Ngự Tứ Lương Y
Chương 202: Cái gọi là mưu kế
Editor: Vện
Phương tướng về phòng bàn bạc với phụ tá, cuối cùng đưa ra kết luận, rõ là Tạ Cảnh Tu muốn nhìn hoàng thất và nghịch tặc Dự Vương tiêu diệt lẫn nhau, mặc kệ ai thắng, một khi đối đầu với thế lực hùng mạnh của Tạ Cảnh Tu cũng không còn sức chống trả, lúc đó y có thể đoạt lấy thiên hạ một cách dễ dàng.
Tình thế rõ ràng đến vậy, người thông minh một chút là có thể nhìn ra ngay, còn biết làm thế nào mới giành được lợi ích lớn nhất chứ đừng nói là Tạ Cảnh Tu khôn khéo thâm trầm.
“Bất kể là ai đứng vào vị trí của y cũng biết nên làm sao để trục lợi, điều đó đã rõ như ban ngày.” Phương tướng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, “Y chỉ cần án binh bất động là có thể cướp đoạt giang sơn Tống thị, cần chi phải xuất binh trợ lực, làm điều thừa thãi”
Hai phụ tá nhìn nhau. Nếu để bọn họ đứng bên lập trường Tạ Cảnh Tu, bọn họ cũng sẽ khoanh tay đứng nhìn, tuyệt đối không ra tay giúp đỡ phe nào hết.
Tạ Cảnh Tu bây giờ đã đứng ở vị thế bất bại.
Ngay đến bản thân mình còn không thuyết phục được thì lấy cái gì để thuyết phục Tạ Cảnh Tu xuất chiến, thảo phạt nghịch tặc giúp triều đình
Đám người Phương tướng đang khổ não nghĩ cách chiêu mộ Tạ Cảnh Tu, Tạ Cảnh Tu đã thảnh thơi quay về đảo Vô Danh.
Tiêu Ngự ra cảng đón y, hai người lên xe ngựa, Tiêu Ngự hỏi ngay, “Đó là gió Đông ngươi nói đúng không”
Tạ Cảnh Tu nhà lớn nghiệp lớn tay nắm binh quyền, có ý định tranh giành thiên hạ nhưng lần lữa mãi không thấy hành động, Tiêu Ngự còn nóng lòng thay y.
Tạ Cảnh Tu chỉ chống cằm nhìn ra cửa sổ, cười nhạt, “Cũng không phải.”
Tiêu Ngự nhéo mặt y, tức giận nói, “Ngươi thôi đi, giả bộ cao thâm cái gì, nhìn ta mà nói, nói rõ hết coi. Rốt cuộc ngươi định làm gì Ngươi muốn chờ Dự Vương với Hoàng đế đánh nhau xong mới ra tay thì có thể đã muộn rồi.”
“Ngọc Nhi có cao kiến gì sao” Tạ Cảnh Tu nhướn mày.
Tiêu Ngự nghiêm túc nói, “Chiến tranh cực kỳ hao tài tốn của, hai người kia nhìn thì thấy bên tám lạng người nửa cân nhưng ai biết còn giằng co đến khi nào. Nhanh thì vài năm, chậm thì phải vài chục năm, dân chúng sao có thể chịu đựng nổi sự bóc lột, giày xéo của bọn họ, đến lúc đó quốc gia này chắc sẽ chẳng còn gì nữa. Mặc dù ngươi có thể dễ dàng làm ngư ông đắc lợi, nhưng giành lấy cái giang sơn đổ nát hoang tàn kia thì được cái gì Huống chi thiên tai xảy ra mấy năm liền, ta nghi là bầu khí quyển có vấn đề, chỉ trong ngày một ngày hai không thể giải quyết được. Nếu đất nước rơi vào chiến loạn thì sức đâu đối phó với thiên tai. Đến lúc đó, một bên là thiên họa, một bên là nhân họa, dân chúng thật sự không còn đường sống nữa.”
Tạ Cảnh Tu chăm chú nhìn hắn, một lúc lâu không nói gì.
Tiêu Ngự hơi mất tự nhiên, nhìn y nói, “Đương nhiên đây chỉ là góc nhìn chủ quan của ta. Ta là đại phu, không phải mưu sĩ nên tầm nhìn hạn hẹp. Nếu ngươi đã có chủ trương thì không cần phải để ý lời ta.”
Tạ Cảnh Tu đột nhiên bật cười, nhẹ nhàng thở ra, vươn tay ôm siết Tiêu Ngự.
“Trong mắt Ngọc Nhi thấy là nhân sinh thiên hạ, là lê dân bách tính. Như này mà gọi là tầm nhìn hạn hẹp thì dưới gầm trời này không còn ai nhìn xa trông rộng nữa.”
Tiêu Ngự nghe mà tim nảy thình thịch, cảm thấy mấy câu khích lệ kiểu này còn êm tai hơn lời tâm tình buồn nôn.
Tạ Cảnh Tu lại thở dài, “Buồn cười thay cho Phương tướng, cả đời chỉ biết cống hiến, trung thành với hoàng thất, mang danh nhân nghĩa chính trực mà lại dùng cách dụ dỗ, lợi dụng ta xuất binh. Trong mắt lão chỉ có chủ công là hoàng thất Tống thị, nào có nhìn thấy trăm họ khốn khó.”
“Ý của điện hạ là gì” Tiêu Ngự hỏi.
Tạ Cảnh Tu trở tay xoa hai má hắn, mỉm cười, “Mười ngày sau, Ngọc Nhi sẽ thấy gió Đông của bổn vương.”
—o0o—
Nha phủ thành Hải Kính, Phương tướng nhận được thư từ kinh thành, càng thêm lo lắng.
Dự Vương khởi binh từ Tây Bắc, đánh thẳng đến kinh thành. Phản quân vượt qua mấy thành trì liên tiếp mà không gặp bất kỳ cản trở hay đánh trả nào.
Cũng không phải thế lực Dự Vương mạnh mà do thiên tai liên tiếp mấy năm, những khu vực bị càn quét nghiêm trọng gần như bị bỏ hoang, người ở còn không có thì nói gì đánh trả!
Hiện tại, phản quân đánh đến phía Bắc con sông bao bọc thành Hoài Thiên, lại bị quan binh địa phương chặn ngoài tường thành nên triều đình mới có cơ hội hòa hoãn.
Đáng châm chọc là lực lượng kháng chiến ở thành Hoài Thiên chính là con cháu của Lý gia, chính là Lý Phương Minh được điều đến thành Hoài Thiên nhậm chức Tri phủ.
Lúc trước thành Hoài Thiên bị lưu dân vây đánh, Lý Phương Minh vốn đã hết nhiệm kỳ, được triệu hồi về kinh thành, cuối cùng hắn chỉ đưa gia quyến về kinh, mình thì ở lại dẫn dắt quan binh áp chế lưu dân.
Lý Phương Minh có một trợ thủ đắc lực, cũng không xa lạ với Phương tướng, chính là người của Chu thị bị giáng chức ngày trước, Chu Chiêu.
Không biết hai người dùng cách gì, chẳng những hóa giải được loạn dân mà còn chiêu mộ được lưu dân gia nhập vào lực lượng trai tráng trong quân. Bây giờ, đội ngũ quân binh thành phần hỗn tạp này đang chống chọi với phản quân Dự Vương.
Dự Vương có huyết mạch hoàng thất chính thống, thanh thế đã vượt lên Vĩnh Vinh đế. Hắn vô cùng thông thạo mánh khóe thu mua lòng người, biết rõ chuyện gian phi Lý thị qua mắt Vĩnh Vinh đế mười mấy năm, tàn sát trung thần lương tướng. Dự Vương đánh thẳng một đường, không ngừng tuyên truyền thân phận chính thống của mình, nói Vĩnh Vinh đế đang ngồi trên ngai cao mới là nghịch tặc làm trái đạo trời.
Dân chúng dễ dàng bị giải thích của Dự Vương thuyết phục, quân đội Dự Vương đã có thanh danh chính nghĩa, rất nhiều tiểu thành còn mở cổng cho vào, chưa đánh đã quy phục.
Đây chính là cái giá cho sự ngu ngốc mười mấy năm qua của Vĩnh Vinh đế, ngài đã mất hết lòng dân.
Đánh sập thành Hoài Thiên chỉ là vấn đề thời gian, Phương tướng đã không thể thuyết phục Tạ Cảnh Tu xuất lực trợ giúp triều đình, chỉ còn nước lập tức hồi kinh giúp thiên tử chống nghịch tặc.
Phương tướng bị dồn vào thế bí, mấy lần gửi thư cho Tạ Cảnh Tu nhưng không hề nhận được hồi âm.
Ngay lúc này, Giản lục tiểu thư lệnh cho thị nữ cầm một hộp gấm, xin bái kiến lần thứ hai.
“Duệ Vương điện hạ là biểu ca ta, ta lớn lên cùng y, sớm chiều tương giao đã mười mấy năm, không ai hiểu rõ y hơn ta.” Giản Nhu nói, “Y chưa bao giờ bắn tên không đích, làm chuyện không có lợi. Lão đại nhân không cần phải tiếp tục khuyên, y sẽ không đổi ý đâu.”
Phương tướng đã hết hy vọng, không định ở lại thành Hải Kính lâu hơn nữa.
“Lão phu đã cố hết sức rồi, nếu không hoàn thành giao phó thì đành phải tạm thời hồi kinh. Phụ cận kinh thành có Tiểu Lâm tướng quân chỉ huy bốn mươi vạn đại quân thủ vệ, mặc dù không được Duệ Vương điện hạ giúp sức, nghịch tặc Dự Vương cũng không thể vượt qua được đâu, chỉ là sớm hay muộn thôi. Nhưng kinh thành bây giờ không an toàn, Giản lục tiểu thư là nữ tử chân yếu tay mềm, không cần phải đặt chân vào hiểm cảnh. Chi bằng ngươi cứ ở lại thành Hải Kính, nếu ngươi tin tưởng lão phu thì có thể giao sách thuốc gia truyền cho lão phu, lão phu sẽ thay tiểu thư trình lên ngự tiền. Thánh thượng anh minh, tuyệt đối không phụ công lao chống giặc của Giản gia.”
Một quyển sách thuốc đương nhiên không thể thảo phạt nghịch tặc, nhưng có thể cứu mạng vô số binh sĩ. Trong chiến tranh, hành động này vô cùng có ý nghĩa, không ai dám xem thường tầm quan trọng của một quân y tài giỏi.
Giản Nhu cười nói, “Phương lão đại nhân là người chính trực, tiểu nữ sao lại không tin chứ. Chỉ là, về Duệ Vương, lão đại nhân chớ có thất vọng sớm như vậy.”
Hai mắt Phương tướng vụt sáng, “Giản lục tiểu thư có diệu kế thuyết phục được Duệ Vương à”
Giản Nhu ra hiệu cho thị nữ bước lên, khẽ rũ mắt nói, “Người xưa có nói, người làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết. Biện pháp của tiểu nữ tuy không được quang minh chính đại nhưng có chuyện gấp thì buộc phải dùng, hiện tại nghịch tặc lộng hành, thánh thượng lo lắng ngày đêm. Gia tộc Tạ thị cũng từng chịu thánh ân, bây giờ không chịu báo đáp hoàng ân, góp sức giữ nước, ngược lại còn dửng dưng đứng nhìn, đây không phải hành vi của người trung nghĩa. Cho nên biện pháp của tiểu nữ cũng chỉ là gậy ông đập lưng ông thôi.”
Phương tướng chạm vào hộp gấm, ánh mắt hoài nghi nhìn Giản Nhu.
“Vậy ý của tiểu thư là gì”
Giản Nhu bình thản nhìn Phương tướng.
“Tạ Cảnh Tu có tiền, có binh nhưng an phận ẩn núp, bỏ mặc xã tắc nguy nan, không muốn cống hiến cho hoàng thất, chỉ mang những người thân cận rời kinh. Trong mắt y chỉ thấy lợi ích của bản thân, chỉ nhìn đến người giao hảo với mình. Nếu đã vậy, tại sao lão đại nhân không hốt thuốc đúng bệnh Chỉ cần bắt được nhược điểm của Tạ Cảnh Tu, giao cho thánh thượng thì lo gì y không dốc toàn lực cống hiến cho thánh thượng”
Phương tướng cau mày, lắc đầu liên hồi, “Không, không được, quân tử sẽ không làm vậy, huống chi, chọc giận Duệ Vương không phải hành động sáng suốt đâu.” Dự Vương cùng lắm chỉ là lợi dựng, mê hoặc dân tâm để chiêu mộ lính tản mạn, dùng chút tiền còm vơ vét từ thương nhân, địa chủ mới miễn cưỡng chống lại binh lực hoàng gia vốn đã suy yếu.
Nếu chọc giận thêm một Tạ Cảnh Tu… tuy Phương tướng không biết cụ thể y có bao nhiêu nhân sĩ, sức chiến đấu thế nào, nhưng đơn giản là nhìn phương thức y khống chế Lịch Phong cảng cũng có thể đoán được một, hai phần thực lực. Triều đình chắc chắn không thể chống đỡ nổi.
Giản Nhu cười nói, “Lão đại nhân hiểu lầm rồi, ý của tiểu nữ là, chỉ cần bắt vài người của Tạ Cảnh Tu làm con tin là có thể dễ dàng sai khiến y làm việc cho triều đình. Nhưng tuyệt đối không được đả thương con tin, chẳng những không được thương tổn mà còn phải dùng lễ tiếp đãi, như vậy mới không khiến Tạ Cảnh Tu tức nước vỡ bờ. Nên ưu tiên giải quyết họa ngoại xâm trước, còn việc chiêu mộ Tạ Cảnh Tu thì để sau cũng được. Thứ tiểu nữ dâng lên là một phương thuốc tổ truyền của Giản gia, một loại độc dược mãn tính. Chỉ cần uống vào thì cứ cách mười ngày bắt buộc phải tìm tiểu nữ lấy thuốc giải mới giảm bớt được độc tính, nếu không người trúng độc sẽ phải chịu đau đớn đến sống không được, chết không xong. Mỗi lần phát độc cũng không ảnh hưởng đến tính mạng, khoảng ba năm sau thì người trúng độc mới bắt đầu suy kiệt, đây chính là thủ đoạn khống chế con tin thích hợp nhất.”
Phương tướng nhìn hộp gấm trong tay, vẻ mặt biến hóa liên tục, vẫn còn do dự.
Giản Nhu khom người cáo từ, nói, “Lão đại nhân không còn nhiều thời gian để đắn đo nữa đâu, xin hãy mau chóng ra quyết định. Đây là đại kế vì thiên hạ chứ không phải lợi ích cá nhân, tiểu nữ cam đoan, chỉ cần Tạ Cảnh Tu quy thuận triều đình thì con tin tuyệt đối không xảy ra vấn đề. Cho nên, tính mạng con tin là do Tạ Cảnh Tu nắm giữ, lão đại nhân đừng nên suy nghĩ nhiều.”
Giản Nhu nói xong liền dẫn thị nữ rời khỏi phòng.
Về đến chỗ mình, thị nữ nhịn không được nói, “Tiểu thư, làm vậy có được không Vất vả lắm mới bào chế ra được loại thuốc đó, thế mà lại dâng cho Phương lão đại nhân, lỡ như ông ta cảm thấy cách này quá nham hiểm…”
“Ông ấy sẽ đồng ý.” Giản Nhu ngồi bên bàn, nét mặt bình tĩnh nói, “Ta có nói rồi, đây là việc công, không phải việc tư. Phương tướng gia biết cân nhắc thiệt hơn.”
“Nhưng vừa rồi ánh mắt ông ta nhìn tiểu thư…” Thị nữ vẫn lo lắng, “Phương tướng là người ngay thẳng, từ khi tiểu thư tự nguyện dâng sách thuốc của Giản gia cho triều đình, Phương tướng vẫn luôn kính nể tiểu thư. Nhưng lần hiến thuốc này sẽ liên lụy đến thanh danh của tiểu thư đó.”
“Thanh danh của ta là cái gì chứ.” Giản Nhu rũ mắt, “Xưa nay ta không quan tâm thanh danh của mình.”
Thị nữ thở dài xót xa, “Nô tỳ biết. Tiểu thư làm tất cả vì muốn khôi phục vinh quang của tổ tiên Giản gia. Thương thay, tiểu thư vốn là thiên kim quý nữ mà phải gánh vác trọng trách quá nặng nề. Bây giờ chỉ mong mưu kế của tiểu thư phát huy hiệu quả, chỉ cần thu phục được Duệ Vương giúp triều đình bình loạn, nhất định thánh thượng sẽ ghi nhớ công lao của tiểu thư. Bộ tộc Giản thị sẽ bước lên đỉnh danh vọng, vậy mới không uổng phí công sức tiểu thư cực nhọc ngày đêm.”
Giản Nhu nghe vậy, chỉ hơi nhếch môi, miễn cưỡng cười.
Phương tướng về phòng bàn bạc với phụ tá, cuối cùng đưa ra kết luận, rõ là Tạ Cảnh Tu muốn nhìn hoàng thất và nghịch tặc Dự Vương tiêu diệt lẫn nhau, mặc kệ ai thắng, một khi đối đầu với thế lực hùng mạnh của Tạ Cảnh Tu cũng không còn sức chống trả, lúc đó y có thể đoạt lấy thiên hạ một cách dễ dàng.
Tình thế rõ ràng đến vậy, người thông minh một chút là có thể nhìn ra ngay, còn biết làm thế nào mới giành được lợi ích lớn nhất chứ đừng nói là Tạ Cảnh Tu khôn khéo thâm trầm.
“Bất kể là ai đứng vào vị trí của y cũng biết nên làm sao để trục lợi, điều đó đã rõ như ban ngày.” Phương tướng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, “Y chỉ cần án binh bất động là có thể cướp đoạt giang sơn Tống thị, cần chi phải xuất binh trợ lực, làm điều thừa thãi”
Hai phụ tá nhìn nhau. Nếu để bọn họ đứng bên lập trường Tạ Cảnh Tu, bọn họ cũng sẽ khoanh tay đứng nhìn, tuyệt đối không ra tay giúp đỡ phe nào hết.
Tạ Cảnh Tu bây giờ đã đứng ở vị thế bất bại.
Ngay đến bản thân mình còn không thuyết phục được thì lấy cái gì để thuyết phục Tạ Cảnh Tu xuất chiến, thảo phạt nghịch tặc giúp triều đình
Đám người Phương tướng đang khổ não nghĩ cách chiêu mộ Tạ Cảnh Tu, Tạ Cảnh Tu đã thảnh thơi quay về đảo Vô Danh.
Tiêu Ngự ra cảng đón y, hai người lên xe ngựa, Tiêu Ngự hỏi ngay, “Đó là gió Đông ngươi nói đúng không”
Tạ Cảnh Tu nhà lớn nghiệp lớn tay nắm binh quyền, có ý định tranh giành thiên hạ nhưng lần lữa mãi không thấy hành động, Tiêu Ngự còn nóng lòng thay y.
Tạ Cảnh Tu chỉ chống cằm nhìn ra cửa sổ, cười nhạt, “Cũng không phải.”
Tiêu Ngự nhéo mặt y, tức giận nói, “Ngươi thôi đi, giả bộ cao thâm cái gì, nhìn ta mà nói, nói rõ hết coi. Rốt cuộc ngươi định làm gì Ngươi muốn chờ Dự Vương với Hoàng đế đánh nhau xong mới ra tay thì có thể đã muộn rồi.”
“Ngọc Nhi có cao kiến gì sao” Tạ Cảnh Tu nhướn mày.
Tiêu Ngự nghiêm túc nói, “Chiến tranh cực kỳ hao tài tốn của, hai người kia nhìn thì thấy bên tám lạng người nửa cân nhưng ai biết còn giằng co đến khi nào. Nhanh thì vài năm, chậm thì phải vài chục năm, dân chúng sao có thể chịu đựng nổi sự bóc lột, giày xéo của bọn họ, đến lúc đó quốc gia này chắc sẽ chẳng còn gì nữa. Mặc dù ngươi có thể dễ dàng làm ngư ông đắc lợi, nhưng giành lấy cái giang sơn đổ nát hoang tàn kia thì được cái gì Huống chi thiên tai xảy ra mấy năm liền, ta nghi là bầu khí quyển có vấn đề, chỉ trong ngày một ngày hai không thể giải quyết được. Nếu đất nước rơi vào chiến loạn thì sức đâu đối phó với thiên tai. Đến lúc đó, một bên là thiên họa, một bên là nhân họa, dân chúng thật sự không còn đường sống nữa.”
Tạ Cảnh Tu chăm chú nhìn hắn, một lúc lâu không nói gì.
Tiêu Ngự hơi mất tự nhiên, nhìn y nói, “Đương nhiên đây chỉ là góc nhìn chủ quan của ta. Ta là đại phu, không phải mưu sĩ nên tầm nhìn hạn hẹp. Nếu ngươi đã có chủ trương thì không cần phải để ý lời ta.”
Tạ Cảnh Tu đột nhiên bật cười, nhẹ nhàng thở ra, vươn tay ôm siết Tiêu Ngự.
“Trong mắt Ngọc Nhi thấy là nhân sinh thiên hạ, là lê dân bách tính. Như này mà gọi là tầm nhìn hạn hẹp thì dưới gầm trời này không còn ai nhìn xa trông rộng nữa.”
Tiêu Ngự nghe mà tim nảy thình thịch, cảm thấy mấy câu khích lệ kiểu này còn êm tai hơn lời tâm tình buồn nôn.
Tạ Cảnh Tu lại thở dài, “Buồn cười thay cho Phương tướng, cả đời chỉ biết cống hiến, trung thành với hoàng thất, mang danh nhân nghĩa chính trực mà lại dùng cách dụ dỗ, lợi dụng ta xuất binh. Trong mắt lão chỉ có chủ công là hoàng thất Tống thị, nào có nhìn thấy trăm họ khốn khó.”
“Ý của điện hạ là gì” Tiêu Ngự hỏi.
Tạ Cảnh Tu trở tay xoa hai má hắn, mỉm cười, “Mười ngày sau, Ngọc Nhi sẽ thấy gió Đông của bổn vương.”
—o0o—
Nha phủ thành Hải Kính, Phương tướng nhận được thư từ kinh thành, càng thêm lo lắng.
Dự Vương khởi binh từ Tây Bắc, đánh thẳng đến kinh thành. Phản quân vượt qua mấy thành trì liên tiếp mà không gặp bất kỳ cản trở hay đánh trả nào.
Cũng không phải thế lực Dự Vương mạnh mà do thiên tai liên tiếp mấy năm, những khu vực bị càn quét nghiêm trọng gần như bị bỏ hoang, người ở còn không có thì nói gì đánh trả!
Hiện tại, phản quân đánh đến phía Bắc con sông bao bọc thành Hoài Thiên, lại bị quan binh địa phương chặn ngoài tường thành nên triều đình mới có cơ hội hòa hoãn.
Đáng châm chọc là lực lượng kháng chiến ở thành Hoài Thiên chính là con cháu của Lý gia, chính là Lý Phương Minh được điều đến thành Hoài Thiên nhậm chức Tri phủ.
Lúc trước thành Hoài Thiên bị lưu dân vây đánh, Lý Phương Minh vốn đã hết nhiệm kỳ, được triệu hồi về kinh thành, cuối cùng hắn chỉ đưa gia quyến về kinh, mình thì ở lại dẫn dắt quan binh áp chế lưu dân.
Lý Phương Minh có một trợ thủ đắc lực, cũng không xa lạ với Phương tướng, chính là người của Chu thị bị giáng chức ngày trước, Chu Chiêu.
Không biết hai người dùng cách gì, chẳng những hóa giải được loạn dân mà còn chiêu mộ được lưu dân gia nhập vào lực lượng trai tráng trong quân. Bây giờ, đội ngũ quân binh thành phần hỗn tạp này đang chống chọi với phản quân Dự Vương.
Dự Vương có huyết mạch hoàng thất chính thống, thanh thế đã vượt lên Vĩnh Vinh đế. Hắn vô cùng thông thạo mánh khóe thu mua lòng người, biết rõ chuyện gian phi Lý thị qua mắt Vĩnh Vinh đế mười mấy năm, tàn sát trung thần lương tướng. Dự Vương đánh thẳng một đường, không ngừng tuyên truyền thân phận chính thống của mình, nói Vĩnh Vinh đế đang ngồi trên ngai cao mới là nghịch tặc làm trái đạo trời.
Dân chúng dễ dàng bị giải thích của Dự Vương thuyết phục, quân đội Dự Vương đã có thanh danh chính nghĩa, rất nhiều tiểu thành còn mở cổng cho vào, chưa đánh đã quy phục.
Đây chính là cái giá cho sự ngu ngốc mười mấy năm qua của Vĩnh Vinh đế, ngài đã mất hết lòng dân.
Đánh sập thành Hoài Thiên chỉ là vấn đề thời gian, Phương tướng đã không thể thuyết phục Tạ Cảnh Tu xuất lực trợ giúp triều đình, chỉ còn nước lập tức hồi kinh giúp thiên tử chống nghịch tặc.
Phương tướng bị dồn vào thế bí, mấy lần gửi thư cho Tạ Cảnh Tu nhưng không hề nhận được hồi âm.
Ngay lúc này, Giản lục tiểu thư lệnh cho thị nữ cầm một hộp gấm, xin bái kiến lần thứ hai.
“Duệ Vương điện hạ là biểu ca ta, ta lớn lên cùng y, sớm chiều tương giao đã mười mấy năm, không ai hiểu rõ y hơn ta.” Giản Nhu nói, “Y chưa bao giờ bắn tên không đích, làm chuyện không có lợi. Lão đại nhân không cần phải tiếp tục khuyên, y sẽ không đổi ý đâu.”
Phương tướng đã hết hy vọng, không định ở lại thành Hải Kính lâu hơn nữa.
“Lão phu đã cố hết sức rồi, nếu không hoàn thành giao phó thì đành phải tạm thời hồi kinh. Phụ cận kinh thành có Tiểu Lâm tướng quân chỉ huy bốn mươi vạn đại quân thủ vệ, mặc dù không được Duệ Vương điện hạ giúp sức, nghịch tặc Dự Vương cũng không thể vượt qua được đâu, chỉ là sớm hay muộn thôi. Nhưng kinh thành bây giờ không an toàn, Giản lục tiểu thư là nữ tử chân yếu tay mềm, không cần phải đặt chân vào hiểm cảnh. Chi bằng ngươi cứ ở lại thành Hải Kính, nếu ngươi tin tưởng lão phu thì có thể giao sách thuốc gia truyền cho lão phu, lão phu sẽ thay tiểu thư trình lên ngự tiền. Thánh thượng anh minh, tuyệt đối không phụ công lao chống giặc của Giản gia.”
Một quyển sách thuốc đương nhiên không thể thảo phạt nghịch tặc, nhưng có thể cứu mạng vô số binh sĩ. Trong chiến tranh, hành động này vô cùng có ý nghĩa, không ai dám xem thường tầm quan trọng của một quân y tài giỏi.
Giản Nhu cười nói, “Phương lão đại nhân là người chính trực, tiểu nữ sao lại không tin chứ. Chỉ là, về Duệ Vương, lão đại nhân chớ có thất vọng sớm như vậy.”
Hai mắt Phương tướng vụt sáng, “Giản lục tiểu thư có diệu kế thuyết phục được Duệ Vương à”
Giản Nhu ra hiệu cho thị nữ bước lên, khẽ rũ mắt nói, “Người xưa có nói, người làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết. Biện pháp của tiểu nữ tuy không được quang minh chính đại nhưng có chuyện gấp thì buộc phải dùng, hiện tại nghịch tặc lộng hành, thánh thượng lo lắng ngày đêm. Gia tộc Tạ thị cũng từng chịu thánh ân, bây giờ không chịu báo đáp hoàng ân, góp sức giữ nước, ngược lại còn dửng dưng đứng nhìn, đây không phải hành vi của người trung nghĩa. Cho nên biện pháp của tiểu nữ cũng chỉ là gậy ông đập lưng ông thôi.”
Phương tướng chạm vào hộp gấm, ánh mắt hoài nghi nhìn Giản Nhu.
“Vậy ý của tiểu thư là gì”
Giản Nhu bình thản nhìn Phương tướng.
“Tạ Cảnh Tu có tiền, có binh nhưng an phận ẩn núp, bỏ mặc xã tắc nguy nan, không muốn cống hiến cho hoàng thất, chỉ mang những người thân cận rời kinh. Trong mắt y chỉ thấy lợi ích của bản thân, chỉ nhìn đến người giao hảo với mình. Nếu đã vậy, tại sao lão đại nhân không hốt thuốc đúng bệnh Chỉ cần bắt được nhược điểm của Tạ Cảnh Tu, giao cho thánh thượng thì lo gì y không dốc toàn lực cống hiến cho thánh thượng”
Phương tướng cau mày, lắc đầu liên hồi, “Không, không được, quân tử sẽ không làm vậy, huống chi, chọc giận Duệ Vương không phải hành động sáng suốt đâu.” Dự Vương cùng lắm chỉ là lợi dựng, mê hoặc dân tâm để chiêu mộ lính tản mạn, dùng chút tiền còm vơ vét từ thương nhân, địa chủ mới miễn cưỡng chống lại binh lực hoàng gia vốn đã suy yếu.
