Ngự Thú Nữ Vương

Quyển 2 - Chương 50: Bộ mặt khác của Bách Kiếm



"Các ngươi biết ông ta?" Lệ Quỷ phút chốc dựng thẳng ánh mắt nhìn Âu Dương Tĩnh bọn họ, giọng điệu cấp bách hỏi tới: "Ông ta thế nào? Đã chết chưa? Chết rất thảm chứ?"

Âu Dương Tĩnh và Sở Ly La cảm thấy đầu đấy hắc tuyến. Dễ dàng nhìn ra được, bọn họ cũng ước gì Bách Kiếm rơi vào thê thảm. Nhưng phải để ông ta thất vọng rồi.

"Không, ông ta sống rất khỏe. Bọn ta chạy vào Hắc Độc Lâm này, một nửa nguyên nhân cũng là vì ông ta."

Âu Dương Tĩnh, giọng điệu cũng có chút lạnh lùng. Cứ tưởng Bách Kiếm Lão đầu tử trên giang hồ kia chỉ là si mê kiếm nên mới quấn quít lấy bọn họ. Nhưng theo lời Lệ Quỷ nói, nàng ngược lại cảm thấy Bách Kiếm thật tàn ác, e là mấy chuyện gần đây hơn phân nửa cũng là do ông ta gây ra, muốn đẩy bọn họ vào đường cùng để ông ta dễ dàng đoạt kiếm.

Nghĩ đến đây, tròng mắt Âu Dương Tĩnh híp lại. Bách Kiếm, hừ, đợi nàng ra được bên ngoài rồi nhất định sẽ thu thập ông ta.

"Sao?"

Lệ Quỷ kia đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo nhìn thấy thần kiếm trong tay Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh, giật mình lập tức hiểu rõ: "Ông ta vì bảo kiếm trong tay các ngươi?"

"Đúng vậy." Âu Dương Tĩnh giơ tay cầm Tử Nguyệt kiếm lên, hào quang màu tím nhất thời lưu chuyển, ánh sáng lấp lánh. Thần kiếm phát ra thần tức khiến bọn quỷ lui mấy bước.

"Đây là kiếm gì?" Lệ Quỷ phát hiện hai thanh kiếm này rất lợi hại, đến gần một chút còn cảm thấy nóng rực, dường như muốn đả thương bọn họ, trong lòng nhất thời hoảng sợ. Trước đó bọn họ đầy bụng lệ khí cùng oan khí, vậy mà vừa phát hỏa, lệ khí trong lòng thật ra tan đi không ít. Kết quả dĩ nhiên là khó chống đỡ được khí tức của thần kiếm.

"Thần kiếm thượng cổ Tử Nguyệt." Âu Dương Tĩnh thu hồi kiếm.

"Thần kiếm thượng cổ Lăng Tiêu." Âu Dương An cũng nói.

"Thần kiếm thượng cổ phu thê——" Lệ Quỷ sợ hãi kêu một tiếng, ánh mắt nhìn về hai thanh kiếm sau đó không ngừng thì thầm: "Hai thanh thần kiếm, ông ta chắc chắn sẽ không buông tha đâu."

"Đúng vậy." Âu Dương Tĩnh gật đầu: "Ông ta đi khắp nơi bịa đặt, nói người được kiếm được thiên hạ. Khiến cho đám người trong võ lâm đều đuổi giết bọn ta, cuối cuộc, bọn ta đành phải xông vào Hắc Độc Lâm." Âu Dương Tĩnh cũng thản nhiên nói ra nguyên nhân khiến bọn họ vào rừng.

"Thì ra là thế." Lệ Quỷ nghe Âu Dương Tĩnh nói cũng không còn tức giận với bọn họ nữa. Thậm chí có vài phần như nhìn thấy đồng minh.

"Các ngươi cũng bị Bách Kiếm hại, cũng cùng chung kẻ địch với chúng ta. Tất nhiên, chúng ta sẽ không gây khó dễ với các ngươi."

