Ngự Tứ Lương Y
Chương 133: Cướp đoạt tư quân
Editor: Vện
Thân phận Tiêu Ngự được lan truyền nhanh chóng mặt.
Hôm sau, Nguyên Vương và Tạ Cảnh Tu bị triệu vào cung tra hỏi. Vương gia chẳng hiểu gì cả, Tạ Cảnh Tu tâu lại chuyện An quốc hầu phu nhân Phượng Vân Ninh cưỡng ép huynh tẩu, bắt Tiêu Ngự bị nuôi dưỡng dưới phận nữ nhi.
“Thê tử bị thế lực phủ An quốc công quản chế nên không dám phơi bày thân phận, vi thần sau khi thành thân mới biết.” Tạ Cảnh Tu nói.
Hoàng đế vốn chỉ muốn thừa cơ gây rối loạn phủ Nguyên Vương, dù không thể một đao diệt gọn nhưng ít ra cũng bào mòn sức mạnh, không ngờ nội tình lại là như vậy. Sắc mặt Hoàng đế hơi vặn vẹo, lại gọi An quốc hầu đến mắng mỏ một trận.
An Tại Thanh gần như quên mất nữ nhân Phượng Vân Ninh kia rồi, ai nghĩ nàng còn đổ lên đầu mình một đống rắc rối thế này, trong lòng hận không thể ăn tươi nuốt sống.
Cuối cùng An quốc hầu bị thu hồi chức vị, phủ Nguyên Vương bị tước quyền nuôi tư quân và lấy đi danh hào Tịnh Kiên Vương.
Nếu không phải sợ tức nước vỡ bờ, Vĩnh Vinh đế hận không thể san bằng toàn phủ Nguyên Vương. Đáng tiếc, xương cứng khó gặm, kết quả này đã tốt đẹp ngoài dự đoán của Vĩnh Vinh đế rồi. Không có Tạ gia quân, phủ Nguyên Vương chẳng khác nào con sói bị rút mất nanh vuốt, lúc nào cũng có thể diệt trừ.
Quyền nuôi tư quân là một trong những nguyên nhân khiến Hoàng đế kiêng kỵ phủ Nguyên Vương.
Từ lúc Lương Quốc thành lập, hoàng thất không hề hướng về muôn dân, chỉ chăm chăm cướp mất quyền lực khỏi tay Tạ gia.
Sau khi lật đổ tiền triều liền phản bội huynh đệ, tranh chấp suốt mười năm, không ai thắng được ai, ngược lại còn làm tiêu hao lực lượng cả hai phía.
Năm đó dân chúng lầm than, gió lửa vây giăng, phương Bắc là kẻ thù lăm le, xâm chiếm liên tục mười mấy thành trì, vùng ven biển thì giặc Oa(*) hoành hành.
(*)Hải tặc Nhật Bản.
Hoàng thất và Tạ gia chỉ có thể tạm thời đình chiến. Tống gia lúc ấy, tức là hoàng thất ngày nay, bất luận là sức mạnh hay uy vọng đều nhỉnh hơn một chút, Tạ gia cúi đầu xưng thần nhưng vẫn giữ tước Tịnh Kiên Vương và quyền nuôi dưỡng tư quân trong Tạ phủ.
Trải qua mấy trăm năm, hoàng thất và Vương phủ có vô số cuộc thông hôn, ngoài mặt yên ắng nhưng trong tâm xem như đại họa, chỉ là các đời đế vương không ai có thể diệt trừ.
Hôm nay, giành lại tư quân tức là chặt mất một cánh tay, Vĩnh Vinh đế ngoài mặt nóng nảy nhưng lòng mừng như mở cờ.
Xưa nay hồng nhan họa thủy, không nghĩ một nam nhân cũng có thể làm phủ Nguyên Vương suy sụp đến nước này, Tạ Cảnh Tu thông tuệ mưu trí, bình tĩnh ổn trọng, hoàn toàn không phù hợp với tuổi, tuy không hiển lộ tài năng nhưng vẫn khiến người ta sinh lòng kiêng nể.
