Ngự Tiền Mỹ Nhân
Chương 36: Nổi Tâm Ma
Tô Ngâm sợ hãi không thôi, tối đến lăn qua lộn lại mà cứ trằn trọc mãi, hễ nhắm mắt là hình ảnh cái đầu người dữ tợn trong hũ rượu lưu ly lại hiện ra.
Con người ta khi màn đêm buông xuống rất dễ nghĩ ngợi lung tung. Mấy năm trước có một dạo, cứ đến tối, lúc thổi nến lên giường ngủ là không hiểu sao nàng lại tưởng tượng ra cảnh có một con quỷ dưới gầm giường chực chờ tóm lấy cổ chân nàng, khiến nàng trong một khoảng thời gian rất dài, hễ tới cách giường tầm hai bước là nhảy luôn lên giường, đến khi rúc trong chăn mới thấy an toàn.
Hôm nay còn đáng sợ hơn thế, nàng vừa nhắm mắt sẽ nghĩ đến cảnh cái đầu trong hũ rượu bay tới trước mặt mình, mái tóc rối bời cứ dài mãi dài mãi ra, mon men tới gần nàng, cười sằng sặc thít chặt cổ nàng.
Tô Ngâm tự mình dọa mình đến mức trùm kín chăn lau nước mắt tới mấy bận. Sang giờ Tý, rốt cuộc nàng không nằm nổi nữa bèn rời giường trang điểm thay đồ, ra ngự tiền.
Thẩm Huyền Ninh lúc bấy giờ vẫn chưa ngủ, đang ngồi đọc hồ sơ vụ án mà bộ Hình vừa sửa sang trình lên. Khóe mắt y thấy có người đến bên cạnh đổi trà, y tiện tay bê lên uống một hớp, ngẩng đầu thấy đó là nàng không khỏi ngẩn ra: “Sao nàng vẫn chưa đi nghỉ?”
Đêm qua y bận rộn cả đêm, Tô Ngâm cũng thức trắng theo y. Nhưng chiều nay y đã ngủ bù, thế mà nàng lại không ngủ.
Đã muộn thế này, sao nàng vẫn không ngủ?
Tô Ngâm thở vắn than dài: “Ngủ không được, mai rồi tính.”
“Sao lại không ngủ được? Trẫm bảo Thái y kê trà an thần cho nàng nhé?” Y đề nghị.
Tô Ngâm lắc đầu: “Uống rồi ạ, nhưng vẫn không ngủ được. Nô tỳ thấy ở trong phòng cũng không có gì làm nên ra đây.”
Ở trong phòng không có gì làm?
Thẩm Huyền Ninh ngửi thấy mùi khác thường.
Bình thường nàng chưa từng thấy việc ở trong phòng một mình buồn tẻ. Chỗ nàng không thiếu sách mới, nếu muốn thêu thùa cũng có sẵn kim chỉ vải vóc. Mỗi khi y tới phòng tìm nàng đều thấy dáng vẻ thảnh thơi hưởng thụ của nàng, sao hôm nay đột nhiên lại không muốn ở trong phòng?
Thẩm Huyền Ninh ngẫm nghĩ, quan sát nàng rồi hỏi dò: “Có phải nàng… vẫn nghĩ tới cái đầu kia nên sợ hãi không?”
“…… Không phải!” Tô Ngâm rầu rĩ chối bay, nhưng hai má lại hây hây đỏ.
Thẩm Huyền Ninh bật cười, đứng dậy bá vai nàng, xoay người nàng lại, đẩy về phía giường: “Vậy nàng ngủ ở đây đi, trẫm ở cùng nàng.”
“Không cần…” Tô Ngâm vội vã từ chối, “Nô tỳ không thấy buồn ngủ, giờ cũng không muốn ngủ.”
“Đã một ngày một đêm nàng chưa ngủ, sao chịu nổi chứ?” Y đẩy nàng tới trước giường, không nói gì thêm mà giúp nàng gỡ mấy cây trâm trên búi tóc xuống, sau đó ấn nàng lên giường.
Tô Ngâm toan nhổm dậy, y đã ngồi xuống bên giường, dùng chân chắn lối nàng.
