Ngựa Đực, Thỉnh Nghiêm Túc
Chương 35: Ba cô gái cùng một người đàn ông
Kirsten · Lancaster, vào hôm nay đã gặp phải một nguy cơ lớn nhất trong cuộc đời.
Chỉ là, từ khi hắn sống lại bằng linh hồn tới nay, hình như mỗi ngày đều sẽ gặp phải nguy cơ lớn, mỗi ngày đều sống trong nước sôi lửa bỏng. . . . . . Trải qua trải qua, rồi cũng thành thói quen.
Không được! Hắn sao có thể khuất phục như vậy!
Nhớ tới hắn đường đường là Pháp Thánh đại nhân, lại phải vào phòng bếp học tập nấu cơm, quả thực là sự sỉ nhục!
Hắn nhất định phải kháng nghị đối với sự bạo hành này!
"Đừng có kì kèo nữa, mau bắt đầu đi, Jarrett đói lắm rồi!"
". . . . . . Cô muốn ăn cái gì?" TAT Coi như phản kháng, cũng phải có vốn liếng, chờ một ngày kia hắn khôi phục **, báo thù cũng không muộn!
Ba mươi phút sau.
Thang Mộ cảm thấy mình đã đưa ra một quyết định sai lầm, tay nàng run run chỉ vào cái nồi trước mặt Kirsten: "Đây là cái gì?"
"Canh rau dưa đó." Kirsten cầm cái muỗng trong tay, vừa khuấy đều đều, vừa đáp.
". . . . . . Canh rau . . . . . . Tại sao có màu xanh lá cây?"
"Rau dưa đương nhiên là màu xanh!" Nhìn chăm chú vào trong nồi, một đám bọt màu xanh đen nổi lên, Kirsten hưởng thụ nheo tròng mắt lại, đã bao nhiêu năm rồ̀i không tìm lại được loại cảm giác thỏa mãn khi điều chế thành công, vì hầu như không có loại ma dược nào mà hắn không biết, cho nên điều chế dược thuỷ dần dần không thể mang cho hắn cảm giác thành công, cũng vì hắn đã tinh tường nhớ rõ mỗi một chi tiết nhỏ từ tài liệu đến thành phẩm, không hề còn ý mới nữa.
Nhưng mà, hiện tại thì . . . . . .rau dưa không giống, gia vị không giống, phân lượng không giống, mỗi một loại điều chế hình như sẽ cho ra thành quả và mùi vị khác nhau , nấu ăn gì đó . . . . .thì ra còn rất tạo cảm giác nha!
". . . . . . Cái này là cái gì?" Thang Mộ cầm lên một vật cứng rắn hình trụ, đặt trên bàn gõ một cái, "Bang bang" vang dội.
"Bánh mì."
"Ông rốt cuộc đã làm gì với cái bánh mì bình thường này mà giờ nó mới biến thành như vậy thế!" Thang Mộ ném lên bàn, chỉ nghe "Pằng" một tiếng, trên mặt bàn xuất hiện một vét nứt thật dài.
"Cô không phải mới vừa nói bánh mì nhũn như con chi chi, không đủ dai sao?"
". . . . . . Cho nên ông dứt khoát biến nó thành không ai ăn được sao? !" Thang Mộ đỡ trán, nàng lần nữa xác định, mình thật sự đã đưa ra một cái quyết định vô cùng sai lầm.
Chính nàng nấu cơm nhiều lắm là khó ăn, người này nấu cơm. . . . . . Chính là khó sanh! Để cho mọi người bởi vì khó sanh mà mất mạng đó!
Loại thời điểm này, quả nhiên nàng chỉ còn cách là tự mình ra sân sao? Nhưng mà nếu như làm rất khó ăn, chẳng phải là sẽ phá hư hình tượng hoàn mỹ của nàng ở trong lòng Jarrett sao? Chuyện như vậy sao có thể dễ dàng tha thứ được!
Thang Mộ đang ở trong mớ u sầu rối rắm.
Cho đến khi --
"Kirsten gia gia, tỷ tỷ, các người chế biến ma dược ở bếp sao?"