Nhân tài vượt bậc như vậy nay lại chìm đắm vì một nam nhân. Đây đúng là chuyện cười lớn nhất kinh thành từ trước đến nay.
Vương gia ù ù cạc cạc bị lấy mất Tạ gia quân, tuy số lượng không nhiều, chỉ có hai vạn nhưng vẫn là quyền lực của Vương phủ, bây giờ chỉ vì Thế tử phi mà bị Hoàng đế viện cớ thu hồi, Vương gia sao có thể không giận.
Mới vừa xuất cung, Vương gia liền oán hận đập một chưởng vào người Tạ Cảnh Tu. Vương gia vốn muốn đánh vào mặt nhưng rốt cuộc không dám ra tay.
“Nghịch tử nhà ngươi! Chẳng trách ngươi nói cái gì mà Hoàng thượng bất mãn với Vương phủ nên mới xuống tay, nói bản vương đừng đón mẫu phi ngươi về phủ. Hóa ra nói cho cùng là do ngươi gây họa!” Vương gia tức muốn phun khói, “Lúc trước ngươi cưới người kia, bản vương và mẫu phi ngươi vốn đã không đồng ý, giờ thì hay rồi, toàn Vương phủ đều trở thành trò cười cho kinh thành! Cái tên bất hiếu, rồi có ngày phủ Nguyên Vương sẽ sụp đổ trong tay ngươi!”
Lão Lục và Lão Thập theo sau Tạ Cảnh Tu thấy Vương gia vỗ một chưởng lên người Tạ Cảnh Tu, suýt chút nữa đã ra tay với Vương gia, may mà lý trí đã khống chế bản năng, không làm ra chuyện đại nghịch bất đạo.
Tạ Cảnh Tu không quan tâm, chỉ liếc Vương gia.
“Nếu Hoàng đế đã muốn ra tay thì sẽ không dừng lại ở bước này. Sau này Vương phủ chắc chắn phải đối mặt không ít phiền phức, nếu phụ vương tự thấy mình có thể bảo đảm an toàn cho cả nhà thì cứ đón mẫu phi về.” Nói xong bỏ đi một bước, để lại Vương gia tức tối giậm chân.
Vương gia cũng biết Thế tử phi là nam nhân chỉ là cái cớ, ly hôn hắn được nhưng không thể làm Hoàng đế thu hồi mệnh lệnh đã ban.
Bây giờ Vương phi không có trong phủ, trái lại còn được thanh tịnh, hắn chỉ cần phái thị vệ núp trong bóng tối bảo vệ nàng là được.
—o0o—
Khoan đề cập đến sắp đặt của Vương gia, chuyện Nguyên Vương thế tử phi là nam nhân nháy mắt đã lan truyền đầu đường cuối phố.
Có thể nói là toàn thành dậy sóng.
Kinh doanh của Quảng An đường mấy ngày nay phất lên như diều gặp gió, Tiêu Ngự thật sự chịu hết nổi mấy con mắt dòm ngó không ngừng, dứt khoát ném chính sự ở ngoại đường cho Tần lão đại phu và Tần Cánh, hắn trốn trong hậu viện đọc sách phơi thảo dược.
Những người có mặt trong ngày hôm đó chắc chắn không nói lung tung thân phận của hắn, người rêu rao chỉ có thể là Giản lục tiểu thư và Vương phi.
Chuyện này, nhẹ thì có thể xem là đoạn tụ thế gia, nặng thì là tội khi quân, dù gì cũng do Hoàng đế ban thánh chỉ tứ hôn, không biết vị kia nghĩ như thế nào.
Dựa theo tình hình hiện tại, Tiêu Ngự cảm thấy Hoàng đế sẽ không bỏ qua cơ hội tước mất thế lực của phủ Nguyên Vương.