Tô Ngâm hết cách, cụp mắt nói: “Hoàng thượng đừng như vậy.”
Thẩm Huyền Ninh kéo chăn đắp: “Nàng ngủ đi, trẫm cũng nghỉ một lát. Đợi nàng ngủ, trẫm sẽ xem hồ sơ vụ án tiếp.”
Tất nhiên nàng biết như thế này không ổn, nhưng vừa định lên tiếng thì y đã dùng ngón tay chặn môi nàng: “Nếu nàng nghĩ trẫm sẽ làm gì nàng, trẫm sẽ giận thật đấy.”
Tô Ngâm nghẹn lời.
Thật ra nàng không nghĩ y định làm gì, dù sao nếu y mà muốn thì nàng đã sớm không còn là nữ quan.
Nhưng nghe y nói vậy, đột nhiên nàng không biết mở lời cự tuyệt y thế nào cho phải. Nàng húng hắng hai tiếng rồi đành phó mặc, ngoan ngoãn nằm xuống, trùm chăn nhắm mắt lại.
Sau đó nàng nghe tiếng y đứng dậy: “Cởi áo ngoài ra rồi hãy ngủ, trẫm không nhìn đâu.”
“?” Tô Ngâm trợn mắt, thấy y buông màn xuống.
Màn có hai tầng, tầng trong chỉ là một lớp voan mỏng, tầng ngoài rất dày. Y buông cả hai tầng màn xuống, che kín bưng.
“…….” Tô Ngâm chần chờ chốc lát, thấy đúng là mặc áo ngoài ngủ không thoải mái thật. Đặc biệt là váy, váy nhiều lớp nhiều nếp gấp, bình thường mặc rất đẹp nhưng khi nằm nghiêng sẽ cộm người.
Nàng bèn nghe lời y, cởi áo ngoài ra, ném xuống chân rồi đắp chăn cẩn thận mới nói vọng ra ngoài: “Nô tỳ xong rồi.”
Màn bị vén lên ngay, y lại ngồi xuống, cười khẽ: “Ngủ đi, có trẫm ở đây, bảo đảm trăm quỷ cũng không vào được!”
Tô Ngâm nghe vậy thì cười, khép mắt lại. Có người ở cạnh, quả thật khiến nàng thấy ổn hơn nhiều, những hình ảnh khủng khiếp biến mất, chỉ có mùi huân hương trên người y vấn vít đâu đây.
Vì thế nàng nhanh chóng ngủ say. Thẩm Huyền Ninh ngồi cạnh ngắm nàng, càng nhìn càng buồn cười.
Hồi y mới quen nàng, nàng cũng ngủ say như thế. Lúc ấy nàng cũng không chịu ngủ, y uy hiếp nói muốn giết cả nhà nàng, nàng còn khe khẽ cãi rằng “Nhà ta chỉ có mình ta!”, không cam tâm nghe theo.
Nhưng sau đó cuối cùng nàng cũng ngủ. Hồi đó họ đều còn nhỏ, chưa hiểu sự khác biệt giữa nam nữ, nằm cạnh nhau ngủ say sưa.
Bây giờ, y muốn ngủ chung với nàng là chuyện không tưởng, chưa bàn tới việc bọn họ có để ý không, nếu để cung nhân bắt gặp sẽ không ra thể thống gì. Nàng có thể ngủ ngon như thế này bên cạnh y là điều rất hiếm hoi, y cảm thấy mình thật may mắn.
Thẩm Huyền Ninh lẳng lặng ngắm nàng một lúc, chẳng buồn đọc hồ sơ vụ án nữa.
Suy đi tính lại, y sợ trễ nãi công việc, định mang hồ sơ vụ án tới đây xem.
Nhưng y vừa động, Tô Ngâm đang ngủ như cảm nhận được. Nàng lập tức chau mày, dường như những hình ảnh đáng sợ lại ùa tới, nàng xoay người ôm chặt cánh tay y.
“?” Thẩm Huyền Ninh giật mình, đành ngồi lại như cũ.
Nàng ngủ rất sâu, ôm cũng rất chặt. Sau một thoáng lưỡng lự, y đành gác hồ sơ vụ án sang một bên.
