Ngư Sủng Trong Lòng Bàn Tay Bạo Quân Tàn Tật
Chương 153
Từ trước đến nay, Mục Thiên Trì luôn đồng ý mọi thứ với bé cá này nên khi biết được cá chép tinh muốn rủ mình đi “Tiên Sơn” (Thái tử vẫn luôn cho rằng Cá Nhỏ ở trên núi), Thái tử rất vui vẻ sẵn lòng.
Thế nhưng bọn trẻ không thể đi cùng được. Mấy đứa còn nhỏ, nếu đưa đến đó, e rằng sẽ rất khó chăm sóc, cho nên hiện tại chỉ có thể để chúng ở nhà.
Thái tử nhanh chóng chuẩn bị, thực ra là chỉ phái người canh giữ chỗ ở của hắn với Cá Nhỏ, đồng thời dặn Vương Hỉ và Tiểu Loa chăm sóc bọn trẻ thật tốt.
Lý Ngư không biết làm cách nào để thêm Thái tử vào đội, vì vậy đầu tiên cậu ôm chặt lấy cánh tay Thái tử, sau đó cùng hắn tiến vào hệ thống.
Lý Ngư nói: “Chuẩn bị xong, tôi muốn mang Thái tử đi cùng, xin hỏi phải làm như thế nào?”
Hệ thống nói: “Chỉ cần ký chủ bấm nút là có thể đến hiện đại.”
Lý Ngư ngập ngừng ấn vào, nhưng cậu đột nhiên lại bất tỉnh rồi rơi vào bóng tối.
Khi tỉnh lại lần nữa, cậu đã không ở trong hệ thống, cũng không còn ở trong vòng tay của Thái tử.
Cậu đang nằm trên bàn, khuôn mặt nhăn nhó vì bị điện thoại cộm.
Lý Ngư ngơ ngác ngẩng đầu nhìn bốn phía, nơi này…..Cậu quá quen thuộc, đây chính là nhà cậu ở hiện đại, còn cái điện thoại cộm cậu…
Đây quả thực là điện thoại di động của cậu. Lý Ngư chộp lấy nhìn xem, đập vào mắt là một quyển tiểu thuyết mạng mà cậu đang đọc trước khi ngủ — Bạo quân và tiểu kiều phi!
Này, tại sao lại thế này?
Lý Ngư không có hứng thú ném điện thoại sang một bên.
Cảm giác như thiếu cái gì đó, là cái gì vậy?
Chết tiệt!
Lý Ngư giật mình nhảy dựng lên khỏi ghế, phu quân, cậu không thấy phu quân của mình, phu quân ghép đội đến hiện đại hai ngày với cậu không thấy đâu!
“Thiên Trì, Thiên Trì, anh ở đâu!” Lý Ngư hoảng sợ hét lên.
Căn phòng trống rỗng, chỉ có một mình cậu.
Đúng rồi, hệ thống!
Lý Ngư nhanh chóng tiến vào hệ thống, hệ thống vẫn như cũ, cái nút bị cậu bấm vào đang hiển thị “đang tiến hành”, thời gian đếm ngược còn một ngày.
Nhưng ý định ban đầu của cậu là đưa phu quân đến nhà mẹ đẻ chơi, nếu phu quân biến mất ở nhà mẹ đẻ thì phải làm sao?
[Hệ thống, tôi lạc mất Thái tử rồi, có thể nói cho tôi biết anh ấy ở đâu không?] Lý Ngư hỏi.
Hệ thống Hại cá vẫn im lặng như thường lệ.
Lý Ngư chỉ ước gì mình có thể đạp cho con hệ thống kia một trận. Thế quái nào về nhà mẹ đẻ mà vẫn xảy ra chuyện lớn vậy!
Lỡ như hai ngày nữa không tìm được người thì sao? Thái tử có gặp nguy hiểm không? Hết giờ thì hắn có được về cổ đại không? Lý Ngư có chút lo lắng.
Hệ thống nói: “Ký chủ yên tâm, cậu sẽ tìm được hắn.”
Lý Ngư: “…”
Còn thất thần ra đấy làm gì, hệ thống nói rồi đó, mau tìm đi!