Đúng như vậy thì Vương phủ có thể nói là đại thương nguyên khí rồi…
Nếu do Vương phi loan truyền, thì một tài nữ Giang Nam tiếng tăm vang dội như nàng quả thật quá ngu ngốc.
Phùng đại phu có đến một chuyến, nghe chính miệng Tiêu Ngự xác thực thân phận hắn, cả người bàng hoàng.
Phùng đại phu thật lòng quan tâm lo lắng cho Tạ Cảnh Tu, Tiêu Ngự nhìn mặt ông liền thấy xấu hổ.
“Thế tử… Thế tử biết từ khi nào” Phùng đại phu hỏi.
Tiêu Ngự biết ông muốn hỏi chuyện gì, liền đáp, “Trước lúc thành thân y đã biết rồi.”
Phùng đại phu như bị đả kích nặng hơn.
Nếu sau khi thành thân mới biết thì còn có thể nói Tạ Cảnh Tu bị lừa. Nhưng trước lúc thành thân đã biết mà vẫn muốn cưới Thế tử phi, còn đắc tội tất cả mọi người, vậy là mầm non Tạ thế tử vốn đã mọc lệch rồi…
Trong lòng Phùng đại phu vừa lo vừa giận, nhưng ông vốn không phải trưởng bối thật sự của Tạ Cảnh Tu, bởi vậy cũng không biết nói gì, chỉ có thể rầu rĩ ra về.
Bây giờ Tạ Cảnh Tu cũng không về Vương phủ nữa, theo Tiêu Ngự ở lại hậu viện Quảng An đường.
Lúc này Tiêu Ngự mới biết phủ Nguyên Vương có tư quân, chẳng trách mấy người đi theo Tạ Cảnh Tu không giống thị vệ mà giống những quân nhân tướng lĩnh được đặc huấn.
Giờ thì hay rồi, vì hắn mà tư quân bị vơ mất, cái danh quân đội không còn tác dụng, biến thành đoàn quân mì ống rồi.
Tiêu Ngự thật sự lo lắng thay Tạ Cảnh Tu, không còn tâm trí tính toán chuyện hoang đường chiều hôm đó.
Tạ Cảnh Tu vén vạt áo ngồi cạnh hắn, vươn tay điểm vào giữa đôi mày hắn, cười nói, “Tại sao Ngọc Nhi mặt mày ủ rũ thế”
Tiêu Ngự lo Vương phủ không còn khả năng tự bảo vệ mình, sau này Hoàng đế sẽ không buông tha.
“Ngọc Nhi quá lo rồi, Hoàng đế dù có tâm cũng vô lực thôi.” Tạ Cảnh Tu cười nói.
“Tại sao” Tiêu Ngự ngạc nhiên, “Ta nghe Nhị Cửu nói, mấy năm nay có không ít trung thần lương tướng bị nhổ bỏ.”
“Ngươi nghe Nhị Cửu nói Ta nhớ ngươi và Nhị Cửu không quen không biết. Tại sao quan hệ với hắn lại tốt như vậy” Tạ Cảnh Tu nhìn hắn, giọng nói mang theo hơi thở lạnh lẽo.
Tiêu Ngự chẳng hiểu gì. Nhị Cửu luôn theo sát hắn suốt ba tháng, không quen cũng thành quen, Tạ thế tử âm dương quái khí như vậy là sao. Chẳng lẽ hắn không được có quan hệ quá tốt với thân vệ bên cạnh y
Tạ Cảnh Tu không nhìn hắn nữa, nói tiếp, “Ngươi cũng nói bị nhổ bỏ toàn là trung thần, phủ Nguyên Vương có chỗ nào giống trung thần.”
Tiêu Ngự, “…” Cũng đúng.
“Nhưng mà Hoàng đế điên rồi à, xử quyết trung thần có lợi gì cho ngài.”
Tiêu Ngự nói xong lại nhớ đến Lý thừa tướng đại danh đỉnh đỉnh.
“Không thể nào… chẳng lẽ… là Lý gia” Tiêu Ngự nhất thời sáng tỏ.
Tạ Cảnh Tu gật đầu.
“Lý quý phi được sủng ái mười mấy năm, Lý thừa tướng quyền thế như mặt trời ban trưa, những thần tử dựa hơi Lý gia đã diệt trừ không ít kẻ mình chướng mắt.” Tạ Cảnh Tu nói, “Phủ Nguyên Vương chưa bao giờ hỏi han triều chính, Lý gia cũng không muốn đối đầu với tảng đá này.”
Tiêu Ngự đăm chiêu. Bị kẹt giữa vòng chiến, chỉ vì trên đầu là hôn quân ham sắc đẹp làm mờ lý trí mà từng vị trung thần lần lượt rơi đài.
“Trong triều chỉ có một mình Phương thừa tướng mới chống lại được Lý gia. Phương tướng là đại nho sinh, học trò phủ khắp thiên hạ, danh vọng không ai sánh bằng. Vài quan viên đầu phục Lý gia còn phải gọi Phương tướng một tiếng lão sư. Lý thừa tướng một tay che trời mà vẫn không thể lật đổ Phương tướng. Lần đầu ngươi gặp tổ phụ là lúc người vì trợ giúp Phương tướng nên mới đến thành Hoài Thiên.”
“Ra là vậy…” Tiêu Ngự gật đầu, “Nguyên lão Vương gia cũng xem như trung quân ái quốc. Nhưng mà, Nguyên lão Vương gia đã lớn tuổi như vậy, sao ngươi có thể để một mình lão nhân gia bôn ba ra ngoài làm chuyện nguy hiểm”
Tiêu Ngự không đồng tình nhìn Tạ Cảnh Tu, thằng nhóc này, nói y bất hiếu cũng không sai.
Tạ Cảnh Tu mỉm cười, “Ta đã khuyên tổ phụ đừng đi, nhưng người không nghe, ta cũng đâu còn cách nào.”
Tiêu Ngự mở to mắt, “Tại sao Chẳng phải chuyện tổ phụ làm là giúp đỡ Phương tướng, giúp đỡ những trung thần sao!”
“Trung thần, còn phải xem trung với ai Trung với một hôn quân thì giúp đỡ còn ý nghĩa gì.” Tạ Cảnh Tu khinh thường xì một tiếng, vô cùng thích ý nằm ngửa ra giường, tháo giày gác chân lên đùi Tiêu Ngự.
Tiêu Ngự không quan tâm, hất văng cái chân thối của y, vẻ mặt không dám tin, “Ngươi, ngươi là loại Thế tử này à!”
Tạ Cảnh Tu lườm hắn, “Những tên được gọi là trung thần chỉ biết một lòng bảo vệ huyết mạch hoàng gia, chỉ biết nâng đỡ Thái tử nhỏ bé yếu kém. Muôn dân thiên hạ bụng ăn không no, áo mặc không ấm có ai quan tâm không Người như thế thì cứu để làm gì”
Tiêu Ngự không còn gì để nói.
Suy nghĩ của Tạ thế tử trưởng thành trong thời phong kiến còn tiến bộ hơn cả người hiện đại như hắn.
Hắn không biết, Tạ gia năm xưa suýt chút nữa đã là gia tộc thống nhất thiên hạ, lòng trung thành với hoàng gia không hề sâu nặng như người khác.
Tạ Cảnh Tu lắc chân, nhẹ nhàng cọ xát đùi và bụng Tiêu Ngự, “Đừng nói ba cái chuyện vô vị đó nữa. Ngọc Nhi mau cởi giày, lên giường ngủ với ta một lát.”
“…” Thằng nhóc tiểu yêu tinh này.
Bác sĩ Tiêu hất bay hai cái chân đeo tất trắng tinh của Tạ thế tử, vén vạt áo bỏ ra ngoài.
