vương nhét “bức thư” của bọn nhỏ và sổ con của hắn vào trong một phong thư thật lớn rồi giao cho Diệp Thanh Hoan.
Diệp thế tử bị giao cho trọng trách: “……”
Phong thư này hoàn toàn đổi mới nhận thức của Diệp Thanh Hoan, Cảnh Vương nói là sổ con tạ ơn nhưng sao nó dày vậy?
Trước kia y vẫn luôn cảm thấy tính tình của Cảnh Vương lạnh lùng, khinh thường việc lấy lòng hoàng đế, ai ngờ người như vậy khi viết thư lại viết hẳn một chồng chứ, rõ ràng hắn cũng huyên thuyên hệt như Vương công công mà!
Lý Ngư chuẩn bị quà cho công chúa Kim Tuyệt, cũng nhờ Diệp Thanh Hoan giao hộ.
Công chúa mang thai, cậu và Cảnh Vương ở Tây Thùy xa xôi, có lẽ họ sẽ không thể đến chúc mừng đứa bé mới sinh của Diệp Thanh Hoan được nên Lý Ngư cứ gửi quà tặng cho công chúa và em bé trước.
Cậu lấy mấy chiếc vòng vàng nhỏ mà nhóm Đại Bảo từng dùng, thỉnh thợ thủ công nung chảy một lần nữa rồi đánh thành đôi khóa bình an mới.
Thừa Ân Công phủ hẳn là không thiếu mấy thứ như này, nhưng Lý Ngư từng nghe Hứa đại nương nói, những thứ mà em bé từng đeo sẽ bị dính phúc khí, cậu cảm thấy bốn đứa nhóc nhà cậu đều bình an khỏe mạnh, gộp lại với nhau thì chính là nhân bốn phúc khí rồi.
Đối với phụ nữ mang thai mà nói, không có gì quan trọng hơn với mẫu tử bình an.
Diệp Thanh Hoan nhận phần lễ này thay cho công chúa, thậm chí hốc mắt cũng có chút đỏ lên.
“Đa tạ biểu tẩu.” Diệp Thanh Hoan cung cung kính kính chắp tay hành lễ.
Bởi vì Diệp Thanh Hoan và công chúa đều quen Lý Ngư mà bình thường họ đều gọi Lý Ngư là Lý công tử, nếu không thì chính là vương phi nên hai chữ “biểu tẩu” này khiến cho Lý Ngư hơi sửng sốt nhưng ngay sau đó cậu cũng phản ứng lại, Diệp Thanh Hoan đây là nhận cậu, coi cậu là người một nhà, Lý Ngư cũng rất vui vẻ đáp lại y.
Cảnh Vương nhìn Diệp Thanh Hoan, cuối cùng cái tên biểu đệ thúi khiến hắn luôn ghét bỏ cuối cùng cũng vừa mắt hơn chút rồi.
Diệp Thanh Hoan ra roi thúc ngựa trở về hoàng thành, hoàng đế nhìn thấy phong thư của Cảnh Vương, nói đúng hơn là mấy tờ giấy Tuyên Thành đi kèm với phong thư là do mấy đứa bé “viết”, hoàng đế hưng phấn đến mức run cả tay.
Nếu như tính đúng thì hài tử của Cảnh Vương mới chỉ có trăm ngày thôi, mà trăm ngày đã có thể viết chữ được rồi ư?
Hoàng đế cực kỳ tò mò, cõi lòng đầy mong chờ mở những bức “thư” đó ra xem.
Tờ giấy đầu tiên là một chữ cực kì nguệch ngoạc vụng về, hoàng đế thấy giống như chữ “Mễ” (米).
Tờ giấy thứ hai và tờ giấy thứ ba thì đều là những dấu tay nho nhỏ.
Còn tờ giấy thứ tư thì là…
Hoàng đế không khống chế được ý cười trên khóe miệng, đây chẳng phải là mặt em bé à, còn có lại còn vài giọt nước dãi cơ chứ.
Tuy rằng ông chưa gặp mấy đứa nhỏ nhà Cảnh Vương nhưng dường như xuyên qua những tờ giấy này, ông lại thấy được tính cách của các bé thật chân thật.
“La Thụy Sinh, ngươi xem đây là ý gì?”
Hoàng đế lật lại tờ giấy đầu tiên rồi dò hỏi La tổng quản.
La tổng quản xem một lúc lâu rồi lắc lắc đầu.