". . . . . . Jerry, sao đệ lại tới đây?"
". . . . . . Đệ tới giúp một tay. . . . . . Không được sao?"
Âm thanh của Jarrrett mang theo thấp thỏm khiến trái tim nhỏ bé của Thang Mộ run rẩy, sau đó nàng xông lên cầm bàn tay nhỏ bé của đệ đệ mình: "Dĩ nhiên có thể!"
"Ừm!" Jarrett gật đầu, ngay sau đó nghi ngờ nói, "Tỷ tỷ các người đang chế biến ma dược gì à?"
"Không. . . . . ." Thang Mộ cắn răng, "Thật ra thì đó không phải là ma dược, đó là sư phụ đệ làm cơm thành như vậy."
". . . . . ." Jarrett bị 囧, một lát sau, hắn lặng lẽ nghiêng đầu sang chỗ khác, "Kirsten gia gia không hổ là Dược Thánh, thật là lợi hại."
Kirsten: . . . . . . (nhóc con, lúc con khen ta sao không dám nhìn thẳng vào mắt của ta? Ta làm thức ăn lại thật sự kém như vậy sao?!)
Thừa dịp Kirsten ngây ngẩn, Thang Mộ quyết đoán đoạt lấy cái nồi kì quái chứa bọt khí đang từ màu xanh lá chuyển thành bảy màu, đem chất lỏng quỷ dị bên trong "Ào" một tiếng đổ sạch.
"Canh mộng ảo của ta! ! !"
Thang Mộ mặt không thay đổi nhét cái bánh mì cứng như đá trên bàn vào trong miệng hắn, rồi sau đó đá một cú bên sườn, nhanh chóng làm cho hắn biến mất trước mắt mình.
"Như thế đó, để cho chúng ta bắt đầu lại đi!"
". . . . . ." Jarrett nhìn chăm chú vào phương hướng sư phụ mình biến mất, sư phụ, xin người nén bi thương. . . . . .
Trải qua một phen giày vò, dưới sự nỗ lực của hai người cuối cùng bữa cơm trưa này cũng làm xong.
Nếu nói nỗ lực đại khái là -- Thang Mộ rửa rau, Thang Mộ dọn món ăn, Thang Mộ chuẩn bị dọn bàn, Thang Mộ bưng thức ăn lên bàn, Jarrett. . . . . . Nấu cơm.
Được rồi, bữa cơm này trên thực tế chính là Jarrett làm.
Thang Mộ nhìn chăm chú vào đệ đệ đang đứng trên ghế đẩu hầm canh, bi thương trong lòng chảy ngược thành sông, đệ đệ rất có năng lực cũng là một loại đả kích khổng lồ đối với làm người là gia trưởng nha, nhìn đi, tên Kirsten này không phải bởi vì đả kích quá độ mà rúc vào Tinh Vân châu không chịu đi ra sao?
Chỉ là, tay nghề Jarrett, thật đúng là ngon a.
"Mùi thật là thơm."
". . . . . ." x2
Tại sao hai người lại kinh ngạc, đương nhiên là vì âm thanh này cũng không phải là một trong hai người người phát ra.
Kirsten thì đang trong ở Tinh Vân châu, đây cũng không phải là âm thanh của Loli tóc xanh, như vậy. . . . . .
"Không được!" Gần như là đồng thời, Thang Mộ và Jerry cùng kêu lên.
Thang Mộ hành động tương đối nhanh chóng, vội vàng chạy khỏi phòng bếp thẳng tới phòng khách, rồi sau đó đã nhìn thấy, một vật thể màu hồng đang bước hụt cầu thang, từ không trung lăn lộn rơi xuống.
= 皿 =《= trong lòng Thang Mộ đã bày ra cái nét mặt này, rồi trực tiếp phóng ra kỹ năng, mới rốt cuộc tiếp được cô gái trước khi lăn xuống đất.