Lý Ngư rời khỏi hệ thống. Ngôi nhà hiện đại của cậu có một phòng ngủ, một phòng khách và một phòng tắm, tổng cộng không đến năm mươi mét vuông. Cha mẹ Lý Ngư đã qua đời khi cậu còn rất nhỏ, căn phòng này do ông bà để lại cho. Tình trạng hiện tại của nhà họ Lý là có mỗi một người, cả nhà không có gì phải lo lắng nên khi Lý Ngư xuyên sách, cậu không hề có vướng bận gì với thế giới ban đầu, bởi cậu đã quen sống một mình rồi.
Lý Ngư đi một vòng quanh phòng, nơi này không lớn, chỉ cần nhìn cái là biết ngay có người thứ hai hay không.
Thái tử không biết gì về hiện đại nên cậu cần phải tìm người kia càng nhanh càng tốt. Lý Ngư có trực giác rằng, Thái tử đã “đến” với mình, hẳn là sẽ không cách quá xa.
Lý Ngư cầm điện thoại lao ra ngoài, cậu đi loanh quanh nhưng cũng không thấy Thái tử đâu cả.
Ban đầu cậu đã lên kế hoạch, khi về hiện đại sẽ đưa phu quân đến một vài nơi, để vừa trấn an tinh thần, vừa nói với hắn rằng thực ra ổ cá chép tinh có rất nhiều người, rằng cá chép tinh thực ra cũng là con người, để Thái tử có thể ngừng suy nghĩ vớ vẩn. Chỉ là, cậu không ngờ rằng, vừa mới về hiện đại thôi mà Thái tử đã lạc mất rồi. Thế nên, mấy việc kia giờ đã không còn quan trọng bằng việc tìm Thái tử nữa.
“Thiên Trì, Thiên Trì…”
Lý Ngư hét lớn nhưng không ai đáp lại, thỉnh thoảng còn có vài người đi đường tò mò nhìn cậu.
Đừng hoảng, giữ bình tĩnh….
Nếu Thái tử có thể nghe thấy cậu, chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua. Với cả, nghĩ đến lúc vừa về mình sợ đến mức nào, liệu Thái tử có sợ hãi không?
Vốn Lý Ngư muốn tạo bất ngờ cho Thái tử, ai ngờ lại biến thành hỏn lọn. Dựa theo mức độ thận trọng của Thái tử, liệu hắn sẽ chạy đi đâu đó để trốn không nhỉ?
Điều này là khả thi!
Ngoại trừ những con đường gần nhà Lý Ngư ra thì chỉ còn siêu thị và công viên. Lúc đầu Lý Ngư cho rằng công viên là nơi tốt để trốn nên mới lao vào. Công viên này không lớn lắm, Lý Ngư tìm kiếm phía sau từng gốc cây nhưng vẫn không thấy Thái tử đâu.
Chẳng lẽ… Thái tử không đến chỗ ít người mà lại đến chỗ nhiều người sao?
Lý Ngư quay người chạy tới siêu thị, nhưng vì siêu thị rất lớn và đông đúc nên tìm người rất khó. Lý Ngư lo lắng, tuy nhiên, chuyện nhỏ này không làm khó được cậu. Lý Ngư nảy ra ý tưởng rồi chạy đến khu quản lý của siêu thị
Một lúc sau, loa phóng thanh khắp siêu thị vang lên: “Bé con Mục Thiên Trì, cha con Lý Ngư đang tìm con. Mời con đến phòng quản lý gặp Lý Ngư cha con!”
Vì nhân viên văn phòng quản lý siêu thị nói rằng họ chỉ giúp phụ huynh tìm con trẻ nên Lý Ngư đành phải sử dụng thông báo cực kỳ táo bạo này.
Nếu Thái tử nghe được lời này, chắc chắn hắn sẽ không ngồi yên. Khu quản lý cũng rất dễ tìm vì có biển hiệu rất to bắt mắt. Lý Ngư cảm thấy thay vì khó khăn tìm Thái tử giữa đám người trong siêu thị này thì không bằng để hắn tự đi tìm mình. Đến lúc đó, cậu sẽ xin lỗi Thái tử là được rồi!
Lý Ngư lên kế hoạch xong xuôi, nhưng cậu đợi rất lâu ở khu quản lý mà vẫn không có ai đến, nên nhân viên thông báo giúp cậu lo lắng hỏi: “Này chàng trai, sao con trai cậu vẫn chưa đến vậy? Cậu có cần tôi gọi cảnh sát không?”
Lý Ngư: “….”
Quên việc gọi cảnh sát đi, bản thân Thái tử là một cá nhân chưa được đăng ký, báo nguy thì báo được gì chứ!
Lý Ngư vừa cảm ơn các nhân viên công tác vừa để lại số di động của mình, nhờ họ chờ tiếp giúp mình còn cậu thì đi tìm.
Mặc dù thông báo vang lên khắp nơi, nhưng lỡ như Thái tử vô tình bỏ lỡ thì sao?
Lý Ngư đi vòng quanh siêu thị một lần nhưng không tìm thấy gì, điện thoại di động cũng không reo.
Bọn họ xuyên đến đây đã được nửa ngày nhưng vẫn chưa tìm được Thái tử. Cậu nên làm gì bây giờ, nếu như Thái tử cũng không ở siêu thị…
Lý Ngư đứng giữa đám đông, không biết đi đâu.
“Lý Ngư? Lý Ngư đấy à?”
Một giọng nói vang lên, thu hút sự chú ý của Lý Ngư.
Lý Ngư nhìn quanh thì thấy một người đàn ông cao gầy đeo kính gọng vàng ngạc nhiên nhìn mình.
Lý Ngư không nhận ra người đàn ông này, cậu cảnh giác hỏi: “Anh là ai?”
Người đàn ông chỉnh lại kính, cười nói: “Trước đây tôi là hàng xóm sống ở khu nhà em, nhưng giờ chuyển đi rồi. Anh vẫn luôn nhớ em, em không nhớ anh à?”
Lý Ngư thật sự không có ấn tượng gì cả. Khu dân cư cậu đang ở đã rất cũ rồi, nhiều hàng xóm đã chuyển đi, vì giá thuê rẻ nên người ta liên tục dọn vào. Có quá nhiều người được gọi là hàng xóm đến nỗi cậu không thể nhớ hết được.
Nhưng người đàn ông này có thể nói chính xác địa chỉ nhà mình. Nói cách khác, người này hẳn là thường xuyên thấy cậu nhưng không nói chuyện lại chẳng nói với cậu được câu nào.
Lý Ngư quan sát kỹ người đàn ông này rồi lạnh nhạt hỏi: “Xin hỏi có chuyện gì không?”
Người đàn ông nói: “Không có gì đâu. Anh chỉ bất ngờ thấy em nên muốn lên chào hỏi thôi. Bây giờ chắc em đang học đại học nhỉ? Em học ở đâu vậy?”
Lý Ngư mới thi đại học năm nay xong, cậu vừa nhận được thư thông báo thì đã xuyên ngay mà chưa kịp đăng ký.
Vì điểm số Lý Ngư không cao lắm nên ngôi trường cậu nộp đơn vào rất bình thường. Lý Ngư nói tên trường, người đàn ông vui vẻ nói: “Anh ở gần đó, không bằng anh đưa em đi tham quan trường tương lai, tiện thể mời em đi ăn một bữa ôn chuyện nhé?”
Người đàn ông vỗ nhẹ vào túi quần, để lộ một chùm chìa khóa siêu xe.
Lý Ngư cau mày lùi lại một bước. Cậu không quen với thái độ thân quen đột ngột của người đàn ông này cùng với việc phô trương của cải dù là cố ý hay vô ý của gã, như thể gã đang ám chỉ điều gì đó. Với cả, cuộc sống cung đình ở thế giới khác đã khiến cậu cảnh giác hơn rất nhiều với người lạ.
“Cám ơn, nhưng tôi không cần.” Lý Ngư quả quyết lắc đầu.
Người đàn ông trả lời: “Không sao đâu, đừng khách sáo. Dù sao chúng ta cũng là hàng xóm mà.”
Vừa nói gã vừa định bước tới kéo Lý Ngư đi, hai người lúc này đang ở khu bán đồ tươi sống, ở đây khá ít người, Lý Ngư đang muốn rời đi, kiên quyết từ chối thì một bóng đen to lớn đột nhiên từ phía sau người này nhảy ra.
Cái quái gì vậy?