Hoàng đế lại đi xem thư của Cảnh Vương, quả nhiên ở bức cuối cùng Cảnh Vương có nhắc, bốn tờ giấy này là bốn bức thư do bọn trẻ viết.
Vì vậy hoàng đế hiểu ngay, tờ giấy đầu tiên là xuất phát từ con trưởng của Cảnh Vương, là đứa nhóc mà được ông phong làm thế tử ấy.
La Thụy Sinh lập tức nói: “Hoàng thượng, tuy nô tài không hiểu tiểu thế tử viết chữ này có ý nghĩa gì nhưng nô tài đã ngần này tuổi rồi mà chưa từng gặp đứa trẻ nào nhỏ như vậy mà đã biết viết chữ, ngày sau chắc chắn tiểu thế tử sẽ là nhân tài xuất chúng!”
La Thụy Sinh rất biết xem mặt đoán ý của hoàng đế, mở miệng đã nói lời hay lẽ phải cho thế tử của Cảnh Vương. Nói tiểu hoàng tôn tiền đồ vô lượng là nói bậy không thể nói nhưng bảo là nhân tài xuất chúng thì đúng là một lời rất thông minh.
Lần vỗ mông ngựa này quả đúng là vỗ hẳn vào tim hoàng đế, hoàng đế rất hài lòng, thưởng thức chữ “Mễ” này tới tận nửa ngày rồi lại ra lệnh cho La Thụy Sinh đóng khung treo trên tường Càn Thanh Cung.
Thế tử Cảnh Vương có tiền đồ như vậy khiến cho hoàng đế nhớ tới Thất hoàng tử và Bát hoàng tử trong cung.
Hai vị hoàng tử này bây giờ còn đang ở Ngự Thư Phòng đọc sách, hoàng đế đích thân tới Ngự Thư Phòng, ngữ khí ôn hòa mà cố gắng bọn họ một phen, lại giao cho bọn hắn không ít bài tập, trong đó có viết chữ.
Cũng không thể nào mà làm hoàng thúc mà còn không bằng hoàng chất còn chưa nổi một tuổi nhỉ?
Nhóm hoàng tử nhỏ bỗng bị một đống trách nhiệm ập vào đầu: “…”
Hoàng đế không ngừng trưng ra vẻ mặt hiền hòa với Thất hoàng tử Bát hoàng tử, còn quyết định chọn lựa hai vị học sĩ tốt nhất của Hàn Lâm Viện, sau này chuyên phụ trách dạy dỗ hài tử nhà Cảnh Vương. Cuối cùng, mấy phu tử không tồi được Cảnh Vương mời lại không có đất dụng võ rồi.
Những sắp xếp của hoàng đế được truyền về lại Tây Thùy, sau khi Lý Ngư biết được rất là cạn lời, hoàng đế cũng quá sủng mấy đứa nhóc rồi đó?
“Thiên Trì, chữ “Mễ” Đại Bảo viết có thâm ý gì vậy?”
Lý Ngư nhịn không được lặng lẽ dò hỏi Cảnh Vương, chẳng phải chỉ là mỗi chữ “Mễ” thôi sao, vì sao hoàng đế lại thích như vậy?
Cảnh Vương lắc đầu, hắn cũng không biết.
Đại Bảo trong lúc vô tình nghe được hai cha nói chuyện: “…”
Đại Bảo cực kì tủi thân nhìn đôi chân nhỏ mũm mĩm của mình, cái gì “Mễ” chứ, rõ ràng là bé viết chữ “Đại” mà, “Đại” trong Đại Bảo.
Một cuộc sống như vậy vốn đã là ước nguyện của cậu ngay từ thuở ban đầu, cũng là vì được Cảnh Vương chiều chuộng mà hình thành nên.
Thường ngày, cậu nói gì Cảnh Vương nghe nấy. Chỉ cần cậu nói một câu muốn ăn, nhà hàng vịt nướng Toàn Cự Đức được xây nên vì cậu. Hiện giờ món ăn nơi đây đã nức tiếng gần xa, đến cả thế tử Thừa Ân Công của hoàng thành cũng hết lời khen ngợi.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, dưới sự nỗ lực của Cảnh Vương, nạn châu chấu, một đại họa ngầm ở Tây Thùy đã được ngăn chặn, một mối nguy tiềm tàng khác là bọn thổ phỉ thì không chết cũng đã bị trọng thương, hoàn toàn không thể đứng dậy nổi loạn được nữa.
Hiện giờ Tây Thùy gần như đã được bình định, những cuộc bạo loạn xung quanh cũng đã ít đi nhiều.