Sau đó, y thận trọng điều chỉnh dáng ngồi, tìm một tư thế thoải mái, tựa vào đầu giường nhìn nàng.
Một lát sau, nàng trở mình, thả y ra.
Thẩm Huyền Ninh khẽ thở phào, đấu tranh tâm lý một lúc, rốt cuộc buông thả bản thân mà nằm xuống.
Y muốn ngủ bên nàng một lát, hay nói cách khác là muốn để nàng nằm với y một lát, tựa như thuở còn thơ dại.
Đến bình minh, y dậy sớm hơn nàng một chút là được, không để nàng biết y đã ngủ ở đây.
Y bèn cởi giày, nhắm mắt, vừa khua tay hạ màn xuống thì nàng đột nhiên lật người, tựa đầu vào ngực y.
Thẩm Huyền Ninh giật mình, phân vân do dự, rồi duỗi tay ôm lấy nàng.
Nàng lẳng lặng rúc vào lòng y, hương thơm trên tóc thoang thoảng như gần như xa. Y bất chợt lặng im, trong tiếng tim đập loạn, cúi đầu khẽ hôn nàng.
Nếu có thể, y hy vọng ngày nào cũng có thể làm thế.
Lúc sướng vui, khi phẫn uất, kể cả khoảnh khắc khổ đau, y đều mong có thể ôm nàng vào lòng, hôn nàng một cái.
Y nghĩ, nàng không biết nàng quan trọng với y tới nhường nào. Nàng không biết khi y bị công việc quấn lấy, chỉ cần ngẩng lên thấy nàng đứng cạnh là tâm trạng sẽ khá khẩm ngay.
Y mê mẩn từng cái nhíu mày, từng nụ cười của nàng. Dù cho khi nhắc tới chuyện tình cảm, nàng luôn khéo léo cự tuyệt y khiến y không khỏi ảo não, y vẫn thích.
Y biết mình không cần thiết phải hao tâm tổn trí vì nàng. Nếu y muốn, y có thể có được mỹ nhân khắp thiên hạ. Nhưng khi có nàng bên người, y hoàn toàn không nhìn thấy ai khác.
Còn nếu nàng không ở cạnh, cuộc sống y chẳng được an nhiên, lại càng không nhìn thấy ai.
Ôi.
Thẩm Huyền Ninh cười khổ, lại lặng lẽ hôn nàng.
—
Khắc cuối giờ Sửu, Tô Ngâm đang mơ màng ngủ bỗng thấy hơi nhột, từ từ tỉnh lại.
Mở mắt ra, thấy bốn bề mịt mùng, nàng cứ nghĩ mình vô ý cọ vào chăn. Đến khi nhìn rõ mọi vật xung quanh, đầu óc cũng tỉnh táo hơn, nàng mới nhận ra trước mặt mình không phải là chăn.
Nàng thoáng đờ người ra, nhìn người đang ngủ say trước mắt, muốn chạy trốn ngay lập tức song lại không dám đánh thức y, đành nằm ngay đơ ra đó.
Mãi một lúc sau, khi nàng hít sâu hai hơi mới thả lỏng người một chút.
Nàng lại nhìn y lần nữa với tâm trạng phức tạp.
Y gần gụi trong gang tấc, khoảng cách thế này, dù hai người sớm chiều ở chung cũng rất hiếm gặp.
Diện mạo y, đường nét của y đột nhiên hiện rõ trước mắt nàng. Tô Ngâm nhìn y một chốc, bất tri bất giác mà ngắm đến bần thần.
Vị thiên tử trẻ tuổi có tương lai trải gấm thêu hoa này, ắt khiến con người ta dễ dàng đắm say, điều này không khác lắm nguyên cớ khiến nàng phải lòng Sở Tễ năm đó là bao.
Không phải Tô Ngâm không thấu hiểu cõi lòng mình, cùng lắm thì nàng chỉ không rõ tình cảm này được thai nghén từ bao giờ mà thôi, hẳn là sau khi suy nghĩ của y bị phơi bày, cũng có thể là trước đó.