Thân phận Tiêu Ngự được lan truyền nhanh chóng mặt.
Hôm sau, Nguyên Vương và Tạ Cảnh Tu bị triệu vào cung tra hỏi. Vương gia chẳng hiểu gì cả, Tạ Cảnh Tu tâu lại chuyện An quốc hầu phu nhân Phượng Vân Ninh cưỡng ép huynh tẩu, bắt Tiêu Ngự bị nuôi dưỡng dưới phận nữ nhi.
“Thê tử bị thế lực phủ An quốc công quản chế nên không dám phơi bày thân phận, vi thần sau khi thành thân mới biết.” Tạ Cảnh Tu nói.
Hoàng đế vốn chỉ muốn thừa cơ gây rối loạn phủ Nguyên Vương, dù không thể một đao diệt gọn nhưng ít ra cũng bào mòn sức mạnh, không ngờ nội tình lại là như vậy. Sắc mặt Hoàng đế hơi vặn vẹo, lại gọi An quốc hầu đến mắng mỏ một trận.
An Tại Thanh gần như quên mất nữ nhân Phượng Vân Ninh kia rồi, ai nghĩ nàng còn đổ lên đầu mình một đống rắc rối thế này, trong lòng hận không thể ăn tươi nuốt sống.
Cuối cùng An quốc hầu bị thu hồi chức vị, phủ Nguyên Vương bị tước quyền nuôi tư quân và lấy đi danh hào Tịnh Kiên Vương.
Nếu không phải sợ tức nước vỡ bờ, Vĩnh Vinh đế hận không thể san bằng toàn phủ Nguyên Vương. Đáng tiếc, xương cứng khó gặm, kết quả này đã tốt đẹp ngoài dự đoán của Vĩnh Vinh đế rồi. Không có Tạ gia quân, phủ Nguyên Vương chẳng khác nào con sói bị rút mất nanh vuốt, lúc nào cũng có thể diệt trừ.
Quyền nuôi tư quân là một trong những nguyên nhân khiến Hoàng đế kiêng kỵ phủ Nguyên Vương.
Từ lúc Lương Quốc thành lập, hoàng thất không hề hướng về muôn dân, chỉ chăm chăm cướp mất quyền lực khỏi tay Tạ gia.
Sau khi lật đổ tiền triều liền phản bội huynh đệ, tranh chấp suốt mười năm, không ai thắng được ai, ngược lại còn làm tiêu hao lực lượng cả hai phía.
Năm đó dân chúng lầm than, gió lửa vây giăng, phương Bắc là kẻ thù lăm le, xâm chiếm liên tục mười mấy thành trì, vùng ven biển thì giặc Oa(*) hoành hành.
(*)Hải tặc Nhật Bản.
Hoàng thất và Tạ gia chỉ có thể tạm thời đình chiến. Tống gia lúc ấy, tức là hoàng thất ngày nay, bất luận là sức mạnh hay uy vọng đều nhỉnh hơn một chút, Tạ gia cúi đầu xưng thần nhưng vẫn giữ tước Tịnh Kiên Vương và quyền nuôi dưỡng tư quân trong Tạ phủ.
Trải qua mấy trăm năm, hoàng thất và Vương phủ có vô số cuộc thông hôn, ngoài mặt yên ắng nhưng trong tâm xem như đại họa, chỉ là các đời đế vương không ai có thể diệt trừ.
Hôm nay, giành lại tư quân tức là chặt mất một cánh tay, Vĩnh Vinh đế ngoài mặt nóng nảy nhưng lòng mừng như mở cờ.
Xưa nay hồng nhan họa thủy, không nghĩ một nam nhân cũng có thể làm phủ Nguyên Vương suy sụp đến nước này, Tạ Cảnh Tu thông tuệ mưu trí, bình tĩnh ổn trọng, hoàn toàn không phù hợp với tuổi, tuy không hiển lộ tài năng nhưng vẫn khiến người ta sinh lòng kiêng nể.
Nhân tài vượt bậc như vậy nay lại chìm đắm vì một nam nhân. Đây đúng là chuyện cười lớn nhất kinh thành từ trước đến nay.
Vương gia ù ù cạc cạc bị lấy mất Tạ gia quân, tuy số lượng không nhiều, chỉ có hai vạn nhưng vẫn là quyền lực của Vương phủ, bây giờ chỉ vì Thế tử phi mà bị Hoàng đế viện cớ thu hồi, Vương gia sao có thể không giận.
Mới vừa xuất cung, Vương gia liền oán hận đập một chưởng vào người Tạ Cảnh Tu. Vương gia vốn muốn đánh vào mặt nhưng rốt cuộc không dám ra tay.
“Nghịch tử nhà ngươi! Chẳng trách ngươi nói cái gì mà Hoàng thượng bất mãn với Vương phủ nên mới xuống tay, nói bản vương đừng đón mẫu phi ngươi về phủ. Hóa ra nói cho cùng là do ngươi gây họa!” Vương gia tức muốn phun khói, “Lúc trước ngươi cưới người kia, bản vương và mẫu phi ngươi vốn đã không đồng ý, giờ thì hay rồi, toàn Vương phủ đều trở thành trò cười cho kinh thành! Cái tên bất hiếu, rồi có ngày phủ Nguyên Vương sẽ sụp đổ trong tay ngươi!”
Lão Lục và Lão Thập theo sau Tạ Cảnh Tu thấy Vương gia vỗ một chưởng lên người Tạ Cảnh Tu, suýt chút nữa đã ra tay với Vương gia, may mà lý trí đã khống chế bản năng, không làm ra chuyện đại nghịch bất đạo.
Tạ Cảnh Tu không quan tâm, chỉ liếc Vương gia.
“Nếu Hoàng đế đã muốn ra tay thì sẽ không dừng lại ở bước này. Sau này Vương phủ chắc chắn phải đối mặt không ít phiền phức, nếu phụ vương tự thấy mình có thể bảo đảm an toàn cho cả nhà thì cứ đón mẫu phi về.” Nói xong bỏ đi một bước, để lại Vương gia tức tối giậm chân.
Vương gia cũng biết Thế tử phi là nam nhân chỉ là cái cớ, ly hôn hắn được nhưng không thể làm Hoàng đế thu hồi mệnh lệnh đã ban.
Bây giờ Vương phi không có trong phủ, trái lại còn được thanh tịnh, hắn chỉ cần phái thị vệ núp trong bóng tối bảo vệ nàng là được.
—o0o—
Khoan đề cập đến sắp đặt của Vương gia, chuyện Nguyên Vương thế tử phi là nam nhân nháy mắt đã lan truyền đầu đường cuối phố.
Có thể nói là toàn thành dậy sóng.
Kinh doanh của Quảng An đường mấy ngày nay phất lên như diều gặp gió, Tiêu Ngự thật sự chịu hết nổi mấy con mắt dòm ngó không ngừng, dứt khoát ném chính sự ở ngoại đường cho Tần lão đại phu và Tần Cánh, hắn trốn trong hậu viện đọc sách phơi thảo dược.
Những người có mặt trong ngày hôm đó chắc chắn không nói lung tung thân phận của hắn, người rêu rao chỉ có thể là Giản lục tiểu thư và Vương phi.
Chuyện này, nhẹ thì có thể xem là đoạn tụ thế gia, nặng thì là tội khi quân, dù gì cũng do Hoàng đế ban thánh chỉ tứ hôn, không biết vị kia nghĩ như thế nào.
Dựa theo tình hình hiện tại, Tiêu Ngự cảm thấy Hoàng đế sẽ không bỏ qua cơ hội tước mất thế lực của phủ Nguyên Vương.