Trong chớp mắt, các bé cá con đã được trăm ngày tuổi rồi.
Cảnh Vương tổ chức một yến hội vì các bé, long trọng hệt như tiệc đại hôn, còn mời rất nhiều khách khứa đến, vô cùng náo nhiệt.
Sau trăm ngày tuổi, Diệp Thanh Hoan tới từ biệt.
Chuyến đi lần này của Diệp thế tử là tuân theo lệnh của phủ Thừa Ân Công, cũng là đến diện kiến hoàng đế để hai mặt một lời. Rằng thê tử của y giờ đã có mang, mà nạn thổ phỉ cũng đã được phía Cảnh Vương dẹp loạn. Diệp Thanh Hoan đợi tròn trăm ngày, cũng đã trợ lực cho Cảnh Vương rất nhiều, giờ đã đến lúc y phải đi.
Trước khi đi, Cảnh Vương trò chuyện với Diệp thế tử một lúc, nói rằng hắn muốn viết một lá thư cảm ơn, nhờ Diệp Thanh Hoan đưa giúp hắn.
Vốn đã có tình nghĩa với Cảnh Vương từ lâu, không lí nào Diệp Thanh Hoan lại từ chối cả.
Trong lúc Cảnh Vương đang viết thư, Lý Ngư cùng Vương Hỉ, mỗi người ôm hai cục cưng tới thăm hắn. Giờ đây, trong đám cá con ngoại trừ Đại Bảo còn chưa chấp nhận được thì các bé khác đều đã chấp nhận hiện thực rồi. Mọi thứ đã ổn định cả rồi, mỗi ngày trừ bỏ ăn chính là ngủ, không ngủ thì là kéo khiến cho Đại Bảo một lòng muốn lớn lên cảm giác chính mình cũng sắp chết lặng.
Dù tủi thân đến đâu, bé cũng chỉ biết khóc, mà khóc nhiều thì cá cha sẽ đút sữa cho bé ăn. Đại Bảo ghét uống sữa từ tận đáy lòng, vô cùng nhớ những chiếc bánh hoa đào ngọt ngào, thơm phức kia.
Chỉ là bé nghe bà vú nói, em bé phải uống sữa tròn sáu tháng, mới có thể ăn những thứ khác. Đại Bảo dùng hết cả số ngón tay và số ngón chân của mình vẫn không tính hết nổi sáu tháng, nên bé cứ thấy bánh hoa đào sao mà cứ cách bé càng ngày càng xa ấy.
Bé nghĩ thế nào cũng không ra được, lại càng không hiểu sao cái đám đệ đệ kia lại chấp nhận dễ thế, đặc biệt là Tứ Bảo, cái con cá này, còn chẳng thấy buồn cơ đấy.
Đại Bảo nằm bên cạnh Tứ Bảo, Tứ Bảo đang cùng được cá cha ôm với bé đang hăng say mút tay. Đại Bảo hâm mộ nhóc từ tận đáy lòng, bản năng của trẻ con cũng khiến bé muốn giơ ngón tay mập mạp lên nhét vào miệng.
Không không không, Đại Bảo không ngừng tự nhủ, bé là cá ca ca hiểu chuyện, không thể mút tay giống như đệ đệ được.
Chính là… Miệng ngứa quá, muốn ăn ghê
Đứa bé chín chắn nhất trong lịch sử—— Đại Bảo, nghẹn đến mức nước mắt chảy đầy mặt.
Tứ Bảo mút tay thỏa thuê rồi mới phát hiện Đại Bảo vẫn luôn nhìn mình, Tứ Bảo nở một nụ cười tươi thật ấm áp với đại ca, chà cái mặt dính đầy nước miếng cho ca ca, sau đó tiếp tục mút tay.
Đại Bảo:!
Đại Bảo muốn khóc, bé cảm thấy nước miếng của Tứ Bảo thật bẩn nhưng sao mà ngay cả bản thân bé cũng muốn bôi vậy?
Lý Ngư ôm đôi huynh đệ này, lén nhìn bọn họ thật lâu, nhịn không được cười thành tiếng, thoáng nhìn Cảnh Vương đang viết thư, Lý Ngư chợt nghĩ ra: “Đại Bảo, Nhị Bảo, Tam Bảo, Tứ Bảo, sao mấy đứa không thử viết cho gia gia một bức thư đi?”
Nhóm cá con vẫn chưa hiểu hoàng đế là thế nào vậy nên Lý Ngư gọi là gia gia trước mặt các bé, dù sao thì nói về bối phận thì nói gia gia cũng chẳng sai.
