Ngự Thiên Thần Đế
Quyển 1 - Chương 3: Quyết định của ta cần phải giải thích sao?
Thuận lợi qua được khảo hạch thứ nhất khiến Từ Phi cùng Mã Như Long vui sướng như điên, huyết quang từ cơ thể bọn hắn chiếu rọi phạm vi được một trượng, hồng mang sáng lạn. Hai bọn hắn phấn khích giơ cao nắm đấm lên trời gào thét không ngừng.
Thí sinh Cố Chiêu bị loại ăn mặc bình thường, nhìn qua còn có chút keo kiệt mới chỉ chừng mười lăm tuổi. Huyết quang bức xạ ra ngoài thân thể chỉ chừng một xích, cực kỳ yếu ớt. Nghe xong tuyên bố của người giám sát khảo hạch thì thân thể uể oải khuỵu xuống, nước mắt tuôn rơi. Hắn biết từ nay về sau, con đường trở thành võ giả đã không thể đi lên được rồi.
Giới hạn độ tuổi tham gia khảo hạch là mười lăm tuổi, qua năm sau hắn đã không cách nào báo danh xin vào Bạch Lộc học viện nữa. Hắn vốn xuất thân từ con nhà nghèo khó, chưa từng tu luyện qua loại công pháp nào, cũng không có tài nguyên để hỗ trợ, rồi đây sẽ phải bươn chải giữa cuộc sống như những người bình thường khác mà thôi.
“Số 8888…”
Cuối cùng đã tới lượt Diệp Thanh Vũ. Hắn tiến lên đưa Mình Bài cho người giám sát rồi đi về thạch đỉnh đặt trong sân. Những lần trước hắn đều phải dừng lại ở một bước này. Thạch đỉnh nhẹ nhất là tám mươi cân lực hắn cũng không thể nâng lên, nói gì tới giơ lên cao? Trong cơ thể hắn không hề có huyết quang phóng ra, sau mỗi lần tham gia khảo hạch lại trở thành trò cười cho khắp người trong quận Lộc Minh.
Nhưng chỉ có mình hắn biết nguyên nhân vì sao…
Hôm nay, mọi sự châm chọc, chỉ trích sẽ phải dừng lại, vì hôm nay hắn không phải che giấu thực lực của mình nữa. Lúc này, hắn cảm giác được huyết dịch đang sôi trào trong cơ thể. Nếu không phải vì ước định lúc trước, hắn đã sớm khiến cả quận Lộc Minh này phải há mồm kinh ngạc.
Ngay lúc hắn vừa đặt tay lên thạch đỉnh, định giơ lên thì sau lưng truyền tới âm thành nhàn nhạt của người giám thị. “Chờ một chút, ngươi là Diệp Thanh Vũ phải không? Hồ đồ, ai cho phép ngươi tiến lên đây? Ngươi tạm thời không được tham gia khảo hạch, hãy lui qua một bên đã.”
Diệp Thanh Vũ giật mình, quay người nhìn lại.
Ngay trước mặt hắn là một cái bàn gỗ lớn có một vị trung niên mang chòm râu dê đang ung dung ngồi, nhìn hắn bằng ánh mắt không biểu lộ điều gì. Người này chính là chủ khảo của phần thi đo lường khí huyết của các thí sinh.
“Vì sao?” Diệp Thanh Vũ nhíu mày hỏi.
“Vì sao ư? Ha ha…., ta bắt ngươi đợi, ngươi nên ngoan ngoãn mà đợi chờ thì tốt. Ta là giám thị chủ khảo ở đây, ta quyết định như thế còn cần phải hỏi tới tên phế vật nhà ngươi hay sao?”
Diệp Thanh Vũ vô cùng tức giận, đang định gắt gao nói điều gì đó thì dừng lại, hắn đưa mắt nhìn tên thiếu niên đứng bên người vị chủ khảo, mang theo vẻ mặt mỉa mai, đầy oán độc nhìn mình. Tên này chính là người vừa bị hắn xô ngã, bắt phải quỳ xuống lúc trước.
Diệp Thanh Vũ thấy vậy liền lấy lại bộ dáng vui vẻ lúc trước, thầm nhủ. “Thì ra là tên nhãi con này gây sự đây, nhưng hắn chỉ là một đứa trẻ con một thương nhân bình thường, còn không được tính là quý tộc lại có thể tác động tới vị chủ khảo này, sợ rằng đằng sau còn có người giở trò.”
Nghĩ tới đó, Diệp Thanh Vũ cũng không vội vàng. Năm năm qua hắn còn nhịn được, trong quận Lộc Minh còn có người chưa buông lỏng cảnh giác hay sao? Diệp Thanh Vũ quyết định cùng bọn chúng chơi đùa một chút, xem rốt cuộc hươu sẽ chết về tay ai.
“Ngươi thực sự muốn làm như vậy?” Diệp Thanh Vũ nhìn vị chủ khảo đầy khiêu khích.
“Tên phế vật như ngươi, cho ngươi tham gia khảo hạch là đã làm lãng phí thời gian của ta rồi. Ngươi tốt nhất nên im lặng mà chờ tới lượt cuối cùng đi.”
Diệp Thanh Vũ gật đầu dứt khoát. “Được”, sau đó khoanh tay kiên nhẫn đứng chờ. Hắn không hề lấy ra huy chương anh dũng bằng đồng kia vì hắn hiểu, huân chương đó có thể chấn nhiếp được mấy tên công tử con nhà giàu có kia chứ khó lòng bắt vị chủ khảo của Bạch Lộc học viện này phải cúi đầu.
Dù sao, hắn cũng là thành viên của hoàng thất, địa vị khác xa máy người kia. Huống gì, Diệp Thanh Vũ cũng đang muốn chơi đùa với vị chủ khảo này.
Hắn đã trở lại là Diệp Thanh Vũ trước kia rồi!
Ở trên sân khảo thí tiếp tục vang lên những tiếng hô của người giám sát.
“Kế tiếp, người tiếp tục tham gia khảo hạch là….”
Tên trung niên râu dê lộ ra nụ cười thắng lợi, tuyên bố khảo hạch tiếp tục tiến hành. Loại cảm giác có được uy quyền trong tay thật khiến con người ta say mê, sảng khoái.
Chuyện vừa phát sinh cũng nhanh chóng trở thành đề tài đàm tiếu của mọi người. Ở quận Lộc Minh này, cứ tới thời điểm tổ chức khảo hạch là mọi chuyện liên quan đến hắn đều trở thành chủ đề được quan tâm hàng đầu.
Tin tức lan truyền ra, chẳng mấy chốc đã đồn qua không biết bao nhiêu người cùng tham gia khảo thí hoặc đang vây quanh xem xét, mọi người đều nóng lòng muốn biết lần này Diệp Thanh Vũ sẽ còn làm ra sự tình gì. Mọi ánh mắt đều tập trung lên người hắn, ngay cả đám thí sinh tham gia khảo hạch cũng vậy.
Bản thân hắn vẫn chỉ im lặng chờ đợi. Chẳng mấy chốc, thời gian khảo thí của ngày thứ nhất đã trôi qua.
***
Ngày thứ hai, đúng giờ mở cửa, Diệp Thanh Vũ đã có mặt ở sân khảo thí. Trên mặt hắn không có biểu hiện nào của sự tức giận hay mất kiên nhẫn, thay vào đó là vẻ âm trầm suy ngẫm.
Rất nhiều ánh mắt hả hê, giọng nói trào phúng mỉa mai cùng cảm thương rơi trên người hắn trong lúc khảo hạch tiếp tục diễn ra. Theo tiếng hô của người giám sát, niềm vui, nỗi buồn của những thí sinh tham gia lại diễn lại giống như hôm trước. Thêm một ngày nữa như thế trôi qua…
Ngày thứ ba…
Ngày thứ tư…
Ngày thứ năm…, thứ bảy…
Cho tới ngày thứ chín của cuộc khảo hạch, số người tham gia đã giảm đi khá nhiều, sân khảo thí cũng trở nên thưa thớt. Nhiều thí sinh đã hoàn thành phần thi này, nhận lấy Minh Bài để tham gia những khảo hạch khác, chỉ có Diệp Thanh Vũ vẫn chờ đợi bên cạnh trường thi. Trung niên chủ khảo vẫn luôn giữ vẻ mặt lạnh nhạt ngồi sau bàn gỗ. Thi thoảng hắn cũng liếc nhìn về phía Diệp Thanh Vũ bằng ánh mắt khing thường và tức giận. Việc Diệp Thanh Vũ vẫn đứng chờ mỗi ngày khiến hắn khó chịu.
Lại thêm một ngày trôi qua. Đến ngày thứ mười, cũng là ngày chiêu sinh cuối cùng của Bạch Lộc học viện.
Suốt buổi sáng chỉ có ba gã thiếu niên vội vã chạy tới, nhận láy Minh Bài để tham gia khảo thí, tới buổi chiều thì không còn ai tới tham gia nữa.
“Vị chủ khảo này cũng hơi quá, dù Diệp Thanh Vũ hắn có phải là tên phế vật hay không thì cũng không thể bỏ qua quyền lợi được tham gia tiếp nhạn kảo hạch của hắn chứ.”
“Đúng vậy. Huống chi phụ thân của hắn năm đó vì quận Lộc Minh mà chết trận, lập được chiến công. Gia tộc hắn còn từng nhận được huân chương anh dũng, sao có thể đối đãi với người ta như vậy được? Hắn làm như thế, không sợ luật pháp Tuyết quốc sẽ giáng lên người hay sao?”
“Ngươi chưa biết đó thôi, phụ thân Diệp Thanh Vũ chết rồi, hắn tuy được thừa hưởng huân chương anh dũng nhưng lại không phải chủ nhân đích thực, lại chỉ là một tên đệ tử hàn môn nghèo khó. Dựa theo pháp luật của Tuyết quốc thì huân chương này chỉ bảo hộ hắn cho hết năm mười bốn tuổi mà thôi. Sau đó, thành chủ sẽ lấy lại chiếc huân chương này.”
“Thật vậy sao, số tên Diệp Thanh Vũ này đúng là quá khổ rồi!”
Đám người còn đứng xem không ngừng bàn luận, trừ những đứa trẻ con nhà giàu luôn nhìn hắn bằng ánh mắt hả hê thì đa phần người ngoài vẫn hơi đồng tình với hắn.
Diệp Thanh Vũ ngước nhìn mặt trời phía xa, thời gian so với dự tính không sai biệt lắm liền đi về sân khảo hạch. Vừa đi được vài bước, một hương thơm quyến rũ bay vào mũi hắn. Từ đám người bước ra một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, nàng đứng chắn trước người Diệp Thanh Vũ.
Hài tử này khoảng mười ba, mười bốn tuổi, mặc trên người y phục của kiếm sĩ năm thứ tư của đệ tử Bạch Lộc học viện màu đỏ, da thịt mịn màng như ngọc, khuôn mặt như tranh vẽ, cái mũi thanh tú trên đôi môi như đóa hoa anh đào nở rộ. Bộ y phục của kiếm sĩ bó sát càng làm lộ ra thần thái tinh anh. Đùi ngọc eo thon, toàn thân phát ra mị lực có thể tước mất hồn phách người khác.
Thiếu nữ nhìn Diệp Thanh Vân chằm chằm rồi cất tiếng. “Nghe nói ngươi lại đang gây náo loạn ở đây phải không?”
Gây chuyện ở đây? Diệp Thanh Vân khẽ giật mình, cau mày nói. “Tiểu Hàm…”
Thiếu nữ xinh đẹp này là Tưởng Tiểu Hàm, ở thời điểm gian nan nhất khi xưa đã rời xa hắn. Hơn ba năm trôi qua, nàng đã trở thành đệ tử chính thức của Bạch Lộc học viện, đạt được nhiều thành tích ưu tú liền biến đổi không ngừng, ngày càng trở nên xinh đẹp, hoàn toàn không còn giống con người trước kia mỗi lúc đều cần tới hắn bảo hộ, chăm lo.
“Mong ngươi đừng nói những lời thân thiết như vậy, hãy gọi tên đầy đủ của ta, Tưởng Tiểu Hàm.” Thiếu nữ cắt ngang câu nói của Diệp Thanh Vũ, giương ánh mắt cao ngạo nhìn xuống nói tiếp. “Bốn năm rồi, Diệp Thanh Vũ ngươi vì sao vẫn không chịu chấp nhận cuộc sống bình thường? Không có thiên phú võ đạo, ngươi có giãy dụa cố gắng cũng chỉ vô ích, còn trở thành trò cười cho thiên hạ ngươi không thấy sao? Chi bằng an phận làm một thường dân, bình ổn sống hết cuộc đời này.”
Diệp Thanh Vũ nghe xong liền cất tiếng cười lớn, thầm nhủ “ngươi mà lại nói như vậy sao?” rồi không hề nghĩ ngợi thêm nữa, cũng không lên tiếng giải thích thêm gì.
Thí sinh Cố Chiêu bị loại ăn mặc bình thường, nhìn qua còn có chút keo kiệt mới chỉ chừng mười lăm tuổi. Huyết quang bức xạ ra ngoài thân thể chỉ chừng một xích, cực kỳ yếu ớt. Nghe xong tuyên bố của người giám sát khảo hạch thì thân thể uể oải khuỵu xuống, nước mắt tuôn rơi. Hắn biết từ nay về sau, con đường trở thành võ giả đã không thể đi lên được rồi.
Giới hạn độ tuổi tham gia khảo hạch là mười lăm tuổi, qua năm sau hắn đã không cách nào báo danh xin vào Bạch Lộc học viện nữa. Hắn vốn xuất thân từ con nhà nghèo khó, chưa từng tu luyện qua loại công pháp nào, cũng không có tài nguyên để hỗ trợ, rồi đây sẽ phải bươn chải giữa cuộc sống như những người bình thường khác mà thôi.
“Số 8888…”
Cuối cùng đã tới lượt Diệp Thanh Vũ. Hắn tiến lên đưa Mình Bài cho người giám sát rồi đi về thạch đỉnh đặt trong sân. Những lần trước hắn đều phải dừng lại ở một bước này. Thạch đỉnh nhẹ nhất là tám mươi cân lực hắn cũng không thể nâng lên, nói gì tới giơ lên cao? Trong cơ thể hắn không hề có huyết quang phóng ra, sau mỗi lần tham gia khảo hạch lại trở thành trò cười cho khắp người trong quận Lộc Minh.
Nhưng chỉ có mình hắn biết nguyên nhân vì sao…
Hôm nay, mọi sự châm chọc, chỉ trích sẽ phải dừng lại, vì hôm nay hắn không phải che giấu thực lực của mình nữa. Lúc này, hắn cảm giác được huyết dịch đang sôi trào trong cơ thể. Nếu không phải vì ước định lúc trước, hắn đã sớm khiến cả quận Lộc Minh này phải há mồm kinh ngạc.
Ngay lúc hắn vừa đặt tay lên thạch đỉnh, định giơ lên thì sau lưng truyền tới âm thành nhàn nhạt của người giám thị. “Chờ một chút, ngươi là Diệp Thanh Vũ phải không? Hồ đồ, ai cho phép ngươi tiến lên đây? Ngươi tạm thời không được tham gia khảo hạch, hãy lui qua một bên đã.”
Diệp Thanh Vũ giật mình, quay người nhìn lại.
Ngay trước mặt hắn là một cái bàn gỗ lớn có một vị trung niên mang chòm râu dê đang ung dung ngồi, nhìn hắn bằng ánh mắt không biểu lộ điều gì. Người này chính là chủ khảo của phần thi đo lường khí huyết của các thí sinh.
“Vì sao?” Diệp Thanh Vũ nhíu mày hỏi.
“Vì sao ư? Ha ha…., ta bắt ngươi đợi, ngươi nên ngoan ngoãn mà đợi chờ thì tốt. Ta là giám thị chủ khảo ở đây, ta quyết định như thế còn cần phải hỏi tới tên phế vật nhà ngươi hay sao?”
Diệp Thanh Vũ vô cùng tức giận, đang định gắt gao nói điều gì đó thì dừng lại, hắn đưa mắt nhìn tên thiếu niên đứng bên người vị chủ khảo, mang theo vẻ mặt mỉa mai, đầy oán độc nhìn mình. Tên này chính là người vừa bị hắn xô ngã, bắt phải quỳ xuống lúc trước.
Diệp Thanh Vũ thấy vậy liền lấy lại bộ dáng vui vẻ lúc trước, thầm nhủ. “Thì ra là tên nhãi con này gây sự đây, nhưng hắn chỉ là một đứa trẻ con một thương nhân bình thường, còn không được tính là quý tộc lại có thể tác động tới vị chủ khảo này, sợ rằng đằng sau còn có người giở trò.”
Nghĩ tới đó, Diệp Thanh Vũ cũng không vội vàng. Năm năm qua hắn còn nhịn được, trong quận Lộc Minh còn có người chưa buông lỏng cảnh giác hay sao? Diệp Thanh Vũ quyết định cùng bọn chúng chơi đùa một chút, xem rốt cuộc hươu sẽ chết về tay ai.
“Ngươi thực sự muốn làm như vậy?” Diệp Thanh Vũ nhìn vị chủ khảo đầy khiêu khích.
“Tên phế vật như ngươi, cho ngươi tham gia khảo hạch là đã làm lãng phí thời gian của ta rồi. Ngươi tốt nhất nên im lặng mà chờ tới lượt cuối cùng đi.”
Diệp Thanh Vũ gật đầu dứt khoát. “Được”, sau đó khoanh tay kiên nhẫn đứng chờ. Hắn không hề lấy ra huy chương anh dũng bằng đồng kia vì hắn hiểu, huân chương đó có thể chấn nhiếp được mấy tên công tử con nhà giàu có kia chứ khó lòng bắt vị chủ khảo của Bạch Lộc học viện này phải cúi đầu.
Dù sao, hắn cũng là thành viên của hoàng thất, địa vị khác xa máy người kia. Huống gì, Diệp Thanh Vũ cũng đang muốn chơi đùa với vị chủ khảo này.
Hắn đã trở lại là Diệp Thanh Vũ trước kia rồi!
Ở trên sân khảo thí tiếp tục vang lên những tiếng hô của người giám sát.
“Kế tiếp, người tiếp tục tham gia khảo hạch là….”
Tên trung niên râu dê lộ ra nụ cười thắng lợi, tuyên bố khảo hạch tiếp tục tiến hành. Loại cảm giác có được uy quyền trong tay thật khiến con người ta say mê, sảng khoái.
Chuyện vừa phát sinh cũng nhanh chóng trở thành đề tài đàm tiếu của mọi người. Ở quận Lộc Minh này, cứ tới thời điểm tổ chức khảo hạch là mọi chuyện liên quan đến hắn đều trở thành chủ đề được quan tâm hàng đầu.
Tin tức lan truyền ra, chẳng mấy chốc đã đồn qua không biết bao nhiêu người cùng tham gia khảo thí hoặc đang vây quanh xem xét, mọi người đều nóng lòng muốn biết lần này Diệp Thanh Vũ sẽ còn làm ra sự tình gì. Mọi ánh mắt đều tập trung lên người hắn, ngay cả đám thí sinh tham gia khảo hạch cũng vậy.
Bản thân hắn vẫn chỉ im lặng chờ đợi. Chẳng mấy chốc, thời gian khảo thí của ngày thứ nhất đã trôi qua.
***
Ngày thứ hai, đúng giờ mở cửa, Diệp Thanh Vũ đã có mặt ở sân khảo thí. Trên mặt hắn không có biểu hiện nào của sự tức giận hay mất kiên nhẫn, thay vào đó là vẻ âm trầm suy ngẫm.
Rất nhiều ánh mắt hả hê, giọng nói trào phúng mỉa mai cùng cảm thương rơi trên người hắn trong lúc khảo hạch tiếp tục diễn ra. Theo tiếng hô của người giám sát, niềm vui, nỗi buồn của những thí sinh tham gia lại diễn lại giống như hôm trước. Thêm một ngày nữa như thế trôi qua…
Ngày thứ ba…
Ngày thứ tư…
Ngày thứ năm…, thứ bảy…
Cho tới ngày thứ chín của cuộc khảo hạch, số người tham gia đã giảm đi khá nhiều, sân khảo thí cũng trở nên thưa thớt. Nhiều thí sinh đã hoàn thành phần thi này, nhận lấy Minh Bài để tham gia những khảo hạch khác, chỉ có Diệp Thanh Vũ vẫn chờ đợi bên cạnh trường thi. Trung niên chủ khảo vẫn luôn giữ vẻ mặt lạnh nhạt ngồi sau bàn gỗ. Thi thoảng hắn cũng liếc nhìn về phía Diệp Thanh Vũ bằng ánh mắt khing thường và tức giận. Việc Diệp Thanh Vũ vẫn đứng chờ mỗi ngày khiến hắn khó chịu.
Lại thêm một ngày trôi qua. Đến ngày thứ mười, cũng là ngày chiêu sinh cuối cùng của Bạch Lộc học viện.