Sở Ly La nghe Lệ Quỷ nói há miệng thở dốc, tốt quá, rốt cục không còn bị âm khí hãm hại nữa.

"Sao các ông phải ở trong Hắc Độc Lâm này?" Âu Dương Tĩnh hỏi, nàng muốn nói, quỷ muốn báo thù không phải rất dễ dàng sao? Đem đối phương dọa cho chết khiếp, tinh thần điên loạn, so với chết càng khó chịu hơn.

Nghe Âu Dương Tĩnh nhắc đến, Lệ Quỷ lại là oan khí khắp người tràn ra mạnh mẽ.

"Cũng vì chết không nhắm mắt, oan khí cùng cừu hận trong lòng quá sâu. Nên chúng ta không thể đi đầu thai chuyển thế, hồn phách đành phải lang thang trong nhân gian. Chúng ta cũng nghĩ tới chuyện báo thù, nhưng trên người Bách Kiếm sát khí quá nặng, hơn nữa nhiều năm đúc kiếm, trên người ông ta có một loại khí gì đó khiến chúng ta không thể tới gần. Mà ông ta chưa chết, chúng ta lại không cam lòng. Tất nhiên cũng không muốn để quỷ sai bắt chúng ta đến Địa phủ chịu hình, cho nên chúng ta lang thang khắp nơi, rốt cuộc đến nơi đây. Phát hiện nơi này có thể giúp chúng ta ngăn trở quỷ sai, thậm chí âm khí nơi này cũng rất nặng, thích hợp cho Quỷ Hồn chúng ta sống......"

Âu Dương Tĩnh gật đầu, thì ra là thế.

"Nếu chúng ta có cùng chung kẻ địch, không bằng ông thả chúng ta đi. Sau đó chúng ta sẽ giúp ông báo thù!"

Âu Dương Tĩnh nhìn Lệ Quỷ nói. Nếu bọn họ không thể tự mình báo thù, nàng không ngại cùng giao dịch với bọn họ, mà việc nàng giết Bách Kiếm cũng chính là thuận tay thôi.

Lệ Quỷ nghe Âu Dương Tĩnh nói thế, cũng hồ nghi nhìn nàng. Dường như có chút không tin tưởng, nhưng trong lòng lại dao động.

Âu Dương Tĩnh cũng không thúc giục, lập tức cùng Âu Dương An, Sở Ly La ba người đứng ở đó, nhìn bọn quỷ suy tư.

Toàn bộ cánh rừng im lặng không có bất kỳ âm thanh nào, chỉ nghe tiếng hít thở lẫn nhau.

Một lát sau, Lệ Quỷ rốt cuộc mở miệng:

"Chúng ta làm sao tin tưởng các ngươi có thể báo thù cho chúng ta?" Báo thù, đó là chuyện trước giờ vẫn luôn mong đợi, nhưng bây giờ thực hiện được lại dường như có chút khó tin.

Âu Dương Tĩnh cười lạnh liếc mắt một cái, cằm khẽ nâng, nhìn Lệ Quỷ:

"Các ông chỉ có thể tin tưởng, không phải sao. Trừ chúng ta ra, không ai có thể giúp các ông báo thù được." Trong lời của nàng lộ ra cuồng vọng, cùng vẻ tự tin.

Lệ Quỷ ngẩn ra, lại không thể phản bác. Nhiều năm như vậy, tuy có không ít người tiến vào Hắc Độc Lâm. Nhưng tất cả đều không sống sót nổi, ba người này có thể tránh thoát độc khí, hơn nữa nhìn qua dường như còn không có bất cứ ảnh hưởng nào. Điều đó chứng tỏ bọn họ không phải người bình thường, huống chi còn có một đôi Thần kiếm thượng cổ trong tay.

"Võ công của Bách Kiếm không kém." Lệ Quỷ nghĩ nghĩ nói: "Hơn nữa một khi ông ta điên lên, cả người cũng mất hết lí trí."