Đại Bảovội vàng gật đầu, vô cùng hưng phấn, lâu như vậy tới nay, cuối cùng cá cha không có gọi bé uống sữa!
Tứ Bảo ngây thơ bối rối, bé còn không biết viết thư là như nào nhưng Tứ Bảo thích cá cha, cá cha bảo bé làm gì bé sẽ làm cái đó, thế là Tứ Bảo gật đầu theo Đại Bảo.
“Thiên Trì, có thể chứ?” Lý Ngư giật nhẹ tay áo Cảnh Vương hỏi.
Gần đây, Cảnh Vương đặc biệt rất thích nghe Lý Ngư gọi tên mình, cười cười nhường vị trí cho cậu, Lý Ngư đặt hai cục cưng ngồi lên bàn, hai cục cưng khác trong lòng Vương Hỉ cũng chỉ chỉ, cũng bắt đầu vươn tay ra nói “A a” như muốn được ngồi cạnh nhau.
Mấy tờ giấy vốn được trải ngay ngắn trên bàn giờ đã bị mấy nhóc làm cho nhàu nhĩ, mà Cảnh Vương là chủ nhân của mấy tờ giấy kia lại chẳng đau lòng chút nào. Bày giấy lẫn mực nước ra thì lại sợ mấy nhóc dính bẩn lấm lem nhưng Cảnh Vương đã có cách, hắn lệnh cho nhà bếp trộn chút phẩm màu không độc hại đưa đến.
Lý Ngư đã từng hỏi vú nuôi, sau khi được vú nuôi đồng ý thì bôi chút nước lên tay mấy đứa trẻ.
Nghe nói hoàng đế thương xuyên hỏi thăng tình hình mấy cục cưng nhà mình, Lý Ngư cảm thấy có lẽ hoàng đế thích những thứ do bọn trẻ làm. Nhờ có hoàng đế phong tước cho Đại Bảo đến Tứ Bảo nên bọn trẻ mới tý tuổi đã được phát bổng lộc, không cần lo ăn mặc cả đời, họ cũng nên cảm tạ hoàng đế.
Thay vì cố gắng gửi quà dưới danh nghĩa của bọn trẻ thì không bằng cho các bé cùng viết một bức thư giống với phụ thân các bé, khá tốt.
Nhóm cục cưng được đặt ở cạnh nhau, lúc trước sau trái phải “A a” mà chào hỏi.
Trên tay các bé đều dính không ít “Mực nước”, cũng viết lên giấy Tuyên Thành cả nên không cần phân chia trước sau làm gì, mấy đứa nhóc cùng nhau viết vẽ lên.
Thời điểm Đại Bảo là cá nhỏ, bé đã từng đi theo cá cha và biết không ít chữ. Đại Bảo cẩn thận ngẫm lại, bé thấy mình hẳn là nên viết chữ “Đại” (大).
Đại Bảo bắt đầu nghiêm túc dùng ngón tay viết chữ “Đại”.
Nhị Bảo Tam Bảo không biết nên viết cái gì nên khi thấy Đại Bảo “viết” trước, Nhị Bảo Tam Bảo bắt đầu học theo dáng vẻ ca ca, cũng bắt đầu “viết” chữ “Đại”.
Đại Bảo lập tức ngăn lại: “A a a!” Không được!
Đây là chữ chỉ có Đại Bảo mới có, các đệ đệ không thể viết được!
Đại Bảo dùng cả tay lẫn chân, “viết” hai chữ “Nhị” và “Tam” xiêu xiêu vẹo vẹo rồi đẩy về cho hai đứa đệ đệ kia.
Nhị Bảo và Tam Bảo nhìn đi nhìn lại vẫn chẳng thấy thích gì cả, các bé vẫn cảm thấy chữ “Đại” của đại ca tốt hơn.
“A a a!” Muốn của ca ca cơ!
Nhị Bảo trợn tròn đôi mắt hệt như lưu ly, Tam Bảo giơ ngón tay mập mập lên, trăm miệng một lời gào.
Lý Ngư thiếu chút nữa cười đến mức đau sốc hông, tách Đại Bảo, Nhị Bảo và Tam Bảo ra để chúng tự làm việc của mình.
Em bé lớn như vậy thì viết được cái gì chứ, cùng lắm thì chỉ là mấy dấu ấn của các bé thôi.