Hai tay ôm thiếu nữ kiểu công chúa đứng ở trên bậc thang, Thang Mộ nhìn chăm chú lên bộ ngực bởi vì kinh sợ đang kịch liệt phập phồng của đối phương, cảm thấy áp lực hơi lớn.
"A, cám, cám ơn cô." Serena muội tử chưa tỉnh hồn vỗ vỗ ngực, hành động này thành công kéo thù hận cho cô nàng lần nữa .
Hình như thiếu nữ mơ hồ nhạy cảm phát hiện ra, rất nhanh bắt đầu nói xin lỗi: "Cái đó. . . . . . Xin lỗi, gây cho cô thêm phiền toái rồi."
"Không sao." Cũng không thể nói "Em thật muốn cảm tạ ta thì hãy cắt chỗ đó đi" chứ?
"Cái đó. . . . . ."
"Tỷ tỷ, có thể ăn cơm." Jarrett đứng ở giữa phòng khách, ngẩng đầu nhìn hai người trên bậc thang, có vẻ là vì có người xa lạ, âm thanh nghe cực kỳ trầm ổn.
"À?" Thang Mộ vì biểu hiện của Jarrett mà khẽ sửng sốt một chút, ngay sau đó phản ứng kịp, cô bé này hình như là đối tượng hắn "Vừa thấy đã yêu", hắn tỏ vẻ đàn ông một chút cũng là rất bình thường, loại thời điểm này, làm một vị tỷ tỷ, coi như nữa lòng chua xót cũng phải giúp đệ đệ mình duy trì mặt mũi, vì vậy gật đầu nói, "Tốt."
Rồi sau đó nhìn về phía cô gái, nhiệt tình đề cử nói: "Đệ đệ nhà ta tay nghề rất tốt, như thế nào? Có muốn nếm thử hay không."
"Éc. . . . . ." Serena chưa trả lời, bụng của nàng lại kêu "Ùng ục" một tiếng, trong nháy mắt nàng đỏ bừng cả mặt, cúi đầu hai tay đỡ đỡ lấy gọng kính, nhỏ giọng nói, "Vậy, cái kia, liền gây phiền toái các ngươi."
"Không khách khí."
Bởi vì thật sự không yên lòng hành động của cô bé, Thang Mộ hết sức thoải mái mà lộn mèo hai cái vững vàng rơi xuống đất, rồi sau đó buông cô bé trong tay ra, đang chuẩn bị nói gì đó, lại nghe một âm thanh lạnh nhạt truyền đến.
"Cơm trưa, chuẩn bị xong chưa?"
Thật là hoa đào tới một đóa lại một đóa!
Thang Mộ vô cùng muốn nhìn trộm kịch bản của Ngựa đực Đại thần, mới vào thành ngày thứ nhất, muội tử tam vô và muội tử ngây thơ cụ cũng xuất hiện, sau còn có loại gì nữa . . . . . . Cảm giác mong đợi tốt đẹp này là chuyện gì xảy ra?
"Ừ, đã xong hết rồi."
Sau chính là thời gian dùng cơm.
Bốn người ngồi quanh ở bàn ăn dài, Thang Mộ cùng Jarrett một bên, hai muội tử một bên.
Trong khoảng thời gian ngắn, không khí lắng đọng xuống.
Thang Mộ cảm thấy mình cần phải làm gì đó lúc này.
Vì vậy nàng mở miệng: "Lại nói, chúng ta hình như cũng còn không biết tên của nhau, tự giới thiệu một chút, ta tên là. . . . . . Khụ, Kate, bên cạnh là đệ đệ ta, Jarrett." Loại thời điểm này, không thể không lấy tên tiếng Anh ra dùng, Kate gì đó mặc dù thô thiển một chút, nhưng dù sao cũng tốt hơn Tom mà!
"Mọi người khỏe, ta tên là Serena." Thiếu nữ hồng nhạt vội vàng trả lời.
Rồi sau đó, tầm mắt ba người rơi vào trên người loli tóc xanh.
Không thể không nói, công lực lạnh nhạt của đối phương thật sự là luyện vô cùng tốt, dưới ánh mắt tha thiết như vậy lại có thể Bất Động Như Sơn, chậm rãi uống canh từng hớp từng hớp một.