Đúng như vậy thì Vương phủ có thể nói là đại thương nguyên khí rồi…
Nếu do Vương phi loan truyền, thì một tài nữ Giang Nam tiếng tăm vang dội như nàng quả thật quá ngu ngốc.
Phùng đại phu có đến một chuyến, nghe chính miệng Tiêu Ngự xác thực thân phận hắn, cả người bàng hoàng.
Phùng đại phu thật lòng quan tâm lo lắng cho Tạ Cảnh Tu, Tiêu Ngự nhìn mặt ông liền thấy xấu hổ.
“Thế tử… Thế tử biết từ khi nào” Phùng đại phu hỏi.
Tiêu Ngự biết ông muốn hỏi chuyện gì, liền đáp, “Trước lúc thành thân y đã biết rồi.”
Phùng đại phu như bị đả kích nặng hơn.
Nếu sau khi thành thân mới biết thì còn có thể nói Tạ Cảnh Tu bị lừa. Nhưng trước lúc thành thân đã biết mà vẫn muốn cưới Thế tử phi, còn đắc tội tất cả mọi người, vậy là mầm non Tạ thế tử vốn đã mọc lệch rồi…
Trong lòng Phùng đại phu vừa lo vừa giận, nhưng ông vốn không phải trưởng bối thật sự của Tạ Cảnh Tu, bởi vậy cũng không biết nói gì, chỉ có thể rầu rĩ ra về.
Bây giờ Tạ Cảnh Tu cũng không về Vương phủ nữa, theo Tiêu Ngự ở lại hậu viện Quảng An đường.
Lúc này Tiêu Ngự mới biết phủ Nguyên Vương có tư quân, chẳng trách mấy người đi theo Tạ Cảnh Tu không giống thị vệ mà giống những quân nhân tướng lĩnh được đặc huấn.
Giờ thì hay rồi, vì hắn mà tư quân bị vơ mất, cái danh quân đội không còn tác dụng, biến thành đoàn quân mì ống rồi.
Tiêu Ngự thật sự lo lắng thay Tạ Cảnh Tu, không còn tâm trí tính toán chuyện hoang đường chiều hôm đó.
Tạ Cảnh Tu vén vạt áo ngồi cạnh hắn, vươn tay điểm vào giữa đôi mày hắn, cười nói, “Tại sao Ngọc Nhi mặt mày ủ rũ thế”
Tiêu Ngự lo Vương phủ không còn khả năng tự bảo vệ mình, sau này Hoàng đế sẽ không buông tha.
“Ngọc Nhi quá lo rồi, Hoàng đế dù có tâm cũng vô lực thôi.” Tạ Cảnh Tu cười nói.
“Tại sao” Tiêu Ngự ngạc nhiên, “Ta nghe Nhị Cửu nói, mấy năm nay có không ít trung thần lương tướng bị nhổ bỏ.”
“Ngươi nghe Nhị Cửu nói Ta nhớ ngươi và Nhị Cửu không quen không biết. Tại sao quan hệ với hắn lại tốt như vậy” Tạ Cảnh Tu nhìn hắn, giọng nói mang theo hơi thở lạnh lẽo.
Tiêu Ngự chẳng hiểu gì. Nhị Cửu luôn theo sát hắn suốt ba tháng, không quen cũng thành quen, Tạ thế tử âm dương quái khí như vậy là sao. Chẳng lẽ hắn không được có quan hệ quá tốt với thân vệ bên cạnh y
Tạ Cảnh Tu không nhìn hắn nữa, nói tiếp, “Ngươi cũng nói bị nhổ bỏ toàn là trung thần, phủ Nguyên Vương có chỗ nào giống trung thần.”
Tiêu Ngự, “…” Cũng đúng.
“Nhưng mà Hoàng đế điên rồi à, xử quyết trung thần có lợi gì cho ngài.”
Tiêu Ngự nói xong lại nhớ đến Lý thừa tướng đại danh đỉnh đỉnh.