Lại nhìn Tứ Bảo kìa, vậy mà bé vừa thấy giấy Tuyên Thành cái thôi đã mệt rã rời. Lúc này bé đang ra sức chổng mông nằm ngủ trên giấy luôn kìa.
Lý Ngư: “…”
Rốt cuộc thì cái con cá con này giống ai vậy trời!
Cuối cùng, Đại Bảo “viết” xong chữ “Đại” trong ấn tượng của bé, Nhị Bảo Tam Bảo mỗi đứa một cái dấu tay còn Tứ Bảo ngủ đến mơ mơ màng màng đến mức trên mặt cũng dính nước thì không cẩn thận in luôn nửa khuôn mặt mình lên thư của gia gia.
Lý Ngư lấy bức thư của bọn nhỏ đi hong khô, khô rồi thì giao cho Cảnh Vương.
“Liệu hoàng thượng có giận không?” Lý Ngư không yên tâm hỏi.
Cảnh Vương bật cười, lắc lắc đầu, con cá này, nghĩ ra ý tưởng là cậu mà sợ cũng lại là cậu.
Cảnh Vương nhét “bức thư” của bọn nhỏ và sổ con của hắn vào trong một phong thư thật lớn rồi giao cho Diệp Thanh Hoan.
Diệp thế tử bị giao cho trọng trách: “……”
Phong thư này hoàn toàn đổi mới nhận thức của Diệp Thanh Hoan, Cảnh Vương nói là sổ con tạ ơn nhưng sao nó dày vậy?
Trước kia y vẫn luôn cảm thấy tính tình của Cảnh Vương lạnh lùng, khinh thường việc lấy lòng hoàng đế, ai ngờ người như vậy khi viết thư lại viết hẳn một chồng chứ, rõ ràng hắn cũng huyên thuyên hệt như Vương công công mà!
Lý Ngư chuẩn bị quà cho công chúa Kim Tuyệt, cũng nhờ Diệp Thanh Hoan giao hộ.
Công chúa mang thai, cậu và Cảnh Vương ở Tây Thùy xa xôi, có lẽ họ sẽ không thể đến chúc mừng đứa bé mới sinh của Diệp Thanh Hoan được nên Lý Ngư cứ gửi quà tặng cho công chúa và em bé trước.
Cậu lấy mấy chiếc vòng vàng nhỏ mà nhóm Đại Bảo từng dùng, thỉnh thợ thủ công nung chảy một lần nữa rồi đánh thành đôi khóa bình an mới.
Thừa Ân Công phủ hẳn là không thiếu mấy thứ như này, nhưng Lý Ngư từng nghe Hứa đại nương nói, những thứ mà em bé từng đeo sẽ bị dính phúc khí, cậu cảm thấy bốn đứa nhóc nhà cậu đều bình an khỏe mạnh, gộp lại với nhau thì chính là nhân bốn phúc khí rồi.
Đối với phụ nữ mang thai mà nói, không có gì quan trọng hơn với mẫu tử bình an.
Diệp Thanh Hoan nhận phần lễ này thay cho công chúa, thậm chí hốc mắt cũng có chút đỏ lên.
“Đa tạ biểu tẩu.” Diệp Thanh Hoan cung cung kính kính chắp tay hành lễ.
Bởi vì Diệp Thanh Hoan và công chúa đều quen Lý Ngư mà bình thường họ đều gọi Lý Ngư là Lý công tử, nếu không thì chính là vương phi nên hai chữ “biểu tẩu” này khiến cho Lý Ngư hơi sửng sốt nhưng ngay sau đó cậu cũng phản ứng lại, Diệp Thanh Hoan đây là nhận cậu, coi cậu là người một nhà, Lý Ngư cũng rất vui vẻ đáp lại y.
Cảnh Vương nhìn Diệp Thanh Hoan, cuối cùng cái tên biểu đệ thúi khiến hắn luôn ghét bỏ cuối cùng cũng vừa mắt hơn chút rồi.
Diệp Thanh Hoan ra roi thúc ngựa trở về hoàng thành, hoàng đế nhìn thấy phong thư của Cảnh Vương, nói đúng hơn là mấy tờ giấy Tuyên Thành đi kèm với phong thư là do mấy đứa bé “viết”, hoàng đế hưng phấn đến mức run cả tay.
Nếu như tính đúng thì hài tử của Cảnh Vương mới chỉ có trăm ngày thôi, mà trăm ngày đã có thể viết chữ được rồi ư?
Hoàng đế cực kỳ tò mò, cõi lòng đầy mong chờ mở những bức “thư” đó ra xem.