Không khí, lần nữa lại chán ngắt.
Thần làm nóng không khí - Thang Mộ lại bất đắc dĩ lên tiếng lần nữa: "Vị tiểu muội muội này, em tên gì vậy?"
"Các ngươi chưa cần thiết phải biết."
". . . . . ."
Cô gái, em đi lầm đường rồi! Em chỉ là tam vô nhá! Chớ nên bước trên con đường cao quý lãnh diễm chứ, khốn kiếp!
"Nhưng mà, nói như vậy, lúc chúng ta gọi em không phải cực kỳ không tiện sao?" Thang Mộ cố gắng lần cuối cùng.
Những lời này hình như có tác dụng, Loli đang cầm cái muỗng trong tay dừng lại một chút, ngay sau đó như không có việc gì uống một hớp canh, mới lạnh nhạt đáp lại nói: "YSasi."
"YSasi sao? Tên rất dễ nghe." Cách thứckhen ngợi tiêu chuẩn! Khi đối phương hoàn toàn không có chỗ nào để khen, thì liền khen tên đi! Dĩ nhiên, đối với Thang Mộ mà nói, nếu có người khen tên của nàng, nàng nhất định sẽ đánh cho đối phương mẹ cũng nhìn không ra.
"Ta biết."
". . . . . ." Đây rốt cuộc là tự tin hay là tự luyến đây?
Đến giờ phút này, Thang Mộ đã rõ ràng, cùng vị Loli chán ngắt này nói chuyện, không thể nghi ngờ sẽ làm không khí càng chạy như điên theo phương hướng hỏng bét cho đến tận tầng cuối cùng của địa ngục .
Vì vậy, nàng quả quyết dời đi mục tiêu.
"Serena, em là học sinh học viện Farrell sao?"
"Ừ, đúng vậy."
Tin tức tốt!
Thang Mộ lên tinh thần hỏi tiếp: "Như vậy, xin hỏi em có nghe nói một người tên là Liz chưa? Cô bé mới nhập học năm nay."
"Liz sao?" Serena nghiêng đầu, sau khi suy tư một hồi, lắc đầu một cái, "Xin lỗi, em chưa từng nghe nói."
"Như vậy à." Thang Mộ hơi thất vọng, nhưng dù sao trường học lớn như vậy, có người không biết Liz là rất chuyện bình thường, cho nên rất nhanh lại lên tinh thần, tiếp tục hỏi, "Học sinh các em không phải có thể xin giáo sư ra ngoài sao? Tại sao em còn muốn lén lút trốn ra?"
"A, bị phát hiện rồi." Serena xấu hổ đỏ mặt, mới hồi đáp, "Em muốn tham gia Dong Binh Đoàn (lính đánh thuê), nhưng không được cho phép, cho nên. . . . . ."
"Dong Binh Đoàn?"
"Là vì đợt chọn lựa người ký kế ước với "Thế giới thư" lần này sao? "Mở miệng chính là người vẫn không thèm nói chuyện YSasi .
Nhưng nàng thật sự là "[*]Bất Minh Tắc Dĩ, Nhất Minh Kinh Nhân" , tin tức này thành công làm những người khác lộ ra vẻ kinh ngạc.
[*]Bất Minh Tắc Dĩ, Nhất Minh Kinh Nhân: Không lên tiếng thì thôi, gáy lên một tiếng ai nấy đều kinh ngạc. Ý nghĩa:Bình thường không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng khi làm thì có thành tích khiến người ta kinh ngạc.
"Ah? Làm sao cậu biết? Tin tức này nên còn chưa có công bố ra đâu."
YSasi quét mắt nhìn Serena, giọng điệu không hề dao động trả lời: "Ngươi đã có thể biết, ta đương nhiên cũng có thể biết."
"Nhưng. . . . . ."
"Chờ một chút." Thang Mộ giơ tay lên, "Xin hỏi đợt chọn lựa Khế Ước Giả theo lời các em, rốt cuộc là chuyện gì?"