Nhưng dù thích thì có thích, không thể chính là không thể.
Nàng không muốn đánh đổi tương lai của mình để chạy theo xúc cảm nhất thời, những câu chuyện thê thảm về sủng phi thất thế, nàng đã nghe quá nhiều.
Nàng sẽ không xinh đẹp suốt đời, cũng khó có thể thông minh trọn kiếp. Nếu y muốn tìm một người thay thế nàng, không khó.
Hơn nữa, y đã có Hoàng hậu.
Gần đây Tô Ngâm hay nhắc nhở bản thân, nếu nàng khát vọng có thể ở bên một người trọn đời thì những cô gái khác hẳn cũng ước ao điều ấy, bao gồm Hoàng hậu.
Huống chi Hoàng hậu lại tốt đẹp như thế. Từ tận đáy lòng mình, nàng mong Hoàng hậu có thể sống hạnh phúc, không phải chịu cảnh tịch mịch nơi cung cấm.
Nên nàng không thể nhượng bộ, tuyệt đối không thể nhượng bộ, bất kể là vì mình hay vì người khác, nàng đều không được phép lui bước.
Tuy nhiên, giờ này khắc này, nàng thật sự thích y.
Y tốt với nàng như thế, tốt đến mức khiến nàng cảm thấy sau này dù nàng có gả cho một trượng phu toàn tâm toàn ý đối tốt với nàng thì người nọ cũng không cách nào cẩn thận tỉ mỉ bằng y.
Y chẳng những bảo vệ nàng kỹ càng mà trước mặt nàng luôn vứt bỏ sự uy nghiêm của đấng quân vương, khiến nàng muốn hoài nghi sự chân thành của y cũng không được.
Trong ánh sáng lờ mờ lúc tảng sáng, Tô Ngâm đột nhiên không khống chế nổi bản thân mình.
Ngọn lửa lòng thốt nhiên bùng cháy, cắn nuốt ý chí nàng. Nàng ngẩn ngơ nhìn y, cảm thấy y chỗ nào cũng tốt, dáng vẻ anh tuấn, mặt mày khôi ngô…
Lúc lia mắt tới đôi môi mỏng của y, nàng bất chợt sửng sốt, mắt không dời nổi, si mê đến mức muốn hôn y một cái.
Một giọng nói tham lam vang lên trong tâm trí nàng, chỉ một chút thôi, yên lặng, lén lút, không để bất cứ ai biết, ngay cả y cũng không.
Chỉ một chút thôi, cho bản thân chút hồi ức quý giá.
Chỉ một chút thôi, rồi sau này y tiếp tục là chúa tể thiên hạ, còn nàng ngoan ngoãn làm một nữ quan thường thường bậc trung.
Chút hồi ức này, nàng sẽ giữ tới già, tới chết. Dù may mắn gặp lại nhau dưới âm phủ, nàng cũng sẽ không nói cho y biết, nàng đã từng cầm lòng chẳng đặng mà đem lòng thương y.
Tô Ngâm nghĩ vậy, nhắm mắt lại, căng thẳng hít sâu một hơi.
Sau đó, nàng như một kẻ trộm, cẩn thận vẫy vẫy tay trước mặt y, xác định y vẫn đang ngủ say sưa.
Thấy y không có phản ứng gì, nàng nín thở, từ từ nhích tới.
Khoảng cách ba tấc ngắn ngủi mà nàng như mất tới vài thập niên để trờ tới. Môi nàng cuối cùng cũng chạm vào môi y, dù chỉ là một cái chạm nhẹ cũng khiến nàng như bị điện giật, lùi ra ngay.
Nàng run rẩy trở mình, đưa lưng về phía y co cụm người lại, như thể vừa làm chuyện gì rất xấu xa, mặt đỏ tai hồng, ngay cả cổ cũng nóng lên.
Thế rồi, nàng bỗng thấy hối hận, cảm thấy nhất định là vừa rồi mình đã nổi tâm ma.
Tô Ngâm bịt chặt miệng, sợ chính mình sẽ bật khóc thành tiếng. Đúng lúc này, một bàn tay từ đằng sau vòng tới, ôm lấy eo nàng.
Giọng nói của y, thấm đẫm sự ấm áp và niềm hân hoan: “Tô Ngâm, nàng cũng thích trẫm đúng không?”
Con người ta khi màn đêm buông xuống rất dễ nghĩ ngợi lung tung. Mấy năm trước có một dạo, cứ đến tối, lúc thổi nến lên giường ngủ là không hiểu sao nàng lại tưởng tượng ra cảnh có một con quỷ dưới gầm giường chực chờ tóm lấy cổ chân nàng, khiến nàng trong một khoảng thời gian rất dài, hễ tới cách giường tầm hai bước là nhảy luôn lên giường, đến khi rúc trong chăn mới thấy an toàn.
Hôm nay còn đáng sợ hơn thế, nàng vừa nhắm mắt sẽ nghĩ đến cảnh cái đầu trong hũ rượu bay tới trước mặt mình, mái tóc rối bời cứ dài mãi dài mãi ra, mon men tới gần nàng, cười sằng sặc thít chặt cổ nàng.
Tô Ngâm tự mình dọa mình đến mức trùm kín chăn lau nước mắt tới mấy bận. Sang giờ Tý, rốt cuộc nàng không nằm nổi nữa bèn rời giường trang điểm thay đồ, ra ngự tiền.
Thẩm Huyền Ninh lúc bấy giờ vẫn chưa ngủ, đang ngồi đọc hồ sơ vụ án mà bộ Hình vừa sửa sang trình lên. Khóe mắt y thấy có người đến bên cạnh đổi trà, y tiện tay bê lên uống một hớp, ngẩng đầu thấy đó là nàng không khỏi ngẩn ra: “Sao nàng vẫn chưa đi nghỉ?”
Đêm qua y bận rộn cả đêm, Tô Ngâm cũng thức trắng theo y. Nhưng chiều nay y đã ngủ bù, thế mà nàng lại không ngủ.
Đã muộn thế này, sao nàng vẫn không ngủ?
Tô Ngâm thở vắn than dài: “Ngủ không được, mai rồi tính.”
“Sao lại không ngủ được? Trẫm bảo Thái y kê trà an thần cho nàng nhé?” Y đề nghị.
Tô Ngâm lắc đầu: “Uống rồi ạ, nhưng vẫn không ngủ được. Nô tỳ thấy ở trong phòng cũng không có gì làm nên ra đây.”
Ở trong phòng không có gì làm?
Thẩm Huyền Ninh ngửi thấy mùi khác thường.
Bình thường nàng chưa từng thấy việc ở trong phòng một mình buồn tẻ. Chỗ nàng không thiếu sách mới, nếu muốn thêu thùa cũng có sẵn kim chỉ vải vóc. Mỗi khi y tới phòng tìm nàng đều thấy dáng vẻ thảnh thơi hưởng thụ của nàng, sao hôm nay đột nhiên lại không muốn ở trong phòng?
Thẩm Huyền Ninh ngẫm nghĩ, quan sát nàng rồi hỏi dò: “Có phải nàng… vẫn nghĩ tới cái đầu kia nên sợ hãi không?”
“…… Không phải!” Tô Ngâm rầu rĩ chối bay, nhưng hai má lại hây hây đỏ.
Thẩm Huyền Ninh bật cười, đứng dậy bá vai nàng, xoay người nàng lại, đẩy về phía giường: “Vậy nàng ngủ ở đây đi, trẫm ở cùng nàng.”
“Không cần…” Tô Ngâm vội vã từ chối, “Nô tỳ không thấy buồn ngủ, giờ cũng không muốn ngủ.”
“Đã một ngày một đêm nàng chưa ngủ, sao chịu nổi chứ?” Y đẩy nàng tới trước giường, không nói gì thêm mà giúp nàng gỡ mấy cây trâm trên búi tóc xuống, sau đó ấn nàng lên giường.
Tô Ngâm toan nhổm dậy, y đã ngồi xuống bên giường, dùng chân chắn lối nàng.
Tô Ngâm hết cách, cụp mắt nói: “Hoàng thượng đừng như vậy.”
Thẩm Huyền Ninh kéo chăn đắp: “Nàng ngủ đi, trẫm cũng nghỉ một lát. Đợi nàng ngủ, trẫm sẽ xem hồ sơ vụ án tiếp.”
Tất nhiên nàng biết như thế này không ổn, nhưng vừa định lên tiếng thì y đã dùng ngón tay chặn môi nàng: “Nếu nàng nghĩ trẫm sẽ làm gì nàng, trẫm sẽ giận thật đấy.”
Tô Ngâm nghẹn lời.
Thật ra nàng không nghĩ y định làm gì, dù sao nếu y mà muốn thì nàng đã sớm không còn là nữ quan.
Nhưng nghe y nói vậy, đột nhiên nàng không biết mở lời cự tuyệt y thế nào cho phải. Nàng húng hắng hai tiếng rồi đành phó mặc, ngoan ngoãn nằm xuống, trùm chăn nhắm mắt lại.
Sau đó nàng nghe tiếng y đứng dậy: “Cởi áo ngoài ra rồi hãy ngủ, trẫm không nhìn đâu.”
“?” Tô Ngâm trợn mắt, thấy y buông màn xuống.
Màn có hai tầng, tầng trong chỉ là một lớp voan mỏng, tầng ngoài rất dày. Y buông cả hai tầng màn xuống, che kín bưng.
“…….” Tô Ngâm chần chờ chốc lát, thấy đúng là mặc áo ngoài ngủ không thoải mái thật. Đặc biệt là váy, váy nhiều lớp nhiều nếp gấp, bình thường mặc rất đẹp nhưng khi nằm nghiêng sẽ cộm người.
Nàng bèn nghe lời y, cởi áo ngoài ra, ném xuống chân rồi đắp chăn cẩn thận mới nói vọng ra ngoài: “Nô tỳ xong rồi.”
Màn bị vén lên ngay, y lại ngồi xuống, cười khẽ: “Ngủ đi, có trẫm ở đây, bảo đảm trăm quỷ cũng không vào được!”
Tô Ngâm nghe vậy thì cười, khép mắt lại. Có người ở cạnh, quả thật khiến nàng thấy ổn hơn nhiều, những hình ảnh khủng khiếp biến mất, chỉ có mùi huân hương trên người y vấn vít đâu đây.
Vì thế nàng nhanh chóng ngủ say. Thẩm Huyền Ninh ngồi cạnh ngắm nàng, càng nhìn càng buồn cười.
Hồi y mới quen nàng, nàng cũng ngủ say như thế. Lúc ấy nàng cũng không chịu ngủ, y uy hiếp nói muốn giết cả nhà nàng, nàng còn khe khẽ cãi rằng “Nhà ta chỉ có mình ta!”, không cam tâm nghe theo.
Nhưng sau đó cuối cùng nàng cũng ngủ. Hồi đó họ đều còn nhỏ, chưa hiểu sự khác biệt giữa nam nữ, nằm cạnh nhau ngủ say sưa.
Bây giờ, y muốn ngủ chung với nàng là chuyện không tưởng, chưa bàn tới việc bọn họ có để ý không, nếu để cung nhân bắt gặp sẽ không ra thể thống gì. Nàng có thể ngủ ngon như thế này bên cạnh y là điều rất hiếm hoi, y cảm thấy mình thật may mắn.
Thẩm Huyền Ninh lẳng lặng ngắm nàng một lúc, chẳng buồn đọc hồ sơ vụ án nữa.
Suy đi tính lại, y sợ trễ nãi công việc, định mang hồ sơ vụ án tới đây xem.
Nhưng y vừa động, Tô Ngâm đang ngủ như cảm nhận được. Nàng lập tức chau mày, dường như những hình ảnh đáng sợ lại ùa tới, nàng xoay người ôm chặt cánh tay y.
“?” Thẩm Huyền Ninh giật mình, đành ngồi lại như cũ.
Nàng ngủ rất sâu, ôm cũng rất chặt. Sau một thoáng lưỡng lự, y đành gác hồ sơ vụ án sang một bên.
Sau đó, y thận trọng điều chỉnh dáng ngồi, tìm một tư thế thoải mái, tựa vào đầu giường nhìn nàng.
Một lát sau, nàng trở mình, thả y ra.
Thẩm Huyền Ninh khẽ thở phào, đấu tranh tâm lý một lúc, rốt cuộc buông thả bản thân mà nằm xuống.
Y muốn ngủ bên nàng một lát, hay nói cách khác là muốn để nàng nằm với y một lát, tựa như thuở còn thơ dại.
Đến bình minh, y dậy sớm hơn nàng một chút là được, không để nàng biết y đã ngủ ở đây.
Y bèn cởi giày, nhắm mắt, vừa khua tay hạ màn xuống thì nàng đột nhiên lật người, tựa đầu vào ngực y.
Thẩm Huyền Ninh giật mình, phân vân do dự, rồi duỗi tay ôm lấy nàng.
Nàng lẳng lặng rúc vào lòng y, hương thơm trên tóc thoang thoảng như gần như xa. Y bất chợt lặng im, trong tiếng tim đập loạn, cúi đầu khẽ hôn nàng.
Nếu có thể, y hy vọng ngày nào cũng có thể làm thế.
Lúc sướng vui, khi phẫn uất, kể cả khoảnh khắc khổ đau, y đều mong có thể ôm nàng vào lòng, hôn nàng một cái.
Y nghĩ, nàng không biết nàng quan trọng với y tới nhường nào. Nàng không biết khi y bị công việc quấn lấy, chỉ cần ngẩng lên thấy nàng đứng cạnh là tâm trạng sẽ khá khẩm ngay.
Y mê mẩn từng cái nhíu mày, từng nụ cười của nàng. Dù cho khi nhắc tới chuyện tình cảm, nàng luôn khéo léo cự tuyệt y khiến y không khỏi ảo não, y vẫn thích.
Y biết mình không cần thiết phải hao tâm tổn trí vì nàng. Nếu y muốn, y có thể có được mỹ nhân khắp thiên hạ. Nhưng khi có nàng bên người, y hoàn toàn không nhìn thấy ai khác.
Còn nếu nàng không ở cạnh, cuộc sống y chẳng được an nhiên, lại càng không nhìn thấy ai.
Ôi.
Thẩm Huyền Ninh cười khổ, lại lặng lẽ hôn nàng.
—
Khắc cuối giờ Sửu, Tô Ngâm đang mơ màng ngủ bỗng thấy hơi nhột, từ từ tỉnh lại.
Mở mắt ra, thấy bốn bề mịt mùng, nàng cứ nghĩ mình vô ý cọ vào chăn. Đến khi nhìn rõ mọi vật xung quanh, đầu óc cũng tỉnh táo hơn, nàng mới nhận ra trước mặt mình không phải là chăn.
Nàng thoáng đờ người ra, nhìn người đang ngủ say trước mắt, muốn chạy trốn ngay lập tức song lại không dám đánh thức y, đành nằm ngay đơ ra đó.
Mãi một lúc sau, khi nàng hít sâu hai hơi mới thả lỏng người một chút.
Nàng lại nhìn y lần nữa với tâm trạng phức tạp.
Y gần gụi trong gang tấc, khoảng cách thế này, dù hai người sớm chiều ở chung cũng rất hiếm gặp.
Diện mạo y, đường nét của y đột nhiên hiện rõ trước mắt nàng. Tô Ngâm nhìn y một chốc, bất tri bất giác mà ngắm đến bần thần.
Vị thiên tử trẻ tuổi có tương lai trải gấm thêu hoa này, ắt khiến con người ta dễ dàng đắm say, điều này không khác lắm nguyên cớ khiến nàng phải lòng Sở Tễ năm đó là bao.
Không phải Tô Ngâm không thấu hiểu cõi lòng mình, cùng lắm thì nàng chỉ không rõ tình cảm này được thai nghén từ bao giờ mà thôi, hẳn là sau khi suy nghĩ của y bị phơi bày, cũng có thể là trước đó.
Nhưng dù thích thì có thích, không thể chính là không thể.
Nàng không muốn đánh đổi tương lai của mình để chạy theo xúc cảm nhất thời, những câu chuyện thê thảm về sủng phi thất thế, nàng đã nghe quá nhiều.
Nàng sẽ không xinh đẹp suốt đời, cũng khó có thể thông minh trọn kiếp. Nếu y muốn tìm một người thay thế nàng, không khó.
Hơn nữa, y đã có Hoàng hậu.
Gần đây Tô Ngâm hay nhắc nhở bản thân, nếu nàng khát vọng có thể ở bên một người trọn đời thì những cô gái khác hẳn cũng ước ao điều ấy, bao gồm Hoàng hậu.
Huống chi Hoàng hậu lại tốt đẹp như thế. Từ tận đáy lòng mình, nàng mong Hoàng hậu có thể sống hạnh phúc, không phải chịu cảnh tịch mịch nơi cung cấm.
Nên nàng không thể nhượng bộ, tuyệt đối không thể nhượng bộ, bất kể là vì mình hay vì người khác, nàng đều không được phép lui bước.
Tuy nhiên, giờ này khắc này, nàng thật sự thích y.
Y tốt với nàng như thế, tốt đến mức khiến nàng cảm thấy sau này dù nàng có gả cho một trượng phu toàn tâm toàn ý đối tốt với nàng thì người nọ cũng không cách nào cẩn thận tỉ mỉ bằng y.
Y chẳng những bảo vệ nàng kỹ càng mà trước mặt nàng luôn vứt bỏ sự uy nghiêm của đấng quân vương, khiến nàng muốn hoài nghi sự chân thành của y cũng không được.
Trong ánh sáng lờ mờ lúc tảng sáng, Tô Ngâm đột nhiên không khống chế nổi bản thân mình.
Ngọn lửa lòng thốt nhiên bùng cháy, cắn nuốt ý chí nàng. Nàng ngẩn ngơ nhìn y, cảm thấy y chỗ nào cũng tốt, dáng vẻ anh tuấn, mặt mày khôi ngô…
Lúc lia mắt tới đôi môi mỏng của y, nàng bất chợt sửng sốt, mắt không dời nổi, si mê đến mức muốn hôn y một cái.
Một giọng nói tham lam vang lên trong tâm trí nàng, chỉ một chút thôi, yên lặng, lén lút, không để bất cứ ai biết, ngay cả y cũng không.
Chỉ một chút thôi, cho bản thân chút hồi ức quý giá.
Chỉ một chút thôi, rồi sau này y tiếp tục là chúa tể thiên hạ, còn nàng ngoan ngoãn làm một nữ quan thường thường bậc trung.
Chút hồi ức này, nàng sẽ giữ tới già, tới chết. Dù may mắn gặp lại nhau dưới âm phủ, nàng cũng sẽ không nói cho y biết, nàng đã từng cầm lòng chẳng đặng mà đem lòng thương y.
Tô Ngâm nghĩ vậy, nhắm mắt lại, căng thẳng hít sâu một hơi.
Sau đó, nàng như một kẻ trộm, cẩn thận vẫy vẫy tay trước mặt y, xác định y vẫn đang ngủ say sưa.
Thấy y không có phản ứng gì, nàng nín thở, từ từ nhích tới.
Khoảng cách ba tấc ngắn ngủi mà nàng như mất tới vài thập niên để trờ tới. Môi nàng cuối cùng cũng chạm vào môi y, dù chỉ là một cái chạm nhẹ cũng khiến nàng như bị điện giật, lùi ra ngay.
Nàng run rẩy trở mình, đưa lưng về phía y co cụm người lại, như thể vừa làm chuyện gì rất xấu xa, mặt đỏ tai hồng, ngay cả cổ cũng nóng lên.
Thế rồi, nàng bỗng thấy hối hận, cảm thấy nhất định là vừa rồi mình đã nổi tâm ma.
Tô Ngâm bịt chặt miệng, sợ chính mình sẽ bật khóc thành tiếng. Đúng lúc này, một bàn tay từ đằng sau vòng tới, ôm lấy eo nàng.
Giọng nói của y, thấm đẫm sự ấm áp và niềm hân hoan: “Tô Ngâm, nàng cũng thích trẫm đúng không?”
Bình luận truyện