Lý Ngư ngơ ngác, người đàn ông trước mặt vẫn đang cố gắng bắt chuyện với cậu, nhưng sự chú ý của Lý Ngư lại tập trung vào bóng đen phía sau gã!
Bóng đen đó dường như là một sinh vật sống… Hơi giống một mảnh vải thô dài, nó vặn vẹo dữ dội trong không trung rồi lao thẳng về phía đầu người đàn ông.
“Bốp!”
Một âm thanh lớn vang lên sau đó, người đàn ông hoàn toàn choáng váng trước đòn tấn công không biết từ đâu này xuất hiện, ngay cả bộ tóc giả trên trán gã cũng bị hất tung, để lộ ra cái đầu hói bóng loáng.
Lý Ngư: pfffff
Cảnh tượng này trông quen thuộc đến khó hiểu.
Người đàn ông hét lên “Á” một cái, gã vừa quay đầu lại thì lại bị bóng đen tát thêm phát nữa vừa mạnh vừa tàn nhẫn. Người đàn ông bị tát, một lát sau, máã gã đỏ lên như lòng đỏ trứng luộc.
Bóng đen tát gã mấy phát sát khí không ngừng, người đàn ông liên tục hét lên, gã không nhìn rõ thứ đang tát mình là cái gì, chỉ cảm thấy cơ thể mình ướt đẫm, vừa đau đớn vừa khiến gã nổi da gà. Người đàn ông vốn chột dạ, lúc này lại trông cực kỳ chật vật, gã không dám nói thêm lời nào nữa, vội vàng chộp lấy bộ tóc giả rơi trên đất rồi bỏ chạy.
Lý Ngư “chậc” một tiếng, lười quan tâm đến cái tên chạy trối chết kia mà ngược lại quỳ xuống nhìn bóng đen.
Bóng đen nằm yên lặng trên mặt đất, bất động.
Lần này Lý Ngư đã có thể nhìn rõ, đó là một con cá lớn dài bằng cánh tay, to bằng miệng chén, ngầu lòi đẹp trai, vảy đen bóng loáng.
Lý Ngư: “….”
Nếu là thứ khác thì sẽ ổn đấy…. Nhưng đây là một con cá…
Vãi chưởng, lẽ nào… Sẽ không trùng hợp đến vậy chứ?
Lý Ngư nhanh chóng bế con cá đen này lên rồi ngó nghiêng xung quanh.
Cách chỗ cậu không xa là một bể cá lớn của quầy thực phẩm tươi sống. Trước bể cá có một vũng nước, có lẽ là do con cá đen này nhảy ra từ bể.
Con cá này cực kỳ nặng. Lý Ngư ôm nó cũng không giãy, chỉ nép vào trong ngực cậu, hoàn toàn không còn khí thế như lúc đánh gã đàn ông vừa rồi nữa, đôi mắt cá đen như mực nhìn chằm chằm vào Lý Ngư, đuôi vẫy nhẹ một cái.
Lý Ngư càng nhìn càng sợ, cậu nhỏ giọng nhẹ nhàng hỏi: “Điện hạ, phu quân? Nếu đúng là thật…..Vậy anh cọ tay em được không?”
Cậu sợ cá không nghe thấy nên nói lại lần nữa nhưng con cá đen lớn không hề động đậy.
Lý Ngư thở dài, cho rằng mình điên rồi, Thái tử sao có thể biến thành cá được chứ?
Cho dù cậu xuyên sách biến thành cá, cũng không có nghĩa là Thái tử khi xuyên cũng sẽ biến thành cá. Ý tưởng kỳ lạ này hoàn toàn không logic chút nào.
Lý Ngư cố gắng thuyết phục bản thân, đột nhiên, con cá trong lòng cậu cúi xuống, miệng cá nhanh nhẹn dụi dụi vào mặt Lý Ngư, sau khi cọ xong, nó còn lấy đuôi quấn lấy ngón tay cậu.
Lý Ngư: “……”
Lý Ngư bị hành động hung mãnh như hổ vừa rồi của cá đen lớn làm cho ngây như phỗng. Đù má, cậu gặp phải chuyện lớn rồi, con cá này đúng là Thái tử!
Thái tử không thể chịu nổi khi nhìn gã đàn ông đáng khinh kia dám đến gần vợ mình, nên dù có biến thành cá hắn cũng sẽ nhảy ra để bảo vệ vợ mình…
Không, không, không, đáng ra chỉ là một chuyến đi ngắn hai ngày, nhưng phu quân lại biến thành cá, phải làm sao đây!
Thế nhưng bọn trẻ không thể đi cùng được. Mấy đứa còn nhỏ, nếu đưa đến đó, e rằng sẽ rất khó chăm sóc, cho nên hiện tại chỉ có thể để chúng ở nhà.
Thái tử nhanh chóng chuẩn bị, thực ra là chỉ phái người canh giữ chỗ ở của hắn với Cá Nhỏ, đồng thời dặn Vương Hỉ và Tiểu Loa chăm sóc bọn trẻ thật tốt.
Lý Ngư không biết làm cách nào để thêm Thái tử vào đội, vì vậy đầu tiên cậu ôm chặt lấy cánh tay Thái tử, sau đó cùng hắn tiến vào hệ thống.
Lý Ngư nói: “Chuẩn bị xong, tôi muốn mang Thái tử đi cùng, xin hỏi phải làm như thế nào?”
Hệ thống nói: “Chỉ cần ký chủ bấm nút là có thể đến hiện đại.”
Lý Ngư ngập ngừng ấn vào, nhưng cậu đột nhiên lại bất tỉnh rồi rơi vào bóng tối.
Khi tỉnh lại lần nữa, cậu đã không ở trong hệ thống, cũng không còn ở trong vòng tay của Thái tử.
Cậu đang nằm trên bàn, khuôn mặt nhăn nhó vì bị điện thoại cộm.
Lý Ngư ngơ ngác ngẩng đầu nhìn bốn phía, nơi này…..Cậu quá quen thuộc, đây chính là nhà cậu ở hiện đại, còn cái điện thoại cộm cậu…
Đây quả thực là điện thoại di động của cậu. Lý Ngư chộp lấy nhìn xem, đập vào mắt là một quyển tiểu thuyết mạng mà cậu đang đọc trước khi ngủ — Bạo quân và tiểu kiều phi!
Này, tại sao lại thế này?
Lý Ngư không có hứng thú ném điện thoại sang một bên.
Cảm giác như thiếu cái gì đó, là cái gì vậy?
Chết tiệt!
Lý Ngư giật mình nhảy dựng lên khỏi ghế, phu quân, cậu không thấy phu quân của mình, phu quân ghép đội đến hiện đại hai ngày với cậu không thấy đâu!
“Thiên Trì, Thiên Trì, anh ở đâu!” Lý Ngư hoảng sợ hét lên.
Căn phòng trống rỗng, chỉ có một mình cậu.
Đúng rồi, hệ thống!
Lý Ngư nhanh chóng tiến vào hệ thống, hệ thống vẫn như cũ, cái nút bị cậu bấm vào đang hiển thị “đang tiến hành”, thời gian đếm ngược còn một ngày.
Nhưng ý định ban đầu của cậu là đưa phu quân đến nhà mẹ đẻ chơi, nếu phu quân biến mất ở nhà mẹ đẻ thì phải làm sao?
[Hệ thống, tôi lạc mất Thái tử rồi, có thể nói cho tôi biết anh ấy ở đâu không?] Lý Ngư hỏi.
Hệ thống Hại cá vẫn im lặng như thường lệ.
Lý Ngư chỉ ước gì mình có thể đạp cho con hệ thống kia một trận. Thế quái nào về nhà mẹ đẻ mà vẫn xảy ra chuyện lớn vậy!
Lỡ như hai ngày nữa không tìm được người thì sao? Thái tử có gặp nguy hiểm không? Hết giờ thì hắn có được về cổ đại không? Lý Ngư có chút lo lắng.
Hệ thống nói: “Ký chủ yên tâm, cậu sẽ tìm được hắn.”
Lý Ngư: “…”
Còn thất thần ra đấy làm gì, hệ thống nói rồi đó, mau tìm đi!
Lý Ngư rời khỏi hệ thống. Ngôi nhà hiện đại của cậu có một phòng ngủ, một phòng khách và một phòng tắm, tổng cộng không đến năm mươi mét vuông. Cha mẹ Lý Ngư đã qua đời khi cậu còn rất nhỏ, căn phòng này do ông bà để lại cho. Tình trạng hiện tại của nhà họ Lý là có mỗi một người, cả nhà không có gì phải lo lắng nên khi Lý Ngư xuyên sách, cậu không hề có vướng bận gì với thế giới ban đầu, bởi cậu đã quen sống một mình rồi.