"Ta biết." Âu Dương Tĩnh nhếch môi: "Ta đã giao đấu với ông ta rồi. Những tưởng ông ta chỉ là kiếm si, cũng không phải kẻ xấu, nên mới buông tha cho ông ta một con đường sống. Sớm biết ông ta là người như vậy, lúc ấy lập tức giết chết tông ta rồi."

"Đúng đó." Sở Ly La cũng gật đầu. Nếu biết sớm Bách Kiếm si mê kiếm đến nỗi thích giết chóc, thậm chí còn khiến cho người hầu đổ máu, tươi sống đau đớn đến chết. Nàng đã đem lão đầu kia đi lóc xương lóc thịt lâu rồi.

Lệ Quỷ nhìn chằm chằm ánh mắt Âu Dương Tĩnh, đôi mắt kia chắc chắn không biết gạt người. Bọn họ nhìn ra trong mắt Âu Dương Tĩnh có tin tưởng, còn có liều lĩnh, mấp máy môi, xem như đặt lòng tin vào Âu Dương Tĩnh ba người.

"Được, chúng ta nhận giao dịch này."

Lệ Quỷ gật đầu: "Ta nói cho các ngươi biết cách thoát khỏi mê trận, các ngươi giúp chúng ta báo thù, giết chết Bách Kiếm." Trong ánh mắt phun ra cừu hận mạnh mẽ.

“Được.” Âu Dương Tĩnh cũng gật đầu: "Một lời đã định."

Lệ Quỷ đưa Âu Dương Tĩnh bọn họ ra khỏi mê trận. Nhưng nhìn bóng lưng ba người rời đi, tâm tình Lệ Quỷ cũng lập tức phức tạp. Bọn họ tin tưởng ba người này sẽ giết được Bách Kiếm, vừa nghĩ tới đại thù sắp được báo, trong thân thể nhiệt huyết lập tức sôi trào lên, vô cùng kích động. Nhưng kích động xong lại có cảm giác mờ mịt. Báo thù rồi thì sao, bọn họ vẫn là Quỷ Hồn, lại tiếp tục lang thang trong nhân gian ư? Hay là cam nguyện bị bắt xuống Địa phủ đầu thai?

Quanh đi quẩn lại cứ như vậy suốt hai mươi năm, bọn họ phát hiện báo thù là mục tiêu duy nhất, cũng là duy trì mạng sống của mình. Lúc này đột nhiên không biết phải làm gì nữa?

Âu Dương Tĩnh bọn họ cảm giác được từ phía sau truyền đến ưu thương, dừng lại bước chân. Quay đầu nhìn phía đám quỷ kia, vốn là lệ khí vẫn bao bọc bên ngoài những cũng thấy rõ được ưu thương trong lòng bọn họ.

"Tĩnh nhi báo thù cho họ, bọn họ lẽ ra phải cao hứng mới đúng, sao lại khó chịu?" Sở Ly La nhăn mũi.

"Chắc là không biết báo thù xong, bọn họ sẽ làm gì tiếp theo." Âu Dương An đáp.

"Kỳ thật các ngươi có thể giúp bọn chúng siêu độ đầu thai." Tiểu Bạch Hổ nâng lên đôi con ngươi màu ngọc bích nhìn lướt qua lũ quỷ, miễn cưỡng nói.

"Thật sao?" Âu Dương Tĩnh quay đầu nhìn Vân Khinh Cuồng.

"Đương nhiên." Vân Khinh Cuồng đáp: "Nhưng ngươi thật muốn giúp bọn chúng sao?"

Âu Dương Tĩnh gật đầu. Nàng vốn cũng là xuyên qua, có lẽ nếu không xảy ra chuyện xuyên qua này, nàng kỳ thật cũng chỉ là một cô hồn.

"Vậy được rồi, ngươi đi giúp bọn chúng đi. Ta nói cho các ngươi biết phải làm thế nào." Vân Khinh Cuồng nói với Âu Dương Tĩnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện