Ngự Tiền Thị Vệ Của Trẫm
Chương 9
“Dục Kỳ, lại đây!” Lôi Thế Hiên mãnh ngoắc y, khóe miệng Tiêu Dục Kỳ co giật, miễn cưỡng đi qua, còn nhặt khỏa cầu đang nằm trên đường lên.
Y đi tới trước mặt thiếu nữ, đem cầu trả lại cho nàng.
“Đa tạ ngươi”. Nàng nói lời cảm tạ, vươn cánh tay nhỏ bé tiếp nhận.
“Tham kiến Thái tử điện hạ, Hoàng hậu nương nương, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế”. Y quỳ xuống hành lễ.
Hoàng hậu hừ lạnh một tiếng, trong ánh mắt nhìn y rõ ràng viết không chào đón, Tiêu Dục Kỳ biết mình là khách không mời mà đến, xấu hổ đứng lên.
Lôi Thế Hiên đi đến bên cạnh y, dưới ánh mắt chú mục hiếu kỳ của thiếu nữ mà kéo tay y, đến trước bàn.
Hắn bảo y ngồi xuống, Tiêu Dục Kỳ nhìn biểu tình hoàng hậu một chút, lắc lắc đầu không dám ngồi.
“Hoàng nhi, ngươi sao không gọi Kha tiểu thư lại đây ngồi?” Hoàng hậu lạnh lùng mở miệng.
Tiêu Dục Kỳ quay đầu nhìn về phía ‘Kha tiểu thư’ mà nàng nói — chính là vị thiếu nữ ngoạn cầu kia.
Lôi Thế Hiên liếc mắt nhìn mẫu thân mình một cái, trên mặt nở nụ cười thân thiết, đối Kha tiểu thư nói:
“Kha tiểu thư, thỉnh qua đây ngồi”.
“Được…” Kha tiểu thư khuôn mặt ửng đỏ, đi qua.
“Dục Kỳ, ngồi xuống đi”. Lôi Thế Hiên ấn y, thấy y vẫn là lắc đầu, hắn dứt khoát chính mình ngồi xuống trước, một tay kéo y lao đến trên đùi.
“A…” Tiêu Dục Kỳ lập tức kêu lên sợ hãi muốn đứng dậy, lại bị hắn dùng lực trụ ở trên đùi.
“Ngoan đi, ngồi hảo”. Lôi Thế Hiên giống như hống tiểu hài tử, ôm chặt y.
Y sợ hãi nhìn về hướng Hoàng hậu, không ngoài sở liệu mà thấy bà ta một bộ dáng muốn đem y bằm thây vạn đoạn.
Mà Kha tiểu thư cũng thay đổi sắc mặt, kinh ngạc nhìn hai người họ.
Lôi Thế Hiên phát huy thái độ nhất quán không coi ai ra gì, vô cùng thân thiết ôm thắt lưng y, hỏi:
“Dục Kỳ, vừa rồi ngươi chạy gấp như vậy làm gì? Nhìn thấy ta ở gần bên cũng không đi tới”.
“Ta…”
Tiêu Dục Kỳ cả người đổ mồ hôi lạnh, như thế nào thái độ hắn lập tức xoay chuyển nhanh như vậy, vừa rồi còn cùng Kha tiểu thư kia nói nói cười cười, hiện tại coi người ta như không khí…Hơn nữa hắn làm trò trước mặt nhiều người như vậy ôm y, rốt cuộc có dụng ý gì a? Không phải là lại muốn làm ra vài sự tình kinh người chứ…
“‘Ta’ cái gì? Nói nha”.
“Ta…” Nếu y nói ‘Ta vừa rồi không có nhìn thấy ngươi’, có thể lừa dối qua, nhưng y lại thành thật đến mức ngay cả lời nói dối cũng biên không được, nguyên nhân chân chính lại không thể nói, y đành phải khốn quẫn mà cúi đầu.
“Ha hả…Ta đại khái đoán được là chuyện gì”. Lôi Thế Hiên cười điểm điểm mũi y.
Động tác này chỉ giữa tình nhân mới có, khiến cho Kha tiểu thư nhìn thấy lại là một trận không thể tin.
Hoàng hậu cũng sợ hãi hắn sẽ làm ra hành động ‘vượt rào’ gì, bà lạnh lùng mở miệng:
“Thái tử, Tiêu thị vệ còn có công tác phải vội, ngươi để y ly khai đi”.
Lời này thập phần ý tứ đuổi người, Lôi Thế Hiên nhẹ nhàng giương mi, cười nói:
“Cái gì công tác phải vội? Công tác của Dục Kỳ chính là bồi ta, làm cho ta vui vẻ a”. Phần sau câu này hắn nói cứng lên.
Hoàng hậu áp chế cơn tức, ánh mắt bất thiện quét về phía Tiêu Dục Kỳ, giống như bảo y thức thời một chút, tự động biến đi.
Tiêu Dục Kỳ bị ánh mắt của bà đâm vào cả người không thoải mái, thừa dịp Lôi Thế Hiên không giữ y, y vội vàng đứng dậy nói:
“Điện hạ… Ta còn phải…”
“A? Chỗ này của ngươi làm sao vậy?” Động tác xoay người của y khiến cho tóc mái trên trán tản ra, Lôi Thế Hiên phát hiện ứ thanh phía dưới. Hắn kéo y, vươn tay nhẹ nhàng ấn lên.
“Ân…” Tiêu Dục Kỳ rên.
“Ngươi bị thương?” Lôi Thế Hiên cũng đứng lên, nhíu mày hỏi.
Tiêu Dục Kỳ liều mạng lắc đầu, nói:
“Không…Không phải thực nghiêm trọng…Chẳng qua là khi huấn luyện không cẩn thận…”
“Nhanh thượng dược”. Lôi Thế Hiên kéo y muốn đi.
“Thái tử!” Hoàng hậu quát bảo hắn ngưng lại nói: “Để Tiêu thị vệ tự mình làm là được, ngươi còn phải lưu lại bồi Kha tiểu thư mà”.
Lôi Thế Hiên cố ý đem y ôm chặt một chút, lấy ngữ khí lo lắng khoa trương nói:
“Điều này sao có thể? Gia hỏa này bản thủ bản cước, ngay cả thượng dược cũng không được, ta nhất định phải ‘tự mình’ làm mới yên tâm”.
“Ngươi…” Hoàng hậu nghiến răng nghiến lợi, nếu phát tác ở trước mặt mọi người lại không tốt, đành phải áp chế cơn tức.
“Kha tiểu thư”. Lôi Thế Hiên chuyển hướng nàng, hỏi: “Ngươi thật sự còn muốn ta bồi sao?”
“Này… Không cần…” Kha tiểu thư duy nhất có thể trả lời như vậy.
Lôi Thế Hiên cười đến xán lạn.
“Kha tiểu thư thật sự là thiện giải nhân ý (hiểu ý người), đa tạ ngươi. Mẫu hậu, cáo từ”. Hắn nói xong, ôm Tiêu Dục Kỳ đang vô thố mà ly khai.
Kha tiểu thư nhìn bóng lưng họ đi xa, lẩm bẩm:
“Vị kia chính là ý trung nhân của điện hạ đi?”
“Không có khả năng, hắn là một nam nhân a!” Hoàng hậu vội vàng phủ nhận.
“Thế nhưng…”
“Kha tiểu thư ngươi đừng hiểu lầm…Họ không có gì…” Hoàng hậu vừa lắc đầu vừa xua tay.
“Ân… Bất quá ta xem, ta không có cơ hội rồi”. Kha tiểu thư cười khổ mà nói.
“Kha tiểu thư… Ngươi…”
Kha tiểu thư đứng lên, lễ phép hạ thấp người nói:
“Hoàng hậu nương nương để mắt tiểu nữ tử, thật sự làm cho ta thực vinh hạnh, thế nhưng… Điện hạ tựa hồ cũng không thích ta… Cho nên… vẫn là quên đi, loại sự tình này không thể miễn cưỡng”.
“Di? Cái kia…” Hoàng hậu cũng đứng lên, còn muốn phải giữ nàng lại.
Bà ta thật vất vả tìm kiếm mới chọn được một Thái tử phi gia thế giáo dưỡng tướng mạo đều nhất lưu, có thể nào cứ như vậy vuột mất nàng?
“Kha tiểu thư, ngươi trước đừng nản chí, Thái tử chỉ là nhất thời nghĩ không thoáng… Bản cung cam đoan, hắn… Hắn nhất định sẽ thích ngươi”. Bà thiệt xán liên hoa (đại khái là miệng lưỡi khéo léo).
“Thật vô cùng xin lỗi, Hoàng hậu nương nương, chỉ sợ tiểu nữ tử vô phúc tiêu thụ”. Kha tiểu thư thực kiên quyết mà buông tay, nàng cười cười, khom người.
“Như vậy, xin cho phép tiểu nữ tử cáo lui trước”.
“Được…Được…” Hoàng hậu vô lực ngồi trở lại.
Thị nữ đi theo Kha tiểu thư cũng ly khai.
Đáng giận! Lại phá rối kế hoạch của lão nương! Xú tiểu tử kia —!!
Hoàng hậu lại bị Lôi Thế Hiên làm tức giận đến cơ hồ hộc máu, cung nữ bên cạnh thấy bà ta lại bắt đầu phát run, vội vàng vì bà phiến phong hạ nhiệt.
“Ân… Điện hạ…”
“Hư… Đừng nói chuyện”.
“Nhưng mà…”
Tiêu Dục Kỳ bị đặt ở trên giường, nhận Lôi Thế Hiên săn sóc ‘trị liệu’.
Nào có người ‘trừ ứ’ như vậy? Trong lòng Tiêu Dục Kỳ kêu to.
Lôi Thế Hiên ở trên trán y vừa liếm vừa hôn, nói là như thế này có thể thư hoãn huyết dịch lưu thông, làm cho ứ huyết mau chóng tan đi.
Quỷ mới tin ngươi! Tưởng ta chưa từng bị thương a!
Tiêu Dục Kỳ chỉ có thể dưới đáy lòng mắng như vậy, trên miệng một chữ cũng không dám hừ.
“Điện hạ…” Y chống đỡ hắn muốn đẩy hắn ra, cảm giác trên trán vừa xót vừa tê dại, làm cho y không thoải mái.
“Hô…” Lôi Thế Hiên bỗng nhiên dừng lại, Tiêu Dục Kỳ tưởng hắn đùa đủ rốt cục muốn thu tay lại, ai biết hắn động thủ kéo sàng liêm (màn giường) xuống, sau đó xoay người hung mãnh mà lôi vạt áo của y ra.
“Ta muốn làm”. Hắn nói như vậy, môi ấn lên ngực y.
Tiêu Dục Kỳ trong lòng kêu “Thảm rồi!”, tối hôm qua ái dục lưu lại đau đớn còn chưa tiêu thất a…
“Điện hạ! Điện hạ… Bây giờ còn là ban ngày…” Y thử xin hắn đem dời lại.
“Loại sự tình này khi nào làm cũng đều như nhau”. Lôi Thế Hiên không cho là đúng, bắt đầu động thủ thoát khố tử đối phương.
“Nhưng mà… nhưng mà… Ta mới vừa luyện tập hoàn toàn thân hãn xú (mồ hôi thối) a…” Y nghĩ mọi biện pháp để lấy cớ.
“Không quan hệ, lúc làm còn không phải cũng sẽ đổ mồ hôi”. Lôi Thế Hiên nhún vai, rút ra dục vọng bản thân nhẫn nại đã lâu…
“Ô… Ân… Ân… Điện hạ…”
“Phải kêu ‘Thế Hiên’”
” Thế Hiên…”
“Ngoan … Thưởng cho ngươi nga…”
“Ách… A… A…!!”
Tiếng rên rỉ bi thiết lại thoải mái không ngừng từ phía sau bố liêm (rèm) thật dày truyền ra.
“Thế Hiên…”
“Ân? ”
Kích tình qua đi, Lôi Thế Hiên ôm y từ phía sau, thoải mái nằm trên giường, bờ môi hắn còn thấy chưa đủ mà vuốt ve da thịt rắn chắc sau lưng nhân nhi.
“Ngươi vừa rồi…Vì cái gì lại thân thiết với Kha tiểu thư kia như vậy…?” Tiêu Dục Kỳ thanh âm buồn bã hỏi, cuối cùng vẫn không áp được nghi vấn này.
“Thân thiết? Khi nào?”
“Chính là…Lúc ngươi xem nàng biểu diễn… Ngươi còn đối với nàng nở nụ cười…” Trong giọng nói có vị chua.
“Ha hả…” Lôi Thế Hiên không trả lời, mà là đắc ý cười.
“Sao… Làm sao vậy…” Tiêu Dục Kỳ quay đầu lại.
“Ai nha…Dục Kỳ của ta thật đáng yêu nga…” Lôi Thế Hiên sáp lại hôn y, người sau không được tự nhiên mà lui lại.
“Cái gì nha…”
“Ngươi ghen sao?” Hắn trêu chọc y.
Vốn muốn lớn tiếng nói “Không có”… Chính là…
Tiêu Dục Kỳ phát hiện chính mình quả thật là ghen tị…
“Ta… Ta không biết…” Y vội vàng quay lưng, tránh né ánh mắt trêu tức của hắn.
“Dục Kỳ?”
“Không… Không có việc gì, ngươi không muốn nói…”
Lôi Thế Hiên xoay y lại, mặt đối mặt áp chế y, nói:
“Ngoan nào…Ta chỉ là đóng kịch mà thôi, nữ nhân kia ta một chút hứng thú cũng không có, hiện tại ngay cả bộ dạng nàng dài ngắn ra sao đều không nhớ rõ”.
“Thật sự?” Y ngây ngốc hỏi.
“Thật sự.”
Lôi Thế Hiên cười cười, cúi đầu hôn y, tay lại trượt vào bên trong đùi y.
“Ngô!” Miệng Tiêu Dục Kỳ kêu lên sợ hãi.
“Ngươi thật sự rất đáng yêu…Lại làm một lần…”
“Không cần… Nha…”
Y đi tới trước mặt thiếu nữ, đem cầu trả lại cho nàng.
“Đa tạ ngươi”. Nàng nói lời cảm tạ, vươn cánh tay nhỏ bé tiếp nhận.
“Tham kiến Thái tử điện hạ, Hoàng hậu nương nương, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế”. Y quỳ xuống hành lễ.
Hoàng hậu hừ lạnh một tiếng, trong ánh mắt nhìn y rõ ràng viết không chào đón, Tiêu Dục Kỳ biết mình là khách không mời mà đến, xấu hổ đứng lên.
Lôi Thế Hiên đi đến bên cạnh y, dưới ánh mắt chú mục hiếu kỳ của thiếu nữ mà kéo tay y, đến trước bàn.
Hắn bảo y ngồi xuống, Tiêu Dục Kỳ nhìn biểu tình hoàng hậu một chút, lắc lắc đầu không dám ngồi.
“Hoàng nhi, ngươi sao không gọi Kha tiểu thư lại đây ngồi?” Hoàng hậu lạnh lùng mở miệng.
Tiêu Dục Kỳ quay đầu nhìn về phía ‘Kha tiểu thư’ mà nàng nói — chính là vị thiếu nữ ngoạn cầu kia.
Lôi Thế Hiên liếc mắt nhìn mẫu thân mình một cái, trên mặt nở nụ cười thân thiết, đối Kha tiểu thư nói:
“Kha tiểu thư, thỉnh qua đây ngồi”.
“Được…” Kha tiểu thư khuôn mặt ửng đỏ, đi qua.
“Dục Kỳ, ngồi xuống đi”. Lôi Thế Hiên ấn y, thấy y vẫn là lắc đầu, hắn dứt khoát chính mình ngồi xuống trước, một tay kéo y lao đến trên đùi.
“A…” Tiêu Dục Kỳ lập tức kêu lên sợ hãi muốn đứng dậy, lại bị hắn dùng lực trụ ở trên đùi.
“Ngoan đi, ngồi hảo”. Lôi Thế Hiên giống như hống tiểu hài tử, ôm chặt y.
Y sợ hãi nhìn về hướng Hoàng hậu, không ngoài sở liệu mà thấy bà ta một bộ dáng muốn đem y bằm thây vạn đoạn.
Mà Kha tiểu thư cũng thay đổi sắc mặt, kinh ngạc nhìn hai người họ.
Lôi Thế Hiên phát huy thái độ nhất quán không coi ai ra gì, vô cùng thân thiết ôm thắt lưng y, hỏi:
“Dục Kỳ, vừa rồi ngươi chạy gấp như vậy làm gì? Nhìn thấy ta ở gần bên cũng không đi tới”.
“Ta…”
Tiêu Dục Kỳ cả người đổ mồ hôi lạnh, như thế nào thái độ hắn lập tức xoay chuyển nhanh như vậy, vừa rồi còn cùng Kha tiểu thư kia nói nói cười cười, hiện tại coi người ta như không khí…Hơn nữa hắn làm trò trước mặt nhiều người như vậy ôm y, rốt cuộc có dụng ý gì a? Không phải là lại muốn làm ra vài sự tình kinh người chứ…
“‘Ta’ cái gì? Nói nha”.
“Ta…” Nếu y nói ‘Ta vừa rồi không có nhìn thấy ngươi’, có thể lừa dối qua, nhưng y lại thành thật đến mức ngay cả lời nói dối cũng biên không được, nguyên nhân chân chính lại không thể nói, y đành phải khốn quẫn mà cúi đầu.
“Ha hả…Ta đại khái đoán được là chuyện gì”. Lôi Thế Hiên cười điểm điểm mũi y.
Động tác này chỉ giữa tình nhân mới có, khiến cho Kha tiểu thư nhìn thấy lại là một trận không thể tin.
Hoàng hậu cũng sợ hãi hắn sẽ làm ra hành động ‘vượt rào’ gì, bà lạnh lùng mở miệng:
“Thái tử, Tiêu thị vệ còn có công tác phải vội, ngươi để y ly khai đi”.
Lời này thập phần ý tứ đuổi người, Lôi Thế Hiên nhẹ nhàng giương mi, cười nói:
“Cái gì công tác phải vội? Công tác của Dục Kỳ chính là bồi ta, làm cho ta vui vẻ a”. Phần sau câu này hắn nói cứng lên.
Hoàng hậu áp chế cơn tức, ánh mắt bất thiện quét về phía Tiêu Dục Kỳ, giống như bảo y thức thời một chút, tự động biến đi.
Tiêu Dục Kỳ bị ánh mắt của bà đâm vào cả người không thoải mái, thừa dịp Lôi Thế Hiên không giữ y, y vội vàng đứng dậy nói:
“Điện hạ… Ta còn phải…”
“A? Chỗ này của ngươi làm sao vậy?” Động tác xoay người của y khiến cho tóc mái trên trán tản ra, Lôi Thế Hiên phát hiện ứ thanh phía dưới. Hắn kéo y, vươn tay nhẹ nhàng ấn lên.
“Ân…” Tiêu Dục Kỳ rên.
“Ngươi bị thương?” Lôi Thế Hiên cũng đứng lên, nhíu mày hỏi.
Tiêu Dục Kỳ liều mạng lắc đầu, nói:
“Không…Không phải thực nghiêm trọng…Chẳng qua là khi huấn luyện không cẩn thận…”
“Nhanh thượng dược”. Lôi Thế Hiên kéo y muốn đi.
“Thái tử!” Hoàng hậu quát bảo hắn ngưng lại nói: “Để Tiêu thị vệ tự mình làm là được, ngươi còn phải lưu lại bồi Kha tiểu thư mà”.
Lôi Thế Hiên cố ý đem y ôm chặt một chút, lấy ngữ khí lo lắng khoa trương nói:
“Điều này sao có thể? Gia hỏa này bản thủ bản cước, ngay cả thượng dược cũng không được, ta nhất định phải ‘tự mình’ làm mới yên tâm”.
“Ngươi…” Hoàng hậu nghiến răng nghiến lợi, nếu phát tác ở trước mặt mọi người lại không tốt, đành phải áp chế cơn tức.
“Kha tiểu thư”. Lôi Thế Hiên chuyển hướng nàng, hỏi: “Ngươi thật sự còn muốn ta bồi sao?”
“Này… Không cần…” Kha tiểu thư duy nhất có thể trả lời như vậy.
Lôi Thế Hiên cười đến xán lạn.
“Kha tiểu thư thật sự là thiện giải nhân ý (hiểu ý người), đa tạ ngươi. Mẫu hậu, cáo từ”. Hắn nói xong, ôm Tiêu Dục Kỳ đang vô thố mà ly khai.
Kha tiểu thư nhìn bóng lưng họ đi xa, lẩm bẩm:
“Vị kia chính là ý trung nhân của điện hạ đi?”
“Không có khả năng, hắn là một nam nhân a!” Hoàng hậu vội vàng phủ nhận.
“Thế nhưng…”
“Kha tiểu thư ngươi đừng hiểu lầm…Họ không có gì…” Hoàng hậu vừa lắc đầu vừa xua tay.
“Ân… Bất quá ta xem, ta không có cơ hội rồi”. Kha tiểu thư cười khổ mà nói.
“Kha tiểu thư… Ngươi…”
Kha tiểu thư đứng lên, lễ phép hạ thấp người nói:
“Hoàng hậu nương nương để mắt tiểu nữ tử, thật sự làm cho ta thực vinh hạnh, thế nhưng… Điện hạ tựa hồ cũng không thích ta… Cho nên… vẫn là quên đi, loại sự tình này không thể miễn cưỡng”.
“Di? Cái kia…” Hoàng hậu cũng đứng lên, còn muốn phải giữ nàng lại.
Bà ta thật vất vả tìm kiếm mới chọn được một Thái tử phi gia thế giáo dưỡng tướng mạo đều nhất lưu, có thể nào cứ như vậy vuột mất nàng?
“Kha tiểu thư, ngươi trước đừng nản chí, Thái tử chỉ là nhất thời nghĩ không thoáng… Bản cung cam đoan, hắn… Hắn nhất định sẽ thích ngươi”. Bà thiệt xán liên hoa (đại khái là miệng lưỡi khéo léo).
“Thật vô cùng xin lỗi, Hoàng hậu nương nương, chỉ sợ tiểu nữ tử vô phúc tiêu thụ”. Kha tiểu thư thực kiên quyết mà buông tay, nàng cười cười, khom người.
“Như vậy, xin cho phép tiểu nữ tử cáo lui trước”.
“Được…Được…” Hoàng hậu vô lực ngồi trở lại.
Thị nữ đi theo Kha tiểu thư cũng ly khai.
Đáng giận! Lại phá rối kế hoạch của lão nương! Xú tiểu tử kia —!!
Hoàng hậu lại bị Lôi Thế Hiên làm tức giận đến cơ hồ hộc máu, cung nữ bên cạnh thấy bà ta lại bắt đầu phát run, vội vàng vì bà phiến phong hạ nhiệt.
“Ân… Điện hạ…”
“Hư… Đừng nói chuyện”.
“Nhưng mà…”
Tiêu Dục Kỳ bị đặt ở trên giường, nhận Lôi Thế Hiên săn sóc ‘trị liệu’.
Nào có người ‘trừ ứ’ như vậy? Trong lòng Tiêu Dục Kỳ kêu to.
Lôi Thế Hiên ở trên trán y vừa liếm vừa hôn, nói là như thế này có thể thư hoãn huyết dịch lưu thông, làm cho ứ huyết mau chóng tan đi.
Quỷ mới tin ngươi! Tưởng ta chưa từng bị thương a!
Tiêu Dục Kỳ chỉ có thể dưới đáy lòng mắng như vậy, trên miệng một chữ cũng không dám hừ.
“Điện hạ…” Y chống đỡ hắn muốn đẩy hắn ra, cảm giác trên trán vừa xót vừa tê dại, làm cho y không thoải mái.
“Hô…” Lôi Thế Hiên bỗng nhiên dừng lại, Tiêu Dục Kỳ tưởng hắn đùa đủ rốt cục muốn thu tay lại, ai biết hắn động thủ kéo sàng liêm (màn giường) xuống, sau đó xoay người hung mãnh mà lôi vạt áo của y ra.
“Ta muốn làm”. Hắn nói như vậy, môi ấn lên ngực y.
Tiêu Dục Kỳ trong lòng kêu “Thảm rồi!”, tối hôm qua ái dục lưu lại đau đớn còn chưa tiêu thất a…
“Điện hạ! Điện hạ… Bây giờ còn là ban ngày…” Y thử xin hắn đem dời lại.
“Loại sự tình này khi nào làm cũng đều như nhau”. Lôi Thế Hiên không cho là đúng, bắt đầu động thủ thoát khố tử đối phương.
“Nhưng mà… nhưng mà… Ta mới vừa luyện tập hoàn toàn thân hãn xú (mồ hôi thối) a…” Y nghĩ mọi biện pháp để lấy cớ.
“Không quan hệ, lúc làm còn không phải cũng sẽ đổ mồ hôi”. Lôi Thế Hiên nhún vai, rút ra dục vọng bản thân nhẫn nại đã lâu…
“Ô… Ân… Ân… Điện hạ…”
“Phải kêu ‘Thế Hiên’”
” Thế Hiên…”
“Ngoan … Thưởng cho ngươi nga…”
“Ách… A… A…!!”
Tiếng rên rỉ bi thiết lại thoải mái không ngừng từ phía sau bố liêm (rèm) thật dày truyền ra.
“Thế Hiên…”
“Ân? ”
Kích tình qua đi, Lôi Thế Hiên ôm y từ phía sau, thoải mái nằm trên giường, bờ môi hắn còn thấy chưa đủ mà vuốt ve da thịt rắn chắc sau lưng nhân nhi.
“Ngươi vừa rồi…Vì cái gì lại thân thiết với Kha tiểu thư kia như vậy…?” Tiêu Dục Kỳ thanh âm buồn bã hỏi, cuối cùng vẫn không áp được nghi vấn này.
“Thân thiết? Khi nào?”
“Chính là…Lúc ngươi xem nàng biểu diễn… Ngươi còn đối với nàng nở nụ cười…” Trong giọng nói có vị chua.
“Ha hả…” Lôi Thế Hiên không trả lời, mà là đắc ý cười.
“Sao… Làm sao vậy…” Tiêu Dục Kỳ quay đầu lại.
“Ai nha…Dục Kỳ của ta thật đáng yêu nga…” Lôi Thế Hiên sáp lại hôn y, người sau không được tự nhiên mà lui lại.
“Cái gì nha…”
“Ngươi ghen sao?” Hắn trêu chọc y.
Vốn muốn lớn tiếng nói “Không có”… Chính là…
Tiêu Dục Kỳ phát hiện chính mình quả thật là ghen tị…
“Ta… Ta không biết…” Y vội vàng quay lưng, tránh né ánh mắt trêu tức của hắn.
“Dục Kỳ?”
“Không… Không có việc gì, ngươi không muốn nói…”
Lôi Thế Hiên xoay y lại, mặt đối mặt áp chế y, nói:
“Ngoan nào…Ta chỉ là đóng kịch mà thôi, nữ nhân kia ta một chút hứng thú cũng không có, hiện tại ngay cả bộ dạng nàng dài ngắn ra sao đều không nhớ rõ”.
“Thật sự?” Y ngây ngốc hỏi.
“Thật sự.”
Lôi Thế Hiên cười cười, cúi đầu hôn y, tay lại trượt vào bên trong đùi y.
“Ngô!” Miệng Tiêu Dục Kỳ kêu lên sợ hãi.
“Ngươi thật sự rất đáng yêu…Lại làm một lần…”
“Không cần… Nha…”
Bình luận truyện