Lý Ngư đi một vòng quanh phòng, nơi này không lớn, chỉ cần nhìn cái là biết ngay có người thứ hai hay không.
Thái tử không biết gì về hiện đại nên cậu cần phải tìm người kia càng nhanh càng tốt. Lý Ngư có trực giác rằng, Thái tử đã “đến” với mình, hẳn là sẽ không cách quá xa.
Lý Ngư cầm điện thoại lao ra ngoài, cậu đi loanh quanh nhưng cũng không thấy Thái tử đâu cả.
Ban đầu cậu đã lên kế hoạch, khi về hiện đại sẽ đưa phu quân đến một vài nơi, để vừa trấn an tinh thần, vừa nói với hắn rằng thực ra ổ cá chép tinh có rất nhiều người, rằng cá chép tinh thực ra cũng là con người, để Thái tử có thể ngừng suy nghĩ vớ vẩn. Chỉ là, cậu không ngờ rằng, vừa mới về hiện đại thôi mà Thái tử đã lạc mất rồi. Thế nên, mấy việc kia giờ đã không còn quan trọng bằng việc tìm Thái tử nữa.
“Thiên Trì, Thiên Trì…”
Lý Ngư hét lớn nhưng không ai đáp lại, thỉnh thoảng còn có vài người đi đường tò mò nhìn cậu.
Đừng hoảng, giữ bình tĩnh….
Nếu Thái tử có thể nghe thấy cậu, chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua. Với cả, nghĩ đến lúc vừa về mình sợ đến mức nào, liệu Thái tử có sợ hãi không?
Vốn Lý Ngư muốn tạo bất ngờ cho Thái tử, ai ngờ lại biến thành hỏn lọn. Dựa theo mức độ thận trọng của Thái tử, liệu hắn sẽ chạy đi đâu đó để trốn không nhỉ?
Điều này là khả thi!
Ngoại trừ những con đường gần nhà Lý Ngư ra thì chỉ còn siêu thị và công viên. Lúc đầu Lý Ngư cho rằng công viên là nơi tốt để trốn nên mới lao vào. Công viên này không lớn lắm, Lý Ngư tìm kiếm phía sau từng gốc cây nhưng vẫn không thấy Thái tử đâu.
Chẳng lẽ… Thái tử không đến chỗ ít người mà lại đến chỗ nhiều người sao?
Lý Ngư quay người chạy tới siêu thị, nhưng vì siêu thị rất lớn và đông đúc nên tìm người rất khó. Lý Ngư lo lắng, tuy nhiên, chuyện nhỏ này không làm khó được cậu. Lý Ngư nảy ra ý tưởng rồi chạy đến khu quản lý của siêu thị
Một lúc sau, loa phóng thanh khắp siêu thị vang lên: “Bé con Mục Thiên Trì, cha con Lý Ngư đang tìm con. Mời con đến phòng quản lý gặp Lý Ngư cha con!”
Vì nhân viên văn phòng quản lý siêu thị nói rằng họ chỉ giúp phụ huynh tìm con trẻ nên Lý Ngư đành phải sử dụng thông báo cực kỳ táo bạo này.
Nếu Thái tử nghe được lời này, chắc chắn hắn sẽ không ngồi yên. Khu quản lý cũng rất dễ tìm vì có biển hiệu rất to bắt mắt. Lý Ngư cảm thấy thay vì khó khăn tìm Thái tử giữa đám người trong siêu thị này thì không bằng để hắn tự đi tìm mình. Đến lúc đó, cậu sẽ xin lỗi Thái tử là được rồi!
Lý Ngư lên kế hoạch xong xuôi, nhưng cậu đợi rất lâu ở khu quản lý mà vẫn không có ai đến, nên nhân viên thông báo giúp cậu lo lắng hỏi: “Này chàng trai, sao con trai cậu vẫn chưa đến vậy? Cậu có cần tôi gọi cảnh sát không?”
Lý Ngư: “….”
Quên việc gọi cảnh sát đi, bản thân Thái tử là một cá nhân chưa được đăng ký, báo nguy thì báo được gì chứ!
Lý Ngư vừa cảm ơn các nhân viên công tác vừa để lại số di động của mình, nhờ họ chờ tiếp giúp mình còn cậu thì đi tìm.
Mặc dù thông báo vang lên khắp nơi, nhưng lỡ như Thái tử vô tình bỏ lỡ thì sao?
Lý Ngư đi vòng quanh siêu thị một lần nhưng không tìm thấy gì, điện thoại di động cũng không reo.
Bọn họ xuyên đến đây đã được nửa ngày nhưng vẫn chưa tìm được Thái tử. Cậu nên làm gì bây giờ, nếu như Thái tử cũng không ở siêu thị…
Lý Ngư đứng giữa đám đông, không biết đi đâu.
“Lý Ngư? Lý Ngư đấy à?”
Một giọng nói vang lên, thu hút sự chú ý của Lý Ngư.
Lý Ngư nhìn quanh thì thấy một người đàn ông cao gầy đeo kính gọng vàng ngạc nhiên nhìn mình.
Lý Ngư không nhận ra người đàn ông này, cậu cảnh giác hỏi: “Anh là ai?”
Người đàn ông chỉnh lại kính, cười nói: “Trước đây tôi là hàng xóm sống ở khu nhà em, nhưng giờ chuyển đi rồi. Anh vẫn luôn nhớ em, em không nhớ anh à?”
Lý Ngư thật sự không có ấn tượng gì cả. Khu dân cư cậu đang ở đã rất cũ rồi, nhiều hàng xóm đã chuyển đi, vì giá thuê rẻ nên người ta liên tục dọn vào. Có quá nhiều người được gọi là hàng xóm đến nỗi cậu không thể nhớ hết được.
Nhưng người đàn ông này có thể nói chính xác địa chỉ nhà mình. Nói cách khác, người này hẳn là thường xuyên thấy cậu nhưng không nói chuyện lại chẳng nói với cậu được câu nào.
Lý Ngư quan sát kỹ người đàn ông này rồi lạnh nhạt hỏi: “Xin hỏi có chuyện gì không?”
Người đàn ông nói: “Không có gì đâu. Anh chỉ bất ngờ thấy em nên muốn lên chào hỏi thôi. Bây giờ chắc em đang học đại học nhỉ? Em học ở đâu vậy?”
Lý Ngư mới thi đại học năm nay xong, cậu vừa nhận được thư thông báo thì đã xuyên ngay mà chưa kịp đăng ký.
Vì điểm số Lý Ngư không cao lắm nên ngôi trường cậu nộp đơn vào rất bình thường. Lý Ngư nói tên trường, người đàn ông vui vẻ nói: “Anh ở gần đó, không bằng anh đưa em đi tham quan trường tương lai, tiện thể mời em đi ăn một bữa ôn chuyện nhé?”
Người đàn ông vỗ nhẹ vào túi quần, để lộ một chùm chìa khóa siêu xe.
Lý Ngư cau mày lùi lại một bước. Cậu không quen với thái độ thân quen đột ngột của người đàn ông này cùng với việc phô trương của cải dù là cố ý hay vô ý của gã, như thể gã đang ám chỉ điều gì đó. Với cả, cuộc sống cung đình ở thế giới khác đã khiến cậu cảnh giác hơn rất nhiều với người lạ.
“Cám ơn, nhưng tôi không cần.” Lý Ngư quả quyết lắc đầu.
Người đàn ông trả lời: “Không sao đâu, đừng khách sáo. Dù sao chúng ta cũng là hàng xóm mà.”
Vừa nói gã vừa định bước tới kéo Lý Ngư đi, hai người lúc này đang ở khu bán đồ tươi sống, ở đây khá ít người, Lý Ngư đang muốn rời đi, kiên quyết từ chối thì một bóng đen to lớn đột nhiên từ phía sau người này nhảy ra.
Cái quái gì vậy?
Lý Ngư ngơ ngác, người đàn ông trước mặt vẫn đang cố gắng bắt chuyện với cậu, nhưng sự chú ý của Lý Ngư lại tập trung vào bóng đen phía sau gã!
Bóng đen đó dường như là một sinh vật sống… Hơi giống một mảnh vải thô dài, nó vặn vẹo dữ dội trong không trung rồi lao thẳng về phía đầu người đàn ông.
“Bốp!”
Một âm thanh lớn vang lên sau đó, người đàn ông hoàn toàn choáng váng trước đòn tấn công không biết từ đâu này xuất hiện, ngay cả bộ tóc giả trên trán gã cũng bị hất tung, để lộ ra cái đầu hói bóng loáng.
Lý Ngư: pfffff
Cảnh tượng này trông quen thuộc đến khó hiểu.
Người đàn ông hét lên “Á” một cái, gã vừa quay đầu lại thì lại bị bóng đen tát thêm phát nữa vừa mạnh vừa tàn nhẫn. Người đàn ông bị tát, một lát sau, máã gã đỏ lên như lòng đỏ trứng luộc.
Bóng đen tát gã mấy phát sát khí không ngừng, người đàn ông liên tục hét lên, gã không nhìn rõ thứ đang tát mình là cái gì, chỉ cảm thấy cơ thể mình ướt đẫm, vừa đau đớn vừa khiến gã nổi da gà. Người đàn ông vốn chột dạ, lúc này lại trông cực kỳ chật vật, gã không dám nói thêm lời nào nữa, vội vàng chộp lấy bộ tóc giả rơi trên đất rồi bỏ chạy.
Lý Ngư “chậc” một tiếng, lười quan tâm đến cái tên chạy trối chết kia mà ngược lại quỳ xuống nhìn bóng đen.
Bóng đen nằm yên lặng trên mặt đất, bất động.
Lần này Lý Ngư đã có thể nhìn rõ, đó là một con cá lớn dài bằng cánh tay, to bằng miệng chén, ngầu lòi đẹp trai, vảy đen bóng loáng.
Lý Ngư: “….”
Nếu là thứ khác thì sẽ ổn đấy…. Nhưng đây là một con cá…
Vãi chưởng, lẽ nào… Sẽ không trùng hợp đến vậy chứ?
Lý Ngư nhanh chóng bế con cá đen này lên rồi ngó nghiêng xung quanh.
Cách chỗ cậu không xa là một bể cá lớn của quầy thực phẩm tươi sống. Trước bể cá có một vũng nước, có lẽ là do con cá đen này nhảy ra từ bể.
Con cá này cực kỳ nặng. Lý Ngư ôm nó cũng không giãy, chỉ nép vào trong ngực cậu, hoàn toàn không còn khí thế như lúc đánh gã đàn ông vừa rồi nữa, đôi mắt cá đen như mực nhìn chằm chằm vào Lý Ngư, đuôi vẫy nhẹ một cái.
Lý Ngư càng nhìn càng sợ, cậu nhỏ giọng nhẹ nhàng hỏi: “Điện hạ, phu quân? Nếu đúng là thật…..Vậy anh cọ tay em được không?”
Cậu sợ cá không nghe thấy nên nói lại lần nữa nhưng con cá đen lớn không hề động đậy.
Lý Ngư thở dài, cho rằng mình điên rồi, Thái tử sao có thể biến thành cá được chứ?
Cho dù cậu xuyên sách biến thành cá, cũng không có nghĩa là Thái tử khi xuyên cũng sẽ biến thành cá. Ý tưởng kỳ lạ này hoàn toàn không logic chút nào.
Lý Ngư cố gắng thuyết phục bản thân, đột nhiên, con cá trong lòng cậu cúi xuống, miệng cá nhanh nhẹn dụi dụi vào mặt Lý Ngư, sau khi cọ xong, nó còn lấy đuôi quấn lấy ngón tay cậu.
Lý Ngư: “……”
Lý Ngư bị hành động hung mãnh như hổ vừa rồi của cá đen lớn làm cho ngây như phỗng. Đù má, cậu gặp phải chuyện lớn rồi, con cá này đúng là Thái tử!
Thái tử không thể chịu nổi khi nhìn gã đàn ông đáng khinh kia dám đến gần vợ mình, nên dù có biến thành cá hắn cũng sẽ nhảy ra để bảo vệ vợ mình…
Không, không, không, đáng ra chỉ là một chuyến đi ngắn hai ngày, nhưng phu quân lại biến thành cá, phải làm sao đây!
Bình luận truyện