Suốt buổi sáng chỉ có ba gã thiếu niên vội vã chạy tới, nhận láy Minh Bài để tham gia khảo thí, tới buổi chiều thì không còn ai tới tham gia nữa.
“Vị chủ khảo này cũng hơi quá, dù Diệp Thanh Vũ hắn có phải là tên phế vật hay không thì cũng không thể bỏ qua quyền lợi được tham gia tiếp nhạn kảo hạch của hắn chứ.”
“Đúng vậy. Huống chi phụ thân của hắn năm đó vì quận Lộc Minh mà chết trận, lập được chiến công. Gia tộc hắn còn từng nhận được huân chương anh dũng, sao có thể đối đãi với người ta như vậy được? Hắn làm như thế, không sợ luật pháp Tuyết quốc sẽ giáng lên người hay sao?”
“Ngươi chưa biết đó thôi, phụ thân Diệp Thanh Vũ chết rồi, hắn tuy được thừa hưởng huân chương anh dũng nhưng lại không phải chủ nhân đích thực, lại chỉ là một tên đệ tử hàn môn nghèo khó. Dựa theo pháp luật của Tuyết quốc thì huân chương này chỉ bảo hộ hắn cho hết năm mười bốn tuổi mà thôi. Sau đó, thành chủ sẽ lấy lại chiếc huân chương này.”
“Thật vậy sao, số tên Diệp Thanh Vũ này đúng là quá khổ rồi!”
Đám người còn đứng xem không ngừng bàn luận, trừ những đứa trẻ con nhà giàu luôn nhìn hắn bằng ánh mắt hả hê thì đa phần người ngoài vẫn hơi đồng tình với hắn.
Diệp Thanh Vũ ngước nhìn mặt trời phía xa, thời gian so với dự tính không sai biệt lắm liền đi về sân khảo hạch. Vừa đi được vài bước, một hương thơm quyến rũ bay vào mũi hắn. Từ đám người bước ra một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, nàng đứng chắn trước người Diệp Thanh Vũ.
Hài tử này khoảng mười ba, mười bốn tuổi, mặc trên người y phục của kiếm sĩ năm thứ tư của đệ tử Bạch Lộc học viện màu đỏ, da thịt mịn màng như ngọc, khuôn mặt như tranh vẽ, cái mũi thanh tú trên đôi môi như đóa hoa anh đào nở rộ. Bộ y phục của kiếm sĩ bó sát càng làm lộ ra thần thái tinh anh. Đùi ngọc eo thon, toàn thân phát ra mị lực có thể tước mất hồn phách người khác.
Thiếu nữ nhìn Diệp Thanh Vân chằm chằm rồi cất tiếng. “Nghe nói ngươi lại đang gây náo loạn ở đây phải không?”
Gây chuyện ở đây? Diệp Thanh Vân khẽ giật mình, cau mày nói. “Tiểu Hàm…”
Thiếu nữ xinh đẹp này là Tưởng Tiểu Hàm, ở thời điểm gian nan nhất khi xưa đã rời xa hắn. Hơn ba năm trôi qua, nàng đã trở thành đệ tử chính thức của Bạch Lộc học viện, đạt được nhiều thành tích ưu tú liền biến đổi không ngừng, ngày càng trở nên xinh đẹp, hoàn toàn không còn giống con người trước kia mỗi lúc đều cần tới hắn bảo hộ, chăm lo.
“Mong ngươi đừng nói những lời thân thiết như vậy, hãy gọi tên đầy đủ của ta, Tưởng Tiểu Hàm.” Thiếu nữ cắt ngang câu nói của Diệp Thanh Vũ, giương ánh mắt cao ngạo nhìn xuống nói tiếp. “Bốn năm rồi, Diệp Thanh Vũ ngươi vì sao vẫn không chịu chấp nhận cuộc sống bình thường? Không có thiên phú võ đạo, ngươi có giãy dụa cố gắng cũng chỉ vô ích, còn trở thành trò cười cho thiên hạ ngươi không thấy sao? Chi bằng an phận làm một thường dân, bình ổn sống hết cuộc đời này.”
Diệp Thanh Vũ nghe xong liền cất tiếng cười lớn, thầm nhủ “ngươi mà lại nói như vậy sao?” rồi không hề nghĩ ngợi thêm nữa, cũng không lên tiếng giải thích thêm gì.
Bình luận truyện