“Không thể nào… chẳng lẽ… là Lý gia” Tiêu Ngự nhất thời sáng tỏ.
Tạ Cảnh Tu gật đầu.
“Lý quý phi được sủng ái mười mấy năm, Lý thừa tướng quyền thế như mặt trời ban trưa, những thần tử dựa hơi Lý gia đã diệt trừ không ít kẻ mình chướng mắt.” Tạ Cảnh Tu nói, “Phủ Nguyên Vương chưa bao giờ hỏi han triều chính, Lý gia cũng không muốn đối đầu với tảng đá này.”
Tiêu Ngự đăm chiêu. Bị kẹt giữa vòng chiến, chỉ vì trên đầu là hôn quân ham sắc đẹp làm mờ lý trí mà từng vị trung thần lần lượt rơi đài.
“Trong triều chỉ có một mình Phương thừa tướng mới chống lại được Lý gia. Phương tướng là đại nho sinh, học trò phủ khắp thiên hạ, danh vọng không ai sánh bằng. Vài quan viên đầu phục Lý gia còn phải gọi Phương tướng một tiếng lão sư. Lý thừa tướng một tay che trời mà vẫn không thể lật đổ Phương tướng. Lần đầu ngươi gặp tổ phụ là lúc người vì trợ giúp Phương tướng nên mới đến thành Hoài Thiên.”
“Ra là vậy…” Tiêu Ngự gật đầu, “Nguyên lão Vương gia cũng xem như trung quân ái quốc. Nhưng mà, Nguyên lão Vương gia đã lớn tuổi như vậy, sao ngươi có thể để một mình lão nhân gia bôn ba ra ngoài làm chuyện nguy hiểm”
Tiêu Ngự không đồng tình nhìn Tạ Cảnh Tu, thằng nhóc này, nói y bất hiếu cũng không sai.
Tạ Cảnh Tu mỉm cười, “Ta đã khuyên tổ phụ đừng đi, nhưng người không nghe, ta cũng đâu còn cách nào.”
Tiêu Ngự mở to mắt, “Tại sao Chẳng phải chuyện tổ phụ làm là giúp đỡ Phương tướng, giúp đỡ những trung thần sao!”
“Trung thần, còn phải xem trung với ai Trung với một hôn quân thì giúp đỡ còn ý nghĩa gì.” Tạ Cảnh Tu khinh thường xì một tiếng, vô cùng thích ý nằm ngửa ra giường, tháo giày gác chân lên đùi Tiêu Ngự.
Tiêu Ngự không quan tâm, hất văng cái chân thối của y, vẻ mặt không dám tin, “Ngươi, ngươi là loại Thế tử này à!”
Tạ Cảnh Tu lườm hắn, “Những tên được gọi là trung thần chỉ biết một lòng bảo vệ huyết mạch hoàng gia, chỉ biết nâng đỡ Thái tử nhỏ bé yếu kém. Muôn dân thiên hạ bụng ăn không no, áo mặc không ấm có ai quan tâm không Người như thế thì cứu để làm gì”
Tiêu Ngự không còn gì để nói.
Suy nghĩ của Tạ thế tử trưởng thành trong thời phong kiến còn tiến bộ hơn cả người hiện đại như hắn.
Hắn không biết, Tạ gia năm xưa suýt chút nữa đã là gia tộc thống nhất thiên hạ, lòng trung thành với hoàng gia không hề sâu nặng như người khác.
Tạ Cảnh Tu lắc chân, nhẹ nhàng cọ xát đùi và bụng Tiêu Ngự, “Đừng nói ba cái chuyện vô vị đó nữa. Ngọc Nhi mau cởi giày, lên giường ngủ với ta một lát.”
“…” Thằng nhóc tiểu yêu tinh này.
Bác sĩ Tiêu hất bay hai cái chân đeo tất trắng tinh của Tạ thế tử, vén vạt áo bỏ ra ngoài.
Bình luận truyện