Tình tiết này. . . . . . Hoàn toàn chưa nghe nói qua nha!
Chỉ là, từ khi hắn sống lại bằng linh hồn tới nay, hình như mỗi ngày đều sẽ gặp phải nguy cơ lớn, mỗi ngày đều sống trong nước sôi lửa bỏng. . . . . . Trải qua trải qua, rồi cũng thành thói quen.
Không được! Hắn sao có thể khuất phục như vậy!
Nhớ tới hắn đường đường là Pháp Thánh đại nhân, lại phải vào phòng bếp học tập nấu cơm, quả thực là sự sỉ nhục!
Hắn nhất định phải kháng nghị đối với sự bạo hành này!
"Đừng có kì kèo nữa, mau bắt đầu đi, Jarrett đói lắm rồi!"
". . . . . . Cô muốn ăn cái gì?" TAT Coi như phản kháng, cũng phải có vốn liếng, chờ một ngày kia hắn khôi phục **, báo thù cũng không muộn!
Ba mươi phút sau.
Thang Mộ cảm thấy mình đã đưa ra một quyết định sai lầm, tay nàng run run chỉ vào cái nồi trước mặt Kirsten: "Đây là cái gì?"
"Canh rau dưa đó." Kirsten cầm cái muỗng trong tay, vừa khuấy đều đều, vừa đáp.
". . . . . . Canh rau . . . . . . Tại sao có màu xanh lá cây?"
"Rau dưa đương nhiên là màu xanh!" Nhìn chăm chú vào trong nồi, một đám bọt màu xanh đen nổi lên, Kirsten hưởng thụ nheo tròng mắt lại, đã bao nhiêu năm rồ̀i không tìm lại được loại cảm giác thỏa mãn khi điều chế thành công, vì hầu như không có loại ma dược nào mà hắn không biết, cho nên điều chế dược thuỷ dần dần không thể mang cho hắn cảm giác thành công, cũng vì hắn đã tinh tường nhớ rõ mỗi một chi tiết nhỏ từ tài liệu đến thành phẩm, không hề còn ý mới nữa.
Nhưng mà, hiện tại thì . . . . . .rau dưa không giống, gia vị không giống, phân lượng không giống, mỗi một loại điều chế hình như sẽ cho ra thành quả và mùi vị khác nhau , nấu ăn gì đó . . . . .thì ra còn rất tạo cảm giác nha!
". . . . . . Cái này là cái gì?" Thang Mộ cầm lên một vật cứng rắn hình trụ, đặt trên bàn gõ một cái, "Bang bang" vang dội.
"Bánh mì."
"Ông rốt cuộc đã làm gì với cái bánh mì bình thường này mà giờ nó mới biến thành như vậy thế!" Thang Mộ ném lên bàn, chỉ nghe "Pằng" một tiếng, trên mặt bàn xuất hiện một vét nứt thật dài.
"Cô không phải mới vừa nói bánh mì nhũn như con chi chi, không đủ dai sao?"
". . . . . . Cho nên ông dứt khoát biến nó thành không ai ăn được sao? !" Thang Mộ đỡ trán, nàng lần nữa xác định, mình thật sự đã đưa ra một cái quyết định vô cùng sai lầm.
Chính nàng nấu cơm nhiều lắm là khó ăn, người này nấu cơm. . . . . . Chính là khó sanh! Để cho mọi người bởi vì khó sanh mà mất mạng đó!
Loại thời điểm này, quả nhiên nàng chỉ còn cách là tự mình ra sân sao? Nhưng mà nếu như làm rất khó ăn, chẳng phải là sẽ phá hư hình tượng hoàn mỹ của nàng ở trong lòng Jarrett sao? Chuyện như vậy sao có thể dễ dàng tha thứ được!
Thang Mộ đang ở trong mớ u sầu rối rắm.
Cho đến khi --
"Kirsten gia gia, tỷ tỷ, các người chế biến ma dược ở bếp sao?"
". . . . . . Jerry, sao đệ lại tới đây?"