Nếu chọc giận thêm một Tạ Cảnh Tu… tuy Phương tướng không biết cụ thể y có bao nhiêu nhân sĩ, sức chiến đấu thế nào, nhưng đơn giản là nhìn phương thức y khống chế Lịch Phong cảng cũng có thể đoán được một, hai phần thực lực. Triều đình chắc chắn không thể chống đỡ nổi.
Giản Nhu cười nói, “Lão đại nhân hiểu lầm rồi, ý của tiểu nữ là, chỉ cần bắt vài người của Tạ Cảnh Tu làm con tin là có thể dễ dàng sai khiến y làm việc cho triều đình. Nhưng tuyệt đối không được đả thương con tin, chẳng những không được thương tổn mà còn phải dùng lễ tiếp đãi, như vậy mới không khiến Tạ Cảnh Tu tức nước vỡ bờ. Nên ưu tiên giải quyết họa ngoại xâm trước, còn việc chiêu mộ Tạ Cảnh Tu thì để sau cũng được. Thứ tiểu nữ dâng lên là một phương thuốc tổ truyền của Giản gia, một loại độc dược mãn tính. Chỉ cần uống vào thì cứ cách mười ngày bắt buộc phải tìm tiểu nữ lấy thuốc giải mới giảm bớt được độc tính, nếu không người trúng độc sẽ phải chịu đau đớn đến sống không được, chết không xong. Mỗi lần phát độc cũng không ảnh hưởng đến tính mạng, khoảng ba năm sau thì người trúng độc mới bắt đầu suy kiệt, đây chính là thủ đoạn khống chế con tin thích hợp nhất.”
Phương tướng nhìn hộp gấm trong tay, vẻ mặt biến hóa liên tục, vẫn còn do dự.
Giản Nhu khom người cáo từ, nói, “Lão đại nhân không còn nhiều thời gian để đắn đo nữa đâu, xin hãy mau chóng ra quyết định. Đây là đại kế vì thiên hạ chứ không phải lợi ích cá nhân, tiểu nữ cam đoan, chỉ cần Tạ Cảnh Tu quy thuận triều đình thì con tin tuyệt đối không xảy ra vấn đề. Cho nên, tính mạng con tin là do Tạ Cảnh Tu nắm giữ, lão đại nhân đừng nên suy nghĩ nhiều.”
Giản Nhu nói xong liền dẫn thị nữ rời khỏi phòng.
Về đến chỗ mình, thị nữ nhịn không được nói, “Tiểu thư, làm vậy có được không Vất vả lắm mới bào chế ra được loại thuốc đó, thế mà lại dâng cho Phương lão đại nhân, lỡ như ông ta cảm thấy cách này quá nham hiểm…”
“Ông ấy sẽ đồng ý.” Giản Nhu ngồi bên bàn, nét mặt bình tĩnh nói, “Ta có nói rồi, đây là việc công, không phải việc tư. Phương tướng gia biết cân nhắc thiệt hơn.”
“Nhưng vừa rồi ánh mắt ông ta nhìn tiểu thư…” Thị nữ vẫn lo lắng, “Phương tướng là người ngay thẳng, từ khi tiểu thư tự nguyện dâng sách thuốc của Giản gia cho triều đình, Phương tướng vẫn luôn kính nể tiểu thư. Nhưng lần hiến thuốc này sẽ liên lụy đến thanh danh của tiểu thư đó.”
“Thanh danh của ta là cái gì chứ.” Giản Nhu rũ mắt, “Xưa nay ta không quan tâm thanh danh của mình.”
Thị nữ thở dài xót xa, “Nô tỳ biết. Tiểu thư làm tất cả vì muốn khôi phục vinh quang của tổ tiên Giản gia. Thương thay, tiểu thư vốn là thiên kim quý nữ mà phải gánh vác trọng trách quá nặng nề. Bây giờ chỉ mong mưu kế của tiểu thư phát huy hiệu quả, chỉ cần thu phục được Duệ Vương giúp triều đình bình loạn, nhất định thánh thượng sẽ ghi nhớ công lao của tiểu thư. Bộ tộc Giản thị sẽ bước lên đỉnh danh vọng, vậy mới không uổng phí công sức tiểu thư cực nhọc ngày đêm.”
Giản Nhu nghe vậy, chỉ hơi nhếch môi, miễn cưỡng cười.
Bình luận truyện