Tờ giấy đầu tiên là một chữ cực kì nguệch ngoạc vụng về, hoàng đế thấy giống như chữ “Mễ” (米).
Tờ giấy thứ hai và tờ giấy thứ ba thì đều là những dấu tay nho nhỏ.
Còn tờ giấy thứ tư thì là…
Hoàng đế không khống chế được ý cười trên khóe miệng, đây chẳng phải là mặt em bé à, còn có lại còn vài giọt nước dãi cơ chứ.
Tuy rằng ông chưa gặp mấy đứa nhỏ nhà Cảnh Vương nhưng dường như xuyên qua những tờ giấy này, ông lại thấy được tính cách của các bé thật chân thật.
“La Thụy Sinh, ngươi xem đây là ý gì?”
Hoàng đế lật lại tờ giấy đầu tiên rồi dò hỏi La tổng quản.
La tổng quản xem một lúc lâu rồi lắc lắc đầu.
Hoàng đế lại đi xem thư của Cảnh Vương, quả nhiên ở bức cuối cùng Cảnh Vương có nhắc, bốn tờ giấy này là bốn bức thư do bọn trẻ viết.
Vì vậy hoàng đế hiểu ngay, tờ giấy đầu tiên là xuất phát từ con trưởng của Cảnh Vương, là đứa nhóc mà được ông phong làm thế tử ấy.
La Thụy Sinh lập tức nói: “Hoàng thượng, tuy nô tài không hiểu tiểu thế tử viết chữ này có ý nghĩa gì nhưng nô tài đã ngần này tuổi rồi mà chưa từng gặp đứa trẻ nào nhỏ như vậy mà đã biết viết chữ, ngày sau chắc chắn tiểu thế tử sẽ là nhân tài xuất chúng!”
La Thụy Sinh rất biết xem mặt đoán ý của hoàng đế, mở miệng đã nói lời hay lẽ phải cho thế tử của Cảnh Vương. Nói tiểu hoàng tôn tiền đồ vô lượng là nói bậy không thể nói nhưng bảo là nhân tài xuất chúng thì đúng là một lời rất thông minh.
Lần vỗ mông ngựa này quả đúng là vỗ hẳn vào tim hoàng đế, hoàng đế rất hài lòng, thưởng thức chữ “Mễ” này tới tận nửa ngày rồi lại ra lệnh cho La Thụy Sinh đóng khung treo trên tường Càn Thanh Cung.
Thế tử Cảnh Vương có tiền đồ như vậy khiến cho hoàng đế nhớ tới Thất hoàng tử và Bát hoàng tử trong cung.
Hai vị hoàng tử này bây giờ còn đang ở Ngự Thư Phòng đọc sách, hoàng đế đích thân tới Ngự Thư Phòng, ngữ khí ôn hòa mà cố gắng bọn họ một phen, lại giao cho bọn hắn không ít bài tập, trong đó có viết chữ.
Cũng không thể nào mà làm hoàng thúc mà còn không bằng hoàng chất còn chưa nổi một tuổi nhỉ?
Nhóm hoàng tử nhỏ bỗng bị một đống trách nhiệm ập vào đầu: “…”
Hoàng đế không ngừng trưng ra vẻ mặt hiền hòa với Thất hoàng tử Bát hoàng tử, còn quyết định chọn lựa hai vị học sĩ tốt nhất của Hàn Lâm Viện, sau này chuyên phụ trách dạy dỗ hài tử nhà Cảnh Vương. Cuối cùng, mấy phu tử không tồi được Cảnh Vương mời lại không có đất dụng võ rồi.
Những sắp xếp của hoàng đế được truyền về lại Tây Thùy, sau khi Lý Ngư biết được rất là cạn lời, hoàng đế cũng quá sủng mấy đứa nhóc rồi đó?
“Thiên Trì, chữ “Mễ” Đại Bảo viết có thâm ý gì vậy?”
Lý Ngư nhịn không được lặng lẽ dò hỏi Cảnh Vương, chẳng phải chỉ là mỗi chữ “Mễ” thôi sao, vì sao hoàng đế lại thích như vậy?
Cảnh Vương lắc đầu, hắn cũng không biết.
Đại Bảo trong lúc vô tình nghe được hai cha nói chuyện: “…”
Đại Bảo cực kì tủi thân nhìn đôi chân nhỏ mũm mĩm của mình, cái gì “Mễ” chứ, rõ ràng là bé viết chữ “Đại” mà, “Đại” trong Đại Bảo.
Bình luận truyện