". . . . . . Đệ tới giúp một tay. . . . . . Không được sao?"
Âm thanh của Jarrrett mang theo thấp thỏm khiến trái tim nhỏ bé của Thang Mộ run rẩy, sau đó nàng xông lên cầm bàn tay nhỏ bé của đệ đệ mình: "Dĩ nhiên có thể!"
"Ừm!" Jarrett gật đầu, ngay sau đó nghi ngờ nói, "Tỷ tỷ các người đang chế biến ma dược gì à?"
"Không. . . . . ." Thang Mộ cắn răng, "Thật ra thì đó không phải là ma dược, đó là sư phụ đệ làm cơm thành như vậy."
". . . . . ." Jarrett bị 囧, một lát sau, hắn lặng lẽ nghiêng đầu sang chỗ khác, "Kirsten gia gia không hổ là Dược Thánh, thật là lợi hại."
Kirsten: . . . . . . (nhóc con, lúc con khen ta sao không dám nhìn thẳng vào mắt của ta? Ta làm thức ăn lại thật sự kém như vậy sao?!)
Thừa dịp Kirsten ngây ngẩn, Thang Mộ quyết đoán đoạt lấy cái nồi kì quái chứa bọt khí đang từ màu xanh lá chuyển thành bảy màu, đem chất lỏng quỷ dị bên trong "Ào" một tiếng đổ sạch.
"Canh mộng ảo của ta! ! !"
Thang Mộ mặt không thay đổi nhét cái bánh mì cứng như đá trên bàn vào trong miệng hắn, rồi sau đó đá một cú bên sườn, nhanh chóng làm cho hắn biến mất trước mắt mình.
"Như thế đó, để cho chúng ta bắt đầu lại đi!"
". . . . . ." Jarrett nhìn chăm chú vào phương hướng sư phụ mình biến mất, sư phụ, xin người nén bi thương. . . . . .
Trải qua một phen giày vò, dưới sự nỗ lực của hai người cuối cùng bữa cơm trưa này cũng làm xong.
Nếu nói nỗ lực đại khái là -- Thang Mộ rửa rau, Thang Mộ dọn món ăn, Thang Mộ chuẩn bị dọn bàn, Thang Mộ bưng thức ăn lên bàn, Jarrett. . . . . . Nấu cơm.
Được rồi, bữa cơm này trên thực tế chính là Jarrett làm.
Thang Mộ nhìn chăm chú vào đệ đệ đang đứng trên ghế đẩu hầm canh, bi thương trong lòng chảy ngược thành sông, đệ đệ rất có năng lực cũng là một loại đả kích khổng lồ đối với làm người là gia trưởng nha, nhìn đi, tên Kirsten này không phải bởi vì đả kích quá độ mà rúc vào Tinh Vân châu không chịu đi ra sao?
Chỉ là, tay nghề Jarrett, thật đúng là ngon a.
"Mùi thật là thơm."
". . . . . ." x2
Tại sao hai người lại kinh ngạc, đương nhiên là vì âm thanh này cũng không phải là một trong hai người người phát ra.
Kirsten thì đang trong ở Tinh Vân châu, đây cũng không phải là âm thanh của Loli tóc xanh, như vậy. . . . . .
"Không được!" Gần như là đồng thời, Thang Mộ và Jerry cùng kêu lên.
Thang Mộ hành động tương đối nhanh chóng, vội vàng chạy khỏi phòng bếp thẳng tới phòng khách, rồi sau đó đã nhìn thấy, một vật thể màu hồng đang bước hụt cầu thang, từ không trung lăn lộn rơi xuống.
= 皿 =《= trong lòng Thang Mộ đã bày ra cái nét mặt này, rồi trực tiếp phóng ra kỹ năng, mới rốt cuộc tiếp được cô gái trước khi lăn xuống đất.
Hai tay ôm thiếu nữ kiểu công chúa đứng ở trên bậc thang, Thang Mộ nhìn chăm chú lên bộ ngực bởi vì kinh sợ đang kịch liệt phập phồng của đối phương, cảm thấy áp lực hơi lớn.
"A, cám, cám ơn cô." Serena muội tử chưa tỉnh hồn vỗ vỗ ngực, hành động này thành công kéo thù hận cho cô nàng lần nữa .
Hình như thiếu nữ mơ hồ nhạy cảm phát hiện ra, rất nhanh bắt đầu nói xin lỗi: "Cái đó. . . . . . Xin lỗi, gây cho cô thêm phiền toái rồi."
"Không sao." Cũng không thể nói "Em thật muốn cảm tạ ta thì hãy cắt chỗ đó đi" chứ?
"Cái đó. . . . . ."
"Tỷ tỷ, có thể ăn cơm." Jarrett đứng ở giữa phòng khách, ngẩng đầu nhìn hai người trên bậc thang, có vẻ là vì có người xa lạ, âm thanh nghe cực kỳ trầm ổn.
"À?" Thang Mộ vì biểu hiện của Jarrett mà khẽ sửng sốt một chút, ngay sau đó phản ứng kịp, cô bé này hình như là đối tượng hắn "Vừa thấy đã yêu", hắn tỏ vẻ đàn ông một chút cũng là rất bình thường, loại thời điểm này, làm một vị tỷ tỷ, coi như nữa lòng chua xót cũng phải giúp đệ đệ mình duy trì mặt mũi, vì vậy gật đầu nói, "Tốt."
Rồi sau đó nhìn về phía cô gái, nhiệt tình đề cử nói: "Đệ đệ nhà ta tay nghề rất tốt, như thế nào? Có muốn nếm thử hay không."
"Éc. . . . . ." Serena chưa trả lời, bụng của nàng lại kêu "Ùng ục" một tiếng, trong nháy mắt nàng đỏ bừng cả mặt, cúi đầu hai tay đỡ đỡ lấy gọng kính, nhỏ giọng nói, "Vậy, cái kia, liền gây phiền toái các ngươi."
"Không khách khí."
Bởi vì thật sự không yên lòng hành động của cô bé, Thang Mộ hết sức thoải mái mà lộn mèo hai cái vững vàng rơi xuống đất, rồi sau đó buông cô bé trong tay ra, đang chuẩn bị nói gì đó, lại nghe một âm thanh lạnh nhạt truyền đến.
"Cơm trưa, chuẩn bị xong chưa?"
Thật là hoa đào tới một đóa lại một đóa!
Thang Mộ vô cùng muốn nhìn trộm kịch bản của Ngựa đực Đại thần, mới vào thành ngày thứ nhất, muội tử tam vô và muội tử ngây thơ cụ cũng xuất hiện, sau còn có loại gì nữa . . . . . . Cảm giác mong đợi tốt đẹp này là chuyện gì xảy ra?
"Ừ, đã xong hết rồi."
Sau chính là thời gian dùng cơm.
Bốn người ngồi quanh ở bàn ăn dài, Thang Mộ cùng Jarrett một bên, hai muội tử một bên.
Trong khoảng thời gian ngắn, không khí lắng đọng xuống.
Thang Mộ cảm thấy mình cần phải làm gì đó lúc này.
Vì vậy nàng mở miệng: "Lại nói, chúng ta hình như cũng còn không biết tên của nhau, tự giới thiệu một chút, ta tên là. . . . . . Khụ, Kate, bên cạnh là đệ đệ ta, Jarrett." Loại thời điểm này, không thể không lấy tên tiếng Anh ra dùng, Kate gì đó mặc dù thô thiển một chút, nhưng dù sao cũng tốt hơn Tom mà!
"Mọi người khỏe, ta tên là Serena." Thiếu nữ hồng nhạt vội vàng trả lời.
Rồi sau đó, tầm mắt ba người rơi vào trên người loli tóc xanh.
Không thể không nói, công lực lạnh nhạt của đối phương thật sự là luyện vô cùng tốt, dưới ánh mắt tha thiết như vậy lại có thể Bất Động Như Sơn, chậm rãi uống canh từng hớp từng hớp một.
Không khí, lần nữa lại chán ngắt.
Thần làm nóng không khí - Thang Mộ lại bất đắc dĩ lên tiếng lần nữa: "Vị tiểu muội muội này, em tên gì vậy?"
"Các ngươi chưa cần thiết phải biết."
". . . . . ."
Cô gái, em đi lầm đường rồi! Em chỉ là tam vô nhá! Chớ nên bước trên con đường cao quý lãnh diễm chứ, khốn kiếp!
"Nhưng mà, nói như vậy, lúc chúng ta gọi em không phải cực kỳ không tiện sao?" Thang Mộ cố gắng lần cuối cùng.
Những lời này hình như có tác dụng, Loli đang cầm cái muỗng trong tay dừng lại một chút, ngay sau đó như không có việc gì uống một hớp canh, mới lạnh nhạt đáp lại nói: "YSasi."
"YSasi sao? Tên rất dễ nghe." Cách thứckhen ngợi tiêu chuẩn! Khi đối phương hoàn toàn không có chỗ nào để khen, thì liền khen tên đi! Dĩ nhiên, đối với Thang Mộ mà nói, nếu có người khen tên của nàng, nàng nhất định sẽ đánh cho đối phương mẹ cũng nhìn không ra.
"Ta biết."
". . . . . ." Đây rốt cuộc là tự tin hay là tự luyến đây?
Đến giờ phút này, Thang Mộ đã rõ ràng, cùng vị Loli chán ngắt này nói chuyện, không thể nghi ngờ sẽ làm không khí càng chạy như điên theo phương hướng hỏng bét cho đến tận tầng cuối cùng của địa ngục .
Vì vậy, nàng quả quyết dời đi mục tiêu.
"Serena, em là học sinh học viện Farrell sao?"
"Ừ, đúng vậy."
Tin tức tốt!
Thang Mộ lên tinh thần hỏi tiếp: "Như vậy, xin hỏi em có nghe nói một người tên là Liz chưa? Cô bé mới nhập học năm nay."
"Liz sao?" Serena nghiêng đầu, sau khi suy tư một hồi, lắc đầu một cái, "Xin lỗi, em chưa từng nghe nói."
"Như vậy à." Thang Mộ hơi thất vọng, nhưng dù sao trường học lớn như vậy, có người không biết Liz là rất chuyện bình thường, cho nên rất nhanh lại lên tinh thần, tiếp tục hỏi, "Học sinh các em không phải có thể xin giáo sư ra ngoài sao? Tại sao em còn muốn lén lút trốn ra?"
"A, bị phát hiện rồi." Serena xấu hổ đỏ mặt, mới hồi đáp, "Em muốn tham gia Dong Binh Đoàn (lính đánh thuê), nhưng không được cho phép, cho nên. . . . . ."
"Dong Binh Đoàn?"
"Là vì đợt chọn lựa người ký kế ước với "Thế giới thư" lần này sao? "Mở miệng chính là người vẫn không thèm nói chuyện YSasi .
Nhưng nàng thật sự là "[*]Bất Minh Tắc Dĩ, Nhất Minh Kinh Nhân" , tin tức này thành công làm những người khác lộ ra vẻ kinh ngạc.
[*]Bất Minh Tắc Dĩ, Nhất Minh Kinh Nhân: Không lên tiếng thì thôi, gáy lên một tiếng ai nấy đều kinh ngạc. Ý nghĩa:Bình thường không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng khi làm thì có thành tích khiến người ta kinh ngạc.
"Ah? Làm sao cậu biết? Tin tức này nên còn chưa có công bố ra đâu."
YSasi quét mắt nhìn Serena, giọng điệu không hề dao động trả lời: "Ngươi đã có thể biết, ta đương nhiên cũng có thể biết."
"Nhưng. . . . . ."
"Chờ một chút." Thang Mộ giơ tay lên, "Xin hỏi đợt chọn lựa Khế Ước Giả theo lời các em, rốt cuộc là chuyện gì?"
Tình tiết này. . . . . . Hoàn toàn chưa nghe nói qua nha!
Bình luận truyện